Chương 18:
Bàn phím số N
16/07/2022
Hắn đần độn, không thông minh như đại ca và tiểu đệ, ngoại trừ làm việc chân tay ra, hắn cũng không biết kiếm tiền bằng cách nào khác. Nhưng Thiện Tuấn Hà cho rằng mình đã làm tốt nhất có thể, mấy năm nay tiền hắn kiếm đều đưa cho vợ cất giữ, cũng chỉ vì muốn nàng yên tâm.
Mấy năm qua, gia đình nhỏ của họ cũng tích góp hơn 10 lượng bạc, Thiện Tuấn Hải tính kỹ rồi, chờ con trai lớn chút nữa, nếu nó có khả năng tiếp thu chữ nghĩa, thì dù nhà lớn không cho tiền, hắn cũng sẽ tự mình chi ra, tuyệt đối không phụ lòng bốn mẹ con nàng.
Nghe Thiện Tuấn Hà nhắc tới số tiền kiếm được nhờ khuân vác, nét mặt Vương Xuân Hoa có chút mất tự nhiên, nàng luống cuống cắt ngang lời Thiện Tuấn Hà, nói phòng bếp cần nàng hỗ trợ, rồi cúi đầu vội vã rời đi.
Thiện Tuấn Hà chỉ nghĩ nàng đã nghe lọt tai, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhìn đại ca với tiểu đệ đang trò chuyện vui vẻ, cũng tranh thủ thời gian gia nhập cuộc trò chuyện.
Để làm tiệc cho cháu gái nhỏ yêu thương, Tưởng bà tử cũng là chi hết vốn liếng.
Sáu món khai vị bao gồm hai đĩa điểm tâm, hai đĩa trái cây, còn có một chồng đậu phộng và một đĩa rau trộn. Sáu món ăn chính gồm thịt heo hầm đậu rang, cá hấp đậu khuôn, hẹ xào trứng, trứng chưng, thịt luộc, khoai sọ hấp. Món ăn mặn tuy kết hợp nhiều rau củ, ít thịt, nhưng đối với những hộ chỉ ăn thịt vào dịp lễ tết thì như vậy là đã quá thịnh soạn.
“Xuân Hoa, ngươi mau bưng những món này ra đi!”
Bên ngoài tiệc rượu náo nhiệt, nhà bếp Thiện gia cũng không nhàn rỗi. Hôm nay chịu trách nhiệm nấu chính là chị em tốt của Tưởng bà tử, cũng là người có tay nghề nấu nướng nổi tiếng nhất thôn, nhà ai làm tiệc cũng đều tìm bà ấy. Tưởng bà tử với Lữ Tú Cúc cũng không rảnh rỗi, ở trong bếp giúp đỡ một tay.
Vương Xuân Hoa đang định sắp xếp lại bàn, thì bị Lữ Tú Cúc sai đem mâm thức ăn đã chuẩn bị xong dọn lên.
“Vâng, đại tẩu.”
Vẻ mặt Vương Xuân Hoa đã không còn khó chịu, trở lại bộ dạng bảo sao làm vậy thường ngày, nhận mâm thịt luộc với hẹ xào trứng trong tay Lữ Tú Cúc bưng ra ngoài.
Bên ngoài, khách khứa cũng đã ăn xong mấy món khai vị, nam giới uống rượu, nữ giới với trẻ con thì uống trà, đợi thức ăn chính được mang lên, liền ăn ngấu nghiến.
Vương Xuân Hoa nhìn hai đĩa thức ăn trong tay, không nghĩ nhiều liền mang qua nhà sau.
Bàn cha mẹ nàng không có món khai vị, sợ là đã đói đến luống cuống tay chân, giờ đem hai đĩa đồ ăn chính qua để họ lấp bụng trước. Cũng không quan tâm rằng, bình thường ở những tiệc rượu trong thôn, theo trình tự là phải mang thức ăn lên cho bàn chủ nhà trước, sau đó mới dựa vào quan hệ thân thiết gần xa để mang thức ăn lên sau.
Bởi vì là ngày vui lớn, mà mọi người cũng biết nhà mẹ đẻ Vương Xuân Hoa ngồi một bàn ở nhà sau, nên cũng chỉ thầm mắng một câu trong lòng, chứ không làm lớn việc này, trò chuyện với nhau, coi như không nhìn thấy gì.
Lữ Tú Cúc rất nhanh bày biện thêm thịt luộc với hẹ xào trứng, lại giao cho Vương Xuân Hoa, lần này, Vương Xuân Hoa cũng không mắc sai lầm, mang thức ăn lên đầy đủ.
“Thiện gia các người khinh người quá đáng!”
Trong phòng bếp, mọi người đang vội vội vàng vàng, Lữ Tú Cúc đang định bảo Vương Xuân Hoa mang khoai sọ hấp lên, bên ngoài lại có tiếng gào thét, Lữ Tú Cúc giật mình, nhìn ra bên ngoài, trong lòng chộn rộn.
“Xuân Hoa, không phải là tiếng mẹ đẻ ngươi sao, còn không mau chạy ra xem xem có chuyện gì.”
Lữ Tú Cúc đầy Vương Xuân Hoa đang đứng im như tượng gỗ, cũng không chờ nàng phản ứng, chạy nhanh ra ngoài.
“Mọi người nói xem, Vương gia chúng tôi lẽ nào không phải là thân thích của Thiện gia à? Mỗi đĩa thịt luộc trên mỗi bàn đều như thế này, tại sao đĩa trên bàn chúng ta chỉ được mỗi cái vẻ bên ngoài?”
Vương bà tử không chút nghĩ ngợi, lao tới bàn tiệc gần nhất, cướp đôi đũa trong tay một người, khều đĩa thịt luộc còn đang bốc khói, phía trên đắp ba tầng thịt xắt lát, phía dưới là cải trắng, nhìn lượng thịt thật dồi dào.
Nghĩ tới đĩa trên bàn bọn họ chỉ có một lớp thịt mỏng ở bên trên, còn lại đều là cải trắng luộc, Vương bà tử cảm thấy Thiện gia thật sự quá coi khinh người.
“Bá nương, hôm nay là ngày lành của cháu gái con, sao bá cứ nhất định phải phá hỏng chuyện tốt của Thiện gia như vậy?” Lần này Lữ Tú Cúc không còn khách khí, hai tay chống nạnh, hất cằm, bày ra bộ dạng đanh đá.
“Ngươi, ngươi, ngươi!”
Vương bà tử mắt liến láu, ngồi bệt xuống đất, kêu rên: “Thiện gia khinh người, xem thường chúng ta nhà nghèo, mắt chó coi thường người khác, ta không muốn sống nữa!”
“Nương, người mau đứng lên đi, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Mấy năm qua, gia đình nhỏ của họ cũng tích góp hơn 10 lượng bạc, Thiện Tuấn Hải tính kỹ rồi, chờ con trai lớn chút nữa, nếu nó có khả năng tiếp thu chữ nghĩa, thì dù nhà lớn không cho tiền, hắn cũng sẽ tự mình chi ra, tuyệt đối không phụ lòng bốn mẹ con nàng.
Nghe Thiện Tuấn Hà nhắc tới số tiền kiếm được nhờ khuân vác, nét mặt Vương Xuân Hoa có chút mất tự nhiên, nàng luống cuống cắt ngang lời Thiện Tuấn Hà, nói phòng bếp cần nàng hỗ trợ, rồi cúi đầu vội vã rời đi.
Thiện Tuấn Hà chỉ nghĩ nàng đã nghe lọt tai, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhìn đại ca với tiểu đệ đang trò chuyện vui vẻ, cũng tranh thủ thời gian gia nhập cuộc trò chuyện.
Để làm tiệc cho cháu gái nhỏ yêu thương, Tưởng bà tử cũng là chi hết vốn liếng.
Sáu món khai vị bao gồm hai đĩa điểm tâm, hai đĩa trái cây, còn có một chồng đậu phộng và một đĩa rau trộn. Sáu món ăn chính gồm thịt heo hầm đậu rang, cá hấp đậu khuôn, hẹ xào trứng, trứng chưng, thịt luộc, khoai sọ hấp. Món ăn mặn tuy kết hợp nhiều rau củ, ít thịt, nhưng đối với những hộ chỉ ăn thịt vào dịp lễ tết thì như vậy là đã quá thịnh soạn.
“Xuân Hoa, ngươi mau bưng những món này ra đi!”
Bên ngoài tiệc rượu náo nhiệt, nhà bếp Thiện gia cũng không nhàn rỗi. Hôm nay chịu trách nhiệm nấu chính là chị em tốt của Tưởng bà tử, cũng là người có tay nghề nấu nướng nổi tiếng nhất thôn, nhà ai làm tiệc cũng đều tìm bà ấy. Tưởng bà tử với Lữ Tú Cúc cũng không rảnh rỗi, ở trong bếp giúp đỡ một tay.
Vương Xuân Hoa đang định sắp xếp lại bàn, thì bị Lữ Tú Cúc sai đem mâm thức ăn đã chuẩn bị xong dọn lên.
“Vâng, đại tẩu.”
Vẻ mặt Vương Xuân Hoa đã không còn khó chịu, trở lại bộ dạng bảo sao làm vậy thường ngày, nhận mâm thịt luộc với hẹ xào trứng trong tay Lữ Tú Cúc bưng ra ngoài.
Bên ngoài, khách khứa cũng đã ăn xong mấy món khai vị, nam giới uống rượu, nữ giới với trẻ con thì uống trà, đợi thức ăn chính được mang lên, liền ăn ngấu nghiến.
Vương Xuân Hoa nhìn hai đĩa thức ăn trong tay, không nghĩ nhiều liền mang qua nhà sau.
Bàn cha mẹ nàng không có món khai vị, sợ là đã đói đến luống cuống tay chân, giờ đem hai đĩa đồ ăn chính qua để họ lấp bụng trước. Cũng không quan tâm rằng, bình thường ở những tiệc rượu trong thôn, theo trình tự là phải mang thức ăn lên cho bàn chủ nhà trước, sau đó mới dựa vào quan hệ thân thiết gần xa để mang thức ăn lên sau.
Bởi vì là ngày vui lớn, mà mọi người cũng biết nhà mẹ đẻ Vương Xuân Hoa ngồi một bàn ở nhà sau, nên cũng chỉ thầm mắng một câu trong lòng, chứ không làm lớn việc này, trò chuyện với nhau, coi như không nhìn thấy gì.
Lữ Tú Cúc rất nhanh bày biện thêm thịt luộc với hẹ xào trứng, lại giao cho Vương Xuân Hoa, lần này, Vương Xuân Hoa cũng không mắc sai lầm, mang thức ăn lên đầy đủ.
“Thiện gia các người khinh người quá đáng!”
Trong phòng bếp, mọi người đang vội vội vàng vàng, Lữ Tú Cúc đang định bảo Vương Xuân Hoa mang khoai sọ hấp lên, bên ngoài lại có tiếng gào thét, Lữ Tú Cúc giật mình, nhìn ra bên ngoài, trong lòng chộn rộn.
“Xuân Hoa, không phải là tiếng mẹ đẻ ngươi sao, còn không mau chạy ra xem xem có chuyện gì.”
Lữ Tú Cúc đầy Vương Xuân Hoa đang đứng im như tượng gỗ, cũng không chờ nàng phản ứng, chạy nhanh ra ngoài.
“Mọi người nói xem, Vương gia chúng tôi lẽ nào không phải là thân thích của Thiện gia à? Mỗi đĩa thịt luộc trên mỗi bàn đều như thế này, tại sao đĩa trên bàn chúng ta chỉ được mỗi cái vẻ bên ngoài?”
Vương bà tử không chút nghĩ ngợi, lao tới bàn tiệc gần nhất, cướp đôi đũa trong tay một người, khều đĩa thịt luộc còn đang bốc khói, phía trên đắp ba tầng thịt xắt lát, phía dưới là cải trắng, nhìn lượng thịt thật dồi dào.
Nghĩ tới đĩa trên bàn bọn họ chỉ có một lớp thịt mỏng ở bên trên, còn lại đều là cải trắng luộc, Vương bà tử cảm thấy Thiện gia thật sự quá coi khinh người.
“Bá nương, hôm nay là ngày lành của cháu gái con, sao bá cứ nhất định phải phá hỏng chuyện tốt của Thiện gia như vậy?” Lần này Lữ Tú Cúc không còn khách khí, hai tay chống nạnh, hất cằm, bày ra bộ dạng đanh đá.
“Ngươi, ngươi, ngươi!”
Vương bà tử mắt liến láu, ngồi bệt xuống đất, kêu rên: “Thiện gia khinh người, xem thường chúng ta nhà nghèo, mắt chó coi thường người khác, ta không muốn sống nữa!”
“Nương, người mau đứng lên đi, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.