Nhà Ma Của Tôi Liên Thông Với Địa Phủ
Chương 1: Bệnh Nan Y
Hoàng Sắc Đích Miêu Mễ
25/06/2024
“Cô Lê, đã có kết quả khám bệnh của cô rồi.”
Bác sĩ đồng tình nhìn Lê Diệu, giọng điệu chần chờ: “Người nhà của cô đâu? Họ không đến đây cùng cô à?”
Lê Diệu lắc đầu, biểu cảm rất hờ hững: “Tôi không có người nhà, cha mẹ tôi đã qua đời từ năm tôi 17 tuổi rồi. Bác sĩ có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”
Bác sĩ thở dài, cảm thấy cô gái trước mắt quá thảm. Tuổi còn trẻ mà cha mẹ qua đời, bây giờ lại bị bệnh nan y.
Tuy nhiên làm nghề y nhiều năm, ông ấy đã từng gặp quá nhiều chuyện thê thảm nên cũng quen rồi.
Ông ấy thở dài, đẩy một xấp báo cáo trên bàn về phía cô.
“Ung thư gan giai đoạn cuối, đối với bệnh tình ở giai đoạn này của cô mà nói, chữa bệnh đã không còn ý nghĩa. Cô ra ngoài ngắm nhìn phong cảnh, muốn ăn thứ gì thì ăn thứ đó, không cần kiềm chế.”
Lê Diệu bình tĩnh nhận báo cáo, trên mặt không có một chút kinh ngạc.
Cô đã quen nghe được tin xấu, chỉ là ung thư giai đoạn cuối mà thôi, không đến nỗi quá tệ.
Đối với cô mà nói, vận rủi giống như cơm bữa.
Từ năm 7 tuổi cha mẹ qua đời, được bác cả, bác dâu cả nhận nuôi, cô sống trong nước sôi lửa bỏng.
Đủ loại chuyện xúi quẩy thi nhau ập đến.
Đầu tiên là khuôn mặt vốn trắng trẻo của cô bỗng xuất hiện một mảng bớt màu đen, lan tràn nửa khuôn mặt, khiến cô biến thành một kẻ xấu xí khiến mọi người né tránh.
Sau đó đầu óc của cô bỗng trở nên lù đù, hồi bé cô rất thông minh, trí nhớ rất tốt, còn biết viết tiểu thuyết, từng nhân được không ít giải thưởng. Bây giờ cô lại biến thành vừa ngốc nghếch vừa vụng về, đừng nói là viết tiểu thuyết, cho dù tập làm văn 800 chữ cũng phải vắt óc suy nghĩ cả tiếng đồng hồ.
Kế tiếp là thân thể của cô trở nên yếu đi, thường xuyên vô duyên vô cớ bị thương, rõ ràng đang nằm trên giường yên lành, thế mà vừa xoay người, cánh tay bỗng bị gãy.
Đi đường bị sẩy chân, uống nước bị sặc, đi trên đường một mình tự dưng lại bị người ta đấm một phát.
Đen đủi đến nỗi khó tin.
Người đen đủi như cô, có lẽ chết là giải thoát.
Lê Diệu thậm chí chẳng buồn lấy báo cáo xét nghiệm, trực tiếp vứt vào thùng rác, bình tĩnh rời khỏi bệnh viện.
Bước chân nhẹ nhàng, mặt mày hớn hở, hoàn toàn không thể nhận ra đây là bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối.
Rời khỏi cổng bệnh viện, thấy có người ăn xin ven đường, Lê Diệu lấy ra một tờ tiền trăm đồng bỏ vào.
Dù sao cô cũng sắp chết rồi, tranh thủ lúc còn sống, nhanh chóng tiêu xài hết tiền thôi.
Không ngờ, tên ăn mày lại giữ chặt tay cô: “Cô gái ơi, đoán mệnh đi, báo ngày sinh tháng đẻ cho tôi.”
“Tôi không đoán mệnh, ông buông tôi ra.” Lực cánh tay của tên ăn mày rất lớn, Lê Diệu ra sức rút tay ra mà không được.
“Đã trả tiền xem quẻ thì phải xem, cô cho tôi 100 đồng, cần thiết xem.” Tên ăn mày cực kỳ cố chấp.
Bác sĩ đồng tình nhìn Lê Diệu, giọng điệu chần chờ: “Người nhà của cô đâu? Họ không đến đây cùng cô à?”
Lê Diệu lắc đầu, biểu cảm rất hờ hững: “Tôi không có người nhà, cha mẹ tôi đã qua đời từ năm tôi 17 tuổi rồi. Bác sĩ có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”
Bác sĩ thở dài, cảm thấy cô gái trước mắt quá thảm. Tuổi còn trẻ mà cha mẹ qua đời, bây giờ lại bị bệnh nan y.
Tuy nhiên làm nghề y nhiều năm, ông ấy đã từng gặp quá nhiều chuyện thê thảm nên cũng quen rồi.
Ông ấy thở dài, đẩy một xấp báo cáo trên bàn về phía cô.
“Ung thư gan giai đoạn cuối, đối với bệnh tình ở giai đoạn này của cô mà nói, chữa bệnh đã không còn ý nghĩa. Cô ra ngoài ngắm nhìn phong cảnh, muốn ăn thứ gì thì ăn thứ đó, không cần kiềm chế.”
Lê Diệu bình tĩnh nhận báo cáo, trên mặt không có một chút kinh ngạc.
Cô đã quen nghe được tin xấu, chỉ là ung thư giai đoạn cuối mà thôi, không đến nỗi quá tệ.
Đối với cô mà nói, vận rủi giống như cơm bữa.
Từ năm 7 tuổi cha mẹ qua đời, được bác cả, bác dâu cả nhận nuôi, cô sống trong nước sôi lửa bỏng.
Đủ loại chuyện xúi quẩy thi nhau ập đến.
Đầu tiên là khuôn mặt vốn trắng trẻo của cô bỗng xuất hiện một mảng bớt màu đen, lan tràn nửa khuôn mặt, khiến cô biến thành một kẻ xấu xí khiến mọi người né tránh.
Sau đó đầu óc của cô bỗng trở nên lù đù, hồi bé cô rất thông minh, trí nhớ rất tốt, còn biết viết tiểu thuyết, từng nhân được không ít giải thưởng. Bây giờ cô lại biến thành vừa ngốc nghếch vừa vụng về, đừng nói là viết tiểu thuyết, cho dù tập làm văn 800 chữ cũng phải vắt óc suy nghĩ cả tiếng đồng hồ.
Kế tiếp là thân thể của cô trở nên yếu đi, thường xuyên vô duyên vô cớ bị thương, rõ ràng đang nằm trên giường yên lành, thế mà vừa xoay người, cánh tay bỗng bị gãy.
Đi đường bị sẩy chân, uống nước bị sặc, đi trên đường một mình tự dưng lại bị người ta đấm một phát.
Đen đủi đến nỗi khó tin.
Người đen đủi như cô, có lẽ chết là giải thoát.
Lê Diệu thậm chí chẳng buồn lấy báo cáo xét nghiệm, trực tiếp vứt vào thùng rác, bình tĩnh rời khỏi bệnh viện.
Bước chân nhẹ nhàng, mặt mày hớn hở, hoàn toàn không thể nhận ra đây là bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối.
Rời khỏi cổng bệnh viện, thấy có người ăn xin ven đường, Lê Diệu lấy ra một tờ tiền trăm đồng bỏ vào.
Dù sao cô cũng sắp chết rồi, tranh thủ lúc còn sống, nhanh chóng tiêu xài hết tiền thôi.
Không ngờ, tên ăn mày lại giữ chặt tay cô: “Cô gái ơi, đoán mệnh đi, báo ngày sinh tháng đẻ cho tôi.”
“Tôi không đoán mệnh, ông buông tôi ra.” Lực cánh tay của tên ăn mày rất lớn, Lê Diệu ra sức rút tay ra mà không được.
“Đã trả tiền xem quẻ thì phải xem, cô cho tôi 100 đồng, cần thiết xem.” Tên ăn mày cực kỳ cố chấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.