Quyển 1 - Chương 18
edunguyen
11/07/2013
Nhỏ nắm chặt tay mình, vừa đi vừa ngủ gật, nhìn tội quá. Mình muốn cõng nhỏ về khách sạn mà không được vì chân còn đau. Mà mình có khác gì nhỏ đâu, cũng vừa đi vừa gật gù. Cả 2 đứa lê lết về được đến nơi đúng là cả một kì tích. Mở cửa phòng, nhỏ lao vào giường nằm vật ra luôn, bỏ mặc mình ngồi lúi húi vạch chân ra thay băng. Người đâu mà vô tâm dữ. Xong xuôi, trèo lên giường, đặt mình xuống cái đã bị nhỏ đạp một phát đau điếng
- Cái gì vậy trời?
- Hoàng dậy rửa mặt thay sịp ngay rồi tui mới cho ngủ
- Cái gì? Lại còn vậy nữa?
- Nhanh lên!
- Tối nay Vi cũng có tắm đâu?
- Chiều Hoàng ngủ tui tắm rồi. Không thấy tui mặc đồ mới hả?
- Tui không thay đâu, lạnh lắm!
- Tui đếm từ 1 đến 10 không làm là tui dậy lôi hết quần đùi vứt ra cửa sổ.
Bật dậy đi lấy sịp thay. Kì cục. Thật hết cách với nhỏ. Thay đổi như chong chóng luôn. Mà cái khoản bắt mình thay sịp không khác gì mẹ mình, chỉ thiếu nước lột quần mình ra rồi túm tóc mình lẳng vào nhà tắm thôi. Nhỏ cao tay hơn mẹ là biết được điểm yếu mình yêu đống quần đùi hoa hơn cả mạng sống. Vừa hậm hực xả nước vừa lảm nhảm mấy cái linh tinh. Mai này lấy nhỏ này về làm vợ thì chết chắc. Không khác gì cai ngục. Đùa! Nhỏ làm cảm xúc của mình cứ lên lên xuống xuống như đồ thị hình sin.
Tắm xong ra giường, nhỏ đã ngủ say rồi. Kiểu ngủ chun mũi mỏ hơi chu chu ra nhìn mà phì cười. Nằm xuống, đắp chăn kín cổ cho nhỏ, mình nằm ngắm nhỏ một lát. Tự nhiên bắt người ta đi tắm làm tỉnh cả ngủ. Không ngủ ngay được nên nằm suy nghĩ vẩn vơ, về nhỏ và mọi thứ. Ở đây mới có một ngày mà thấy thân thuộc quá. Cứ nghĩ đến ngày về là mình lại chán nản. Chỉ muốn cùng nhỏ ở chung trong căn phòng này, ngày quậy tứ tung rồi đêm về ôm nhau ngủ, bỏ mặc tất cả mọi thứ buồn phiền hại não đằng sau lưng mà sống một cuộc sống an nhàn sung sướng. Giá được như thế thì vui biết mấy.
…
Sớm tỉnh dậy, lại thấy nhỏ đang nằm chống tay ngắm mình. Ghét quá đi. Lúc ngủ người ta xấu xí nhất mà cứ nhìn. Lườm nhỏ rồi quay lưng lại, nhỏ cù mình gần chết, bắt mình dậy.
- Đi đi đi đi. Đi với tui nhanh lên!
- Dở à? Còn chưa đánh răng rửa mặt.
- Không cần, mặt sạch răng trắng lắm. Khoác áo vào đi với tui!
May quá, nhỏ cho bẩn một lần nên mình tận dụng ngay. Nhỏ lại dẫn mình ra Lu café vì ở đó có món bánh mì gì đó ngon lắm. Lại ngồi ngắm đường phố buổi sáng, hít thở không khí, mùi vị của biển, thích thật. Từ sáng đến giờ thấy nhỏ Vi cười nhiều thế không biết, chẳng biết có chuyện gì vui nhưng may cho mình là nhỏ không trách mình vì hôm qua bỏ rơi nhỏ một mình trên cầu.
Nhân viên nhà hàng mang bánh và café ra cho mình. Thấy hắn cứ nhìn mình cười cười, mặt gian gian đểu đểu, mình thấy kì kì. Quay ra lại thấy mọi người thi thoảng lại ngó mình rồi khúc khích. Quay lại thấy mặt nhỏ Vi nguy hiểm dễ sợ. Nóng trong người quá, chạy vội vào nhà vệ sinh soi gương. Trời ạ. Biết ngay nhỏ Vi giở trò. Trên mặt mình có hình mặt mèo với 6 cái râu, chia đều mỗi bên 3 nét, hai bên má là hai hình tròn đen sì được vẽ bằng bút dạ. Căm quá! Nhỏ này không bày trò nhỏ không sống được hay sao ấy. Cúi xuống rửa mặt rồi hằm hằm đi ra. Mấy người khách lúc nãy vẫn nhìn mình cười. Mình thề nếu chỉ có mình với nhỏ Vi chắc mình đập nhỏ ngay mất.
- Này nhỏ kia. Không nghịch không chịu được hả?
- Dễ thương hông?
- Nhỏ mà còn quậy thế là tui không nhịn đâu nha. Tui bỏ nhỏ ở đây về Hà Nội ngay đấy.
- Hi hi… Ăn bánh đi.
Nhỏ đưa bánh cho mình, cười nhăn răng. Thấy ghét. Dù sao cũng được nhỏ dạy cho bài học, sáng thức dậy nên soi gương rửa mặt rồi hãy ra đường. Hic hic.
Nhỏ Vi kéo mình lên tàu ra Cù Lao Chàm chơi. Nói thật mình chỉ thích đi ăn uống rồi về khách sạn ôm nhỏ ngủ, chứ say tàu xe chẳng muốn đi đâu cho mệt xác. Nhưng thôi, chiều nhỏ nên cố lết đi. Đêm về còn có lí do mà nũng nịu. Kể mà không ra Cù Lao Chàm cũng tiếc. Cảnh đẹp mê li, trời xanh ngắt, nước trong vắt. Nhìn nhỏ đùa nghịch té nước vỡi lũ trẻ con đi cùng tàu cũng thấy vui.
- Này! Cởi quần dài ra rồi xuống bơi đi
- Ngại lắm!
- Ngại gì, cởi ra đưa đây tui cất cho.
Thấy nước biển trong quá nên mình cũng xuôi xuôi, cởi quần nhờ nhỏ gửi trên tàu rồi xuống tắm. Cứ mơn man gần bờ cho biết cảm giác tắm biển thôi chứ chẳng dám ra xa sợ chết đuối.
- Ủa. Hoàng không biết bơi hả?
- Không cần Vi quan tâm, cút đi!
Mình phải đuổi nhỏ ngay, không nhỏ quậy lắm, dìm chết mình như chơi.
- Ra đây tui dạy bơi. Con trai gì mà kì
- Kì kệ tui, nhỏ mà ra đây là tui hấp đó nha. Đi chỗ khác!
Nhỏ cười phá lên một hồi rồi chạy ra chơi với lũ trẻ. Mình chán quá, bỏ lên bờ ngồi. Công nhận mình chuối thiệt. Con trai đã ẻo lả lại còn cái quái gì cũng không biết. Bắt đầu thấy hận mẹ dần đều rồi đấy, suốt ngày nhốt mình trong nhà làm giờ mình như cục bột, phải có ai nặn mới thành được hình.
Mình và nhỏ quay về đất liền vào buổi chiều. Trèo lên tàu tìm nhỏ để lấy quần mà nhỏ cứ tung tăng đuổi bắt mãi.
- Này Vi, đưa quần cho tui, nắng rụng lông rồi này!
- Ủa, Hoàng vẫn chưa mặc quần hả?
- Này, đừng có đùa nha. Quần tui đưa cho nhỏ còn đâu.
Nhỏ Vi mặt hơi hoảng chạy về phía đuôi tàu tìm đồ
- Tui nhớ là tui vắt ở đây mà. Giờ đâu rồi ?
- Đùa, nhỏ bị điên à ? Vắt ở đây thì nó bay cmn rồi còn đâu !
- Ờ nhỉ ! Thế thì bay rồi !
- Ơ...
Trời ơi. Tức sôi máu. Chẳng nhẽ lại treo cổ lủng liểng. Nhỏ khiến mình nghẹn ứ hết lần này đến lần khác. Không thể nhịn được nữa. Muốn chửi cho nhỏ một trận rồi mai về Hà Nội ngay lập tức.
- Tui xin lỗi Hoàng nha, hix...
Xin lỗi con khỉ. Xin lỗi giờ có móc được quần cho tui mặc không ? Nhỏ mặc váy chứ không mình đã bắt nhỏ đền quần cho mình. Giờ mặc cái quần bơi ngắn củn này về đất liền, dễu suốt đoạn đường rồi về khách sạn à ? Mình thành thằng rồ. Tức quá đi. Mình đẻ giờ gì mà xui từ lúc lọt lòng cho đến khi lớn thế này.
Nhỏ Vi lững thững ra đầu tàu ngồi. Gió làm tóc nhỏ bay ra phía sau. Nắng chiều chiếu bóng nhỏ đổ dài trên boong. Mình có quá đáng quá không nhỉ ? Quần mất rồi thì thôi, lại gắt nhỏ ghê thế. Nhìn nhỏ bây giờ lại thấy tội, khác hẳn lúc cười đùa tươi tắn lúc chơi với lũ nhỏ.
- Thôi, mất rồi thì thôi. Tui cố chịu xấu hổ về khách sạn vậy.
- Tui thấy người Hoàng đẹp mà. Có ghẻ lở gì đâu mà ngại.
- Cho xin, Vi thử mặc bikini rồi đi tung tăng trên đường xem. Người ta hốt ngay vào trại điên.
Nhỏ này cũng dễ cười thật. Dỗ vài câu là lại cười, lại tíu tít pha trò. Thôi nhỏ cứ cười nhiều vào, nhỏ mà xị mặt ra cái là lòng mình lại đau thắt. Thương nhỏ lắm.
Đoán không sai. Người đi đường nhìn mình như vật thể lạ. Nếu mặc áo che đi bóng cái quần bơi trông mình không khác gì cởi truồng. Thế nên cởi áo ra bắt nhỏ Vi cầm, mình diện mỗi cái quần như quần xà lỏn. Chưa bao giờ thấy nóng mặt lên thế này. Đã thế mỗi khi gặp bé nào xinh là phía dưới mình lại biểu tình. Bực quá !
- Ê, nhỏ đưa tui cái khăn tắm nhanh !
- Làm gì ?
- Đưa đây không tui cáu giờ.
Quấn cái khăn tắm của nhỏ ngang người để che đi một số chi tiết. Nhục quá ! Mà mẹ ơi ! Con gái lớn tồng ngồng rồi, còn dùng cái khăn tắm in hình Hê lô kít ti hồng chóe. Hết nói luôn. Nản với nhỏ quá ! Mình không khác gì thằng gay chính hiệu. Chụp hình mình rồi post lên các diễn đàn trai gọi, thế nào cũng ăn khách.
Về đến khách sạn, việc đầu tiên mình làm sẽ là mở điện thoại vô mạng tra ngày sinh của mình và ngày sinh của nhỏ có hợp nhau không. Từ khi quen nhỏ, không ngày nào mình được yên. Cứ thế này thì Hoàng đến chết yểu mất Vi ơi. Kiếp trước nợ Vi cái gì mà kiếp này Hoàng khổ thế này. Hu Hu
- Cái gì vậy trời?
- Hoàng dậy rửa mặt thay sịp ngay rồi tui mới cho ngủ
- Cái gì? Lại còn vậy nữa?
- Nhanh lên!
- Tối nay Vi cũng có tắm đâu?
- Chiều Hoàng ngủ tui tắm rồi. Không thấy tui mặc đồ mới hả?
- Tui không thay đâu, lạnh lắm!
- Tui đếm từ 1 đến 10 không làm là tui dậy lôi hết quần đùi vứt ra cửa sổ.
Bật dậy đi lấy sịp thay. Kì cục. Thật hết cách với nhỏ. Thay đổi như chong chóng luôn. Mà cái khoản bắt mình thay sịp không khác gì mẹ mình, chỉ thiếu nước lột quần mình ra rồi túm tóc mình lẳng vào nhà tắm thôi. Nhỏ cao tay hơn mẹ là biết được điểm yếu mình yêu đống quần đùi hoa hơn cả mạng sống. Vừa hậm hực xả nước vừa lảm nhảm mấy cái linh tinh. Mai này lấy nhỏ này về làm vợ thì chết chắc. Không khác gì cai ngục. Đùa! Nhỏ làm cảm xúc của mình cứ lên lên xuống xuống như đồ thị hình sin.
Tắm xong ra giường, nhỏ đã ngủ say rồi. Kiểu ngủ chun mũi mỏ hơi chu chu ra nhìn mà phì cười. Nằm xuống, đắp chăn kín cổ cho nhỏ, mình nằm ngắm nhỏ một lát. Tự nhiên bắt người ta đi tắm làm tỉnh cả ngủ. Không ngủ ngay được nên nằm suy nghĩ vẩn vơ, về nhỏ và mọi thứ. Ở đây mới có một ngày mà thấy thân thuộc quá. Cứ nghĩ đến ngày về là mình lại chán nản. Chỉ muốn cùng nhỏ ở chung trong căn phòng này, ngày quậy tứ tung rồi đêm về ôm nhau ngủ, bỏ mặc tất cả mọi thứ buồn phiền hại não đằng sau lưng mà sống một cuộc sống an nhàn sung sướng. Giá được như thế thì vui biết mấy.
…
Sớm tỉnh dậy, lại thấy nhỏ đang nằm chống tay ngắm mình. Ghét quá đi. Lúc ngủ người ta xấu xí nhất mà cứ nhìn. Lườm nhỏ rồi quay lưng lại, nhỏ cù mình gần chết, bắt mình dậy.
- Đi đi đi đi. Đi với tui nhanh lên!
- Dở à? Còn chưa đánh răng rửa mặt.
- Không cần, mặt sạch răng trắng lắm. Khoác áo vào đi với tui!
May quá, nhỏ cho bẩn một lần nên mình tận dụng ngay. Nhỏ lại dẫn mình ra Lu café vì ở đó có món bánh mì gì đó ngon lắm. Lại ngồi ngắm đường phố buổi sáng, hít thở không khí, mùi vị của biển, thích thật. Từ sáng đến giờ thấy nhỏ Vi cười nhiều thế không biết, chẳng biết có chuyện gì vui nhưng may cho mình là nhỏ không trách mình vì hôm qua bỏ rơi nhỏ một mình trên cầu.
Nhân viên nhà hàng mang bánh và café ra cho mình. Thấy hắn cứ nhìn mình cười cười, mặt gian gian đểu đểu, mình thấy kì kì. Quay ra lại thấy mọi người thi thoảng lại ngó mình rồi khúc khích. Quay lại thấy mặt nhỏ Vi nguy hiểm dễ sợ. Nóng trong người quá, chạy vội vào nhà vệ sinh soi gương. Trời ạ. Biết ngay nhỏ Vi giở trò. Trên mặt mình có hình mặt mèo với 6 cái râu, chia đều mỗi bên 3 nét, hai bên má là hai hình tròn đen sì được vẽ bằng bút dạ. Căm quá! Nhỏ này không bày trò nhỏ không sống được hay sao ấy. Cúi xuống rửa mặt rồi hằm hằm đi ra. Mấy người khách lúc nãy vẫn nhìn mình cười. Mình thề nếu chỉ có mình với nhỏ Vi chắc mình đập nhỏ ngay mất.
- Này nhỏ kia. Không nghịch không chịu được hả?
- Dễ thương hông?
- Nhỏ mà còn quậy thế là tui không nhịn đâu nha. Tui bỏ nhỏ ở đây về Hà Nội ngay đấy.
- Hi hi… Ăn bánh đi.
Nhỏ đưa bánh cho mình, cười nhăn răng. Thấy ghét. Dù sao cũng được nhỏ dạy cho bài học, sáng thức dậy nên soi gương rửa mặt rồi hãy ra đường. Hic hic.
Nhỏ Vi kéo mình lên tàu ra Cù Lao Chàm chơi. Nói thật mình chỉ thích đi ăn uống rồi về khách sạn ôm nhỏ ngủ, chứ say tàu xe chẳng muốn đi đâu cho mệt xác. Nhưng thôi, chiều nhỏ nên cố lết đi. Đêm về còn có lí do mà nũng nịu. Kể mà không ra Cù Lao Chàm cũng tiếc. Cảnh đẹp mê li, trời xanh ngắt, nước trong vắt. Nhìn nhỏ đùa nghịch té nước vỡi lũ trẻ con đi cùng tàu cũng thấy vui.
- Này! Cởi quần dài ra rồi xuống bơi đi
- Ngại lắm!
- Ngại gì, cởi ra đưa đây tui cất cho.
Thấy nước biển trong quá nên mình cũng xuôi xuôi, cởi quần nhờ nhỏ gửi trên tàu rồi xuống tắm. Cứ mơn man gần bờ cho biết cảm giác tắm biển thôi chứ chẳng dám ra xa sợ chết đuối.
- Ủa. Hoàng không biết bơi hả?
- Không cần Vi quan tâm, cút đi!
Mình phải đuổi nhỏ ngay, không nhỏ quậy lắm, dìm chết mình như chơi.
- Ra đây tui dạy bơi. Con trai gì mà kì
- Kì kệ tui, nhỏ mà ra đây là tui hấp đó nha. Đi chỗ khác!
Nhỏ cười phá lên một hồi rồi chạy ra chơi với lũ trẻ. Mình chán quá, bỏ lên bờ ngồi. Công nhận mình chuối thiệt. Con trai đã ẻo lả lại còn cái quái gì cũng không biết. Bắt đầu thấy hận mẹ dần đều rồi đấy, suốt ngày nhốt mình trong nhà làm giờ mình như cục bột, phải có ai nặn mới thành được hình.
Mình và nhỏ quay về đất liền vào buổi chiều. Trèo lên tàu tìm nhỏ để lấy quần mà nhỏ cứ tung tăng đuổi bắt mãi.
- Này Vi, đưa quần cho tui, nắng rụng lông rồi này!
- Ủa, Hoàng vẫn chưa mặc quần hả?
- Này, đừng có đùa nha. Quần tui đưa cho nhỏ còn đâu.
Nhỏ Vi mặt hơi hoảng chạy về phía đuôi tàu tìm đồ
- Tui nhớ là tui vắt ở đây mà. Giờ đâu rồi ?
- Đùa, nhỏ bị điên à ? Vắt ở đây thì nó bay cmn rồi còn đâu !
- Ờ nhỉ ! Thế thì bay rồi !
- Ơ...
Trời ơi. Tức sôi máu. Chẳng nhẽ lại treo cổ lủng liểng. Nhỏ khiến mình nghẹn ứ hết lần này đến lần khác. Không thể nhịn được nữa. Muốn chửi cho nhỏ một trận rồi mai về Hà Nội ngay lập tức.
- Tui xin lỗi Hoàng nha, hix...
Xin lỗi con khỉ. Xin lỗi giờ có móc được quần cho tui mặc không ? Nhỏ mặc váy chứ không mình đã bắt nhỏ đền quần cho mình. Giờ mặc cái quần bơi ngắn củn này về đất liền, dễu suốt đoạn đường rồi về khách sạn à ? Mình thành thằng rồ. Tức quá đi. Mình đẻ giờ gì mà xui từ lúc lọt lòng cho đến khi lớn thế này.
Nhỏ Vi lững thững ra đầu tàu ngồi. Gió làm tóc nhỏ bay ra phía sau. Nắng chiều chiếu bóng nhỏ đổ dài trên boong. Mình có quá đáng quá không nhỉ ? Quần mất rồi thì thôi, lại gắt nhỏ ghê thế. Nhìn nhỏ bây giờ lại thấy tội, khác hẳn lúc cười đùa tươi tắn lúc chơi với lũ nhỏ.
- Thôi, mất rồi thì thôi. Tui cố chịu xấu hổ về khách sạn vậy.
- Tui thấy người Hoàng đẹp mà. Có ghẻ lở gì đâu mà ngại.
- Cho xin, Vi thử mặc bikini rồi đi tung tăng trên đường xem. Người ta hốt ngay vào trại điên.
Nhỏ này cũng dễ cười thật. Dỗ vài câu là lại cười, lại tíu tít pha trò. Thôi nhỏ cứ cười nhiều vào, nhỏ mà xị mặt ra cái là lòng mình lại đau thắt. Thương nhỏ lắm.
Đoán không sai. Người đi đường nhìn mình như vật thể lạ. Nếu mặc áo che đi bóng cái quần bơi trông mình không khác gì cởi truồng. Thế nên cởi áo ra bắt nhỏ Vi cầm, mình diện mỗi cái quần như quần xà lỏn. Chưa bao giờ thấy nóng mặt lên thế này. Đã thế mỗi khi gặp bé nào xinh là phía dưới mình lại biểu tình. Bực quá !
- Ê, nhỏ đưa tui cái khăn tắm nhanh !
- Làm gì ?
- Đưa đây không tui cáu giờ.
Quấn cái khăn tắm của nhỏ ngang người để che đi một số chi tiết. Nhục quá ! Mà mẹ ơi ! Con gái lớn tồng ngồng rồi, còn dùng cái khăn tắm in hình Hê lô kít ti hồng chóe. Hết nói luôn. Nản với nhỏ quá ! Mình không khác gì thằng gay chính hiệu. Chụp hình mình rồi post lên các diễn đàn trai gọi, thế nào cũng ăn khách.
Về đến khách sạn, việc đầu tiên mình làm sẽ là mở điện thoại vô mạng tra ngày sinh của mình và ngày sinh của nhỏ có hợp nhau không. Từ khi quen nhỏ, không ngày nào mình được yên. Cứ thế này thì Hoàng đến chết yểu mất Vi ơi. Kiếp trước nợ Vi cái gì mà kiếp này Hoàng khổ thế này. Hu Hu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.