Nhà Họ Cẩm Đột Nhiên Lại Có Cháu
Chương 42: Rốt cuộc ‘hắn’ là ai?
Zillen
22/08/2023
Trên xe hắn tốt bụng chở em đi. Nhưng lại không rộng lượng tặng em lấy nửa từ.
Để Cẩm Hương Lộc ngồi trong xe, tâm để ngoài xe. Suy nghĩ về muôn vàn câu hỏi trong đầu. ‘Tên đang ngồi cầm lái kia phải chăng là tên cầm dao đâm em hai lần trước?’. ‘Hắn định đưa em đi đâu’.
Đến nơi, hắn dừng trước một nơi rất hoang tàn. Tường tóc tróc hết, có lẽ là vì đã quá cũ và không được sơn lại nên mới trông như nhà hoang như này. Hắn tháo quai an toàn, giọng như muốn đuổi người ta: “Xuống”.
Là xe hắn, ở chỗ hắn. Cẩm Hương Lộc vờ như không biết, mặt dày cãi lại.
“Thái độ gì vậy? Anh là cái tên gây ra cái này không?”- Hương Lộc đưa tay lên, bàn tay đang được băng bó vết thương vẫn chưa kịp khỏi hết đã bị em nắm chặt lại. Vết thương hở ra, máu chảy thấm đẫm miếng băng gạt.
“Thì sao?”
Hắn là một tên keo kẹt, cực kì tiết kiệm lời nói. Khi chỉ nói đúng một từ, lúc lại khiến mãi thêm vài từ. Đôi lông mày vẫn nhăn nhó như hồi nãy hắn bắt gặp em. Cái cách cư xử dần có điểm tương đồng với mấy tên ở nhà máy hoang, và trên xe.
Chả nhẽ ai mặc đồ đen từ đầu tới chân đều có cách nói chuyện giống nhau thế hay sao.
Nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này sang một bên, Cẩm Hương Lộc vẫn ngồi lì trên xe. Tay không có ý định tháo thắt dây an toàn, xuống xe. Hắn thần thần bí bí, đáp hai từ ‘thì sao’ rồi ngồi lại trong xe với em. Tay định mở cửa xe đã phải buông ra.
Không biết có phải giờ là buổi sáng, hay do lúc đó là buổi tối. Cơ mà trông hắn không có ý là sẽ diệt tiêu em ngay lập tức, cứ như thể hắn đang chần chừ. Phải chăng là đang đợi lệnh?
Thấy em không đáp lại. Hắn mất kiên nhẫn, quay người lại nhìn em với ánh mắt đe dọa. Gằn giọng ra lệnh: “Biết là ai rồi thì xuống xe. Ở địa bàn ‘chúng tôi’ cô không thoát nổi đâu”.
Thái độ hắn dần thay đổi như hai lần gặp trước, giọng nói giống hệt. Có điều mặt mày vẫn chưa rõ cho lắm.
Biết rằng không thể thay đổi được từ ‘vô lễ’ sang kính nể. Cẩm Hương Lộc ngoan ngoãn tháo thắt dây an toàn, mở cửa rời khỏi xe. Dù tâm không cam lòng, cơ mà tạo phản. Đồng bọn thì không có lấy một đứa, thì người ‘tèo’ trước chắc chắn là em.
Lần sát hại ông Đô lần trước có thể gọi là ăn may. Lần này chưa chắc đã may như lần trước.
Xuống xe. Hương Lộc nhận ra, bề ngoài mấy căn nhà có lớp sơn cũ rích kia. Bên trong lại sang. Nội thất, sơn sóc đều rất mới.
Hắn đi trước dẫn đường. Đưa em tới thư phòng của hắn. Thời tiết bắt đầu chuyển mùa, hắn vẫn không có ý định gỡ bỏ lớp đồ đen. Tiến tới kệ sách, đụng chạm tới thứ gì đó. Bỗng chốc nền sàn bị tách ra thành hai ngay dưới chân Cẩm Hương Lộc.
Phản ứng nhanh, em níu được lấy nền sàn không bị ‘tách ra’ kia. Cố gắng níu lại rồi trèo lên lại, đầu mới lú ra. Hương Lộc lập tức thấy cái bóng đen thui như ‘cái bóng’ của hắn xuất hiện trước mắt.
Khung cảnh ở bệnh viện xoẹt ngang trong đầu.
Nhìn tay xuống tay hắn, em thấy hắn đang cầm một con dao có cán màu đen. Đúng là ‘những kẻ cuồng màu đen’. Đã thế còn đưa em rơi vào đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, kì lạ tới mức em có thể biết trước được hành động sắp tới của hắn.
Để ý từng cử chỉ của hắn, bàn tay cầm con dao từ từ đưa lên. Chưa bao giờ là Cẩm Hương Lộc lại thấy hơi thở của mình lại trở nên khó khăn như bây giờ. Tay thả lỏng, cơ thể rơi tự do xuống cái hố nhân tạo.
Nhắm tịt mắt lại, cứ ngỡ rằng sẽ chết. Không ngờ được.. Cái hố đó chính là cái cầu tuột, mắt dần mở hé ra nhìn. Xung quanh tối đen như mực, tiếng quần áo trượt xuống tạo thành thứ âm thanh duy nhất. Trượt được một lúc kha khá lâu, ánh sáng nơi cuối cầu đã xuất hiện.
Rất nhanh cơ thể em đã bay lên và được ‘chụp’ lại.
Ở cuối cái cầu tuột có tạo thêm một đường cong lên, vì lao xuống từ trên đó xuống đây mà tiếp đất bằng mông thì thốn lắm. Và đó cũng là lý do mà người thiết kế ra cái cầu tuột này làm ‘đường cong’ ở cuối cầu tuột.
Giờ mới để ý, người đón lấy Cẩm Hương Lộc trong tay là cái tên mặc áo đen lấy dao đâm tay em. Không để bầu không khí tạo thành khung cảnh lãng mạn. Hắn thẳng tay buông ra thả em rơi cái bịch xuống nền nhà lạnh toát kia.
“M* k!ếp. Đau vãi..”- Tay xoa mông, mặt nhăn nhó. Cái lưng này coi như tạm biệt trần gian. Kêu oai oải đau đó.
Mắt khẽ đảo qua nhìn hắn. Từ dưới nhìn lên, vẫn có thể thấy được con mắt sáng hơn màu áo hắn mặc. Ánh mắt lạnh tanh, nhìn là biết hắn không quan tâm tới em, thẳng thắn phớt lờ những lời than, những lời tục ngoài tai. Kiêu ngạo đi trước dẫn đường.
Chả biết hắn xuống đây bao lâu, và bằng cách nào. Tại sao hắn lại đứng đợi sẵn trước, tính ra vận tốc em trượt xuống cũng nhanh lắm ấy chứ. Chỉ là thấy lần đầu đi hơi lâu..
Bỏ qua chuyện đó. Từ nãy tới giờ hắn cứ dẫn em đi đủ thứ nơi lạ mắt. Định ‘bật’ lại, bỗng dưng hắn dừng chân đột ngột. Đầu Cẩm Hương Lộc va vào vai hắn, bực mình đến đen mặt. Từ khi gặp hắn, mọi thứ em làm đều nằm gọn trong tay hắn.
“Đến rồi”
Lời nói của hắn vẫn tiết kiệm như trước. Cẩm Hương Lộc nghiêng người nhìn về phía trước.
Cánh cửa được hắn mở khóa. Đằng sau cánh cửa được bảo mật cực kì cực kì chắc chắn kia là một chiếc giường bệnh. Vây xung quanh toàn là máy trợ thở, bình ôxi, các loại máy móc vừa nhìn đã thấy rối.
Căn phòng khá rộng. Vừa nhìn vào, thứ lấy được sự chú ý chính là ‘thứ trông lộn xộn’ kia đang nằm trơ trọi giữa căn phòng lớn.
Đột nhiên bầu không khí thay đổi một cách lạ thường. Tim em đập chậm lại vài nhịp như đang hồi hộp. Mi mắt cố gắng không chớp quá nhiều, tránh tầm mắt bị xao nhãn.
Đi vài bước cổ họng lại khô khan như sa mạc. Nuốt nước bọt cho thông họng, chân từ từ tiến lại gần.
“Đây..”
Mắt mở to nhìn người nằm trên giường. Vết thương trên người nhiều vô đối, tay chân băng bó lại cứng ngắc. Cơ mà ít nhất khuôn mặt vẫn chưa bị biến dị hoàn toàn.
“Là cha nuôi cô. Cẩm Tú Tuệ”
Tim đập hụt một nhịp khi nghe thấy ba từ ‘Cẩm Tú Tuệ’. Dù biết người trước mắt là ai, nhưng sao Cẩm Hương Lộc khi nghe tên cha nuôi mình lại cảm thấy mừng thế này?
Không phải ông ấy đã chết hai năm trước rồi sao? Không phải người nhà họ Đô đã tới sát hại cha nuôi và mẹ nuôi rồi sao? Không phải cái hôm đưa tang Cẩm Hương Lộc đã tận mắt nhìn họ lần cuối rồi sao?
Muôn vàn câu hỏi vì sao cứ lần lượt xuất hiện trong đầu Cẩm Hương Lộc. Tâm trí cứ đua nhau nhào lộn bên trong, hơi thở cũng vì thế mà mất kiểm soát. Em bắt đầu thở dốc. Tên mặc đồ đen bên cạnh không thấy thương xót.
Đổi lại hắn còn cố dùng từ ngữ độc địa để khiến Cẩm Hương Lộc ngày càng bất ổn.
Rốt cuộc ‘hắn’ là ai?
Để Cẩm Hương Lộc ngồi trong xe, tâm để ngoài xe. Suy nghĩ về muôn vàn câu hỏi trong đầu. ‘Tên đang ngồi cầm lái kia phải chăng là tên cầm dao đâm em hai lần trước?’. ‘Hắn định đưa em đi đâu’.
Đến nơi, hắn dừng trước một nơi rất hoang tàn. Tường tóc tróc hết, có lẽ là vì đã quá cũ và không được sơn lại nên mới trông như nhà hoang như này. Hắn tháo quai an toàn, giọng như muốn đuổi người ta: “Xuống”.
Là xe hắn, ở chỗ hắn. Cẩm Hương Lộc vờ như không biết, mặt dày cãi lại.
“Thái độ gì vậy? Anh là cái tên gây ra cái này không?”- Hương Lộc đưa tay lên, bàn tay đang được băng bó vết thương vẫn chưa kịp khỏi hết đã bị em nắm chặt lại. Vết thương hở ra, máu chảy thấm đẫm miếng băng gạt.
“Thì sao?”
Hắn là một tên keo kẹt, cực kì tiết kiệm lời nói. Khi chỉ nói đúng một từ, lúc lại khiến mãi thêm vài từ. Đôi lông mày vẫn nhăn nhó như hồi nãy hắn bắt gặp em. Cái cách cư xử dần có điểm tương đồng với mấy tên ở nhà máy hoang, và trên xe.
Chả nhẽ ai mặc đồ đen từ đầu tới chân đều có cách nói chuyện giống nhau thế hay sao.
Nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này sang một bên, Cẩm Hương Lộc vẫn ngồi lì trên xe. Tay không có ý định tháo thắt dây an toàn, xuống xe. Hắn thần thần bí bí, đáp hai từ ‘thì sao’ rồi ngồi lại trong xe với em. Tay định mở cửa xe đã phải buông ra.
Không biết có phải giờ là buổi sáng, hay do lúc đó là buổi tối. Cơ mà trông hắn không có ý là sẽ diệt tiêu em ngay lập tức, cứ như thể hắn đang chần chừ. Phải chăng là đang đợi lệnh?
Thấy em không đáp lại. Hắn mất kiên nhẫn, quay người lại nhìn em với ánh mắt đe dọa. Gằn giọng ra lệnh: “Biết là ai rồi thì xuống xe. Ở địa bàn ‘chúng tôi’ cô không thoát nổi đâu”.
Thái độ hắn dần thay đổi như hai lần gặp trước, giọng nói giống hệt. Có điều mặt mày vẫn chưa rõ cho lắm.
Biết rằng không thể thay đổi được từ ‘vô lễ’ sang kính nể. Cẩm Hương Lộc ngoan ngoãn tháo thắt dây an toàn, mở cửa rời khỏi xe. Dù tâm không cam lòng, cơ mà tạo phản. Đồng bọn thì không có lấy một đứa, thì người ‘tèo’ trước chắc chắn là em.
Lần sát hại ông Đô lần trước có thể gọi là ăn may. Lần này chưa chắc đã may như lần trước.
Xuống xe. Hương Lộc nhận ra, bề ngoài mấy căn nhà có lớp sơn cũ rích kia. Bên trong lại sang. Nội thất, sơn sóc đều rất mới.
Hắn đi trước dẫn đường. Đưa em tới thư phòng của hắn. Thời tiết bắt đầu chuyển mùa, hắn vẫn không có ý định gỡ bỏ lớp đồ đen. Tiến tới kệ sách, đụng chạm tới thứ gì đó. Bỗng chốc nền sàn bị tách ra thành hai ngay dưới chân Cẩm Hương Lộc.
Phản ứng nhanh, em níu được lấy nền sàn không bị ‘tách ra’ kia. Cố gắng níu lại rồi trèo lên lại, đầu mới lú ra. Hương Lộc lập tức thấy cái bóng đen thui như ‘cái bóng’ của hắn xuất hiện trước mắt.
Khung cảnh ở bệnh viện xoẹt ngang trong đầu.
Nhìn tay xuống tay hắn, em thấy hắn đang cầm một con dao có cán màu đen. Đúng là ‘những kẻ cuồng màu đen’. Đã thế còn đưa em rơi vào đủ thứ chuyện trên trời dưới bể, kì lạ tới mức em có thể biết trước được hành động sắp tới của hắn.
Để ý từng cử chỉ của hắn, bàn tay cầm con dao từ từ đưa lên. Chưa bao giờ là Cẩm Hương Lộc lại thấy hơi thở của mình lại trở nên khó khăn như bây giờ. Tay thả lỏng, cơ thể rơi tự do xuống cái hố nhân tạo.
Nhắm tịt mắt lại, cứ ngỡ rằng sẽ chết. Không ngờ được.. Cái hố đó chính là cái cầu tuột, mắt dần mở hé ra nhìn. Xung quanh tối đen như mực, tiếng quần áo trượt xuống tạo thành thứ âm thanh duy nhất. Trượt được một lúc kha khá lâu, ánh sáng nơi cuối cầu đã xuất hiện.
Rất nhanh cơ thể em đã bay lên và được ‘chụp’ lại.
Ở cuối cái cầu tuột có tạo thêm một đường cong lên, vì lao xuống từ trên đó xuống đây mà tiếp đất bằng mông thì thốn lắm. Và đó cũng là lý do mà người thiết kế ra cái cầu tuột này làm ‘đường cong’ ở cuối cầu tuột.
Giờ mới để ý, người đón lấy Cẩm Hương Lộc trong tay là cái tên mặc áo đen lấy dao đâm tay em. Không để bầu không khí tạo thành khung cảnh lãng mạn. Hắn thẳng tay buông ra thả em rơi cái bịch xuống nền nhà lạnh toát kia.
“M* k!ếp. Đau vãi..”- Tay xoa mông, mặt nhăn nhó. Cái lưng này coi như tạm biệt trần gian. Kêu oai oải đau đó.
Mắt khẽ đảo qua nhìn hắn. Từ dưới nhìn lên, vẫn có thể thấy được con mắt sáng hơn màu áo hắn mặc. Ánh mắt lạnh tanh, nhìn là biết hắn không quan tâm tới em, thẳng thắn phớt lờ những lời than, những lời tục ngoài tai. Kiêu ngạo đi trước dẫn đường.
Chả biết hắn xuống đây bao lâu, và bằng cách nào. Tại sao hắn lại đứng đợi sẵn trước, tính ra vận tốc em trượt xuống cũng nhanh lắm ấy chứ. Chỉ là thấy lần đầu đi hơi lâu..
Bỏ qua chuyện đó. Từ nãy tới giờ hắn cứ dẫn em đi đủ thứ nơi lạ mắt. Định ‘bật’ lại, bỗng dưng hắn dừng chân đột ngột. Đầu Cẩm Hương Lộc va vào vai hắn, bực mình đến đen mặt. Từ khi gặp hắn, mọi thứ em làm đều nằm gọn trong tay hắn.
“Đến rồi”
Lời nói của hắn vẫn tiết kiệm như trước. Cẩm Hương Lộc nghiêng người nhìn về phía trước.
Cánh cửa được hắn mở khóa. Đằng sau cánh cửa được bảo mật cực kì cực kì chắc chắn kia là một chiếc giường bệnh. Vây xung quanh toàn là máy trợ thở, bình ôxi, các loại máy móc vừa nhìn đã thấy rối.
Căn phòng khá rộng. Vừa nhìn vào, thứ lấy được sự chú ý chính là ‘thứ trông lộn xộn’ kia đang nằm trơ trọi giữa căn phòng lớn.
Đột nhiên bầu không khí thay đổi một cách lạ thường. Tim em đập chậm lại vài nhịp như đang hồi hộp. Mi mắt cố gắng không chớp quá nhiều, tránh tầm mắt bị xao nhãn.
Đi vài bước cổ họng lại khô khan như sa mạc. Nuốt nước bọt cho thông họng, chân từ từ tiến lại gần.
“Đây..”
Mắt mở to nhìn người nằm trên giường. Vết thương trên người nhiều vô đối, tay chân băng bó lại cứng ngắc. Cơ mà ít nhất khuôn mặt vẫn chưa bị biến dị hoàn toàn.
“Là cha nuôi cô. Cẩm Tú Tuệ”
Tim đập hụt một nhịp khi nghe thấy ba từ ‘Cẩm Tú Tuệ’. Dù biết người trước mắt là ai, nhưng sao Cẩm Hương Lộc khi nghe tên cha nuôi mình lại cảm thấy mừng thế này?
Không phải ông ấy đã chết hai năm trước rồi sao? Không phải người nhà họ Đô đã tới sát hại cha nuôi và mẹ nuôi rồi sao? Không phải cái hôm đưa tang Cẩm Hương Lộc đã tận mắt nhìn họ lần cuối rồi sao?
Muôn vàn câu hỏi vì sao cứ lần lượt xuất hiện trong đầu Cẩm Hương Lộc. Tâm trí cứ đua nhau nhào lộn bên trong, hơi thở cũng vì thế mà mất kiểm soát. Em bắt đầu thở dốc. Tên mặc đồ đen bên cạnh không thấy thương xót.
Đổi lại hắn còn cố dùng từ ngữ độc địa để khiến Cẩm Hương Lộc ngày càng bất ổn.
Rốt cuộc ‘hắn’ là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.