Chương 23
Hàn Du
26/06/2020
Ông Tân kể lại sự việc quá khứ trong nước mắt, là nước mắt hổ thẹn, hối hận.
Ông biết giao dịch với ma quỷ không có kết quả tốt đẹp. Nhưng lúc đó, nếu ông trở mặt với bà Yến, khiến Tiểu Quỷ không giúp nhà họ Lê nữa thì gian nguy trong nhà ông sẽ không có ai giúp, nhà họ Lê có thể mất tất cả. Ông không muốn gia đình lụn bại nên lựa chọn nhắm mắt làm ngơ. Có ai ngờ được, hậu quả bây giờ khiến cháu nội của ông bị liên lụy mà chết tức tưởi.
Con quỷ đó dù sao cũng là con ông, là người của nhà họ Lê, ông không ngờ được nó lại hại người trong nhà.
Hà Anh cứ trơ mắt ra nhìn ông Tân đau khổ khóc ròng mà chẳng chút cảm xúc, đây chính là hậu quả do ông ta lựa chọn trong quá khứ.
Bà Yến quá thâm sâu, làm việc kín kẽ không để lộ sơ hở, câu chuyện mà ông Tân biết cũng chỉ là những gì bà Yến muốn để ông biết. Nếu ông không chết, có lẽ tới giờ cũng không nhận ra mặt thật của bà Yến. Nói cách khác, qua lời kể của ông Tân, chỉ biết được một phần của quá khứ, còn thực tế như thế nào cũng không hoàn toàn chắc chắn.
– Bà Yến làm được những chuyện như vậy nhất định có người giúp sức! Ông có biết bà ta quen biết thầy bùa nào không? Người rất lợi hại!
Ông Tân lắc lắc đầu, ông cũng biết bà Yến không biết bùa phép, thể nào cũng có người giúp nhưng là ai thì ông hoàn toàn không biết, cũng chưa từng tìm hiểu.
– Nhà mẹ đẻ của bà ta cũng rất giàu có, chắc từ đó mà quen biết…
Hà Anh cau mày, lại gặng hỏi:
– Vậy cái chết của Ba Xuyến thì sao? Đừng nói xác của cô ta bị giấu dưới nhà thờ tổ của họ Lê ông cũng không biết!
Nói tới việc này, ông Tân len lén nhìn Ba Xuyến mà chột dạ. Hà Anh hối thúc:
– Thế nào?
Mãi ông Tân mới nặng nề gật đầu.
– Tôi biết…
Ba Xuyến nghe thế liền trừng mắt nhìn ông Tân, ông ta biết thân xác của cô ở đó, là một trong những kẻ chủ mưu giam cầm cô nơi đó suốt mấy mươi năm sao?
Ông Tân không nhận ra sự căm tức của Ba Xuyến, nhỏ giọng nói:
– Khi em Xuyến chết… tôi vô cùng buồn, mất mát… Khi đó, khi đó… bà Yến đã ra một đề nghị…
– Đề nghị gì?
Ông Tân không dám nhìn Ba Xuyến, lầm bầm:
– Giữ em Xuyến lại! Để thi thể của em Xuyến vào căn hầm bí mật dưới nhà thờ tổ, như vậy mỗi khi tôi nhớ tới em Xuyến thì có thể thăm…
Hà Anh không biết phải buồn cười hay tức giận đối với suy nghĩ ngây thơ của ông Tân nữa.
Từ một người đàn bà đanh đá, nhất quyết không cho ông cưới vợ bé lại đột ngột thay đổi thái độ, còn giúp ông rước người trong lòng về, đối xử tốt khắp nơi. Tốt lành vậy sao?
Một người phụ nữ nếu có thể đối xử tốt với một người phụ nữ khác của chồng mình, một: là vì bà ta quá lương thiện, không có chính kiến, hai: chính là có mục đích!
– Không chỉ đơn giản để xác của Ba Xuyến dưới đó chứ?
Ông Tân im lặng, không muốn trả lời. Ba Xuyến sốt ruột vô cùng, muốn gặng hỏi ông ta đã làm gì với thân thể của mình nhưng Hà Anh đã ngăn Ba Xuyến lại. Giờ có tra hỏi ông ta thì ích lợi gì, chỉ cần tìm được nơi giấu thi thể không phải sẽ có câu trả lời sao.
– Làm sao để tìm được đường vào?
Ông Tân vẫn không muốn nói, Hà Anh lại đổi giọng:
– Ông không cảm thấy kỳ lạ khi tới giờ mới gặp được Ba Xuyến sao? Ông không nhận ra cô ta không nhớ ông? Không muốn biết chuyện gì đã xảy ra?
Ngày hôm nay đối với ông Tân quá nặng nề, khiến đầu óc ông ta mụ mị, có nhiều chuyện phải gợi ý mới nghĩ tới.
– Em Xuyến…
Đáng tiếc, Ba Xuyến chẳng chút đoái hoài tới cái nhìn ướt át, tình cảm của ông Tân.
Hà Anh lại tạt cho ông Ba một gáo nước lạnh:
– Ba Xuyến luôn bị giam cầm dưới căn hầm đó suốt năm mươi năm! Nếu không phải bùa chú kia mất dần tác dụng thì tới giờ cô ta vẫn không thoát ra được! Nhưng một phần linh hồn chứa ký ức vẫn bị giam, chưa lấy lại được!
Ông Tân kinh hãi.
– Không… không thể nào!
– Có rất nhiều chuyện ông không ngờ nhỉ!
Hà Anh giễu cợt. Ông Tân chua xót nhưng không phản bác. Quả thật mặc kệ có phải bà Yến quá lợi hại, giấu giếm quá tốt hay không thì ông Tân làm chồng cũng quá thất bại.
Hà Anh không tin bà Yến có thể im hơi lặng tiếng đào tầng hầm trong nhà thờ tổ mà không ai biết, Ba Xuyến còn là vợ yêu của ông Tân, nếu thi thể Ba Xuyến biến mất hoặc thay đổi không lý nào ông Tân lại phát hiện. Cho nên, cô đoán 80% việc thi thể của Ba Xuyến bị để dưới tầng hầm bí mật kia có liên quan đến ông Tân.
Quả nhiên cô đoán đúng rồi!
…
Sau khi đạt được mục đích, Hà Anh rốt cuộc chấp nhận buông tha cho ông Tân.
– Nếu có việc cần, tôi sẽ liên lạc với ông!
Ông Tân gật gật đầu, thất thiểu bước đi.
Ba Xuyến có chút bất ngờ khi thấy Hà Anh để cho ông Tân đi như vậy.
– Cô không sợ ông ta lại bỏ trốn sao?
Hà Anh lắc đầu:
– Ông ta sẽ không trốn nữa đâu! Bây giờ ông ta còn cái gì để mất nữa! Hơn nữa, những việc cần hỏi đã hỏi xong rồi, ông ta đi hay ở không còn quan trọng nữa.
Ba Xuyến nghe vậy thấy cũng có lý, gật gật đầu.
Nào ngờ, sau khi ông Tân đi một lúc thì lại có một người xuất hiện!
Sư cô Huệ Minh!
Hà Anh chột dạ khi thấy sư cô Huệ Minh, cắn cắn môi nói không thành tiếng. Sư cô Huệ Minh nhìn Hà Anh bằng ánh mắt phiền muộn. Cuối cùng, Hà Anh không chịu nổi mà cất tiếng nói:
– Cô có thất vọng với con không?
Ánh mắt sư cô Huệ Minh nhìn Hà Anh không có trách cứ, thương xót lại nhiều hơn.
– Tại sao cứ cố chấp không buông như vậy…
– Buông? Làm sao con có thể buông được? Kẻ thù hại chết cha mẹ đang ở trước mắt! Làm sao con có thể buông tha, xem như không biết gì mà sống đây.
– Mọi chuyện đều có nhân quả của nó, cha mẹ con đã trả xong mối nghiệt duyên của mình…
– Nhân quả? Nhưng con không biết! Cũng không hiểu! Cô nói cha mẹ con khi chết sẽ được an lành ở thế giới bên kia, con không thấy! Cha mẹ chưa từng hiện về nói cho con biết cha mẹ đang được bình yên, vậy làm sao để con chắc chắn? Làm sao để xác định cha mẹ con thật đang ở đâu?
Sư cô Huệ Minh bất lực nhìn Hà Anh, lại khuyên:
– Con không tin cha mẹ con đang ở trên trời, vậy chẳng lẽ lại ở dưới địa ngục? Khi còn sống, họ là người như thế nào con lại không biết?
Hà Anh cắn môi, vẫn nói:
– Cha mẹ có ở trên trời hay không, con không biết, nhưng con biết: kẻ thù của con đang ở trước mặt con! Vẫn đang sống rất tốt! Con không chấp nhận! Không công bằng!!!
Cơn đau xé lòng dâng trào, Hà Anh đau đớn lẫn thù hận. Cô đã đi tới bước này, đã tốn biết bao công sức, một khi chưa đến kết thúc, cô sẽ không dừng lại! Bất kể giá nào!
Hà Anh ngẩng đầu lên nhìn sư cô Huệ Minh, khăng khăng nói:
– Con xin lỗi! Xin lỗi đã khiến cô thất vọng, đã khiến cô lo lắng. Sau khi mọi chuyện kết thúc, con sẽ đến tạ lỗi với cô!
Nói rồi, Hà Anh xoay người đi thẳng, không một chút ngừng chân bỏ lại bóng dáng sư cô Huệ Minh trơ trọi sau lưng. Sư cô Huệ Minh nhìn theo bóng lưng xa dần của Hà Anh mà thở dài một tiếng.
– A Di Đà Phật, xin Phật Tổ từ bi đừng để đứa bé này bị lạc lối…
…
Ba Xuyến và Tư Bình lẽo đẽo sau lưng Hà Anh, trông thấy sắc mặt của Hà Anh rất tệ nên cứ ngập ngừng không dám nói.
– Cô… sẽ không nghe lời bà ấy chứ?
Rốt cuộc Ba Xuyến vẫn không nhịn được mà hỏi.
Hà Anh quắt mắt nhìn Ba Xuyến, hỏi ngược:
– Cô sợ tôi sẽ dừng tay, không giúp cô tìm lại thi thể của mình sao?
Ba Xuyến chột dạ, nhưng quả thật Ba Xuyến đã rất sợ Hà Anh sẽ buông tay. Bao nhiêu năm qua, Hà Anh là người duy nhất có thể nhìn thấy Ba Xuyến, còn bắt chuyện với cô, dù Hà Anh có mục đích riêng nhưng xét cho cùng, Hà Anh cũng xem như một nửa người bạn của Ba Xuyến.
– Yên tâm đi, tôi sẽ không dừng lại tới khi lôi được bà Yến, vạch trần những tội ác của bà ta ra ánh sáng đâu!
Hà Anh lên tiếng trấn an.
Cô biết sư cô Huệ Minh sợ cô bị nhấn chìm trong thù hận, cuộc sống sẽ mất đi ánh sáng, mất đi ý nghĩa. Thế nhưng, có những chuyện đã xảy ra không thể thay đổi.
Nếu Hà Anh bỏ qua tất cả, sống vô tư, vui vẻ thì chẳng phải cô là kẻ vô tình, dửng dưng trước nỗi oan khuất của cha mẹ, sống trên xương máu của họ? Cô không làm được! Cũng không thể sống như vậy! Thế thì cô chỉ có thể đi trên con đường trả thù! Thậm chí chỉ cần trả được thù, muốn Hà Anh đổi mạng của mình, cô cũng chấp nhận! Điều duy nhất cô có thể tự nhủ với lương tâm mình: cố gắng không để liên lụy đến người vô tội. Tội ai làm thì người đó chịu!
Nhưng, có thể đơn giản như vậy sao?
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Hà Anh vang lên, trông thấy tên người gọi tới, Hà Anh bắt máy.
“Mọi thứ tôi đã chuẩn bị xong!”
Người bên kia điện thoại thông báo.
– Cô Tiên, tôi nhắc cô lần nữa: con Tiểu Quỷ đó không dễ đối phó, cô đừng ỷ y!
Thủy Tiên bên kia mỉm cười, liếc mắt nhìn sang hai người đàn ông trung niên, mặc áo bào màu vàng của thầy bùa như trên tivi, trông có vẻ rất lợi hại, nói:
– Yên tâm đi, tôi đã mời tới hai thầy bùa giỏi nhất tới! Nhất định có thể bắt được nó!
Hà Anh im lặng một lúc mới nói:
– Tôi chỉ muốn biết cô có thể giữ chân nó được bao lâu, còn việc cô có thể bắt được nó hay không tôi không quan tâm!
Hà Anh chỉ muốn tranh thủ cơ hội Tiểu Quỷ bị điều ra ngoài mà ra tay bên nhà họ Lê!
Ông biết giao dịch với ma quỷ không có kết quả tốt đẹp. Nhưng lúc đó, nếu ông trở mặt với bà Yến, khiến Tiểu Quỷ không giúp nhà họ Lê nữa thì gian nguy trong nhà ông sẽ không có ai giúp, nhà họ Lê có thể mất tất cả. Ông không muốn gia đình lụn bại nên lựa chọn nhắm mắt làm ngơ. Có ai ngờ được, hậu quả bây giờ khiến cháu nội của ông bị liên lụy mà chết tức tưởi.
Con quỷ đó dù sao cũng là con ông, là người của nhà họ Lê, ông không ngờ được nó lại hại người trong nhà.
Hà Anh cứ trơ mắt ra nhìn ông Tân đau khổ khóc ròng mà chẳng chút cảm xúc, đây chính là hậu quả do ông ta lựa chọn trong quá khứ.
Bà Yến quá thâm sâu, làm việc kín kẽ không để lộ sơ hở, câu chuyện mà ông Tân biết cũng chỉ là những gì bà Yến muốn để ông biết. Nếu ông không chết, có lẽ tới giờ cũng không nhận ra mặt thật của bà Yến. Nói cách khác, qua lời kể của ông Tân, chỉ biết được một phần của quá khứ, còn thực tế như thế nào cũng không hoàn toàn chắc chắn.
– Bà Yến làm được những chuyện như vậy nhất định có người giúp sức! Ông có biết bà ta quen biết thầy bùa nào không? Người rất lợi hại!
Ông Tân lắc lắc đầu, ông cũng biết bà Yến không biết bùa phép, thể nào cũng có người giúp nhưng là ai thì ông hoàn toàn không biết, cũng chưa từng tìm hiểu.
– Nhà mẹ đẻ của bà ta cũng rất giàu có, chắc từ đó mà quen biết…
Hà Anh cau mày, lại gặng hỏi:
– Vậy cái chết của Ba Xuyến thì sao? Đừng nói xác của cô ta bị giấu dưới nhà thờ tổ của họ Lê ông cũng không biết!
Nói tới việc này, ông Tân len lén nhìn Ba Xuyến mà chột dạ. Hà Anh hối thúc:
– Thế nào?
Mãi ông Tân mới nặng nề gật đầu.
– Tôi biết…
Ba Xuyến nghe thế liền trừng mắt nhìn ông Tân, ông ta biết thân xác của cô ở đó, là một trong những kẻ chủ mưu giam cầm cô nơi đó suốt mấy mươi năm sao?
Ông Tân không nhận ra sự căm tức của Ba Xuyến, nhỏ giọng nói:
– Khi em Xuyến chết… tôi vô cùng buồn, mất mát… Khi đó, khi đó… bà Yến đã ra một đề nghị…
– Đề nghị gì?
Ông Tân không dám nhìn Ba Xuyến, lầm bầm:
– Giữ em Xuyến lại! Để thi thể của em Xuyến vào căn hầm bí mật dưới nhà thờ tổ, như vậy mỗi khi tôi nhớ tới em Xuyến thì có thể thăm…
Hà Anh không biết phải buồn cười hay tức giận đối với suy nghĩ ngây thơ của ông Tân nữa.
Từ một người đàn bà đanh đá, nhất quyết không cho ông cưới vợ bé lại đột ngột thay đổi thái độ, còn giúp ông rước người trong lòng về, đối xử tốt khắp nơi. Tốt lành vậy sao?
Một người phụ nữ nếu có thể đối xử tốt với một người phụ nữ khác của chồng mình, một: là vì bà ta quá lương thiện, không có chính kiến, hai: chính là có mục đích!
– Không chỉ đơn giản để xác của Ba Xuyến dưới đó chứ?
Ông Tân im lặng, không muốn trả lời. Ba Xuyến sốt ruột vô cùng, muốn gặng hỏi ông ta đã làm gì với thân thể của mình nhưng Hà Anh đã ngăn Ba Xuyến lại. Giờ có tra hỏi ông ta thì ích lợi gì, chỉ cần tìm được nơi giấu thi thể không phải sẽ có câu trả lời sao.
– Làm sao để tìm được đường vào?
Ông Tân vẫn không muốn nói, Hà Anh lại đổi giọng:
– Ông không cảm thấy kỳ lạ khi tới giờ mới gặp được Ba Xuyến sao? Ông không nhận ra cô ta không nhớ ông? Không muốn biết chuyện gì đã xảy ra?
Ngày hôm nay đối với ông Tân quá nặng nề, khiến đầu óc ông ta mụ mị, có nhiều chuyện phải gợi ý mới nghĩ tới.
– Em Xuyến…
Đáng tiếc, Ba Xuyến chẳng chút đoái hoài tới cái nhìn ướt át, tình cảm của ông Tân.
Hà Anh lại tạt cho ông Ba một gáo nước lạnh:
– Ba Xuyến luôn bị giam cầm dưới căn hầm đó suốt năm mươi năm! Nếu không phải bùa chú kia mất dần tác dụng thì tới giờ cô ta vẫn không thoát ra được! Nhưng một phần linh hồn chứa ký ức vẫn bị giam, chưa lấy lại được!
Ông Tân kinh hãi.
– Không… không thể nào!
– Có rất nhiều chuyện ông không ngờ nhỉ!
Hà Anh giễu cợt. Ông Tân chua xót nhưng không phản bác. Quả thật mặc kệ có phải bà Yến quá lợi hại, giấu giếm quá tốt hay không thì ông Tân làm chồng cũng quá thất bại.
Hà Anh không tin bà Yến có thể im hơi lặng tiếng đào tầng hầm trong nhà thờ tổ mà không ai biết, Ba Xuyến còn là vợ yêu của ông Tân, nếu thi thể Ba Xuyến biến mất hoặc thay đổi không lý nào ông Tân lại phát hiện. Cho nên, cô đoán 80% việc thi thể của Ba Xuyến bị để dưới tầng hầm bí mật kia có liên quan đến ông Tân.
Quả nhiên cô đoán đúng rồi!
…
Sau khi đạt được mục đích, Hà Anh rốt cuộc chấp nhận buông tha cho ông Tân.
– Nếu có việc cần, tôi sẽ liên lạc với ông!
Ông Tân gật gật đầu, thất thiểu bước đi.
Ba Xuyến có chút bất ngờ khi thấy Hà Anh để cho ông Tân đi như vậy.
– Cô không sợ ông ta lại bỏ trốn sao?
Hà Anh lắc đầu:
– Ông ta sẽ không trốn nữa đâu! Bây giờ ông ta còn cái gì để mất nữa! Hơn nữa, những việc cần hỏi đã hỏi xong rồi, ông ta đi hay ở không còn quan trọng nữa.
Ba Xuyến nghe vậy thấy cũng có lý, gật gật đầu.
Nào ngờ, sau khi ông Tân đi một lúc thì lại có một người xuất hiện!
Sư cô Huệ Minh!
Hà Anh chột dạ khi thấy sư cô Huệ Minh, cắn cắn môi nói không thành tiếng. Sư cô Huệ Minh nhìn Hà Anh bằng ánh mắt phiền muộn. Cuối cùng, Hà Anh không chịu nổi mà cất tiếng nói:
– Cô có thất vọng với con không?
Ánh mắt sư cô Huệ Minh nhìn Hà Anh không có trách cứ, thương xót lại nhiều hơn.
– Tại sao cứ cố chấp không buông như vậy…
– Buông? Làm sao con có thể buông được? Kẻ thù hại chết cha mẹ đang ở trước mắt! Làm sao con có thể buông tha, xem như không biết gì mà sống đây.
– Mọi chuyện đều có nhân quả của nó, cha mẹ con đã trả xong mối nghiệt duyên của mình…
– Nhân quả? Nhưng con không biết! Cũng không hiểu! Cô nói cha mẹ con khi chết sẽ được an lành ở thế giới bên kia, con không thấy! Cha mẹ chưa từng hiện về nói cho con biết cha mẹ đang được bình yên, vậy làm sao để con chắc chắn? Làm sao để xác định cha mẹ con thật đang ở đâu?
Sư cô Huệ Minh bất lực nhìn Hà Anh, lại khuyên:
– Con không tin cha mẹ con đang ở trên trời, vậy chẳng lẽ lại ở dưới địa ngục? Khi còn sống, họ là người như thế nào con lại không biết?
Hà Anh cắn môi, vẫn nói:
– Cha mẹ có ở trên trời hay không, con không biết, nhưng con biết: kẻ thù của con đang ở trước mặt con! Vẫn đang sống rất tốt! Con không chấp nhận! Không công bằng!!!
Cơn đau xé lòng dâng trào, Hà Anh đau đớn lẫn thù hận. Cô đã đi tới bước này, đã tốn biết bao công sức, một khi chưa đến kết thúc, cô sẽ không dừng lại! Bất kể giá nào!
Hà Anh ngẩng đầu lên nhìn sư cô Huệ Minh, khăng khăng nói:
– Con xin lỗi! Xin lỗi đã khiến cô thất vọng, đã khiến cô lo lắng. Sau khi mọi chuyện kết thúc, con sẽ đến tạ lỗi với cô!
Nói rồi, Hà Anh xoay người đi thẳng, không một chút ngừng chân bỏ lại bóng dáng sư cô Huệ Minh trơ trọi sau lưng. Sư cô Huệ Minh nhìn theo bóng lưng xa dần của Hà Anh mà thở dài một tiếng.
– A Di Đà Phật, xin Phật Tổ từ bi đừng để đứa bé này bị lạc lối…
…
Ba Xuyến và Tư Bình lẽo đẽo sau lưng Hà Anh, trông thấy sắc mặt của Hà Anh rất tệ nên cứ ngập ngừng không dám nói.
– Cô… sẽ không nghe lời bà ấy chứ?
Rốt cuộc Ba Xuyến vẫn không nhịn được mà hỏi.
Hà Anh quắt mắt nhìn Ba Xuyến, hỏi ngược:
– Cô sợ tôi sẽ dừng tay, không giúp cô tìm lại thi thể của mình sao?
Ba Xuyến chột dạ, nhưng quả thật Ba Xuyến đã rất sợ Hà Anh sẽ buông tay. Bao nhiêu năm qua, Hà Anh là người duy nhất có thể nhìn thấy Ba Xuyến, còn bắt chuyện với cô, dù Hà Anh có mục đích riêng nhưng xét cho cùng, Hà Anh cũng xem như một nửa người bạn của Ba Xuyến.
– Yên tâm đi, tôi sẽ không dừng lại tới khi lôi được bà Yến, vạch trần những tội ác của bà ta ra ánh sáng đâu!
Hà Anh lên tiếng trấn an.
Cô biết sư cô Huệ Minh sợ cô bị nhấn chìm trong thù hận, cuộc sống sẽ mất đi ánh sáng, mất đi ý nghĩa. Thế nhưng, có những chuyện đã xảy ra không thể thay đổi.
Nếu Hà Anh bỏ qua tất cả, sống vô tư, vui vẻ thì chẳng phải cô là kẻ vô tình, dửng dưng trước nỗi oan khuất của cha mẹ, sống trên xương máu của họ? Cô không làm được! Cũng không thể sống như vậy! Thế thì cô chỉ có thể đi trên con đường trả thù! Thậm chí chỉ cần trả được thù, muốn Hà Anh đổi mạng của mình, cô cũng chấp nhận! Điều duy nhất cô có thể tự nhủ với lương tâm mình: cố gắng không để liên lụy đến người vô tội. Tội ai làm thì người đó chịu!
Nhưng, có thể đơn giản như vậy sao?
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Hà Anh vang lên, trông thấy tên người gọi tới, Hà Anh bắt máy.
“Mọi thứ tôi đã chuẩn bị xong!”
Người bên kia điện thoại thông báo.
– Cô Tiên, tôi nhắc cô lần nữa: con Tiểu Quỷ đó không dễ đối phó, cô đừng ỷ y!
Thủy Tiên bên kia mỉm cười, liếc mắt nhìn sang hai người đàn ông trung niên, mặc áo bào màu vàng của thầy bùa như trên tivi, trông có vẻ rất lợi hại, nói:
– Yên tâm đi, tôi đã mời tới hai thầy bùa giỏi nhất tới! Nhất định có thể bắt được nó!
Hà Anh im lặng một lúc mới nói:
– Tôi chỉ muốn biết cô có thể giữ chân nó được bao lâu, còn việc cô có thể bắt được nó hay không tôi không quan tâm!
Hà Anh chỉ muốn tranh thủ cơ hội Tiểu Quỷ bị điều ra ngoài mà ra tay bên nhà họ Lê!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.