Quyển 1 - Chương 6
Trịnh Viện
04/12/2013
Liên tiếp mấy ngày Ung Tuấn đều không có ở trong Phủ.
Ban ngày hắn dẫn Khổng Hồng Ngọc đi khắp vùng ngoại thành Kinh Thành, buổi tối hắn còn làm bạn với nàng dạo chơi ngắm cảnh vùng lân cận Kinh Đô, thời gian Chức Tâm có thể gặp mặt hắn chỉ có sáng sớm, có lúc hắn còn liên tiếp ba ngày đến nơi khác vui chơi không trở về.
Ít thấy Ung Tuấn ở lại trong Phủ, phúc tấn cũng cảm thấy bất mãn, thường xuyên than phiền với Chức Tâm, còn yêu cầu nàng trông giữ chủ tử nhà mình từng chút như nhà lao, có chuyện thì phải lập tức hồi báo.
Hôm nay hiếm khi thấy hai người không có ra ngoài dạo chơi, Khổng Hồng Ngọc ở thư phòng nhìn văn thư lưu trữ phong phú của Ba Vương Phủ mà sợ hãi than.
"Sách quý lưu trữ trong thiên hạ đều thu hết về Ba Vương Phủ của ngươi rồi! Nếu như không phải Bối Lặc Gia không tiếc lòng yêu thích, hôm nay ta sẽ không có duyên được mở rộng tầm mắt!" Khổng Hồng Ngọc khâm phục than.
Ung Tuấn hờ hững nói: "Sách chỉ dành để đọc, sách quý nếu như có thể khắc bản* mới là chuyện tốt." (in ấn)
"Những thứ sách quý lưu trữ này đều là vật vô giá!" Khổng Hồng Ngọc không cho là đúng: "Theo ta biết, thị trường nguyện nâng giá tiền cao thu mua chỉ có mười người!"
Hắn cười nhạo: "Hồng Ngọc, ngươi là con gái, mở miệng ngậm miệng đều là bạc, không ngại bị chê thô tục?"
"Nói chuyện làm ăn sao có thể gọi là thô tục? Đây là nghề nghiệp kinh doanh! Không nói tới bạc mới đúng là lập dị!"
Nghe vậy, môi mỏng của hắn thoáng gợi lên chút ý cười, từ chối cho ý kiến.
Chức Tâm bưng khay trà bước vào thư phòng, ngoài châm trà cho chủ tử còn mang chén trà đến trước mặt Khổng Hồng Ngọc: "Khổng cô nương mời dùng trà!" Nàng dâng lên hay tay.
Khổng Hồng Ngọc ngẩng đầu nhìn thấy chính là nàng tỳ nữ mấy ngày trước gặp mặt lúc vừa tới vương Phủ, ánh mắt nàng liền có một chút mờ ám. Vươn tay nhận trà, nàng nói tiếng: "Cám ơn!"
Chức Tâm khẽ cuối chào rồi xoay người muốn đi ra ngoài.
"Oa, đây là cái gì?" Khổng Hồng Ngọc nhìn chằm chằm túi thơm bên hông Ung Tuấn, hai mắt tỏa sáng: "Đây không phải là túi thơm thêu hoa sao? Ngươi cũng chơi món đồ lạ này ư?"
Chức Tâm vừa mới xoay người thì nghe thấy lời này.
"Ngươi tháo túi thơm xuống cho ta nhìn một chút đi!" Khổng Hồng Ngọc nhìn Ung Tuấn nói.
Chợt nhìn thấy tỳ nữ đứng thẳng bất động, nàng có chút hoài nghi.
"Túi thơm bình thường mà thôi, ngươi muốn nhìn cái gì?" Ung Tuấn nói.
"Sao có thể bình thường được chứ? Ta thấy ở mặt trên thêu không giống nhau, tay nghề rất tinh xảo, ngươi mau cởi xuống cho ta muốn nhìn một chút!" Nàng nói, ánh mắt thoáng nhìn về phía tỳ nữ đứng cứng ngắc ở trước cửa phòng.
Ung Tuấn cũng chú ý tới Chức Tâm: "Còn có việc?" Hắn hỏi.
"Không có." Chức Tâm lắc đầu: "Nô tỳ cáo lui."
Khổng Hồng Ngọc nhìn nàng đi ra ngoài, thong thả hỏi Ung Tuấn: "Vẫn không cho ta sao? Chỉ là nhìn một chút mà thôi."
Hắn chậm rãi cởi ra dây bạc, cầm lên túi thơm.
Khổng Hồng Ngọc lập tức đưa tay với lấy cẩn thận ngắm nhìn: "Cái này thêu thật khéo, thủ pháp tinh vi rất có phong cách, nhưng thoạt nhìn hẳn là mới thêu, rốt cuộc cái này tìm ở đâu vậy?" Khổng Hồng Ngọc xuất thân giàu có, đã thấy qua rất nhiều đồ tốt, bản thân có thể đánh giá bức tranh thêu là xấu hay tốt.
"Không cần tìm ở chỗ khác, nhà ta đã có." Hắn nói.
Nàng híp mắt: "Có ý tứ gì?"
Ung Tuấn nhếch miệng, đưa tay muốn lấy về.
Khổng Hồng Ngọc thụt lui đến cạnh tường: "Nếu như nhà ngươi đã có, vậy cho ta cái túi thơm này đi!"
"Lấy ra, trả ta." Hắn nói.
"Đừng hẹp hòi như vậy, chỉ là một túi thơm mà thôi, ta thích nó, ngươi cho ta đi!"
"Ta lặp lại lần nữa, lấy ra đây."
"Vậy đi, ta lấy một cái ấm tử sa Nghi Hưng* đổi với ngươi cái túi thơm này, như thế nào?"
(*Tử sa là một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà)
Hắn lạnh lùng thu lại ý cười, từ chối cho ý kiến.
"Được rồi, một túi Mao Phong Tước Thiệt* đổi lấy túi thơm của ngươi?" Biểu giá càng nói càng cao.
(*Tước Thiệt là một loại lá trà quý,đúng ra ở thời này Tước Thiệt phải ở Hoàng Sơn nhưng tg chế ở Mao Phong (cảm ơn bé Q đã giải thích giúp chị:D)
"Lấy ra đây." Hắn ngồi ở trên ghế nói với nàng.
"Nếu không, nói cho ta biết cái này là ai thêu? Thêu một cái nữa giống như đúc cho ta đi!"
"Lấy ra." Hắn vẫn nói câu đó.
Khổng Hồng Ngọc sa sầm nhìn hắn một hồi lâu, sau đó nói: "Ngươi đối với ta tốt, chỉ vì ta đã cứu ngươi một mạng, mặc dù bị thương ở cánh tay, nhưng may mắn cũng không có gì đáng ngại, một khi đã như vậy thì dùng một mạng đó để đổi lấy túi thơm này, như thế nào?"
Nàng đòi hắn nhân tình.
Năm trước hắn bị thương cánh tay chỉ vì đả thông buôn bán đường muối, cùng thương nhân muối lậu động thủ, Khổng gia mặc dù không cai quản việc muối, nhưng lượng người rất đông, các đường buôn lậu ít nhiều phải nể mặt mũi Khổng gia, lúc đó người Khổng gia phái ra Khổng Hồng Ngọc ra mặt hòa giải, chuyện cuối cùng được giải quyết thuận lợi, nên hắn thiếu Khổng gia một cái nhân tình.
"Dùng túi thơm đổi một mạng của ta, đáng giá không?" Hắn sầm mắt hỏi.
"Ta làm việc cũng chỉ là thuận nước giong thuyền. Còn nữa, mặc dù Khổng gia không ra mặt, dựa vào danh hiệu của Bối Lặc Gia cuối cùng cũng có thể giải quyết bang hội trà, lấy túi thơm đổi nhân tình này, đáng giá rồi." Khổng Hồng Ngọc nói.
Nàng nhất định phải có túi thơm này, bởi vì nàng đoán, đây là đồ vật tỳ nữ kia cho Ung Tuấn.
Ung Tuấn nâng chén trà uống một hớp, chìm giọng nói: "Nếu ngươi đã đòi chính là nhân tình vậy thì phải cho rồi, nhưng mà, phải trả ta dây bạc."
"Được thôi!" Khổng Hồng Ngọc tươi cười vui vẻ, nàng gở xuống dây bạc trả lại cho Ung Tuấn.
Nàng cho là dây bạc này cũng chỉ là phối sức cho túi thơm, không quan trọng.
Hắn ước lượng dây bạc trong tay rồi bỏ vào túi áo.
Khổng Hồng Ngọc cầm lấy túi thơm, lập tức cài chiếc túi lên eo mình: "Đẹp không?" Nàng hỏi Ung Tuấn.
"Đó là đồ của nam nhân." Hắn lạnh nhạt đáp.
Khổng Hồng Ngọc cong môi lên: "Vậy thì sao? Đẹp mắt là được, huống chi trên người con gái có đồ của nam nhân, xem ra cũng rất uy phong!"
Hắn từ chối cho ý kiến, hờ hững nói: "Bây giờ không nợ nhân tình ngươi nữa."
"Ngươi muốn đuổi ta khỏi Phủ sao?" Nàng cười duyên dáng.
Hắn bĩu môi: "Cũng chưa chắc, nhưng ngươi rời khỏi Tấn Địa đã nửa năm, lại tới Kinh Thành du ngoạn gần mấy ngày, nên trở về Tấn Địa gặp phụ thân ngươi rồi."
"Ta sẽ trở về gặp ông ấy, nhưng không phải bây giờ." Nàng chăm chú nhìn hắn nói: "Ta còn muốn ngươi theo ta mấy ngày."
Khẽ dựa về phía sau, hai tay hắn gác ở trên ghế dựa, nghiêng đầu nhìn Khổng Hồng Ngọc: "Còn chơi chưa đủ?" Hắn lên tiếng hỏi.
Thấy hắn khí lực cường tráng, nam tử cả người khí khái, khuôn mặt anh tuấn hào hứng lại có vẻ lười nhác, nàng không khỏi nũng nịu: "Ngươi không muốn theo giúp ta?"
"Theo!" Hắn nhếch miệng."Bao lâu cũng theo!"
Lời này, làm cho Khổng Hồng Ngọc mát ruột mát gan.
Nàng nán lại ở thư phòng tán gẫu với hắn rất nhiều, chiếm giữ hắn thoáng cái hết một buổi chiều, cho đến khi Chức Tâm vào cửa nhắc nhở dùng bữa, mới giật mình thấy thời gian qua thật nhanh.
Trước khi ra khỏi thư phòng, Khổng Hồng Ngọc vô tình hay cố ý bỗng quay đầu hỏi Ung Tuấn: "Tặng túi thơm ta, ngươi có luyến tiếc hay không?"
Sắc mặt Chức Tâm biến hóa.
Nàng nhìn thấy túi thơm vốn thắt ở trên lưng Ung Tuấn, đã cột vào trên người của Khổng Hồng Ngọc.
Ung Tuấn nhìn Chức Tâm, lại với Khổng Hồng Ngọc nói: "Ngươi muốn, không có gì phải luyến tiếc."
Nghe hắn nói như thế, trong nháy mắt sắc mặt Chức Tâm biến lạnh, mặt không có chút biểu cảm.
. . . . . . .
Buổi chiều, Chức Tâm không có đến phòng chủ tử hầu hạ, nàng ở lại phòng nhỏ của mình, nằm nghiêng trên giường, co rúc thân thể về phía vách tường.
Đông nhi đến phòng nhỏ nhìn nàng.
"Chức Tâm tỷ, cơ thể ngươi không có sao chứ?" Thấy Chức Tâm nằm trên giường, nàng có chút bận tâm.
Chức Tâm không trả lời cũng không xoay người, nàng lẳng lặng nằm im, hai mắt mở trừng thật to.
Đông nhi tiến lên, nhỏ giọng nói: "Bối Lặc Gia hỏi, sao ngươi không tới phòng hầu hạ, Đông nhi nên về trả lời như thế nào?"
Đông nhi chờ một hồi lâu, Chức Tâm mới nói: "Thân thể ta không thoải mái. Ngươi cùng Hạ nhi thay ta hầu hạ Bối Lặc Gia."
"Chức Tâm tỷ, ngươi không thoải mái ở đâu? Có ổn không?"
"Không có việc gì." Nàng nhàn nhạt nói, vẫn không xoay người.
Sau khi Đông nhi rời đi, Chức Tâm cứ như vậy nhìn chằm chằm vách tường, cả đêm không chợp mắt được.
*********
Sáng sớm ngày hôm sau, Chức Tâm đi tới phòng chủ tử, làm việc theo như thường lệ ngày thường của nàng.
Vừa thấy nàng, Ung Tuấn hỏi: "Đêm qua cơ thể ngươi không khỏe sao?"
"Vâng." Nàng đáp nhưng mắt vẫn không nhìn hắn.
"Khá hơn chưa?"
"Vâng." Nàng gấp xếp giường chiếu.
Hắn nhìn nàng một hồi lâu: "Ta tặng túi thơm cho Hồng Ngọc, ngươi không vưi?"
"Túi thơm nô tỳ đã tặng cho Bối Lặc Gia, Bối Lặc Gia muốn tặng cho ai thì cứ tặng cho người đó." Nàng nói.
Hắn đi tới trước mặt nàng, cầm tay của nàng: "Ta cho rằng trước khi rời Phủ, chúng ta đã có nhận thức lẫn nhau."
Nàng cúi đầu nhìn trừng trừng phiến đá trên mắt đất, không hề có biểu cảm gì.
"Nếu như không vui, thì cứ nói thật với ta." Hắn híp mắt nói.
"Nô tỳ mới vừa rồi đã nói, túi thơm tặng cho Bối Lặc Gia, Bối Lặc Gia muốn tặng cho ai thì tặng cho người đó." Nàng nhẹ nhàng tránh ra vòng tay, xoay người đi tới trước chậu vắt ráo khăn ướt.
Nhìn chằm chằm bóng lưng nàng bận rộn, hắn lành lạnh nói: "Năm trước ở Giang Nam, ta cùng với thương nhân muối lậu vì tranh đoạt đường muối dẫn đến tranh chấp, Khổng gia đã từng phái người điều giải, hôm qua Hồng Ngọc đòi ta nhân tình này, nàng chỉ muốn túi thơm của ta." Hắn nói.
Nàng ngừng tay nhưng vẫn đứng quay lưng về phía hắn.
"Ta cần gì giải thích với ngươi? Chức Tâm?" Hắn cười nhẹ: "Nếu ta đã giải thích với ngươi, ngươi vẫn không thể quên được, vậy bây giờ ta sẽ đi đòi nàng ta trả lại túi thơm!" Dứt lời, hắn đi ra ngoài.
"Đừng làm vậy!" Nàng đuổi kịp trước cửa ngăn cản.
"Nếu ngươi không vui, ta sẽ đi lấy lại nó." Hắn sầm mặt nói.
"Đồ đã tặng rồi, sao có thể lấy lại được?"
"Cùng lắm thì, ta lại thiếu một cái nhân tình."
Nàng lắc đầu, rũ mắt cắn môi nói: "Đừng đòi nữa, nô tỳ thêu lại một túi thơm khác cho Bối Lặc Gia."
Hắn nhìn nàng rũ xuống hàng lông mi, hàng lông mi dày đậm giống như cánh bướm mềm mại, nhỏ nhắn xinh đẹp.
Hắn chớp mắt, đưa tay vuốt nhẹ bên má nàng — nhẹ giọng hỏi: "Còn giận không?" Giọng khàn khàn hỏi nàng.
Nàng lại lắc đầu, ngẩng mặt nhìn hắn: "Bối Lặc Gia thích cái gì? Tường thú* hay là Kỳ Lân? Nô tỳ thêu cho người." (*con vật tượng trưng cho điềm lành)
"Ta muốn ngươi!" Hắn khàn giọng nói: "Thêu dáng vẻ của ngươi ở trên túi thơm đi."
Chức Tâm sửng sốt.
"Hình dáng của ngươi không ai được muốn, chỉ ta mới có thể." Hắn lại nói.
Lời này, khiến lòng của Chức Tâm khốn đốn.
Ngực nàng co rút lại, nhíu mày nhìn hắn.
"Sao vậy?" Nâng mặt nàng lên, hắn hỏi: "Tại sao cau mày?"
"Lời Bối Lặc Gia nói, khiến nô tỳ tiếp nhận không nổi."
Hắn sâu lắng nhìn nàng.
"Nô tỳ sẽ thêu tường thú ở trên túi thơm cho người!" Nàng nói.
"Ta chỉ muốn ngươi." Hắn trầm giọng nói.
Chức Tâm quay mặt đi, tránh né ánh mắt của hắn: "Nô tỳ chỉ là tỳ nữ, hình dáng tỳ nữ không nên thêu ở trên túi thơm Bối Lặc Gia."
Hắn cười nhẹ: "Vẫn còn giận sao?" Siết nhẹ mặt của nàng, ép nàng nhìn hắn: "Ngươi cứ cố chấp như vậy, nhất định không chịu tha thứ cho ta?"
"Nô tỳ không dám tức giận." Không thể tránh né, nàng liền lui sang một bên, không nhiệt tình nói: "Ba ngày sau, nô tỳ sẽ thêu xong túi thơm cho người."
Ánh mắt bình tĩnh hắn hỏi: "Phải làm sao mới có thể làm cho ngươi vui vẻ?"
"Bối Lặc Gia là chủ tử, không cần để ý nô tỳ có vui hay không." Nàng bình thản nói.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, một hồi lâu sau ánh mắt trở nên chán nản: "Nếu như vậy cũng không thể làm ngươi vui, vậy thì tùy ngươi." Hắn lạnh giọng nói.
Sắc mặt Chức Tâm trắng bệch, cúi đầu nói: "Nô tỳ đến hỏi phòng bếp đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong chưa."
Ung Tuấn từ chối cho ý kiến.
Ánh mắt bình tĩnh, hắn làm thinh nhìn nàng đi ra khỏi phòng.
Ban ngày, Khổng Hồng Ngọc cố ý ở lại Vương Phủ, không cùng Ung Tuấn ra ngoài dạo chơi.
Dùng nhân tình xem như uy hiếp, nàng biết Ung Tuấn sẽ không vì một cái túi thơm mà rũ bỏ nhân tình, còn biết chắc hắn đối tốt với nàng, là vì việc kinh doanh đường trà. Hắn có tâm tư muốn độc quyền đường trà Kinh Thành, muốn cho nó không trở ngại thì phải cần Khổng gia ủng hộ, chuyện này nàng vô cùng hiểu rõ tình hình, cố tình muốn hắn cả ngày đi theo bên cạnh mình, không sợ lời đàm tiếu trong Phủ, nàng muốn ánh mắt Ung Tuấn một giây cũng không rời khỏi mình.
Khổng Hồng Ngọc ở lại trong Phủ, Vương Phủ rộng lớn như thế chỉ mới đến vài ngày, nàng gần như đã đi hết mấy khu vườn, trừ phòng nhỏ dành cho hạ nhận trong viện của phúc tấn —— Tuy vậy, nàng ngược lại rất có hứng thú đi thăm phòng ở của tỳ nữ Chức Tâm.
"Ngươi đối với nàng hình như rất đặc biệt?" Ở trong phía sau viện Ba Vương Phủ, Khổng Hồng Ngọc hỏi Ung Tuấn.
"Nàng?" Hắn nhíu mày.
"Chính là tỳ nữ của ngươi, người con gái có tên gọi Chức Tâm đó."
"Có sao?" Hắn hờ hững đáp, ánh mắt lành lạnh âm trầm.
"Nhưng ta nghe mấy nha đầu khác trong Phủ nói, Chức Tâm chẳng những đọc sách mà còn vẽ tranh, ngươi cũng chiều theo nàng."
"Vậy thì sao?"
"Đọc sách vẽ tranh không phải nghề chính của nha hoàn, cho một nha đầu đọc sách vẽ tranh, hợp lý sao? Còn nữa, nếu như không có chủ tử đồng ý cho phép, nàng có thể tự ý mà làm như thế sao?" Nàng thử dò xét hắn.
Ung Tuấn tà quái lạnh nhạt cười một tiếng, từ tốn ung dung đáp: "Đúng như ngươi nói, để một nha đầu đọc sách vẽ tranh, là chủ tử đồng ý cho phép. Ta vui thì có thể làm như không thấy, không can thiệp sở thích của một nô tỳ, nếu như ngày nào đó chọc ta không vui, sẽ thu hồi ân điển, một món cũng không đồng ý."
Nghe được này, Khổng Hồng Ngọc xì cười: "Người là gia, theo lý phải là như thế, nhưng nha đầu kia ngày thường xinh đẹp, xinh như đào lý, nàng không giống một nha hoà mà giống như hoa khôi trong Câu Lan viện*, dung mạo xinh đẹp của nàng khiến cho người con gái nào lớn lên cũng phải ghen tỵ." Nàng híp mắt, chậm rãi hỏi: "Sắc đẹp trước mặt, vừa là tỳ nữ bên cạnh mình, Bối Lặc Gia chẳng lẽ không động lòng sao?" (*Câu Lan là nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc)
Ánh mắt Ung Tuấn lạnh lùng vô sắc, nở nụ cười thâm trầm: "Chính bởi vì là tỳ nữ còn ở bên cạnh, chỉ cần muốn là được, cần gì phải động lòng?"
Lời này, khiến Khổng Hồng Ngọc rét lạnh đến tận đáy lòng.
Quá mức vô tình!
Người ta nói nam tử tuấn mỹ không tình cảm là nam tử bạc tình nhất thế gian, trời sinh nhất định phụ lòng phụ bạc. Nhưng mà càng như thế lại càng làm cho nữ nhân cuồng dại, yêu đến sâu lắng, yêu đến điên cuồng.
"Bối Lặc Gia thật là vô tình!" Nàng trách mắng, tiếp tục nói: "Nhưng ta không tin, mỹ nhân như thế ở trong mắt Bối Lặc Gia, quả thật không thể xem nhẹ chỉ là một nha đầu?" Vô tình hay cố ý, Khổng Hồng Ngọc nghiêng qua dò xét hỏi hắn.
Khổng Hồng Ngọc không Phủ nhận, nàng có lòng đố kỵ, cho nên muốn điều tra rõ ràng.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ung Tuấn, nàng liền si mê khí chất phóng túng buông thả của hắn, nhìn như vô tình nhưng có lúc lại ôn tồn săn sóc trêu chọc lòng người mềm yếu! Đừng nói sự nghiệp nhà hắn vĩ đại, sau này còn là quyền quý đương triều, nam tử như vậy còn muốn đi đâu tìm? Về mặc buôn bán, danh tiếng của Khổng gia vang dội gần xa, Khổng Hồng Ngọc nàng nếu muốn tìm lang quân, chỉ muốn ủy thân cho Ung Tuấn Bối Lặc.
"Không phải nha đầu, còn có thể là gì?" Hắn lãnh con mắt thấp liễm.
Khổng Hồng Ngọc do dự, lòng đầy hoài nghi, nàng vẫn không hề tin.
Đang suy nghĩ xem nên mở miệng ra sao để tìm hiểu thêm, chợt nhìn thấy nha đầu mà nàng quan tâm đang đi về phía bên này, tựa như đang tìm chủ tử của nàng ta.
Khổng Hồng Ngọc nhíu mày, cười duyên nói với Ung Tuấn: "Bối Lặc Gia, ‘nha đầu’ của người đến tìm người kìa."
Ánh mắt Ung Tuấn hờ hững, ngay cả cười cũng không có.
"Bối Lặc Gia, phúc tấn mời người đến Tứ Hỉ trai." Tứ Hỉ trai là viện của phúc tấn, phúc tấn bảo Lục Hà đến phòng Ung Tuấn tìm người nhưng không thấy người nên yêu cầu Chức Tâm đi tìm.
Nhưng Ung Tuấn tựa như mắt điếc tai ngơ, đối với Chức Tâm làm như không thấy.
"Bối Lặc Gia, nha đầu người đang nói chuyện với người đó!" Khổng Hồng Ngọc lên tiếng nhắc nhở, trong bụng nàng cảm thấy khác thường nhưng cũng không nói thẳng ra.
Ung Tuấn nhìn Khổng Hồng Ngọc một cái, rồi mới lạnh nhạt nói với Chức Tâm: "Một lát ta sẽ đến Tứ Hỉ trai."
Chức Tâm thấy hắn nói chuyện ngay cả liếc mắt cũng không nhìn mình một cái, lòng nàng bỗng nhiên hơi nhói đau, nhưng trên mặt nàng không hề để lộ ra vui buồn ở trong lòng, chỉ trầm mặc xoay người, chán nản bỏ đi.
Đây là nàng tự chuốc lấy, nàng muốn hắn đối với nàng như thế, không phải sao?
Nếu không, hôm qua cần gì chọc giận hắn.
Nàng việc gì phải tự làm khổ mình?
Nàng không ngu ngốc, nhưng lại cố chấp, còn cả niềm kiêu hãnh.
Cứ cho là vì nhân tình, nàng có thể thêu cho Khổng Hồng Ngọc một chiếc túi thơm khác, nhưng hắn không nên đem túi thơm nàng làm suốt ngày đêm cho hắn mà dễ dàng cho người khác.
Nàng biết nàng ngốc, chút hành động không cẩn thận này mà chọc hắn không vui, nhưng nàng không thể không để ý đến sự dễ dàng tùy tiện của hắn, đem tâm ý và tâm huyết của nàng để làm lễ tặng cho người khác.
Cũng bởi vì nàng là nô, hắn là chủ, chủ muốn bỏ, nô không thể oán.
Hiện thực thượng hạ tôn ti này như kim châm vào lòng nàng, hắn muốn nàng thẳng thắng thổ lộ tình cảm chân thật, nhưng hắn lại chưa từng một khắc quên sự thực nàng là nô.
Hôm nay, hắn đối với nàng lạnh lùng. Như vậy cũng tốt, nàng đạt được ước muốn, yên tâm làm nô.
"Bối Lặc Gia sao vậy? Mới vừa rồi còn vừa nói vừa cười, sao bây giờ lạnh lùng lãnh đạm như thế? Thật giống như có bất mãn với nha đầu của người?" Chức Tâm chưa đi xa, Khổng Hồng Ngọc liền mở miệng hỏi.
Nghe vậy, hắn cười nhẹ, giọng điệu không cao không thấp cười tà nói: "Một nô tài mà thôi, sao có thể kích động được tâm trạng của chủ tử?" Hắn lạnh lùng nói.
Chức Tâm cứng đờ, bước chân của nàng vẫn đi tới, nhưng trái tim lại đau nhói, tầm mắt bỗng nhiên mơ hồ. . . . . .
"Nhưng mới vừa rồi Hồng Ngọc hỏi Bối Lặc Gia, người để cho ‘nô tài’ này đọc sách vẽ tranh, việc đó còn chưa đủ đặc biệt sao?" Khổng Hồng Ngọc hỏi nữa, ánh mắt vô tình hay cố ý, nghiêng mắt nhìn qua bóng lưng Chức Tâm cách đó không xa.
"Đặc biệt?" Môi mỏng Ung Tuấn thoáng gợi lên ý cười, tà tứ cười nhẹ: "Nếu như việc này gọi là đặc biệt, như vậy ta đối với ngươi như thế, ngươi chẳng phải nên lấy thân báo đáp sao?"
Hồng Ngọc trong nháy mắt đỏ mặt: "Bối Lặc Gia, người nói chuyện thật lỗ mãng!"
Bầu không khí di chuyển sự ái muội giữa hai người, trong lòng Khổng Hồng Ngọc vui sướng, bởi vì Ung Tuấn tuy là âm trầm tuấn mỹ, nhưng đối với nàng chưa từng khiêu tình thế này. . . . . .
Không những tình cảm của Khổng Hồng Ngọc nẩy nở chuyển động, Ung Tuấn lộ liễu khiêu tình, cho dù chưa từng nếm trải chuyện tình cảm nam nữ lòng dạ Chức Tâm cũng có thể biết rõ.
Nàng tăng nhanh bước chân, không muốn tiếp tục nghe bọn họ trêu chọc, vội vã rời khỏi hậu viên.
*********
Phúc tấn khó khăn lắm mới đợi được Ung Tuấn, trên mặt đã hiện ra thần sắc sốt ruột.
"Ngạch nương." Ung Tuấn sải bước vào Tứ Hỉ trai, thấy nương mình đứng ở trước viện chờ đợi, có chút ngoài ý muốn.
"Sao ngươi bây giờ mới đến? Ta chờ ngươi đã lâu, cùng ta vào đi!" Phúc tấn xoay người về phòng, nha đầu Lục Hà nhắm mắt theo đuôi ở phía sau.
"Ngạch nương có chuyện gì sao?" Sau khi vào phòng, Ung Tuấn cười hỏi.
"Không có việc thì không thể tìm ngươi sao?" Phúc tấn oán trách: "Mấy ngày nay ngươi đều đi theo khổng cô nương, ngươi bị khổng cô nương chiếm giữ cả ngạch nương cũng để ở phía sau đầu luôn rồi!"
"Ngạch nương ăn dấm Khổng cô nương rồi hả?" Hắn cười như không cười.
"Ngươi do ta hoài thai mười tháng sinh ra, sao ta có thể ăn dấm của tiểu cô nương đó!" Phúc tấn mắng.
Ung Tuấn cười nhẹ.
"Có điều là." Phúc tấn xoay chuyển đề tài câu chuyện: "A mã ngươi cũng sắp về Phủ rồi, ông ấy về Phủ nếu thấy ngươi dẫn con gái vào Phủ, chỉ sợ sẽ một phen tức giận không nhỏ."
"Ngạch nương yên tâm, trước khi A mã về Phủ, Hồng Ngọc sẽ rời Phủ." Hắn hờ hững nói.
"Dù vậy, ta vẫn muốn hỏi ý ngươi muốn như thế nào?"
Ung Tuấn nhíu mày, quỷ mị cười một tiếng: "Ngạch nương nói thế thật khó hiểu."
"Ngươi sao lại không hiểu!" Phúc tấn híp mắt: "Ngươi dẫn một người con gái về Phủ, đừng nói hạ nhân trong Phủ nghĩ như thế nào, nếu như truyền ra ngoài, Kinh Thành nhiều chỗ Vương Phủ Bối Lặc, ngươi muốn A mã ngươi ra ngoài ứng đối như thế nào?"
Hắn nhếch miệng: "Hài nhi cũng không biết, Bối Lặc Kinh Thành vẫn có quy củ của hậu sinh*." (*thế hệ trẻ tuổi)
Phúc tấn xì một tiếng: "Ngươi nên hiểu, ta chỉ. . . . thân phận nàng là con gái người Hán!"
Ung Tuấn híp mắt lại: "Vậy thì như thế nào?"
"Mãn-Hán không thể kết thông gia. Ngươi thường ngày tận tình bừa bãi, ta đều có thể nhắm mắt làm ngơ, bắt đầu lúc ngươi mười lăm tuổi yêu cầu Chức Tâm tám tuổi, ngạch nương cũng chiều theo ngươi, nhưng đây là quy củ của Lão Tổ Tông ngươi phải tuân theo, không được làm càn!"
Ung Tuấn thu lại ánh mắt ngưng trọng, không nói một lời.
"Thế nào?" Thấy hắn không đáp, phúc tấn ép hỏi.
"Chức Tâm cũng là con gái người Hán, mỹ nữ động lòng người như thế đi theo hầu ở một bên, ngạch nương không sợ con thu Chức Tâm vào làm thiếp?" Chợt thu lại ánh mắt lạnh lùng, hắn đột nhiên nói ra lời ấy.
Phúc tấn sửng sốt, trợn mắt hỏi: "Ngươi, muốn thu Chức Tâm vào làm thiếp?"
Ung Tuấn nhếch miệng, tà ý cười một tiếng: "Ngạch nương không đồng ý?"
Trong lúc nhất thời, phúc tấn không nói nên lời.
Nàng chau mày, không rõ tâm tình mâu thuẫn giờ phút này: "Ngươi thật muốn muốn Chức Tâm?"
Ung Tuấn mắt lạnh, cười chuyển âm trầm: "Nhưng nếu con muốn nàng, ngạch nương không đồng ý?" Hắn hỏi lần nữa.
Phúc tấn im lặng, một hồi lâu ánh mắt nhìn thẳng vào con trai nàng, như có điều suy nghĩ: "Chức Tâm, đứa nhỏ này đúng thật làm cho ta rất yêu thích, một người con gái xinh đẹp như ngọc được mài giũa, thanh tú thông minh, cốt cách phi phàm hiếm có. Hôm nay Chức Tâm đã trưởng thành, trổ mã càng ngày càng lung linh duyên dáng, kiều diễm tuyệt sắc, chẳng trách con thích nàng."
Ung Tuấn không nói lời nào, ánh mắt tà mị, không có mấy ai đoán được tâm tư hắn.
Phúc tấn qua loa từ tốn nhẹ giọng nói: "Người nhà trong Phủ, chỉ thu làm thiếp, không đến nỗi bị người ngoài dèm pha, Vương Gia chưa hẳn từ chối đâu."
Lời này, có nghĩa là phúc tấn đã đồng ý.
Ung Tuấn lạnh lùng quỷ quyệt, tuấn nhan không thay đổi, hắn không vui không dao động, giống như phúc tấn hứa hẹn không có liên quan gì đến hắn.
"Sao vậy? Không phải là ngươi muốn nàng sao?" Thần sắc hắn lãnh đạm, ngược lại khiến cho phúc tấn nghi ngờ.
Ung Tuấn bĩu môi, không tiếng động khẽ cười: "Có thể muốn, cũng có thể không muốn."
Phúc tấn bị làm cho hồ đồ, nàng từ trước đến giờ vẫn không hiểu tâm tư quỷ quyệt của con trai mình, cho nên lo lắng: "Mặc kệ ngươi có muốn Chức Tâm hay không, nhất định không thể muốn Khổng cô nương kia." Phúc tấn cảnh cáo.
Ánh mắt lạnh lùng của Ung Tuấn ẩn chứa ý cười, ngay lập tức trầm mặc.
Phúc tấn nhẹ thở dài: "Nhớ lời ngạch nương, nếu không, A mã ngươi là người đầu tiên không bỏ qua cho ngươi." Nàng không có cách, chỉ có thể mang Vương Gia ra để răn đe như thế.
Chẳng biết tại sao, mặc dù Ung Tuấn không đồng ý ngay mặt nàng, nhưng phúc tấn đối với Khổng Hồng Ngọc cũng không có gì lo ngại, nàng bỗng nhiên có cảm giác, Khổng Hồng Ngọc cũng không phải là một uy hiếp. Nhưng mà Chức Tâm. . . . . .
So với Khổng Hồng Ngọc, Ung Tuấn đối với Chức Tâm, dường như mới đúng thật là có hứng thú.
Ban ngày hắn dẫn Khổng Hồng Ngọc đi khắp vùng ngoại thành Kinh Thành, buổi tối hắn còn làm bạn với nàng dạo chơi ngắm cảnh vùng lân cận Kinh Đô, thời gian Chức Tâm có thể gặp mặt hắn chỉ có sáng sớm, có lúc hắn còn liên tiếp ba ngày đến nơi khác vui chơi không trở về.
Ít thấy Ung Tuấn ở lại trong Phủ, phúc tấn cũng cảm thấy bất mãn, thường xuyên than phiền với Chức Tâm, còn yêu cầu nàng trông giữ chủ tử nhà mình từng chút như nhà lao, có chuyện thì phải lập tức hồi báo.
Hôm nay hiếm khi thấy hai người không có ra ngoài dạo chơi, Khổng Hồng Ngọc ở thư phòng nhìn văn thư lưu trữ phong phú của Ba Vương Phủ mà sợ hãi than.
"Sách quý lưu trữ trong thiên hạ đều thu hết về Ba Vương Phủ của ngươi rồi! Nếu như không phải Bối Lặc Gia không tiếc lòng yêu thích, hôm nay ta sẽ không có duyên được mở rộng tầm mắt!" Khổng Hồng Ngọc khâm phục than.
Ung Tuấn hờ hững nói: "Sách chỉ dành để đọc, sách quý nếu như có thể khắc bản* mới là chuyện tốt." (in ấn)
"Những thứ sách quý lưu trữ này đều là vật vô giá!" Khổng Hồng Ngọc không cho là đúng: "Theo ta biết, thị trường nguyện nâng giá tiền cao thu mua chỉ có mười người!"
Hắn cười nhạo: "Hồng Ngọc, ngươi là con gái, mở miệng ngậm miệng đều là bạc, không ngại bị chê thô tục?"
"Nói chuyện làm ăn sao có thể gọi là thô tục? Đây là nghề nghiệp kinh doanh! Không nói tới bạc mới đúng là lập dị!"
Nghe vậy, môi mỏng của hắn thoáng gợi lên chút ý cười, từ chối cho ý kiến.
Chức Tâm bưng khay trà bước vào thư phòng, ngoài châm trà cho chủ tử còn mang chén trà đến trước mặt Khổng Hồng Ngọc: "Khổng cô nương mời dùng trà!" Nàng dâng lên hay tay.
Khổng Hồng Ngọc ngẩng đầu nhìn thấy chính là nàng tỳ nữ mấy ngày trước gặp mặt lúc vừa tới vương Phủ, ánh mắt nàng liền có một chút mờ ám. Vươn tay nhận trà, nàng nói tiếng: "Cám ơn!"
Chức Tâm khẽ cuối chào rồi xoay người muốn đi ra ngoài.
"Oa, đây là cái gì?" Khổng Hồng Ngọc nhìn chằm chằm túi thơm bên hông Ung Tuấn, hai mắt tỏa sáng: "Đây không phải là túi thơm thêu hoa sao? Ngươi cũng chơi món đồ lạ này ư?"
Chức Tâm vừa mới xoay người thì nghe thấy lời này.
"Ngươi tháo túi thơm xuống cho ta nhìn một chút đi!" Khổng Hồng Ngọc nhìn Ung Tuấn nói.
Chợt nhìn thấy tỳ nữ đứng thẳng bất động, nàng có chút hoài nghi.
"Túi thơm bình thường mà thôi, ngươi muốn nhìn cái gì?" Ung Tuấn nói.
"Sao có thể bình thường được chứ? Ta thấy ở mặt trên thêu không giống nhau, tay nghề rất tinh xảo, ngươi mau cởi xuống cho ta muốn nhìn một chút!" Nàng nói, ánh mắt thoáng nhìn về phía tỳ nữ đứng cứng ngắc ở trước cửa phòng.
Ung Tuấn cũng chú ý tới Chức Tâm: "Còn có việc?" Hắn hỏi.
"Không có." Chức Tâm lắc đầu: "Nô tỳ cáo lui."
Khổng Hồng Ngọc nhìn nàng đi ra ngoài, thong thả hỏi Ung Tuấn: "Vẫn không cho ta sao? Chỉ là nhìn một chút mà thôi."
Hắn chậm rãi cởi ra dây bạc, cầm lên túi thơm.
Khổng Hồng Ngọc lập tức đưa tay với lấy cẩn thận ngắm nhìn: "Cái này thêu thật khéo, thủ pháp tinh vi rất có phong cách, nhưng thoạt nhìn hẳn là mới thêu, rốt cuộc cái này tìm ở đâu vậy?" Khổng Hồng Ngọc xuất thân giàu có, đã thấy qua rất nhiều đồ tốt, bản thân có thể đánh giá bức tranh thêu là xấu hay tốt.
"Không cần tìm ở chỗ khác, nhà ta đã có." Hắn nói.
Nàng híp mắt: "Có ý tứ gì?"
Ung Tuấn nhếch miệng, đưa tay muốn lấy về.
Khổng Hồng Ngọc thụt lui đến cạnh tường: "Nếu như nhà ngươi đã có, vậy cho ta cái túi thơm này đi!"
"Lấy ra, trả ta." Hắn nói.
"Đừng hẹp hòi như vậy, chỉ là một túi thơm mà thôi, ta thích nó, ngươi cho ta đi!"
"Ta lặp lại lần nữa, lấy ra đây."
"Vậy đi, ta lấy một cái ấm tử sa Nghi Hưng* đổi với ngươi cái túi thơm này, như thế nào?"
(*Tử sa là một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà)
Hắn lạnh lùng thu lại ý cười, từ chối cho ý kiến.
"Được rồi, một túi Mao Phong Tước Thiệt* đổi lấy túi thơm của ngươi?" Biểu giá càng nói càng cao.
(*Tước Thiệt là một loại lá trà quý,đúng ra ở thời này Tước Thiệt phải ở Hoàng Sơn nhưng tg chế ở Mao Phong (cảm ơn bé Q đã giải thích giúp chị:D)
"Lấy ra đây." Hắn ngồi ở trên ghế nói với nàng.
"Nếu không, nói cho ta biết cái này là ai thêu? Thêu một cái nữa giống như đúc cho ta đi!"
"Lấy ra." Hắn vẫn nói câu đó.
Khổng Hồng Ngọc sa sầm nhìn hắn một hồi lâu, sau đó nói: "Ngươi đối với ta tốt, chỉ vì ta đã cứu ngươi một mạng, mặc dù bị thương ở cánh tay, nhưng may mắn cũng không có gì đáng ngại, một khi đã như vậy thì dùng một mạng đó để đổi lấy túi thơm này, như thế nào?"
Nàng đòi hắn nhân tình.
Năm trước hắn bị thương cánh tay chỉ vì đả thông buôn bán đường muối, cùng thương nhân muối lậu động thủ, Khổng gia mặc dù không cai quản việc muối, nhưng lượng người rất đông, các đường buôn lậu ít nhiều phải nể mặt mũi Khổng gia, lúc đó người Khổng gia phái ra Khổng Hồng Ngọc ra mặt hòa giải, chuyện cuối cùng được giải quyết thuận lợi, nên hắn thiếu Khổng gia một cái nhân tình.
"Dùng túi thơm đổi một mạng của ta, đáng giá không?" Hắn sầm mắt hỏi.
"Ta làm việc cũng chỉ là thuận nước giong thuyền. Còn nữa, mặc dù Khổng gia không ra mặt, dựa vào danh hiệu của Bối Lặc Gia cuối cùng cũng có thể giải quyết bang hội trà, lấy túi thơm đổi nhân tình này, đáng giá rồi." Khổng Hồng Ngọc nói.
Nàng nhất định phải có túi thơm này, bởi vì nàng đoán, đây là đồ vật tỳ nữ kia cho Ung Tuấn.
Ung Tuấn nâng chén trà uống một hớp, chìm giọng nói: "Nếu ngươi đã đòi chính là nhân tình vậy thì phải cho rồi, nhưng mà, phải trả ta dây bạc."
"Được thôi!" Khổng Hồng Ngọc tươi cười vui vẻ, nàng gở xuống dây bạc trả lại cho Ung Tuấn.
Nàng cho là dây bạc này cũng chỉ là phối sức cho túi thơm, không quan trọng.
Hắn ước lượng dây bạc trong tay rồi bỏ vào túi áo.
Khổng Hồng Ngọc cầm lấy túi thơm, lập tức cài chiếc túi lên eo mình: "Đẹp không?" Nàng hỏi Ung Tuấn.
"Đó là đồ của nam nhân." Hắn lạnh nhạt đáp.
Khổng Hồng Ngọc cong môi lên: "Vậy thì sao? Đẹp mắt là được, huống chi trên người con gái có đồ của nam nhân, xem ra cũng rất uy phong!"
Hắn từ chối cho ý kiến, hờ hững nói: "Bây giờ không nợ nhân tình ngươi nữa."
"Ngươi muốn đuổi ta khỏi Phủ sao?" Nàng cười duyên dáng.
Hắn bĩu môi: "Cũng chưa chắc, nhưng ngươi rời khỏi Tấn Địa đã nửa năm, lại tới Kinh Thành du ngoạn gần mấy ngày, nên trở về Tấn Địa gặp phụ thân ngươi rồi."
"Ta sẽ trở về gặp ông ấy, nhưng không phải bây giờ." Nàng chăm chú nhìn hắn nói: "Ta còn muốn ngươi theo ta mấy ngày."
Khẽ dựa về phía sau, hai tay hắn gác ở trên ghế dựa, nghiêng đầu nhìn Khổng Hồng Ngọc: "Còn chơi chưa đủ?" Hắn lên tiếng hỏi.
Thấy hắn khí lực cường tráng, nam tử cả người khí khái, khuôn mặt anh tuấn hào hứng lại có vẻ lười nhác, nàng không khỏi nũng nịu: "Ngươi không muốn theo giúp ta?"
"Theo!" Hắn nhếch miệng."Bao lâu cũng theo!"
Lời này, làm cho Khổng Hồng Ngọc mát ruột mát gan.
Nàng nán lại ở thư phòng tán gẫu với hắn rất nhiều, chiếm giữ hắn thoáng cái hết một buổi chiều, cho đến khi Chức Tâm vào cửa nhắc nhở dùng bữa, mới giật mình thấy thời gian qua thật nhanh.
Trước khi ra khỏi thư phòng, Khổng Hồng Ngọc vô tình hay cố ý bỗng quay đầu hỏi Ung Tuấn: "Tặng túi thơm ta, ngươi có luyến tiếc hay không?"
Sắc mặt Chức Tâm biến hóa.
Nàng nhìn thấy túi thơm vốn thắt ở trên lưng Ung Tuấn, đã cột vào trên người của Khổng Hồng Ngọc.
Ung Tuấn nhìn Chức Tâm, lại với Khổng Hồng Ngọc nói: "Ngươi muốn, không có gì phải luyến tiếc."
Nghe hắn nói như thế, trong nháy mắt sắc mặt Chức Tâm biến lạnh, mặt không có chút biểu cảm.
. . . . . . .
Buổi chiều, Chức Tâm không có đến phòng chủ tử hầu hạ, nàng ở lại phòng nhỏ của mình, nằm nghiêng trên giường, co rúc thân thể về phía vách tường.
Đông nhi đến phòng nhỏ nhìn nàng.
"Chức Tâm tỷ, cơ thể ngươi không có sao chứ?" Thấy Chức Tâm nằm trên giường, nàng có chút bận tâm.
Chức Tâm không trả lời cũng không xoay người, nàng lẳng lặng nằm im, hai mắt mở trừng thật to.
Đông nhi tiến lên, nhỏ giọng nói: "Bối Lặc Gia hỏi, sao ngươi không tới phòng hầu hạ, Đông nhi nên về trả lời như thế nào?"
Đông nhi chờ một hồi lâu, Chức Tâm mới nói: "Thân thể ta không thoải mái. Ngươi cùng Hạ nhi thay ta hầu hạ Bối Lặc Gia."
"Chức Tâm tỷ, ngươi không thoải mái ở đâu? Có ổn không?"
"Không có việc gì." Nàng nhàn nhạt nói, vẫn không xoay người.
Sau khi Đông nhi rời đi, Chức Tâm cứ như vậy nhìn chằm chằm vách tường, cả đêm không chợp mắt được.
*********
Sáng sớm ngày hôm sau, Chức Tâm đi tới phòng chủ tử, làm việc theo như thường lệ ngày thường của nàng.
Vừa thấy nàng, Ung Tuấn hỏi: "Đêm qua cơ thể ngươi không khỏe sao?"
"Vâng." Nàng đáp nhưng mắt vẫn không nhìn hắn.
"Khá hơn chưa?"
"Vâng." Nàng gấp xếp giường chiếu.
Hắn nhìn nàng một hồi lâu: "Ta tặng túi thơm cho Hồng Ngọc, ngươi không vưi?"
"Túi thơm nô tỳ đã tặng cho Bối Lặc Gia, Bối Lặc Gia muốn tặng cho ai thì cứ tặng cho người đó." Nàng nói.
Hắn đi tới trước mặt nàng, cầm tay của nàng: "Ta cho rằng trước khi rời Phủ, chúng ta đã có nhận thức lẫn nhau."
Nàng cúi đầu nhìn trừng trừng phiến đá trên mắt đất, không hề có biểu cảm gì.
"Nếu như không vui, thì cứ nói thật với ta." Hắn híp mắt nói.
"Nô tỳ mới vừa rồi đã nói, túi thơm tặng cho Bối Lặc Gia, Bối Lặc Gia muốn tặng cho ai thì tặng cho người đó." Nàng nhẹ nhàng tránh ra vòng tay, xoay người đi tới trước chậu vắt ráo khăn ướt.
Nhìn chằm chằm bóng lưng nàng bận rộn, hắn lành lạnh nói: "Năm trước ở Giang Nam, ta cùng với thương nhân muối lậu vì tranh đoạt đường muối dẫn đến tranh chấp, Khổng gia đã từng phái người điều giải, hôm qua Hồng Ngọc đòi ta nhân tình này, nàng chỉ muốn túi thơm của ta." Hắn nói.
Nàng ngừng tay nhưng vẫn đứng quay lưng về phía hắn.
"Ta cần gì giải thích với ngươi? Chức Tâm?" Hắn cười nhẹ: "Nếu ta đã giải thích với ngươi, ngươi vẫn không thể quên được, vậy bây giờ ta sẽ đi đòi nàng ta trả lại túi thơm!" Dứt lời, hắn đi ra ngoài.
"Đừng làm vậy!" Nàng đuổi kịp trước cửa ngăn cản.
"Nếu ngươi không vui, ta sẽ đi lấy lại nó." Hắn sầm mặt nói.
"Đồ đã tặng rồi, sao có thể lấy lại được?"
"Cùng lắm thì, ta lại thiếu một cái nhân tình."
Nàng lắc đầu, rũ mắt cắn môi nói: "Đừng đòi nữa, nô tỳ thêu lại một túi thơm khác cho Bối Lặc Gia."
Hắn nhìn nàng rũ xuống hàng lông mi, hàng lông mi dày đậm giống như cánh bướm mềm mại, nhỏ nhắn xinh đẹp.
Hắn chớp mắt, đưa tay vuốt nhẹ bên má nàng — nhẹ giọng hỏi: "Còn giận không?" Giọng khàn khàn hỏi nàng.
Nàng lại lắc đầu, ngẩng mặt nhìn hắn: "Bối Lặc Gia thích cái gì? Tường thú* hay là Kỳ Lân? Nô tỳ thêu cho người." (*con vật tượng trưng cho điềm lành)
"Ta muốn ngươi!" Hắn khàn giọng nói: "Thêu dáng vẻ của ngươi ở trên túi thơm đi."
Chức Tâm sửng sốt.
"Hình dáng của ngươi không ai được muốn, chỉ ta mới có thể." Hắn lại nói.
Lời này, khiến lòng của Chức Tâm khốn đốn.
Ngực nàng co rút lại, nhíu mày nhìn hắn.
"Sao vậy?" Nâng mặt nàng lên, hắn hỏi: "Tại sao cau mày?"
"Lời Bối Lặc Gia nói, khiến nô tỳ tiếp nhận không nổi."
Hắn sâu lắng nhìn nàng.
"Nô tỳ sẽ thêu tường thú ở trên túi thơm cho người!" Nàng nói.
"Ta chỉ muốn ngươi." Hắn trầm giọng nói.
Chức Tâm quay mặt đi, tránh né ánh mắt của hắn: "Nô tỳ chỉ là tỳ nữ, hình dáng tỳ nữ không nên thêu ở trên túi thơm Bối Lặc Gia."
Hắn cười nhẹ: "Vẫn còn giận sao?" Siết nhẹ mặt của nàng, ép nàng nhìn hắn: "Ngươi cứ cố chấp như vậy, nhất định không chịu tha thứ cho ta?"
"Nô tỳ không dám tức giận." Không thể tránh né, nàng liền lui sang một bên, không nhiệt tình nói: "Ba ngày sau, nô tỳ sẽ thêu xong túi thơm cho người."
Ánh mắt bình tĩnh hắn hỏi: "Phải làm sao mới có thể làm cho ngươi vui vẻ?"
"Bối Lặc Gia là chủ tử, không cần để ý nô tỳ có vui hay không." Nàng bình thản nói.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, một hồi lâu sau ánh mắt trở nên chán nản: "Nếu như vậy cũng không thể làm ngươi vui, vậy thì tùy ngươi." Hắn lạnh giọng nói.
Sắc mặt Chức Tâm trắng bệch, cúi đầu nói: "Nô tỳ đến hỏi phòng bếp đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong chưa."
Ung Tuấn từ chối cho ý kiến.
Ánh mắt bình tĩnh, hắn làm thinh nhìn nàng đi ra khỏi phòng.
Ban ngày, Khổng Hồng Ngọc cố ý ở lại Vương Phủ, không cùng Ung Tuấn ra ngoài dạo chơi.
Dùng nhân tình xem như uy hiếp, nàng biết Ung Tuấn sẽ không vì một cái túi thơm mà rũ bỏ nhân tình, còn biết chắc hắn đối tốt với nàng, là vì việc kinh doanh đường trà. Hắn có tâm tư muốn độc quyền đường trà Kinh Thành, muốn cho nó không trở ngại thì phải cần Khổng gia ủng hộ, chuyện này nàng vô cùng hiểu rõ tình hình, cố tình muốn hắn cả ngày đi theo bên cạnh mình, không sợ lời đàm tiếu trong Phủ, nàng muốn ánh mắt Ung Tuấn một giây cũng không rời khỏi mình.
Khổng Hồng Ngọc ở lại trong Phủ, Vương Phủ rộng lớn như thế chỉ mới đến vài ngày, nàng gần như đã đi hết mấy khu vườn, trừ phòng nhỏ dành cho hạ nhận trong viện của phúc tấn —— Tuy vậy, nàng ngược lại rất có hứng thú đi thăm phòng ở của tỳ nữ Chức Tâm.
"Ngươi đối với nàng hình như rất đặc biệt?" Ở trong phía sau viện Ba Vương Phủ, Khổng Hồng Ngọc hỏi Ung Tuấn.
"Nàng?" Hắn nhíu mày.
"Chính là tỳ nữ của ngươi, người con gái có tên gọi Chức Tâm đó."
"Có sao?" Hắn hờ hững đáp, ánh mắt lành lạnh âm trầm.
"Nhưng ta nghe mấy nha đầu khác trong Phủ nói, Chức Tâm chẳng những đọc sách mà còn vẽ tranh, ngươi cũng chiều theo nàng."
"Vậy thì sao?"
"Đọc sách vẽ tranh không phải nghề chính của nha hoàn, cho một nha đầu đọc sách vẽ tranh, hợp lý sao? Còn nữa, nếu như không có chủ tử đồng ý cho phép, nàng có thể tự ý mà làm như thế sao?" Nàng thử dò xét hắn.
Ung Tuấn tà quái lạnh nhạt cười một tiếng, từ tốn ung dung đáp: "Đúng như ngươi nói, để một nha đầu đọc sách vẽ tranh, là chủ tử đồng ý cho phép. Ta vui thì có thể làm như không thấy, không can thiệp sở thích của một nô tỳ, nếu như ngày nào đó chọc ta không vui, sẽ thu hồi ân điển, một món cũng không đồng ý."
Nghe được này, Khổng Hồng Ngọc xì cười: "Người là gia, theo lý phải là như thế, nhưng nha đầu kia ngày thường xinh đẹp, xinh như đào lý, nàng không giống một nha hoà mà giống như hoa khôi trong Câu Lan viện*, dung mạo xinh đẹp của nàng khiến cho người con gái nào lớn lên cũng phải ghen tỵ." Nàng híp mắt, chậm rãi hỏi: "Sắc đẹp trước mặt, vừa là tỳ nữ bên cạnh mình, Bối Lặc Gia chẳng lẽ không động lòng sao?" (*Câu Lan là nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc)
Ánh mắt Ung Tuấn lạnh lùng vô sắc, nở nụ cười thâm trầm: "Chính bởi vì là tỳ nữ còn ở bên cạnh, chỉ cần muốn là được, cần gì phải động lòng?"
Lời này, khiến Khổng Hồng Ngọc rét lạnh đến tận đáy lòng.
Quá mức vô tình!
Người ta nói nam tử tuấn mỹ không tình cảm là nam tử bạc tình nhất thế gian, trời sinh nhất định phụ lòng phụ bạc. Nhưng mà càng như thế lại càng làm cho nữ nhân cuồng dại, yêu đến sâu lắng, yêu đến điên cuồng.
"Bối Lặc Gia thật là vô tình!" Nàng trách mắng, tiếp tục nói: "Nhưng ta không tin, mỹ nhân như thế ở trong mắt Bối Lặc Gia, quả thật không thể xem nhẹ chỉ là một nha đầu?" Vô tình hay cố ý, Khổng Hồng Ngọc nghiêng qua dò xét hỏi hắn.
Khổng Hồng Ngọc không Phủ nhận, nàng có lòng đố kỵ, cho nên muốn điều tra rõ ràng.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Ung Tuấn, nàng liền si mê khí chất phóng túng buông thả của hắn, nhìn như vô tình nhưng có lúc lại ôn tồn săn sóc trêu chọc lòng người mềm yếu! Đừng nói sự nghiệp nhà hắn vĩ đại, sau này còn là quyền quý đương triều, nam tử như vậy còn muốn đi đâu tìm? Về mặc buôn bán, danh tiếng của Khổng gia vang dội gần xa, Khổng Hồng Ngọc nàng nếu muốn tìm lang quân, chỉ muốn ủy thân cho Ung Tuấn Bối Lặc.
"Không phải nha đầu, còn có thể là gì?" Hắn lãnh con mắt thấp liễm.
Khổng Hồng Ngọc do dự, lòng đầy hoài nghi, nàng vẫn không hề tin.
Đang suy nghĩ xem nên mở miệng ra sao để tìm hiểu thêm, chợt nhìn thấy nha đầu mà nàng quan tâm đang đi về phía bên này, tựa như đang tìm chủ tử của nàng ta.
Khổng Hồng Ngọc nhíu mày, cười duyên nói với Ung Tuấn: "Bối Lặc Gia, ‘nha đầu’ của người đến tìm người kìa."
Ánh mắt Ung Tuấn hờ hững, ngay cả cười cũng không có.
"Bối Lặc Gia, phúc tấn mời người đến Tứ Hỉ trai." Tứ Hỉ trai là viện của phúc tấn, phúc tấn bảo Lục Hà đến phòng Ung Tuấn tìm người nhưng không thấy người nên yêu cầu Chức Tâm đi tìm.
Nhưng Ung Tuấn tựa như mắt điếc tai ngơ, đối với Chức Tâm làm như không thấy.
"Bối Lặc Gia, nha đầu người đang nói chuyện với người đó!" Khổng Hồng Ngọc lên tiếng nhắc nhở, trong bụng nàng cảm thấy khác thường nhưng cũng không nói thẳng ra.
Ung Tuấn nhìn Khổng Hồng Ngọc một cái, rồi mới lạnh nhạt nói với Chức Tâm: "Một lát ta sẽ đến Tứ Hỉ trai."
Chức Tâm thấy hắn nói chuyện ngay cả liếc mắt cũng không nhìn mình một cái, lòng nàng bỗng nhiên hơi nhói đau, nhưng trên mặt nàng không hề để lộ ra vui buồn ở trong lòng, chỉ trầm mặc xoay người, chán nản bỏ đi.
Đây là nàng tự chuốc lấy, nàng muốn hắn đối với nàng như thế, không phải sao?
Nếu không, hôm qua cần gì chọc giận hắn.
Nàng việc gì phải tự làm khổ mình?
Nàng không ngu ngốc, nhưng lại cố chấp, còn cả niềm kiêu hãnh.
Cứ cho là vì nhân tình, nàng có thể thêu cho Khổng Hồng Ngọc một chiếc túi thơm khác, nhưng hắn không nên đem túi thơm nàng làm suốt ngày đêm cho hắn mà dễ dàng cho người khác.
Nàng biết nàng ngốc, chút hành động không cẩn thận này mà chọc hắn không vui, nhưng nàng không thể không để ý đến sự dễ dàng tùy tiện của hắn, đem tâm ý và tâm huyết của nàng để làm lễ tặng cho người khác.
Cũng bởi vì nàng là nô, hắn là chủ, chủ muốn bỏ, nô không thể oán.
Hiện thực thượng hạ tôn ti này như kim châm vào lòng nàng, hắn muốn nàng thẳng thắng thổ lộ tình cảm chân thật, nhưng hắn lại chưa từng một khắc quên sự thực nàng là nô.
Hôm nay, hắn đối với nàng lạnh lùng. Như vậy cũng tốt, nàng đạt được ước muốn, yên tâm làm nô.
"Bối Lặc Gia sao vậy? Mới vừa rồi còn vừa nói vừa cười, sao bây giờ lạnh lùng lãnh đạm như thế? Thật giống như có bất mãn với nha đầu của người?" Chức Tâm chưa đi xa, Khổng Hồng Ngọc liền mở miệng hỏi.
Nghe vậy, hắn cười nhẹ, giọng điệu không cao không thấp cười tà nói: "Một nô tài mà thôi, sao có thể kích động được tâm trạng của chủ tử?" Hắn lạnh lùng nói.
Chức Tâm cứng đờ, bước chân của nàng vẫn đi tới, nhưng trái tim lại đau nhói, tầm mắt bỗng nhiên mơ hồ. . . . . .
"Nhưng mới vừa rồi Hồng Ngọc hỏi Bối Lặc Gia, người để cho ‘nô tài’ này đọc sách vẽ tranh, việc đó còn chưa đủ đặc biệt sao?" Khổng Hồng Ngọc hỏi nữa, ánh mắt vô tình hay cố ý, nghiêng mắt nhìn qua bóng lưng Chức Tâm cách đó không xa.
"Đặc biệt?" Môi mỏng Ung Tuấn thoáng gợi lên ý cười, tà tứ cười nhẹ: "Nếu như việc này gọi là đặc biệt, như vậy ta đối với ngươi như thế, ngươi chẳng phải nên lấy thân báo đáp sao?"
Hồng Ngọc trong nháy mắt đỏ mặt: "Bối Lặc Gia, người nói chuyện thật lỗ mãng!"
Bầu không khí di chuyển sự ái muội giữa hai người, trong lòng Khổng Hồng Ngọc vui sướng, bởi vì Ung Tuấn tuy là âm trầm tuấn mỹ, nhưng đối với nàng chưa từng khiêu tình thế này. . . . . .
Không những tình cảm của Khổng Hồng Ngọc nẩy nở chuyển động, Ung Tuấn lộ liễu khiêu tình, cho dù chưa từng nếm trải chuyện tình cảm nam nữ lòng dạ Chức Tâm cũng có thể biết rõ.
Nàng tăng nhanh bước chân, không muốn tiếp tục nghe bọn họ trêu chọc, vội vã rời khỏi hậu viên.
*********
Phúc tấn khó khăn lắm mới đợi được Ung Tuấn, trên mặt đã hiện ra thần sắc sốt ruột.
"Ngạch nương." Ung Tuấn sải bước vào Tứ Hỉ trai, thấy nương mình đứng ở trước viện chờ đợi, có chút ngoài ý muốn.
"Sao ngươi bây giờ mới đến? Ta chờ ngươi đã lâu, cùng ta vào đi!" Phúc tấn xoay người về phòng, nha đầu Lục Hà nhắm mắt theo đuôi ở phía sau.
"Ngạch nương có chuyện gì sao?" Sau khi vào phòng, Ung Tuấn cười hỏi.
"Không có việc thì không thể tìm ngươi sao?" Phúc tấn oán trách: "Mấy ngày nay ngươi đều đi theo khổng cô nương, ngươi bị khổng cô nương chiếm giữ cả ngạch nương cũng để ở phía sau đầu luôn rồi!"
"Ngạch nương ăn dấm Khổng cô nương rồi hả?" Hắn cười như không cười.
"Ngươi do ta hoài thai mười tháng sinh ra, sao ta có thể ăn dấm của tiểu cô nương đó!" Phúc tấn mắng.
Ung Tuấn cười nhẹ.
"Có điều là." Phúc tấn xoay chuyển đề tài câu chuyện: "A mã ngươi cũng sắp về Phủ rồi, ông ấy về Phủ nếu thấy ngươi dẫn con gái vào Phủ, chỉ sợ sẽ một phen tức giận không nhỏ."
"Ngạch nương yên tâm, trước khi A mã về Phủ, Hồng Ngọc sẽ rời Phủ." Hắn hờ hững nói.
"Dù vậy, ta vẫn muốn hỏi ý ngươi muốn như thế nào?"
Ung Tuấn nhíu mày, quỷ mị cười một tiếng: "Ngạch nương nói thế thật khó hiểu."
"Ngươi sao lại không hiểu!" Phúc tấn híp mắt: "Ngươi dẫn một người con gái về Phủ, đừng nói hạ nhân trong Phủ nghĩ như thế nào, nếu như truyền ra ngoài, Kinh Thành nhiều chỗ Vương Phủ Bối Lặc, ngươi muốn A mã ngươi ra ngoài ứng đối như thế nào?"
Hắn nhếch miệng: "Hài nhi cũng không biết, Bối Lặc Kinh Thành vẫn có quy củ của hậu sinh*." (*thế hệ trẻ tuổi)
Phúc tấn xì một tiếng: "Ngươi nên hiểu, ta chỉ. . . . thân phận nàng là con gái người Hán!"
Ung Tuấn híp mắt lại: "Vậy thì như thế nào?"
"Mãn-Hán không thể kết thông gia. Ngươi thường ngày tận tình bừa bãi, ta đều có thể nhắm mắt làm ngơ, bắt đầu lúc ngươi mười lăm tuổi yêu cầu Chức Tâm tám tuổi, ngạch nương cũng chiều theo ngươi, nhưng đây là quy củ của Lão Tổ Tông ngươi phải tuân theo, không được làm càn!"
Ung Tuấn thu lại ánh mắt ngưng trọng, không nói một lời.
"Thế nào?" Thấy hắn không đáp, phúc tấn ép hỏi.
"Chức Tâm cũng là con gái người Hán, mỹ nữ động lòng người như thế đi theo hầu ở một bên, ngạch nương không sợ con thu Chức Tâm vào làm thiếp?" Chợt thu lại ánh mắt lạnh lùng, hắn đột nhiên nói ra lời ấy.
Phúc tấn sửng sốt, trợn mắt hỏi: "Ngươi, muốn thu Chức Tâm vào làm thiếp?"
Ung Tuấn nhếch miệng, tà ý cười một tiếng: "Ngạch nương không đồng ý?"
Trong lúc nhất thời, phúc tấn không nói nên lời.
Nàng chau mày, không rõ tâm tình mâu thuẫn giờ phút này: "Ngươi thật muốn muốn Chức Tâm?"
Ung Tuấn mắt lạnh, cười chuyển âm trầm: "Nhưng nếu con muốn nàng, ngạch nương không đồng ý?" Hắn hỏi lần nữa.
Phúc tấn im lặng, một hồi lâu ánh mắt nhìn thẳng vào con trai nàng, như có điều suy nghĩ: "Chức Tâm, đứa nhỏ này đúng thật làm cho ta rất yêu thích, một người con gái xinh đẹp như ngọc được mài giũa, thanh tú thông minh, cốt cách phi phàm hiếm có. Hôm nay Chức Tâm đã trưởng thành, trổ mã càng ngày càng lung linh duyên dáng, kiều diễm tuyệt sắc, chẳng trách con thích nàng."
Ung Tuấn không nói lời nào, ánh mắt tà mị, không có mấy ai đoán được tâm tư hắn.
Phúc tấn qua loa từ tốn nhẹ giọng nói: "Người nhà trong Phủ, chỉ thu làm thiếp, không đến nỗi bị người ngoài dèm pha, Vương Gia chưa hẳn từ chối đâu."
Lời này, có nghĩa là phúc tấn đã đồng ý.
Ung Tuấn lạnh lùng quỷ quyệt, tuấn nhan không thay đổi, hắn không vui không dao động, giống như phúc tấn hứa hẹn không có liên quan gì đến hắn.
"Sao vậy? Không phải là ngươi muốn nàng sao?" Thần sắc hắn lãnh đạm, ngược lại khiến cho phúc tấn nghi ngờ.
Ung Tuấn bĩu môi, không tiếng động khẽ cười: "Có thể muốn, cũng có thể không muốn."
Phúc tấn bị làm cho hồ đồ, nàng từ trước đến giờ vẫn không hiểu tâm tư quỷ quyệt của con trai mình, cho nên lo lắng: "Mặc kệ ngươi có muốn Chức Tâm hay không, nhất định không thể muốn Khổng cô nương kia." Phúc tấn cảnh cáo.
Ánh mắt lạnh lùng của Ung Tuấn ẩn chứa ý cười, ngay lập tức trầm mặc.
Phúc tấn nhẹ thở dài: "Nhớ lời ngạch nương, nếu không, A mã ngươi là người đầu tiên không bỏ qua cho ngươi." Nàng không có cách, chỉ có thể mang Vương Gia ra để răn đe như thế.
Chẳng biết tại sao, mặc dù Ung Tuấn không đồng ý ngay mặt nàng, nhưng phúc tấn đối với Khổng Hồng Ngọc cũng không có gì lo ngại, nàng bỗng nhiên có cảm giác, Khổng Hồng Ngọc cũng không phải là một uy hiếp. Nhưng mà Chức Tâm. . . . . .
So với Khổng Hồng Ngọc, Ung Tuấn đối với Chức Tâm, dường như mới đúng thật là có hứng thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.