Nhà Huyền Học Nhỏ Dựa Vào Đoán Mệnh Trở Thành Đỉnh Lưu
Chương 50:
Phán Tinh Tinh
11/01/2024
Chi Chi lắc đầu, nhỏ giọng nói với ông nội: “Khí vận của những người đó thật tốt, khi còn nhỏ con cũng chưa từng nhìn thấy nhiều như vậy.”
Thanh âm của bé con mềm mại ngọt ngào, nhưng ngữ khí lại nghiêm trang, giống như cô bé đang cố tỏ vẻ mình không hề nhỏ.
Ông Lục cười cười giải thích cho Chi Chi: “Chắc là những người muốn tiến vào chỗ này thì phải bỏ ra rất nhiều tiền, cho nên Chi Chi mới có thể nhìn đến nhiều người có khí vận tốt như vậy.”
Những người ra vào hẻm trà phần lớn đều là phi phú tức quý, bên cạnh còn có rất nhiều cửa hàng đồ cổ, hàng xa xỉ, bởi vậy lầu Hoàng Tước từ khi mới khai trương đã dùng chế độ hội viên, chỉ là 100 vạn hội phí đã loại bỏ được 80% người thường.
Chi Chi nghe hiểu, cô bé quay đầu nhìn về phía ông nội có khí vận cực tốt: “Vậy ông nội và anh cả đều có thể tiến vào nơi này có phải hay không?”
Ông Lục gật đầu: “Anh cả của con không thích uống trà, cho nên cũng không thích tới nơi này, ông và bác cả thích uống trà, cho nên có thể tiến vào bất cứ lúc nào, sau này Chi Chi muốn ăn xương sườn, thịt viên ở nơi này thì nói với ông nội một tiếng, ông nội có thể mang về cho con bất cứ lúc nào.”
Chi Chi chớp chớp mắt, quẹo một khúc cong đồng ý: “Ông nội muốn đến đây, thì con đi làm bạn với ông nội.”
Ông Lục cười vang nói tốt, thật là một bé gái khẩu thị tâm phi rồi lại rất linh động.
Chờ Chi Chi cơm nước xong, ăn điểm tâm ngọt, Lý Minh thấy cô bé thích, còn cố ý bảo nhà ăn chuẩn bị thêm một phần điểm tâm ngọt dâu tây đưa cho cô bé.
Chi Chi nhận lấy điểm tâm ngọt, khóe miệng không khống chế được cong lên: “Cảm ơn chú, có này có việc thì cứ tìm con nha.”
“...... Tiểu đại sư, ngài ngàn vạn đừng nói như vậy.” Lý Minh liên tục xua tay, ông ấy không muốn trong nhà lại xuất hiện những sự việc kỳ kỳ quái quái như hôm nay nữa đâu: “Sau này tiểu đại sư muốn ăn thì có thể tới bất cứ lúc nào, tôi sẽ đặc biệt mời ngài ăn cơm.”
“Như vậy cũng được.” Chi Chi thất vọng ừm một tiếng, sau đó ôm hộp điểm tâm ngọt đi theo ông nội ra ngoài, mới vừa đi tới cửa, vừa vặn gặp phải một người phụ nữ, người phụ nữ tâm thần không yên, trong lúc lơ đãng đã đụng phải cô bé.
Chi Chi không hề phòng bị bị đâm ngã ngửa về phía sau, một mông ngã ngồi trên mặt đất, trên mặt đất được trải những cục đá gập ghềnh, đâm vào cái mông mềm mụp của cô bé, đau đến nỗi hốc mắt cô bé đỏ lên, giống như giây tiếp theo sẽ bật khóc.
“Chi Chi.” Ông Lục vội vàng nâng Chi Chi dậy, lo lắng hỏi: “Ngã có đau hay không?”
Đau!!!
Chi Chi hít vào một hơi, nhưng cô bé vẫn nhịn xuống không nói.
“Có ngã bị thương không?” Lý Minh cũng vội vàng giúp đỡ, đồng thời còn không quên chỉ trích người phụ nữ đi đường không có mắt: “Cô đi kiểu gì vậy? Đụng vào người ta rồi, không biết cẩn thận một chút nào.”
“Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Trịnh Tuệ đang hoang mang lo sợ liên tục xua tay: “Tôi không để ý tới, thực xin lỗi thực xin lỗi.”
“Bạn nhỏ ngã có sao không? Bao nhiêu tiền? Tôi lập tức bồi thường, tôi bồi thường.” Trịnh Tuệ vừa nói vừa cuống quít cầm điện thoại, cũng không biết có phải là quá mức khẩn trương sợ hãi hay không, điện thoại loảng xoảng một chút rồi rơi xuống đất, màn hình trực tiếp bị vỡ.
“Cô đừng gấp gáp.” Lý Minh thấy thế, nhất thời đáy lòng có chút băn khoăn, ông cũng không phải cố ý muốn quát mắng cô ấy, chỉ là quá sốt ruột.
Chi Chi đứng lên quan sát người phụ nữ, thanh âm ngây ngô mở miệng: “Dì, có phải dì đang vội vàng đi tìm mẹ hay không?”
Trịnh Tuệ ngẩn người, “...... Sao con lại biết?”
Vừa rồi cô ấy nhận được điện thoại của dì bảo mẫu chăm sóc mẹ mình, nói bà ấy vừa ngủ trưa tỉnh lại thì mẹ cô đã không thấy tăm hơi, tìm khắp khu chung cư nhưng cũng không thấy, đã báo cảnh sát xin giúp đỡ.
Ông Lục cùng Lý Minh cũng nhìn về phía Chi Chi theo bản năng, Chi Chi đã biết được cái gì sao?
Chi Chi nhìn người phụ nữ đầy mặt nôn nóng: “Con đã tính được rồi.”
“Tính được???” Trịnh Tuệ nghe cảm thấy thật ngớ ngẩn.
Chi Chi ừm một tiếng, ngữ khí nhu nhu: “Dì, cha của dì qua đời từ khi dì còn rất nhỏ, dì lớn lên cùng với mẹ, sau đó dì thi đậu đại học đi vào Thủ Đô, đã từng trải qua một lần tai nạn giao thông, đại nạn không chết tất có phúc sau này, sinh hoạt hạnh phúc, việc duy nhất không tốt chính là mẹ của đi sinh bệnh, đúng không?”
Thanh âm của bé con mềm mại ngọt ngào, nhưng ngữ khí lại nghiêm trang, giống như cô bé đang cố tỏ vẻ mình không hề nhỏ.
Ông Lục cười cười giải thích cho Chi Chi: “Chắc là những người muốn tiến vào chỗ này thì phải bỏ ra rất nhiều tiền, cho nên Chi Chi mới có thể nhìn đến nhiều người có khí vận tốt như vậy.”
Những người ra vào hẻm trà phần lớn đều là phi phú tức quý, bên cạnh còn có rất nhiều cửa hàng đồ cổ, hàng xa xỉ, bởi vậy lầu Hoàng Tước từ khi mới khai trương đã dùng chế độ hội viên, chỉ là 100 vạn hội phí đã loại bỏ được 80% người thường.
Chi Chi nghe hiểu, cô bé quay đầu nhìn về phía ông nội có khí vận cực tốt: “Vậy ông nội và anh cả đều có thể tiến vào nơi này có phải hay không?”
Ông Lục gật đầu: “Anh cả của con không thích uống trà, cho nên cũng không thích tới nơi này, ông và bác cả thích uống trà, cho nên có thể tiến vào bất cứ lúc nào, sau này Chi Chi muốn ăn xương sườn, thịt viên ở nơi này thì nói với ông nội một tiếng, ông nội có thể mang về cho con bất cứ lúc nào.”
Chi Chi chớp chớp mắt, quẹo một khúc cong đồng ý: “Ông nội muốn đến đây, thì con đi làm bạn với ông nội.”
Ông Lục cười vang nói tốt, thật là một bé gái khẩu thị tâm phi rồi lại rất linh động.
Chờ Chi Chi cơm nước xong, ăn điểm tâm ngọt, Lý Minh thấy cô bé thích, còn cố ý bảo nhà ăn chuẩn bị thêm một phần điểm tâm ngọt dâu tây đưa cho cô bé.
Chi Chi nhận lấy điểm tâm ngọt, khóe miệng không khống chế được cong lên: “Cảm ơn chú, có này có việc thì cứ tìm con nha.”
“...... Tiểu đại sư, ngài ngàn vạn đừng nói như vậy.” Lý Minh liên tục xua tay, ông ấy không muốn trong nhà lại xuất hiện những sự việc kỳ kỳ quái quái như hôm nay nữa đâu: “Sau này tiểu đại sư muốn ăn thì có thể tới bất cứ lúc nào, tôi sẽ đặc biệt mời ngài ăn cơm.”
“Như vậy cũng được.” Chi Chi thất vọng ừm một tiếng, sau đó ôm hộp điểm tâm ngọt đi theo ông nội ra ngoài, mới vừa đi tới cửa, vừa vặn gặp phải một người phụ nữ, người phụ nữ tâm thần không yên, trong lúc lơ đãng đã đụng phải cô bé.
Chi Chi không hề phòng bị bị đâm ngã ngửa về phía sau, một mông ngã ngồi trên mặt đất, trên mặt đất được trải những cục đá gập ghềnh, đâm vào cái mông mềm mụp của cô bé, đau đến nỗi hốc mắt cô bé đỏ lên, giống như giây tiếp theo sẽ bật khóc.
“Chi Chi.” Ông Lục vội vàng nâng Chi Chi dậy, lo lắng hỏi: “Ngã có đau hay không?”
Đau!!!
Chi Chi hít vào một hơi, nhưng cô bé vẫn nhịn xuống không nói.
“Có ngã bị thương không?” Lý Minh cũng vội vàng giúp đỡ, đồng thời còn không quên chỉ trích người phụ nữ đi đường không có mắt: “Cô đi kiểu gì vậy? Đụng vào người ta rồi, không biết cẩn thận một chút nào.”
“Thực xin lỗi thực xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Trịnh Tuệ đang hoang mang lo sợ liên tục xua tay: “Tôi không để ý tới, thực xin lỗi thực xin lỗi.”
“Bạn nhỏ ngã có sao không? Bao nhiêu tiền? Tôi lập tức bồi thường, tôi bồi thường.” Trịnh Tuệ vừa nói vừa cuống quít cầm điện thoại, cũng không biết có phải là quá mức khẩn trương sợ hãi hay không, điện thoại loảng xoảng một chút rồi rơi xuống đất, màn hình trực tiếp bị vỡ.
“Cô đừng gấp gáp.” Lý Minh thấy thế, nhất thời đáy lòng có chút băn khoăn, ông cũng không phải cố ý muốn quát mắng cô ấy, chỉ là quá sốt ruột.
Chi Chi đứng lên quan sát người phụ nữ, thanh âm ngây ngô mở miệng: “Dì, có phải dì đang vội vàng đi tìm mẹ hay không?”
Trịnh Tuệ ngẩn người, “...... Sao con lại biết?”
Vừa rồi cô ấy nhận được điện thoại của dì bảo mẫu chăm sóc mẹ mình, nói bà ấy vừa ngủ trưa tỉnh lại thì mẹ cô đã không thấy tăm hơi, tìm khắp khu chung cư nhưng cũng không thấy, đã báo cảnh sát xin giúp đỡ.
Ông Lục cùng Lý Minh cũng nhìn về phía Chi Chi theo bản năng, Chi Chi đã biết được cái gì sao?
Chi Chi nhìn người phụ nữ đầy mặt nôn nóng: “Con đã tính được rồi.”
“Tính được???” Trịnh Tuệ nghe cảm thấy thật ngớ ngẩn.
Chi Chi ừm một tiếng, ngữ khí nhu nhu: “Dì, cha của dì qua đời từ khi dì còn rất nhỏ, dì lớn lên cùng với mẹ, sau đó dì thi đậu đại học đi vào Thủ Đô, đã từng trải qua một lần tai nạn giao thông, đại nạn không chết tất có phúc sau này, sinh hoạt hạnh phúc, việc duy nhất không tốt chính là mẹ của đi sinh bệnh, đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.