Chương 45:
Bàn phím số N
17/07/2022
Cha nói, nếu ai bắt nạt hắn, thì hắn cứ việc đánh lại, nếu cha đối phương tức giận thì cứ để cha hắn chống đỡ.
Sau đó giống như cha hắn nói, cha Thiết Đản bị cha hắn đánh cho một trận.
Từ đó về sau, hai nhà không qua lại nữa. Hai anh em Thiết Đản và Thiết Nha thấy hắn thì trừng mắt, còn lôi kéo những đứa trẻ khác không chơi chung với hắn nữa.
Mà thực ra, những đứa trẻ đó vốn cũng không muốn chơi cùng hắn.
Cho nên trong lòng Nghiêm Sơn Sinh, muội muội là một thứ xấu xa. Có điều, Thiện Phúc Đức bằng lòng nói chuyện với hắn, hắn ta chính là người tốt, muội muội hắn nhất định cũng là một muội muội tốt.
Nghiêm Sơn Sinh thay đổi suy nghĩ, cân nhắc về một chuỗi dài quan hệ nhân quả, chắc chắn muội muội Thiện Phúc Đức là một muội muội tốt, tất nhiên không tiếc lời khen.
“Bảo Bảo nhất định rất xinh đẹp!” Vừa nói vừa gật đầu cứ như tận mắt nhìn thấy.
“Ừ, ừ.”
Thiện Phúc Đức gật đầu như giã gạo, ánh mắt nhìn Nghiêm Sơn Sinh càng thêm chân thành, tha thiết. Tất cả những người thích muội muội hắn đều là người tốt.
Đứa nhỏ nào cũng như trang giấy trắng, nên với Thiện Phúc Đức lúc này, hắn đã xem Nghiêm Sơn Sinh là người nhà.
“Ta nói nhỏ cho ngươi biết, muội muội ta không chỉ có xinh đẹp, mà nàng còn rất ngọt nữa.”
Thiện Phúc Đức lại gần, ghé sát vào tai Nghiêm Sơn Sinh, thì thầm nói. Hắn đều đã nếm qua, khuôn mặt bầu bĩnh ngọt, cánh tay củ sen ngọt, bàn tay nhỏ, bàn chân nhỏ cũng ngọt.
“Woa.”
Nghiêm Sơn Sinh kinh hô một tiếng, ánh mắt cực kì ngưỡng mộ.
Phúc Bảo muội muội chắc là được làm từ đường. Hắn cũng muốn có một muội muội làm bằng đường.
Trong đầu Nghiêm Sơn Sinh tự động hiện ra một muội muội xinh đẹp được biến ra từ kẹo đường thơm ngọt. Mặt nàng làm từ đường trắng, miệng nàng chắc là làm bằng đường đỏ, tóc nàng là kẹo râu rồng, mắt nàng là kẹo mè đen, … Chỉ mới nghĩ thôi, Nghiêm Sơn Sinh không thể chịu được mà nuốt nước miếng, hắn rất muốn có một muội muội như vậy.
Hắn sẽ cố gắng nhịn, mỗi ngày chỉ liếm muội muội mấy miếng, sau đó sẽ nuôi muội muội giống như là nuôi heo con, để muội muội cùng hắn lớn lên, như vậy cả đời hắn cũng không thiếu kẹo để ăn.
“Thật tuyệt.”
Nghiêm Sơn Sinh kéo dài âm giọng, chỉ tiếc hắn không có muội muội như thế, mắt nhỏ u oán liếc nhìn cha đang đi theo sau xe trâu.
Sau nửa canh giờ, đoàn người rốt cuộc cũng tới bên ngoài huyện thành huyện Bá Giang Sau khi thống nhất thời gian quay về, mọi người liền chia tốp ba tốp năm đi vào thành.
“Sau này, ngươi có thể tới nhà ta tìm ta, ta mời ngươi ăn món heo quay sở trường của cha ta.”
Nghiêm Sơn Sinh có chút luyến tiếc nhìn người bạn duy nhất này.
“Ừ, ừ, ngươi cũng có thể tới nhà ta tìm ta, ta cho ngươi xem muội muội ta.” Thiện Phúc Đức gật đầu, nhân tiện bổ sung thêm một câu: “Ta còn dẫn ngươi đi xe gà vịt nhà ta nữa.”
“Cảm ơn.”
Lúc bọn nhỏ đang lưu luyến không rời, Thiện Tuấn Hải nhận lại giỏ trứng gà mà Nghiêm Khôn xách giúp hắn trên đường đi.
“Không cần khách khí, đã lâu rồi Sơn Sinh không được vui vẻ như thế.”
Nghiêm Khôn nhìn khuôn mặt hồng hồng vì kích động của con trai, tâm tư phức tạp nói.
Đứa con trai này từ nhỏ đã trầm mặc, phản ứng cũng chậm chạp, bởi vậy nhiều người đều cho rằng con của hắn đầu óc có vấn đề. Chỉ có hắn mơ hồ suy đoán trong lòng, có thể là do lúc một tuổi nhìn thấy mẫu thân bị sói cắn chết, nên thằng bé kinh sợ quá độ, mới bị biến thành như vậy, dù sao cũng là đứa nhỏ một tuổi, không phải cái gì cũng không hiểu.
Do quá sợ hãi, vốn dĩ Nghiêm Sơn Sinh đã có thể kêu cha gọi mẹ, cuối cùng tới ba tuổi mới bắt đầu mở miệng lần nữ. Lại bởi vì những lời đồn đãi, bên cạnh lại càng không có bạn bè đồng trang lứa. Nghiêm Khôn nhìn thấy mà đau lòng.
Từ trước đến giờ, hôm nay là lần đầu tiên hắn thấy con trai nói nhiều như vậy, lại nhiều lần lộ ra sự yêu thích, vui vẻ.
Bởi vậy, cho dù Thiện Tuấn Hải chưa làm gì, nhưng có đứa con trai Thiện Phúc Đức như thế, đã khiến cho Nghiêm Khôn cảm kích không thôi.
“Nhị Lang cũng rất vui vẻ, về sau có thể để cho hai đứa nhỏ chơi với nhau nhiều hơn.”
Thiện Tuấn Hải vốn không tin cái lời đồn sát tinh gì đó. Nếu Nghiêm Sơn Sinh mà là sát tinh, thì người đầu tiên nên khắc chính là Nghiêm Khôn, nhưng bây giờ, nhà người ta là tiệm thịt heo rất phát đạt, tay nghề mổ lợn tiếng lành đồn xa làng trên xóm dưới, nhìn chỗ nào giống bộ dạng bị khắc?
Sau đó giống như cha hắn nói, cha Thiết Đản bị cha hắn đánh cho một trận.
Từ đó về sau, hai nhà không qua lại nữa. Hai anh em Thiết Đản và Thiết Nha thấy hắn thì trừng mắt, còn lôi kéo những đứa trẻ khác không chơi chung với hắn nữa.
Mà thực ra, những đứa trẻ đó vốn cũng không muốn chơi cùng hắn.
Cho nên trong lòng Nghiêm Sơn Sinh, muội muội là một thứ xấu xa. Có điều, Thiện Phúc Đức bằng lòng nói chuyện với hắn, hắn ta chính là người tốt, muội muội hắn nhất định cũng là một muội muội tốt.
Nghiêm Sơn Sinh thay đổi suy nghĩ, cân nhắc về một chuỗi dài quan hệ nhân quả, chắc chắn muội muội Thiện Phúc Đức là một muội muội tốt, tất nhiên không tiếc lời khen.
“Bảo Bảo nhất định rất xinh đẹp!” Vừa nói vừa gật đầu cứ như tận mắt nhìn thấy.
“Ừ, ừ.”
Thiện Phúc Đức gật đầu như giã gạo, ánh mắt nhìn Nghiêm Sơn Sinh càng thêm chân thành, tha thiết. Tất cả những người thích muội muội hắn đều là người tốt.
Đứa nhỏ nào cũng như trang giấy trắng, nên với Thiện Phúc Đức lúc này, hắn đã xem Nghiêm Sơn Sinh là người nhà.
“Ta nói nhỏ cho ngươi biết, muội muội ta không chỉ có xinh đẹp, mà nàng còn rất ngọt nữa.”
Thiện Phúc Đức lại gần, ghé sát vào tai Nghiêm Sơn Sinh, thì thầm nói. Hắn đều đã nếm qua, khuôn mặt bầu bĩnh ngọt, cánh tay củ sen ngọt, bàn tay nhỏ, bàn chân nhỏ cũng ngọt.
“Woa.”
Nghiêm Sơn Sinh kinh hô một tiếng, ánh mắt cực kì ngưỡng mộ.
Phúc Bảo muội muội chắc là được làm từ đường. Hắn cũng muốn có một muội muội làm bằng đường.
Trong đầu Nghiêm Sơn Sinh tự động hiện ra một muội muội xinh đẹp được biến ra từ kẹo đường thơm ngọt. Mặt nàng làm từ đường trắng, miệng nàng chắc là làm bằng đường đỏ, tóc nàng là kẹo râu rồng, mắt nàng là kẹo mè đen, … Chỉ mới nghĩ thôi, Nghiêm Sơn Sinh không thể chịu được mà nuốt nước miếng, hắn rất muốn có một muội muội như vậy.
Hắn sẽ cố gắng nhịn, mỗi ngày chỉ liếm muội muội mấy miếng, sau đó sẽ nuôi muội muội giống như là nuôi heo con, để muội muội cùng hắn lớn lên, như vậy cả đời hắn cũng không thiếu kẹo để ăn.
“Thật tuyệt.”
Nghiêm Sơn Sinh kéo dài âm giọng, chỉ tiếc hắn không có muội muội như thế, mắt nhỏ u oán liếc nhìn cha đang đi theo sau xe trâu.
Sau nửa canh giờ, đoàn người rốt cuộc cũng tới bên ngoài huyện thành huyện Bá Giang Sau khi thống nhất thời gian quay về, mọi người liền chia tốp ba tốp năm đi vào thành.
“Sau này, ngươi có thể tới nhà ta tìm ta, ta mời ngươi ăn món heo quay sở trường của cha ta.”
Nghiêm Sơn Sinh có chút luyến tiếc nhìn người bạn duy nhất này.
“Ừ, ừ, ngươi cũng có thể tới nhà ta tìm ta, ta cho ngươi xem muội muội ta.” Thiện Phúc Đức gật đầu, nhân tiện bổ sung thêm một câu: “Ta còn dẫn ngươi đi xe gà vịt nhà ta nữa.”
“Cảm ơn.”
Lúc bọn nhỏ đang lưu luyến không rời, Thiện Tuấn Hải nhận lại giỏ trứng gà mà Nghiêm Khôn xách giúp hắn trên đường đi.
“Không cần khách khí, đã lâu rồi Sơn Sinh không được vui vẻ như thế.”
Nghiêm Khôn nhìn khuôn mặt hồng hồng vì kích động của con trai, tâm tư phức tạp nói.
Đứa con trai này từ nhỏ đã trầm mặc, phản ứng cũng chậm chạp, bởi vậy nhiều người đều cho rằng con của hắn đầu óc có vấn đề. Chỉ có hắn mơ hồ suy đoán trong lòng, có thể là do lúc một tuổi nhìn thấy mẫu thân bị sói cắn chết, nên thằng bé kinh sợ quá độ, mới bị biến thành như vậy, dù sao cũng là đứa nhỏ một tuổi, không phải cái gì cũng không hiểu.
Do quá sợ hãi, vốn dĩ Nghiêm Sơn Sinh đã có thể kêu cha gọi mẹ, cuối cùng tới ba tuổi mới bắt đầu mở miệng lần nữ. Lại bởi vì những lời đồn đãi, bên cạnh lại càng không có bạn bè đồng trang lứa. Nghiêm Khôn nhìn thấy mà đau lòng.
Từ trước đến giờ, hôm nay là lần đầu tiên hắn thấy con trai nói nhiều như vậy, lại nhiều lần lộ ra sự yêu thích, vui vẻ.
Bởi vậy, cho dù Thiện Tuấn Hải chưa làm gì, nhưng có đứa con trai Thiện Phúc Đức như thế, đã khiến cho Nghiêm Khôn cảm kích không thôi.
“Nhị Lang cũng rất vui vẻ, về sau có thể để cho hai đứa nhỏ chơi với nhau nhiều hơn.”
Thiện Tuấn Hải vốn không tin cái lời đồn sát tinh gì đó. Nếu Nghiêm Sơn Sinh mà là sát tinh, thì người đầu tiên nên khắc chính là Nghiêm Khôn, nhưng bây giờ, nhà người ta là tiệm thịt heo rất phát đạt, tay nghề mổ lợn tiếng lành đồn xa làng trên xóm dưới, nhìn chỗ nào giống bộ dạng bị khắc?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.