Chương 37:
Bàn phím số N
17/07/2022
Vốn dĩ Thiện Tuấn Hà chỉ muốn hỏi dò nàng, lại không nghĩ tới nàng sẽ phản ứng mạnh như vậy.
Sau đợt náo loạn lễ tẩy tam của cháu gái Phúc Bảo, hai nhà liền không qua lại, nhưng dù gì cũng là con gái đã xuất giá và con rể của Vương gia, vào ngày lễ Tết, hai vợ chồng vẫn phải mang một ít lễ vật tới nhà.
Trong lòng Thiện Tuấn Hà biết rõ, cuộc sống của Vương gia không tốt, vợ mình thì không tránh khỏi việc thương nhớ, số tiền mà nhị phòng tích góp được, đoán chừng nàng sẽ lấy trộm một ít để đem về đưa cho cha mẹ.
Dù sao cũng là con gái, đặt mình ở vị trí của nàng, Thiện Tuấn Hà có thể lý giải được suy nghĩ của Vương Xuân Hoa, đối với việc làm của nàng, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Chỉ là nhìn phản ứng bây giờ của Vương Xuân Hoa, sợ rằng không đơn giản chỉ là một chút như vậy.
“Tiền công mấy năm nay ta đưa cho nàng đâu, tính sơ sơ, ít nhất cũng góp được hai ba chục lượng chứ? Nàng mau đem hết số tiền tích góp được mang ra đây, để ta đếm.”
Thiện Tuấn Hà không quạt cho hai con gái nữa, đặt con trai đã được Vương Xuân Hoa ru ngủ nằm cạnh hai con gái, giận dữ trợn mắt nhìn Vương Xuân Hoa.
“Trời khuya lắm rồi, hay là thôi đi.”
Ánh mắt Vương Xuân Hoa có chút hoảng loạn, tay gắt gao siết chặt.
“Nàng cất ở chỗ nào? Nàng không tìm, ta tìm!”
Cái thứ vợ phá của, số tiền kia là hắn vất vả cực khổ khuân vác kiếm được, nàng luôn miệng nói hắn không quan tâm tới gia đình nhỏ của bọn họ, nếu mà hắn thật sự không quan tâm tới gia đình nhỏ của bọn họ, thì thời điểm hết mùa vụ vất vả lắm mới có thể nghỉ ngơi, hắn lại chạy ra bến tàu khuân vác sao? Mỗi ngày đều khiêng tới mức bả vai sưng lên, tụ máu xanh xanh tím tím, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng.
Hắn như vậy là không quan tâm tới gia đình nhỏ, Vương Xuân Hoa nàng thì có sao?
Hay cái nàng gọi là lo cho gia đình, chính là đem cha mẹ hắn ra vét sạch, lấy một nửa đem cho Vương gia, còn lại một nửa thì cho Vương Xuân Hoa nàng để dành.
Thiện Tuấn Hà không ngừng thở hồng hộc, ngày trước hắn chỉ coi như vợ hắn thích tính toán một chút, mà đa số phụ nữ trong thôn đều là như thế. Cả gia đình sống chung một chỗ, khó tránh khỏi chỉ vì một số chuyện lông gà vỏ tỏi mà làm loạn mất vui. Có thể dỗ dành, hắn cũng tận lực dỗ dành. Dù sao hắn cũng biết, trong tất cả ba nàng dâu trong nhà, vợ của hắn chính là người làm nhiều việc nhất. Nhưng hắn thật không ngờ, nàng không phải chỉ là thích tính toán một chút, mà đây là tư tưởng lệch lạc từ gốc rễ.
“Đại Hà.”
Vương Xuân Hoa có chút hoảng sợ, tiến lên muốn giữ chặt tay Thiện Tuấn Hà, trên mặt tràn đầy vẻ bi thương.
“Tiền, ta hỏi ngươi, ngươi giấu tiền ở đâu rồi!”
Thiện Tuấn Hà một tay đẩy nàng ra, sau đó xuống giường, mang giày, bắt đầu lục tung khắp phòng.
“Đại Hà, chàng đừng lục lọi, ta tìm, ta tìm cho chàng là được rồi.”
Lần đầu tiên Vương Xuân Hoa nhìn thấy Thiện Tuấn Hà như thế này, nàng vừa khóc nức nở vừa leo xuống giường, từ đầu giường lấy ra một thẻ gạch, bên trong có một cái túi vải, sau đó tay run run mở túi vải ra.
Bên trong có mấy cục bạc vụn, cộng lại cũng không tới ba bốn lượng, còn có một xâu tiền đồng. Số tiền này còn không bằng một phần lẻ số tiền mà Thiện Tuấn Hà kiếm được lúc trước.
“Đại Hà, ta là có nỗi khổ tâm. Chàng cũng biết thân thể cha mẹ ta không tốt, bọn họ đều phải uống thuốc, còn có đại ca, nhị ca và tiểu đệ của ta, bọn họ đều có nhiều con cái, bọn chúng đói tới mức gầy như cây cỏ lau. Ta là cô của chúng, sao có thể đành lòng, chỉ có thể, chỉ có thể cho tiền…”
Vương Xuân Hoa lập tức quỳ gối trên mặt đất, ôm lấy chân Thiện Tuấn Hà: “Ta chưa cho quá nhiều, mới chỉ có hai lần. Hơn nữa, cũng chỉ có bấy nhiêu, ta thật sự không phải cố ý. Chàng đánh ta, chàng đánh ta đi. Nhưng hãy xem như vì Mai Nương, Lan Nương, còn có Phúc Tài nữa, chàng đừng không cần ta.”
Cuộc sống của người nhà Vương gia thật rất khổ cực, nhất là con gái Vương gia, ăn ít nhất, làm nhiều nhất. Nếu không xuất giá, Vương Xuân Hoa sẽ không biết cảm giác mặc quần áo mới là gì, cũng không biết cảm giác được ăn cơm no là như thế nào, tất cả những thứ này, đều là nhờ gả tới Thiện gia mà nàng mới biết được.
Cha mẹ nói rất đúng, Thiện gia chính là một cái tổ hạnh phúc, nàng là con gái duy nhất của Vương gia được hưởng cái phúc này, chẳng lẽ lại không báo đáp cha mẹ đẻ, làm cho người nhà mẹ đẻ mình có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Sau đợt náo loạn lễ tẩy tam của cháu gái Phúc Bảo, hai nhà liền không qua lại, nhưng dù gì cũng là con gái đã xuất giá và con rể của Vương gia, vào ngày lễ Tết, hai vợ chồng vẫn phải mang một ít lễ vật tới nhà.
Trong lòng Thiện Tuấn Hà biết rõ, cuộc sống của Vương gia không tốt, vợ mình thì không tránh khỏi việc thương nhớ, số tiền mà nhị phòng tích góp được, đoán chừng nàng sẽ lấy trộm một ít để đem về đưa cho cha mẹ.
Dù sao cũng là con gái, đặt mình ở vị trí của nàng, Thiện Tuấn Hà có thể lý giải được suy nghĩ của Vương Xuân Hoa, đối với việc làm của nàng, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Chỉ là nhìn phản ứng bây giờ của Vương Xuân Hoa, sợ rằng không đơn giản chỉ là một chút như vậy.
“Tiền công mấy năm nay ta đưa cho nàng đâu, tính sơ sơ, ít nhất cũng góp được hai ba chục lượng chứ? Nàng mau đem hết số tiền tích góp được mang ra đây, để ta đếm.”
Thiện Tuấn Hà không quạt cho hai con gái nữa, đặt con trai đã được Vương Xuân Hoa ru ngủ nằm cạnh hai con gái, giận dữ trợn mắt nhìn Vương Xuân Hoa.
“Trời khuya lắm rồi, hay là thôi đi.”
Ánh mắt Vương Xuân Hoa có chút hoảng loạn, tay gắt gao siết chặt.
“Nàng cất ở chỗ nào? Nàng không tìm, ta tìm!”
Cái thứ vợ phá của, số tiền kia là hắn vất vả cực khổ khuân vác kiếm được, nàng luôn miệng nói hắn không quan tâm tới gia đình nhỏ của bọn họ, nếu mà hắn thật sự không quan tâm tới gia đình nhỏ của bọn họ, thì thời điểm hết mùa vụ vất vả lắm mới có thể nghỉ ngơi, hắn lại chạy ra bến tàu khuân vác sao? Mỗi ngày đều khiêng tới mức bả vai sưng lên, tụ máu xanh xanh tím tím, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng.
Hắn như vậy là không quan tâm tới gia đình nhỏ, Vương Xuân Hoa nàng thì có sao?
Hay cái nàng gọi là lo cho gia đình, chính là đem cha mẹ hắn ra vét sạch, lấy một nửa đem cho Vương gia, còn lại một nửa thì cho Vương Xuân Hoa nàng để dành.
Thiện Tuấn Hà không ngừng thở hồng hộc, ngày trước hắn chỉ coi như vợ hắn thích tính toán một chút, mà đa số phụ nữ trong thôn đều là như thế. Cả gia đình sống chung một chỗ, khó tránh khỏi chỉ vì một số chuyện lông gà vỏ tỏi mà làm loạn mất vui. Có thể dỗ dành, hắn cũng tận lực dỗ dành. Dù sao hắn cũng biết, trong tất cả ba nàng dâu trong nhà, vợ của hắn chính là người làm nhiều việc nhất. Nhưng hắn thật không ngờ, nàng không phải chỉ là thích tính toán một chút, mà đây là tư tưởng lệch lạc từ gốc rễ.
“Đại Hà.”
Vương Xuân Hoa có chút hoảng sợ, tiến lên muốn giữ chặt tay Thiện Tuấn Hà, trên mặt tràn đầy vẻ bi thương.
“Tiền, ta hỏi ngươi, ngươi giấu tiền ở đâu rồi!”
Thiện Tuấn Hà một tay đẩy nàng ra, sau đó xuống giường, mang giày, bắt đầu lục tung khắp phòng.
“Đại Hà, chàng đừng lục lọi, ta tìm, ta tìm cho chàng là được rồi.”
Lần đầu tiên Vương Xuân Hoa nhìn thấy Thiện Tuấn Hà như thế này, nàng vừa khóc nức nở vừa leo xuống giường, từ đầu giường lấy ra một thẻ gạch, bên trong có một cái túi vải, sau đó tay run run mở túi vải ra.
Bên trong có mấy cục bạc vụn, cộng lại cũng không tới ba bốn lượng, còn có một xâu tiền đồng. Số tiền này còn không bằng một phần lẻ số tiền mà Thiện Tuấn Hà kiếm được lúc trước.
“Đại Hà, ta là có nỗi khổ tâm. Chàng cũng biết thân thể cha mẹ ta không tốt, bọn họ đều phải uống thuốc, còn có đại ca, nhị ca và tiểu đệ của ta, bọn họ đều có nhiều con cái, bọn chúng đói tới mức gầy như cây cỏ lau. Ta là cô của chúng, sao có thể đành lòng, chỉ có thể, chỉ có thể cho tiền…”
Vương Xuân Hoa lập tức quỳ gối trên mặt đất, ôm lấy chân Thiện Tuấn Hà: “Ta chưa cho quá nhiều, mới chỉ có hai lần. Hơn nữa, cũng chỉ có bấy nhiêu, ta thật sự không phải cố ý. Chàng đánh ta, chàng đánh ta đi. Nhưng hãy xem như vì Mai Nương, Lan Nương, còn có Phúc Tài nữa, chàng đừng không cần ta.”
Cuộc sống của người nhà Vương gia thật rất khổ cực, nhất là con gái Vương gia, ăn ít nhất, làm nhiều nhất. Nếu không xuất giá, Vương Xuân Hoa sẽ không biết cảm giác mặc quần áo mới là gì, cũng không biết cảm giác được ăn cơm no là như thế nào, tất cả những thứ này, đều là nhờ gả tới Thiện gia mà nàng mới biết được.
Cha mẹ nói rất đúng, Thiện gia chính là một cái tổ hạnh phúc, nàng là con gái duy nhất của Vương gia được hưởng cái phúc này, chẳng lẽ lại không báo đáp cha mẹ đẻ, làm cho người nhà mẹ đẻ mình có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.