Chương 48:
Bàn phím số N
17/07/2022
Hết một nửa thời gian là để đi đường, nửa còn lại dùng để điều chỉnh lại cảm xúc và sự mệt mỏi trên đường đi, cũng như để làm quen với khí hậu và hoàn cảnh nơi thi cử, kết giao bạn bè, tìm hiểu tính cách của giám khảo, đây là một vấn đề hết sức phức tạp.
Không may chính là lần này các vị lão sư của trường trên trấn đều tham gia thi hương, trong trường không có người giảng dạy. Tất cả học viên sau khi được giao cho rất nhiều nhiệm vụ, thì ai về nhà nấy, chờ khi kì thi hương kết thúc, lại quay về trường học bình thường.
Có điều nghe ý tứ trong lời nói của Thiện Phúc Tông, cũng không nhất định sẽ ở nhà chờ các lão sư khảo thí trở về, đợt này tính cả đi lẫn về cũng phải tới ba tháng, các lão sư có thể chờ, nhưng học viên thì không chờ nổi.
Đoán chừng, mấy ngày này, trong trường sẽ tìm vài lão tú tài không tham gia thi hương đợt này, hoặc là một số tú tài trẻ tự nhận mình chưa đủ năng lực để đưa lên. Chỉ là, cụ thể khi nào mới có thể tìm được lão sư mới thì vẫn còn khó nói. Vì thế, Thiện Phúc Tông liền quyết định tạm thời về nhà, chờ thông báo từ học đường.
Mời người tạm thời dạy thay lão sư không phải là chuyện đơn giản. Đợt này, con trai có thể ở cạnh mình dăm bữa nửa tháng, trong lòng vui sướng, ngay cả việc mà nàng vội vàng gửi chồng lúc trước cũng bị ném ra sau đầu.
Tiểu Phúc Bảo cũng vui vẻ. Như vậy, nàng chẳng phải là có thể ngủ ngon trong nhiều ngày sao.
“Kưa ——Kưa Kưa——”
Cô gái nhỏ cao hứng quơ chân múa tay, cơ thể đầy đặn của Thiện Phúc Tông suýt chút nữa không giữ vững, xém chút làm nàng ngã xuống đất.
“Phúc Bảo múp quá, khó trách Đại Lang bế không nổi.”
Nhìn Tô Tương đỡ con gái từ tay Thiện Phúc Tông, Vương Xuân Hoa mở miệng nói.
Người trong thôn thích cưới vợ có chút đẫy đà, nhìn qua là người có phúc khí. Nhưng cháu gái tam phòng này lại quá mập, cả người như bánh bao căng tròn, tay chân từng ngấn giống như củ sen. Vương Xuân Hoa nhớ rõ, lúc trước hai con gái nàng không múp như thế.
Hai con gái nàng đúng là hơi gầy, cằm nhọn, không làm cho người lớn yêu thích, nhưng cũng không có nghĩa mập quá là chuyện tốt.
Múp quá —— Múp quá —— Múp quá ——
Ba chữ này vang vọng trong đầu Thiện Phúc Bảo, cái miệng nhỏ chu lên, nhị bá nương gì đó, quả nhiên là đáng ghét.
“Ngươi thì biết cái gì, con nít phải múp múp mới tốt, chờ lớn lên, tự nhiên sẽ gầy xuống.”
Tưởng bà tử trừng mắt nhìn vợ lão nhị, bản thân không nuôi được con, lại còn đi vặn vẹo người khác. Cục cưng Phúc Bảo mà múp à, đó là phúc khí, ai lại đi chê nhiều phúc khí bao giờ.
“Đúng vậy, tam đệ muội, ngươi đừng nghe nhị tẩu ngươi nói.”
Lữ Tú Cúc nhìn cháu gái nhỏ, càng nhìn càng thích, thịt nhiều thật tốt, nàng còn ngại con trai mình quá gầy đây, “Phúc Bảo như vậy mới tốt, bế ra ngoài, ai cũng muốn nuôi dưỡng được một bé gái như nhà chúng ta vậy.”
Nghe đại bá nương nói, Thiện Phúc Bảo xúc động, nhe mấy cái răng sữa ra cười với nàng.
Nụ cười này khiến Lữ Tú Cúc ruột gan đảo lộn, mong muốn sinh thêm một đứa con gái càng nhiều.
Rõ ràng là ý tốt, lại bị người trong nhà trách mắng, Vương Xuân Hoa lau nước mắt, lấy cớ làm việc nhà, vội vàng đi khỏi nhà chính.
“Nương, có phải đại đường ca trở về hay không?”
Nghe tin đại đường ca trở về, Mai Nương bỏ mặc việc đang chơi kết vòng hoa với bạn, dắt muội muội về nhà.
Nàng rất thích đại đường ca đại phòng, tình cảm với đối phương còn sâu hơn là đối với đệ đệ ruột của mình. Dù sao thì một bên là ca ca ôn nhu, kể cho mình nghe rất nhiều chuyện hay, chuyện lạ, một bên lúc nào cũng được mẫu thân chú ý, với lại vì mẫu thân quá che chở, nên nàng cũng chưa từng tiếp xúc thân thân mật với đệ đệ, bên nào khiến tiểu cô nương yêu thích, nhìn vào là biết ngay.
“Bạch nhãn lang (*), lão nương mang thai ngươi mười tháng mới sinh, ngươi lại hướng về người khác, cái đồ đê tiện, không biết xấu hổ, đồ đ*.”
(*) Bạch nhãn lang: chỉ những người vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát.
Bị người khác chọc tức, Vương Xuân không không chút nghĩ ngợi liền đem đổ hết lên đầu con gái lớn, đi lên véo nàng vài cái, miệng thì hùng hổ.
Lan Nương còn nhỏ, nhìn thấy mẫu thân như vậy, lập tức òa khóc. Mai Nương cũng đã hơi lớn, có thể nghe hiểu những lời mẫu thân mắng. Đau đớn thân thể là chuyện nhỏ, nghe mẹ ruột dùng những từ ngữ dơ bẩn đó nhục mạ mình, Mai Nương xấu hổ và giận dữ, hận không thể quay đầu mà chạy.
Không may chính là lần này các vị lão sư của trường trên trấn đều tham gia thi hương, trong trường không có người giảng dạy. Tất cả học viên sau khi được giao cho rất nhiều nhiệm vụ, thì ai về nhà nấy, chờ khi kì thi hương kết thúc, lại quay về trường học bình thường.
Có điều nghe ý tứ trong lời nói của Thiện Phúc Tông, cũng không nhất định sẽ ở nhà chờ các lão sư khảo thí trở về, đợt này tính cả đi lẫn về cũng phải tới ba tháng, các lão sư có thể chờ, nhưng học viên thì không chờ nổi.
Đoán chừng, mấy ngày này, trong trường sẽ tìm vài lão tú tài không tham gia thi hương đợt này, hoặc là một số tú tài trẻ tự nhận mình chưa đủ năng lực để đưa lên. Chỉ là, cụ thể khi nào mới có thể tìm được lão sư mới thì vẫn còn khó nói. Vì thế, Thiện Phúc Tông liền quyết định tạm thời về nhà, chờ thông báo từ học đường.
Mời người tạm thời dạy thay lão sư không phải là chuyện đơn giản. Đợt này, con trai có thể ở cạnh mình dăm bữa nửa tháng, trong lòng vui sướng, ngay cả việc mà nàng vội vàng gửi chồng lúc trước cũng bị ném ra sau đầu.
Tiểu Phúc Bảo cũng vui vẻ. Như vậy, nàng chẳng phải là có thể ngủ ngon trong nhiều ngày sao.
“Kưa ——Kưa Kưa——”
Cô gái nhỏ cao hứng quơ chân múa tay, cơ thể đầy đặn của Thiện Phúc Tông suýt chút nữa không giữ vững, xém chút làm nàng ngã xuống đất.
“Phúc Bảo múp quá, khó trách Đại Lang bế không nổi.”
Nhìn Tô Tương đỡ con gái từ tay Thiện Phúc Tông, Vương Xuân Hoa mở miệng nói.
Người trong thôn thích cưới vợ có chút đẫy đà, nhìn qua là người có phúc khí. Nhưng cháu gái tam phòng này lại quá mập, cả người như bánh bao căng tròn, tay chân từng ngấn giống như củ sen. Vương Xuân Hoa nhớ rõ, lúc trước hai con gái nàng không múp như thế.
Hai con gái nàng đúng là hơi gầy, cằm nhọn, không làm cho người lớn yêu thích, nhưng cũng không có nghĩa mập quá là chuyện tốt.
Múp quá —— Múp quá —— Múp quá ——
Ba chữ này vang vọng trong đầu Thiện Phúc Bảo, cái miệng nhỏ chu lên, nhị bá nương gì đó, quả nhiên là đáng ghét.
“Ngươi thì biết cái gì, con nít phải múp múp mới tốt, chờ lớn lên, tự nhiên sẽ gầy xuống.”
Tưởng bà tử trừng mắt nhìn vợ lão nhị, bản thân không nuôi được con, lại còn đi vặn vẹo người khác. Cục cưng Phúc Bảo mà múp à, đó là phúc khí, ai lại đi chê nhiều phúc khí bao giờ.
“Đúng vậy, tam đệ muội, ngươi đừng nghe nhị tẩu ngươi nói.”
Lữ Tú Cúc nhìn cháu gái nhỏ, càng nhìn càng thích, thịt nhiều thật tốt, nàng còn ngại con trai mình quá gầy đây, “Phúc Bảo như vậy mới tốt, bế ra ngoài, ai cũng muốn nuôi dưỡng được một bé gái như nhà chúng ta vậy.”
Nghe đại bá nương nói, Thiện Phúc Bảo xúc động, nhe mấy cái răng sữa ra cười với nàng.
Nụ cười này khiến Lữ Tú Cúc ruột gan đảo lộn, mong muốn sinh thêm một đứa con gái càng nhiều.
Rõ ràng là ý tốt, lại bị người trong nhà trách mắng, Vương Xuân Hoa lau nước mắt, lấy cớ làm việc nhà, vội vàng đi khỏi nhà chính.
“Nương, có phải đại đường ca trở về hay không?”
Nghe tin đại đường ca trở về, Mai Nương bỏ mặc việc đang chơi kết vòng hoa với bạn, dắt muội muội về nhà.
Nàng rất thích đại đường ca đại phòng, tình cảm với đối phương còn sâu hơn là đối với đệ đệ ruột của mình. Dù sao thì một bên là ca ca ôn nhu, kể cho mình nghe rất nhiều chuyện hay, chuyện lạ, một bên lúc nào cũng được mẫu thân chú ý, với lại vì mẫu thân quá che chở, nên nàng cũng chưa từng tiếp xúc thân thân mật với đệ đệ, bên nào khiến tiểu cô nương yêu thích, nhìn vào là biết ngay.
“Bạch nhãn lang (*), lão nương mang thai ngươi mười tháng mới sinh, ngươi lại hướng về người khác, cái đồ đê tiện, không biết xấu hổ, đồ đ*.”
(*) Bạch nhãn lang: chỉ những người vong ân phụ nghĩa, ăn cháo đá bát.
Bị người khác chọc tức, Vương Xuân không không chút nghĩ ngợi liền đem đổ hết lên đầu con gái lớn, đi lên véo nàng vài cái, miệng thì hùng hổ.
Lan Nương còn nhỏ, nhìn thấy mẫu thân như vậy, lập tức òa khóc. Mai Nương cũng đã hơi lớn, có thể nghe hiểu những lời mẫu thân mắng. Đau đớn thân thể là chuyện nhỏ, nghe mẹ ruột dùng những từ ngữ dơ bẩn đó nhục mạ mình, Mai Nương xấu hổ và giận dữ, hận không thể quay đầu mà chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.