Chương 49: chương 49
Mai Bối Nhĩ
13/10/2013
“Mẹ……” Nàng không thể ngã xuống, nếu không sẽ
không còn được gặp lại mẫu thân.“Mẹ đang đợi nànàng không thể chết
được…… Thù cha còn chưa báo…… nàng càng không thể chết……”.
Lách tách ! Lách Tách!
Có người đến ! Linh Lung mơ hồ nhìn thấy đằng trước cách đó không xa có mấy bóng người vội vàng chạy tới. Là Tam Vương gia biết Trầm Hương không có giết nàng, nên phái tới sát thủ sao?
Nàng phải nghênh chiến……
Ý niệm trong đầu vừa lên, nàng xoay mình liền cảm thấy choáng váng, thân thể nhỏ nhắn khuynh đảo phía trước, ý thức mỏng manh chờ va chạm thật lớn……
“Linh Lung!”.
Giọng nói này rất quen thuộc . Linh Lung thầm nghĩ.
“Hoàng Thượng tốt nhất đụng nhẹ thôi, đừng đụng tới chủy thủ cắm trên người Linh Lung cô nương, nếu không sẽ làm vết thương chuyển biến xấu.” Vẻ mặt của Cao Cần trầm trọng nhắc nhở.
Nạp Lam nhẹ nhàng, bộ dáng cẩn thận, tựa như trong lòng ôm là một bình gốm sứ.
Hoàng thượng? ý thức của Linh Lung đúng lúc được kéo lại.
“Không thể rút ra sao?” Nạp Lam thô thanh hỏi. Thực chướng mắt!
“Trăm ngàn không thể rút ra nha!” Cổ Lục quả quyết nói:“Hoàng thượng, nếu lúc này rút ra, máu sẽ chảy không ngừng! Chỉ sợ sẽ càng nguy hiểm, vẫn là nên đưa người về cung trước mặt khác nghĩ biện pháp.”.
“Làm sao như vậy nha?” Nạp Lam khẽ vuốt hai gò má tái nhợt như tờ giấy của Linh Lung.“Linh Lung, nàng nghe được giọng trẫm sao? Linh Lung, trẫm không cho nàng chết như vậy, nghe thấy không? Nàng tỉnh lại cho trẫm!”.
Lại là ngạo mạn như vậy, ngữ điệu ngông cuồng, nhưng khi nghe lại hết sức thân thiết quen thuộc. Trong lòng Linh Lung vừa tức giận vừa buồn cười.
Tiểu Thuận Tử vội vàng ngăn lại động tác lỗ mãng của chủ tử,“ Hoàng thượng của ta, ngài đừng dùng sức dao động như vậy, không cẩn thận làm ba hồn bảy vía của nàng bay đi mất.”.
“Nàng không yếu ớt như vậy, nếu nàng dám bỏ trẫm, trẫm sẽ hận nàng cả đời.” Hai mắt của Nạp Lam đỏ ngầu, âm á kêu,“Còn không đi tìm đồ đến, nâng nàng hồi cung nha.Nếu cứu trị muộn, có chuyện gì không hay xảy ra, trẫm sẽ lấy đầu của ngươi!”.
“Dạ, dạ! Nô tài đi tìm.” Tiểu Thuận Tử sờ sờ cái mũi rồi đi.
Cho dù mau bất tỉnh,Linh Lung vẫn là nhịn không được khóe môi gợi lên độ cong.Tiểu hoàng đế này thật sự là giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa, động một chút liền đòi chem. Đầu, những lời này đều thành câu cửa miệng của hắn rồi nha .
Nạp Lam có chút vụng về hôn nhẹ lên trán Linh Lung, bất lực ở bên tai nàng nỉ non,“Linh Lung, nàng không được rời đi trẫm, trẫm không thể không có nàng……”.
“Thiếp cũng không muốn rời khỏi hoàng thượng……” Hơi thở nàng mong manh cố gắng nói.
Hắn vui mừng quá đỗi nói:“Linh Lung, nàng không có việc gì , trẫm biết nàng không có việc gì.”.
Linh Lung giương mắt dò xét hắn một chút,“Hoàng Thượng làm sao biết thiếp ở chỗ này?”.
“Trẫm vừa được biết nàng lại ra cung, liền đoán được nàng chạy tới tìm Tam Hoàng Thúc, liền lập tức chạy đến, kết quả vẫn là chậm một bước. Nàng tại sao lại tự tiện hành động? Có phải không tin trẫm sẽ giải quyết được phải không?” Hắn giận nàng không tin, càng giận nàng làm mình bị thương nặng như vậy .
“Thiếp đương nhiên tin tưởng hoàng thượng, chẳng qua là Tam Vương gia là người xảo quyệt vô cùng, không có chứng cớ, ngay cả hoàng thượng cũng không làm gì được hắn, cho nên thiếp mới nghĩ……” Nàng dùng sức hít sâu một hơi, tập trung tất cả ý chí, không cho chính mình hôn mê.
Nạp Lam thở hổn hển cắt đứt lời của nàng,“Mới nghĩ một mình đi đến, đúng hay không? Nàng đừng ỷ vào công phu của mình tốt một chút, phải biết rằng vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, còn có nhiều thị vệ võ công cao cường, nàng một thương một ngữa xông vào, cũng chiếm không được cái gì, còn thiếu chút nửa mất đi tánh mạng, như vậy đáng giá sao? Nàng……”.
Linh Lung bật ra tiếng rên rỉ đau đớn,“A……”.
“Làm sao vậy? Nàng đừng dọa trẫm!” Hắn kinh hoảng không biết nên như thế nào mới tốt.
Nàng lẩm bẩm trong miệng,“Hoàng Thượng,thiếp không được rồi……”
Lách tách ! Lách Tách!
Có người đến ! Linh Lung mơ hồ nhìn thấy đằng trước cách đó không xa có mấy bóng người vội vàng chạy tới. Là Tam Vương gia biết Trầm Hương không có giết nàng, nên phái tới sát thủ sao?
Nàng phải nghênh chiến……
Ý niệm trong đầu vừa lên, nàng xoay mình liền cảm thấy choáng váng, thân thể nhỏ nhắn khuynh đảo phía trước, ý thức mỏng manh chờ va chạm thật lớn……
“Linh Lung!”.
Giọng nói này rất quen thuộc . Linh Lung thầm nghĩ.
“Hoàng Thượng tốt nhất đụng nhẹ thôi, đừng đụng tới chủy thủ cắm trên người Linh Lung cô nương, nếu không sẽ làm vết thương chuyển biến xấu.” Vẻ mặt của Cao Cần trầm trọng nhắc nhở.
Nạp Lam nhẹ nhàng, bộ dáng cẩn thận, tựa như trong lòng ôm là một bình gốm sứ.
Hoàng thượng? ý thức của Linh Lung đúng lúc được kéo lại.
“Không thể rút ra sao?” Nạp Lam thô thanh hỏi. Thực chướng mắt!
“Trăm ngàn không thể rút ra nha!” Cổ Lục quả quyết nói:“Hoàng thượng, nếu lúc này rút ra, máu sẽ chảy không ngừng! Chỉ sợ sẽ càng nguy hiểm, vẫn là nên đưa người về cung trước mặt khác nghĩ biện pháp.”.
“Làm sao như vậy nha?” Nạp Lam khẽ vuốt hai gò má tái nhợt như tờ giấy của Linh Lung.“Linh Lung, nàng nghe được giọng trẫm sao? Linh Lung, trẫm không cho nàng chết như vậy, nghe thấy không? Nàng tỉnh lại cho trẫm!”.
Lại là ngạo mạn như vậy, ngữ điệu ngông cuồng, nhưng khi nghe lại hết sức thân thiết quen thuộc. Trong lòng Linh Lung vừa tức giận vừa buồn cười.
Tiểu Thuận Tử vội vàng ngăn lại động tác lỗ mãng của chủ tử,“ Hoàng thượng của ta, ngài đừng dùng sức dao động như vậy, không cẩn thận làm ba hồn bảy vía của nàng bay đi mất.”.
“Nàng không yếu ớt như vậy, nếu nàng dám bỏ trẫm, trẫm sẽ hận nàng cả đời.” Hai mắt của Nạp Lam đỏ ngầu, âm á kêu,“Còn không đi tìm đồ đến, nâng nàng hồi cung nha.Nếu cứu trị muộn, có chuyện gì không hay xảy ra, trẫm sẽ lấy đầu của ngươi!”.
“Dạ, dạ! Nô tài đi tìm.” Tiểu Thuận Tử sờ sờ cái mũi rồi đi.
Cho dù mau bất tỉnh,Linh Lung vẫn là nhịn không được khóe môi gợi lên độ cong.Tiểu hoàng đế này thật sự là giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa, động một chút liền đòi chem. Đầu, những lời này đều thành câu cửa miệng của hắn rồi nha .
Nạp Lam có chút vụng về hôn nhẹ lên trán Linh Lung, bất lực ở bên tai nàng nỉ non,“Linh Lung, nàng không được rời đi trẫm, trẫm không thể không có nàng……”.
“Thiếp cũng không muốn rời khỏi hoàng thượng……” Hơi thở nàng mong manh cố gắng nói.
Hắn vui mừng quá đỗi nói:“Linh Lung, nàng không có việc gì , trẫm biết nàng không có việc gì.”.
Linh Lung giương mắt dò xét hắn một chút,“Hoàng Thượng làm sao biết thiếp ở chỗ này?”.
“Trẫm vừa được biết nàng lại ra cung, liền đoán được nàng chạy tới tìm Tam Hoàng Thúc, liền lập tức chạy đến, kết quả vẫn là chậm một bước. Nàng tại sao lại tự tiện hành động? Có phải không tin trẫm sẽ giải quyết được phải không?” Hắn giận nàng không tin, càng giận nàng làm mình bị thương nặng như vậy .
“Thiếp đương nhiên tin tưởng hoàng thượng, chẳng qua là Tam Vương gia là người xảo quyệt vô cùng, không có chứng cớ, ngay cả hoàng thượng cũng không làm gì được hắn, cho nên thiếp mới nghĩ……” Nàng dùng sức hít sâu một hơi, tập trung tất cả ý chí, không cho chính mình hôn mê.
Nạp Lam thở hổn hển cắt đứt lời của nàng,“Mới nghĩ một mình đi đến, đúng hay không? Nàng đừng ỷ vào công phu của mình tốt một chút, phải biết rằng vương phủ đề phòng nghiêm ngặt, còn có nhiều thị vệ võ công cao cường, nàng một thương một ngữa xông vào, cũng chiếm không được cái gì, còn thiếu chút nửa mất đi tánh mạng, như vậy đáng giá sao? Nàng……”.
Linh Lung bật ra tiếng rên rỉ đau đớn,“A……”.
“Làm sao vậy? Nàng đừng dọa trẫm!” Hắn kinh hoảng không biết nên như thế nào mới tốt.
Nàng lẩm bẩm trong miệng,“Hoàng Thượng,thiếp không được rồi……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.