Chương 7:
Bàn phím số N
16/07/2022
Bên trong chiếc rương gỗ đựng của hồi môn của nàng, vẫn còn giữ chiếc trâm bạc tinh xảo mà hắn tặng, Hải ca thật sự rất tốt, chỉ có điều hắn không biết giữ của mà thôi.
Tô Tương nghĩ, dù sao mỗi tháng nàng đều tích góp được mấy trăm văn tiền, chờ nàng cải thiện tay nghề, số tiền góp được sẽ càng nhiều hơn. Nếu lúc con trai nàng lấy vợ mà cha mẹ chồng còn khỏe mạnh, thì hai ông bà cũng sẽ góp một chút tiền, sau khi lo cho con trai xong, số tiền còn lại chắc cũng góp được một phần của hồi môn kha khá cho con gái, như vậy thì chồng nàng cũng không cần phải làm việc gì.
“Phốc phốc phốc…” đứa nhỏ trong ngực dường như đã bú no, tay nhỏ lắc lắc, phun bong bóng sữa, mắt mở hé, chun chun chóp mũi, càng thêm đáng yêu.
“Tương nhi, nàng yên tâm, từ nay ta sẽ cố gắng tích góp tiền.”
Đối với Thiện Tuấn Hải mà nói, tích góp tiền đúng là việc xa xôi, từ nhỏ hắn đã quen với việc cha mẹ có khả năng, anh trai giỏi kiếm tiền, lão Tam như hắn không cần phải có chí hướng lớn gì.
Hắn sợ vất vả, cũng sợ phiền phức, kiếm tiền đủ cho mình xài là được. Ngay cả lúc có con trai, hắn cũng không thay đổi suy nghĩ này. Con trai cũng khỏe mạnh, không cần phải nuôi dưỡng quá kỹ, dựa vào sự giàu có của Thiện gia thì không cần lo sau này không cưới được vợ.
Nghĩ như thế, Thiện Tuấn Hải kiếm được bao nhiêu tiền thì xài bấy nhiêu, mua ít đồ lặt vặt dỗ dành mẹ với vợ, mua điểm tâm lấp miệng mấy đại tẩu, hằng ngày tự do tự tại, có cho hắn làm hoàng đế hắn cũng không muốn đổi.
Nhưng hiện tại đã khác, nhìn nương tử xót con gái, lần đầu tiên trong đời, Thiện Tuấn Hải có ý nghĩ muốn tích góp tiền của.
Cách nuôi dạy con gái không giống với con trai, Thiện Tuấn Hải không muốn con gái mình giống hai cháu gái nhà nhị ca, bảo sao làm vậy.
Còn phải tích góp của hồi môn, con gái nhà người ta từ lúc mới sinh ra đã phải chuẩn bị của hồi môn. Của hồi môn đầy đủ thì mới có chỗ đứng ở nhà chồng, cái này chỉ cần nhìn địa vị của đại tẩu và nhị tẩu trong nhà liền thấy rõ.
Đại tẩu Lữ Tú Cúc là con gái nhà tú tài nghèo, lúc trước, Lữ gia thách cưới Thiện gia một phần sính lễ không hề nhỏ, đến khi về nhà chồng, đại tẩu cũng mang về một nửa sính lễ cùng vài bộ chăn đệm.
Gia đình nhị tẩu Vương Xuân Hoa là điều kiện kém nhất. Trong nhà tuy nhiều huynh đệ nhưng đều lười biếng. Nếu không phải Thiện Tuấn Hà vô tình đi ngang Vương gia thôn, cứu được Vương Xuân Hoa bị trượt chân té xuống nước khi đang giặt đồ, thì chắc đã không có cuộc hôn nhân này. Vốn Tưởng bà tử đã không vừa ý, lại còn lấy hết sính lễ, tay không gả tới làm dâu, không cần nói thêm cũng có thể tưởng tượng được địa vị trong nhà của Vương Xuân Hoa.
Trong ba chị em dâu thì hồi môn của Tô Tương là phong phú nhất, không chỉ mang sính lễ Thiện gia trở về mà Tô gia còn cho thêm không ít của hồi môn. Nàng có thể đứng vững trong nhà này, không phải chỉ vì nàng là cháu gái của Tưởng bà tử, mà còn vì trong số ba người con dâu, của hồi môn của nàng là nhiều nhất.
Thiện Tuấn Hải không muốn con gái hắn giống nhị tẩu, vì không có của hồi môn mà bị nhà chồng khinh thường.
Hắn hạ quyết tâm, từ giờ phải nỗ lực tích góp tiền của, chờ đến khi con gái xuất giá, hắn sẽ cho nàng của hồi môn thật lớn, để cho người trong thôn ai cũng phải ganh tị.
Tô Tương cảm nhận được tâm trạng cực kỳ cao hứng của tướng công nhà mình, nhưng cũng không để trong lòng, dù cho đó là câu dỗ dành tạm thời của chàng, cũng đủ làm nàng mãn nguyện.
“Đại Hà, nương đặt cho con gái mà em dâu mới sinh là Phúc Bảo đó.”
Cơm nước xong, Vương Xuân Hoa pha nước để tướng công nhà mình ngâm chân, vừa giúp hắn rửa chân, vừa nhỏ giọng phàn nàn.
“Phúc Bảo, tên này khá hay.”
Thiện Tuấn Hà chưa nhìn cháu gái mới sinh, cũng không nghe ra vợ mình là đang phàn nàn, cười khen cái tên mẹ đặt hay.
“Theo quy củ, tam nha đầu nên gọi là Trúc Nương.”
Vương Xuân Hoa cúi đầu, trong lòng mệt mỏi. Lúc nào cũng vậy, mặc dù cũng là con trai Thiện gia, nhưng phu quân nàng trước giờ đều không màng tranh giành, không biết đến khi phân chia gia sản, nhà họ có thể nhận được gì hay không.
“Cùng là cháu gái Thiện gia, con chúng ta thì tên Mai Nương, Lan Nương, lúc trước, khi ta sinh hai con gái, cha mẹ cũng không vui mừng, hôm nay nhìn em dâu sinh mới thấy rõ sự thiên vị của cha mẹ.”
Ở trong phòng mình, Vương Xuân Hoa không nhịn được nữa, khóc lóc kể lể những uất ức mà cả ngày hôm nay nàng phải chịu đựng.
“Nàng nói gì vậy!”
Thiện Tuấn Hà nghiêm mặt: “Mai Nương với Lan Nương cũng là tên hay, liên quan gì đến chuyện thiên vị.”
Tô Tương nghĩ, dù sao mỗi tháng nàng đều tích góp được mấy trăm văn tiền, chờ nàng cải thiện tay nghề, số tiền góp được sẽ càng nhiều hơn. Nếu lúc con trai nàng lấy vợ mà cha mẹ chồng còn khỏe mạnh, thì hai ông bà cũng sẽ góp một chút tiền, sau khi lo cho con trai xong, số tiền còn lại chắc cũng góp được một phần của hồi môn kha khá cho con gái, như vậy thì chồng nàng cũng không cần phải làm việc gì.
“Phốc phốc phốc…” đứa nhỏ trong ngực dường như đã bú no, tay nhỏ lắc lắc, phun bong bóng sữa, mắt mở hé, chun chun chóp mũi, càng thêm đáng yêu.
“Tương nhi, nàng yên tâm, từ nay ta sẽ cố gắng tích góp tiền.”
Đối với Thiện Tuấn Hải mà nói, tích góp tiền đúng là việc xa xôi, từ nhỏ hắn đã quen với việc cha mẹ có khả năng, anh trai giỏi kiếm tiền, lão Tam như hắn không cần phải có chí hướng lớn gì.
Hắn sợ vất vả, cũng sợ phiền phức, kiếm tiền đủ cho mình xài là được. Ngay cả lúc có con trai, hắn cũng không thay đổi suy nghĩ này. Con trai cũng khỏe mạnh, không cần phải nuôi dưỡng quá kỹ, dựa vào sự giàu có của Thiện gia thì không cần lo sau này không cưới được vợ.
Nghĩ như thế, Thiện Tuấn Hải kiếm được bao nhiêu tiền thì xài bấy nhiêu, mua ít đồ lặt vặt dỗ dành mẹ với vợ, mua điểm tâm lấp miệng mấy đại tẩu, hằng ngày tự do tự tại, có cho hắn làm hoàng đế hắn cũng không muốn đổi.
Nhưng hiện tại đã khác, nhìn nương tử xót con gái, lần đầu tiên trong đời, Thiện Tuấn Hải có ý nghĩ muốn tích góp tiền của.
Cách nuôi dạy con gái không giống với con trai, Thiện Tuấn Hải không muốn con gái mình giống hai cháu gái nhà nhị ca, bảo sao làm vậy.
Còn phải tích góp của hồi môn, con gái nhà người ta từ lúc mới sinh ra đã phải chuẩn bị của hồi môn. Của hồi môn đầy đủ thì mới có chỗ đứng ở nhà chồng, cái này chỉ cần nhìn địa vị của đại tẩu và nhị tẩu trong nhà liền thấy rõ.
Đại tẩu Lữ Tú Cúc là con gái nhà tú tài nghèo, lúc trước, Lữ gia thách cưới Thiện gia một phần sính lễ không hề nhỏ, đến khi về nhà chồng, đại tẩu cũng mang về một nửa sính lễ cùng vài bộ chăn đệm.
Gia đình nhị tẩu Vương Xuân Hoa là điều kiện kém nhất. Trong nhà tuy nhiều huynh đệ nhưng đều lười biếng. Nếu không phải Thiện Tuấn Hà vô tình đi ngang Vương gia thôn, cứu được Vương Xuân Hoa bị trượt chân té xuống nước khi đang giặt đồ, thì chắc đã không có cuộc hôn nhân này. Vốn Tưởng bà tử đã không vừa ý, lại còn lấy hết sính lễ, tay không gả tới làm dâu, không cần nói thêm cũng có thể tưởng tượng được địa vị trong nhà của Vương Xuân Hoa.
Trong ba chị em dâu thì hồi môn của Tô Tương là phong phú nhất, không chỉ mang sính lễ Thiện gia trở về mà Tô gia còn cho thêm không ít của hồi môn. Nàng có thể đứng vững trong nhà này, không phải chỉ vì nàng là cháu gái của Tưởng bà tử, mà còn vì trong số ba người con dâu, của hồi môn của nàng là nhiều nhất.
Thiện Tuấn Hải không muốn con gái hắn giống nhị tẩu, vì không có của hồi môn mà bị nhà chồng khinh thường.
Hắn hạ quyết tâm, từ giờ phải nỗ lực tích góp tiền của, chờ đến khi con gái xuất giá, hắn sẽ cho nàng của hồi môn thật lớn, để cho người trong thôn ai cũng phải ganh tị.
Tô Tương cảm nhận được tâm trạng cực kỳ cao hứng của tướng công nhà mình, nhưng cũng không để trong lòng, dù cho đó là câu dỗ dành tạm thời của chàng, cũng đủ làm nàng mãn nguyện.
“Đại Hà, nương đặt cho con gái mà em dâu mới sinh là Phúc Bảo đó.”
Cơm nước xong, Vương Xuân Hoa pha nước để tướng công nhà mình ngâm chân, vừa giúp hắn rửa chân, vừa nhỏ giọng phàn nàn.
“Phúc Bảo, tên này khá hay.”
Thiện Tuấn Hà chưa nhìn cháu gái mới sinh, cũng không nghe ra vợ mình là đang phàn nàn, cười khen cái tên mẹ đặt hay.
“Theo quy củ, tam nha đầu nên gọi là Trúc Nương.”
Vương Xuân Hoa cúi đầu, trong lòng mệt mỏi. Lúc nào cũng vậy, mặc dù cũng là con trai Thiện gia, nhưng phu quân nàng trước giờ đều không màng tranh giành, không biết đến khi phân chia gia sản, nhà họ có thể nhận được gì hay không.
“Cùng là cháu gái Thiện gia, con chúng ta thì tên Mai Nương, Lan Nương, lúc trước, khi ta sinh hai con gái, cha mẹ cũng không vui mừng, hôm nay nhìn em dâu sinh mới thấy rõ sự thiên vị của cha mẹ.”
Ở trong phòng mình, Vương Xuân Hoa không nhịn được nữa, khóc lóc kể lể những uất ức mà cả ngày hôm nay nàng phải chịu đựng.
“Nàng nói gì vậy!”
Thiện Tuấn Hà nghiêm mặt: “Mai Nương với Lan Nương cũng là tên hay, liên quan gì đến chuyện thiên vị.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.