Nhà Lão Khương Trong Con Hẻm Nhỏ (Niên Đại)
Chương 38:
Nhị Đinh
10/08/2024
Dạo này Khương Hướng Bắc đi sớm về muộn nên không biết gì, đây là lần đầu tiên cô nghe nói.
"Mẹ cháu giỏi thế cơ à!"
"Mẹ cháu đúng là rất giỏi." Lưu Xuân Phương gật đầu thật lòng.
Là đại diện phụ nữ thành phố Lạc Xuyên, tên của Tư Văn Lan cũng được dán áp phích ở trong hợp tác xã.
Lưu Xuân Phương không biết khen thưởng toàn thành phố được bao nhiêu tiền nhưng nghe người ta nói, có danh hiệu này, sau này có khi còn được làm phó giám đốc nhà máy.
Khương Hướng Bắc cười ngây ngô.
"Cháu cũng rất tuyệt." Lưu Xuân Phương vỗ vai Khương Hướng Bắc: "Sau này cháu dẫn theo Thái Hànhà cô chơi nhiều hơn, nó nghe lời cháu nhất."
Sống cùng một sân, cho dù phụ huynh không muốn so sánh con cái hai nhà thì trong mắt trong lòng cũng không tự chủ được mà nghĩ đến.
Lưu Xuân Phương nghe nói ba đứa trẻ nhà họ Khương đang lén lút bán cá, họ đều cho rằng chỉ là trò đùa trẻ con.
Nếu không phải ba đứa trẻ bị ba chúng nó nhìn thấy ở cửa hàng cá thì ai mà ngờ được chúng lại làm "việc lớn" thật sự.
Ông chủ cửa hàng cá tiện miệng nói, mấy đứa trẻ này đi đi lại lại bán cá, sắp bằng lương mấy tháng của công nhân bình thường rồi.
Còn con gái nhà bà, ngày nào cũng cong mông bắt châu chấu ngoài ruộng, hỏi thì bảo bắt về cho Khương Hướng Bắc.
Lưu Xuân Phương nghĩ vậy, vội vàng đón con gái về nhà.
Trước kia bà lo con gái theo Khương Hướng Bắc chạy lung tung khắp nơi sẽ trở nên hư hỏng, nào ngờ vừa đưa con gái đi thì chúng đã bắt đầu làm việc đàng hoàng.
Sau Tết còn khoảng một tháng nữa, không mong kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ cần theo chân chạy việc vặt cũng được.
Tóm lại không thể để mấy năm nữa đến tuổi xem mắt mà vẫn ăn mặc lòe loẹt được...
Lưu Xuân Phương liếc nhìn bộ quần áo hoa hòe của Hạ Thái Hà, dù có nhìn bao nhiêu lần thì cô ấy vẫn thấy... xấu!
Khu tập thể nhà máy luyện kim Nam Xuyên.
"Ôi chao! Không phải là đồng chí Tư, người lao động gương mẫu của nhà máy chúng ta sao! Hôm nay sao lại đến nhà tôi thế?"
Vợ giám đốc xưởng sắt thép Nam Xuyên, Mạnh Hồng Anh vừa xách thùng ra sân lấy nước, liếc mắt thấy có người bước vào cổng nhà mình, ngẩng đầu lên là nhận ra người ngay.
Chân trước Giang Chí Quốc mới về nhà, chân sau người nổi tiếng gần đây nhất của nhà máy đã đến nhà.
Mạnh Hồng Anh thầm nghĩ không biết có phải đến tặng quà để nhờ vả gì không?
"Chị dâu."
Tư Văn Lan cười tươi như hoa, người chưa đến nơi thì hai tay đã giơ lên trước: "Nhà em mới được hai con cá trắm hoa, giám đốc và chị dâu nếm thử cho tươi."
Mắt Mạnh Hồng Anh sáng lên, ánh mắt vô thức dán vào hai con cá đó.
Bà là người Tứ Xuyên, hồi nhỏ mỗi lần Tết đến, trên bàn tiệc tất niên của gia đình bà đều có món cá trắm chua, nhất định phải là cá trắm hoa, những loại cá khác đều không nấu ra được hương vị đó.
Sau này, tất cả ao hồ đều thuộc về công xã, nhà bà không còn được ăn món này nữa.
Bám rễ ở thành phố Lạc Xuyên nhiều năm, bà càng ít có cơ hội nhìn thấy cá trắm hoa, huống chi lại là hai con to như vậy.
Cho dù biết "Người đến không có ý tốt" nhưng bà cũng không kìm được sự khao khát bùng lên trong lòng mà không kiểm soát được biểu cảm.
Tư Văn Lan là người thông minh, chỉ cần liếc mắt một cái là đoán được ngay tâm tư của bà.
"Mẹ cháu giỏi thế cơ à!"
"Mẹ cháu đúng là rất giỏi." Lưu Xuân Phương gật đầu thật lòng.
Là đại diện phụ nữ thành phố Lạc Xuyên, tên của Tư Văn Lan cũng được dán áp phích ở trong hợp tác xã.
Lưu Xuân Phương không biết khen thưởng toàn thành phố được bao nhiêu tiền nhưng nghe người ta nói, có danh hiệu này, sau này có khi còn được làm phó giám đốc nhà máy.
Khương Hướng Bắc cười ngây ngô.
"Cháu cũng rất tuyệt." Lưu Xuân Phương vỗ vai Khương Hướng Bắc: "Sau này cháu dẫn theo Thái Hànhà cô chơi nhiều hơn, nó nghe lời cháu nhất."
Sống cùng một sân, cho dù phụ huynh không muốn so sánh con cái hai nhà thì trong mắt trong lòng cũng không tự chủ được mà nghĩ đến.
Lưu Xuân Phương nghe nói ba đứa trẻ nhà họ Khương đang lén lút bán cá, họ đều cho rằng chỉ là trò đùa trẻ con.
Nếu không phải ba đứa trẻ bị ba chúng nó nhìn thấy ở cửa hàng cá thì ai mà ngờ được chúng lại làm "việc lớn" thật sự.
Ông chủ cửa hàng cá tiện miệng nói, mấy đứa trẻ này đi đi lại lại bán cá, sắp bằng lương mấy tháng của công nhân bình thường rồi.
Còn con gái nhà bà, ngày nào cũng cong mông bắt châu chấu ngoài ruộng, hỏi thì bảo bắt về cho Khương Hướng Bắc.
Lưu Xuân Phương nghĩ vậy, vội vàng đón con gái về nhà.
Trước kia bà lo con gái theo Khương Hướng Bắc chạy lung tung khắp nơi sẽ trở nên hư hỏng, nào ngờ vừa đưa con gái đi thì chúng đã bắt đầu làm việc đàng hoàng.
Sau Tết còn khoảng một tháng nữa, không mong kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ cần theo chân chạy việc vặt cũng được.
Tóm lại không thể để mấy năm nữa đến tuổi xem mắt mà vẫn ăn mặc lòe loẹt được...
Lưu Xuân Phương liếc nhìn bộ quần áo hoa hòe của Hạ Thái Hà, dù có nhìn bao nhiêu lần thì cô ấy vẫn thấy... xấu!
Khu tập thể nhà máy luyện kim Nam Xuyên.
"Ôi chao! Không phải là đồng chí Tư, người lao động gương mẫu của nhà máy chúng ta sao! Hôm nay sao lại đến nhà tôi thế?"
Vợ giám đốc xưởng sắt thép Nam Xuyên, Mạnh Hồng Anh vừa xách thùng ra sân lấy nước, liếc mắt thấy có người bước vào cổng nhà mình, ngẩng đầu lên là nhận ra người ngay.
Chân trước Giang Chí Quốc mới về nhà, chân sau người nổi tiếng gần đây nhất của nhà máy đã đến nhà.
Mạnh Hồng Anh thầm nghĩ không biết có phải đến tặng quà để nhờ vả gì không?
"Chị dâu."
Tư Văn Lan cười tươi như hoa, người chưa đến nơi thì hai tay đã giơ lên trước: "Nhà em mới được hai con cá trắm hoa, giám đốc và chị dâu nếm thử cho tươi."
Mắt Mạnh Hồng Anh sáng lên, ánh mắt vô thức dán vào hai con cá đó.
Bà là người Tứ Xuyên, hồi nhỏ mỗi lần Tết đến, trên bàn tiệc tất niên của gia đình bà đều có món cá trắm chua, nhất định phải là cá trắm hoa, những loại cá khác đều không nấu ra được hương vị đó.
Sau này, tất cả ao hồ đều thuộc về công xã, nhà bà không còn được ăn món này nữa.
Bám rễ ở thành phố Lạc Xuyên nhiều năm, bà càng ít có cơ hội nhìn thấy cá trắm hoa, huống chi lại là hai con to như vậy.
Cho dù biết "Người đến không có ý tốt" nhưng bà cũng không kìm được sự khao khát bùng lên trong lòng mà không kiểm soát được biểu cảm.
Tư Văn Lan là người thông minh, chỉ cần liếc mắt một cái là đoán được ngay tâm tư của bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.