Quyển 1 - Chương 22
edunguyen
11/07/2013
Ôi trời! Trẻ con đá bóng thì thôi rồi. Chẳng cần luật lệ gì hết, cứ thấy bóng chỗ nào là lao vào chỗ ấy. Mình khều mãi mới được dẫn bóng thì tự nhiên có thằng đội bên lao tới túm tay kéo giật lại. May mà được tiếng kèn của ông Phiên vang lên gắt gỏng đòi lại công bằng.
- Cụ thổi cái gì thế?
- Mày bị phạt!
- Sao lại thế ạ?
- Mày túm tay thằng Hoàng chứ sao nữa!
- Nhưng bóng có chạm tay cháu đâu? – thằng bé vẫn gân cổ để cãi.
- Vẫn phạt! – Cụ Phiên vẫn ôm bóng nói nghiêm khắc.
Một thằng bé loắt choắt chạy từ giữa sân lại giật giật tay cụ.
- Cụ đừng thiên vị nhé. Tối cháu xin mẹ cháu bao thuốc du lịch cho cụ.
- Không nói nhiều. Đây là luật. – Xong rồi cụ cúi xuống thì thầm với thằng bé – Cơ mà tối mang sang rồi trận sau cụ xử nhẹ cho.
- Bên kia đứa nào sút?
- Để tao
- Để tao
- Tao sút cho
Thằng Đạo và thằng Biên nhao nhao lên. Thằng Học tiến đến bảo thằng Biên
- Thôi mày để thằng Đạo đá. Mày sút có ra cái đéo gì đâu mà tranh
- Được, mày nhớ đấy nhé!
Thằng Biên nói thế nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía sân mình. Bọn trẻ con trong làng đang chăm chú theo dõi trận đấu, thấy quân mình được phạt, hò nhau đổ xô ra bao quanh thằng Biên. Vi cũng thích chí chạy lại phía mình cười toe toét.
- Dẹp ra! Khán giả không được vào sân!
Giọng cụ Phiên khàn đi, tay khua rối rít vẫn không cản được đám trẻ lộn xộn. Mấy ông già ra xã họp thấy đông tưởng có chuyện gì cũng sấn vào xem.
Thằng Đạo đứng nhún nhún rồi lao đến quả bóng. Bóng bay bổng lên hai đầu tay chới với của thằng thủ môn bên kia. Bọn trẻ trong làng gào to “Vào, vào rồi”. Chúng nó quay lại nhìn cụ Phiên chờ đợi, nhưng đôi tay xương xẩu của cụ xua rối rít. Mồm cụ hô to: “Cao quá, không được tính!”. Cả đội mình xúm lại quanh cụ nhưng mặt cụ vẫn tỉnh queo. Thằng Học khều tay cụ thì thào
- Cụ đừng vì bao du lịch mà thiên vị bên nó
- Mày nói cái gì?
Thấy nét mặt cụ, mình kéo thằng Học ra sân không cho nó cãi nữa
- Thôi không cần, đá tiếp đi.
Một thằng đội bên được thể vênh mặt
- Cóc thèm ăn gian. Trọng tài như thế là đúng!
Cứ lôi thôi thế này đánh nhau chứ chẳng chơi. Mấy thằng đội mình đang nổi khùng choành chọe với bọn làng bên. Vi thấy thế chạy ra kéo mình vào bãi. Mình sợ lắm nhưng cứ ra oai
- Em cứ vào kia. Để anh lo!
Thằng Học đang định xông ra sân nói lý thì nhảy dựng lên như bị bọ đốt đít khi nghe thấy tiếng gọi thất thanh.
- Đ. mẹ thằng Buồi, bố bảo cắm máy bơm nước vào ruộng mà mày nhảy ra đây đá bóng. Tiên sư mày.
- Chết tao rồi Hoàng ơi, bố tao gọi.
Thằng Học chạy về cũng đồng nghĩa với thiếu người nên trận đấu bóng giải tán. Chưa đá được mấy nên lũ trẻ hậm hực lắm. Riêng mình thì sướng chạy ngay vào chỗ em mặc quần áo lại. Thằng Học về rồi, còn lại mình và em với lũ trẻ chưa quen. Thấy hơi ghê. Đang định dắt em về thì cả lũ gọi lại.
- Mày là bạn thằng Học à?
- Ừ !
- Thế còn đứa này ?
- Là bạn tao !
- Thằng Học về rồi ! Đi chơi với bọn tao không ?
- Đi đâu ?
- Thích ăn ổi không ?
- Có !
- Thế thì cứ đi đi.
Mình dắt Vi theo lũ trẻ chạy qua mấy cánh đồng. Vi thích lắm. Em lon ton sau mình như bé con. Em cười nhiều và quên hẳn đi những gì mới xảy ra ngày hôm qua. Cũng chẳng bận tâm gì đến chuyện bố mẹ. Em tíu tít chỉ cho mình cái nọ cái kia, hỏi han đủ thứ. Đế giày và ống quần em chẳng mấy mà bết đầy bùn. Em cứ dừng lại cọ bớt đất đi rồi lại chạy tiếp.
Mấy đứa dẫn mình đến trạm điện của làng. Trong trạm có một khu đất trồng toàn ổi là ổi. Cả bọn phân công Vi đứng ngoài cổng trạm canh gác. Còn mình đứng dưới gốc nhặt ổi. Còn lại cả lũ mỗi đứa một cây, trèo lên oanh tạc. Ngó qua là biết đi ăn trộm. Trò này thích cái là cảm giác cận kề nguy hiểm mà vẫn lao tới. Ổi quê ngon kinh khủng. Quả nào quả nấy ngọt lịm và thơm lừng. Cắn một cái sướng cả miệng. Mình lúi húi nhặt ổi dưới gốc mà chúng nó cứ trên cây ném nhau đôm đốp.
Thấy bóng người, em hú cả bọn cùng nhau chạy. Mấy thằng trên cây vội quá ngã dúi dụi. Nhìn cái cảnh chạy trốn mà như lũ chuột mất tổ. Em vừa chạy vừa cười ha hả. Nhìn là biết lại bày trò
- Em lừa đúng không ?
- Chứ còn gì nữa. Vui ha !
Em đểu quá đi. Cũng may chúng nó không biết chứ không mình bị tế sống. Thò tay vào túi lấy cho em mấy quả ổi mình để dành. Em cất hai quả vào túi áo rồi cho mình một nửa. Em ăn một nửa. Đang chạy thì thấy bọn trẻ gọi thất thanh.
- Ngu rồi Hoàng ơi. Đừng đi vào đấy !
Vừa dứt lời, mình hụt chân ngã luôn. Bọn khốn nạn này chơi gì mà ác. Đào hố rõ sâu rồi đổ phân xuống, phủ rơm lên che đi để bẫy người. Làm mình rơi xuống, cứt ngập mắt cá chân thối khỉnh.
- Mày chạy nhanh quá bọn tao không kịp ngăn.
- Thế chúng mày đào hố cứt làm gì ? Dấm để ăn à ?
- Để bẫy bọn làng bên. Nó chuyên sang bãi làng mình đào khoai trộm.
Mình ngồi rũ rũ chân. Ghê dã man. Cáu thế không biết. Chơi gì mà bẩn khiếp.
- Đi ra sông mà rửa!
- Rửa sao hết mùi được. Cứt này phải ủ mấy ngày rồi. Thối khắm
- Sao không hết. Bọn tao toàn vật nhau ở đây, có thằng cắm mặt vào bãi cứt chó. Đứng dậy nhổ nước bọt phù phù rồi lại vật nhau tiếp.
Trời ạ. Mấy bố chẳng biết tí vệ sinh nào. Lụi hụi xuống sông rửa chân. Lúc sau lên đã thấy thằng Học ra từ bao giờ. Mặt nó sa sầm lại. Hằm hằm không nói với ai câu nào.
- Sao thế? Có bị bố mày tẩn không?
- Sao không? Đây này!
Không ngại Vi. Thằng bé đứng dậy tụt quần giơ mông ra, hiện rõ mấy lằn roi đỏ còn hằn in trên da. Mình thấy thương quá. Trong khi cả lũ bò ra bãi cát cười rũ rượi. Em ngồi bó gối bên cạnh mình, cười khúc khích. Mình biết em vui. Trẻ con làng quê cả ngày chỉ biết đến đồng ruộng với con bò. Đứa nào đi học về là vứt ngay cặp sách chạy ra bãi tụ tập. Ngày nào cũng bày trò đùa nghịch. Chẳng giống như cuộc sống lặp đi lặp lại theo chu kì của mình và Vi khi còn ở thành phố.
Lũ trẻ dạy mình đào khoai rồi ngồi nướng ăn. Ăn chán thì dạy mình cưỡi trâu, cưỡi bò. Lúc đầu không quen mấy lần ngã lộn cổ. Chơi trò gì cũng thấy tiếng em cười khanh khách. Người gì cười hoài. Thế này tối nay về thế nào cũng đau hàm cho xem.
Thằng Học có trò chơi phát tởm. Cứ mỗi lần nó buồn đánh rắm là lại đứng trên lưng trâu, tay chỉ lên trời hô “Anh em chú ý, anh em chú ý. Tàu bay địch tới. Tàu bay địch tới.” Xong rồi nổ rắm một tràng. Mà cái thằng. Không biết ăn gì mà đánh rắm rõ to. Cứ bẹp bẹp từng hồi. Trò này mình nhìn còn thấy ngại mà em cứ cười hoài. Lạ. Cái gì em cũng tít mắt cười thấy vui.
- Mày tránh xa thằng Học ra Hoàng ạ. Thằng mất dậy chuyên bủm rắm ủ vào tay xong ném vào mặt bọn tao, thối kinh!
Cả lũ lại bò ra lưng trâu cười. Lúc sau thằng Giới cưỡi con trâu ngay cạnh mình cũng làm trò. Đứng lên hô nhanh “Anh em chú ý. Tàu bay địch tới”. Nó làm một tiếng Bủm rõ to, nhưng sau chỉ nghe thấy tiếng toẹt toẹt nhẹ nhẹ. Đít quần nó phồng phồng lên. Thằng Học ngước lên nhìn rồi cười hô hố một cách thô bỉ.
- Dm thằng Giới đánh rắm mạnh quá ỉa mẹ ra quần rồi! =)))))))
- Tiên sư mày, đã đang bị đi ỉa còn đú
- Mẹ nó, cứt ướt lưng trâu luôn! =))))
Em cứ bụm miệng cười. Không phải nói chứ mình cười gần chết. Cười nghiêng ngả tí ngã gãy cổ. Thằng Giới méo mặt đi về phía sông, bỏ mặc đằng sau những tiếng rú man rợ trong cơn cười của lũ trẻ
- Cụ thổi cái gì thế?
- Mày bị phạt!
- Sao lại thế ạ?
- Mày túm tay thằng Hoàng chứ sao nữa!
- Nhưng bóng có chạm tay cháu đâu? – thằng bé vẫn gân cổ để cãi.
- Vẫn phạt! – Cụ Phiên vẫn ôm bóng nói nghiêm khắc.
Một thằng bé loắt choắt chạy từ giữa sân lại giật giật tay cụ.
- Cụ đừng thiên vị nhé. Tối cháu xin mẹ cháu bao thuốc du lịch cho cụ.
- Không nói nhiều. Đây là luật. – Xong rồi cụ cúi xuống thì thầm với thằng bé – Cơ mà tối mang sang rồi trận sau cụ xử nhẹ cho.
- Bên kia đứa nào sút?
- Để tao
- Để tao
- Tao sút cho
Thằng Đạo và thằng Biên nhao nhao lên. Thằng Học tiến đến bảo thằng Biên
- Thôi mày để thằng Đạo đá. Mày sút có ra cái đéo gì đâu mà tranh
- Được, mày nhớ đấy nhé!
Thằng Biên nói thế nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía sân mình. Bọn trẻ con trong làng đang chăm chú theo dõi trận đấu, thấy quân mình được phạt, hò nhau đổ xô ra bao quanh thằng Biên. Vi cũng thích chí chạy lại phía mình cười toe toét.
- Dẹp ra! Khán giả không được vào sân!
Giọng cụ Phiên khàn đi, tay khua rối rít vẫn không cản được đám trẻ lộn xộn. Mấy ông già ra xã họp thấy đông tưởng có chuyện gì cũng sấn vào xem.
Thằng Đạo đứng nhún nhún rồi lao đến quả bóng. Bóng bay bổng lên hai đầu tay chới với của thằng thủ môn bên kia. Bọn trẻ trong làng gào to “Vào, vào rồi”. Chúng nó quay lại nhìn cụ Phiên chờ đợi, nhưng đôi tay xương xẩu của cụ xua rối rít. Mồm cụ hô to: “Cao quá, không được tính!”. Cả đội mình xúm lại quanh cụ nhưng mặt cụ vẫn tỉnh queo. Thằng Học khều tay cụ thì thào
- Cụ đừng vì bao du lịch mà thiên vị bên nó
- Mày nói cái gì?
Thấy nét mặt cụ, mình kéo thằng Học ra sân không cho nó cãi nữa
- Thôi không cần, đá tiếp đi.
Một thằng đội bên được thể vênh mặt
- Cóc thèm ăn gian. Trọng tài như thế là đúng!
Cứ lôi thôi thế này đánh nhau chứ chẳng chơi. Mấy thằng đội mình đang nổi khùng choành chọe với bọn làng bên. Vi thấy thế chạy ra kéo mình vào bãi. Mình sợ lắm nhưng cứ ra oai
- Em cứ vào kia. Để anh lo!
Thằng Học đang định xông ra sân nói lý thì nhảy dựng lên như bị bọ đốt đít khi nghe thấy tiếng gọi thất thanh.
- Đ. mẹ thằng Buồi, bố bảo cắm máy bơm nước vào ruộng mà mày nhảy ra đây đá bóng. Tiên sư mày.
- Chết tao rồi Hoàng ơi, bố tao gọi.
Thằng Học chạy về cũng đồng nghĩa với thiếu người nên trận đấu bóng giải tán. Chưa đá được mấy nên lũ trẻ hậm hực lắm. Riêng mình thì sướng chạy ngay vào chỗ em mặc quần áo lại. Thằng Học về rồi, còn lại mình và em với lũ trẻ chưa quen. Thấy hơi ghê. Đang định dắt em về thì cả lũ gọi lại.
- Mày là bạn thằng Học à?
- Ừ !
- Thế còn đứa này ?
- Là bạn tao !
- Thằng Học về rồi ! Đi chơi với bọn tao không ?
- Đi đâu ?
- Thích ăn ổi không ?
- Có !
- Thế thì cứ đi đi.
Mình dắt Vi theo lũ trẻ chạy qua mấy cánh đồng. Vi thích lắm. Em lon ton sau mình như bé con. Em cười nhiều và quên hẳn đi những gì mới xảy ra ngày hôm qua. Cũng chẳng bận tâm gì đến chuyện bố mẹ. Em tíu tít chỉ cho mình cái nọ cái kia, hỏi han đủ thứ. Đế giày và ống quần em chẳng mấy mà bết đầy bùn. Em cứ dừng lại cọ bớt đất đi rồi lại chạy tiếp.
Mấy đứa dẫn mình đến trạm điện của làng. Trong trạm có một khu đất trồng toàn ổi là ổi. Cả bọn phân công Vi đứng ngoài cổng trạm canh gác. Còn mình đứng dưới gốc nhặt ổi. Còn lại cả lũ mỗi đứa một cây, trèo lên oanh tạc. Ngó qua là biết đi ăn trộm. Trò này thích cái là cảm giác cận kề nguy hiểm mà vẫn lao tới. Ổi quê ngon kinh khủng. Quả nào quả nấy ngọt lịm và thơm lừng. Cắn một cái sướng cả miệng. Mình lúi húi nhặt ổi dưới gốc mà chúng nó cứ trên cây ném nhau đôm đốp.
Thấy bóng người, em hú cả bọn cùng nhau chạy. Mấy thằng trên cây vội quá ngã dúi dụi. Nhìn cái cảnh chạy trốn mà như lũ chuột mất tổ. Em vừa chạy vừa cười ha hả. Nhìn là biết lại bày trò
- Em lừa đúng không ?
- Chứ còn gì nữa. Vui ha !
Em đểu quá đi. Cũng may chúng nó không biết chứ không mình bị tế sống. Thò tay vào túi lấy cho em mấy quả ổi mình để dành. Em cất hai quả vào túi áo rồi cho mình một nửa. Em ăn một nửa. Đang chạy thì thấy bọn trẻ gọi thất thanh.
- Ngu rồi Hoàng ơi. Đừng đi vào đấy !
Vừa dứt lời, mình hụt chân ngã luôn. Bọn khốn nạn này chơi gì mà ác. Đào hố rõ sâu rồi đổ phân xuống, phủ rơm lên che đi để bẫy người. Làm mình rơi xuống, cứt ngập mắt cá chân thối khỉnh.
- Mày chạy nhanh quá bọn tao không kịp ngăn.
- Thế chúng mày đào hố cứt làm gì ? Dấm để ăn à ?
- Để bẫy bọn làng bên. Nó chuyên sang bãi làng mình đào khoai trộm.
Mình ngồi rũ rũ chân. Ghê dã man. Cáu thế không biết. Chơi gì mà bẩn khiếp.
- Đi ra sông mà rửa!
- Rửa sao hết mùi được. Cứt này phải ủ mấy ngày rồi. Thối khắm
- Sao không hết. Bọn tao toàn vật nhau ở đây, có thằng cắm mặt vào bãi cứt chó. Đứng dậy nhổ nước bọt phù phù rồi lại vật nhau tiếp.
Trời ạ. Mấy bố chẳng biết tí vệ sinh nào. Lụi hụi xuống sông rửa chân. Lúc sau lên đã thấy thằng Học ra từ bao giờ. Mặt nó sa sầm lại. Hằm hằm không nói với ai câu nào.
- Sao thế? Có bị bố mày tẩn không?
- Sao không? Đây này!
Không ngại Vi. Thằng bé đứng dậy tụt quần giơ mông ra, hiện rõ mấy lằn roi đỏ còn hằn in trên da. Mình thấy thương quá. Trong khi cả lũ bò ra bãi cát cười rũ rượi. Em ngồi bó gối bên cạnh mình, cười khúc khích. Mình biết em vui. Trẻ con làng quê cả ngày chỉ biết đến đồng ruộng với con bò. Đứa nào đi học về là vứt ngay cặp sách chạy ra bãi tụ tập. Ngày nào cũng bày trò đùa nghịch. Chẳng giống như cuộc sống lặp đi lặp lại theo chu kì của mình và Vi khi còn ở thành phố.
Lũ trẻ dạy mình đào khoai rồi ngồi nướng ăn. Ăn chán thì dạy mình cưỡi trâu, cưỡi bò. Lúc đầu không quen mấy lần ngã lộn cổ. Chơi trò gì cũng thấy tiếng em cười khanh khách. Người gì cười hoài. Thế này tối nay về thế nào cũng đau hàm cho xem.
Thằng Học có trò chơi phát tởm. Cứ mỗi lần nó buồn đánh rắm là lại đứng trên lưng trâu, tay chỉ lên trời hô “Anh em chú ý, anh em chú ý. Tàu bay địch tới. Tàu bay địch tới.” Xong rồi nổ rắm một tràng. Mà cái thằng. Không biết ăn gì mà đánh rắm rõ to. Cứ bẹp bẹp từng hồi. Trò này mình nhìn còn thấy ngại mà em cứ cười hoài. Lạ. Cái gì em cũng tít mắt cười thấy vui.
- Mày tránh xa thằng Học ra Hoàng ạ. Thằng mất dậy chuyên bủm rắm ủ vào tay xong ném vào mặt bọn tao, thối kinh!
Cả lũ lại bò ra lưng trâu cười. Lúc sau thằng Giới cưỡi con trâu ngay cạnh mình cũng làm trò. Đứng lên hô nhanh “Anh em chú ý. Tàu bay địch tới”. Nó làm một tiếng Bủm rõ to, nhưng sau chỉ nghe thấy tiếng toẹt toẹt nhẹ nhẹ. Đít quần nó phồng phồng lên. Thằng Học ngước lên nhìn rồi cười hô hố một cách thô bỉ.
- Dm thằng Giới đánh rắm mạnh quá ỉa mẹ ra quần rồi! =)))))))
- Tiên sư mày, đã đang bị đi ỉa còn đú
- Mẹ nó, cứt ướt lưng trâu luôn! =))))
Em cứ bụm miệng cười. Không phải nói chứ mình cười gần chết. Cười nghiêng ngả tí ngã gãy cổ. Thằng Giới méo mặt đi về phía sông, bỏ mặc đằng sau những tiếng rú man rợ trong cơn cười của lũ trẻ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.