Nhà Cũ Thông 70, Mỹ Nhân Nhận Được Một Người Đàn Ông Thô Lỗ
Chương 36: A
Nhan Mặc
24/10/2024
Đôi môi mỏng của Lục Thừa Kiêu lại mím chặt.
Vừa định phủ nhận, lại nhớ tới mối quan hệ thân thiết giữa Khương Văn Ngâm và Khương Thiền Âm.
Cuối cùng, anh chỉ có thể thốt ra hai chữ ngắn gọn.
“Bằng chứng.”
Khương Văn Ngâm vất vả lắm mới thấy thái độ của Lục Thừa Kiêu dịu lại, bèn tranh thủ thời cơ, kể ra một loạt bằng chứng.
“Bố tôi rất yêu mẹ tôi, vì vậy tôi theo họ mẹ, cả Thiền Âm và tôi đều họ Khương.”
“Hơn nữa, ông ngoại tôi tên là Khương Hoài Chương, mọi người đều là người trong thôn, chắc hẳn biết tôi nói thật hay giả.”
Lục Thừa Kiêu im lặng một lúc, rồi hỏi cô: “Bố cô tên gì?”
Khương Văn Ngâm nhớ lại những gì viện trưởng Vương từng kể với cô, từng chút từng chút về tình yêu của bố mẹ, cô không khỏi mỉm cười:
“Bố tôi tên Mạnh Tầm Châu, là một người đàn ông rất rất tốt.”
Lục Thừa Kiêu nghe xong cười lạnh một tiếng, chút cảm động vừa rồi lập tức biến mất.
“Nếu muốn bịa chuyện, cũng nên chọn người thích hợp một chút.”
“Người khác tôi không dám chắc, nhưng Mạnh Tầm Châu, tuyệt đối không thể nào.”
Lần này đến lượt Khương Văn Ngâm sững sờ, cô nhớ ra có lẽ lúc này bố mẹ cô vẫn chưa hẹn hò, vội vàng giải thích.
“Anh không tin cũng bình thường, lúc này chắc họ vẫn chưa ở bên nhau đâu.”
Lục Thừa Kiêu lạnh lùng cắt ngang lời cô.
“Không chỉ lúc này, sau này cũng không thể nào ở bên nhau.”
“Thím Chung trước đây từng nhắc đến một lần, cô Khương thích con trai nhà bí thư chi bộ.”
“Còn Mạnh Tầm Châu mà cô nói, là tên du côn đầu đường xó chợ nổi tiếng ở Bạch Vân.”
Khương Văn Ngâm:...?
Cô từ từ gõ ra một dấu hỏi chấm, thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Không phải...”
Khương Văn Ngâm cố gắng giải thích với Lục Thừa Kiêu.
Thật nực cười, từ “du côn đầu đường xó chợ”, sao có thể liên quan đến bố cô được chứ?!
Dù đã mất bố mẹ từ lâu, cũng chưa từng nhìn thấy ảnh của họ.
Nhưng mỗi lần nhắc đến, viện trưởng Vương đều mỉm cười khen ngợi bố mẹ cô, nói rằng họ là một cặp vợ chồng rất mực yêu thương nhau, dung mạo lại đẹp đẽ hiền lành.
Từ nhỏ đến lớn, hình ảnh bố mẹ trong tưởng tượng của Khương Văn Ngâm luôn là một hình ảnh rất đỗi dịu dàng.
Lúc mới xác nhận thân phận của Khương Thiền Âm, cô còn thầm vui mừng vì mình đã đoán đúng.
Mẹ cô là một đại mỹ nhân rất dịu dàng, thời con gái cũng rất đáng yêu.
Vậy mà không ngờ chỉ trong chớp mắt, Lục Thừa Kiêu đã giáng cho Khương Văn Ngâm một gáo nước lạnh.
Người bố tốt bụng và yêu chiều vợ con của cô, sao có thể là một tên du côn được?
Khương Văn Ngâm không khỏi tưởng tượng ra một hình ảnh lêu lổng, luộm thuộm, suốt ngày trêu mèo ghẹo chó.
Thật là đau lòng.
Thực sự rất đau lòng.
Khương Văn Ngâm nghĩ đến thôi đã thấy không nỡ nhìn, trong lòng vô cùng khó tin.
“Có thật là anh không nhầm không? Mạnh Tầm Châu mà chúng ta đang nói đến, chắc chắn không phải là cùng một người đâu nhỉ?”
Lục Thừa Kiêu mấp máy môi.
Tuy không nhìn thấy, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự suy sụp của Khương Văn Ngâm.
“Không thể nào... Điều này là không thể nào...”
Khương Văn Ngâm hai mắt đờ đẫn, thất thần, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Sao mẹ có thể không thích bố được chứ, viện trưởng Vương từng nói, hai người họ rất yêu thương nhau mà.”
“Điều này thật phi logic, nếu mẹ thích người khác, vậy tôi từ đâu mà có...”
Khương Văn Ngâm rõ ràng là đã bị tổn thương sâu sắc, cô cảm giác như cả thế giới quan của mình sắp sụp đổ.
Nếu không phải còn có người ngoài ở đây, e rằng cô đã bật khóc thành tiếng.
Từng lời của Khương Văn Ngâm nói ra, đều truyền rõ ràng vào tai Lục Thừa Kiêu.
Tuy thời gian bọn họ tiếp xúc rất ngắn, nhưng Khương Văn Ngâm đã cứu anh hai lần.
Vừa định phủ nhận, lại nhớ tới mối quan hệ thân thiết giữa Khương Văn Ngâm và Khương Thiền Âm.
Cuối cùng, anh chỉ có thể thốt ra hai chữ ngắn gọn.
“Bằng chứng.”
Khương Văn Ngâm vất vả lắm mới thấy thái độ của Lục Thừa Kiêu dịu lại, bèn tranh thủ thời cơ, kể ra một loạt bằng chứng.
“Bố tôi rất yêu mẹ tôi, vì vậy tôi theo họ mẹ, cả Thiền Âm và tôi đều họ Khương.”
“Hơn nữa, ông ngoại tôi tên là Khương Hoài Chương, mọi người đều là người trong thôn, chắc hẳn biết tôi nói thật hay giả.”
Lục Thừa Kiêu im lặng một lúc, rồi hỏi cô: “Bố cô tên gì?”
Khương Văn Ngâm nhớ lại những gì viện trưởng Vương từng kể với cô, từng chút từng chút về tình yêu của bố mẹ, cô không khỏi mỉm cười:
“Bố tôi tên Mạnh Tầm Châu, là một người đàn ông rất rất tốt.”
Lục Thừa Kiêu nghe xong cười lạnh một tiếng, chút cảm động vừa rồi lập tức biến mất.
“Nếu muốn bịa chuyện, cũng nên chọn người thích hợp một chút.”
“Người khác tôi không dám chắc, nhưng Mạnh Tầm Châu, tuyệt đối không thể nào.”
Lần này đến lượt Khương Văn Ngâm sững sờ, cô nhớ ra có lẽ lúc này bố mẹ cô vẫn chưa hẹn hò, vội vàng giải thích.
“Anh không tin cũng bình thường, lúc này chắc họ vẫn chưa ở bên nhau đâu.”
Lục Thừa Kiêu lạnh lùng cắt ngang lời cô.
“Không chỉ lúc này, sau này cũng không thể nào ở bên nhau.”
“Thím Chung trước đây từng nhắc đến một lần, cô Khương thích con trai nhà bí thư chi bộ.”
“Còn Mạnh Tầm Châu mà cô nói, là tên du côn đầu đường xó chợ nổi tiếng ở Bạch Vân.”
Khương Văn Ngâm:...?
Cô từ từ gõ ra một dấu hỏi chấm, thậm chí còn nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Không phải...”
Khương Văn Ngâm cố gắng giải thích với Lục Thừa Kiêu.
Thật nực cười, từ “du côn đầu đường xó chợ”, sao có thể liên quan đến bố cô được chứ?!
Dù đã mất bố mẹ từ lâu, cũng chưa từng nhìn thấy ảnh của họ.
Nhưng mỗi lần nhắc đến, viện trưởng Vương đều mỉm cười khen ngợi bố mẹ cô, nói rằng họ là một cặp vợ chồng rất mực yêu thương nhau, dung mạo lại đẹp đẽ hiền lành.
Từ nhỏ đến lớn, hình ảnh bố mẹ trong tưởng tượng của Khương Văn Ngâm luôn là một hình ảnh rất đỗi dịu dàng.
Lúc mới xác nhận thân phận của Khương Thiền Âm, cô còn thầm vui mừng vì mình đã đoán đúng.
Mẹ cô là một đại mỹ nhân rất dịu dàng, thời con gái cũng rất đáng yêu.
Vậy mà không ngờ chỉ trong chớp mắt, Lục Thừa Kiêu đã giáng cho Khương Văn Ngâm một gáo nước lạnh.
Người bố tốt bụng và yêu chiều vợ con của cô, sao có thể là một tên du côn được?
Khương Văn Ngâm không khỏi tưởng tượng ra một hình ảnh lêu lổng, luộm thuộm, suốt ngày trêu mèo ghẹo chó.
Thật là đau lòng.
Thực sự rất đau lòng.
Khương Văn Ngâm nghĩ đến thôi đã thấy không nỡ nhìn, trong lòng vô cùng khó tin.
“Có thật là anh không nhầm không? Mạnh Tầm Châu mà chúng ta đang nói đến, chắc chắn không phải là cùng một người đâu nhỉ?”
Lục Thừa Kiêu mấp máy môi.
Tuy không nhìn thấy, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự suy sụp của Khương Văn Ngâm.
“Không thể nào... Điều này là không thể nào...”
Khương Văn Ngâm hai mắt đờ đẫn, thất thần, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Sao mẹ có thể không thích bố được chứ, viện trưởng Vương từng nói, hai người họ rất yêu thương nhau mà.”
“Điều này thật phi logic, nếu mẹ thích người khác, vậy tôi từ đâu mà có...”
Khương Văn Ngâm rõ ràng là đã bị tổn thương sâu sắc, cô cảm giác như cả thế giới quan của mình sắp sụp đổ.
Nếu không phải còn có người ngoài ở đây, e rằng cô đã bật khóc thành tiếng.
Từng lời của Khương Văn Ngâm nói ra, đều truyền rõ ràng vào tai Lục Thừa Kiêu.
Tuy thời gian bọn họ tiếp xúc rất ngắn, nhưng Khương Văn Ngâm đã cứu anh hai lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.