Chương 44: Lựa Chọn
Diệp Chi Linh
08/02/2024
Sau khi cúp máy, Tạ Tinh Hà phức tạp nói: "Khốc Ngoạn thật buồn cười, không đàm phán mà trực tiếp tìm em... Họ chắc chắn không biết xưởng chỉ có mình em, lợi nhuận Địa Ngục Mê Cung đã vượt xa mức lương hàng chục năm của họ rồi."
Tạ Vân Phàm cười nhẹ: "Phải rồi, đào em chắc chắn đào không nổi." Cậu nhìn xuống email trong điện thoại: "Khốc Ngoạn quả nhiên không mấy hứng thú với Địa Ngục Mê Cung, họ đã có game kinh dị rồi. Như vậy chỉ còn Khải Hàng là khả thi."
Tạ Tinh Hà vỗ vai em trai: "Không sao, nếu Khải Hàng đàm phán không thành, chúng ta cứ để nguyên game, đợi sau này tự làm được cabin thì tự chuyển thể cũng được."
Đó chỉ là lời an ủi thôi. Làm game cũng cần đúng thời điểm, bây giờ Địa Ngục Mê Cung đang hot, nên tận dụng thời cơ chuyển thể sang bản thực tế ảo là lựa chọn tốt nhất, game di động và game thực tế ảo có thể dẫn lưu cho nhau.
Còn nếu đợi thêm vài năm nữa, game sẽ không còn ai chơi, và nhiều xưởng nhỏ sẽ bắt chước làm ra đống "hàng nhái", lúc đó thể loại mê cung kinh dị sẽ bão hòa, cơ hội sẽ lỡ.
Nhưng Tạ Vân Phàm có nguyên tắc riêng, nếu đàm phán Khải Hàng không thành thì thà để nguyên game còn hơn là phá hỏng nó.
Tạ Vân Phàm quyết định gọi thẳng số điện thoại trong email.
Điện thoại nhanh chóng được nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nam trầm ấm: "Alô, xin chào?"
Giọng nói nghe có vẻ rất trẻ.
Tạ Vân Phàm nói: "Xin chào, tôi là người đại diện Dương Phàm, xin hỏi, có phải Nhiếp Tiểu Châu của Khải Hàng Game không?"
Đầu dây bên kia cười nhẹ, giọng nói ôn hòa: "Tôi là Lạc Hàng, CEO của Khải Hàng Game, tôi nhờ cô Nhiếp để lại số của tôi để dễ giao tiếp hơn. Rất vui được nghe anh gọi đến, xin hỏi tên của anh là gì?"
Tạ Vân Phàm ngạc nhiên, không ngờ email lại để số của chủ tịch. Chủ tịch Khải Hàng còn trẻ thế sao? Cậu gác nghi hoặc sang một bên, nói: "Tôi tên Tạ Vân Phàm."
Lạc Hàng: "Anh Tạ chào anh, tôi rất thích Địa Ngục Mê Cung do anh thiết kế, công ty chúng tôi đã phân tích và đánh giá kỹ game, cho rằng nó rất phù hợp để chuyển thể thành game thực tế ảo. Chúng tôi rất mong muốn hợp tác với anh, phía anh có ý định hợp tác không?"
Tạ Vân Phàm nói thẳng: "Tôi cũng muốn chuyển thể Địa Ngục Mê Cung thành game thực tế ảo, tuy nhiên, tôi có một số điều kiện, không biết phía anh có đồng ý không."
Lạc Hàng: "Xin cứ nói."
Tạ Vân Phàm rụt rè: "Game này, tôi là tổng thiết kế, tôi không yên tâm giao nó cho người khác chuyển thể. Nếu làm phiên bản thực tế ảo, tôi nhất định phải tiếp tục làm tổng thiết kế."
"Nghĩa là Khải Hàng cần thành lập một nhóm dự án Địa Ngục Mê Cung, tôi sẽ đảm nhiệm trưởng nhóm, các nhân viên của anh cần làm theo hướng dẫn của tôi để thay đổi game."
"Anh có đồng ý không?"
Lạc Hàng suy ngẫm.
Trong giới game, việc thiết kế ngoài đột nhập làm trưởng nhóm là rất hiếm. Hầu hết các nhóm phát triển game cần thời gian dài rèn luyện để ăn ý, sau nhiều năm làm việc chung, tổng thiết kế và các thành viên nhóm sẽ hiểu nhau hơn.
Nhân viên Khải Hàng hoàn toàn không quen biết Tạ Vân Phàm, nếu cậu đột nhập công ty, trực tiếp làm trưởng nhóm, mọi người chắc chắn sẽ bất bình, khó phối hợp.
Tuy nhiên, Lạc Hàng có thể hiểu quan điểm của Tạ Vân Phàm - có lẽ đó là "tình cảm"? Coi trọng game do mình làm như đứa con, lo sợ giao cho người khác làm hỏng nó.
Điều đó cho thấy, Tạ Vân Phàm là người rất nghiêm túc và cầu toàn với game.
Phần lớn thiết kế, chuyển game di động sang thực tế ảo để kiếm lớn một phát, ai quan tâm bạn thay đổi thế nào? Chỉ cần lấy được tiền là quan trọng nhất.
Nhưng Tạ Vân Phàm thì khác.
Chất lượng game đối với cậu quan trọng hơn tất cả.
Có một tổng thiết kế như vậy, còn lo game không hay sao?
Tạ Vân Phàm có thể tạo ra cú hit trong dịp nghỉ đông, chắc chắn là nhân tài hiếm có.
Nói thật, đội ngũ thiết kế của Khải Hàng, về óc sáng tạo và tư duy đột phá, thực sự không bằng chàng trai trẻ này.
Năng giả cư chi (người biết làm thì làm), có gì không tốt?
Lạc Hàng dứt khoát nói: "Tôi có thể đồng ý các điều kiện của anh, vẫn do anh đảm nhiệm trưởng nhóm dự án phiên bản thực tế ảo Địa Ngục Mê Cung, mọi thay đổi về game sẽ tham khảo ý kiến của anh."
Tạ Vân Phàm hơi bất ngờ: "Nhân viên công ty anh, sẵn sàng nghe tôi à?"
Lạc Hàng mỉm cười: "Việc này dễ thôi, anh làm trưởng nhóm, tôi sẽ tham gia với vai trò giám đốc sản xuất, nếu họ có ý kiến gì cứ việc tìm tôi."
Ừ, có Sếp ngồi trên, ai bất bình cứ tìm sếp.
Tạ Vân Phàm nhận ra, CEO của Khải Hàng khá có năng lực.
Lạc Hàng bổ sung: "Anh cứ yên tâm, tôi sẽ điều toàn bộ nhóm làm Tinh Không Mạn Bộ sang, họ sẽ tận lực, làm Địa Ngục Mê Cung phiên bản thực tế ảo thật tốt."
Tạ Vân Phàm: "..."
Toàn bộ nhóm Tinh Không Mạn Bộ chuyển sang, đó là nhóm làm ra game thực tế ảo đầu tiên thế giới, đội ngũ nhân tài ưu tú của Khải Hàng.
Có vẻ Khải Hàng thực sự rất có thiện chí hợp tác với cậu.
Có lẽ nội bộ Khải Hàng đã đánh giá, muốn biến Địa Ngục Mê Cung thành game tiếp theo, dựa vào đó giành lại thị trường trong nước đã mất, nên mới sẵn sàng chấp nhận điều kiện của cậu?
Đàm phán tôn trọng lẫn nhau, quả thật dễ chịu hơn nhiều.
Tạ Vân Phàm hỏi: "Về lợi nhuận, phân chia thế nào?"
Lạc Hàng: "Ý kiến của anh thế nào?"
Tạ Vân Phàm thử nói: "6 phần 4, tôi 4 phần, được không?"
Lạc Hàng không do dự: "Được."
Tạ Vân Phàm: "..."
Anh không mặc cả à?
Tôi còn định đàm phán nữa đấy.
Lạc Hàng đồng ý quá dứt khoát khiến Tạ Vân Phàm khâm phục. CEO này thật đặc biệt, xử sự quyết đoán, để lại ấn tượng rất tốt.
Thật ra, tình hình Khải Hàng trong nước ngày càng tồi tệ, bị Mộng Chi Dực và Khốc Ngoạn chia nhỏ thị phần, doanh số cabin giảm dần, họ cần game hay để giành lại người dùng.
Trong tình huống như vậy, lợi nhuận là thứ yếu, làm tốt game mới là trọng tâm.
Tổng giám đốc đã suy nghĩ rõ ràng vấn đề này từ lâu. Tạ Vân Phàm rất vui lòng hợp tác với người đầu óc tỉnh táo như thế.
Lạc Hàng: "Những ngày này công ty sắp nghỉ tết, sau khi qua tết tôi muốn mời anh đến Khải Hàng tham quan, lúc đó sẽ ký hợp đồng chính thức, anh thấy thế nào?"
Tạ Vân Phàm: "Không vấn đề."
Lạc Hàng: "Vậy hẹn gặp lại sau tết."
Tại phòng làm việc nhà họ Lạc ở Kinh Đô.
Lạc Đình An cau mày từ lúc nghe con trai nói chuyện điện thoại, cho đến khi cúp máy mới khó chịu nói: "Con đồng ý các điều kiện của bên kia quá tốt rồi đấy! Đột nhập làm trưởng nhóm, lại cho 4 phần lợi nhuận?"
Lạc Hàng nói nhỏ: "Bố à, dự án này có thành công hay không, chìa khóa nằm ở thiết kế. Sức hấp dẫn của Địa Ngục Mê Cung hiện mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Hơn nữa, game này khác phong cách Tinh Không Mạn Bộ, để Tạ Vân Phàm dẫn dắt mới đúng."
Lạc Đình An đành nói: "...Được rồi, đã đồng ý thì con tự theo sát dự án này.
Ông không hiểu tại sao con trai lại đánh giá cao Địa Ngục Mê Cung đến vậy, nhưng tin tưởng vào con mắt nhận diện của anh.
Dù sao, mỗi quyết định then chốt của Lạc Hàng đều đúng đắn.
Tạ Vân Phàm cười nhẹ: "Phải rồi, đào em chắc chắn đào không nổi." Cậu nhìn xuống email trong điện thoại: "Khốc Ngoạn quả nhiên không mấy hứng thú với Địa Ngục Mê Cung, họ đã có game kinh dị rồi. Như vậy chỉ còn Khải Hàng là khả thi."
Tạ Tinh Hà vỗ vai em trai: "Không sao, nếu Khải Hàng đàm phán không thành, chúng ta cứ để nguyên game, đợi sau này tự làm được cabin thì tự chuyển thể cũng được."
Đó chỉ là lời an ủi thôi. Làm game cũng cần đúng thời điểm, bây giờ Địa Ngục Mê Cung đang hot, nên tận dụng thời cơ chuyển thể sang bản thực tế ảo là lựa chọn tốt nhất, game di động và game thực tế ảo có thể dẫn lưu cho nhau.
Còn nếu đợi thêm vài năm nữa, game sẽ không còn ai chơi, và nhiều xưởng nhỏ sẽ bắt chước làm ra đống "hàng nhái", lúc đó thể loại mê cung kinh dị sẽ bão hòa, cơ hội sẽ lỡ.
Nhưng Tạ Vân Phàm có nguyên tắc riêng, nếu đàm phán Khải Hàng không thành thì thà để nguyên game còn hơn là phá hỏng nó.
Tạ Vân Phàm quyết định gọi thẳng số điện thoại trong email.
Điện thoại nhanh chóng được nghe, đầu dây bên kia vang lên giọng nam trầm ấm: "Alô, xin chào?"
Giọng nói nghe có vẻ rất trẻ.
Tạ Vân Phàm nói: "Xin chào, tôi là người đại diện Dương Phàm, xin hỏi, có phải Nhiếp Tiểu Châu của Khải Hàng Game không?"
Đầu dây bên kia cười nhẹ, giọng nói ôn hòa: "Tôi là Lạc Hàng, CEO của Khải Hàng Game, tôi nhờ cô Nhiếp để lại số của tôi để dễ giao tiếp hơn. Rất vui được nghe anh gọi đến, xin hỏi tên của anh là gì?"
Tạ Vân Phàm ngạc nhiên, không ngờ email lại để số của chủ tịch. Chủ tịch Khải Hàng còn trẻ thế sao? Cậu gác nghi hoặc sang một bên, nói: "Tôi tên Tạ Vân Phàm."
Lạc Hàng: "Anh Tạ chào anh, tôi rất thích Địa Ngục Mê Cung do anh thiết kế, công ty chúng tôi đã phân tích và đánh giá kỹ game, cho rằng nó rất phù hợp để chuyển thể thành game thực tế ảo. Chúng tôi rất mong muốn hợp tác với anh, phía anh có ý định hợp tác không?"
Tạ Vân Phàm nói thẳng: "Tôi cũng muốn chuyển thể Địa Ngục Mê Cung thành game thực tế ảo, tuy nhiên, tôi có một số điều kiện, không biết phía anh có đồng ý không."
Lạc Hàng: "Xin cứ nói."
Tạ Vân Phàm rụt rè: "Game này, tôi là tổng thiết kế, tôi không yên tâm giao nó cho người khác chuyển thể. Nếu làm phiên bản thực tế ảo, tôi nhất định phải tiếp tục làm tổng thiết kế."
"Nghĩa là Khải Hàng cần thành lập một nhóm dự án Địa Ngục Mê Cung, tôi sẽ đảm nhiệm trưởng nhóm, các nhân viên của anh cần làm theo hướng dẫn của tôi để thay đổi game."
"Anh có đồng ý không?"
Lạc Hàng suy ngẫm.
Trong giới game, việc thiết kế ngoài đột nhập làm trưởng nhóm là rất hiếm. Hầu hết các nhóm phát triển game cần thời gian dài rèn luyện để ăn ý, sau nhiều năm làm việc chung, tổng thiết kế và các thành viên nhóm sẽ hiểu nhau hơn.
Nhân viên Khải Hàng hoàn toàn không quen biết Tạ Vân Phàm, nếu cậu đột nhập công ty, trực tiếp làm trưởng nhóm, mọi người chắc chắn sẽ bất bình, khó phối hợp.
Tuy nhiên, Lạc Hàng có thể hiểu quan điểm của Tạ Vân Phàm - có lẽ đó là "tình cảm"? Coi trọng game do mình làm như đứa con, lo sợ giao cho người khác làm hỏng nó.
Điều đó cho thấy, Tạ Vân Phàm là người rất nghiêm túc và cầu toàn với game.
Phần lớn thiết kế, chuyển game di động sang thực tế ảo để kiếm lớn một phát, ai quan tâm bạn thay đổi thế nào? Chỉ cần lấy được tiền là quan trọng nhất.
Nhưng Tạ Vân Phàm thì khác.
Chất lượng game đối với cậu quan trọng hơn tất cả.
Có một tổng thiết kế như vậy, còn lo game không hay sao?
Tạ Vân Phàm có thể tạo ra cú hit trong dịp nghỉ đông, chắc chắn là nhân tài hiếm có.
Nói thật, đội ngũ thiết kế của Khải Hàng, về óc sáng tạo và tư duy đột phá, thực sự không bằng chàng trai trẻ này.
Năng giả cư chi (người biết làm thì làm), có gì không tốt?
Lạc Hàng dứt khoát nói: "Tôi có thể đồng ý các điều kiện của anh, vẫn do anh đảm nhiệm trưởng nhóm dự án phiên bản thực tế ảo Địa Ngục Mê Cung, mọi thay đổi về game sẽ tham khảo ý kiến của anh."
Tạ Vân Phàm hơi bất ngờ: "Nhân viên công ty anh, sẵn sàng nghe tôi à?"
Lạc Hàng mỉm cười: "Việc này dễ thôi, anh làm trưởng nhóm, tôi sẽ tham gia với vai trò giám đốc sản xuất, nếu họ có ý kiến gì cứ việc tìm tôi."
Ừ, có Sếp ngồi trên, ai bất bình cứ tìm sếp.
Tạ Vân Phàm nhận ra, CEO của Khải Hàng khá có năng lực.
Lạc Hàng bổ sung: "Anh cứ yên tâm, tôi sẽ điều toàn bộ nhóm làm Tinh Không Mạn Bộ sang, họ sẽ tận lực, làm Địa Ngục Mê Cung phiên bản thực tế ảo thật tốt."
Tạ Vân Phàm: "..."
Toàn bộ nhóm Tinh Không Mạn Bộ chuyển sang, đó là nhóm làm ra game thực tế ảo đầu tiên thế giới, đội ngũ nhân tài ưu tú của Khải Hàng.
Có vẻ Khải Hàng thực sự rất có thiện chí hợp tác với cậu.
Có lẽ nội bộ Khải Hàng đã đánh giá, muốn biến Địa Ngục Mê Cung thành game tiếp theo, dựa vào đó giành lại thị trường trong nước đã mất, nên mới sẵn sàng chấp nhận điều kiện của cậu?
Đàm phán tôn trọng lẫn nhau, quả thật dễ chịu hơn nhiều.
Tạ Vân Phàm hỏi: "Về lợi nhuận, phân chia thế nào?"
Lạc Hàng: "Ý kiến của anh thế nào?"
Tạ Vân Phàm thử nói: "6 phần 4, tôi 4 phần, được không?"
Lạc Hàng không do dự: "Được."
Tạ Vân Phàm: "..."
Anh không mặc cả à?
Tôi còn định đàm phán nữa đấy.
Lạc Hàng đồng ý quá dứt khoát khiến Tạ Vân Phàm khâm phục. CEO này thật đặc biệt, xử sự quyết đoán, để lại ấn tượng rất tốt.
Thật ra, tình hình Khải Hàng trong nước ngày càng tồi tệ, bị Mộng Chi Dực và Khốc Ngoạn chia nhỏ thị phần, doanh số cabin giảm dần, họ cần game hay để giành lại người dùng.
Trong tình huống như vậy, lợi nhuận là thứ yếu, làm tốt game mới là trọng tâm.
Tổng giám đốc đã suy nghĩ rõ ràng vấn đề này từ lâu. Tạ Vân Phàm rất vui lòng hợp tác với người đầu óc tỉnh táo như thế.
Lạc Hàng: "Những ngày này công ty sắp nghỉ tết, sau khi qua tết tôi muốn mời anh đến Khải Hàng tham quan, lúc đó sẽ ký hợp đồng chính thức, anh thấy thế nào?"
Tạ Vân Phàm: "Không vấn đề."
Lạc Hàng: "Vậy hẹn gặp lại sau tết."
Tại phòng làm việc nhà họ Lạc ở Kinh Đô.
Lạc Đình An cau mày từ lúc nghe con trai nói chuyện điện thoại, cho đến khi cúp máy mới khó chịu nói: "Con đồng ý các điều kiện của bên kia quá tốt rồi đấy! Đột nhập làm trưởng nhóm, lại cho 4 phần lợi nhuận?"
Lạc Hàng nói nhỏ: "Bố à, dự án này có thành công hay không, chìa khóa nằm ở thiết kế. Sức hấp dẫn của Địa Ngục Mê Cung hiện mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Hơn nữa, game này khác phong cách Tinh Không Mạn Bộ, để Tạ Vân Phàm dẫn dắt mới đúng."
Lạc Đình An đành nói: "...Được rồi, đã đồng ý thì con tự theo sát dự án này.
Ông không hiểu tại sao con trai lại đánh giá cao Địa Ngục Mê Cung đến vậy, nhưng tin tưởng vào con mắt nhận diện của anh.
Dù sao, mỗi quyết định then chốt của Lạc Hàng đều đúng đắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.