Nhà Cung Cấp Cẩu Lương

Chương 31: Làm phiền cô rồi

A Họa

28/11/2019

Những thứ mà Meo thật to thật to gửi tới đều là cây nông nghiệp thông thường nhất, nhưng vì được sinh trưởng tự nhiên, nhiều nhất chỉ sử dụng phân bón do mình3tự điều phối, cho nên đều vô cùng tươi mới, chúng còn tỏa IV ra hương thơm nguyên bản của rau cải nữa.

Bạch Niệm Niêm muốn đi tới “dòng suối lạnh” trong rừng để2rửa rau cải, nhưng vừa đi ra ngoài mới phát hiện, Meo thật to thật to đã dùng cả một buổi trưa để đào một cái giếng nước trong khu vườn, cũng đào một0cái mương nước, mặc dù mương nước chưa nối tiếp nhau, nhưng quy hoạch khắp mảnh đất đã dần hình thành

Bạch Niệm Niệm lấy nước trong giếng, nếm thử, nước giếng mát lạnh ngọt0ngào, uống rất ngon, còn tăng thêm một chút xíu kinh nghiệm nữa

Ngồi bên thành giếng, ăn rau cải nguyên vị, nhìn trò chuyện đa dạng phong phú bay nhanh như làn đạn, Bạch3Niệm Niệm cảm thấy trò chơi Thiên đường sành ăn này đúng là quá tốt đẹp

“Ùngục”, một lồng hấp bánh bao nhỏ xuất hiện ở góc trái tầm mắt

“[Trò chuyện riêng] [Không quên tình đầu]: Dâu tây cô trồng đã thu hoạch chưa? Tôi muốn luyện tập với dâu tây tiếp.” Bạch Niệm Niệm nghĩ, xem ra Không quên tình đầu đã quyết định thực đơn của lần thi đấu này rồi, có dâu tây chu sa, nhất định hắn sẽ lấy được giải nhất

“[Trò chuyện riêng][Nhớ mãi không quên]: Tối hôm qua đã thu hoạch một đợt, bây giờ đợt thứ hai cũng sắp chín rồi, tôi gửi qua cho anh nhé.” Không quên tình đầu nhận được câu trả lời này hơi sững sờ, người bạn bên cạnh liếc hắn, “Sao mà dáng vẻ như bị đả kích thế kia?” “Không có gì.” Không quên tình đầu trả lời, sau đó xóa đi tin nhắn vừa mới viết được một nửa, lại nhập vào cái mới, gửi đi

“[Trò chuyện riêng] [Không quên tình đầu]: Được, làm phiền cô rồi.” “Tới rồi, tới rồi!” Bạn của Không quên tình đầu vừa nói, vừa ôm lấy cổ hắn xoay người lại, đối mặt với một dòng sông nhỏ, làm ra vẻ đang ngắm phong cảnh

Không quên tình đầu định quay đầu nhìn, nhưng bạn hẳn đã siết chặt lấy hắn, một tay khác cầm lấy cái chuối xinh xắn của dao y tế, khẽ nói: “Đừng quay đầu! Dùng cái này mà nhìn.” Người bạn của Không quên tình đầu này thấp hơn hẳn, nhìn qua chỉ là một cậu thiếu niên

Bị một người thấp hơn mình siết như vậy, rất dễ không thở nổi, thậm chí trang bị trò chơi cũng đã phát còi báo động rồi

Không quên tình đầu dùng sức kéo cánh tay của thiếu niên xuống, cau mày lại: “Lén lén lút lút, cậu nghĩ chúng ta đang diễn phim kiếm hiệp hả?!”

Người thiếu niên với khuôn mặt vô cùng đáng yêu này không để ý tới hắn, nắm lấy chuôi dao y tế, chậm rãi thay đổi phương hướng, giống như là đang tập trung tinh thần theo dõi bóng người nào đó

“Đừng phá



Có mang hỏa nhãn kim tinh theo không? Không phải chỉ cần dùng một viên với người đó là sẽ biết ngay sao.” Không quên tình đầu nói

“Không cần,“ Thiếu niên vừa nói vừa cất dao vào, xoa lỗ mũi, nói, “Em đã xác nhận kỹ rồi, đúng là người đó không sai, nhưng hôm nay anh không thể đi tìm anh ta.” Chân mày Không quên tình đầu khẽ nhếch lên, hỏi: “Tại sao?”

Hắn xoay người, nhìn thẳng vào người chơi nam “đi ngang qua” đó

Hắn vừa liếc mắt, người này cao bằng mình, nhưng lại gầy hơn một ít, không biết bản thân hắn ta đã gầy như vậy sẵn, hay là trong trò chơi cố hết sức giảm cân tạo thành

Hắn ta mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, sạch sẽ ngăn nắp, mi mỏng mắt đẹp, giống như một học sinh đến từ thời kỳ dân quốc vậy, trong lúc đi đường cũng tỏa ra phong độ của người trí thức một cách rất tự nhiên.

Thời gian không quên tình đầu nhìn người và suy tư rất ngắn, thiếu niên chưa kịp giải thích “tại sao” thì nam sinh đang bị nhìn ngó đó đã nhận ra ánh mắt của người xa lạ đang nhìn về phía mình rồi

Hắn ta nhìn không quên tình đầu, không quên tình đầu cho rằng hắn ta sẽ thản nhiên làm như không thấy, lại không ngờ rằng, hắn ta lại cong khóe miệng lên, lộ ra một nụ cười mỉm vô cùng quỷ quái

Nụ cười đó chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến nỗi khiến cho người ta không thể nắm bắt được

Đến khi không quên tình đầu lại nhìn lại thì hắn ta đã ngừng cười, sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng mà rời đi rồi.

Hàng chân mày của Không quên tình đầu khẽ động đậy, bày ra một nét mặt không thể nào tưởng tượng nổi với thiếu niên bên cạnh, thiếu niên nhún nhún vai, nghiêng đầu, nhìn có chút hả hê nói: “Thấy chưa? Em đã bảo hôm nay không được mà.” “Đừng có dài dòng, nói mau, có chuyện gì.” Không quên tình đầu đẩy cậu ta, lại tự nói với bản thân, “Đúng là không thể ngờ, Kiếp sống trôi nổi lại là một người như vậy.” “Em cũng không ngờ, em phải đi theo anh ta rất lâu mới nắm giữ được quy luật,“ thiếu niên nói, “Dù sao em đã giúp anh tìm được người rồi, về sau em sẽ không quan tâm nữa

Nhưng anh nên nhớ kỹ một điều, lúc nào anh ta đeo mắt kính thì hãy tìm anh ta; còn lúc nào không đeo, thì nhất định phải cách ra thật xa.” Nói như vậy càng khiến không quên tình đầu mơ hồ: “Tại sao?” Thiếu niên trịnh trọng, gằn từng chữ nói: “Anh ta, tâm, thần, phân, liệt.” Không quên tình đầu cứng họng, sau đó cố sức lắm mới nói được: “Không lẽ cậu đã bị bài viết hôm qua tẩy não rồi hả? Lấy đâu ra mà có nhiều người tâm thần phân liệt thế này...” “Không phải, anh, anh đừng tưởng là em đang đùa với anh,“ thiếu niên mở to đôi mắt nai con nói, “Những lời em nói đều là sự thật

Kiếp sống trôi nổi này là tâm thần phân liệt thiệt! Lúc anh ta đeo mắt kính vừa trưởng thành, vừa chững chạc, dể nói chuyện, lại dễ ở chung, nhưng chỉ cần anh ta tháo mắt kính xuống thì giống như đổi thành một người khác vậy, ánh mắt kia...” Cậu ta toét miệng chà xát cánh tay mình, “Chao ôi, gay trong gay đó.”



Không quên tình đầu vỗ đầu cấu tạ: “Nói cái gì vậy.”

Thiếu niên thè lưỡi, thừa dịp Không quên tình đầu không chú ý tới, lại liếc mắt, sau đó mới nói: “Em nói này, anh muốn dùng trang bị do anh ta làm hả? Vì trúng ý cái niệu mà anh ta làm trong trận PKlúc trước sao? Cho dù “Thêm một giây” có thần kỳ như vậy thật thì vẫn chỉ để xào nấu thôi

Mà có lẽ anh ta cũng chỉ biết làm mỗi cái nồi đó ấy chứ, còn tủ lạnh, lò nướng gì đó mà anh muốn, thuê hệ thống dùng không được sao?” Không quên tình đầu nói: “Một lần hai lần thì có thể thuê đạo cụ của hệ thống, sau này thì sao? Hiện giờ đang tuần lễ thi cử, không có nhiều người, cho nên không cần phải xếp hàng, đợi thi xử xong sẽ không xếp hàng được

Nếu mượn trong thời gian dài thì..

quá đặt, bây giờ anh đã là một người nghèo rớt mồng tơi rồi.” Thiếu niên hơi không phục: “Vậy cũng đâu cần phải dùng đồ của anh ta, trong Thiên đường sành ăn có nhiều thợ mộc như vậy, sao mà anh cứ phải chọn anh ta

Này, không đúng, anh nói bây giờ anh nghèo rớt mồng tơi, ngay cả đạo cụ của hệ thống cũng không thuê nối, thì anh lấy cái gì trả tiền cho anh ta? Này, anh, không phải anh cũng định..

lấy thân báo đáp đó chứ? Ô!”

Cậu ta khoanh tay lại, bày ra một nét mặt khoa trương

Không quên tình đầu vừa bực mình vừa buồn cười: “Nói bậy bạ cái gì đấy, đó không phải chuyện của em, đi đi đi.” “Xùy,“ Thiếu niên bĩu môi giả vờ đáng yêu, “Lúc cần dùng tới người ta thì gọi người ta là tiểu ngọt ngào, không cần thì nhẫn tâm đuổi người ta đi...” “Cút xéo mau!” Không quên tình đầu cười cho thiếu niên một cú đá, thiếu niên né tránh một cách nhanh nhẹn, khuôn mặt tràn ngập đắc ý mà rời đi

Không quên tình đầu thở dài, mở con bồ câu nướng ở góc trái tầm mắt, túi đeo lưng nặng trĩu, nhận được dâu tây mà Bạch Niệm Niệm gửi tới

Một tiếng “Ùngục” vang lên, tin trò chuyện riêng của cô cũng đến

“[Trò chuyện riêng [Nhớ mãi không quên]: Tôi gửi dâu tây cho anh rồi, anh đã nhận được chưa? Đúng rồi, hôm qua đã muốn cho anh một đề xuất, nhưng sau đó lại quên mất

Chính là, anh đã từng ăn một loại bánh ngọt gọi là "Ánh sáng thiên sứ chưa?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Cung Cấp Cẩu Lương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook