Nhà Huyền Học Nhỏ Dựa Vào Đoán Mệnh Trở Thành Đỉnh Lưu
Chương 26:
Phán Tinh Tinh
11/01/2024
“Con chờ anh ấy trở về.” Chi Chi cũng không sốt ruột lắm, sau khi cự tuyệt đề nghị của dì bảo mẫu xong xoay người đi tìm ông nội, trạng thái tinh thần của gia gia lại tốt hơn một chút: “Hôm nay ông nội còn khó chịu không?”
“Khá hơn nhiều, hôm nay ông không cần người nâng cũng có thể đứng dậy.” Ông Lục chống gậy, chậm rãi bước đi ra ngoài: “Chi Chi xem này.”
Chi Chi thực vừa lòng, khóe miệng hơi giương lên: “Ngày mai ông nội sẽ càng tốt hơn.”
“Mượn lời hay của Chi Chi nhà chúng ta.” Ông Lục dắt tay Chi Chi đi đến phòng khách, nhìn khắp khuôn viên đều xanh ngát, ánh mặt trời sáng lạn, ông nhịn không được muốn đi ra ngoài hoạt động: “Chi Chi, chúng ta ra ngoài hồ nước dạo một vòng đi.”
Bảo mẫu khuyên bảo: “Ông Lục, thân thể của ông còn chưa tốt, vẫn là tạm thời đừng đi ra ngoài.”
“Vẫn luôn ở trong nhà mới bị bệnh, phải đi ra ngoài nhiều một chút.” Ông Lục cố chấp nắm tay Chi Chi đi ra ngoài.
Chi Chi nhìn ông nội đang đi ra ngoài, thật giống như một đứa trẻ, không khiến cho người ta yên tâm chút nào, cô bé hơi hơi ưỡn ngực, đi theo ông như ông cụ non.
Ra khỏi quang cảnh rộng mở sáng ngời của biệt thự nhà mình, bên trong có rất nhiều biệt thự có bố cục tương tự, hai người chậm rãi đi trong bóng râm đến hồ nước, bên hồ nước được xây dựng một mái đình, bên trong ngồi đầy những ông cụ đang câu cá, chơi cờ.
“Ông Lục, ông ra khỏi viện dưỡng lão rồi sao?” Những ông cụ câu cá, chơi cờ sôi nổi chào hỏi với ông Lục: “Đã lâu không gặp ông, thân thể thế nào rồi?
“Khá hơn nhiều rồi.” Ông Lục cười ha hả đáp lại.
Có người lại hỏi: “Bé gái này là ai vậy?”
“Đây là cháu gái Chi Chi của tôi, hôm nào sẽ chuyên môn giới thiệu cho mọi người.” Ông Lục giới thiệu đơn giản một chút, sau đó mang theo Chi Chi đến bên cạnh ông Chương thường xuyên chơi cờ với mình: “Ông Chương, sao ông lại ngồi một mình ở đây? Sao mới một tháng không gặp, ông lại tiều tụy nhiều như vậy?”
Chi Chi đánh giá ông Chương trước mặt này, tinh thần uể oải, thoạt nhìn rất tiều tụy, trên người cũng quẩn quanh một tia hắc khí.
“Có thể là lớn tuổi rồi, nữa tháng gần đây ngủ không được tốt lắm.” Ông Chương cảm thấy thân thể nặng trĩu, mệt mỏi đến nỗi không nhấc nổi tinh thần.
Ông Lục quan tâm hỏi: “Không đi bệnh viện xem thế nào sao?”
“Đi rồi, nhưng cũng không kiểm tra ra là nguyên nhân gì, cũng không biết là có phải số thọ sắp tới rồi hay không.” Ông Chương có chút bi quan, cho nên hôm nay đi dạo mới ngồi trong một góc, không muốn xen lẫn vào sự vui sướng của người khác.
Chi Chi nhìn hắc khí trên người ông Chương, đây rõ ràng là bị lây dính tà vật: “Ông không phải là sắp tới số thọ, mà là bị lây dính tà khí.”
“Cái gì? Tà khí?” Ông Chương nghi hoặc nhìn Chi Chi đang mặc đạo bào, cháu gái nhà ông Lục sao lại nói chuyện một cách thần thần quái quái như vậy? Còn là một đạo sĩ?
Ông Lục kinh ngạc nhìn Chi Chi, nghĩ đến bản thân Chi Chi là một đạo sĩ: “Chi Chi có thể nhìn ra được chuyện gì không?”
“Là thật sự.” Chi Chi gật đầu, vươn tay nhỏ vỗ vào bả vai của ông Chương, hắc khí đã bị cô bé vỗ tan trong nháy mắt.
“Ai da? Sao lại thế này? Như thế nào lại bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều?” Ông Chương bỗng nhiên cảm thấy trên người nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đầu óc không mơ hồ, bả vai cũng không nặng nề, ông ấy kinh ngạc nhìn Chi Chi, thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong: “Chi Chi đã làm gì sao?”
Chi Chi gật gật đầu, một bộ phận huyết thống mà cô bé được kế thừa từ mẹ có thể khắc chế được một số quỷ tà cấp thấp, trên người ông Chương chỉ có một tia hắc khí nhè nhẹ, cô bé chỉ vừa chạm nhẹ đã biến mất không còn.
Trên mặt ông Chương vui vẻ: “Vậy ông sẽ không có chuyện gì đúng không?”
“Dạ, phơi nắng một chút là tốt rồi.” Chi Chi nhìn thân thể vẫn rất suy yếu của ông ấy: “Tốt nhất là ông nên tìm được nguyên nhân gốc rễ, nếu không sẽ tiếp tục sinh bệnh.”
“Nguyên nhân?” Ông Chương cẩn thận hồi tưởng một chút quỹ đạo hoạt động gần nửa tháng nay, không khác gì so với bình thường, ông ấy không có manh mối mà nhìn về phía Chi Chi: “Hay là Chi Chi đi tới nhà ông hỗ trợ xem rốt cuộc vấn đề ở nơi nào?”
Ông Lục thấy Chi Chi thật sự có chút bản lĩnh, nhưng rốt cuộc cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ: “Chi Chi chỉ là một đứa bé, hay là ông đi tìm sư phụ của Bạch Vân Quan tới đi?”
“Khá hơn nhiều, hôm nay ông không cần người nâng cũng có thể đứng dậy.” Ông Lục chống gậy, chậm rãi bước đi ra ngoài: “Chi Chi xem này.”
Chi Chi thực vừa lòng, khóe miệng hơi giương lên: “Ngày mai ông nội sẽ càng tốt hơn.”
“Mượn lời hay của Chi Chi nhà chúng ta.” Ông Lục dắt tay Chi Chi đi đến phòng khách, nhìn khắp khuôn viên đều xanh ngát, ánh mặt trời sáng lạn, ông nhịn không được muốn đi ra ngoài hoạt động: “Chi Chi, chúng ta ra ngoài hồ nước dạo một vòng đi.”
Bảo mẫu khuyên bảo: “Ông Lục, thân thể của ông còn chưa tốt, vẫn là tạm thời đừng đi ra ngoài.”
“Vẫn luôn ở trong nhà mới bị bệnh, phải đi ra ngoài nhiều một chút.” Ông Lục cố chấp nắm tay Chi Chi đi ra ngoài.
Chi Chi nhìn ông nội đang đi ra ngoài, thật giống như một đứa trẻ, không khiến cho người ta yên tâm chút nào, cô bé hơi hơi ưỡn ngực, đi theo ông như ông cụ non.
Ra khỏi quang cảnh rộng mở sáng ngời của biệt thự nhà mình, bên trong có rất nhiều biệt thự có bố cục tương tự, hai người chậm rãi đi trong bóng râm đến hồ nước, bên hồ nước được xây dựng một mái đình, bên trong ngồi đầy những ông cụ đang câu cá, chơi cờ.
“Ông Lục, ông ra khỏi viện dưỡng lão rồi sao?” Những ông cụ câu cá, chơi cờ sôi nổi chào hỏi với ông Lục: “Đã lâu không gặp ông, thân thể thế nào rồi?
“Khá hơn nhiều rồi.” Ông Lục cười ha hả đáp lại.
Có người lại hỏi: “Bé gái này là ai vậy?”
“Đây là cháu gái Chi Chi của tôi, hôm nào sẽ chuyên môn giới thiệu cho mọi người.” Ông Lục giới thiệu đơn giản một chút, sau đó mang theo Chi Chi đến bên cạnh ông Chương thường xuyên chơi cờ với mình: “Ông Chương, sao ông lại ngồi một mình ở đây? Sao mới một tháng không gặp, ông lại tiều tụy nhiều như vậy?”
Chi Chi đánh giá ông Chương trước mặt này, tinh thần uể oải, thoạt nhìn rất tiều tụy, trên người cũng quẩn quanh một tia hắc khí.
“Có thể là lớn tuổi rồi, nữa tháng gần đây ngủ không được tốt lắm.” Ông Chương cảm thấy thân thể nặng trĩu, mệt mỏi đến nỗi không nhấc nổi tinh thần.
Ông Lục quan tâm hỏi: “Không đi bệnh viện xem thế nào sao?”
“Đi rồi, nhưng cũng không kiểm tra ra là nguyên nhân gì, cũng không biết là có phải số thọ sắp tới rồi hay không.” Ông Chương có chút bi quan, cho nên hôm nay đi dạo mới ngồi trong một góc, không muốn xen lẫn vào sự vui sướng của người khác.
Chi Chi nhìn hắc khí trên người ông Chương, đây rõ ràng là bị lây dính tà vật: “Ông không phải là sắp tới số thọ, mà là bị lây dính tà khí.”
“Cái gì? Tà khí?” Ông Chương nghi hoặc nhìn Chi Chi đang mặc đạo bào, cháu gái nhà ông Lục sao lại nói chuyện một cách thần thần quái quái như vậy? Còn là một đạo sĩ?
Ông Lục kinh ngạc nhìn Chi Chi, nghĩ đến bản thân Chi Chi là một đạo sĩ: “Chi Chi có thể nhìn ra được chuyện gì không?”
“Là thật sự.” Chi Chi gật đầu, vươn tay nhỏ vỗ vào bả vai của ông Chương, hắc khí đã bị cô bé vỗ tan trong nháy mắt.
“Ai da? Sao lại thế này? Như thế nào lại bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều?” Ông Chương bỗng nhiên cảm thấy trên người nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đầu óc không mơ hồ, bả vai cũng không nặng nề, ông ấy kinh ngạc nhìn Chi Chi, thật là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong: “Chi Chi đã làm gì sao?”
Chi Chi gật gật đầu, một bộ phận huyết thống mà cô bé được kế thừa từ mẹ có thể khắc chế được một số quỷ tà cấp thấp, trên người ông Chương chỉ có một tia hắc khí nhè nhẹ, cô bé chỉ vừa chạm nhẹ đã biến mất không còn.
Trên mặt ông Chương vui vẻ: “Vậy ông sẽ không có chuyện gì đúng không?”
“Dạ, phơi nắng một chút là tốt rồi.” Chi Chi nhìn thân thể vẫn rất suy yếu của ông ấy: “Tốt nhất là ông nên tìm được nguyên nhân gốc rễ, nếu không sẽ tiếp tục sinh bệnh.”
“Nguyên nhân?” Ông Chương cẩn thận hồi tưởng một chút quỹ đạo hoạt động gần nửa tháng nay, không khác gì so với bình thường, ông ấy không có manh mối mà nhìn về phía Chi Chi: “Hay là Chi Chi đi tới nhà ông hỗ trợ xem rốt cuộc vấn đề ở nơi nào?”
Ông Lục thấy Chi Chi thật sự có chút bản lĩnh, nhưng rốt cuộc cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ: “Chi Chi chỉ là một đứa bé, hay là ông đi tìm sư phụ của Bạch Vân Quan tới đi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.