Chương 10:
Bàn phím số N
16/07/2022
Cả đêm, Lữ Tú Cúc mơ một giấc mộng đẹp. Trong mơ, hai vợ chồng già Thiện gia đem nhà ở, đất đai, tất cả mọi thứ để lại cho đại phòng bọn họ. Con trai nàng cũng rất có tiền đồ, thi đậu cử nhân, ai cũng nịnh bợ, lấy lòng bọn họ, ngay cả huyện thái gia cũng khách khí với họ, cả thôn Bình Liễu ai cũng khen Lữ Tú Cúc tốt số, vượng phu vượng tử.
Nhà lão nhị vốn đã không có tiền đồ, lão tam lại không còn được thương yêu như trước, chỉ có thể nhìn sắc mặt nhà nàng mà sống qua ngày. Người vợ mà lão tam nuông chiều lại theo chân nàng như chó nhỏ vâng lời, khi tâm tình tốt nàng sẽ đem cho nàng ta một ít quần áo cũ không dùng tới, chỉ như vậy thôi cũng khiến nàng ta cảm động đến rơi nước mắt. Giấc mộng này thật sự quá đẹp, Lữ Tú Cúc cười đến tỉnh.
Chỉ là sau khi tỉnh giấc, nhìn vào thực tại, tâm tình lập tức trầm xuống.
Thiện gia chỉ nuôi 12 con gà, trong đó có 10 con gà mái, mỗi ngày đều đẻ 11, 12 quả trứng, mỗi tháng đều gom lại để chồng nàng Thiện Tuấn Sơn đem đến tửu lâu, giá cả cao hơn so với việc đem lên trấn bán, bởi vậy Lữ Tú Cúc cảm thấy số tiền này cũng là do nhà họ kiếm được.
Bây giờ, mới sáng đã thấy mẹ chồng cùng em chồng nấu nước làm gà, cảm giác như thể người khác đụng vào đồ của mình.
“Làm sao, chẳng lẽ ta làm gà mà cũng phải nói ngươi biết?”
Tưởng bà tử không muốn nhìn thấy bộ dạng nhỏ nhen của con dâu trưởng chút nào, dù sao nàng ta cũng là con nhà tú tài, thế nào mà tâm tư lại nhỏ mọn như kim, rõ ràng trong nhà cũng không để nàng ta chịu thiệt thòi cái gì, vậy mà lúc nào cũng làm như bị người khác chiếm mất lợi.
Hai vợ chồng già bọn họ còn chưa chết, cái nhà này không tới phiên nàng ta làm chủ.
“Theo quy củ của Thiện gia chúng ta, con dâu ở cữ đều phải làm một con gà để tẩm bổ, ba con dâu đều như nhau, ta cũng không thiên vị ai cả.” Tưởng bà tử vừa nói vừa chọn con gà mái mập nhất, cũng là con gà đẻ nhiều trứng nhất, thường xuyên đẻ được hai trứng một ngày.
Lữ Tú Cúc thấy mẹ chồng chọn con gà kia thì đau nhói tâm can, đều là gà, sao không chọn con không đẻ trứng mà cứ nhất thiết phải ăn con gà tốt nhất kia?
Hơn nữa, Lữ Tú Cúc cũng không đồng ý lời mẹ chồng vừa nói.
Đại phòng bọn họ chỉ có mình Thiện Phúc Tông là con, nàng cũng chỉ được hưởng thụ đãi ngộ mỗi người ăn một con gà mái này vào tám năm trước, sau này, vì Thiện Tuấn Sơn làm chưởng quầy tửu lâu trên huyện thành mà hai vợ chồng ít gần gũi nhau, nàng cũng không mang thai nữa.
Nhưng hai phòng kia thì khác. Lúc trước, khi Tô Tương mang thai Thiện Phúc Đức cũng đã hưởng đãi ngộ này, nói cách khác, một mình nàng ấy ăn tới hai con gà mái trong nhà. Vương Xuân Hoa không có tiền đồ nhà lão nhị lại càng không cần nói, lúc đầu mang thai, đẻ ra hai cục nợ, lần thứ ba mang thai mới sinh được đứa con trai, ba con gà mái trong nhà cứ thế mà bị làm xoành xoạch.
Nếu muốn công bằng thì cũng phải cho đại phòng của nàng mấy con gà mái để bồi bổ chứ.
Lữ Tú Cúc bĩu môi, sinh con trai còn chưa nói, sinh cái cục nợ mà ăn gà mái cũng không sợ mất hết phúc khí, tổn thọ sao.
“Nương, hôm qua người đã mệt mỏi cả một ngày, để lát nữa con nấu canh gà mang qua đệ muội cho.”
Lữ Tú Cúc nhanh chóng thay đổi ánh mắt, không thể để vợ lão tam chiếm lợi ích một mình được, chờ lúc canh gà chín, nàng lén húp mấy chén, rồi lại thêm chút nước vào nấu thêm một chút, mùi vị sẽ như lúc đầu, sẽ không bị ai phát hiện.
“Không cần, ta chưa già tới mức phải nhờ người khác nấu canh gà.”
Tưởng bà tử là người từng trải, chỉ nhìn thôi cũng biết Lữ Tú Cúc nghĩ cái gì, chút tâm tư kia sao qua nổi mắt bà.
Nghĩ mà xem, trước đây hai vợ chồng bà đã tốn không ít bạc để chồng nàng đi học, ngay cả bây giờ, trong đám con cháu đời thứ ba cũng chỉ có mình cháu đích tôn Thiện Phúc Tông là người có học, đa phần chi tiêu trong nhà đều là cho đại phòng của họ, nếu không thì chỉ với số tiền mà vợ chồng bà kiếm được, làm sao chỉ có thể mua hơn hai mươi mẫu ruộng đất.
Lữ Tú Cúc lại cố tình không hiểu, cứ cảm thấy đại phòng chịu thiệt thòi. Tưởng bà nghĩ bụng, cứ cho là con trai trưởng đem toàn bộ số tiền kiếm góp vào quỹ chung thì đại phòng vẫn là có lợi nhất, chưa kể con trai trưởng từ khi thành thân, nghe lời vợ xúi giục, còn để dành quỹ riêng.
Trong cái nhà này nếu mà nói chịu thiệt thòi thì cũng chỉ có nhà lão nhị và lão tam.
Đất đai trong nhà đều do một tay lão nhị trông nom, lão tam tuy lười biếng nhưng vợ hắn lại có thể kiếm tiền, mà hai nhà họ lại không có ai đi học, thì có thể tốn bao nhiêu tiền chung cơ chứ?
Nhà lão nhị vốn đã không có tiền đồ, lão tam lại không còn được thương yêu như trước, chỉ có thể nhìn sắc mặt nhà nàng mà sống qua ngày. Người vợ mà lão tam nuông chiều lại theo chân nàng như chó nhỏ vâng lời, khi tâm tình tốt nàng sẽ đem cho nàng ta một ít quần áo cũ không dùng tới, chỉ như vậy thôi cũng khiến nàng ta cảm động đến rơi nước mắt. Giấc mộng này thật sự quá đẹp, Lữ Tú Cúc cười đến tỉnh.
Chỉ là sau khi tỉnh giấc, nhìn vào thực tại, tâm tình lập tức trầm xuống.
Thiện gia chỉ nuôi 12 con gà, trong đó có 10 con gà mái, mỗi ngày đều đẻ 11, 12 quả trứng, mỗi tháng đều gom lại để chồng nàng Thiện Tuấn Sơn đem đến tửu lâu, giá cả cao hơn so với việc đem lên trấn bán, bởi vậy Lữ Tú Cúc cảm thấy số tiền này cũng là do nhà họ kiếm được.
Bây giờ, mới sáng đã thấy mẹ chồng cùng em chồng nấu nước làm gà, cảm giác như thể người khác đụng vào đồ của mình.
“Làm sao, chẳng lẽ ta làm gà mà cũng phải nói ngươi biết?”
Tưởng bà tử không muốn nhìn thấy bộ dạng nhỏ nhen của con dâu trưởng chút nào, dù sao nàng ta cũng là con nhà tú tài, thế nào mà tâm tư lại nhỏ mọn như kim, rõ ràng trong nhà cũng không để nàng ta chịu thiệt thòi cái gì, vậy mà lúc nào cũng làm như bị người khác chiếm mất lợi.
Hai vợ chồng già bọn họ còn chưa chết, cái nhà này không tới phiên nàng ta làm chủ.
“Theo quy củ của Thiện gia chúng ta, con dâu ở cữ đều phải làm một con gà để tẩm bổ, ba con dâu đều như nhau, ta cũng không thiên vị ai cả.” Tưởng bà tử vừa nói vừa chọn con gà mái mập nhất, cũng là con gà đẻ nhiều trứng nhất, thường xuyên đẻ được hai trứng một ngày.
Lữ Tú Cúc thấy mẹ chồng chọn con gà kia thì đau nhói tâm can, đều là gà, sao không chọn con không đẻ trứng mà cứ nhất thiết phải ăn con gà tốt nhất kia?
Hơn nữa, Lữ Tú Cúc cũng không đồng ý lời mẹ chồng vừa nói.
Đại phòng bọn họ chỉ có mình Thiện Phúc Tông là con, nàng cũng chỉ được hưởng thụ đãi ngộ mỗi người ăn một con gà mái này vào tám năm trước, sau này, vì Thiện Tuấn Sơn làm chưởng quầy tửu lâu trên huyện thành mà hai vợ chồng ít gần gũi nhau, nàng cũng không mang thai nữa.
Nhưng hai phòng kia thì khác. Lúc trước, khi Tô Tương mang thai Thiện Phúc Đức cũng đã hưởng đãi ngộ này, nói cách khác, một mình nàng ấy ăn tới hai con gà mái trong nhà. Vương Xuân Hoa không có tiền đồ nhà lão nhị lại càng không cần nói, lúc đầu mang thai, đẻ ra hai cục nợ, lần thứ ba mang thai mới sinh được đứa con trai, ba con gà mái trong nhà cứ thế mà bị làm xoành xoạch.
Nếu muốn công bằng thì cũng phải cho đại phòng của nàng mấy con gà mái để bồi bổ chứ.
Lữ Tú Cúc bĩu môi, sinh con trai còn chưa nói, sinh cái cục nợ mà ăn gà mái cũng không sợ mất hết phúc khí, tổn thọ sao.
“Nương, hôm qua người đã mệt mỏi cả một ngày, để lát nữa con nấu canh gà mang qua đệ muội cho.”
Lữ Tú Cúc nhanh chóng thay đổi ánh mắt, không thể để vợ lão tam chiếm lợi ích một mình được, chờ lúc canh gà chín, nàng lén húp mấy chén, rồi lại thêm chút nước vào nấu thêm một chút, mùi vị sẽ như lúc đầu, sẽ không bị ai phát hiện.
“Không cần, ta chưa già tới mức phải nhờ người khác nấu canh gà.”
Tưởng bà tử là người từng trải, chỉ nhìn thôi cũng biết Lữ Tú Cúc nghĩ cái gì, chút tâm tư kia sao qua nổi mắt bà.
Nghĩ mà xem, trước đây hai vợ chồng bà đã tốn không ít bạc để chồng nàng đi học, ngay cả bây giờ, trong đám con cháu đời thứ ba cũng chỉ có mình cháu đích tôn Thiện Phúc Tông là người có học, đa phần chi tiêu trong nhà đều là cho đại phòng của họ, nếu không thì chỉ với số tiền mà vợ chồng bà kiếm được, làm sao chỉ có thể mua hơn hai mươi mẫu ruộng đất.
Lữ Tú Cúc lại cố tình không hiểu, cứ cảm thấy đại phòng chịu thiệt thòi. Tưởng bà nghĩ bụng, cứ cho là con trai trưởng đem toàn bộ số tiền kiếm góp vào quỹ chung thì đại phòng vẫn là có lợi nhất, chưa kể con trai trưởng từ khi thành thân, nghe lời vợ xúi giục, còn để dành quỹ riêng.
Trong cái nhà này nếu mà nói chịu thiệt thòi thì cũng chỉ có nhà lão nhị và lão tam.
Đất đai trong nhà đều do một tay lão nhị trông nom, lão tam tuy lười biếng nhưng vợ hắn lại có thể kiếm tiền, mà hai nhà họ lại không có ai đi học, thì có thể tốn bao nhiêu tiền chung cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.