Nhà Nông Vui Vẻ

Chương 29:

Bàn phím số N

16/07/2022

Trong trí nhớ của nàng, nhà bà nội cũng có một ít ruộng, nhà cũ còn có một phần đất. Cha mẹ nàng vì chăm lo con trai nhỏ, nên chu cấp cho bà nội rất ít. Rau quả trong nhà đều đem lên thị trấn bán, như vậy mới có thể đổi đủ lương thực. Thức ăn của hai người cũng chỉ là phần còn dư sau khi bán cho các nhà khác, hoặc cũng là rau củ bị sâu trùng làm hư, không thể đem bán.

Đối với nàng mà nói, trứng gà và thịt chính là món ngon xa xỉ.

Sau khi bà nội qua đời, nàng lên thành phố sống chung với cha mẹ. Hai vợ chồng bận rộn lo toan cửa tiệm, mọi việc trong nhà đều đổ hết lên đầu nàng, mĩ vị đùi gà với tôm cá đều cho em trai với bố, thỉnh thoảng nàng mới được ăn đầu cá hoặc xương còn xót lại, những thứ đó đối với những đứa nhỏ trong thành phố chỉ là thứ không đáng ăn, nhưng đối với nàng, đó đều là những thứ quý giá khó có được.

Cho tới giờ nàng vẫn nhớ rõ cảm giác hạnh phúc khi lần đầu tiên được ăn cua, dù rằng thứ nàng ăn chỉ là mấy cái chân cua mà em trai không thích ăn để lại.

Có lẽ bởi những gì đã trải qua khi còn nhỏ, nên khi lớn lên, nàng đối với thức ăn đặc biệt cố chấp. Số tiền đi làm kiếm được, trừ đóng học phí với để dành mua nhà, còn lại để chi tiêu, nàng không thích quần áo xinh đẹp với đồ trang điểm sang trọng như bạn bè đồng trang lứa, mà đa phần đều dùng để mua đồ ăn.

Lúc còn đi học, mỗi tháng nàng đều phải tìm một nhà hàng được đánh giá tốt để ăn một bữa ngon, mà số tiền này chủ yếu do nàng tiết kiệm trong những bữa ăn hàng ngày. Sau này đi làm, nàng đối tốt với bản thân hơn, thuê một căn phòng nhỏ có nhà bếp, mua đủ các loại gia vị, nguyên liệu nấu ăn, lại lên mạng tìm hiểu công thức nấu nướng, kết hợp với hương vị của những nhà hàng từng ăn qua, cố gắng tập nấu, dần dần, nàng cũng nghĩ ra được công thức của riêng mình.

Có thể nói, cuộc sống của nàng trừ việc kiếm tiền thì còn lại chỉ có ăn.

Nghĩ lại chuyện lúc trước chợt đau lòng, nàng nhớ ra trong tủ lạnh còn có cua hoàng đế nàng suy nghĩ rất lâu mới dám đặt mua trên trang web, còn chưa kịp nếm thử mùi vị cua hoàng đế, cuối cùng lại để cái gia đình kia được lợi.

Bởi vì bi thương, Thiện Phúc Bảo không làm chủ được khóe miệng, làm cho nước miếng chảy ra ngoài, ướt đẫm cái yếm đeo trên cổ.

Từ khi đến thế giới này, mỗi ngày nàng chỉ có bú sữa mẹ với uống nước ấm. Mùi vị sữa mẹ chẳng có gì ngon, nhạt nhẽo, lại đọng vị tanh ở cổ. Hơn một tháng đều uống sữa mẹ, nên những món ăn khác đều lọt vào mắt xanh của nàng.

Gà mái Thiện gia được nuôi đặc biệt tốt, trứng gà đẻ ra không giống trứng gà nhà nàng mua trong siêu thị, lòng đỏ trứng gà nhà Thiện gia đều đỏ như trái quất, nhìn qua liền bị hấp dẫn.

Đem trứng đánh đều rồi thêm chút muối, bỏ vào nồi hấp, chờ trứng đông lại, thêm vài giọt dầu mè nhà làm, rồi rắc thêm vài cộng hành thái nhỏ, mùi thơm thoang thoảng, thật là tuyệt vời.

Thiện Phúc Bảo chép miệng hai cái, nghĩ tới mình còn phải chờ sáu bảy tháng nữa mới được ăn dặm canh trứng, cả người liền thất vọng.



“Cháu ngoan của ta, con đói bụng à? Đợi xíu nữa, nãi nãi đưa con đi tìm nương cho con bú sữa nha!”

Tưởng bà tử thuần thục cầm cái khăn lau miệng cho cháu gái, sau đó nhẹ nhàng đung đưa, dỗ dành.

Thiện Phúc Bảo cũng nhận ra hành vi hiện tại của mình quá ngây thơ, thật mất mặt, liền toét miệng cười ngây ngô, sau đó nép mặt vào ngực của nãi nãi, giả vờ ngu ngơ. Dù sao nàng vẫn chỉ là đứa nhỏ, mất mặt thì kệ mất mặt.

Bộ dáng đáng yêu như vậy làm Tưởng bà tử không thể chịu được, trong lòng quên luôn mục đích chính, chỉ hận không thể đem bảo bối trong ngực chôn chặt trong tim.

“Quác quác quác!”

Thời tiết ngày càng lạnh, gà mái nằm trên ổ rơm ấp trứng, gà trống cũng không nhảy lung tung, đàng hoàng vùi mình trong đống cỏ.

Khi Tưởng bà tử ôm cháu gái đi tới, gà trống gà mái đang yên tĩnh bắt đầu kích động, gà mái đang ôm ổ ấp trứng cũng không thèm lo, rối rít chạy tới bên cạnh chuồng gà.

“Quác quác quác!”

Trong đó có một con gà mái cực kì thông minh, nhân lúc những con gà khác đang vòng quanh chuồng gà kêu bà lão, thì nó dùng cái mỏ sắc nhọn đẩy một cái trứng trong ổ tới, bà lão mắt trừng lớn nhìn cảnh tượng nó dùng móng vuốt đẩy cái trứng về phía bà.

Không biết xấu hổ, mấy con gà khác phẫn nộ, cảm thấy trong đám mình có kẻ phản bội, lập tức đập cánh, nhào vào mổ con gà có ý đồ bất chính kia, lập tức lông gà bay tứ tung, một đám gà trống và gà mái mổ nhau.

Mồ hôi nhỏ giọt!

Bà lão không tin được vào mắt mình, nhìn cháu gái ngây thơ trong lòng ngực, vội vàng che mắt nàng lại, sau đó không nghĩ nhiều liền ôm nàng đi vào trong nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Nông Vui Vẻ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook