Chương 35: Thật U Sầu 3
Tây Lương Miêu
25/02/2024
Thời điểm Cung Dã dẫn theo vợ chồng Lý Trường Cơ và Cung Vũ đến đã là 3 giờ chiều. Không có gì bất ngờ xảy ra, ba người đều không có duyên với Thông Thiên Quan, Hạ Đồng phải đích thân dẫn bọn họ đi vào.
Trước khi đến đây hai vợ chồng Lý gia đều bán tín bán nghi, nhưng khi đến Thông Thiên Quan bị thứ vô hình ngăn ở cửa không vào được, thì bọn họ đã tin tám chín phần.
Lý Huyền Thanh và Lý Phác ra mặt tiếp đãi và dẫn bọn họ vào phòng, hơn mười phút sau hai người xấu hổ bước ra ngoài, đứng ở cửa gọi hai tiếng nhưng không có ai đáp lại, đành phải nhờ A Phúc lên mời Chúc Nguyện xuống giúp.
A Phúc không phải là tiểu quỷ mà ai cũng có thể sai sử, đến khi Lý Huyền Thanh đồng ý sau này sẽ mua tôm càng cho mình thì A Phúc mới hạ mình bay lên lầu gọi người.
Lý Trường Cơ và Cung Vũ sợ ngây người, đây là khinh công trong truyền thuyết hay sao?
Vài phút sau, Chúc Nguyện và tiểu hòa thượng Tuệ Tâm từ trên lầu đi xuống, hình như Chúc Nguyện sớm biết Lý Huyền Thanh sẽ không thành công nên đã chuẩn bị từ trước.
“Đưa cho tôi sinh thần bát tự của người mất.”
“À, bát tự của Hạo Nhiên ở đây.” Cung Vũ vội vàng đưa qua bằng hai tay.
Lần đầu tiên Hạ Đồng nhìn thấy cảnh tượng như vậy bèn đứng bên cạnh xem, đứa nhỏ Chúc Nguyện này trông rất lạnh lùng nhưng không ngờ lại có thể thu hút người khác đến vậy, khiến bọn họ mới lần đầu gặp mặt đã tin tưởng cậu ấy.
Sau khi tính bát tự, Chúc Nguyện hỏi Lý Huyền Thanh hương dẫn hồn đâu?
“Ha ha ha, vừa nãy dùng hết rồi.” Lý Huyền Thanh xấu hổ cười cười.
Chúc Nguyện không nói chuyện, nhưng ánh mắt giống như đang lên án - ông đúng là tên phá của, lãng phí đồ tốt mà vẫn chưa xong việc.
“Tôi còn.” Tuệ Tâm lấy một nén hương dẫn hồn ra.
Chúc Nguyện viết sinh thần bát tự của Lý Hạo Nhiên lên một tờ giấy vàng, đốt hương dẫn hồn rồi nhanh chóng bày thế, Hạ Đồng cảm thấy rất giống với phong ấn của Uchiha Sasuke.
“Lên!”
Chúc Nguyện hét lên một tiếng, một làn khói từ hương dẫn hồn quấn quanh tờ giấy vàng viết sinh thần bát tự của Lý Hạo Nhiên. Chúc Nguyện lại nâng đầu ngón tay, đầu ngón tay như bị thứ gì đó vô hình kéo lấy, một chân cậu ấy dẫm lên bậc bát quái, một chân bước xuống, một lớp bụi mỏng lập tức bay lên.
Mọi người khẩn trương nhìn hương dẫn hồn, từ hướng Đông hương dẫn hồn khẽ chếch về phía Tây, giằng co hơn mười phút thì hương dẫn hồn cháy hết, Chúc Nguyện buông tay, đứng thẳng người.
“Thế nào… thế nào rồi?” Cung Vũ lắp bắp mở miệng.
“Nếu tôi đoán không sai thì âm hồn của con trai hai người đã bị phong ấn, người kia cũng có chút đạo hạnh, do ở quá xa nên tôi chỉ có thể biết được vị trí đại khái, không thể cởi bỏ phong ấn dẫn âm hồn con trai hai người đến đây.”
“Con trai tôi, con trai tôi bây giờ đang ở đâu?”
“Ở Hải Thị, chắc hẳn là ở phía nam Hải Thị.” Bây giờ Chúc Nguyện chỉ có thể xác định vị trí đại khái.
Trước khi đến đây hai vợ chồng Lý gia đều bán tín bán nghi, nhưng khi đến Thông Thiên Quan bị thứ vô hình ngăn ở cửa không vào được, thì bọn họ đã tin tám chín phần.
Lý Huyền Thanh và Lý Phác ra mặt tiếp đãi và dẫn bọn họ vào phòng, hơn mười phút sau hai người xấu hổ bước ra ngoài, đứng ở cửa gọi hai tiếng nhưng không có ai đáp lại, đành phải nhờ A Phúc lên mời Chúc Nguyện xuống giúp.
A Phúc không phải là tiểu quỷ mà ai cũng có thể sai sử, đến khi Lý Huyền Thanh đồng ý sau này sẽ mua tôm càng cho mình thì A Phúc mới hạ mình bay lên lầu gọi người.
Lý Trường Cơ và Cung Vũ sợ ngây người, đây là khinh công trong truyền thuyết hay sao?
Vài phút sau, Chúc Nguyện và tiểu hòa thượng Tuệ Tâm từ trên lầu đi xuống, hình như Chúc Nguyện sớm biết Lý Huyền Thanh sẽ không thành công nên đã chuẩn bị từ trước.
“Đưa cho tôi sinh thần bát tự của người mất.”
“À, bát tự của Hạo Nhiên ở đây.” Cung Vũ vội vàng đưa qua bằng hai tay.
Lần đầu tiên Hạ Đồng nhìn thấy cảnh tượng như vậy bèn đứng bên cạnh xem, đứa nhỏ Chúc Nguyện này trông rất lạnh lùng nhưng không ngờ lại có thể thu hút người khác đến vậy, khiến bọn họ mới lần đầu gặp mặt đã tin tưởng cậu ấy.
Sau khi tính bát tự, Chúc Nguyện hỏi Lý Huyền Thanh hương dẫn hồn đâu?
“Ha ha ha, vừa nãy dùng hết rồi.” Lý Huyền Thanh xấu hổ cười cười.
Chúc Nguyện không nói chuyện, nhưng ánh mắt giống như đang lên án - ông đúng là tên phá của, lãng phí đồ tốt mà vẫn chưa xong việc.
“Tôi còn.” Tuệ Tâm lấy một nén hương dẫn hồn ra.
Chúc Nguyện viết sinh thần bát tự của Lý Hạo Nhiên lên một tờ giấy vàng, đốt hương dẫn hồn rồi nhanh chóng bày thế, Hạ Đồng cảm thấy rất giống với phong ấn của Uchiha Sasuke.
“Lên!”
Chúc Nguyện hét lên một tiếng, một làn khói từ hương dẫn hồn quấn quanh tờ giấy vàng viết sinh thần bát tự của Lý Hạo Nhiên. Chúc Nguyện lại nâng đầu ngón tay, đầu ngón tay như bị thứ gì đó vô hình kéo lấy, một chân cậu ấy dẫm lên bậc bát quái, một chân bước xuống, một lớp bụi mỏng lập tức bay lên.
Mọi người khẩn trương nhìn hương dẫn hồn, từ hướng Đông hương dẫn hồn khẽ chếch về phía Tây, giằng co hơn mười phút thì hương dẫn hồn cháy hết, Chúc Nguyện buông tay, đứng thẳng người.
“Thế nào… thế nào rồi?” Cung Vũ lắp bắp mở miệng.
“Nếu tôi đoán không sai thì âm hồn của con trai hai người đã bị phong ấn, người kia cũng có chút đạo hạnh, do ở quá xa nên tôi chỉ có thể biết được vị trí đại khái, không thể cởi bỏ phong ấn dẫn âm hồn con trai hai người đến đây.”
“Con trai tôi, con trai tôi bây giờ đang ở đâu?”
“Ở Hải Thị, chắc hẳn là ở phía nam Hải Thị.” Bây giờ Chúc Nguyện chỉ có thể xác định vị trí đại khái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.