Chương 5
Thu Đường Miêu
07/11/2017
Edit: A Li
“Chào cô Tô, tôi tên Dương Duệ, rất vui được biết cô.”
“Cô Tô có hứng thú với chụp ảnh không? Chẳng hay cô thích nhà nhiếp ảnh nào nhất?”
“Tôi thì thích nhiếp ảnh gia người Ba Lan, tác phẩm Aclove. Tác phẩm mới nhất của ông ta được chụp ở một thị trấn nhỏ, bầu không khí lúc đó khá ẩm ướt, tối tăm. Tuy rằng nhìn ảnh gợi cho người ta cảm giác cô độc, u buồn, nhưng dường như thị trấn đó cất giấu rất nhiều chuyện cũ xưa, khiến tôi không ngừng bị lôi cuốn. Nếu có dịp, tôi và cô Tô cùng thưởng thức ảnh thì tốt rồi.”
“Cô đồng ý? Thật tuyệt, rất nhiều cô gái khác đều thấy thế giới quan của tôi u ám, nhưng cô thì không như vậy.”
“Cô Tô, cô cảm thấy buổi triển lãm vừa rồi thế nào? A, thì ra là thế, giải thích kia thật hay. Có thể cùng cô đi tham quan ở đây, không, có thể quen biết cô thực sự rất tốt.”
“Cô Tô, đường Hương Sơn vừa khai trương một nhà hàng. Nghe nói chỗ đó tay nghề rất cao, không biết tôi có thể mời cô dùng bữa?”
“Thì ra em thấy xưng hô như vậy là quá khách sáo, ừm, thế tôi có thể gọi em là Tô Tô không?”
“Tô Tô, em thấy bộ đồ này ổn chứ? Tôi thấy nó rất hợp với em, mong em nhận nó.”
“Loại kem đánh răng của em có chất tẩy mạnh, dễ làm tổn hại men răng, em vẫn nên đổi sang loại này.”
“Hôm nay thức ăn vừa miệng không? Đầu bếp đều tuyển chọn những nguyên liệu tốt nhất để nấu, em ăn nhiều sẽ có lợi cho sức khỏe.”
“Tô Tô, đây là vị bánh kem mới nhất, buổi chiều làm việc mệt mỏi em có thể ăn nó để giảm bớt căng thẳng. À, chào cô, cô Nghiên. Tôi là bạn của Tô Tô, đến đây đưa cho em ấy quà vặt. Thế nhé, tôi đi đây, không làm phiền hai người.”
“Tô Tô, em làm sao vậy? Đau bụng sao? Em chịu đựng một chút, anh lập tức đến ngay. Phải rồi, nhà em ở đâu?”
“Đây là thuốc tiêu chảy, em mau uống đi. Trong nhà có nước ấm không? Thật may, em không bị sốt. Để anh lấy đun nước vào bình thủy, trước hết em uống thuốc vào. Ấm nước để chỗ nào? Anh đun nước cho em.”
“Sau này đừng tùy tiện ăn hàng quán ven đường nữa, không hợp vệ sinh. Em xem bệnh đường ruột nghiêm trọng thế này, sau này muốn ăn gì bảo anh, anh nấu.”
“Đừng khách sáo, anh vẫn thường nấu ăn ở nhà. À phải, anh có thể tham quan nhà em không?”
“Quả nhiên là phòng con gái, chẳng giống phòng anh một tí nào.”
“À, Tô Tô, buổi tối em rỗi không, mình ăn tối cùng nhau chứ? Anh có vài điều muốn nói với em.”
“Tô Tô, sao gần đây em lạnh nhạt với anh? Anh thổ lộ nhiều lần với em, em đều cự tuyệt! Nhưng nếu công việc quá bận rộn, em cũng phải tự lo cho sức khỏe của mình, đừng cố quá.”
“Tô Tô, anh thích em, làm bạn gái anh đi.”
“Tại sao? Em cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ chứng minh cho em thấy.”
“Tô Tô.”
“Tô Tô…”
“Tô Tô…”
“Tại sao vậy? Anh thích em như thế, tại sao em không thể thích anh?”
“Có phải em thích tay phó tổng giám đốc trong công ty mình? Đã nhiều lần tôi bắt gặp em và hắn ở cạnh nhau!”
“Rõ ràng có liên quan đến tôi! Bởi vì tôi thích em đó! Bởi vì tôi sợ hãi người khác sẽ cướp mất em!”
“… Tôi sẽ không để ai cướp em khỏi mình.”
“Chào anh, phó tổng Trần. Tôi nghĩ anh từng gặp qua tôi, tôi là bạn trai Tô Tô. Nói thế anh đã nhận được tin nhắn từ Tô Tô? Đúng vậy, ở quê bỗng xảy ra chuyện làm em ấy phải tức tốc chạy về. Điện thoại gọi không được? Tôi nghĩ tín hiệu trên tàu hỏa không tốt lắm, anh biết quê Tô Tô cũng khá xa. Đúng, giờ tôi đến đây thay mặt em ấy làm thủ tục nghỉ phép, đây là bản sao lý lịch của Tô Tô, đây là một bản của tôi. Xong rồi? Cảm ơn anh, hẹn gặp lại.”
“Tô Tô, em tỉnh? Những thứ đó? Là ảnh do anh chụp thôi, thế nào? Thật xinh đẹp nhỉ? Dù Tô Tô trông thế nào thì em vẫn tuyệt nhất trong anh. Cuồng theo dõi? Không hề, anh luôn muốn ở bên em, nhưng sợ làm phiền em nên em mới không phát hiện ra anh đó.”
“Cái kia? Anh sợ em bỏ rơi anh, anh vẫn luôn muốn ở bên em trọn đời. Yên tâm, còng tay bọc vải nhung sẽ không làm em bị thương được. Làm sao anh đủ tàn nhẫn để nhìn hai cổ tay xinh đẹp mảnh khảnh bị thương?”
“Công việc á? Anh đã xin phép nghỉ dài hạn cho em rồi, đương nhiên anh cũng vậy. Đừng lo lắng, anh sẽ luôn ở cạnh em.”
“Ha… ha… a, Tô Tô…”
“Thật tuyệt, ha… em là của anh, em là của riêng anh…”
“Ai cũng không cướp em được…”
“Tô Tô, sao em bỏ bữa? Em phải ăn nhiều hơn mới có thể sinh cho anh một đứa con bụ bẫm, khỏe mạnh.”
“Đương nhiên là con của chúng mình. Anh thích con gái, con gái sẽ đáng yêu giống mẹ.”
“Đương nhiên sẽ có em bé, bởi vì anh và em không dùng biện pháp tránh thai nào.”
“Ha… ưm, Tô Tô… chặt quá!”
“Sao em khóc? Em thấy mệt rồi à? Nhưng nếu anh không nỗ lực, em sẽ không nhanh chóng mang thai.”
“A… ha, em à, mình đổi tư thế đi.”
“Xin lỗi, là do anh ‘yêu’ em quá nhiều. Nhưng để con mình sớm ra đời, xin em nhẫn nại một chút. Lại đây, anh đem em đi tắm rửa.”
“Tô Tô, đừng khóc. Đợi sinh xong em bé, anh đưa em ra ngoài chơi, còn giờ thì không được. Đúng đúng, anh là ác ma, anh là biến thái. Nếu đánh anh có thể khiến em dễ chịu, vậy em cứ đánh đi.”
“Tô Tô, đừng lộn xộn, nhỡ mà ngã sẽ bị thương.”
“A!”
“Tô… Tô…”
“A ——”
Bạn sợ hãi ngồi dậy từ sàn nhà, tóc đẫm mồ hôi bết vào gò má. Nước mắt và mồ hôi đầm đìa trên mặt bạn, thoạt trông quá đỗi đáng thương.
Lúc này trời đã tối đen, chỉ có ánh trăng xuyên qua bức rèm chiếu qua khe hở, đủ để bạn biết mình đang ở chỗ nào.
Vẫn như cũ, bạn ở nhà số 1205. Bạn nằm trước cửa phòng ngủ, xem ra bạn ngất đi bây giờ mới dậy.
Bạn nhớ lại tất cả mọi chuyện, người đàn ông tên Dương Duệ kia và ký ức bị đóng băng một tháng.
Phòng tắm mịt mờ hơi nước, vòi hoa sen trên vách tường cuồn cuộn xối xuống, rót đầy nước ấm trong bồn. Mặt nước nổi lên bọt trắng chưa tan, gương bị hơi nước phủ mờ, sàn gạch ướt đẫm, có còn máu đỏ không ngừng loang ra.
Nghĩ đến hình ảnh đêm đó, bạn ôm mặt khổ sở gào lên.
Tuy rằng bạn hận Dương Duệ đã làm thế với mình, nhưng bạn chưa từng nghĩ sẽ giết hắn.
Bởi vì bị bạn đẩy mà hắn trượt chân, huyệt thái dương đập mạnh vào bồn rửa mặt.
Xảy ra chuyện, bạn không gọi 120 cấp cứu, ngược lại như kẻ nhát gan trốn khỏi nơi này.
Bạn giết người, cho nên những ngày qua đều là báo ứng.
Gian phòng tĩnh lặng chỉ nghe tiếng bạn nghẹn ngào, tay chân bạn luống cuống, không biết nên làm gì hơn. Thậm chí sau một tuần bạn đến đây, bạn không có can đảm để vào nhà tắm xem kết cục. Dường như bạn chỉ dám ngồi đây và khóc.
Bạn nức nở trong sợ hãi, bất an, hối hận, muộn màng…
Đột nhiên, phòng ngủ vang lên tiếng động.
Tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng nơi gian phòng trống trải tối tăm bạn nghe thấy rất rõ ràng. Bạn nén khóc, đôi tay ôm mặt không ngừng run run.
Bạn chậm chạp ngẩng mặt lên, đôi mắt mở to nhìn về khoảng không phía trước, cơ thể bất giác cứng đờ.
Một đôi tay lạnh lẽo nhẹ nhàng đặt trên vai, từ đường cong vai dịu dàng vuốt ve lên cổ, rồi lại từ cổ mơn trớn gương mặt bạn.
Bạn cảm giác sự lạnh lẽo từ đôi tay này truyền sang, ánh mắt bạn tràn đầy lo lắng. Bạn quay đầu lại, dường như nghe thấy được khớp xương cổ phát ra âm thanh.
Bạn thấy một khuôn mặt không xa lạ.
Tóc ngắn màu đen, tóc mái hơi che đi đôi mắt. Đôi mắt kia rất đẹp, một đôi mắt phượng tuyệt vời, đôi mắt phẳng lặng như hồ nước sâu; chỉ cần nhìn qua một lần sẽ khiến đối phương nhớ mãi. Sống mũi cao, đôi môi tái nhợt, cằm hoàn mỹ như được điêu khắc.
Đó là một khuôn mặt điển trai, chỉ là màu da không còn sắc máu.
Người đàn ông thấy bạn nhìn hắn, hắn theo đó cũng buông tay ra, lần thứ vươn tay hai áp vào mặt bạn.
Mắt phượng đẹp đẽ nhẹ nhàng cong lên, trên môi lại lộ ra vẻ ma quái tươi cười.
Hắn mê say nói:
“Em đến rồi, Tô Tô yêu dấu của anh…”
– –
Chuyện đã kết thúc.
Kỳ thực em bị hắn cầm tù, sau đó em vô tình giết hắn. Em chịu đả kích không nhỏ, lựa chọn hành vi mất trí nhớ.
Hắn là kẻ cố chấp, cứng đầu; ham muốn chiếm hữu rất mạnh. Rõ ràng em và hắn không bên nhau, nhưng em dùng kem đánh răng gì, hắn đều quản. Tâm lý hắn bất thường, tuy rằng chết dưới tay em nhưng vẫn không hận em, thậm chí thành ma quỷ cũng muốn ở cạnh em như trước. Ngoài ra những kẻ gây tổn hại em, hắn đều phải diệt trừ.
Đúng vậy, chú chó là do hắn giết, Nghiên Đình cũng do hắn hại.
Sau khi em nhớ hết thảy mọi chuyện, hắn bèn thoải mái xuất hiện trước mặt em, nói cho em nghe những thương nhớ đêm ngày.
Đây là kết cục của em và hắn, có phải không?
Hết.
“Chào cô Tô, tôi tên Dương Duệ, rất vui được biết cô.”
“Cô Tô có hứng thú với chụp ảnh không? Chẳng hay cô thích nhà nhiếp ảnh nào nhất?”
“Tôi thì thích nhiếp ảnh gia người Ba Lan, tác phẩm Aclove. Tác phẩm mới nhất của ông ta được chụp ở một thị trấn nhỏ, bầu không khí lúc đó khá ẩm ướt, tối tăm. Tuy rằng nhìn ảnh gợi cho người ta cảm giác cô độc, u buồn, nhưng dường như thị trấn đó cất giấu rất nhiều chuyện cũ xưa, khiến tôi không ngừng bị lôi cuốn. Nếu có dịp, tôi và cô Tô cùng thưởng thức ảnh thì tốt rồi.”
“Cô đồng ý? Thật tuyệt, rất nhiều cô gái khác đều thấy thế giới quan của tôi u ám, nhưng cô thì không như vậy.”
“Cô Tô, cô cảm thấy buổi triển lãm vừa rồi thế nào? A, thì ra là thế, giải thích kia thật hay. Có thể cùng cô đi tham quan ở đây, không, có thể quen biết cô thực sự rất tốt.”
“Cô Tô, đường Hương Sơn vừa khai trương một nhà hàng. Nghe nói chỗ đó tay nghề rất cao, không biết tôi có thể mời cô dùng bữa?”
“Thì ra em thấy xưng hô như vậy là quá khách sáo, ừm, thế tôi có thể gọi em là Tô Tô không?”
“Tô Tô, em thấy bộ đồ này ổn chứ? Tôi thấy nó rất hợp với em, mong em nhận nó.”
“Loại kem đánh răng của em có chất tẩy mạnh, dễ làm tổn hại men răng, em vẫn nên đổi sang loại này.”
“Hôm nay thức ăn vừa miệng không? Đầu bếp đều tuyển chọn những nguyên liệu tốt nhất để nấu, em ăn nhiều sẽ có lợi cho sức khỏe.”
“Tô Tô, đây là vị bánh kem mới nhất, buổi chiều làm việc mệt mỏi em có thể ăn nó để giảm bớt căng thẳng. À, chào cô, cô Nghiên. Tôi là bạn của Tô Tô, đến đây đưa cho em ấy quà vặt. Thế nhé, tôi đi đây, không làm phiền hai người.”
“Tô Tô, em làm sao vậy? Đau bụng sao? Em chịu đựng một chút, anh lập tức đến ngay. Phải rồi, nhà em ở đâu?”
“Đây là thuốc tiêu chảy, em mau uống đi. Trong nhà có nước ấm không? Thật may, em không bị sốt. Để anh lấy đun nước vào bình thủy, trước hết em uống thuốc vào. Ấm nước để chỗ nào? Anh đun nước cho em.”
“Sau này đừng tùy tiện ăn hàng quán ven đường nữa, không hợp vệ sinh. Em xem bệnh đường ruột nghiêm trọng thế này, sau này muốn ăn gì bảo anh, anh nấu.”
“Đừng khách sáo, anh vẫn thường nấu ăn ở nhà. À phải, anh có thể tham quan nhà em không?”
“Quả nhiên là phòng con gái, chẳng giống phòng anh một tí nào.”
“À, Tô Tô, buổi tối em rỗi không, mình ăn tối cùng nhau chứ? Anh có vài điều muốn nói với em.”
“Tô Tô, sao gần đây em lạnh nhạt với anh? Anh thổ lộ nhiều lần với em, em đều cự tuyệt! Nhưng nếu công việc quá bận rộn, em cũng phải tự lo cho sức khỏe của mình, đừng cố quá.”
“Tô Tô, anh thích em, làm bạn gái anh đi.”
“Tại sao? Em cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ chứng minh cho em thấy.”
“Tô Tô.”
“Tô Tô…”
“Tô Tô…”
“Tại sao vậy? Anh thích em như thế, tại sao em không thể thích anh?”
“Có phải em thích tay phó tổng giám đốc trong công ty mình? Đã nhiều lần tôi bắt gặp em và hắn ở cạnh nhau!”
“Rõ ràng có liên quan đến tôi! Bởi vì tôi thích em đó! Bởi vì tôi sợ hãi người khác sẽ cướp mất em!”
“… Tôi sẽ không để ai cướp em khỏi mình.”
“Chào anh, phó tổng Trần. Tôi nghĩ anh từng gặp qua tôi, tôi là bạn trai Tô Tô. Nói thế anh đã nhận được tin nhắn từ Tô Tô? Đúng vậy, ở quê bỗng xảy ra chuyện làm em ấy phải tức tốc chạy về. Điện thoại gọi không được? Tôi nghĩ tín hiệu trên tàu hỏa không tốt lắm, anh biết quê Tô Tô cũng khá xa. Đúng, giờ tôi đến đây thay mặt em ấy làm thủ tục nghỉ phép, đây là bản sao lý lịch của Tô Tô, đây là một bản của tôi. Xong rồi? Cảm ơn anh, hẹn gặp lại.”
“Tô Tô, em tỉnh? Những thứ đó? Là ảnh do anh chụp thôi, thế nào? Thật xinh đẹp nhỉ? Dù Tô Tô trông thế nào thì em vẫn tuyệt nhất trong anh. Cuồng theo dõi? Không hề, anh luôn muốn ở bên em, nhưng sợ làm phiền em nên em mới không phát hiện ra anh đó.”
“Cái kia? Anh sợ em bỏ rơi anh, anh vẫn luôn muốn ở bên em trọn đời. Yên tâm, còng tay bọc vải nhung sẽ không làm em bị thương được. Làm sao anh đủ tàn nhẫn để nhìn hai cổ tay xinh đẹp mảnh khảnh bị thương?”
“Công việc á? Anh đã xin phép nghỉ dài hạn cho em rồi, đương nhiên anh cũng vậy. Đừng lo lắng, anh sẽ luôn ở cạnh em.”
“Ha… ha… a, Tô Tô…”
“Thật tuyệt, ha… em là của anh, em là của riêng anh…”
“Ai cũng không cướp em được…”
“Tô Tô, sao em bỏ bữa? Em phải ăn nhiều hơn mới có thể sinh cho anh một đứa con bụ bẫm, khỏe mạnh.”
“Đương nhiên là con của chúng mình. Anh thích con gái, con gái sẽ đáng yêu giống mẹ.”
“Đương nhiên sẽ có em bé, bởi vì anh và em không dùng biện pháp tránh thai nào.”
“Ha… ưm, Tô Tô… chặt quá!”
“Sao em khóc? Em thấy mệt rồi à? Nhưng nếu anh không nỗ lực, em sẽ không nhanh chóng mang thai.”
“A… ha, em à, mình đổi tư thế đi.”
“Xin lỗi, là do anh ‘yêu’ em quá nhiều. Nhưng để con mình sớm ra đời, xin em nhẫn nại một chút. Lại đây, anh đem em đi tắm rửa.”
“Tô Tô, đừng khóc. Đợi sinh xong em bé, anh đưa em ra ngoài chơi, còn giờ thì không được. Đúng đúng, anh là ác ma, anh là biến thái. Nếu đánh anh có thể khiến em dễ chịu, vậy em cứ đánh đi.”
“Tô Tô, đừng lộn xộn, nhỡ mà ngã sẽ bị thương.”
“A!”
“Tô… Tô…”
“A ——”
Bạn sợ hãi ngồi dậy từ sàn nhà, tóc đẫm mồ hôi bết vào gò má. Nước mắt và mồ hôi đầm đìa trên mặt bạn, thoạt trông quá đỗi đáng thương.
Lúc này trời đã tối đen, chỉ có ánh trăng xuyên qua bức rèm chiếu qua khe hở, đủ để bạn biết mình đang ở chỗ nào.
Vẫn như cũ, bạn ở nhà số 1205. Bạn nằm trước cửa phòng ngủ, xem ra bạn ngất đi bây giờ mới dậy.
Bạn nhớ lại tất cả mọi chuyện, người đàn ông tên Dương Duệ kia và ký ức bị đóng băng một tháng.
Phòng tắm mịt mờ hơi nước, vòi hoa sen trên vách tường cuồn cuộn xối xuống, rót đầy nước ấm trong bồn. Mặt nước nổi lên bọt trắng chưa tan, gương bị hơi nước phủ mờ, sàn gạch ướt đẫm, có còn máu đỏ không ngừng loang ra.
Nghĩ đến hình ảnh đêm đó, bạn ôm mặt khổ sở gào lên.
Tuy rằng bạn hận Dương Duệ đã làm thế với mình, nhưng bạn chưa từng nghĩ sẽ giết hắn.
Bởi vì bị bạn đẩy mà hắn trượt chân, huyệt thái dương đập mạnh vào bồn rửa mặt.
Xảy ra chuyện, bạn không gọi 120 cấp cứu, ngược lại như kẻ nhát gan trốn khỏi nơi này.
Bạn giết người, cho nên những ngày qua đều là báo ứng.
Gian phòng tĩnh lặng chỉ nghe tiếng bạn nghẹn ngào, tay chân bạn luống cuống, không biết nên làm gì hơn. Thậm chí sau một tuần bạn đến đây, bạn không có can đảm để vào nhà tắm xem kết cục. Dường như bạn chỉ dám ngồi đây và khóc.
Bạn nức nở trong sợ hãi, bất an, hối hận, muộn màng…
Đột nhiên, phòng ngủ vang lên tiếng động.
Tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng nơi gian phòng trống trải tối tăm bạn nghe thấy rất rõ ràng. Bạn nén khóc, đôi tay ôm mặt không ngừng run run.
Bạn chậm chạp ngẩng mặt lên, đôi mắt mở to nhìn về khoảng không phía trước, cơ thể bất giác cứng đờ.
Một đôi tay lạnh lẽo nhẹ nhàng đặt trên vai, từ đường cong vai dịu dàng vuốt ve lên cổ, rồi lại từ cổ mơn trớn gương mặt bạn.
Bạn cảm giác sự lạnh lẽo từ đôi tay này truyền sang, ánh mắt bạn tràn đầy lo lắng. Bạn quay đầu lại, dường như nghe thấy được khớp xương cổ phát ra âm thanh.
Bạn thấy một khuôn mặt không xa lạ.
Tóc ngắn màu đen, tóc mái hơi che đi đôi mắt. Đôi mắt kia rất đẹp, một đôi mắt phượng tuyệt vời, đôi mắt phẳng lặng như hồ nước sâu; chỉ cần nhìn qua một lần sẽ khiến đối phương nhớ mãi. Sống mũi cao, đôi môi tái nhợt, cằm hoàn mỹ như được điêu khắc.
Đó là một khuôn mặt điển trai, chỉ là màu da không còn sắc máu.
Người đàn ông thấy bạn nhìn hắn, hắn theo đó cũng buông tay ra, lần thứ vươn tay hai áp vào mặt bạn.
Mắt phượng đẹp đẽ nhẹ nhàng cong lên, trên môi lại lộ ra vẻ ma quái tươi cười.
Hắn mê say nói:
“Em đến rồi, Tô Tô yêu dấu của anh…”
– –
Chuyện đã kết thúc.
Kỳ thực em bị hắn cầm tù, sau đó em vô tình giết hắn. Em chịu đả kích không nhỏ, lựa chọn hành vi mất trí nhớ.
Hắn là kẻ cố chấp, cứng đầu; ham muốn chiếm hữu rất mạnh. Rõ ràng em và hắn không bên nhau, nhưng em dùng kem đánh răng gì, hắn đều quản. Tâm lý hắn bất thường, tuy rằng chết dưới tay em nhưng vẫn không hận em, thậm chí thành ma quỷ cũng muốn ở cạnh em như trước. Ngoài ra những kẻ gây tổn hại em, hắn đều phải diệt trừ.
Đúng vậy, chú chó là do hắn giết, Nghiên Đình cũng do hắn hại.
Sau khi em nhớ hết thảy mọi chuyện, hắn bèn thoải mái xuất hiện trước mặt em, nói cho em nghe những thương nhớ đêm ngày.
Đây là kết cục của em và hắn, có phải không?
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.