Nhà Nông Vui Vẻ

Chương 3:

Bàn phím số N

16/07/2022

Tưởng bà tử đi ra ngoài đổi nước ấm, trong phút chốc đưa lại cho bà, Tô Tương bỗng cảm thấy bản thân lại có thêm sức lực, gắng sức rặn, dưới thân chảy ra một dòng nước ấm.

“Sinh rồi, sinh rồi!”

Bà đỡ cũng bối rối, lúc nãy còn khó khăn, vậy mà giờ lại ra ngoài một cách dễ dàng. Bà nhanh tay dùng cây kéo hơ qua lửa, cắt cuống rốn, rồi bế đứa nhỏ lên, vỗ nhẹ vào lưng.

“Oa ——.”

Đứa bé nhỏ nhắn, hồng hào, lanh lợi, tiếng khóc vang dội không kém những đứa trẻ sinh đủ tháng khác, bà đỡ cũng yên tâm phần nào, hôm nay danh tiếng của mình cũng không bị ảnh hưởng gì.

“Là con gái.”

Tưởng bà tử đặt chậu nước sang một bên, vội vàng chạy tới.

Trên giường, sắc mặt con dâu chỉ có chút nhợt nhạt, tinh thần vẫn tốt, bà đưa tay đón cháu gái vừa ra đời từ tay bà đỡ, cầm vải bông lau sạch người đứa nhỏ, rồi dùng tã đã chuẩn bị từ trước quấn kỹ lưỡng, đưa đến bên cạnh Tô Tương.

“Đứa nhỏ này thật khiến người ta yêu thích”.

Ở thời đại này nhiều con trai là nhiều phúc, nơi đây cũng vậy, con gái không được coi trọng, chính vì vậy mà ở đây con trai rất nhiều, còn con gái thì lại hiếm.



Tưởng bà tử đã có hai cháu gái nên không muốn có thêm cháu gái nữa, bà mong vợ lão Tam sẽ sinh thêm một đứa cháu trai ngoan ngoãn, lúc nghe bà đỡ nói con dâu út sinh một bé gái, trong lòng thoáng thất vọng.

Nhưng không hiểu sao khi nhìn đứa nhỏ nhăn nhúm này thì sự thất vọng bỗng chốc tiêu tán, ngược lại bà còn cảm thấy có chút vui mừng.

Bà đang mệt nhọc bước vào cửa thì cháu gái nhỏ cũng lập tức ra đời, Tưởng bà tử thầm nghĩ, bà với đứa nhỏ này thật có duyên, huống chi đây còn là nữ tử của con trai út, đứa con bà thương yêu, và cháu gái bên ngoại, trong lòng càng thêm thiên vị, nét mặt hòa ái không ít.

“Đúng như tỷ nói, ta cũng cảm thấy đứa nhỏ này thật khiến người ta yêu thích.” 

Tưởng Thục Lan thấy con gái thuận lợi sinh đứa nhỏ, trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều, cùng bà đỡ giúp con gái thay đệm giường sạch sẽ, rồi giúp nàng lau người, chèn thêm miếng lót để phòng khi tiểu tiện, cũng không để tâm nhìn đến cháu ngoại mới ra đời.

Tưởng Thục Lan cũng không nghĩ nhiều như đường tỷ, Tô Tương là đứa con gái bà yêu thương, nên dù là cháu gái hay cháu trai thì bà vẫn yêu thương như nhau.

“Nương, có phải là nương tử con đã sinh rồi không, giờ nàng thế nào, con có thể nhìn thằng nhóc được không?”.

Hai chị em Tưởng bà tử còn chưa yêu thương đủ thì nghe giọng nam gào thét ở bên ngoài, nhìn xuống đứa nhỏ trong ngực vì nghe âm thanh ầm ĩ bên ngoài mà nhíu mày thì nhỏ giọng, đưa mắt ra hiệu cho con trai.

“Cái gì mà thằng nhóc chứ, là con gái của con.”

Vừa nói vừa quay ra ngoài để mọi người cùng nhìn cháu gái/con gái. Tưởng bà tử để đường muội chăm sóc cho con dâu út, còn mình thì ôm đứa nhỏ đã được bao bọc kỹ càng ra khỏi phòng.

“Con có con gái sao?”



Thiện Tuấn Hải nhìn vào đứa nhỏ quấn tã đang nằm trong lòng mẹ hắn, cái tã này lúc trước dùng cho con trai Thiện Phúc Đức của hắn, sau này khi Tô Tương tiếp tục mang thai thì được đem ra giặt sạch lại, tuy không còn giữ màu sắc tươi đẹp ban đầu nhưng lại đặc biệt mềm mại, dịu nhẹ đối với trẻ nhỏ mới sinh.

Vì trẻ nhỏ kiêng gió nên Tưởng bà tử bọc cháu gái kín mít, chỉ để lộ nửa khuôn mặt.

Thiện Tuấn Hải đã có con trai nên không để ý chuyện đứa thứ hai là trai hay gái, là con gái cũng tốt, có cả con trai lẫn con gái thì còn gì bằng.

“Con gái của ta sao có thể đáng yêu như vậy chứ?”

Hắn ngây ngô nhìn con gái, càng nhìn càng thích mắt, nhịn không được bèn đưa tay ra muốn ôm lấy, nhưng mẹ hắn vẫn như cũ, không có ý định đưa đứa nhỏ trong ngực cho hắn. 

“Đứa nhỏ này có đôi mắt rất giống Tương nhi, miệng với mũi thì lại giống con, thật biết chọn điểm tốt của phu thê các con.” Tưởng bà tử thấy đứa nhỏ trong ngực đang bĩu môi không thoải mái, liền nhẹ nhàng đung đưa cánh tay để đứa nhỏ ngủ dễ chịu hơn, ánh mắt bà trở nên dịu dàng, chút cay nghiệt thường ngày cũng biến mất.

Lữ Tú Cúc và Vương Xuân Hoa làm dâu Thiện gia đã lâu, nhưng chưa bao giờ thấy Tưởng bà tử ôn hòa như vậy.

Lữ Tú Cúc không nhớ rõ, lúc mình sinh con, mẹ chồng có vui mừng như vậy hay không.

Dù sao cũng chỉ là một đứa cháu gái, sớm muộn gì cũng phải gả cho người khác, vậy mà mẹ chồng nàng lại tỏ ra yêu thích đến vậy, rõ ràng là bà thiên vị người nhà lão tam, nếu mà nàng không giữ gìn gia sản thật tốt, sau này khi hai ông bà xảy ra chuyện thì ai mà biết được người hưởng lợi là kẻ nào.

Lữ Tú Cúc thầm nghĩ trong lòng, cảnh giác nhìn Thiện Tuấn Hải vài lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Nông Vui Vẻ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook