Nhà Nông Vui Vẻ

Chương 24:

Bàn phím số N

16/07/2022

Đi vào trong nhà, thường ngày mẹ hắn phải gọi năm lần bảy lượt thì đại tẩu mới chịu rời giường làm việc, mà lúc này lại tinh thần sảng khoái bưng chậu cơm cho gà ăn, sắc mặt hồng nhuận bừng sáng, hát khẽ bài đồng dao vô cùng hào hứng, ngẩng đầu thấy hắn trở về còn nhiệt tình chào hỏi.

Thiện Tuấn Hải rùng mình, cảm thấy đại tẩu như vậy thật là quái lạ.

“Lão tam, ngươi thỉnh thoảng lại ra ngoài, đệ muội chỉ có một mình trông nom đứa bé, mà hiện tại trong nhà không có việc gì, nếu có gì cần giúp đỡ, cứ bảo nàng nói với ta một tiếng, ta có thể giúp nàng một tay.”

Lữ Tú Cúc mặt tràn sắc xuân, tối hôm qua nàng cố gắng như vậy, biết đâu trong bụng đã có đứa nhỏ, ông bà ta không phải đã nói à, lúc mang thai mà nhìn nhiều đứa nhỏ đáng yêu thì sau này sinh con, đứa bé cũng sẽ lớn lên xinh đẹp.

Chỉ cần nàng khi đang hoài thai, nhìn tiểu yêu tinh tam phòng kia nhiều một chút, tương lai cũng sẽ sinh một đứa nhỏ như vậy, sau này không cần lại bị đứa nhỏ kia mê hoặc.

Lữ Tú Cúc càng nghĩ càng thấy cách này rất hay, chỉ hận ngay lúc này không thể giúp Tô Tương bế đứa nhỏ.

Vương Xuân Hoa đang cho heo ăn bên cạnh lại cảm thấy uất ức, quả nhiên trong cái nhà này ai cũng khinh thường nhị phòng bọn họ, nàng có tới ba đứa con nhỏ, vậy mà đại tẩu chưa bao giờ nói sẽ giúp nàng.

Vương Xuân Hoa lau nước mắt, lại muốn tìm người để than vãn.

Chớp mắt, Thiện Phúc Bảo đã đến thế giới này hơn một tháng. Mẫu thân Tô Tương đã hết thời gian ở cữ, còn nàng thì hầu như mỗi ngày đều làm đứa nhỏ nằm ở trên giường, thỉnh thoảng được ra ngoài phơi nắng, hóng gió. 

So với lúc mới sinh, hiện tại nàng đã nẩy nở hơn nhiều. Có lẽ nhờ Tô Tương ăn toàn đồ tốt nên sữa cũng nhiều chất dinh dưỡng, từ lúc mới sinh đến khoảng 20 ngày, nàng bắt đầu múp míp, làn da trắng sữa, chỉ còn sót lại vài tia hồng nhạt, mắt tròn xoe, miệng chúm chím, cười lên có hai lúm đồng tiền, khiến cho ai nhìn cũng thấy thích.

Hiện tại nàng cũng không ngủ nhiều như lúc mới sinh, mỗi ngày chỉ ngủ nhiều nhất hai ba canh giờ là tỉnh.

Là anh trai, mỗi ngày, việc đầu tiên Thiện Phúc Đức làm sau khi ngủ dậy, không phải là ra ngoài tìm mấy đứa nhỏ đồng trang lứa chơi nữa, mà là nhắm mắt theo đuôi đi theo sau mẫu thân, tìm được cơ hội liền kéo kéo tay, hôn hôn tiểu muội muội.

Lúc này đã là cuối thu, khó có được một ngày ấm áp, Tưởng bà tử để cho mấy con dâu trải chiếu trên thềm đá ngoài cửa chính, sau đó lót thêm hai lớp vải bông cũ, xung quanh để băng ghế, mang cháu gái vừa đầy tháng với cháu trai hơn hai tuổi đặt vào trong, để cho hai cháu gái với cháu trai lớn hơn ở bên ngoài trông coi.

Người lớn còn nhiều việc phải làm, không thể lúc nào cũng trông coi mấy đứa nhỏ được.



So với lão tam Thiện Phúc Tài mới biết đi chưa bao lâu, nói chuyện còn ú ớ, thì hiển nhiên tiểu muội Thiện Phúc Bảo có được sự yêu thích của các huynh tỷ hơn.

“Muội muội xem này, kia là cỏ.”

Thiện Phúc Đức bận rộn “đào tẩu”, lật mấy băng ghế che chắn trước mắt, chui ra tìm những đồ mới lạ đem vào, để trước mặt muội muội, làm một ca ca tận lực chỉ bảo.

“Cái này là cỏ, không thể ăn.”

Trên tay Thiện Phúc Đức còn dính nhựa cây lúc nhổ, bàn tay mũm mĩm nắm nhúm cỏ, chậm chạp đưa tới trước mặt Thiện Phúc Bảo. 

Không cần nói nàng cũng biết đó là cái gì, chỉ là thấy tiểu ca ca đã cố gắng hết sức, Thiện Phúc Bảo vẫn nể tình a a hai tiếng, tỏ vẻ mình nghe hiểu.

“Muội muội, hoa, hoa thật đẹp!”

Mai Nương không biết kiếm đâu được mấy đóa hoa tươi, bắt chước bộ dáng đường đệ, khoe với đường muội.

“Thật đẹp!”

Nàng đem hoa dại màu tím trong tay tới trước mặt tiểu muội muội, vốn định cài lên tóc muội muội, thế nhưng Thiện Phúc Bảo chỉ mới sinh hơn một tháng, tóc trên đầu chỉ miễn cưỡng bao phủ cái đầu nhỏ, mềm mại, đen bóng, ngắn ngủn, căn bản không thể cài được hoa.

Mai Nương có chút khó xử, nhìn muội muội ruột Lan Nương, nghĩ lại, đem hoa chia thành hai phần, một nửa cài lên tóc của muội muội, nửa còn lại cài cho mình.

“Chờ khi nào tóc muội dài, đại tỷ sẽ giúp muội hái hoa.”

Nhìn bóng mình trong con ngươi đen láy của tiểu đường muội, Mai Nương với Lan Nương xấu hổ che mặt, cười rộ lên.

Phúc Bảo cũng bị nhiễm theo, há miệng một cái, lộ ra hai hàng lợi trơn bóng, nước miếng trong suốt chảy ra, Mai Nương thấy thế liền thể hiện tình yêu thương của chị lớn, lấy chiếc khăn sạch mà tam thẩm đã chuẩn bị bên cạnh, giúp muội muội lau miệng, mấy tỷ muội ở chung vui vẻ hòa thuận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Nông Vui Vẻ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook