Nhà Cũ Thông 70, Mỹ Nhân Nhận Được Một Người Đàn Ông Thô Lỗ
Chương 41: A
Nhan Mặc
24/10/2024
“Thằng bé bị thương nặng như vậy, cần có người chăm sóc mới được. Chung quy chúng ta cũng là người ngoài không tiện lắm, cô nó có thể đến là tốt nhất.”
“Tôi đoán Văn Ngâm trong thời gian ngắn sẽ không đi được đâu, vẫn nên nghĩ một lý do chính đáng, che giấu người trong thôn mới được.”
“Trùng hợp là cô của Tiểu Lục cũng họ Khương giống nhà mình.”
Khương Hoài Chương vuốt cằm suy nghĩ một hồi, chợt nảy ra ý hay.
“Hay là thế này, nếu người trong thôn hỏi thì mình sẽ nói cô của Tiểu Lục là họ hàng xa bên nhà họ Khương chúng ta, đến tìm Thiền Âm chơi.”
Đề nghị này nhận được sự đồng ý của mọi người.
Cả nhà đồng lòng thống nhất một lời khai, lặng lẽ khiêng toàn bộ đồ ăn Khương Văn Ngâm cho về nhà, đóng cửa lại rồi mới kiểm kê.
Ở đằng xa, Khương Văn Ngâm lặng lẽ nhìn người nhà đi khuất.
Tuy chưa từng gặp mặt nhưng cô liếc mắt đã nhận ra bóng dáng cao lớn kia chính là ông ngoại của mình.
Chỉ tiếc là khoảng cách giữa bọn họ quá xa, cô không nhìn rõ mặt ông ngoại, không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Bầu không khí ngột ngạt lan tràn, Khương Văn Ngâm khẽ thở dài, trong lòng rất buồn.
Rõ ràng cô có một gia đình tốt như vậy nhưng lại chưa từng được hưởng một ngày vui vẻ, hòa thuận.
Ông ngoại bà ngoại, bố mẹ, cả gia đình bốn người đều mất sớm, sao có thể không khiến người ta cảm thấy đau buồn, tiếc nuối cho được.
Khương Văn Ngâm siết chặt tay, thầm thề trong lòng.
Đã trở lại rồi, cô sẽ cố gắng hết sức để không để bi kịch xảy ra.
Khi trở lại chuồng bò đã là vài phút sau.
Khương Văn Ngâm đã thu xếp xong cảm xúc của mình, bước chân nhẹ nhàng không nhìn ra chút khác thường nào.
“Biết anh không tiện nấu nướng nên tôi đặc biệt kiếm chút đồ ăn lót dạ cho anh.”
Cô lấy một túi lớn để riêng ra đặt bên cạnh Lục Thừa Kiêu, giải thích cho anh nghe từng món.
“Ngoài bánh quy, bánh mì thì trong này còn có bột củ sen, bột mè đen, sữa bột các thứ, chỉ cần pha nước nóng là ăn được.”
Sức khỏe là vốn quý nhất.
Có sức khỏe là có tất cả.
Lục Thừa Kiêu còn trẻ như vậy mà đã bị hao tổn thì thật đáng tiếc.
“Anh tự tìm cách cất kỹ đi, đừng để người tới gây sự với anh phát hiện, bình thường cũng đừng tiết kiệm quá, đói thì cứ ăn.”
Nói xong, Khương Văn Ngâm lại tính toán số tiền ít ỏi của mình, nhất thời cảm thấy xót ruột.
“Còn lâu mới đến ngày lĩnh lương, ứng trước là không thể nào rồi.”
Tính ra, bây giờ trên người cô chỉ còn khoảng 100 đồng.
“Một gói mì 5 hào, cải thảo, khoai tây gì đó cũng khá rẻ, chỉ cần tiết kiệm một chút thì mỗi ngày 5 hào tiền sinh hoạt phí vẫn đủ dùng.”
Khương Văn Ngâm rất biết đủ.
“Như vậy là đủ sống qua tháng này rồi.”
Lục Thừa Kiêu hoàn toàn không hiểu giá cả cô nói, với anh mà nói, thứ gì phải cần đến mấy hào mới mua được thì đã là giá trên trời rồi.
Đống đồ ăn bên cạnh bỗng trở nên nóng hổi.
Anh cau mày, hoàn toàn không thể chấp nhận việc mình chiếm đoạt lương thực của một cô gái.
“Cô cầm đồ về đi.”
Giọng Lục Thừa Kiêu rất bình thản.
“Bản thân cô ăn đi, không cần phải tiêu tiền nữa.”
“Làm sao được.” Khương Văn Ngâm lắc đầu lia lịa, giọng nói ngay thẳng: “Nếu anh chết đói thì tôi không tới được nữa đâu.”
Lục Thừa Kiêu: “...”
Dù thế nào thì việc cô không muốn anh chết coi như đã được chứng thực.
Bầu không khí chật hẹp bỗng chốc im lặng.
Khương Văn Ngâm cử động cánh tay đau nhức, hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Thời đại chưa có ô nhiễm công nghiệp, ngay cả bầu trời cũng trong veo lạ thường.
Rõ ràng lúc này trời vẫn còn tối, nhưng ánh sáng phát ra từ những vì sao lại chiếu rọi thế giới sáng như ban ngày.
Những luống đất thẳng tắp chia cánh đồng thành hai nửa, khi có gió đêm thổi qua, những cây lúa mì hai bên sẽ xào xạc theo.
“Tôi đoán Văn Ngâm trong thời gian ngắn sẽ không đi được đâu, vẫn nên nghĩ một lý do chính đáng, che giấu người trong thôn mới được.”
“Trùng hợp là cô của Tiểu Lục cũng họ Khương giống nhà mình.”
Khương Hoài Chương vuốt cằm suy nghĩ một hồi, chợt nảy ra ý hay.
“Hay là thế này, nếu người trong thôn hỏi thì mình sẽ nói cô của Tiểu Lục là họ hàng xa bên nhà họ Khương chúng ta, đến tìm Thiền Âm chơi.”
Đề nghị này nhận được sự đồng ý của mọi người.
Cả nhà đồng lòng thống nhất một lời khai, lặng lẽ khiêng toàn bộ đồ ăn Khương Văn Ngâm cho về nhà, đóng cửa lại rồi mới kiểm kê.
Ở đằng xa, Khương Văn Ngâm lặng lẽ nhìn người nhà đi khuất.
Tuy chưa từng gặp mặt nhưng cô liếc mắt đã nhận ra bóng dáng cao lớn kia chính là ông ngoại của mình.
Chỉ tiếc là khoảng cách giữa bọn họ quá xa, cô không nhìn rõ mặt ông ngoại, không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Bầu không khí ngột ngạt lan tràn, Khương Văn Ngâm khẽ thở dài, trong lòng rất buồn.
Rõ ràng cô có một gia đình tốt như vậy nhưng lại chưa từng được hưởng một ngày vui vẻ, hòa thuận.
Ông ngoại bà ngoại, bố mẹ, cả gia đình bốn người đều mất sớm, sao có thể không khiến người ta cảm thấy đau buồn, tiếc nuối cho được.
Khương Văn Ngâm siết chặt tay, thầm thề trong lòng.
Đã trở lại rồi, cô sẽ cố gắng hết sức để không để bi kịch xảy ra.
Khi trở lại chuồng bò đã là vài phút sau.
Khương Văn Ngâm đã thu xếp xong cảm xúc của mình, bước chân nhẹ nhàng không nhìn ra chút khác thường nào.
“Biết anh không tiện nấu nướng nên tôi đặc biệt kiếm chút đồ ăn lót dạ cho anh.”
Cô lấy một túi lớn để riêng ra đặt bên cạnh Lục Thừa Kiêu, giải thích cho anh nghe từng món.
“Ngoài bánh quy, bánh mì thì trong này còn có bột củ sen, bột mè đen, sữa bột các thứ, chỉ cần pha nước nóng là ăn được.”
Sức khỏe là vốn quý nhất.
Có sức khỏe là có tất cả.
Lục Thừa Kiêu còn trẻ như vậy mà đã bị hao tổn thì thật đáng tiếc.
“Anh tự tìm cách cất kỹ đi, đừng để người tới gây sự với anh phát hiện, bình thường cũng đừng tiết kiệm quá, đói thì cứ ăn.”
Nói xong, Khương Văn Ngâm lại tính toán số tiền ít ỏi của mình, nhất thời cảm thấy xót ruột.
“Còn lâu mới đến ngày lĩnh lương, ứng trước là không thể nào rồi.”
Tính ra, bây giờ trên người cô chỉ còn khoảng 100 đồng.
“Một gói mì 5 hào, cải thảo, khoai tây gì đó cũng khá rẻ, chỉ cần tiết kiệm một chút thì mỗi ngày 5 hào tiền sinh hoạt phí vẫn đủ dùng.”
Khương Văn Ngâm rất biết đủ.
“Như vậy là đủ sống qua tháng này rồi.”
Lục Thừa Kiêu hoàn toàn không hiểu giá cả cô nói, với anh mà nói, thứ gì phải cần đến mấy hào mới mua được thì đã là giá trên trời rồi.
Đống đồ ăn bên cạnh bỗng trở nên nóng hổi.
Anh cau mày, hoàn toàn không thể chấp nhận việc mình chiếm đoạt lương thực của một cô gái.
“Cô cầm đồ về đi.”
Giọng Lục Thừa Kiêu rất bình thản.
“Bản thân cô ăn đi, không cần phải tiêu tiền nữa.”
“Làm sao được.” Khương Văn Ngâm lắc đầu lia lịa, giọng nói ngay thẳng: “Nếu anh chết đói thì tôi không tới được nữa đâu.”
Lục Thừa Kiêu: “...”
Dù thế nào thì việc cô không muốn anh chết coi như đã được chứng thực.
Bầu không khí chật hẹp bỗng chốc im lặng.
Khương Văn Ngâm cử động cánh tay đau nhức, hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
Thời đại chưa có ô nhiễm công nghiệp, ngay cả bầu trời cũng trong veo lạ thường.
Rõ ràng lúc này trời vẫn còn tối, nhưng ánh sáng phát ra từ những vì sao lại chiếu rọi thế giới sáng như ban ngày.
Những luống đất thẳng tắp chia cánh đồng thành hai nửa, khi có gió đêm thổi qua, những cây lúa mì hai bên sẽ xào xạc theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.