Nhà Huyền Học Nhỏ Dựa Vào Đoán Mệnh Trở Thành Đỉnh Lưu
Chương 7:
Phán Tinh Tinh
10/01/2024
Ông Lục chống gậy, bị đỡ chậm rãi đi ra, biểu tình kích động nhìn Chi Chi nhỏ nhỏ gầy gầy, giống hệt với con trai thứ ba của ông, đặc biệt là giữa long mày mơ hồ toát ra một tia kiêu ngạo, quả thật như khuôn đúc ra.
Mấy anh em hàng con cháu cũng đang tò mò đánh giá cô em gái họ nhỏ bỗng nhiên xuất hiện này, mặt mày tinh xảo, còn rất xinh đẹp.
Chi Chi cũng ngại ngùng bị mọi người đánh giá, đôi tay nắm chặt bao lô nhỏ của chính mình, bọn họ sẽ thích cô bé sao?
Ông Lục vốn dĩ còn lo lắng báo cáo kiểm tra đo lường huyết thống bị làm giả bây giờ đã hoàn toàn buông xuống mọi sự hoài nghi, run run rẩy rẩy đi đến trước mặt Chi Chi, thanh âm khẽ run: “Chi Chi, ông là ông nội.”
Kỳ thật Chi Chi đã thông qua việc xem tướng mà xác nhận ông cụ trước mặt này là ông nội có cũng huyết thống với cô bé, nên cô bé cũng không có mâu thuẫn mà hô: “Ông nội.”
“Tốt tốt tốt.” Ông Lục vui vẻ đến mức cười rộ lên, đang cười cười thì hốc mắt hiện lên ánh nước, con trai thứ ba cũng có con gái, đáng tiếc thằng bé không nhìn thấy được: “Chi Chi nhà chúng ta ruốt cuộc cũng về nhà rồi.”
Chi Chi nhìn hơi nước trong hốc mắt ông nội: “Ông nội khóc sao?”
Ông cụ kiên cường cả đời, không muốn mắt mặt trước mặt con cháu: “Ông không khóc, ông bị gió thổi vào mắt.”
Chi Chi nhìn bầu trời oi bức không có một ngọn gió nào, nhịn xuống không đi vạch trần ông nội: “….”
“Ông nội, bên ngoài quá nóng, Chi Chi ngồi xe lâu như vậy chắc cũng mệt mỏi rồi, chúng ta vào nhà trước đi.” Lục Chi Đông đang đỡ ông cụ mở miệng nhắc nhở, ông nội vừa mới bệnh nặng một hồi, vốn nên phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng cho tốt, nhưng ngày hôm qua khi biết sự tồn tại của em họ, khuyên như thế nào cũng không chịu, bảo là phải về nhà đón cô bé.
“Được được được, vào nhà trước đi.” Ông Lục duỗi tay dắt lấy tay của Chi Chi đi vào trong nhà, một giây phút cũng luyến tiếc buông ra: “Chi Chi có mệt hay không? Có đói bụng không?”
Lần đầu gặp mặt, Chi Chi không quá quen với việc thân cận này, đáy mắt hiện lên một tia kháng cự, nhưng ông nội đang bị bệnh, nếu ông nội thích thì để ông nắm một chút đi: “Con không mệt, không đói bụng.”
“Ngồi tàu hỏa một đêm mà không mệt sao?” Buổi sáng ngày hôm qua ông Lục mới biết được con trai thứ ba đã mất còn có một đứa con gái bị thất lạc ở bên ngoài, nếu không phải bởi vì đã lớn tuổi, thân thể lại không tốt, nếu không ông nhất định sẽ tự mình đi đón Chi Chi: “Đáng lẽ Chi Chi nên chờ anh cả đi đón, ngồi tàu hỏa khẳng định mệt muốn chết rồi.”
Ngày hôm qua anh cả Lục Chi Đông có công tác phải xử lý, khi đã xử lý xong chuẩn bị xuất phát ngay trong đêm thì nhận được tin Chi Chi đã ngồi tàu hỏa đang trên đường tới Thủ Đô rồi, bởi vậy đành phải triệu tập các thành viên trong gia tộc đang ở Thủ Đô hôm nay phải trở về để nghênh đón Chi Chi.
“Ông Lục, vừa lúc tôi phải tới Thủ Đô để làm việc, nghĩ dù sao cũng tiện đường nên mang theo Chi Chi cùng tới đây, thuận tiện nhận biết địa chỉ, sau này thím của Chi Chi (vợ Vương Tuyền) làm xong rau khô mà cô bé thích ăn còn biết địa chỉ để gửi.” Vương Tuyền vội vàng giải thích nguyên nhân bọn họ vội vàng tới đây trước thời gian.
Mấy anh em hàng con cháu cũng đang tò mò đánh giá cô em gái họ nhỏ bỗng nhiên xuất hiện này, mặt mày tinh xảo, còn rất xinh đẹp.
Chi Chi cũng ngại ngùng bị mọi người đánh giá, đôi tay nắm chặt bao lô nhỏ của chính mình, bọn họ sẽ thích cô bé sao?
Ông Lục vốn dĩ còn lo lắng báo cáo kiểm tra đo lường huyết thống bị làm giả bây giờ đã hoàn toàn buông xuống mọi sự hoài nghi, run run rẩy rẩy đi đến trước mặt Chi Chi, thanh âm khẽ run: “Chi Chi, ông là ông nội.”
Kỳ thật Chi Chi đã thông qua việc xem tướng mà xác nhận ông cụ trước mặt này là ông nội có cũng huyết thống với cô bé, nên cô bé cũng không có mâu thuẫn mà hô: “Ông nội.”
“Tốt tốt tốt.” Ông Lục vui vẻ đến mức cười rộ lên, đang cười cười thì hốc mắt hiện lên ánh nước, con trai thứ ba cũng có con gái, đáng tiếc thằng bé không nhìn thấy được: “Chi Chi nhà chúng ta ruốt cuộc cũng về nhà rồi.”
Chi Chi nhìn hơi nước trong hốc mắt ông nội: “Ông nội khóc sao?”
Ông cụ kiên cường cả đời, không muốn mắt mặt trước mặt con cháu: “Ông không khóc, ông bị gió thổi vào mắt.”
Chi Chi nhìn bầu trời oi bức không có một ngọn gió nào, nhịn xuống không đi vạch trần ông nội: “….”
“Ông nội, bên ngoài quá nóng, Chi Chi ngồi xe lâu như vậy chắc cũng mệt mỏi rồi, chúng ta vào nhà trước đi.” Lục Chi Đông đang đỡ ông cụ mở miệng nhắc nhở, ông nội vừa mới bệnh nặng một hồi, vốn nên phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng cho tốt, nhưng ngày hôm qua khi biết sự tồn tại của em họ, khuyên như thế nào cũng không chịu, bảo là phải về nhà đón cô bé.
“Được được được, vào nhà trước đi.” Ông Lục duỗi tay dắt lấy tay của Chi Chi đi vào trong nhà, một giây phút cũng luyến tiếc buông ra: “Chi Chi có mệt hay không? Có đói bụng không?”
Lần đầu gặp mặt, Chi Chi không quá quen với việc thân cận này, đáy mắt hiện lên một tia kháng cự, nhưng ông nội đang bị bệnh, nếu ông nội thích thì để ông nắm một chút đi: “Con không mệt, không đói bụng.”
“Ngồi tàu hỏa một đêm mà không mệt sao?” Buổi sáng ngày hôm qua ông Lục mới biết được con trai thứ ba đã mất còn có một đứa con gái bị thất lạc ở bên ngoài, nếu không phải bởi vì đã lớn tuổi, thân thể lại không tốt, nếu không ông nhất định sẽ tự mình đi đón Chi Chi: “Đáng lẽ Chi Chi nên chờ anh cả đi đón, ngồi tàu hỏa khẳng định mệt muốn chết rồi.”
Ngày hôm qua anh cả Lục Chi Đông có công tác phải xử lý, khi đã xử lý xong chuẩn bị xuất phát ngay trong đêm thì nhận được tin Chi Chi đã ngồi tàu hỏa đang trên đường tới Thủ Đô rồi, bởi vậy đành phải triệu tập các thành viên trong gia tộc đang ở Thủ Đô hôm nay phải trở về để nghênh đón Chi Chi.
“Ông Lục, vừa lúc tôi phải tới Thủ Đô để làm việc, nghĩ dù sao cũng tiện đường nên mang theo Chi Chi cùng tới đây, thuận tiện nhận biết địa chỉ, sau này thím của Chi Chi (vợ Vương Tuyền) làm xong rau khô mà cô bé thích ăn còn biết địa chỉ để gửi.” Vương Tuyền vội vàng giải thích nguyên nhân bọn họ vội vàng tới đây trước thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.