Chương 12: BÍ MẬT CỦA CÔ 2
Chung Hoa Vô Diễm
15/06/2017
Nỗi đau xé ruột xé gan bỗng dâng lên trong lồng ngực, cô
không thể không hít thở thật sâu, mười ngón tay siết chặt, cơ thể căng
cứng.
Tiêu Hoài kinh ngạc nhìn cô vừa giãi bày một chút ít suy nghĩ thật sự trong lòng đã vội thu lại toàn bộ tâm tình. Cô không nói thêm một lời nào nữa, một chút tâm tư cũng không để lộ ra ngoài, thể hiện rõ thái độ khép kín quá mức.
Tiêu Hoài quyết định vạch trần vẻ ngoài mạnh mẽ giả tạo, đánh thẳng vào nơi yếu đuối nhất trong lòng cô: “Lâm Mộc, có phải cô vẫn luôn hối hận? Hối hận nếu cô không chỉ định lộ trình, không tự mình lái xe, thì đã không xảy ra tai nạn…”
Anh chưa nói dứt lời đã thấy nước mắt của cô tràn mi, như đập nước bị vỡ, không ngừng tuôn rơi.
Nhưng cô không phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ im lặng ngồi đó. Nỗi đau của cô rõ ràng là thế, sâu sắc lạ thường, nhưng cô lại đem chúng ôm hết về mình, không chút quan hệ gì với thế giới bên ngoài.
Cô không dùng cách phát tiết ra bên ngoài để làm ảnh hưởng đến tâm tình của người khác, ngược lại cố gắng giữ bình tĩnh không để người khác sinh lòng thương hại. Thấy cô gắng gượng như thế, chút thương xót trong lòng anh tích tụ lại, biến thành một loại tình cảm khác.
“Lâm Mộc, nghe tôi nói này.” Tiêu Hoài mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn.
“Cô không cần phải đặt mình vào vị trí thủ phạm. Thật ra, cô cũng là người bị hại.”
Lúc nghe thấy câu nói cuối cùng kia, mi mắt cô khẽ rung lên.
Khung cảnh đẫm máu trong đầu từ từ dừng lại, âm thanh hỗn tạp bên tai cũng đột nhiên im bặt, lúc này đây, cô chỉ nghe thấy giọng nói ấm áp của Tiêu Hoài.
Giọng nói ấy nói rằng, cô cũng là người bị hại.
Cố nén xúc động muốn khóc xuống, cô hỏi: “Tiêu Hoài, anh có thể lặp lại câu vừa nãy một lần nữa không?”
Tiêu Hoài không lặp lại, anh cúi người, thân mật ôm lấy cô vào lòng, để gò má cô dán lên lồng ngực rộng lớn của anh.
“Đã qua hết rồi.” Anh nói.
Bị buộc tựa lên lồng ngực anh, bên tai là nhịp tim mạnh mẽ, cô bối rối muốn tránh nhưng lại bị anh siết chặt vòng tay ôm sát hơn.
“Đây là sự khích lệ giữa bạn bè với nhau.” Anh thở dài.
Một mình cô gắng gượng quá vất vả, lần này cô không cự tuyệt nữa, im lặng nhắm mắt, để nước mắt mặc sức tuôn rơi, thấm ướt cổ áo anh.
Tiêu Hoài lẳng lặng ôm lấy Lâm Mộc, cho đến khi nước mắt cô ngừng rơi và tâm trạng nhẹ nhõm hơn một chút mới nhẹ nhàng buông cô ra.
Đã lâu rồi Lâm Mộc không khóc, hai mắt sưng lên rất khó chịu, bèn đưa tay lên xoa dịu nó.
Động tác nhỏ này khiến cho Tiêu Hoài ngây ngẩn một lúc, lấy lại tinh thần, anh nhẹ nhàng gọi tên cô: “Lâm Mộc.”
Cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
“Hứa với tôi, sau này nếu có chuyện không vui, có thể uống rượu, nhưng không được làm tổn thương chính mình.”
Lâm Mộc sững sờ, sau đó hiểu ra Tiêu Hoài muốn nói gì. Rất muốn cho anh biết, vết thương trên cổ tay trái không phải vì bạn trai cũ bỏ rơi mà có, nhưng cô không giải thích tiếng nào, chỉ nói: “Được.”
Giọng nói bình tĩnh, rành rọt, chắc chắn. Cảm giác tồn tại của cô cuối cùng cũng trở lại rồi.
Tiêu Hoài nhìn đôi mắt ươn ướt và chóp mũi đỏ ửng của cô, im lặng chừng một phút, đột nhiên chồm qua, ôm cô vào lòng một lần nữa.
Anh rất muốn hỏi xem có phải từ đó về sau cô đã hoàn toàn thất vọng về đàn ông, về chuyện tình cảm hay không, nhưng anh không làm vậy, chỉ nói một câu không đầu không đuôi: “Sau vụ tai nạn đó, có phải cô không dám lái xe nữa không?”
Giọng nói trầm thấp say lòng người vang lên bên tai, hương hoa diên vĩ thoang thoảng bên chóp mũi, trước mắt là cổ áo bị nước mắt khi nãy làm ướt, Lâm Mộc bất giác đỏ mặt, thành thật khẽ “Ừ” một tiếng.
“Con người không thể vì một lần bị rắn cắn mà cả đời sợ dây thừng được, chúng ta đổi vị trí, cô qua đây lái xe.”
Cô sững sờ hai giây: “Tôi không muốn.”
“Đừng lúc nào cũng nói ‘không’, cô phải dũng cảm thử một lần.” Tiêu Hoài bước xuống xe, sang vị trí phụ lái.
“Không, tôi không lái xe…” Còn chưa dứt lời cô đã bị anh dứt khoát bế ra khỏi vị trí phụ lái, đặt vào ghế lái.
Lâm Mộc muốn nhảy xuống xe, bị Tiêu Hoài ấn trở lại chỗ ngồi, đành tìm một cái cớ: “Tôi không có giấy phép lái xe của Đức, không được chạy xe trên đường lớn.”
“Đây là đường nhỏ, nửa đêm nửa hôm không có người qua lại, có thể xem nó là sân tập lái.”
“Tôi có chướng ngại sau sang chấn, không lái xe được.”
“Cứ thử trước đi. Nếu thật sự không làm được, tôi sẽ không miễn cưỡng cô.”
Lâm Mộc vừa mở miệng định nói “không làm được”, ánh mắt rơi trên gương mặt của Tiêu Hoài liền dừng lại.
Ánh đèn đường chiếu lên đường nét khuôn mặt anh đẹp đến lạ, đôi mắt hẹp dài sâu lắng nhìn cô đăm đăm, ánh mắt như một dòng suối ấm vây lấy cô, khiến cho người khác nảy sinh suy nghĩ không dám chối từ.
Cô liếc nhìn vô lăng, giọng điệu bất giác ôn hòa hơn nhiều, dè dặt hỏi: “Tôi chỉ lái một cây số thôi có được không?”
“Năm cây số.”
Thôi được, năm cây số thì năm cây số.
Lâm Mộc tháo đôi giày cao gót đẹp đẽ dưới chân ra, kéo cao vạt váy. Tiêu Hoài nhìn thấy đôi bàn chân trắng ngần mềm mại, móng chân được phủ một lớp sơn bóng trong suốt, thấp thỏm không yên đặt giữa bàn đạp chân ga và phanh xe.
Anh an ủi: “Đừng sợ, thả lỏng nào.”
Lâm Mộc không phải người mới, từng lái xe hơn ba năm. Gạt cần, nhả phanh, đạp chân ga, một loạt thao tác liền mạch giúp cô tìm lại được cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Chiếc xe kiểu phục cổ từ từ lăn bánh, Tiêu Hoài nhắc nhở: “Cô có thể tăng tốc, bây giờ còn chưa đến ba mươi dặm một giờ.” Tốc độ tối đa của chiếc xe này có thể đạt đến ba trăm hai mươi dặm trên giờ, tốc độ hiện tại không khác gì rùa bò.
Lâm Mộc “Ờ” một tiếng, ngả người ra sau, hai tay nắm chặt vô lăng, tăng tốc độ lên bốn mươi dặm một giờ.
Chạy được một lúc, cô nói: “Được năm cây số rồi nhỉ?”
“Cô mới chạy được năm trăm mét.”
Cô nghẹn lời: “… Giao lộ phía trước phải rẽ trái hay rẽ phải?”
“Trái.”
Cô nghe lời lái xe vào đường một chiều phía trước. Đường này hơi hẹp, có chút ảm đạm, cô do dự không biết có nên mở đèn xe hay không, đột nhiên nghe Tiêu Hoài nói: “Đừng chạy về phía trước nữa, đó là đường lớn.”
Cô thấy căng thẳng, nhưng không kịp phanh lại, chiếc xe đã tiến vào đường quốc lộ rộng lớn.
Cô bối rối nhìn sang người bên cạnh, yếu ớt nói: “Tôi tấp xe vào bên lề có được không?”
Khóe môi Tiêu Hoài cong lên: “Cô lái khá lắm, cứ tiếp tục đi về phía trước, đến ngã rẽ rồi quay lại.”
Lâm Mộc sững sờ.
Phía trước là giao lộ của ngã ba đường, thi thoảng sẽ có xe phóng từ nhánh bên kia đường ra, mỗi chiếc xe đều khiến cho Lâm Mộc nhớ đến chiếc xe tải đã thay đổi vận mệnh của cô… Cảnh tượng đẫm máu lại hiện lên trong đầu, cô có chút khó thở, mười ngón tay nắm chặt vô lăng, cánh tay không ngừng run rẩy.
Tiêu Hoài chú ý thấy vẻ khác thường của cô: “Lâm Mộc, đừng nín thở, hít thở nào.”
Cô hít thở sâu vài lần: “Tiêu Hoài, tôi muốn dừng xe… Tôi sợ.”
“Sợ gì?”
“Sợ không tránh được xe của người khác.”
Tiêu Hoài mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Thấy chiếc xe càng lúc càng đến gần giao lộ, sức chú ý của Lâm Mộc hoàn toàn bị phân tán, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Đụng xe thì phải làm sao? Đụng xe thì phải làm sao?
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô.
Lòng bàn tay khô ráp dán lên làn da mát lạnh của cô, từng chút hơi ấm được truyền sang, dần dần lan ra, giọng nói đầy từ tính vang lên bên tai: “Đừng sợ, có tôi ở đây cùng cô.”
Một câu nói mang theo sự bình tĩnh ung dung, khiến người nghe cảm thấy an lòng. Lâm Mộc chợt nhận ra, từ khi xe bắt đầu nổ máy, Tiêu Hoài đã chọn bầu bạn với cô, tin tưởng cô.
Chẳng lẽ anh không sợ bị cô liên lụy sao?
Cảm giác sợ hãi mờ dần, sức chú ý cũng tập trung trở lại, trong lòng chợt dâng lên ý niệm không muốn liên lụy đến người khác.
Lâm Mộc cắn môi, cẩn thận đạp chân ga, xe dần tăng tốc, nhanh chóng đến gần giao lộ… Lúc này có một chiếc xe đang rẽ trái vào giao lộ, cô giảm tốc để tránh, rồi lại tăng tốc.
Một loạt thao tác này với người khác mà nói là chuyện rất dễ dàng, nhưng với cô lại là thử thách rất lớn.
Cuối cùng cô cũng đưa xe trở lại con đường nhỏ, dừng lại tại một nơi an toàn, sau đó tháo dây an toàn, mệt mỏi phủ người lên vô lăng.
Tiêu Hoài chỉnh ghế ngửa ra sau, để cô nằm xuống.
Trán và mũi Lâm Mộc lấm tấm mồ hôi, tim đập liên hồi, không lên tiếng, cũng không động đậy, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiêu Hoài im lặng nhìn cô, đột nhiên phát hiện trên môi cô có vết rách chảy máu.
Anh hơi ngạc nhiên, đưa tay qua, dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, cùng lúc đó cô cũng mở mắt ra, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Tôi xem thử.” Dứt lời, anh nâng cằm cô lên.
Ánh đèn đường ngả vàng, tia sáng tạo thành một bóng mờ trên đường nét khuôn mặt cô. Anh nhìn không rõ vết thương nên cúi đầu thấp xuống, rút ngắn khoảng cách giữa hai khuôn mặt, ngón cái nhẹ nhàng lướt trên môi cô, dính phải một ít vết máu chưa kịp khô.
Anh nhíu chặt chân mày.
Lâm Mộc đưa tay lên, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, cánh môi bị thương nhẹ nhàng hé mở: “Không sao, tôi không đau.”
Tiêu Hoài nhìn cô: “Chảy máu rồi, sao lại không đau cho được?”
Trông cô nhỏ nhắn yếu đuối nhưng nội tâm lại rất kiên cường. Sự kiên cường ấy lúc nào cũng chống đỡ cho cô, là ưu điểm, cũng là khuyết điểm.
Sau khi xác nhận không có gì đáng ngại, anh nói: “Lần sau lái xe, tôi sẽ chuẩn bị kẹo cao su cho cô.”
Cô trừng lớn mắt, hốt hoảng: “Còn có lần sau?”
Khóe môi anh khẽ cong lên: “Tất nhiên.”
Nụ cười này giống như dòng chảy ấm áp lướt qua tim. Cô cứ thế nhìn anh đăm đăm, không thể dời mắt, bị thu hút bởi ý cười nơi đáy mắt của anh.
Biết rằng anh đối với cô không hề có tình cảm trên mức bạn bè, nhưng đêm nay, anh đi tìm cô, bầu bạn cùng cô, khích lệ cô, ôm cô, thậm chí giờ phút này đây ngón tay của anh vẫn còn dừng lại trên cánh môi cô một cách thân mật… Tất cả những thứ ấy, khiến cô bất giác có chút suy nghĩ lệch lạc.
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi biến mất ngay.
Tình cảm mười năm kết thúc đột ngột, cả bạn trai cũ cũng đã rời xa cô, một nhân vật lớn như Tiêu Hoài chỉ vừa biết cô vài ngày, sao có thể thích cô được?
Anh chỉ đang đồng tình cô. Giống như đêm mưa tuyết giá lạnh năm đó, anh thương hại nên tặng chiếc áo khoác cho cô vậy.
Lâm Mộc nghĩ vậy, ngón tay đang dừng trên mu bàn tay Tiêu Hoài nhẹ nhàng lần xuống, siết nhẹ lòng bàn tay anh.
Anh lên tiếng: “Sao vậy?”
Cô cong khóe môi, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Tiếng cảm ơn này hàm chứa rất nhiều cảm xúc, cảm ơn chút ấm áp anh đã từng cho cô trong quá khứ, cũng cảm ơn sự an ủi và động viên của anh trong hiện tại.
Tiêu Hoài đợi cô nói tiếp.
Nhưng Lâm Mộc không nói thêm gì nữa, tự giác buông tay anh ra: “Mai anh còn phải đi làm nhỉ? Giờ đã khuya rồi, chúng ta về thôi.”
Bàn tay đột nhiên trống không. Tiêu Hoài khẽ gật đầu: “Được.”
Đêm khuya thanh vắng, chiếc xe lăn bánh trên con đường trở về nhà.
Lâm Mộc chống một tay lên trán, nhìn ngắm đủ kiểu kiến trúc lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, phong cách Gothic, phong cách La Mã Cổ, phong cách Baroque… Ở nơi đất khách quê người, có cảm giác rất kỳ diệu, cô vĩnh viễn không biết được một giây tiếp theo sẽ gặp được phong cảnh ra sao, nhưng mỗi một cảnh tượng cô nhìn thấy đều có sức hút riêng của nó.
Đêm nay đã tiêu hao không ít sức lực, cơn buồn ngủ kéo đến, Lâm Mộc từ từ khép mắt lại.
Cảm thấy người bên cạnh yên tĩnh quá mức, Tiêu Hoài liếc mắt nhìn cô.
Đầu cô tựa lên cửa sổ xe, không biết đã thiếp đi từ lúc nào. Chiếc mũ len màu đỏ với quả bông tròn trên đỉnh đầu không chút tiếng động rơi xuống, những lọn tóc gợn sóng đen mượt vô tình buông xõa xuống bờ vai, trông cô lúc này rất an tĩnh và dịu dàng.
Anh chầm chậm dừng xe lại, giúp cô nhặt chiếc mũ lên, lấy chiếc áo khoác đang đặt ở dãy ghế phía sau phủ lên đôi vai thon gầy của cô.
Làm xong những việc này, anh ấn nút điều khiển, mở một bản nhạc trữ tình cổ điển, tiếp tục lái về phía trước.
Trong giai điệu của bản nhạc trữ tình, Lâm Mộc đã gặp một giấc mơ.
Năm đó đang tiết mùa đông, những bông tuyết li ti lơ lửng giữa bầu trời. Cô lái chiếc xe hơi màu đỏ vào một khu dịch vụ ven đường, nghỉ ngơi hơn nửa tiếng, chuẩn bị tiếp tục hành trình.
“Mộc Mộc, để anh lái nhé?”
“Con gái à, con đã lái xe liên tục bốn tiếng rồi, nghỉ ngơi chút đi.”
Tiếng nói mang theo ý cười và giọng nói ân cần vang lên cùng lúc.
Trong mơ cô không chút do dự mà từ chối, trong hiện thực cô đột nhiên choàng tỉnh.
Trước đây mỗi lần tỉnh giấc giữa cơn mơ, tim cô như vừa bị con dao sắc lẹm cứa vài nhát, đau đớn, sợ hãi, bất lực… Tất cả những cảm xúc tiêu cực ùa đến như cơn thủy triều, làm cho cô đau đến bật khóc.
Nhưng lần này thì khác, cô không khóc, chỉ cảm thấy có chút buồn rầu.
Cô ngẩn người một lúc, cúi đầu nhìn chiếc áo trên người, chợt nhớ mình đang ngồi trong xe của Tiêu Hoài, hai người đang trên đường trở về.
Cô quay mặt qua, đúng lúc Tiêu Hoài cũng nghiêng đầu qua nhìn, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng nói: “Còn mười mấy cây số nữa mới đến nhà, cô có thể ngủ thêm vài phút.”
Câu nói này khiến cho cô rung động bất chợt.
Cô khẽ “Ừ” một tiếng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Trên đường về dinh thự, những suy nghĩ không còn cơ hội nói ra cùng người thân, sự áy náy không còn cơ hội để giãi bày cũng người yêu, cứ thế quanh quẩn trong giấc mơ chập chờn.
Xin lỗi. Cô hối hận vô cùng, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Tiêu Hoài kinh ngạc nhìn cô vừa giãi bày một chút ít suy nghĩ thật sự trong lòng đã vội thu lại toàn bộ tâm tình. Cô không nói thêm một lời nào nữa, một chút tâm tư cũng không để lộ ra ngoài, thể hiện rõ thái độ khép kín quá mức.
Tiêu Hoài quyết định vạch trần vẻ ngoài mạnh mẽ giả tạo, đánh thẳng vào nơi yếu đuối nhất trong lòng cô: “Lâm Mộc, có phải cô vẫn luôn hối hận? Hối hận nếu cô không chỉ định lộ trình, không tự mình lái xe, thì đã không xảy ra tai nạn…”
Anh chưa nói dứt lời đã thấy nước mắt của cô tràn mi, như đập nước bị vỡ, không ngừng tuôn rơi.
Nhưng cô không phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ im lặng ngồi đó. Nỗi đau của cô rõ ràng là thế, sâu sắc lạ thường, nhưng cô lại đem chúng ôm hết về mình, không chút quan hệ gì với thế giới bên ngoài.
Cô không dùng cách phát tiết ra bên ngoài để làm ảnh hưởng đến tâm tình của người khác, ngược lại cố gắng giữ bình tĩnh không để người khác sinh lòng thương hại. Thấy cô gắng gượng như thế, chút thương xót trong lòng anh tích tụ lại, biến thành một loại tình cảm khác.
“Lâm Mộc, nghe tôi nói này.” Tiêu Hoài mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn.
“Cô không cần phải đặt mình vào vị trí thủ phạm. Thật ra, cô cũng là người bị hại.”
Lúc nghe thấy câu nói cuối cùng kia, mi mắt cô khẽ rung lên.
Khung cảnh đẫm máu trong đầu từ từ dừng lại, âm thanh hỗn tạp bên tai cũng đột nhiên im bặt, lúc này đây, cô chỉ nghe thấy giọng nói ấm áp của Tiêu Hoài.
Giọng nói ấy nói rằng, cô cũng là người bị hại.
Cố nén xúc động muốn khóc xuống, cô hỏi: “Tiêu Hoài, anh có thể lặp lại câu vừa nãy một lần nữa không?”
Tiêu Hoài không lặp lại, anh cúi người, thân mật ôm lấy cô vào lòng, để gò má cô dán lên lồng ngực rộng lớn của anh.
“Đã qua hết rồi.” Anh nói.
Bị buộc tựa lên lồng ngực anh, bên tai là nhịp tim mạnh mẽ, cô bối rối muốn tránh nhưng lại bị anh siết chặt vòng tay ôm sát hơn.
“Đây là sự khích lệ giữa bạn bè với nhau.” Anh thở dài.
Một mình cô gắng gượng quá vất vả, lần này cô không cự tuyệt nữa, im lặng nhắm mắt, để nước mắt mặc sức tuôn rơi, thấm ướt cổ áo anh.
Tiêu Hoài lẳng lặng ôm lấy Lâm Mộc, cho đến khi nước mắt cô ngừng rơi và tâm trạng nhẹ nhõm hơn một chút mới nhẹ nhàng buông cô ra.
Đã lâu rồi Lâm Mộc không khóc, hai mắt sưng lên rất khó chịu, bèn đưa tay lên xoa dịu nó.
Động tác nhỏ này khiến cho Tiêu Hoài ngây ngẩn một lúc, lấy lại tinh thần, anh nhẹ nhàng gọi tên cô: “Lâm Mộc.”
Cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.
“Hứa với tôi, sau này nếu có chuyện không vui, có thể uống rượu, nhưng không được làm tổn thương chính mình.”
Lâm Mộc sững sờ, sau đó hiểu ra Tiêu Hoài muốn nói gì. Rất muốn cho anh biết, vết thương trên cổ tay trái không phải vì bạn trai cũ bỏ rơi mà có, nhưng cô không giải thích tiếng nào, chỉ nói: “Được.”
Giọng nói bình tĩnh, rành rọt, chắc chắn. Cảm giác tồn tại của cô cuối cùng cũng trở lại rồi.
Tiêu Hoài nhìn đôi mắt ươn ướt và chóp mũi đỏ ửng của cô, im lặng chừng một phút, đột nhiên chồm qua, ôm cô vào lòng một lần nữa.
Anh rất muốn hỏi xem có phải từ đó về sau cô đã hoàn toàn thất vọng về đàn ông, về chuyện tình cảm hay không, nhưng anh không làm vậy, chỉ nói một câu không đầu không đuôi: “Sau vụ tai nạn đó, có phải cô không dám lái xe nữa không?”
Giọng nói trầm thấp say lòng người vang lên bên tai, hương hoa diên vĩ thoang thoảng bên chóp mũi, trước mắt là cổ áo bị nước mắt khi nãy làm ướt, Lâm Mộc bất giác đỏ mặt, thành thật khẽ “Ừ” một tiếng.
“Con người không thể vì một lần bị rắn cắn mà cả đời sợ dây thừng được, chúng ta đổi vị trí, cô qua đây lái xe.”
Cô sững sờ hai giây: “Tôi không muốn.”
“Đừng lúc nào cũng nói ‘không’, cô phải dũng cảm thử một lần.” Tiêu Hoài bước xuống xe, sang vị trí phụ lái.
“Không, tôi không lái xe…” Còn chưa dứt lời cô đã bị anh dứt khoát bế ra khỏi vị trí phụ lái, đặt vào ghế lái.
Lâm Mộc muốn nhảy xuống xe, bị Tiêu Hoài ấn trở lại chỗ ngồi, đành tìm một cái cớ: “Tôi không có giấy phép lái xe của Đức, không được chạy xe trên đường lớn.”
“Đây là đường nhỏ, nửa đêm nửa hôm không có người qua lại, có thể xem nó là sân tập lái.”
“Tôi có chướng ngại sau sang chấn, không lái xe được.”
“Cứ thử trước đi. Nếu thật sự không làm được, tôi sẽ không miễn cưỡng cô.”
Lâm Mộc vừa mở miệng định nói “không làm được”, ánh mắt rơi trên gương mặt của Tiêu Hoài liền dừng lại.
Ánh đèn đường chiếu lên đường nét khuôn mặt anh đẹp đến lạ, đôi mắt hẹp dài sâu lắng nhìn cô đăm đăm, ánh mắt như một dòng suối ấm vây lấy cô, khiến cho người khác nảy sinh suy nghĩ không dám chối từ.
Cô liếc nhìn vô lăng, giọng điệu bất giác ôn hòa hơn nhiều, dè dặt hỏi: “Tôi chỉ lái một cây số thôi có được không?”
“Năm cây số.”
Thôi được, năm cây số thì năm cây số.
Lâm Mộc tháo đôi giày cao gót đẹp đẽ dưới chân ra, kéo cao vạt váy. Tiêu Hoài nhìn thấy đôi bàn chân trắng ngần mềm mại, móng chân được phủ một lớp sơn bóng trong suốt, thấp thỏm không yên đặt giữa bàn đạp chân ga và phanh xe.
Anh an ủi: “Đừng sợ, thả lỏng nào.”
Lâm Mộc không phải người mới, từng lái xe hơn ba năm. Gạt cần, nhả phanh, đạp chân ga, một loạt thao tác liền mạch giúp cô tìm lại được cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Chiếc xe kiểu phục cổ từ từ lăn bánh, Tiêu Hoài nhắc nhở: “Cô có thể tăng tốc, bây giờ còn chưa đến ba mươi dặm một giờ.” Tốc độ tối đa của chiếc xe này có thể đạt đến ba trăm hai mươi dặm trên giờ, tốc độ hiện tại không khác gì rùa bò.
Lâm Mộc “Ờ” một tiếng, ngả người ra sau, hai tay nắm chặt vô lăng, tăng tốc độ lên bốn mươi dặm một giờ.
Chạy được một lúc, cô nói: “Được năm cây số rồi nhỉ?”
“Cô mới chạy được năm trăm mét.”
Cô nghẹn lời: “… Giao lộ phía trước phải rẽ trái hay rẽ phải?”
“Trái.”
Cô nghe lời lái xe vào đường một chiều phía trước. Đường này hơi hẹp, có chút ảm đạm, cô do dự không biết có nên mở đèn xe hay không, đột nhiên nghe Tiêu Hoài nói: “Đừng chạy về phía trước nữa, đó là đường lớn.”
Cô thấy căng thẳng, nhưng không kịp phanh lại, chiếc xe đã tiến vào đường quốc lộ rộng lớn.
Cô bối rối nhìn sang người bên cạnh, yếu ớt nói: “Tôi tấp xe vào bên lề có được không?”
Khóe môi Tiêu Hoài cong lên: “Cô lái khá lắm, cứ tiếp tục đi về phía trước, đến ngã rẽ rồi quay lại.”
Lâm Mộc sững sờ.
Phía trước là giao lộ của ngã ba đường, thi thoảng sẽ có xe phóng từ nhánh bên kia đường ra, mỗi chiếc xe đều khiến cho Lâm Mộc nhớ đến chiếc xe tải đã thay đổi vận mệnh của cô… Cảnh tượng đẫm máu lại hiện lên trong đầu, cô có chút khó thở, mười ngón tay nắm chặt vô lăng, cánh tay không ngừng run rẩy.
Tiêu Hoài chú ý thấy vẻ khác thường của cô: “Lâm Mộc, đừng nín thở, hít thở nào.”
Cô hít thở sâu vài lần: “Tiêu Hoài, tôi muốn dừng xe… Tôi sợ.”
“Sợ gì?”
“Sợ không tránh được xe của người khác.”
Tiêu Hoài mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Thấy chiếc xe càng lúc càng đến gần giao lộ, sức chú ý của Lâm Mộc hoàn toàn bị phân tán, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: Đụng xe thì phải làm sao? Đụng xe thì phải làm sao?
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô.
Lòng bàn tay khô ráp dán lên làn da mát lạnh của cô, từng chút hơi ấm được truyền sang, dần dần lan ra, giọng nói đầy từ tính vang lên bên tai: “Đừng sợ, có tôi ở đây cùng cô.”
Một câu nói mang theo sự bình tĩnh ung dung, khiến người nghe cảm thấy an lòng. Lâm Mộc chợt nhận ra, từ khi xe bắt đầu nổ máy, Tiêu Hoài đã chọn bầu bạn với cô, tin tưởng cô.
Chẳng lẽ anh không sợ bị cô liên lụy sao?
Cảm giác sợ hãi mờ dần, sức chú ý cũng tập trung trở lại, trong lòng chợt dâng lên ý niệm không muốn liên lụy đến người khác.
Lâm Mộc cắn môi, cẩn thận đạp chân ga, xe dần tăng tốc, nhanh chóng đến gần giao lộ… Lúc này có một chiếc xe đang rẽ trái vào giao lộ, cô giảm tốc để tránh, rồi lại tăng tốc.
Một loạt thao tác này với người khác mà nói là chuyện rất dễ dàng, nhưng với cô lại là thử thách rất lớn.
Cuối cùng cô cũng đưa xe trở lại con đường nhỏ, dừng lại tại một nơi an toàn, sau đó tháo dây an toàn, mệt mỏi phủ người lên vô lăng.
Tiêu Hoài chỉnh ghế ngửa ra sau, để cô nằm xuống.
Trán và mũi Lâm Mộc lấm tấm mồ hôi, tim đập liên hồi, không lên tiếng, cũng không động đậy, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiêu Hoài im lặng nhìn cô, đột nhiên phát hiện trên môi cô có vết rách chảy máu.
Anh hơi ngạc nhiên, đưa tay qua, dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, cùng lúc đó cô cũng mở mắt ra, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Tôi xem thử.” Dứt lời, anh nâng cằm cô lên.
Ánh đèn đường ngả vàng, tia sáng tạo thành một bóng mờ trên đường nét khuôn mặt cô. Anh nhìn không rõ vết thương nên cúi đầu thấp xuống, rút ngắn khoảng cách giữa hai khuôn mặt, ngón cái nhẹ nhàng lướt trên môi cô, dính phải một ít vết máu chưa kịp khô.
Anh nhíu chặt chân mày.
Lâm Mộc đưa tay lên, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, cánh môi bị thương nhẹ nhàng hé mở: “Không sao, tôi không đau.”
Tiêu Hoài nhìn cô: “Chảy máu rồi, sao lại không đau cho được?”
Trông cô nhỏ nhắn yếu đuối nhưng nội tâm lại rất kiên cường. Sự kiên cường ấy lúc nào cũng chống đỡ cho cô, là ưu điểm, cũng là khuyết điểm.
Sau khi xác nhận không có gì đáng ngại, anh nói: “Lần sau lái xe, tôi sẽ chuẩn bị kẹo cao su cho cô.”
Cô trừng lớn mắt, hốt hoảng: “Còn có lần sau?”
Khóe môi anh khẽ cong lên: “Tất nhiên.”
Nụ cười này giống như dòng chảy ấm áp lướt qua tim. Cô cứ thế nhìn anh đăm đăm, không thể dời mắt, bị thu hút bởi ý cười nơi đáy mắt của anh.
Biết rằng anh đối với cô không hề có tình cảm trên mức bạn bè, nhưng đêm nay, anh đi tìm cô, bầu bạn cùng cô, khích lệ cô, ôm cô, thậm chí giờ phút này đây ngón tay của anh vẫn còn dừng lại trên cánh môi cô một cách thân mật… Tất cả những thứ ấy, khiến cô bất giác có chút suy nghĩ lệch lạc.
Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi biến mất ngay.
Tình cảm mười năm kết thúc đột ngột, cả bạn trai cũ cũng đã rời xa cô, một nhân vật lớn như Tiêu Hoài chỉ vừa biết cô vài ngày, sao có thể thích cô được?
Anh chỉ đang đồng tình cô. Giống như đêm mưa tuyết giá lạnh năm đó, anh thương hại nên tặng chiếc áo khoác cho cô vậy.
Lâm Mộc nghĩ vậy, ngón tay đang dừng trên mu bàn tay Tiêu Hoài nhẹ nhàng lần xuống, siết nhẹ lòng bàn tay anh.
Anh lên tiếng: “Sao vậy?”
Cô cong khóe môi, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
Tiếng cảm ơn này hàm chứa rất nhiều cảm xúc, cảm ơn chút ấm áp anh đã từng cho cô trong quá khứ, cũng cảm ơn sự an ủi và động viên của anh trong hiện tại.
Tiêu Hoài đợi cô nói tiếp.
Nhưng Lâm Mộc không nói thêm gì nữa, tự giác buông tay anh ra: “Mai anh còn phải đi làm nhỉ? Giờ đã khuya rồi, chúng ta về thôi.”
Bàn tay đột nhiên trống không. Tiêu Hoài khẽ gật đầu: “Được.”
Đêm khuya thanh vắng, chiếc xe lăn bánh trên con đường trở về nhà.
Lâm Mộc chống một tay lên trán, nhìn ngắm đủ kiểu kiến trúc lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, phong cách Gothic, phong cách La Mã Cổ, phong cách Baroque… Ở nơi đất khách quê người, có cảm giác rất kỳ diệu, cô vĩnh viễn không biết được một giây tiếp theo sẽ gặp được phong cảnh ra sao, nhưng mỗi một cảnh tượng cô nhìn thấy đều có sức hút riêng của nó.
Đêm nay đã tiêu hao không ít sức lực, cơn buồn ngủ kéo đến, Lâm Mộc từ từ khép mắt lại.
Cảm thấy người bên cạnh yên tĩnh quá mức, Tiêu Hoài liếc mắt nhìn cô.
Đầu cô tựa lên cửa sổ xe, không biết đã thiếp đi từ lúc nào. Chiếc mũ len màu đỏ với quả bông tròn trên đỉnh đầu không chút tiếng động rơi xuống, những lọn tóc gợn sóng đen mượt vô tình buông xõa xuống bờ vai, trông cô lúc này rất an tĩnh và dịu dàng.
Anh chầm chậm dừng xe lại, giúp cô nhặt chiếc mũ lên, lấy chiếc áo khoác đang đặt ở dãy ghế phía sau phủ lên đôi vai thon gầy của cô.
Làm xong những việc này, anh ấn nút điều khiển, mở một bản nhạc trữ tình cổ điển, tiếp tục lái về phía trước.
Trong giai điệu của bản nhạc trữ tình, Lâm Mộc đã gặp một giấc mơ.
Năm đó đang tiết mùa đông, những bông tuyết li ti lơ lửng giữa bầu trời. Cô lái chiếc xe hơi màu đỏ vào một khu dịch vụ ven đường, nghỉ ngơi hơn nửa tiếng, chuẩn bị tiếp tục hành trình.
“Mộc Mộc, để anh lái nhé?”
“Con gái à, con đã lái xe liên tục bốn tiếng rồi, nghỉ ngơi chút đi.”
Tiếng nói mang theo ý cười và giọng nói ân cần vang lên cùng lúc.
Trong mơ cô không chút do dự mà từ chối, trong hiện thực cô đột nhiên choàng tỉnh.
Trước đây mỗi lần tỉnh giấc giữa cơn mơ, tim cô như vừa bị con dao sắc lẹm cứa vài nhát, đau đớn, sợ hãi, bất lực… Tất cả những cảm xúc tiêu cực ùa đến như cơn thủy triều, làm cho cô đau đến bật khóc.
Nhưng lần này thì khác, cô không khóc, chỉ cảm thấy có chút buồn rầu.
Cô ngẩn người một lúc, cúi đầu nhìn chiếc áo trên người, chợt nhớ mình đang ngồi trong xe của Tiêu Hoài, hai người đang trên đường trở về.
Cô quay mặt qua, đúng lúc Tiêu Hoài cũng nghiêng đầu qua nhìn, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng nói: “Còn mười mấy cây số nữa mới đến nhà, cô có thể ngủ thêm vài phút.”
Câu nói này khiến cho cô rung động bất chợt.
Cô khẽ “Ừ” một tiếng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Trên đường về dinh thự, những suy nghĩ không còn cơ hội nói ra cùng người thân, sự áy náy không còn cơ hội để giãi bày cũng người yêu, cứ thế quanh quẩn trong giấc mơ chập chờn.
Xin lỗi. Cô hối hận vô cùng, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.