Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi

Quyển 1 - Chương 14

edunguyen

11/07/2013

Đang đi êm ru, về đến đầu ngõ tự nhiên nhỏ Vi phanh kít lại, làm mặt mình đập vào lưng nhỏ, răng cắn vào lưỡi đau điếng. Nhỏ hoảng hốt nhảy xuống xe, chạy sang núp vào ngách ngay cạnh mình. Nhìn về phía nhà thấy chú Tùng đang đứng bấm chuông. Nhìn bộ dạng lảo đảo chắc lại say rồi. Cô Thi mới thay chìa khóa cổng nên chú không vào được. Không biết có bức quá trèo cổng vào không nữa.

Nhỏ Vi lúc này nhìn tội quá. Nhỏ khúm núm đứng trong ngách, thỉnh thoảng thò đầu ra ngóng về phía cổng nhà. Cứ thế này đợi đến hết đêm. Ông Tùng say rượu ông ngủ ngoài cổng luôn mất. Mình kéo kéo nhỏ Vi về phía mình, lúc này chỉ muốn mình cao thêm cái đầu, để nhỏ đứng đến ngực mình, mình che chở cho nhỏ, mình sẽ đánh ông Tùng bầm rập cho ông ý sợ không bao giờ về làm khổ nhỏ nữa.

- Mặc áo khoác rồi vén tóc lên, đội mũ tui vào nữa. Nhìn nhỏ thế này không nhận ra đâu.

- Thui đừng, tui sợ lắm, bố Tùng nhìn thấy tôi là lao ra đánh chết đó.

- Bậy, con chú sao chú đánh chết được.

- Thôi Hoàng về mình đi, để tui đến nhà bạn ngủ nhờ

- Không ! Lên xe ngay, đêm lạnh mặc quần đùi đi lanh thang sao được.

- Tui nói thật đó, bố Tùng đánh chết tui đó

- Tui bảo không là không, hổ dữ không ăn thịt con mà

- Nhưng... tui không phải con của bố Tùng...

Nhỏ Vi khóc. Mình thì choáng váng muốn ngã, không phải con của chú Tùng thì con của ai ? Chẳng dám hỏi nhỏ tiếp, vì nhỏ khóc quá trời. Mà khổ quá, một thằng đứng đường, bên cạnh có con nhỏ ngồi ôm mặt khóc. Ai đi qua nhìn thấy tưởng mình vừa hấp nhỏ mất. Dựng xe rồi ngồi xuống với nhỏ. Nhỏ không chịu thì mình tự làm. Cởi áo khoác trùm cho nhỏ, vén tóc nhỏ lên rồi đội mũ lên đầu. Đợi nhỏ nín khóc hơn chút, mình dỗ

- Thui lên xe tui đèo. Tui gọi điện bảo mẹ mở cổng sẵn rồi mình lao vút về nha. Nhìn nhỏ lúc này giống thằng bạn tui, không nhận ra đâu.

Nhỏ vẫn lừng khừng vì sợ. Nhìn tội dã man.

- Tui hứa với Vi đó, tui sẽ bảo vệ Vi mà. Về nha !

Hứa thì hứa thế, chứ mình còn sợ hơn nhỏ. Một đằng là chú Tùng vốn đã bạo lực, lại say khướt. Thêm nữa là cái tin nhỏ vừa nói với mình làm mình càng thêm hãi. Cảm giác như chú Tùng suốt ngày chỉ biết đi tìm đứa con hoang này để đập chết. Phi chưa về nhà chú đứng chặn lại, rồi lôi nhỏ Vi đi thì mình biết bảo vệ kiểu gì ? Biết thế này ngày xưa lúc mới dậy thì mình chịu khó ăn uống với tập thể thao có phải bây giờ to con, giải quyết êm thấm vụ này không.

Hít sâu một cái, nhìn thấy mẹ ra mở cổng, mình bảo nhỏ Vi ngồi lên. Cứ chiến thôi. Cùng lắm nếu bị bắt thì mình tri hô cả ngõ ra trói ông Tùng lại. Xe chạy, mình cứ từ từ đi thôi. Nhỏ Vi núp mặt vào lưng mình, tay bám chặt áo mình, như bé con bám vào lưng bố. Cảm giác thích thích. Giá cứ đi một đoạn dài mãi thế này cũng được. Hi Hi

Phi được vào đến sân, hú hồn. Mẹ mình đóng ngay cửa lại. Nhỏ Vi chạy tót vào nhà từ bao giờ. Khiếp ! Sợ bố như sợ cọp. Đang cất xe thì nhỏ dò dẫm đi ra, đưa cho mình chùm chìa khóa.

- Hoàng ra đưa giúp bố tui nha, để bố vào nhà ngủ không nằm ngoài cổng bị cảm mất

.

- Cái gì ? Tui ra đó để bố Vi đập phát chết queo à ?

- Không, bố tui chỉ đánh tui thôi, không đánh Hoàng đâu, tui thề.

- Thề gì mà thề ? Tui chết ai đền tui cho mẹ tui?



Cãi nhỏ thế, nhưng mình vẫn hậm hực cầm chìa khóa đi sang nhà nhỏ. Mình biết nhỏ sẽ tìm mọi cách đưa chìa khóa cho bố vào nhà. Mình không giúp thì còn ai giúp nữa. Mở cổng nhà nhỏ ra, chú Tùng vừa nằm vật ở đường vừa lảm nhảm thứ gì không nghe rõ. Lôi chú lên sân mà mệt thở không kịp.

- Chú Tùng, vào nhà ngủ đi. Con không mang chú vào nhà được đâu. Chiều nay con mới bị chó nhà chú cắn rách chân xong.

Ông này coi bộ vẫn tỉnh tỉnh, nghe mình gọi cũng dậy lảo đảo vào nhà. Khổ. Đàn ông trai tráng, chả hiểu dính vào rượu là gì rồi khổ mình khổ cả vợ con.

Đóng cổng vào nhà, mẹ mình tự nhiên hằm hằm đến, cầm cái ví đập vào vai mình mấy phát. Chẳng hiểu mẹ sinh giờ chém giết hay sao, mà ngày nào về đến nhà cũng thấy mẹ kiếm cớ đánh mình một trận. Hay là mẹ phát hiện ra lũ mèo ?

- Mày đem bộ tóc giả với thỏi son của mẹ đi đâu rồi ?

Thôi tiêu đời mình, hic. Biết nói với mẹ thế nào bây giờ ? Thỏi son mình bẻ ra pha nước làm máu giả để dọa ma nhỏ Vi, tóc giả hôm qua sau khi bị nhỏ tát xong mình vứt bên nhà nhỏ luôn. Sáng dậy đi tìm thì không thấy nữa. Nhìn tướng mẹ mình biết mình sẽ bị đánh tuốt xác mà. Hu hu. Biết làm thế nào giờ.

- Bác Ngọc ơi ! Tóc của bác đây !

Ôi, cứu tinh của đời tôi ! Hóa ra nhỏ Vi cất đi cho mình. Đỡ hơn rồi. Có thỏi son thì mai sẽ đi mua đền cho mẹ.

- Hôm qua anh Hoàng giả ma nhát bố cháu để cứu cháu nên...

- Không sao đâu con, đưa đây cho bác. Thằng Hoàng nhà này chỉ giỏi phá thôi. Con không phải bênh nó.

Đang nhẹ nhàng tình cảm, mẹ quay ngoắt sang bên mình

- Mày liệu hồn mai mang trả mẹ thỏi son không thì đừng trách.

Lạ thật. Có thỏi son mà mẹ đòi hoài. Mẹ thiếu gì son chứ có phải chỉ có nó đâu. Quay ra nhỏ Vi. Tự nhiên tâm trạng khó tả. Chẳng biết phải nói gì với nhỏ. Lúc nãy nhìn thương nhỏ thật đấy, giờ lại thấy bình thường, chẳng muốn quan tâm. Dù gì nhỏ trong nhà mình cũng là an toàn rồi. Cũng không có gì để nói với nhau. Mình lách nhỏ đi lên phòng. Ủa, nhỏ đi theo. Không vào ngủ với mẹ mình đi còn theo mình chi ? Lên ngủ với mình hả ?

- Muốn thăm mèo không ?

Ừ, quên xừ mất lũ mèo. Nhỏ dẫn mình lên tầng thượng, hai đứa chui vào góc nhà kho. Nhỏ để thùng mèo trong góc ấy, bên cạnh có đĩa thức ăn khô, nước uống và chậu sỉ cho lũ mèo đi ị. Bọn mèo cuộn vào nhau ngủ ngon lành. Nhỏ Vi chọc chọc lũ mèo còn rồi cười khúc khích. Mình cảm giác như cái góc nhà kho đầy bụi bặm này là nơi ấm áp và bình yên nhất trên đời.

Xuống phòng, nhỏ Vi leo lên giường ngồi bó gối. Nhỏ này tính không đi ngủ à ? Để mình nghỉ ngơi mai còn đi học chứ.

- Lại đây tui thay băng cho.

- Khỏi, đây tự thay được

- Lại đây ngay không, tui tát cho phát giờ

Thì lại, đời thủa gì chỉ biết vả với tát. Nhỏ cắt lớp băng cũ, tra thuốc rồi băng mới cho mình. Nhỏ vừa làm vừa thổi phù phù. Nhìn ngộ ngộ

- Xong chưa? Xuống ngủ với mẹ đi. Muộn rồi

- Tui không ngủ với bác đâu



- Cái gì? Thế ngủ với ai? Với tui chắc

Nhỏ cười, lúc nào cũng cười.

- Tui bảo bác là tui trèo về nhà ngủ rồi. Đóng chắc cửa là bố không vào được đâu.

- Thôi, đừng có dại, hôm nay tui không có tóc giả với áo khoác mà dọa chú nữa đâu.

- Mà tui cũng không muốn ngủ.

- Không ngủ thì làm gì?

- Thì thức, đằng ấy thức nói chuyện với tui đi

- Không, muốn thức thì cút về đi, tui ngủ mai còn đi học.

- Không đánh răng, thay sịp à?

- Mặc kệ tui, tui có hôn hay… nói chung là mặc kệ tui.

Nhỏ ngồi im, ngồi chếch sang cho mình nằm. Nhỏ này kì cục, ngồi ở phòng con trai không biết ngượng à. Mà hơn nữa, không biết sợ à? Mình quay mặt vào tường, mặc kệ nhỏ. Thấy im im một lúc, không biết sau lưng mình nhỏ đang làm gì nữa.

- Khi bố Hoàng bỏ đi, Hoàng buồn lắm à?

Mình ngồi phắt dậy.

- Này nhỏ kia. Tui không muốn tính sổ vụ nhỏ đọc Nhạt ký của tui nha. Đừng có hỏi lằng nhằng. Tui cáu!

- Tui mới đọc một đoạn thôi, rồi Hoàng bị chó cắn là tui trả Hoàng luôn mà

Mặc kệ nhỏ, không quan tâm. Muốn lảm nhảm gì thì lảm nhảm. Mình nằm một lúc, giả vờ ngủ say, ngáy khò khò. Được một hồi, nhỏ rướn người vào xem mình ngủ chưa. Thừa biết. Mình nằm im xem nhỏ làm gì.

- Mẹ tui cũng sắp bỏ tui mà đi rồi…

Nhỏ nói cái gì vậy trời?

- Mẹ tui đã có người mới. Bố Tùng thì chẳng phải bố tui. Tui cũng chẳng biết bố tui là ai nữa… Sẽ chẳng còn ai bên tui nữa Hoàng ạ…

Nhỏ nín thinh. Mình nghe thấy tiếng nhỏ khóc. Mình biết nhỏ sẽ lại gục mặt vô gối. Mình nằm cứng đơ mà không biết làm gì. Hay là ngồi dậy ôm nhỏ? Thôi, nhỏ này dễ bị kích động, cứ im re thế này còn không sao. Đụng vào nhỏ là ăn tát như chơi. Nhưng mình muốn nói gì đó với nhỏ quá. Sao nhỏ lại tội quá trời. Giờ mới nhớ mẹ mình hay nhắc mình về gia đình hàng xóm. Cô Thi thì đi công tác suốt ngày, chẳng thèm lo con gái ăn ở học hành thế nào. Ông Tùng thì lần nào về là đánh đập nhỏ lần đấy. Sắp tới thì mỗi người một ngả, nhỏ đứng giữa, chới với chẳng biết đi về đâu.

Mình nhắm mắt lại cố ngủ. Thôi thì đêm nay cho nhỏ ở đây vậy. Ít ra vẫn có mình nằm bên cạnh, dù mình có ngủ say như một con lợn. Nhưng chắc cũng giúp nhỏ bớt cô đơn hơn. Sao có cái cảm xúc gì đó len lỏi trong mình, từng phút một nó lại nhích lên một ít. Tự nhiên mình muốn đưa nhỏ đến một nơi thật xa, chỉ có mình và nhỏ cùng với lũ mèo. Cả ngày chúng mình đánh nhau loạn xạ, đánh nhau chán rồi quay ra chăm mèo. Chăm mèo chán rồi lại lăn ra giường, có khóc lóc kể khổ lúc thì lại lăn ra ngủ. Nghe hơi điên những mình cảm thấy như thế là hạnh phúc.

Thôi ngủ đi nhỏ. Ngày mai sẽ tươi sáng hơn. Ít ra là nhỏ còn có tui, và lũ mèo

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook