Nhà Huyền Học Nhỏ Dựa Vào Đoán Mệnh Trở Thành Đỉnh Lưu
Chương 12:
Phán Tinh Tinh
10/01/2024
“Em có thể tự chăm sóc mình.” Chi Chi thẳng sống lưng, cô sẽ biết tự mình mặc quần áo, rửa mặt, còn biết sai khiến ma quỷ nhóm lửa nấu mì cho cô bé, sẽ không gây phiền toái đến mọi người.
Nghe cô bé nói như vậy, Lục Chi Bắc suy diễn ra hình ảnh cô bé tự mình giặt quần áo nấu cơm, ảnh đế nhập thân mà ôm lấy Chi Chi: “Chi Chi đã phải chịu khổ rồi, về sau anh trai thương em.”
“…” Chi Chi căng chặt khuôn mặt nhỏ, ghét bỏ muốn đẩy anh tư ra, nhưng đẩy hai cái cũng không đẩy ra được, chỉ có thể mặc kệ anh ấy, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo tràn đầy ngập ngừng: Thật ghét những người khong có cảm giác giới hạn.
Lục Chi Đông cười ngâm ngâm nhìn tương tác của hai anh em, có thể là do Chi Chi mới đến, có chút ngại ngùng gò bó, để cho lão tứ chọc ghẹo em ấy cũng tốt: “Chi Chi thật lợi hại, nhưng mà hiện tại đã về nhà, để các anh trai chăm sóc Chi Chi một chút.”
Chi Chi vẫn luôn cùng sư phụ sống nương tựa lẫn nhau, ngoại trừ sư phụ và các bác gái ở dưới chân núi quan tâm cô bé, đây vẫn là lần đầu tiên có nhiều anh trai quan tâm cô bé như vậy, khóe miệng hơi giương lên, ánh mắt sáng long lanh trở nên vui vẻ hơn không ít.
Lục Chi Đông thấy Chi Chi không còn gò bó như trước nữa, cả người thoạt nhìn hơn một ít, anh ấy cũng không khống chế nổi mà vươn tay sờ soạng đầu của Chi Chi, sờ lên mái tóc mềm mại như bông, cảm giác còn tốt hơn trong tưởng tưởng.
Chi Chi ngẩng đầu nhìn về phía anh cả, trời ạ, sao anh cả lại cũng thích động tay động chân như anh tư vậy?
Lục Chi Đông ngượng ngùng thu tay lại: “Chi Chi thích ăn cái gì? Lát nữa anh kêu đầu bếp làm?”
Chi Chi không kén ăn: “Đều được.”
“Vậy anh kêu đều bếp tự sắp xếp.” Lục Chi Đông đứng dậy đi vào phòng bếp.
Lục Chi Nam và Lục Chi Tây ngồi bên cạnh thấy Chi Chi bị xoa đầu đến nỗi rúc vào một góc, anh ấy cũng có chút ngứa ngáy, nhưng thôi vẫn để lần sau đi.”
Anh cả hỏi sở thích của Chi Chi xong lập tức đi vào phòng bếp bảo đầu bếp chuẩn bị cơm trưa, còn cố ý suy xét đến việc Chi Chi đang ở trong thời gian giữ chay, đặc biệt dặn dò đầu bếp làm nhiều những món chay ngon một chút.
Khi ăn cơm, ông Lục bảo Chi Chi ngồi bên cạnh người mình, thường xuyên gắp thức ăn cho cô bé: “Chi Chi, ăn nhiều một chút.”
“Chi Chi, ăn thử món nấm này đi, thử xem có thích hay không?”
“Chi Chi, ăn thử món chả cuốn đường đỏ này xem, bên trong không có thịt.”
Chi Chi không có dục vọng ăn uống quá lớn phiền muộn ôm bát cơm bị gắp đầy thức ăn, cô bé không ăn hết được đâu.
Vương Tuyền ở một bên nhìn nhà họ Lục thật lòng đối xử tốt với Chi Chi, cả trái tim dần dần thả xuống, như vậy có thể về nhà báo cáo kết quả với vợ được rồi.
Sau khi ăn xong, chờ một thời gian, Vương Tuyền liền đứng dậy tạm biệt, lần này ngoại trừ việc đưa Chi Chi tới Thủ Đô, anh ấy còn phải thuận tiện đi làm một chuyện.
Sau khi Lục Chi Đông dò hỏi Vương Tuyền muốn đi đâu, lập tức an bài tài xế đưa anh ấy đi, cũng sắp xếp khách sạn cho anh ấy, chờ anh ấy làm xong việc lại mời anh ấy ăn cơm.
Nghe cô bé nói như vậy, Lục Chi Bắc suy diễn ra hình ảnh cô bé tự mình giặt quần áo nấu cơm, ảnh đế nhập thân mà ôm lấy Chi Chi: “Chi Chi đã phải chịu khổ rồi, về sau anh trai thương em.”
“…” Chi Chi căng chặt khuôn mặt nhỏ, ghét bỏ muốn đẩy anh tư ra, nhưng đẩy hai cái cũng không đẩy ra được, chỉ có thể mặc kệ anh ấy, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo tràn đầy ngập ngừng: Thật ghét những người khong có cảm giác giới hạn.
Lục Chi Đông cười ngâm ngâm nhìn tương tác của hai anh em, có thể là do Chi Chi mới đến, có chút ngại ngùng gò bó, để cho lão tứ chọc ghẹo em ấy cũng tốt: “Chi Chi thật lợi hại, nhưng mà hiện tại đã về nhà, để các anh trai chăm sóc Chi Chi một chút.”
Chi Chi vẫn luôn cùng sư phụ sống nương tựa lẫn nhau, ngoại trừ sư phụ và các bác gái ở dưới chân núi quan tâm cô bé, đây vẫn là lần đầu tiên có nhiều anh trai quan tâm cô bé như vậy, khóe miệng hơi giương lên, ánh mắt sáng long lanh trở nên vui vẻ hơn không ít.
Lục Chi Đông thấy Chi Chi không còn gò bó như trước nữa, cả người thoạt nhìn hơn một ít, anh ấy cũng không khống chế nổi mà vươn tay sờ soạng đầu của Chi Chi, sờ lên mái tóc mềm mại như bông, cảm giác còn tốt hơn trong tưởng tưởng.
Chi Chi ngẩng đầu nhìn về phía anh cả, trời ạ, sao anh cả lại cũng thích động tay động chân như anh tư vậy?
Lục Chi Đông ngượng ngùng thu tay lại: “Chi Chi thích ăn cái gì? Lát nữa anh kêu đầu bếp làm?”
Chi Chi không kén ăn: “Đều được.”
“Vậy anh kêu đều bếp tự sắp xếp.” Lục Chi Đông đứng dậy đi vào phòng bếp.
Lục Chi Nam và Lục Chi Tây ngồi bên cạnh thấy Chi Chi bị xoa đầu đến nỗi rúc vào một góc, anh ấy cũng có chút ngứa ngáy, nhưng thôi vẫn để lần sau đi.”
Anh cả hỏi sở thích của Chi Chi xong lập tức đi vào phòng bếp bảo đầu bếp chuẩn bị cơm trưa, còn cố ý suy xét đến việc Chi Chi đang ở trong thời gian giữ chay, đặc biệt dặn dò đầu bếp làm nhiều những món chay ngon một chút.
Khi ăn cơm, ông Lục bảo Chi Chi ngồi bên cạnh người mình, thường xuyên gắp thức ăn cho cô bé: “Chi Chi, ăn nhiều một chút.”
“Chi Chi, ăn thử món nấm này đi, thử xem có thích hay không?”
“Chi Chi, ăn thử món chả cuốn đường đỏ này xem, bên trong không có thịt.”
Chi Chi không có dục vọng ăn uống quá lớn phiền muộn ôm bát cơm bị gắp đầy thức ăn, cô bé không ăn hết được đâu.
Vương Tuyền ở một bên nhìn nhà họ Lục thật lòng đối xử tốt với Chi Chi, cả trái tim dần dần thả xuống, như vậy có thể về nhà báo cáo kết quả với vợ được rồi.
Sau khi ăn xong, chờ một thời gian, Vương Tuyền liền đứng dậy tạm biệt, lần này ngoại trừ việc đưa Chi Chi tới Thủ Đô, anh ấy còn phải thuận tiện đi làm một chuyện.
Sau khi Lục Chi Đông dò hỏi Vương Tuyền muốn đi đâu, lập tức an bài tài xế đưa anh ấy đi, cũng sắp xếp khách sạn cho anh ấy, chờ anh ấy làm xong việc lại mời anh ấy ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.