Chương 33:
Bàn phím số N
17/07/2022
“Sợ cái gì, không phải đều——”
Thiện Tuấn Hải đang định nói các con đều đã ngủ, quay đầu lại thấy con gái bảo bối đang trừng lớn con mắt mà nhìn hắn, giống như nàng có thể hiểu được những gì hắn vừa làm.
“Nhìn thì nhìn thôi, cũng có thể để cho con gái mình từ nhỏ đã bắt đầu học cách chọn chồng, sau này, nửa kia của con bé cũng phải giống cha nó, biết yêu thương thê tử của mình.”
Thiện Tuấn Hải mặt dày, bế con gái nhỏ lên, tay nhỏ mũm mĩm của nàng chống vào nửa người trên của hắn, thấy con gái mệt mỏi ngước đầu tròn vo tựa như căng cứng, hắn liền hôn một cái thật mạnh vào mặt nàng.
“A a —— không phốc ——”
Một người rồi lại hai người tại sao cứ thích gặm nàng như thế, Thiện Phúc Bảo lấy tay che thật kín gương mặt nhỏ của mình, cảm thấy cuối cùng cũng đã tìm được tấm gương xấu xa mà ông anh của mình noi theo.
“Sao mà Phúc Bảo của chúng ta có thể khiến người khác yêu thích thế cơ chứ.”
Thiện Tuấn Hải cười ha ha, một tay nhéo nhéo cánh tay nhỏ của con gái, một tay đỡ lấy đầu nàng, hôn má phải một cái, hôn má trái một cái, hôn tới khi nào hết nghiện mới thôi.
“Đừng có chọc con, nếu mà chọc con gái khóc, xem thử nương có chạy qua đây mắng chàng không.” Tô Tương cười, cứu thoát con gái đang lộ vẻ sống không bằng chết ra khỏi tay người cha không đáng tin cậy kia, giọng điệu nhỏ nhẹ dụ dỗ.
“Không phải chàng bảo có đồ tốt cho ta xem à, đồ tốt đâu?”
Tô Tương trong lòng mơ hồ suy đoán, đoán chừng là phu quân nàng lại làm một cây trâm hay đồ trang sức linh tinh gì đó. Thỉnh thoảng trước đây, phu quân sẽ đưa cho nàng một cây trâm cài thủ công tinh xảo, không đáng bao nhiêu tiền, chủ yếu là ở tấm lòng.
Trong thôn, phụ nữ đã thành thân mà vẫn còn được phu quân tặng cho những món đồ nhỏ e là chỉ có mình nàng. Thành thân đã nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng lại có thể cảm nhận được sự ngọt ngào khi chưa kết hôn.
Cho nên Tô Tương cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình vậy là đủ. Là một người đàn ông thực thụ, không nhất nhiết phải chăm lo việc nhà cửa, đàn ông hiền lành mới đáng yêu hơn. Tuy rằng nhiều người trong thôn coi thường phu quân của nàng, nhưng hắn cũng có những ưu điểm mà ít người có thể so bì được.
Trái ngược với đại tẩu và nhị tẩu, Tô Tương cảm thấy phu quân của nàng hiện tại khá tốt.
“Nàng nhắm mắt lại đi.”
Thiện Tuấn Hải thò tay vào trong ngực, sau đó thúc giục Tô Tương mau nhắm mắt lại.
“Cái gì vậy, thần thần bí bí.” Tô Tương liếc nhẹ Thiện Tuấn Hải một cái, nét thanh thuần của thiếu nữ kết hợp với sự quyến rũ của thiếu phụ, làm Thiện Tuấn Hải nhìn đến nóng trong người, thiếu chút nữa mất kiềm chế.
Chỉ là nói thì nói thế, nhưng Tô Tương vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, còn không quên đưa tay che luôn đôi mắt của con gái.
“A a a, lương, lương ——”
Phúc Bảo nóng nảy, nàng chỉ là tiểu bảo bảo, cớ gì không cho nàng xem.
Hai tay mũm mĩm kéo kéo tay của mẫu thân xuống, chỉ là tay thịt làm gì có lực, cái tay đang che mắt nàng một chút cũng không dịch chuyển.
“Hô ——”
Phúc Bảo tức giận, cái miệng nhỏ trề môi, nghiêng người qua một bên, vùng vẫy đạp vào ca ca đang ngủ say của mình.
Lúc này nàng cũng chưa phát hiện, làm một đứa nhỏ hơn nửa năm, tính tình nàng đều đã bị khối thân thể nhỏ nhỏ này đồng hóa, làm gì còn chút thông minh, cẩn trọng, trầm ổn của kiếp trước, sống đúng theo kiểu một đứa nhỏ chưa đầy một tuổi.
“Được rồi, giờ có thể mở mắt được rồi.”
Nghe lời Thiện Tuấn Hải, Tô Tương từ từ mở mắt, đồng thời cũng lấy tay đang che mặt con gái ra.
Trước mắt một mảng sáng rực, Thiện Phúc Bảo không lộn xộn nữa, lập tức nghiêng đầu, ngoảnh mặt nhìn cha ruột.
Thiện Tuấn Hải cầm một cái vòng vàng trên tay, ước chừng to bằng ngón út của Phúc Bảo, dẹt dẹt, trên mặt khắc hình hoa mẫu đơn và hoa văn như ý, dưới ánh nến mờ ảo, lập lòe, phát ra ánh sáng rực rỡ mê người.
“Đây là ——”
Tô Tương che miệng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc mừng rỡ.
Đây chính là vàng, ai lại không biết vàng rất quý giá. Tuy xung quanh thôn Bình Liễu là mấy thôn tương đối giàu có, nhưng rất ít phụ nữ trong thôn có trang sức với trâm bạc. Thiện gia cũng được coi là một trong những nhà giàu nhất thôn, nhưng theo Tô Tương thấy, trong nhà này chắc chỉ có mẹ chồng với đại tẩu là có trang sức vàng, mà cũng không có nhiều, cùng lắm chỉ có hai ba kiểu.
Bản thân Tô Tương cũng có trang sức vàng, đó là của hồi môn mà nương cho lúc nàng xuất giá. Lúc trước Tưởng Thục Lan làm nha hoàn cho nhà giàu có sung túc, vào dịp Tết đều ban thưởng cho hạ nhân cây đậu bạc và hạt đậu vàng. Vì là tỳ nữ hầu hạ bên cạnh tiểu thư, nên lúc được trả về, Tưởng Thục Lan cũng được phu nhân và tiểu thư thưởng cho vài món trang sức, coi như là của hồi môn nhà chủ cho bà.
Thiện Tuấn Hải đang định nói các con đều đã ngủ, quay đầu lại thấy con gái bảo bối đang trừng lớn con mắt mà nhìn hắn, giống như nàng có thể hiểu được những gì hắn vừa làm.
“Nhìn thì nhìn thôi, cũng có thể để cho con gái mình từ nhỏ đã bắt đầu học cách chọn chồng, sau này, nửa kia của con bé cũng phải giống cha nó, biết yêu thương thê tử của mình.”
Thiện Tuấn Hải mặt dày, bế con gái nhỏ lên, tay nhỏ mũm mĩm của nàng chống vào nửa người trên của hắn, thấy con gái mệt mỏi ngước đầu tròn vo tựa như căng cứng, hắn liền hôn một cái thật mạnh vào mặt nàng.
“A a —— không phốc ——”
Một người rồi lại hai người tại sao cứ thích gặm nàng như thế, Thiện Phúc Bảo lấy tay che thật kín gương mặt nhỏ của mình, cảm thấy cuối cùng cũng đã tìm được tấm gương xấu xa mà ông anh của mình noi theo.
“Sao mà Phúc Bảo của chúng ta có thể khiến người khác yêu thích thế cơ chứ.”
Thiện Tuấn Hải cười ha ha, một tay nhéo nhéo cánh tay nhỏ của con gái, một tay đỡ lấy đầu nàng, hôn má phải một cái, hôn má trái một cái, hôn tới khi nào hết nghiện mới thôi.
“Đừng có chọc con, nếu mà chọc con gái khóc, xem thử nương có chạy qua đây mắng chàng không.” Tô Tương cười, cứu thoát con gái đang lộ vẻ sống không bằng chết ra khỏi tay người cha không đáng tin cậy kia, giọng điệu nhỏ nhẹ dụ dỗ.
“Không phải chàng bảo có đồ tốt cho ta xem à, đồ tốt đâu?”
Tô Tương trong lòng mơ hồ suy đoán, đoán chừng là phu quân nàng lại làm một cây trâm hay đồ trang sức linh tinh gì đó. Thỉnh thoảng trước đây, phu quân sẽ đưa cho nàng một cây trâm cài thủ công tinh xảo, không đáng bao nhiêu tiền, chủ yếu là ở tấm lòng.
Trong thôn, phụ nữ đã thành thân mà vẫn còn được phu quân tặng cho những món đồ nhỏ e là chỉ có mình nàng. Thành thân đã nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng lại có thể cảm nhận được sự ngọt ngào khi chưa kết hôn.
Cho nên Tô Tương cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình vậy là đủ. Là một người đàn ông thực thụ, không nhất nhiết phải chăm lo việc nhà cửa, đàn ông hiền lành mới đáng yêu hơn. Tuy rằng nhiều người trong thôn coi thường phu quân của nàng, nhưng hắn cũng có những ưu điểm mà ít người có thể so bì được.
Trái ngược với đại tẩu và nhị tẩu, Tô Tương cảm thấy phu quân của nàng hiện tại khá tốt.
“Nàng nhắm mắt lại đi.”
Thiện Tuấn Hải thò tay vào trong ngực, sau đó thúc giục Tô Tương mau nhắm mắt lại.
“Cái gì vậy, thần thần bí bí.” Tô Tương liếc nhẹ Thiện Tuấn Hải một cái, nét thanh thuần của thiếu nữ kết hợp với sự quyến rũ của thiếu phụ, làm Thiện Tuấn Hải nhìn đến nóng trong người, thiếu chút nữa mất kiềm chế.
Chỉ là nói thì nói thế, nhưng Tô Tương vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, còn không quên đưa tay che luôn đôi mắt của con gái.
“A a a, lương, lương ——”
Phúc Bảo nóng nảy, nàng chỉ là tiểu bảo bảo, cớ gì không cho nàng xem.
Hai tay mũm mĩm kéo kéo tay của mẫu thân xuống, chỉ là tay thịt làm gì có lực, cái tay đang che mắt nàng một chút cũng không dịch chuyển.
“Hô ——”
Phúc Bảo tức giận, cái miệng nhỏ trề môi, nghiêng người qua một bên, vùng vẫy đạp vào ca ca đang ngủ say của mình.
Lúc này nàng cũng chưa phát hiện, làm một đứa nhỏ hơn nửa năm, tính tình nàng đều đã bị khối thân thể nhỏ nhỏ này đồng hóa, làm gì còn chút thông minh, cẩn trọng, trầm ổn của kiếp trước, sống đúng theo kiểu một đứa nhỏ chưa đầy một tuổi.
“Được rồi, giờ có thể mở mắt được rồi.”
Nghe lời Thiện Tuấn Hải, Tô Tương từ từ mở mắt, đồng thời cũng lấy tay đang che mặt con gái ra.
Trước mắt một mảng sáng rực, Thiện Phúc Bảo không lộn xộn nữa, lập tức nghiêng đầu, ngoảnh mặt nhìn cha ruột.
Thiện Tuấn Hải cầm một cái vòng vàng trên tay, ước chừng to bằng ngón út của Phúc Bảo, dẹt dẹt, trên mặt khắc hình hoa mẫu đơn và hoa văn như ý, dưới ánh nến mờ ảo, lập lòe, phát ra ánh sáng rực rỡ mê người.
“Đây là ——”
Tô Tương che miệng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc mừng rỡ.
Đây chính là vàng, ai lại không biết vàng rất quý giá. Tuy xung quanh thôn Bình Liễu là mấy thôn tương đối giàu có, nhưng rất ít phụ nữ trong thôn có trang sức với trâm bạc. Thiện gia cũng được coi là một trong những nhà giàu nhất thôn, nhưng theo Tô Tương thấy, trong nhà này chắc chỉ có mẹ chồng với đại tẩu là có trang sức vàng, mà cũng không có nhiều, cùng lắm chỉ có hai ba kiểu.
Bản thân Tô Tương cũng có trang sức vàng, đó là của hồi môn mà nương cho lúc nàng xuất giá. Lúc trước Tưởng Thục Lan làm nha hoàn cho nhà giàu có sung túc, vào dịp Tết đều ban thưởng cho hạ nhân cây đậu bạc và hạt đậu vàng. Vì là tỳ nữ hầu hạ bên cạnh tiểu thư, nên lúc được trả về, Tưởng Thục Lan cũng được phu nhân và tiểu thư thưởng cho vài món trang sức, coi như là của hồi môn nhà chủ cho bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.