Quyển 2 - Chương 2
Trịnh Viện
04/12/2013
Chức Tâm vừa rời khỏi tiền đường, một người con gái xinh đẹp mỹ lệ lập tức từ nhà sau vén rèm đi ra, dung mạo cô gái này có ba phần giống với Chức Tâm.
"Chức Tâm thật là đẹp, vừa rồi thiếp nhìn thấy hai mắt nàng tỏa sáng, xinh đẹp đến động lòng người!" Cô gái miệng nói như vậy, nhưng lại lắc đầu: "Mà ta thật sự không hiểu, "Người kia" nếu thích nàng, vì sao lại buông tay? Tại sao muốn Chức Tâm rời xa hắn?" Cô gái xinh đẹp đi tới bên cạnh trượng phu chí ái của nàng, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.
"Chắc vừa rồi nàng cũng nghe thấy, nàng ấy đồng ý rồi." Hắn nhếch miệng.
"Nàng thua." Nghe được từ "Thua" này, cô gái kia - chính là thiếu phúc tấn Ngũ Vương Phủ - Ba Ca ra sức than thở."Ta cho là nàng ấy sẽ không đồng ý, bởi vì Chức Tâm luôn luôn cố chấp."
"Người cố chấp cũng có mơ ước, chỉ là những gì họ mơ ước tương đối thực tế, tương đối thiết thật, chỉ cần có điều kiện tốt, bọn họ sẽ không cự tuyệt được, huống chi, rời khỏi Kinh Thành, bây giờ có thể cứu lại tinh thần cô ấy."
"Cho nên, ý của chàng là "Người kia" làm đúng phải không?" Định Kỳ cười cười." Chính xác, hắn đúng còn nàng sai rồi."
"Sai thì cũng sai rồi, chàng đâu cần phải thường nhắc nhở ta?" Nàng híp mắt, cong cái miệng nhỏ nhắn lên.
"Bởi vì nàng sai, nên tối nay phải. . . . . ." Hắn ghé vào bên tai nàng thì thầm mờ ám.
Ba Ca cắn môi, nghe hắn ghé vào tai nói như thế, thẹn quá hóa giận. "Chàng đúng là bại hoại!" Nàng đưa tay lên muốn đánh phu quân.
Định Kỳ cười hì hì nắm lấy tay nương tử.
"Thua rồi lại muốn giở trò vô lại sao!"
Một tay ôm nàng vào lòng.
"Ai nói ta muốn giở trò hả?" Ba Ca khẽ dậm chân chân.
Nói thế nhưng nàng rất muốn giở trò à.
Định Kỳ ôm thê tử, cúi sát vào cổ ngửi hương thơm trên người nàng.
"Chàng nói xem, người kia vì sao phải phiền toái như vậy? Quanh quẩn một vòng thật lớn, không ngại dài dòng sao?" Rúc vào trong lòng hắn, Ba Ca vẫn muốn hỏi.
Ánh mắt Định Kỳ tối sầm lại, bí hiểm đáp lại: "Tâm tư nữ nhân khó hiểu, nhưng có lúc, lòng của nam nhân còn khó đoán hơn."
Ba Ca cong môi lên, hỏi hắn: "Chàng có khó đoán không? Định Kỳ? Ta đoán được lòng chàng không?"
Định Kỳ cười nhẹ.
"Nàng không cần phải đoán ta, bởi vì nàng đã nắm giữ ta, lòng của ta chỉ xoay chuyển quanh nàng, tâm tư của ta chính là tâm tư của nàng."
Ba Ca phì cười một tiếng.
"Lời ngon tiếng ngọt của nam nhân chính là thuốc độc à."
"Vậy thì tiếng cười của nữ nhân chính là thốc giải." Hắn si mê nhìn nàng.
"Nữ nhân nào cười cũng là thuốc giải của chàng sao?" Nàng giả vờ vô tình hỏi hắn.
"Dĩ nhiên là chỉ có thê tử ta yêu thương nhất, nụ cười của nàng ngọt ngào dịu dàng, mới chính là thuốc giải của ta."
Hắn khôn ngoan đáp lại.
Ba Ca cười nhạt một tiếng.
"Thế thì, "Người kia" cũng cần thuốc giải?"
"Trên đời không có nam nhân nào không cần thuốc giải." Nàng đảo mắt một vòng.
"Nhưng nếu dùng quá nhiều, thuốc giải cũng trở thành độc dược." Nàng cười mê mị nói.
Định Kỳ cũng cười, nụ cười bí hiểm. "Nếu đã nghiện, cho dù là thuốc gì, cũng có thể thành độc dược."
"Xem ra chàng cũng trúng độc rồi Định Kỳ."
"Trên đời này, không trúng độc, thì không phải là nam nhân." Nghe vậy, nàng lại phì cười.
"Định Kỳ, chàng cũng là nam nhân, chàng có thể đoán được tâm tư của "người kia" không?" Nàng hỏi.
Môi hắn cong lên thành nụ cười mê hoặc. "Ba Ca, chắc nàng cũng biết, Chu U Vương vì đổi lấy nụ cười của Bao Tự, không tiếc phóng hỏa đùa giỡn với chư hầu?"
"Dĩ nhiên biết, sách có viết, thiếp cũng đã xem qua, nhưng chuyện này với "người kia" và Chức Tâm thì có cái quan hệ gì?"
"Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương. Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương*" Hắn bỗng nhiên ngâm như thế.
(*Trích trong bài Kiêm Gia trong Kinh Thi
Nghĩa là:
Lau lách xanh tươi và rậm rạp
Móc làm sương phủ khắp mọi nơi
Người mà đang nói hiện thời
Ở vùng nước biếc cách vời một phương)
Ba Ca biết ý tứ bài thơ cổ này. "Thấy cảnh nhớ người, người đó hiện tại không ở bên cạnh. . . . . . Chàng nói là Chức Tâm?"
"Cho dù người đang ở bên cạnh, nhưng tâm không có ở bên cạnh, nam nhân này cũng không được xem là đã khiến cho mỹ nhân cười."
"Cho nên mới nói hắn dụng hết tâm tư, chỉ là vì muốn đổi lấy một nụ cười cuat mỹ nhân?" Ba Ca cười nói.
"Ba Ca, nàng thông minh hơn rồi!"
"Ta vốn thông minh mà!" Nàng không đồng ý.
Định Kỳ ho một tiếng, mỉm cười không nói.
Bây giờ Ba Ca đã hiểu, nhưng nàng vẫn muốn hỏi: "Nhưng mà, ngoại trừ nụ cười của mỹ nhân, ta nghĩ hắn không chỉ muốn có thế?"
Định Kỳ cười nhẹ. "Mỹ nhân cười một tiếng, quý hơn ngàn vàng. Hắn muốn con người nàng, càng muốn lòng của nàng."
"Tâm không đặt trên người hắn, tự dưng dựng chuyện, khó khăn biết bao?" Hắn nhếch miệng.
"Theo ta biết, hắn không buôn bán lỗ vốn."
"Như vậy, hắn biết là khó, sao còn muốn có?"
"Có lẽ đã đoạt được tâm, nhưng không đoạt được người."
"Chuyện này càng kỳ quái, đã chiếm được tâm, người thì ở ngay bên cạnh, sao lại muốn đẩy ra xa?"
Hắn cười.
"Có lúc càng ra xa, lại càng rõ ràng hơn." Ba Ca đầu óc vốn rất trong sáng, nhưng lúc này lại bị hắn nói tới hồ đồ luôn.
"Hồng Đậu Tú Trang, thật có thể làm cho người ta đạt được ước muốn sao?" Nàng đành phải hỏi.
Định Kỳ cười, thuận miệng ngâm lên: "Xuân sơn yên dục thu, thiên đạm tinh hi tiểu. Tàn nguyệt kiểm biên minh, biệt lệ lâm thanh hiểu. Ngữ dĩ đa, tình vị liễu, hồi thủ do trọng đạo. Kí đắc lục la quần, xử xử liên phương thảo."
Ba Ca cười, nàng cũng ngâm một đoạn thủ sinh tra tử khác. "Tân nguyệt khúc như mi, vị hữu đoàn viên ý. Hồng đậu bất kham khán, mãn nhãn tương tư lệ. Chung nhật phách đào nhương, nhân tại tâm nhân lí. Lưỡng đóa cách tường hoa, tảo vãn thành liên lí."
Hồng Đậu Tú Trang.
Chỗ kia chính là bắt đầu của sự kết thúc? Hay vẫn là đường xa luẩn quẩn? Hay là, nơi nàng có thể nhìn thấy rõ ràng?
"Nhưng mà, Hồng Đậu Tú Trang chính là một thách đấu, là thách đấu quá khắc nghiệt! Huống chi thiếp không tin là sẽ có người giúp Chức Tâm. Nếu như thua, Chức Tâm vẫn là hai bàn tay trắng, tốn 3 năm lại hai bàn tay trắng, đúng là khiến người khác khổ sở!"
Ba Ca nhíu mày lắc đầu nói: "Thiếp còn nghĩ rằng, "Người kia" là ma quỷ, có lúc, hắn thật sự quá tàn khốc."
"Nhưng hiện tại Liễu Chức Tâm cần khiêu chiến."
Định Kỳ lại nói: "Còn nữa, thua cũng không chắc là chỉ có hai bàn tay trắng."
Ba Ca ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn ngắm đôi mắt của nàng, cười nhẹ. "Chim nhỏ bay ra khỏi tổ, cho dù không học được ca hát, cũng biết thế nào là kiếm ăn. Một khi đã học được kiếm ăn, sẽ trở nên kiên cường."
Ba Ca vẫn lắc đầu.
"Chim nhỏ không biết ca hát, nhất định sẽ không vui."
"Một số người, niềm vui của họ chưa chắc đã là ca hát."
Ba Ca híp mắt trừng hắn.
"Thế nào? Còn muốn đánh cuộc?" Định Kỳ dĩ nhiên rõ ràng, trong đầu nhỏ của thê tử hắn đang có chủ ý gì.
"Dĩ nhiên!" Quả nhiên đúng như dự đoán.
"Như vậy, lúc này tiền cược là gì?"
Ba Ca hất cằm lên.
"Chàng cứ quyết định đi!" Vô cùng hào phóng nói.
"Ta quyết định?" Con ngươi hắn chợt sáng, cười cười.
"Không sợ thua?" Hắn chế nhạo.
Ba Ca trợn to mắt, ung dung nói: "Người thua nhất định là chàng!"
"Đánh cuộc một đứa bé." Hắn nói.
Nàng sửng sốt.
"Cái gì?"
Hắn bày ra bộ mặt anh tuấn vô hại tươi cười.
"Nương tử, ta muốn đánh cuộc với nàng một đứa bé."
Hắn nở nụ cười giả tạo, lặp lại lần nữa.
Bất kể đánh cuộc thắng hoặc thua, hắn nhất định không thiệt thòi.
************
Xe ngựa đi nhiều ngày, Chức Tâm rốt cuộc đã đến Tô Châu, trước cửa chính Hồng Đậu Tú Trang.
Huyện Tô Châu Ngô là nơi tập trung hàng thêu của Tô Châu, tương truyền vùng đất Tô Châu đã có hơn vạn người thêu.
Hồng Đậu Tú Trang, là khu nhà kiểu cũ, mặt tiền cửa hiệu không lớn, nhưng nhà cửa rất dài rất rộng, ngói xanh tường đỏ, nội viện cây cỏ sum suê, vào sâu bên trong là dãy phòng sáng sủa sạch sẽ.
Một cụ già ăn mặc nho nhã, đã đứng ở cửa trạch viện chờ nàng đã lâu.
"Là Điền tiên sinh phải không ạ?" Lão bộc quản sự Điền Thất ngẩn người, hắn mở to mắt trước nhìn thiên tiên mỹ nhân trước mặt, nhất thời thất thần.
"Điền tiên sinh?" Chức Tâm hỏi lần nữa.
Điền Thất ho một tiếng, đánh tan lúng túng.
"Chức Tâm cô nương?" Đồng thời hắn giơ đôi tay to lớn ra, đỡ Chức Tâm xuống xe.
Xương tay của hắn nổi lên, rất ổn, rất lớn, rất có lực, lúc tuổi trẻ chắc hẳn có thói quen lao động. Nếu như không phải là làn da nhăn nheo, sinh ra nếp nhăn, đôi tay có lực như vậy, không giống như một đôi tay của người già.
"Chức Tâm tiểu thư, kể từ hôm nay cô chính là chủ nhân nơi này, từ nay về sau cô hãy gọi ta là Điền Thất."
Vừa vào nhà, Điền Thất liền nói với Chức Tâm.
Bối Lặc Gia đã sớm đưa tin, tất cả mọi việc đều do Liễu Chức Tâm làm chủ. Từ lúc Liễu Chức Tâm bước vào phường thêu, nàng chính là chủ tử của Hồng Đậu Tú Trang.
Chỉ là, Điền Thất vạn lần không nghĩ tới, quản sự mới tới này, lại là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp như vậy.
Cô nương như vầy, thật có thể làm quản sự sao? Lần đầu nhìn thấy Chức Tâm, Điền Thất đã nảy sinh hoài nghi.
"Tốt, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ gọi ngươi là Điền Thất." Chức Tâm không tranh luận, bởi vì nàng là chủ nhân, đây là ý của Ngọc Bối Lặc.
Nàng đã đồng ý làm chuyện này, sẽ phải có bộ dạng như vậy.
Nhưng mà, ngày đầu tiên nàng đến Hồng Đậu Tú Trang thì đã biết, phường thêu này cơ hồ không có việc làm, mỗi ngày đều không có lấy một cuộc giao dịch.
Hôm nay, Chức Tâm đứng ở cửa tiệm, nhìn khách qua đường đi lại, chính là không ai vào trong tiệm, hết cả một ngày, lại không có một người khách nào tới cửa.
"Tại sao lại như vậy? Ta vốn nghĩ rằng, đây là một cửa tiệm đã mở cửa buôn bán từ lâu, nếu đã mở cửa buôn bán, cho dù bán không được nhiều cũng không nên suy thoái đến như vậy." Nàng kinh hãi, hỏi Điền Thất.
"Sau khi Bối Lặc Gia mua phường thêu, cũng không có tích cực kinh doanh, chỉ duy trì nguyên dạng phường thêu, Bối Lặc Gia nói, muốn tìm người để quản lý phường thêu này, đưa phường thêu này đi lên, lời này là nói từ năm ngoái, nửa năm qua đi, bây giờ cô nương mới tới."
Nơi này vốn chính là trạch viện đã suy tàn, trước khi nhượng lại phường thêu buôn bán đã hết sức tiêu điều, Điền Thất đến sau lại không hiểu kinh doanh, đừng nói tới đơn đặt hàng, từng ngày trôi qua, đến cả khách vào cửa mua một túi tiền thêu cũng không có.
Cũng khó trách không có khách! Bởi vì Hồng Đậu Tú Trang, mặc dù được đặt tên là "Tú Trang" (phường thêu), nhưng bên trong phường thêu thực tế chỉ có hai người tú nương, là một lão bà và một thiếu nữ. Lão bà hoa mắt lâu năm, kim thêu cũng cầm không vững, nửa tháng mới thêu một túi tiền. Thiếu nữ mặc dù có thể thêu, tiến độ rất chậm, sản phẩm nàng tốn hao mấy ngày để thêu, đều là tục vật vụng về không đẹp mắt.
Buổi chiều, Chức Tâm trở lại nhà sau, cùng Điền Thất ngồi xuống thương nghị.
"Ta muốn dùng tiền ở trong ngân hiệu, chúng ta còn lại bao nhiêu bạc có thể dùng?" Chức Tâm vừa mở miệng lại hỏi hắn như vậy. Điền Thất sửng sốt. "Dùng tiền? Cô nương, cô muốn dùng tiền làm gì?"
"Ta lấy tiền, tuyển mộ một nhóm tú nữ." Điền Thất rũ mắt xuống, không nói lời nào.
"Thế nào? Không có bạc sao?"
"Không phải."
"Vậy tại sao ngươi không nói lời nào?"
"Cô nương cũng nhìn thấy, tiệm chúng ta trong một ngày không có được một cuộc làm ăn, thì tuyển tú nữ làm gì? Cô nương đã tính qua hành động lần này chưa?" Ngụ ý của Điền Thất là trách Chức Tâm căn bản không biết làm ăn buôn bán.
Mặc dù Điền Thất xem thường nàng, nhưng Chức Tâm không tức giận, ngược lại nàng mỉm cười. "Ta cần thông báo tuyển dụng một nhóm tú nữ ưu tú nhất Tô Châu, có tú nữ xuất sắc, mới có thể có tranh thêu đẹp, có tranh thêu đẹp, mới có thể có nhiều đơn đặt hàng."
Điền Thất nhướng mày lên, có vẻ như xem thường.
"Ta hiểu, ngươi nhất định cho là ta quá ngây thơ rồi." Chức Tâm vẫn mỉm cười. "Ta đã sớm đoán được, ngươi sẽ không đồng ý để ta thông báo tuyển dụng tú nữ ."
Điền Thất không nói.
"Đã như vậy, chúng ta trước tiên bàn về hai tú nữ trong phường thêu này."
Điền Thất tiếp tục hếch mày. "Có ý tứ gì?"
"Triệu ma ma lớn tuổi, có thể cho bà một khoản bạc, để nàng về nhà dưỡng lão. Về phần Tiểu Hồng, làm việc tùy tiện qua loa, ta có thể không so đo. Bắt đầu từ bây giờ, ta cho nàng thời gian ba ngày, trong vòng ba ngày bất luận nàng muốn đẩy nhanh tốc độ thế nào cũng được, cần phải thêu được một cái quạt sáo đủ tiêu chuẩn, không làm được, ngươi có thể nói với nàng, mời nàng rời khỏi phường thêu!" Nàng nhìn chằm chằm Điền Thất, nói từng chữ từng câu.
"Ta, nói với nàng?" Điền Thất trợn to mắt, chỉ chóp mũi của.
"Đúng, chính là ngươi, bởi vì người này là ngươi mời về." Chức Tâm mỉm cười nói với hắn.
Điền Thất trợn mắt nhìn nàng chằm chằm.
Chức Tâm làm như không thấy, nàng tiếp tục nói: "Về phần người ta muốn mướn về, sau nàng sẽ cho họ tiền lương cao hơn, phúc lợi tốt hơn, hàng năm nếu phường thêu có sinh lợi, thì cho họ lợi nhuận."
Điền Thất trợn to hai mắt. "Tiền lương cao, phúc lợi tốt không nói tới, còn phải chia lợi nhuận? Trong thành Tô Châu này, phường thêu nhà nào cấp phúc lợi như vậy? Ta còn chưa nghe nói qua!" Ngụ ý, hắn cho rằng không cần thiết.
"Cũng bởi vì ngươi chưa nghe nói qua, cho nên chúng ta phải làm." Ngưng cười, Chức Tâm nói: "Nếu tú nữ có tài, cố gắng ra sức, chúng ta có thể chăm sóc người ta. Ngược lại, tú nữ nếu không có tài, không đủ cố gắng, liền tức thời mời họ rời đi, không cần giữ lại."
Điền Thất nuốt nước miếng, bỗng thấy run cầm cập.
Tiểu nữ nhân trước mặt này nhìn thì nhu nhu nhược nhược, có thể nói lời nói thần thái quả quyết kia, xem ra không thua nam nhân chút nào.
Chức Tâm đứng lên, lập tức phân phó.
"Dán bảng tuyển người trong thành, cứ nói Hồng Đậu Tú Trang chúng ta cần tuyển người, chỉ cần có tài hoa, tú nương có tay nghề, vào Hồng Đậu Tú Trang chúng ta, chỉ cần phường thêu năm nay kiếm được tiền bạc, nhất định có huê hồng." Nói xong, nàng xoay người đi vào phòng sau.
Điền Thất híp mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng Chức Tâm lẩm bẩm nói: "Thối, một nha đầu xuất thân là nô tài, chỉ vừa mới đến, lại dám bày ra cái dáng vẻ ấy!" Nhưng là Chức Tâm đã phân phó, hắn cũng không dám không làm.
Xem ra, cô nương này căn bản không cần hắn "Hướng dẫn", mọi việc nàng tựa hồ tự có chủ trương! Điền Thất không thể vui nổi, bởi vì trước kia không ai quản hắn, hắn đã quên mình là một nô tài.
Nhưng mà, mặc dù hắn sao không muốn, cũng phải tạm thời nghe lời tiểu cô nương này.
Tóm lại, chân ướt chân ráo tới phải lấy uy, Điền Thất nghĩ, qua một thời gian nàng sẽ chán thôi, nói chung chỉ là đùa một chút.
Nghĩ thế, hắn cũng an tâm.
************
Tú nữ trẻ tuổi tên Tiểu Hồng kia, bị ép buộc như thế, biết sau này công việc căng thẳng, không nhẹ nhõm như vậy nữa, nàng mới làm quá một ngày, sáng sớm hôm sau cũng không thấy bóng người đâu nữa, mất tăm mất tích, chuyện này chọc cho Điền Thất giận đến gần chết, da mặt dày cũng không nén được giận! Chức Tâm như ý, thuê về hai người tú nữ trẻ tuổi có tay nghề lại có tài.
Hai cô nương trẻ tuổi này, một người tên là Thể Văn, một người tên là Cẩm Văn.
Thể Văn, Cẩm Văn thật ra là hai tỷ muội, hai người dáng dấp nõn nà, thanh tú nho nhã, tay nghề giỏi lại nhanh nhẹn, kim cầm trong tay thêu nhanh như gió, cả hai người một ngày có thể tự mình thêu ra một đôi hoa sen chụp tai.
Tìm được hai người này, Chức Tâm thật sự rất vui mừng.
Nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ. Phường thêu này đã xuống dốc bấy lâu, tất cả cần phải chỉnh đốn lại.
Chức Tâm cũng không thấy chán ngán.
Nàng chẳng những không chậm trễ, ngược lại ở phường thêu lên lên xuống xuống, càng ngày càng quan tâm, khiến Điền Thất thở không nổi.
Đầu tiên, nàng muốn kho hàng chi tiền, sơn lại cửa tiệm, đổi mới bảng hiệu, chỉnh đốn tứ phía, trang hoàng tất cả.
Sau đó, nàng thiết kế cho Hồng Đậu Tú Trang một logo bảy màu hình hạt đậu, đây là ký hiệu của phường thêu, tương lai nhìn thấy dấu hiêu tương tự, thì biết là tranh thêu của Hồng Đậu Tú Trang.
Tiếp đó, nàng còn cùng Điền Thất vào trong thành cắt mấy xấp vải tơ, may mấy bộ y phục giống nhau. Nam thì may trường bào mã khoái, tự nhiên hào sảng. Nữ thì mặc áo ngắn, dưới là váy đuôi phượng. Bất luận nam nữ, trên y phục đều có thêu ký hiệu của Hồng Đậu Tú Trang. Về phần tú nữ, sẽ mặc váy Nguyệt Hoa ưu nhã.
Đến khi trong phường thêu ai nấy đều mặc đồng phục, Chức Tâm còn sai Điền Thất vào thành mua thêm mấy cân trà hoa lài Long Châu thượng hạn, hai bình sứ trắng và mười hai chén sứ trắng, còn mua mấy thứ đặc sản Tô Châu.
"Có thể cho ta biết, mua những thứ này làm gì?" Hắn nhìn Chức Tâm bình thường cũng không có thói quen uống trà, ăn điểm tâm, không nghĩ được sao nàng lại sai hắn mua những thứ đồ này?
"Trà và điểm tâm là dùng để tiếp khách đến cửa tiệm." Chức Tâm mỉm cười nói.
Điền Thất trợn to hai mắt. "Khách tới tiệm, lại không nhất định sẽ mua đồ, buôn bán còn chưa làm đã phải tốn tiền, đây là đạo lý gì?" Hắn không đồng ý.
"Mua bán không thành là do cách phục vụ. Mỗi vị khách đồng ý tới tiệm, chúng ta đều đón tiếp như khách quý.Như vậy, khách sẽ gặp nhớ chúng ta đã chiêu đãi nhiệt tình, sau này khách có cần mua đồ, nhất định sẽ nghĩ tới Hồng Đậu Tú Trang của chúng ta đầu tiên." Chức Tâm nói cho hắn nghe.
"Như vậy, muốn bọn tiểu nhị được đổi đồ mới, là đạo lý gì?"
"Phường thêu là buôn bán lịch sự. Không có lịch sự, lấy đâu ra buôn bán? Nếu chỉ buôn bán như phố phường, tuyệt đối không thể chống đỡ nổi gia nghiệp của Bối Lặc Gia ở đây." Chức Tâm dịu dàng đáp.
Nàng đã tính qua, phường thêu và đại trạch viện, một tháng chi tiêu hơn mấy trăm bạc trắng, hiện tại ngày ngày đều hụt vốn ban đầu, mặc dù có khách lai rai đếm cửa tiệm, cũng không thể cân bằng.
"Muốn làm ăn buôn bán lớn, không làm buôn bán nhỏ, sao lại phải tốn tiền thêm cho những thứ bề ngoài như vậy?" Điền Thất ngược lại hỏi nàng.
"Tô Châu là thành lớn, Hồng Đậu Tú Trang mặt tiền không nhỏ, vị trí nơi này trong thành xem ra cũng tốt, nơi này trước cửa có người lui tới, xe ngựa như nước, trong tiệm có thể có vài món hàng thêu vừa mắt, khi đó cửa hàng chúng ta cũng có thể kiếm được thêm vài vụ buôn bán."
Điền Thất cau mày thật sâu, như không hoàn toàn đồng ý.
"Phường thêu vừa mới đổi chủ, vốn của chúng ta ở trong ngân hiệu cũng không còn bao nhiêu tiền, nếu cô nương xài tiền phung phí như vậy, chưa gì đã đem bạc dùng hết, mọi người sẽ không còn gì ăn, không còn đường thoát."
Sắc mặt Chức Tâm trắng bệch.
Một lúc lâu sau, nàng chỉ nói với Điền Thất: "Không thử một lần, vĩnh viễn không thể trở mình." Điền Thất hếch mày.
Trong lòng hắn nghĩ: Vị cô nương này đúng là dân cờ bạc.
************
Chức Tâm có lẽ là dân cờ bạc, nhưng nàng biết, mình từ trước đến giờ không có vận số tốt.
Dân cờ bạc không có hảo vận, thì đó chính là vận rủi.
May mắn không phải người nào cũng có, cho dù có, cũng không dài, từ xưa tới nay luôn là vận rủi nhiều hơn may mắn. Cho nên người đời đều không nên đánh cuộc, nếu không thì mười người có chín người rưỡi nhất định bán khố.
Nhưng Chức Tâm không thể không đánh cuộc, bởi vì Hồng Đậu Tú Trang tuyệt đối không thể đóng cửa.
Nàng chưa từng buôn bán, không biết thế nào là kinh doanh, chỉ có thể dùng kinh nghiệm làm tiểu nha đầu, quản lý người làm và tú nữ. May mà người làm và tú nữ không nhiều lắm, quản lý vẫn còn được.
Nhưng mà, Chức Tâm chính xác là không có vận tốt, cho nên qua ba tháng, nàng vẫn không có được đơn đặt hang nào.
Ở hai bờ đất Giang Nam, muốn vận chuyển bằng thuyền thì có đội thuyền, muốn bán muối thì phải tìm vựa muối.
Huống chi nơi này phường thêu đông đúc, mỗi nhà đều có mặt bằng, đều có khách hàng, đều có phương pháp.
Những thứ này nàng đều không hiểu, cũng không biết làm ăn nên đưa tiền bảo hộ.
Chức Tâm không có người chống lưng, không có nguồn người, càng tệ hơn là nàng không biết lòng người hiểm ác.
Cho nên nàng không có được đơn đặt hàng, Hồng Đậu Tú Trang còn thường xuyên bị phỉ báng vu khống hãm hại.
Cho nên, mặc dù Hồng Đậu Tú Trang đã thay hình đổi dạng hơn ba tháng trước, hơn nữa còn ở Ngô huyện Tô Tú tập kết chào hàng, vậy mà, Hồng Đậu Tú Trang vẫn không kiếm được đơn đặt hang nào.
Không chỉ như thế, tình hình buôn bán ở cửa tiệm cũng rất ảm đạm, bởi vì các phường thêu trên cùng đường biết Hồng Đậu Tú Trang có hoạt động, đã sớm giảm giá bán, giành khách tới, mặt khác hối lộ tụi du côn, cướp đoạt đơn đặt hàng. Nhưng Chức Tâm kiên trì không giảm giá, cho dù tiệm cùng nghề ai cũng thế, tình trạng như nước sôi lửa bỏng, nàng vẫn kiên trì không giảm giá.
"Tại sao? Tiệm chúng ta nhiều hàng như vậy, có thể bán đồng giá! Xuống giá bán ra mới có thể chuyển tốt, buôn bán tốt sẽ bảo tú nữ làm thêm giờ chế tạo nhanh hơn, như vậy mới có thể kiếm tiền!" Điền Thất kháng nghị với nàng.
"Sản phẩm không thể làm gấp, một vật phẩm làm gấp chấy lượng sẽ phải giảm xuống."
"Vậy thì sao? Trong tiệm chỉ là buôn bán nhỏ, khách hàng phố phường ai lại đi chú ý chất lượng?"
"Nếu đã là khách hàng, nhất định sẽ chú ý chất lượng!" Chức Tâm lại nói: "Đây không phải là lý tưởng, mà là nguyên tắc. Ta không biết làm ăn, nhưng ta biết rõ, trong đáy lòng mỗi người đều có nguyên tắc, kiên trì nguyên tắc của người, nhất định sẽ được người kính trọng." "
Chúng ta là làm ăn, cũng không phải là làm người! Điền Thất cau mày, hét lớn: "Ngươi rốt cuộc có hiểu thế nào là làm ăn buốn bán không?"
"Làm ăn buôn bán cũng giống làm người, đều là một việc." Nàng vẫn kiên trì.
Điền Thất tức giận, thiếu chút nữa muốn nổi trận lôi đình.
Chức Tâm vẫn kiên định như thường.
Cũng may mà Chức Tâm kiên trì, chưa đầy hai tháng sau, phường thêu dần dần có khách tới cửa.
Lúc này sản phẩm của Hồng Đậu Tú Trang, mỗi một món đều do Chức Tâm tự tay thiết kế, trang trí đồ thêu, đều là hoa và chim, phi cầm tẩu thú, bách hoa dị thảo, nét vẽ tự nhiên tỉ mỉ, tươi mát thanh nhã, siêu trần thoát tục.
Mỗi xấp vải thêu, đều được Chức Tâm vẽ trước trên đồ án cho thật tốt, sau đó giao cho tú nữ thêu theo vẽ bản đồ án, như vậy khiến cho hàng thêu da dạng độc đáo, nổi bật hơn so với hàng thêu của các nhà khác, vì vậy từ từ có danh tiếng, thu hút khách hàng, đến cuối tháng kết toán sổ sách, trừ bỏ chi tiêu có thể miễn cưỡng quân bình.
Phường thêu chuyển biến, Điền Thất nhìn thấy thế đành phải ngậm miệng, không dám phát biểu ý kiến gì nữa.
Nhưng thu chi cho dù đã quân bình, nhưng phường thêu kinh doanh vẫn rất khổ cực.
Chức Tâm biết, nếu như không có đơn đặt hàng lớn, không có tác phẩm tiêu biểu, phường thêu sẽ không có khả năng có thể kiếm được một địa vị.
Không thể kiếm được địa vị, sớm muộn gì cũng bị đào thải.
Chức Tâm nghĩ tới điểm này, cho nên, nàng lại đi tìm Điền Thất.
"Ta muốn chủ động thăm hỏi khách hàng." Nàng nói với Điền Thất.
"Khách hàng?" Điền Thất đang uống trà, giơ ly trà trong tay lên, nhìn chằm chằm Chức Tâm. "Khách hàng nào?"
"Khách hàng lớn. Không chủ động thăm hỏi, đợi rồi lại đợi, vĩnh viễn không thể kiếm được đơn đặt hàng." Chức Tâm nói.
Điền Thất để xuống ly trà, thu tay áo, đảo mắt một vòng.
"Chúng ta đi đâu thăm viếng khách hàng lớn nào?" Điền Thất hỏi.
"Trong phường thêu, hiện thời đã có sáu tú nương. Chúng ta có thể đến những địa phương khác buôn bán, chỉ cần có hứng thú với hàng thêu của Tô Châu, chúng ta đều đến nói chuyện."
"Chúng ta đi tới chỗ nào? Hỏi thăm khách hàng nào?" Điền Thất lười biếng hỏi.
"Trước khi mua lại, chẳng lẽ phường thêu trước không có phương pháp nào sau?"
"Không có." Điền Thất đáp rõ ràng.
"Như vậy, ngươi có biết, cách hàng thêu khác ủy thác cho người nào bán ra?"
"Không biết."
Chức Tâm trầm ngâm một lát, nhíu mày thật sâu.
"Nhưng mà, ta biết có một người, ngươi có thể đi gặp hắn." Điền Thất bỗng nhiên từ tốn nói.
"Người nào?" Chức Tâm giương mắt, đáy mắt dấy lên một tia hy vọng.
"Chủ nhân của Như Ý Hiên." Điền Thất nói.
"Chức Tâm thật là đẹp, vừa rồi thiếp nhìn thấy hai mắt nàng tỏa sáng, xinh đẹp đến động lòng người!" Cô gái miệng nói như vậy, nhưng lại lắc đầu: "Mà ta thật sự không hiểu, "Người kia" nếu thích nàng, vì sao lại buông tay? Tại sao muốn Chức Tâm rời xa hắn?" Cô gái xinh đẹp đi tới bên cạnh trượng phu chí ái của nàng, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.
"Chắc vừa rồi nàng cũng nghe thấy, nàng ấy đồng ý rồi." Hắn nhếch miệng.
"Nàng thua." Nghe được từ "Thua" này, cô gái kia - chính là thiếu phúc tấn Ngũ Vương Phủ - Ba Ca ra sức than thở."Ta cho là nàng ấy sẽ không đồng ý, bởi vì Chức Tâm luôn luôn cố chấp."
"Người cố chấp cũng có mơ ước, chỉ là những gì họ mơ ước tương đối thực tế, tương đối thiết thật, chỉ cần có điều kiện tốt, bọn họ sẽ không cự tuyệt được, huống chi, rời khỏi Kinh Thành, bây giờ có thể cứu lại tinh thần cô ấy."
"Cho nên, ý của chàng là "Người kia" làm đúng phải không?" Định Kỳ cười cười." Chính xác, hắn đúng còn nàng sai rồi."
"Sai thì cũng sai rồi, chàng đâu cần phải thường nhắc nhở ta?" Nàng híp mắt, cong cái miệng nhỏ nhắn lên.
"Bởi vì nàng sai, nên tối nay phải. . . . . ." Hắn ghé vào bên tai nàng thì thầm mờ ám.
Ba Ca cắn môi, nghe hắn ghé vào tai nói như thế, thẹn quá hóa giận. "Chàng đúng là bại hoại!" Nàng đưa tay lên muốn đánh phu quân.
Định Kỳ cười hì hì nắm lấy tay nương tử.
"Thua rồi lại muốn giở trò vô lại sao!"
Một tay ôm nàng vào lòng.
"Ai nói ta muốn giở trò hả?" Ba Ca khẽ dậm chân chân.
Nói thế nhưng nàng rất muốn giở trò à.
Định Kỳ ôm thê tử, cúi sát vào cổ ngửi hương thơm trên người nàng.
"Chàng nói xem, người kia vì sao phải phiền toái như vậy? Quanh quẩn một vòng thật lớn, không ngại dài dòng sao?" Rúc vào trong lòng hắn, Ba Ca vẫn muốn hỏi.
Ánh mắt Định Kỳ tối sầm lại, bí hiểm đáp lại: "Tâm tư nữ nhân khó hiểu, nhưng có lúc, lòng của nam nhân còn khó đoán hơn."
Ba Ca cong môi lên, hỏi hắn: "Chàng có khó đoán không? Định Kỳ? Ta đoán được lòng chàng không?"
Định Kỳ cười nhẹ.
"Nàng không cần phải đoán ta, bởi vì nàng đã nắm giữ ta, lòng của ta chỉ xoay chuyển quanh nàng, tâm tư của ta chính là tâm tư của nàng."
Ba Ca phì cười một tiếng.
"Lời ngon tiếng ngọt của nam nhân chính là thuốc độc à."
"Vậy thì tiếng cười của nữ nhân chính là thốc giải." Hắn si mê nhìn nàng.
"Nữ nhân nào cười cũng là thuốc giải của chàng sao?" Nàng giả vờ vô tình hỏi hắn.
"Dĩ nhiên là chỉ có thê tử ta yêu thương nhất, nụ cười của nàng ngọt ngào dịu dàng, mới chính là thuốc giải của ta."
Hắn khôn ngoan đáp lại.
Ba Ca cười nhạt một tiếng.
"Thế thì, "Người kia" cũng cần thuốc giải?"
"Trên đời không có nam nhân nào không cần thuốc giải." Nàng đảo mắt một vòng.
"Nhưng nếu dùng quá nhiều, thuốc giải cũng trở thành độc dược." Nàng cười mê mị nói.
Định Kỳ cũng cười, nụ cười bí hiểm. "Nếu đã nghiện, cho dù là thuốc gì, cũng có thể thành độc dược."
"Xem ra chàng cũng trúng độc rồi Định Kỳ."
"Trên đời này, không trúng độc, thì không phải là nam nhân." Nghe vậy, nàng lại phì cười.
"Định Kỳ, chàng cũng là nam nhân, chàng có thể đoán được tâm tư của "người kia" không?" Nàng hỏi.
Môi hắn cong lên thành nụ cười mê hoặc. "Ba Ca, chắc nàng cũng biết, Chu U Vương vì đổi lấy nụ cười của Bao Tự, không tiếc phóng hỏa đùa giỡn với chư hầu?"
"Dĩ nhiên biết, sách có viết, thiếp cũng đã xem qua, nhưng chuyện này với "người kia" và Chức Tâm thì có cái quan hệ gì?"
"Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương. Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương*" Hắn bỗng nhiên ngâm như thế.
(*Trích trong bài Kiêm Gia trong Kinh Thi
Nghĩa là:
Lau lách xanh tươi và rậm rạp
Móc làm sương phủ khắp mọi nơi
Người mà đang nói hiện thời
Ở vùng nước biếc cách vời một phương)
Ba Ca biết ý tứ bài thơ cổ này. "Thấy cảnh nhớ người, người đó hiện tại không ở bên cạnh. . . . . . Chàng nói là Chức Tâm?"
"Cho dù người đang ở bên cạnh, nhưng tâm không có ở bên cạnh, nam nhân này cũng không được xem là đã khiến cho mỹ nhân cười."
"Cho nên mới nói hắn dụng hết tâm tư, chỉ là vì muốn đổi lấy một nụ cười cuat mỹ nhân?" Ba Ca cười nói.
"Ba Ca, nàng thông minh hơn rồi!"
"Ta vốn thông minh mà!" Nàng không đồng ý.
Định Kỳ ho một tiếng, mỉm cười không nói.
Bây giờ Ba Ca đã hiểu, nhưng nàng vẫn muốn hỏi: "Nhưng mà, ngoại trừ nụ cười của mỹ nhân, ta nghĩ hắn không chỉ muốn có thế?"
Định Kỳ cười nhẹ. "Mỹ nhân cười một tiếng, quý hơn ngàn vàng. Hắn muốn con người nàng, càng muốn lòng của nàng."
"Tâm không đặt trên người hắn, tự dưng dựng chuyện, khó khăn biết bao?" Hắn nhếch miệng.
"Theo ta biết, hắn không buôn bán lỗ vốn."
"Như vậy, hắn biết là khó, sao còn muốn có?"
"Có lẽ đã đoạt được tâm, nhưng không đoạt được người."
"Chuyện này càng kỳ quái, đã chiếm được tâm, người thì ở ngay bên cạnh, sao lại muốn đẩy ra xa?"
Hắn cười.
"Có lúc càng ra xa, lại càng rõ ràng hơn." Ba Ca đầu óc vốn rất trong sáng, nhưng lúc này lại bị hắn nói tới hồ đồ luôn.
"Hồng Đậu Tú Trang, thật có thể làm cho người ta đạt được ước muốn sao?" Nàng đành phải hỏi.
Định Kỳ cười, thuận miệng ngâm lên: "Xuân sơn yên dục thu, thiên đạm tinh hi tiểu. Tàn nguyệt kiểm biên minh, biệt lệ lâm thanh hiểu. Ngữ dĩ đa, tình vị liễu, hồi thủ do trọng đạo. Kí đắc lục la quần, xử xử liên phương thảo."
Ba Ca cười, nàng cũng ngâm một đoạn thủ sinh tra tử khác. "Tân nguyệt khúc như mi, vị hữu đoàn viên ý. Hồng đậu bất kham khán, mãn nhãn tương tư lệ. Chung nhật phách đào nhương, nhân tại tâm nhân lí. Lưỡng đóa cách tường hoa, tảo vãn thành liên lí."
Hồng Đậu Tú Trang.
Chỗ kia chính là bắt đầu của sự kết thúc? Hay vẫn là đường xa luẩn quẩn? Hay là, nơi nàng có thể nhìn thấy rõ ràng?
"Nhưng mà, Hồng Đậu Tú Trang chính là một thách đấu, là thách đấu quá khắc nghiệt! Huống chi thiếp không tin là sẽ có người giúp Chức Tâm. Nếu như thua, Chức Tâm vẫn là hai bàn tay trắng, tốn 3 năm lại hai bàn tay trắng, đúng là khiến người khác khổ sở!"
Ba Ca nhíu mày lắc đầu nói: "Thiếp còn nghĩ rằng, "Người kia" là ma quỷ, có lúc, hắn thật sự quá tàn khốc."
"Nhưng hiện tại Liễu Chức Tâm cần khiêu chiến."
Định Kỳ lại nói: "Còn nữa, thua cũng không chắc là chỉ có hai bàn tay trắng."
Ba Ca ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn ngắm đôi mắt của nàng, cười nhẹ. "Chim nhỏ bay ra khỏi tổ, cho dù không học được ca hát, cũng biết thế nào là kiếm ăn. Một khi đã học được kiếm ăn, sẽ trở nên kiên cường."
Ba Ca vẫn lắc đầu.
"Chim nhỏ không biết ca hát, nhất định sẽ không vui."
"Một số người, niềm vui của họ chưa chắc đã là ca hát."
Ba Ca híp mắt trừng hắn.
"Thế nào? Còn muốn đánh cuộc?" Định Kỳ dĩ nhiên rõ ràng, trong đầu nhỏ của thê tử hắn đang có chủ ý gì.
"Dĩ nhiên!" Quả nhiên đúng như dự đoán.
"Như vậy, lúc này tiền cược là gì?"
Ba Ca hất cằm lên.
"Chàng cứ quyết định đi!" Vô cùng hào phóng nói.
"Ta quyết định?" Con ngươi hắn chợt sáng, cười cười.
"Không sợ thua?" Hắn chế nhạo.
Ba Ca trợn to mắt, ung dung nói: "Người thua nhất định là chàng!"
"Đánh cuộc một đứa bé." Hắn nói.
Nàng sửng sốt.
"Cái gì?"
Hắn bày ra bộ mặt anh tuấn vô hại tươi cười.
"Nương tử, ta muốn đánh cuộc với nàng một đứa bé."
Hắn nở nụ cười giả tạo, lặp lại lần nữa.
Bất kể đánh cuộc thắng hoặc thua, hắn nhất định không thiệt thòi.
************
Xe ngựa đi nhiều ngày, Chức Tâm rốt cuộc đã đến Tô Châu, trước cửa chính Hồng Đậu Tú Trang.
Huyện Tô Châu Ngô là nơi tập trung hàng thêu của Tô Châu, tương truyền vùng đất Tô Châu đã có hơn vạn người thêu.
Hồng Đậu Tú Trang, là khu nhà kiểu cũ, mặt tiền cửa hiệu không lớn, nhưng nhà cửa rất dài rất rộng, ngói xanh tường đỏ, nội viện cây cỏ sum suê, vào sâu bên trong là dãy phòng sáng sủa sạch sẽ.
Một cụ già ăn mặc nho nhã, đã đứng ở cửa trạch viện chờ nàng đã lâu.
"Là Điền tiên sinh phải không ạ?" Lão bộc quản sự Điền Thất ngẩn người, hắn mở to mắt trước nhìn thiên tiên mỹ nhân trước mặt, nhất thời thất thần.
"Điền tiên sinh?" Chức Tâm hỏi lần nữa.
Điền Thất ho một tiếng, đánh tan lúng túng.
"Chức Tâm cô nương?" Đồng thời hắn giơ đôi tay to lớn ra, đỡ Chức Tâm xuống xe.
Xương tay của hắn nổi lên, rất ổn, rất lớn, rất có lực, lúc tuổi trẻ chắc hẳn có thói quen lao động. Nếu như không phải là làn da nhăn nheo, sinh ra nếp nhăn, đôi tay có lực như vậy, không giống như một đôi tay của người già.
"Chức Tâm tiểu thư, kể từ hôm nay cô chính là chủ nhân nơi này, từ nay về sau cô hãy gọi ta là Điền Thất."
Vừa vào nhà, Điền Thất liền nói với Chức Tâm.
Bối Lặc Gia đã sớm đưa tin, tất cả mọi việc đều do Liễu Chức Tâm làm chủ. Từ lúc Liễu Chức Tâm bước vào phường thêu, nàng chính là chủ tử của Hồng Đậu Tú Trang.
Chỉ là, Điền Thất vạn lần không nghĩ tới, quản sự mới tới này, lại là một cô nương trẻ tuổi xinh đẹp như vậy.
Cô nương như vầy, thật có thể làm quản sự sao? Lần đầu nhìn thấy Chức Tâm, Điền Thất đã nảy sinh hoài nghi.
"Tốt, bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ gọi ngươi là Điền Thất." Chức Tâm không tranh luận, bởi vì nàng là chủ nhân, đây là ý của Ngọc Bối Lặc.
Nàng đã đồng ý làm chuyện này, sẽ phải có bộ dạng như vậy.
Nhưng mà, ngày đầu tiên nàng đến Hồng Đậu Tú Trang thì đã biết, phường thêu này cơ hồ không có việc làm, mỗi ngày đều không có lấy một cuộc giao dịch.
Hôm nay, Chức Tâm đứng ở cửa tiệm, nhìn khách qua đường đi lại, chính là không ai vào trong tiệm, hết cả một ngày, lại không có một người khách nào tới cửa.
"Tại sao lại như vậy? Ta vốn nghĩ rằng, đây là một cửa tiệm đã mở cửa buôn bán từ lâu, nếu đã mở cửa buôn bán, cho dù bán không được nhiều cũng không nên suy thoái đến như vậy." Nàng kinh hãi, hỏi Điền Thất.
"Sau khi Bối Lặc Gia mua phường thêu, cũng không có tích cực kinh doanh, chỉ duy trì nguyên dạng phường thêu, Bối Lặc Gia nói, muốn tìm người để quản lý phường thêu này, đưa phường thêu này đi lên, lời này là nói từ năm ngoái, nửa năm qua đi, bây giờ cô nương mới tới."
Nơi này vốn chính là trạch viện đã suy tàn, trước khi nhượng lại phường thêu buôn bán đã hết sức tiêu điều, Điền Thất đến sau lại không hiểu kinh doanh, đừng nói tới đơn đặt hàng, từng ngày trôi qua, đến cả khách vào cửa mua một túi tiền thêu cũng không có.
Cũng khó trách không có khách! Bởi vì Hồng Đậu Tú Trang, mặc dù được đặt tên là "Tú Trang" (phường thêu), nhưng bên trong phường thêu thực tế chỉ có hai người tú nương, là một lão bà và một thiếu nữ. Lão bà hoa mắt lâu năm, kim thêu cũng cầm không vững, nửa tháng mới thêu một túi tiền. Thiếu nữ mặc dù có thể thêu, tiến độ rất chậm, sản phẩm nàng tốn hao mấy ngày để thêu, đều là tục vật vụng về không đẹp mắt.
Buổi chiều, Chức Tâm trở lại nhà sau, cùng Điền Thất ngồi xuống thương nghị.
"Ta muốn dùng tiền ở trong ngân hiệu, chúng ta còn lại bao nhiêu bạc có thể dùng?" Chức Tâm vừa mở miệng lại hỏi hắn như vậy. Điền Thất sửng sốt. "Dùng tiền? Cô nương, cô muốn dùng tiền làm gì?"
"Ta lấy tiền, tuyển mộ một nhóm tú nữ." Điền Thất rũ mắt xuống, không nói lời nào.
"Thế nào? Không có bạc sao?"
"Không phải."
"Vậy tại sao ngươi không nói lời nào?"
"Cô nương cũng nhìn thấy, tiệm chúng ta trong một ngày không có được một cuộc làm ăn, thì tuyển tú nữ làm gì? Cô nương đã tính qua hành động lần này chưa?" Ngụ ý của Điền Thất là trách Chức Tâm căn bản không biết làm ăn buôn bán.
Mặc dù Điền Thất xem thường nàng, nhưng Chức Tâm không tức giận, ngược lại nàng mỉm cười. "Ta cần thông báo tuyển dụng một nhóm tú nữ ưu tú nhất Tô Châu, có tú nữ xuất sắc, mới có thể có tranh thêu đẹp, có tranh thêu đẹp, mới có thể có nhiều đơn đặt hàng."
Điền Thất nhướng mày lên, có vẻ như xem thường.
"Ta hiểu, ngươi nhất định cho là ta quá ngây thơ rồi." Chức Tâm vẫn mỉm cười. "Ta đã sớm đoán được, ngươi sẽ không đồng ý để ta thông báo tuyển dụng tú nữ ."
Điền Thất không nói.
"Đã như vậy, chúng ta trước tiên bàn về hai tú nữ trong phường thêu này."
Điền Thất tiếp tục hếch mày. "Có ý tứ gì?"
"Triệu ma ma lớn tuổi, có thể cho bà một khoản bạc, để nàng về nhà dưỡng lão. Về phần Tiểu Hồng, làm việc tùy tiện qua loa, ta có thể không so đo. Bắt đầu từ bây giờ, ta cho nàng thời gian ba ngày, trong vòng ba ngày bất luận nàng muốn đẩy nhanh tốc độ thế nào cũng được, cần phải thêu được một cái quạt sáo đủ tiêu chuẩn, không làm được, ngươi có thể nói với nàng, mời nàng rời khỏi phường thêu!" Nàng nhìn chằm chằm Điền Thất, nói từng chữ từng câu.
"Ta, nói với nàng?" Điền Thất trợn to mắt, chỉ chóp mũi của.
"Đúng, chính là ngươi, bởi vì người này là ngươi mời về." Chức Tâm mỉm cười nói với hắn.
Điền Thất trợn mắt nhìn nàng chằm chằm.
Chức Tâm làm như không thấy, nàng tiếp tục nói: "Về phần người ta muốn mướn về, sau nàng sẽ cho họ tiền lương cao hơn, phúc lợi tốt hơn, hàng năm nếu phường thêu có sinh lợi, thì cho họ lợi nhuận."
Điền Thất trợn to hai mắt. "Tiền lương cao, phúc lợi tốt không nói tới, còn phải chia lợi nhuận? Trong thành Tô Châu này, phường thêu nhà nào cấp phúc lợi như vậy? Ta còn chưa nghe nói qua!" Ngụ ý, hắn cho rằng không cần thiết.
"Cũng bởi vì ngươi chưa nghe nói qua, cho nên chúng ta phải làm." Ngưng cười, Chức Tâm nói: "Nếu tú nữ có tài, cố gắng ra sức, chúng ta có thể chăm sóc người ta. Ngược lại, tú nữ nếu không có tài, không đủ cố gắng, liền tức thời mời họ rời đi, không cần giữ lại."
Điền Thất nuốt nước miếng, bỗng thấy run cầm cập.
Tiểu nữ nhân trước mặt này nhìn thì nhu nhu nhược nhược, có thể nói lời nói thần thái quả quyết kia, xem ra không thua nam nhân chút nào.
Chức Tâm đứng lên, lập tức phân phó.
"Dán bảng tuyển người trong thành, cứ nói Hồng Đậu Tú Trang chúng ta cần tuyển người, chỉ cần có tài hoa, tú nương có tay nghề, vào Hồng Đậu Tú Trang chúng ta, chỉ cần phường thêu năm nay kiếm được tiền bạc, nhất định có huê hồng." Nói xong, nàng xoay người đi vào phòng sau.
Điền Thất híp mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng Chức Tâm lẩm bẩm nói: "Thối, một nha đầu xuất thân là nô tài, chỉ vừa mới đến, lại dám bày ra cái dáng vẻ ấy!" Nhưng là Chức Tâm đã phân phó, hắn cũng không dám không làm.
Xem ra, cô nương này căn bản không cần hắn "Hướng dẫn", mọi việc nàng tựa hồ tự có chủ trương! Điền Thất không thể vui nổi, bởi vì trước kia không ai quản hắn, hắn đã quên mình là một nô tài.
Nhưng mà, mặc dù hắn sao không muốn, cũng phải tạm thời nghe lời tiểu cô nương này.
Tóm lại, chân ướt chân ráo tới phải lấy uy, Điền Thất nghĩ, qua một thời gian nàng sẽ chán thôi, nói chung chỉ là đùa một chút.
Nghĩ thế, hắn cũng an tâm.
************
Tú nữ trẻ tuổi tên Tiểu Hồng kia, bị ép buộc như thế, biết sau này công việc căng thẳng, không nhẹ nhõm như vậy nữa, nàng mới làm quá một ngày, sáng sớm hôm sau cũng không thấy bóng người đâu nữa, mất tăm mất tích, chuyện này chọc cho Điền Thất giận đến gần chết, da mặt dày cũng không nén được giận! Chức Tâm như ý, thuê về hai người tú nữ trẻ tuổi có tay nghề lại có tài.
Hai cô nương trẻ tuổi này, một người tên là Thể Văn, một người tên là Cẩm Văn.
Thể Văn, Cẩm Văn thật ra là hai tỷ muội, hai người dáng dấp nõn nà, thanh tú nho nhã, tay nghề giỏi lại nhanh nhẹn, kim cầm trong tay thêu nhanh như gió, cả hai người một ngày có thể tự mình thêu ra một đôi hoa sen chụp tai.
Tìm được hai người này, Chức Tâm thật sự rất vui mừng.
Nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ. Phường thêu này đã xuống dốc bấy lâu, tất cả cần phải chỉnh đốn lại.
Chức Tâm cũng không thấy chán ngán.
Nàng chẳng những không chậm trễ, ngược lại ở phường thêu lên lên xuống xuống, càng ngày càng quan tâm, khiến Điền Thất thở không nổi.
Đầu tiên, nàng muốn kho hàng chi tiền, sơn lại cửa tiệm, đổi mới bảng hiệu, chỉnh đốn tứ phía, trang hoàng tất cả.
Sau đó, nàng thiết kế cho Hồng Đậu Tú Trang một logo bảy màu hình hạt đậu, đây là ký hiệu của phường thêu, tương lai nhìn thấy dấu hiêu tương tự, thì biết là tranh thêu của Hồng Đậu Tú Trang.
Tiếp đó, nàng còn cùng Điền Thất vào trong thành cắt mấy xấp vải tơ, may mấy bộ y phục giống nhau. Nam thì may trường bào mã khoái, tự nhiên hào sảng. Nữ thì mặc áo ngắn, dưới là váy đuôi phượng. Bất luận nam nữ, trên y phục đều có thêu ký hiệu của Hồng Đậu Tú Trang. Về phần tú nữ, sẽ mặc váy Nguyệt Hoa ưu nhã.
Đến khi trong phường thêu ai nấy đều mặc đồng phục, Chức Tâm còn sai Điền Thất vào thành mua thêm mấy cân trà hoa lài Long Châu thượng hạn, hai bình sứ trắng và mười hai chén sứ trắng, còn mua mấy thứ đặc sản Tô Châu.
"Có thể cho ta biết, mua những thứ này làm gì?" Hắn nhìn Chức Tâm bình thường cũng không có thói quen uống trà, ăn điểm tâm, không nghĩ được sao nàng lại sai hắn mua những thứ đồ này?
"Trà và điểm tâm là dùng để tiếp khách đến cửa tiệm." Chức Tâm mỉm cười nói.
Điền Thất trợn to hai mắt. "Khách tới tiệm, lại không nhất định sẽ mua đồ, buôn bán còn chưa làm đã phải tốn tiền, đây là đạo lý gì?" Hắn không đồng ý.
"Mua bán không thành là do cách phục vụ. Mỗi vị khách đồng ý tới tiệm, chúng ta đều đón tiếp như khách quý.Như vậy, khách sẽ gặp nhớ chúng ta đã chiêu đãi nhiệt tình, sau này khách có cần mua đồ, nhất định sẽ nghĩ tới Hồng Đậu Tú Trang của chúng ta đầu tiên." Chức Tâm nói cho hắn nghe.
"Như vậy, muốn bọn tiểu nhị được đổi đồ mới, là đạo lý gì?"
"Phường thêu là buôn bán lịch sự. Không có lịch sự, lấy đâu ra buôn bán? Nếu chỉ buôn bán như phố phường, tuyệt đối không thể chống đỡ nổi gia nghiệp của Bối Lặc Gia ở đây." Chức Tâm dịu dàng đáp.
Nàng đã tính qua, phường thêu và đại trạch viện, một tháng chi tiêu hơn mấy trăm bạc trắng, hiện tại ngày ngày đều hụt vốn ban đầu, mặc dù có khách lai rai đếm cửa tiệm, cũng không thể cân bằng.
"Muốn làm ăn buôn bán lớn, không làm buôn bán nhỏ, sao lại phải tốn tiền thêm cho những thứ bề ngoài như vậy?" Điền Thất ngược lại hỏi nàng.
"Tô Châu là thành lớn, Hồng Đậu Tú Trang mặt tiền không nhỏ, vị trí nơi này trong thành xem ra cũng tốt, nơi này trước cửa có người lui tới, xe ngựa như nước, trong tiệm có thể có vài món hàng thêu vừa mắt, khi đó cửa hàng chúng ta cũng có thể kiếm được thêm vài vụ buôn bán."
Điền Thất cau mày thật sâu, như không hoàn toàn đồng ý.
"Phường thêu vừa mới đổi chủ, vốn của chúng ta ở trong ngân hiệu cũng không còn bao nhiêu tiền, nếu cô nương xài tiền phung phí như vậy, chưa gì đã đem bạc dùng hết, mọi người sẽ không còn gì ăn, không còn đường thoát."
Sắc mặt Chức Tâm trắng bệch.
Một lúc lâu sau, nàng chỉ nói với Điền Thất: "Không thử một lần, vĩnh viễn không thể trở mình." Điền Thất hếch mày.
Trong lòng hắn nghĩ: Vị cô nương này đúng là dân cờ bạc.
************
Chức Tâm có lẽ là dân cờ bạc, nhưng nàng biết, mình từ trước đến giờ không có vận số tốt.
Dân cờ bạc không có hảo vận, thì đó chính là vận rủi.
May mắn không phải người nào cũng có, cho dù có, cũng không dài, từ xưa tới nay luôn là vận rủi nhiều hơn may mắn. Cho nên người đời đều không nên đánh cuộc, nếu không thì mười người có chín người rưỡi nhất định bán khố.
Nhưng Chức Tâm không thể không đánh cuộc, bởi vì Hồng Đậu Tú Trang tuyệt đối không thể đóng cửa.
Nàng chưa từng buôn bán, không biết thế nào là kinh doanh, chỉ có thể dùng kinh nghiệm làm tiểu nha đầu, quản lý người làm và tú nữ. May mà người làm và tú nữ không nhiều lắm, quản lý vẫn còn được.
Nhưng mà, Chức Tâm chính xác là không có vận tốt, cho nên qua ba tháng, nàng vẫn không có được đơn đặt hang nào.
Ở hai bờ đất Giang Nam, muốn vận chuyển bằng thuyền thì có đội thuyền, muốn bán muối thì phải tìm vựa muối.
Huống chi nơi này phường thêu đông đúc, mỗi nhà đều có mặt bằng, đều có khách hàng, đều có phương pháp.
Những thứ này nàng đều không hiểu, cũng không biết làm ăn nên đưa tiền bảo hộ.
Chức Tâm không có người chống lưng, không có nguồn người, càng tệ hơn là nàng không biết lòng người hiểm ác.
Cho nên nàng không có được đơn đặt hàng, Hồng Đậu Tú Trang còn thường xuyên bị phỉ báng vu khống hãm hại.
Cho nên, mặc dù Hồng Đậu Tú Trang đã thay hình đổi dạng hơn ba tháng trước, hơn nữa còn ở Ngô huyện Tô Tú tập kết chào hàng, vậy mà, Hồng Đậu Tú Trang vẫn không kiếm được đơn đặt hang nào.
Không chỉ như thế, tình hình buôn bán ở cửa tiệm cũng rất ảm đạm, bởi vì các phường thêu trên cùng đường biết Hồng Đậu Tú Trang có hoạt động, đã sớm giảm giá bán, giành khách tới, mặt khác hối lộ tụi du côn, cướp đoạt đơn đặt hàng. Nhưng Chức Tâm kiên trì không giảm giá, cho dù tiệm cùng nghề ai cũng thế, tình trạng như nước sôi lửa bỏng, nàng vẫn kiên trì không giảm giá.
"Tại sao? Tiệm chúng ta nhiều hàng như vậy, có thể bán đồng giá! Xuống giá bán ra mới có thể chuyển tốt, buôn bán tốt sẽ bảo tú nữ làm thêm giờ chế tạo nhanh hơn, như vậy mới có thể kiếm tiền!" Điền Thất kháng nghị với nàng.
"Sản phẩm không thể làm gấp, một vật phẩm làm gấp chấy lượng sẽ phải giảm xuống."
"Vậy thì sao? Trong tiệm chỉ là buôn bán nhỏ, khách hàng phố phường ai lại đi chú ý chất lượng?"
"Nếu đã là khách hàng, nhất định sẽ chú ý chất lượng!" Chức Tâm lại nói: "Đây không phải là lý tưởng, mà là nguyên tắc. Ta không biết làm ăn, nhưng ta biết rõ, trong đáy lòng mỗi người đều có nguyên tắc, kiên trì nguyên tắc của người, nhất định sẽ được người kính trọng." "
Chúng ta là làm ăn, cũng không phải là làm người! Điền Thất cau mày, hét lớn: "Ngươi rốt cuộc có hiểu thế nào là làm ăn buốn bán không?"
"Làm ăn buôn bán cũng giống làm người, đều là một việc." Nàng vẫn kiên trì.
Điền Thất tức giận, thiếu chút nữa muốn nổi trận lôi đình.
Chức Tâm vẫn kiên định như thường.
Cũng may mà Chức Tâm kiên trì, chưa đầy hai tháng sau, phường thêu dần dần có khách tới cửa.
Lúc này sản phẩm của Hồng Đậu Tú Trang, mỗi một món đều do Chức Tâm tự tay thiết kế, trang trí đồ thêu, đều là hoa và chim, phi cầm tẩu thú, bách hoa dị thảo, nét vẽ tự nhiên tỉ mỉ, tươi mát thanh nhã, siêu trần thoát tục.
Mỗi xấp vải thêu, đều được Chức Tâm vẽ trước trên đồ án cho thật tốt, sau đó giao cho tú nữ thêu theo vẽ bản đồ án, như vậy khiến cho hàng thêu da dạng độc đáo, nổi bật hơn so với hàng thêu của các nhà khác, vì vậy từ từ có danh tiếng, thu hút khách hàng, đến cuối tháng kết toán sổ sách, trừ bỏ chi tiêu có thể miễn cưỡng quân bình.
Phường thêu chuyển biến, Điền Thất nhìn thấy thế đành phải ngậm miệng, không dám phát biểu ý kiến gì nữa.
Nhưng thu chi cho dù đã quân bình, nhưng phường thêu kinh doanh vẫn rất khổ cực.
Chức Tâm biết, nếu như không có đơn đặt hàng lớn, không có tác phẩm tiêu biểu, phường thêu sẽ không có khả năng có thể kiếm được một địa vị.
Không thể kiếm được địa vị, sớm muộn gì cũng bị đào thải.
Chức Tâm nghĩ tới điểm này, cho nên, nàng lại đi tìm Điền Thất.
"Ta muốn chủ động thăm hỏi khách hàng." Nàng nói với Điền Thất.
"Khách hàng?" Điền Thất đang uống trà, giơ ly trà trong tay lên, nhìn chằm chằm Chức Tâm. "Khách hàng nào?"
"Khách hàng lớn. Không chủ động thăm hỏi, đợi rồi lại đợi, vĩnh viễn không thể kiếm được đơn đặt hàng." Chức Tâm nói.
Điền Thất để xuống ly trà, thu tay áo, đảo mắt một vòng.
"Chúng ta đi đâu thăm viếng khách hàng lớn nào?" Điền Thất hỏi.
"Trong phường thêu, hiện thời đã có sáu tú nương. Chúng ta có thể đến những địa phương khác buôn bán, chỉ cần có hứng thú với hàng thêu của Tô Châu, chúng ta đều đến nói chuyện."
"Chúng ta đi tới chỗ nào? Hỏi thăm khách hàng nào?" Điền Thất lười biếng hỏi.
"Trước khi mua lại, chẳng lẽ phường thêu trước không có phương pháp nào sau?"
"Không có." Điền Thất đáp rõ ràng.
"Như vậy, ngươi có biết, cách hàng thêu khác ủy thác cho người nào bán ra?"
"Không biết."
Chức Tâm trầm ngâm một lát, nhíu mày thật sâu.
"Nhưng mà, ta biết có một người, ngươi có thể đi gặp hắn." Điền Thất bỗng nhiên từ tốn nói.
"Người nào?" Chức Tâm giương mắt, đáy mắt dấy lên một tia hy vọng.
"Chủ nhân của Như Ý Hiên." Điền Thất nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.