Chương 104
Mộc Xích Tố
15/03/2024
Xe buýt không tiếng động chạy giữa thế giới thuần trắng.
Đoạn Dịch đè trán vào cửa sổ xe buýt, dường như làm vậy có thể giảm bớt cơn đau đầu.
Đột ngột tiếp thu lượng lớn ký ức làm anh khó thích ứng với trạng thái hiện tại.
Cũng phải đến bây giờ Đoạn Dịch mới rõ ràng, giả thiết thời gian tại phó bản Nicole – Jack Đồ Tể, có thể coi là giả thiết đơn giản hoá của thời gian trong trò chơi này.
Trong phó bản đó, thời gian ban ngày ở trạng thái chồng lên nhau, lịch sử chưa bị sửa đổi và lịch sử bị sửa đổi là hai thời không tồn tại song song; để thêm một bước đơn giản hoá, trò chơi thiết kế giả thiết nhà ngoại cảm: Khi xuyên thời gian sẽ không gặp một bản thân khác.
Mỗi 12 giờ đêm, các thời không song song sẽ hợp nhất, hình thành trạng thái duy nhất.
Nói cách khác mỗi đêm 12 giờ, lịch sử sẽ bị thiết lập lại.
Đến lúc đó, trừ nhà ngoại cảm, còn lại tất cả mọi người sẽ mất trí nhớ.
Trò chơi này có giả thiết thời gian tương tự, nhưng phức tạp hơn nhiều, cũng không lý tưởng hóa như vậy.
Ví dụ như người chơi không có khả năng "nhà ngoại cảm", khi bọn họ trở lại quá khứ, vẫn sẽ gặp bản thân trong quá khứ.
Ví dụ như sau khi các thời không hợp nhất, không phải trừ "nhà ngoại cảm" tất cả mọi người sẽ mất trí nhớ.
Ví dụ như, tuyến thời gian không dễ tái thiết lập, bị điều kiện hạn chế vô cùng.
Đoạn Dịch phỏng đoán để tái thiết lập dòng thời gian của trò chơi, cần sử dụng đạo cụ đặc biệt mới được, tỷ như đồng hồ cát của Minh Thiên.
Minh Thiên xuyên về quá khứ, chỉ cần đồng hồ cát chưa chảy cạn, thời gian sẽ không tái thiết lập. Như vậy, Minh Thiên ở thời không song song có thể luôn tồn tại, cùng Đoạn Dịch ở tuyến thời gian này đi đến hiện tại.
Minh Thiên quá khứ đã bị giết, và Minh Thiên trở lại từ tương lai, là hai tuyến thời gian chồng lên nhau.
Mà đồng hồ cát chỉ có thể duy trì trạng thái chồng lên nhau đến phó bản Nhà Tâm Nguyện.
Khi đó, nếu Minh Thiên bóp vỡ đồng hồ cát, lịch sử liền được chỉnh sửa và tái thiết lập.
Nhưng hắn không buông bỏ được, tiếp tục ở lại tuyến thời gian này, dẫn đến việc một phần hệ thống bị mất kiểm soát, đẩy một bộ phận người chơi non nớt vào phó bản cấp chín.
Đồng hồ cát cho Minh Thiên một cơ hội sửa sai.
Hắn bóp vỡ đồng hồ cát, nhân lúc thời gian chưa quá muộn.
Đến đây, phó bản Nhà Tâm Nguyện kết thúc, tám người từng hại Đoạn Dịch chết hết.
Đồng hồ cát vỡ vụn, thời không song song bắt đầu dung hợp, đạt trạng thái duy nhất, hoàn thành tái thiết lập lịch sử.
Sau khi lịch sử được chỉnh sửa, quá khứ thuộc về Đoạn Dịch được tu bổ: Trương Trác, Trâu Bình, tám người chơi toàn bộ đã chết.
Dung hợp hoàn thành, tuyến thời gian của tám người đều không còn tồn tại.
Từ quá khứ, đến tương lai, tám người triệt để biến mất.
Đoạn Dịch bị Minh Thiên đưa đến "Tương lai".
"Tương lai" này là tương lai anh chưa khôi phục ký ức.
Nhưng trên thực tế đây mới là tương lai chân chính của anh, có quá khứ và hiện tại được tu bổ.
Nếu anh không bị lăng trì, đây vốn là tuyến thời gian anh tồn tại.
Nói ngược lại, nếu xem tám người kia là BUG, hiện tại BUG bị loại bỏ, quá khứ được viết lại lần nữa.
Cho nên trong đầu Đoạn Dịch nhiều thêm một ký ức "quá khứ".
Ví dụ anh vừa mới hoàn thành một phó bản tên là《 Vô song 》.
Ví dụ đồng đội trên xe buýt, trừ Ổ Quân Lan, những người khác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Mãi đến khi anh ngồi lâu trên xe, anh mới nhớ những người này là ai, anh và bọn họ đã cùng trải qua bao nhiêu phó bản.
Một lát sau, Ổ Quân Lan đi đến bên người anh. "Có thể tâm sự không?"
Đoạn Dịch quay đầu, thấy sắc mặt cô tái nhợt, biết là cô cũng đang rất loạn.
Thấy Đoạn Dịch gật đầu, Ổ Quân Lan ngồi xuống cạnh anh, nhỏ giọng nói: "Trong trí nhớ của tôi, tôi đã chết hai lần... Lần đầu vào trò chơi này, hình như tôi không gặp anh. Tôi không biết mình bị ai hại chết. Lần thứ hai tôi chết trong mê cung, bị ngã chết. Bây giờ tôi... lại đi vào đây... Có phải thời gian đã bị khởi động lại?"
Đoạn Dịch nhìn Ổ Quân Lan nói: "Tôi dùng tuyến thời gian của mình giải thích từ đầu cho cô vậy."
Lấy giấy bút, Đoạn Dịch vừa viết vừa nói: "Tuyến thời gian lần đầu tiên tôi vào trò chơi này, tôi gọi nó là A. Tôi nhớ lúc đó mình đã vượt qua rất nhiều phó bản đơn giản, cho đến phó bản thứ 12 tên là《 Đao quỷ 》. Chúng ta gọi thời điểm kết thúc《 Đao quỷ 》là A0."
"Trong《 Đao quỷ 》, tôi bị người ta hại chết. Nên Tiểu Thiên trở lại quá khứ, ý đồ chỉnh sửa lịch sử. Cậu ấy giết bản thân trong tuyến thời gian quá khứ, thay đổi lịch sử, suy ra tuyến thời gian này không thể gọi là A, mà là tuyến thời gian song song với A, gọi là B."
"Trước khi đạo cụ đồng hồ cát bị vỡ, A và B là hai tuyến thời gian song song, ở trạng thái chồng lên nhau."
"Có tám người hại tôi, hại cô, cũng hại những người khác. Tiểu Thiên trở lại quá khứ là để loại bỏ kẻ ác, chỉnh sửa lịch sử. Tuyến thời gian B trôi đến khi phó bản《 Nhà Tâm Nguyện 》kết thúc, gọi là B0; kết thúc phó bản《 Mê cung 》gọi là B1. Rất nhiều người chết trong phó bản mê cung, Tiểu Thiên cho rằng do sai lầm của mình, nên cậu ấy lui thời gian từ B1 về B0."
"Cuối cùng... Các dòng thời gian dừng chồng lên nhau tại điểm B0. Lịch sử cũng được viết lại tính từ điểm thời gian này."
Tạm dừng một chút, Đoạn Dịch tiếp tục nói: "B0 là mốc, tám người kia đã chết, cho nên bọn họ sẽ không giết cô, cũng không giết tôi, tuyến thời gian hiện có là thế. Lịch sử tái thiết lập tại điểm B0, tám người hoàn toàn biến mất. Tương lai, quá khứ, đều không còn dấu vết bọn họ."
"Tại tuyến thời gian B, trong trạng thái chồng lên nhau, chúng ta đã đi qua vô số phó bản. Lịch sử được chỉnh sửa, tái thiết lập hoàn thành, chúng ta quay về A0. Mà khoảng thời gian trước A0 thuộc tuyến thời gian A, cũng bị viết lại toàn bộ."
"Tại tuyến thời gian hiện có, hai ta gặp nhau ở phó bản《 Vô song 》. Nhưng các đồng đội khác, đám Khang Hàm Âm, không biết rải rác ở đâu. Nhưng chắc là mọi người đều còn sống."
Ổ Quân Lan nghe xong, mất một lúc lâu để tiêu hóa. Cũng may kết hợp với ký ức của mình, cô vẫn hiểu được.
Dựa lưng vào ghế ngồi, cô xoa bóp huyệt Thái Dương đau đớn, thở phào một hơi: "Ừ. Tôi hiểu. Đều còn sống, vậy là tốt rồi."
Ổ Quân Lan quay đầu nhìn về phía anh. "Trong tuyến thời gian 12 phó bản, anh đã chết. Nhưng tuyến thời gian đó đã biến mất, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, lúc này anh thắng. Anh vẫn là nhà tiên tri, anh dẫn chúng tôi thắng!"
"Là... Tôi, tôi thắng." giọng Đoạn Dịch rất khàn.
Anh cười nói lời này, nhưng nụ cười lại có vẻ vô cùng chua xót.
Nhận ra gì đó, Ổ Quân Lan nhíu mày hỏi: "Thế, Minh Thiên đâu?"
Thời gian đã hoàn thành chỉnh sửa. Sách mới viết tuyến thời gian mới bao trùm lịch sử cũ. Một khi tám người tử vong, tương lai quá khứ... Tất cả tuyến thời gian đều không còn tồn tại dấu vết bọn họ.
Minh Thiên đâu?
Cậu ấy... có phải sẽ không thể quay về?
Tương lai, hiện tại, quá khứ, bị xóa bỏ hoàn toàn, vĩnh viễn biến mất ư?
Đoạn Dịch không trả lời Ổ Quân Lan.
Dường như chỉ cần như vậy, Minh Thiên không biến mất, anh vẫn có thể tìm Minh Thiên trở về.
Trải qua nỗi đau quá lớn, lồng ngực anh bị đào rỗng.
Sự trống trải nhanh chóng bị ký ức hỗn loạn chiếm cứ, khiến Đoạn Dịch không kịp cảm thụ bi thương.
Tới khi Đoạn Dịch thanh lý xong mớ ký ức, cơ đau tê dại kéo đến dày đặc, từ đầu quả tim lan khắp cơ thể.
Anh vội vàng muốn làm chuyện gì đó dời lực chú ý, kìm nén đau đớn lan tràn lục phủ ngũ tạng.
Yêu là gì?
Đoạn Dịch theo thói quen rút điếu thuốc lá, ngồi xe buýt không thể hút thuốc, ngửi một chút cũng đỡ.
Nhưng mới vừa móc hộp thuốc ra, Đoạn Dịch liền nghĩ tới Minh Thiên.
Minh Thiên không thích anh hút thuốc.
Trầm mặc, cúi đầu nhìn hộp thuốc trong tay, Đoạn Dịch hít một hơi, lấy tất cả hộp thuốc trên người, vứt hết vào thùng rác bên cạnh.
·
Trong không gian thuần trắng, xe buýt đi khoảng nửa giờ thì hệ thống phát thông báo: "Chúc mừng mọi người thuận lợi vượt phó bản《 Vô song 》. Sắp tới mọi người sẽ tiến vào giai đoạn trò chơi mới. Mỗi người chơi ở đây đều cực kỳ ưu tú, nếu không thì không thể vượt qua giai đoạn khảo nghiệm sơ cấp."
"Người tốt giành được thắng lợi, 250 đồng vàng khen thưởng đã gửi vào dữ liệu cơ sở của các bạn, vui lòng kiểm tra và nhận."
"Ngoài ra, hệ thống tuyên bố người chơi số 07 đạt được danh hiệu "Nhà tiên tri được chọn"."
"Người chơi rút được thân phận nhà tiên tri, giúp phe người tốt chiến thắng và thành công vượt qua phó bản mà không vào tù, sẽ đạt được thành tựu ẩn. Khi nhận đủ 7 thành tựu ẩn, người chơi sẽ đạt được danh hiệu "Nhà tiên tri được chọn"."
Nói xong câu này, trên đầu gối Đoạn Dịch xuất hiện một huy hiệu kim loại.
"Trò chơi Vãng Sinh Môn là trò chơi chỉ dẫn mọi người từ cửa tử đến cửa sinh. Có được danh hiệu "Nhà tiên tri được chọn", người chơi được quyền rời trò chơi, trở lại hiện thực; tất nhiên, hệ thống cũng cho người chơi lựa chọn thứ hai: người chơi tiếp tục trò chơi, tiến vào giai đoạn tiếp theo, có cơ hội nhận được bí mật chung cực của trò chơi."
"Người chơi số 07, vui lòng đưa ra lựa chọn trước 12 giờ đêm nay. Hệ thống chờ mong hồi đáp từ bạn."
Đoạn Dịch tận lực dằn nỗi phức tạp khôn kể xuống đáy lòng.
Cúi đầu nhìn chiếc huy hiệu, Đoạn Dịch cài nó lên cổ áo.
Quá trình liền mạch lưu loát, mặt mày hiện nét bễ nghễ, lộ ra vài phần lạnh lùng.
Ổ Quân Lan ngồi bên cạnh liếc nhìn anh, cảm thấy ánh mắt anh biến hóa rất lớn, khí chất cả người lạnh lẽo hơn hẳn. Hiện giờ anh không còn là Đoạn Dịch chỉ mới vượt qua 5 phó bản.
Anh vượt qua 12 phó bản, chết một lần; quay về ban đầu, anh vượt qua 5 phó bản; thời gian tái thiết lập, trên tuyến thời gian mới, anh sở hữu thêm ký ức 12 phó bản.
Có được ký ức 29 phó bản, nhận được danh hiệu "Nhà tiên tri được chọn", anh sẽ đưa ra lựa chọn thế nào?
·
Buổi tối 7 giờ. Mười người chơi tụ tập ở nhà ăn ăn cơm.
Đoạn Dịch yên lặng ăn cơm bổ sung thể lực, không nhiều lời một câu.
Trong lúc đó không ít người đến kính rượu một người.
Đoạn Dịch liếc mắt, thấy người này đầu tới đuôi đều mang kính râm, nuôi râu quai nón dày rậm, nói chung là nhìn không rõ mặt. Cơ mà người này rất lợi hại, lúc nguy cấp cứu không ít người, nên mọi người ồn ào kính rượu biểu đạt lòng cảm ơn.
Chỉ là người này chưa nói tên, lúc này không tránh được bị mọi người hỏi thăm.
"Anh họ gì?"
"Kẻ hèn họ Cố."
Cố?
Đoạn Dịch buông đũa, nhíu mày nhìn người này, liền nghe thấy người này đáp: "Tên một chữ cái màu trắng."
Đoạn Dịch mở miệng nói câu đầu tiên trên bàn cơm.
Hướng qua người này, anh thử hỏi: "Không phải anh tên Cố Bàng Thủy hả?"
Người này cười cười, cách kính râm nhìn phía Đoạn Dịch, cất cao giọng nói: "Họ Cố tên Bạch, tự Bàng Thủy."
Đoạn Dịch: "..."
Bên cạnh có người hỏi: "Ồ, thời đại bây giờ vẫn còn người dùng tên "tự"?"
Người nọ dõng dạc: "Ông cụ trong nhà khoái làm màu, thích chơi trò này, chê cười rồi."
Đoạn Dịch: "............"
Đoạn Dịch tạm thời không nói thêm, nhặt đôi đũa ăn hai miếng cơm.
Người tên Cố Bạch hình như nhìn ra cái gì, xuyên qua kính râm nhìn anh vài lần, nhưng tạm thời chưa nói gì.
Lúc Đoạn Dịch cơm nước xong chuẩn bị về phòng, anh ta xách mấy chai bia lại đây. "Uống chút chứ?"
Do dự một chút, Đoạn Dịch hướng anh ta gật đầu, dẫn anh ta về phòng khách sạn.
Tên thật người này đương nhiên không phải Cố Bạch, cũng không phải cái gì Cố Bàng Thủy.
Anh ta chính là "anh rể" tự xưng, Dương Dạ.
Đi vào phòng Đoạn Dịch, Dương Dạ buông lốc bia, gỡ râu giả và kính râm, trực tiếp dùng răng hàm cắn khui nắp chai bia, uống một ngụm, cầm một chai khác ném cho Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch nhận chai bia, cũng há miệng khui nắp chai, ngửa đầu uống nửa chai bia.
Dương Dạ đánh giá trên dưới vài lần, hỏi: "Bị sao vậy? Trạng thái của cậu không ổn nha. Lúc ở trong phó bản cậu đâu có như này."
Đoạn Dịch liếc anh ta một cái, giải thích đại khái những chuyện đã xảy ra.
Cuối cùng anh hỏi: "Anh hiểu không?"
Dương Dạ gật đầu: "Không có gì khó hiểu. Nói chung là giống hiệu ứng bươm bướm. Cậu ta xuyên về quá khứ thay đổi lịch sử, sau đó trở lại hiện tại. Bởi vì thay đổi lịch sử, quá khứ bị viết lại, dẫn tới cậu ta hiện tại hoàn toàn thay đổi."
"Ừ. Đại loại là như vậy." Đoạn Dịch uống một ngụm bia rồi nhìn về phía anh ta, "Sao anh lại tới đây?"
"Đương nhiên là phụng chỉ anh trai cậu đưa cậu trở về. Tìm nhân viên chuyên nghiệp đo lường tính toán, tôi bị đưa đến khoảng thời gian kiến nghị. Tính toán chuẩn phết, vừa khéo đến đúng lúc cậu nhận được "Nhà tiên tri được chọn". Nhưng nhìn cái mặt này của cậu..." Dương Dạ nhướng mày, "Xem ra cậu không muốn trở về."
Đoạn Dịch chỉ là hỏi hắn: "Anh và anh tôi rốt cuộc có thân phận gì?"
Dương Dạ nói: "Cũng không có gì cần giấu. Chúng tôi đều là nhân viên chính phủ chỗ Dư Khâm – tam điện Tống Đế Vương dưới địa ngục. Cậu bị giam bên thất điện Thái Sơn Phủ Quân, không thuộc bên chúng tôi quản hạt. Cho nên chúng tôi không thể xông vào, phải lén lút lẻn vô. Mặt khác, cơ thể cậu ở thế giới hiện thực có chút vấn đề, chuyện này liên lụy rất rộng, Tống đế vương đang giao thiệp..."
Đoạn Dịch: "Tôi chết ở hiện thực? Linh hồn bị Thái Sơn Phủ Quân cầm tù? Cái gọi là "Nhà tiên tri được chọn", khả năng cao chỉ là mánh lới âm mưu. Dù tôi có lấy được danh hiệu, đồng ý "về nhà", chưa chắc sẽ được về hiện thực?"
Dương Dạ: "Theo góc độ nào đó, có thể lý giải như vậy. Nhưng mọi thứ đều là tạm thời."
"Chỉ cần cậu đồng ý rời trò chơi này, linh hồn cậu sẽ tạm thời thoát khỏi trạng thái bị khóa. Tôi có thể nhân cơ hội mang cậu về chỗ Tống Đế Vương. Hiểu ý tôi không? Linh hồn cậu bị cầm tù, tôi và anh cậu không thể cướp cậu từ chỗ Thái Sơn Phủ Quân. Nhưng cậu kết thúc trò chơi, giải trừ trạng thái cầm tù, tôi liền mang cậu đi..."
Đoạn Dịch ngắt lời: "Dù như thế nào, tôi đều không thể quay về hiện thực, đúng không? Dù tôi có đồng ý rời đi, cũng chỉ là đưa tôi từ địa ngục này sang địa ngục khác mà thôi."
Dương Dạ buông chai bia, khoanh tay hỏi anh: "Nhưng tam điện Tống đế vương là địa bàn chúng tôi quản hạt. Cậu sẽ không bị nguy hiểm, không cần tiếp tục chơi trò chơi này. Thằng nhóc cậu... Cậu hỏi vậy là có ý gì?"
Đoạn Dịch uống thêm một ngụm bia, nói: "Trước tiên tôi cần làm rõ hàm nghĩa "trở về" mà anh nói, miễn cho anh lấy ba mẹ ra dọa tôi. Tốt lắm, kể cả tôi có đồng ý với hệ thống "về nhà", kỳ thật tôi cũng tạm thời không được về thế giới hiện thực. Cho nên, khỏi cần lấy lý do bọn họ khuyên tôi trở về. Dù sao tôi cũng không thể "sống lại" ở thế giới hiện thực, không về nhà được."
Tính tình Đoạn Dịch hổ báo lại thẳng tuột, ghét nhất là ngấm ngầm giở trò, khinh thường kẻ không nói tiếng người.
Khi nói chuyện anh cũng chưa bao giờ tính kế ai, từ trước đến nay luôn thẳng thắn, có gì nói đó.
Cho nên Dương Dạ không ngờ anh lại phòng bị mình.
Ma Sói đúng là chuyên gia cải tạo con người, thế mà Dương Dạ nhìn ra chút phong phạm của Cố Lương từ cách anh nói chuyện: Bắt bẻ lời mình nói, còn chặn họng luôn mấy lời khuyên mình đang tính nói.
Gõ gõ bàn, Dương Dạ bày tư thế trưởng bối. "Tôi hứa với anh cậu rồi, lần này tới để đưa cậu đi. Cậu có biết lần trước em ấy đến đây một chuyến, lúc trở lại hiện thực thiếu chút nữa đã chết? Tôi vất vả lắm mới khuyên em ấy cho tôi đi thay. Nếu tôi không đưa cậu về, anh trai cậu..."
Đoạn Dịch chỉ nói: "Bên anh họ tôi sẽ giải thích, chuyện này không liên quan đến anh. Tự tôi sẽ nói rõ ràng với anh họ."
"Tiểu Dịch, tôi phải nói cho cậu biết, trò chơi gắn liền với tinh thần lực linh hồn các cậu, gắn bó tương tồn. Một khi các cậu ở trong trò chơi bị thương nặng, tử vong, tinh thần lực bị hao tổn, linh hồn sẽ bị hao tổn theo, thậm chí hôi phi yên diệt."
Dương Dạ đứng dậy, biểu tình trở nên nghiêm túc. "Đây không phải chuyện đùa. Cậu phải theo tôi về. Tại sao không chịu theo tôi? Không cam lòng, cảm thấy bị trò chơi đùa bỡn? Muốn đi đến cuối gặp người thiết kế trò chơi, rồi đánh nhau một trận? Bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính!"
"Tôi không hành động theo cảm tính." Đoạn Dịch cũng đứng lên, cằm căng chặt, biểu tình lạnh lùng đối diện Dương Dạ. "Trên người tôi đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi tôi đã nói cho anh biết đại khái. Tôi muốn cứu Minh Thiên trở về."
"Minh Thiên?" Dương Dạ nhíu mày, suy nghĩ một lượt rồi chần chờ hỏi, "Cậu nói là, người giúp cậu hồi sinh là Minh Thiên?"
"Đúng vậy." Đoạn Dịch đáp.
Dương Dạ càng thêm nghiêm túc: "Cậu làm như vậy là vô nghĩa. Cái này không giống phó bản Jack đồ tể cậu và anh cậu từng vượt qua, thời gian sẽ không tái thiết lập nhiều lần."
"Minh Thiên dùng đồng hồ cát tái thiết lập thời gian, cũng đã biến mất, bị lịch sử vùi lấp. Đạo cụ đồng hồ cát giống cậu ta, sau khi vỡ thì biến mất, không thể hồi phục. Tuyến thời gian hiện tại đã được đổi mới hoàn toàn, lịch sử không có đồng hồ cát, không có Minh Thiên, chỉ có cậu tồn tại."
"Cho nên Tiểu Dịch, cậu theo tôi trở về, trước tiên tôi mang cậu qua chỗ Tống đế vương quay vòng một khoảng thời gian. Chờ đến khi tất cả kết thúc, chúng ta đều có thể trở lại hiện thực, đến lúc đó..."
Thanh âm Đoạn Dịch chìm xuống, tiếp lời Dương Dạ: "Nếu tôi làm theo lời anh nói, đến lúc đó... Cậu ấy mới thật sự biến mất."
Thở dài một hơi, ngước mắt nhìn về phía Dương Dạ, Đoạn Dịch lại nói: "Tôi chỉ hỏi một câu. Nếu người biến mất khỏi dòng thời gian là anh trai tôi, anh tính thế nào?"
"Anh cậu? So sánh kiểu gì vậy? Tôi và anh cậu là quan hệ gì hả? Cậu và Minh Thiên không phải..."
Nói đến đây, Dương Dạ mới nhận ra sai sai cái gì, câm miệng.
Mãi lúc lâu sau, Dương Dạ ngồi xuống ghế.
Hai tay đan vào nhau chống lên bàn, anh ta lườm Đoạn Dịch một cái. "Con đường cậu ta từng đi, chẳng lẽ cậu tính đi lại?"
"Không, tôi không đi con đường giống cậu ấy." Đoạn Dịch quyết đoán đáp.
Dương Dạ hỏi: "Không giống chỗ nào?"
Im lặng một lát, Đoạn Dịch nói: "So với cậu ấy, tôi tốt hơn nhiều. Tôi biết trong lòng cậu ấy có tôi. Cho nên khi tôi tiếp tục tiến lên phía trước, tôi sẽ không cô độc giống cậu ấy. Tôi muốn tìm cậu ấy, đồng hành cùng cậu ấy."
Thanh âm Đoạn Dịch trở nên nhẹ vô cùng. Ngữ khí có chút trầm, nhưng vô thức để lộ sự mềm mại mà chính anh không biết. "Con đường mà cậu ấy đi cô độc lắm. Cậu ấy là một chiến binh đơn độc, được ăn cả ngã về không, lựa chọn con đường tệ nhất vì cậu ấy không biết... Không biết lòng tôi có cậu ấy."
Đoạn Dịch đè trán vào cửa sổ xe buýt, dường như làm vậy có thể giảm bớt cơn đau đầu.
Đột ngột tiếp thu lượng lớn ký ức làm anh khó thích ứng với trạng thái hiện tại.
Cũng phải đến bây giờ Đoạn Dịch mới rõ ràng, giả thiết thời gian tại phó bản Nicole – Jack Đồ Tể, có thể coi là giả thiết đơn giản hoá của thời gian trong trò chơi này.
Trong phó bản đó, thời gian ban ngày ở trạng thái chồng lên nhau, lịch sử chưa bị sửa đổi và lịch sử bị sửa đổi là hai thời không tồn tại song song; để thêm một bước đơn giản hoá, trò chơi thiết kế giả thiết nhà ngoại cảm: Khi xuyên thời gian sẽ không gặp một bản thân khác.
Mỗi 12 giờ đêm, các thời không song song sẽ hợp nhất, hình thành trạng thái duy nhất.
Nói cách khác mỗi đêm 12 giờ, lịch sử sẽ bị thiết lập lại.
Đến lúc đó, trừ nhà ngoại cảm, còn lại tất cả mọi người sẽ mất trí nhớ.
Trò chơi này có giả thiết thời gian tương tự, nhưng phức tạp hơn nhiều, cũng không lý tưởng hóa như vậy.
Ví dụ như người chơi không có khả năng "nhà ngoại cảm", khi bọn họ trở lại quá khứ, vẫn sẽ gặp bản thân trong quá khứ.
Ví dụ như sau khi các thời không hợp nhất, không phải trừ "nhà ngoại cảm" tất cả mọi người sẽ mất trí nhớ.
Ví dụ như, tuyến thời gian không dễ tái thiết lập, bị điều kiện hạn chế vô cùng.
Đoạn Dịch phỏng đoán để tái thiết lập dòng thời gian của trò chơi, cần sử dụng đạo cụ đặc biệt mới được, tỷ như đồng hồ cát của Minh Thiên.
Minh Thiên xuyên về quá khứ, chỉ cần đồng hồ cát chưa chảy cạn, thời gian sẽ không tái thiết lập. Như vậy, Minh Thiên ở thời không song song có thể luôn tồn tại, cùng Đoạn Dịch ở tuyến thời gian này đi đến hiện tại.
Minh Thiên quá khứ đã bị giết, và Minh Thiên trở lại từ tương lai, là hai tuyến thời gian chồng lên nhau.
Mà đồng hồ cát chỉ có thể duy trì trạng thái chồng lên nhau đến phó bản Nhà Tâm Nguyện.
Khi đó, nếu Minh Thiên bóp vỡ đồng hồ cát, lịch sử liền được chỉnh sửa và tái thiết lập.
Nhưng hắn không buông bỏ được, tiếp tục ở lại tuyến thời gian này, dẫn đến việc một phần hệ thống bị mất kiểm soát, đẩy một bộ phận người chơi non nớt vào phó bản cấp chín.
Đồng hồ cát cho Minh Thiên một cơ hội sửa sai.
Hắn bóp vỡ đồng hồ cát, nhân lúc thời gian chưa quá muộn.
Đến đây, phó bản Nhà Tâm Nguyện kết thúc, tám người từng hại Đoạn Dịch chết hết.
Đồng hồ cát vỡ vụn, thời không song song bắt đầu dung hợp, đạt trạng thái duy nhất, hoàn thành tái thiết lập lịch sử.
Sau khi lịch sử được chỉnh sửa, quá khứ thuộc về Đoạn Dịch được tu bổ: Trương Trác, Trâu Bình, tám người chơi toàn bộ đã chết.
Dung hợp hoàn thành, tuyến thời gian của tám người đều không còn tồn tại.
Từ quá khứ, đến tương lai, tám người triệt để biến mất.
Đoạn Dịch bị Minh Thiên đưa đến "Tương lai".
"Tương lai" này là tương lai anh chưa khôi phục ký ức.
Nhưng trên thực tế đây mới là tương lai chân chính của anh, có quá khứ và hiện tại được tu bổ.
Nếu anh không bị lăng trì, đây vốn là tuyến thời gian anh tồn tại.
Nói ngược lại, nếu xem tám người kia là BUG, hiện tại BUG bị loại bỏ, quá khứ được viết lại lần nữa.
Cho nên trong đầu Đoạn Dịch nhiều thêm một ký ức "quá khứ".
Ví dụ anh vừa mới hoàn thành một phó bản tên là《 Vô song 》.
Ví dụ đồng đội trên xe buýt, trừ Ổ Quân Lan, những người khác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Mãi đến khi anh ngồi lâu trên xe, anh mới nhớ những người này là ai, anh và bọn họ đã cùng trải qua bao nhiêu phó bản.
Một lát sau, Ổ Quân Lan đi đến bên người anh. "Có thể tâm sự không?"
Đoạn Dịch quay đầu, thấy sắc mặt cô tái nhợt, biết là cô cũng đang rất loạn.
Thấy Đoạn Dịch gật đầu, Ổ Quân Lan ngồi xuống cạnh anh, nhỏ giọng nói: "Trong trí nhớ của tôi, tôi đã chết hai lần... Lần đầu vào trò chơi này, hình như tôi không gặp anh. Tôi không biết mình bị ai hại chết. Lần thứ hai tôi chết trong mê cung, bị ngã chết. Bây giờ tôi... lại đi vào đây... Có phải thời gian đã bị khởi động lại?"
Đoạn Dịch nhìn Ổ Quân Lan nói: "Tôi dùng tuyến thời gian của mình giải thích từ đầu cho cô vậy."
Lấy giấy bút, Đoạn Dịch vừa viết vừa nói: "Tuyến thời gian lần đầu tiên tôi vào trò chơi này, tôi gọi nó là A. Tôi nhớ lúc đó mình đã vượt qua rất nhiều phó bản đơn giản, cho đến phó bản thứ 12 tên là《 Đao quỷ 》. Chúng ta gọi thời điểm kết thúc《 Đao quỷ 》là A0."
"Trong《 Đao quỷ 》, tôi bị người ta hại chết. Nên Tiểu Thiên trở lại quá khứ, ý đồ chỉnh sửa lịch sử. Cậu ấy giết bản thân trong tuyến thời gian quá khứ, thay đổi lịch sử, suy ra tuyến thời gian này không thể gọi là A, mà là tuyến thời gian song song với A, gọi là B."
"Trước khi đạo cụ đồng hồ cát bị vỡ, A và B là hai tuyến thời gian song song, ở trạng thái chồng lên nhau."
"Có tám người hại tôi, hại cô, cũng hại những người khác. Tiểu Thiên trở lại quá khứ là để loại bỏ kẻ ác, chỉnh sửa lịch sử. Tuyến thời gian B trôi đến khi phó bản《 Nhà Tâm Nguyện 》kết thúc, gọi là B0; kết thúc phó bản《 Mê cung 》gọi là B1. Rất nhiều người chết trong phó bản mê cung, Tiểu Thiên cho rằng do sai lầm của mình, nên cậu ấy lui thời gian từ B1 về B0."
"Cuối cùng... Các dòng thời gian dừng chồng lên nhau tại điểm B0. Lịch sử cũng được viết lại tính từ điểm thời gian này."
Tạm dừng một chút, Đoạn Dịch tiếp tục nói: "B0 là mốc, tám người kia đã chết, cho nên bọn họ sẽ không giết cô, cũng không giết tôi, tuyến thời gian hiện có là thế. Lịch sử tái thiết lập tại điểm B0, tám người hoàn toàn biến mất. Tương lai, quá khứ, đều không còn dấu vết bọn họ."
"Tại tuyến thời gian B, trong trạng thái chồng lên nhau, chúng ta đã đi qua vô số phó bản. Lịch sử được chỉnh sửa, tái thiết lập hoàn thành, chúng ta quay về A0. Mà khoảng thời gian trước A0 thuộc tuyến thời gian A, cũng bị viết lại toàn bộ."
"Tại tuyến thời gian hiện có, hai ta gặp nhau ở phó bản《 Vô song 》. Nhưng các đồng đội khác, đám Khang Hàm Âm, không biết rải rác ở đâu. Nhưng chắc là mọi người đều còn sống."
Ổ Quân Lan nghe xong, mất một lúc lâu để tiêu hóa. Cũng may kết hợp với ký ức của mình, cô vẫn hiểu được.
Dựa lưng vào ghế ngồi, cô xoa bóp huyệt Thái Dương đau đớn, thở phào một hơi: "Ừ. Tôi hiểu. Đều còn sống, vậy là tốt rồi."
Ổ Quân Lan quay đầu nhìn về phía anh. "Trong tuyến thời gian 12 phó bản, anh đã chết. Nhưng tuyến thời gian đó đã biến mất, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, lúc này anh thắng. Anh vẫn là nhà tiên tri, anh dẫn chúng tôi thắng!"
"Là... Tôi, tôi thắng." giọng Đoạn Dịch rất khàn.
Anh cười nói lời này, nhưng nụ cười lại có vẻ vô cùng chua xót.
Nhận ra gì đó, Ổ Quân Lan nhíu mày hỏi: "Thế, Minh Thiên đâu?"
Thời gian đã hoàn thành chỉnh sửa. Sách mới viết tuyến thời gian mới bao trùm lịch sử cũ. Một khi tám người tử vong, tương lai quá khứ... Tất cả tuyến thời gian đều không còn tồn tại dấu vết bọn họ.
Minh Thiên đâu?
Cậu ấy... có phải sẽ không thể quay về?
Tương lai, hiện tại, quá khứ, bị xóa bỏ hoàn toàn, vĩnh viễn biến mất ư?
Đoạn Dịch không trả lời Ổ Quân Lan.
Dường như chỉ cần như vậy, Minh Thiên không biến mất, anh vẫn có thể tìm Minh Thiên trở về.
Trải qua nỗi đau quá lớn, lồng ngực anh bị đào rỗng.
Sự trống trải nhanh chóng bị ký ức hỗn loạn chiếm cứ, khiến Đoạn Dịch không kịp cảm thụ bi thương.
Tới khi Đoạn Dịch thanh lý xong mớ ký ức, cơ đau tê dại kéo đến dày đặc, từ đầu quả tim lan khắp cơ thể.
Anh vội vàng muốn làm chuyện gì đó dời lực chú ý, kìm nén đau đớn lan tràn lục phủ ngũ tạng.
Yêu là gì?
Đoạn Dịch theo thói quen rút điếu thuốc lá, ngồi xe buýt không thể hút thuốc, ngửi một chút cũng đỡ.
Nhưng mới vừa móc hộp thuốc ra, Đoạn Dịch liền nghĩ tới Minh Thiên.
Minh Thiên không thích anh hút thuốc.
Trầm mặc, cúi đầu nhìn hộp thuốc trong tay, Đoạn Dịch hít một hơi, lấy tất cả hộp thuốc trên người, vứt hết vào thùng rác bên cạnh.
·
Trong không gian thuần trắng, xe buýt đi khoảng nửa giờ thì hệ thống phát thông báo: "Chúc mừng mọi người thuận lợi vượt phó bản《 Vô song 》. Sắp tới mọi người sẽ tiến vào giai đoạn trò chơi mới. Mỗi người chơi ở đây đều cực kỳ ưu tú, nếu không thì không thể vượt qua giai đoạn khảo nghiệm sơ cấp."
"Người tốt giành được thắng lợi, 250 đồng vàng khen thưởng đã gửi vào dữ liệu cơ sở của các bạn, vui lòng kiểm tra và nhận."
"Ngoài ra, hệ thống tuyên bố người chơi số 07 đạt được danh hiệu "Nhà tiên tri được chọn"."
"Người chơi rút được thân phận nhà tiên tri, giúp phe người tốt chiến thắng và thành công vượt qua phó bản mà không vào tù, sẽ đạt được thành tựu ẩn. Khi nhận đủ 7 thành tựu ẩn, người chơi sẽ đạt được danh hiệu "Nhà tiên tri được chọn"."
Nói xong câu này, trên đầu gối Đoạn Dịch xuất hiện một huy hiệu kim loại.
"Trò chơi Vãng Sinh Môn là trò chơi chỉ dẫn mọi người từ cửa tử đến cửa sinh. Có được danh hiệu "Nhà tiên tri được chọn", người chơi được quyền rời trò chơi, trở lại hiện thực; tất nhiên, hệ thống cũng cho người chơi lựa chọn thứ hai: người chơi tiếp tục trò chơi, tiến vào giai đoạn tiếp theo, có cơ hội nhận được bí mật chung cực của trò chơi."
"Người chơi số 07, vui lòng đưa ra lựa chọn trước 12 giờ đêm nay. Hệ thống chờ mong hồi đáp từ bạn."
Đoạn Dịch tận lực dằn nỗi phức tạp khôn kể xuống đáy lòng.
Cúi đầu nhìn chiếc huy hiệu, Đoạn Dịch cài nó lên cổ áo.
Quá trình liền mạch lưu loát, mặt mày hiện nét bễ nghễ, lộ ra vài phần lạnh lùng.
Ổ Quân Lan ngồi bên cạnh liếc nhìn anh, cảm thấy ánh mắt anh biến hóa rất lớn, khí chất cả người lạnh lẽo hơn hẳn. Hiện giờ anh không còn là Đoạn Dịch chỉ mới vượt qua 5 phó bản.
Anh vượt qua 12 phó bản, chết một lần; quay về ban đầu, anh vượt qua 5 phó bản; thời gian tái thiết lập, trên tuyến thời gian mới, anh sở hữu thêm ký ức 12 phó bản.
Có được ký ức 29 phó bản, nhận được danh hiệu "Nhà tiên tri được chọn", anh sẽ đưa ra lựa chọn thế nào?
·
Buổi tối 7 giờ. Mười người chơi tụ tập ở nhà ăn ăn cơm.
Đoạn Dịch yên lặng ăn cơm bổ sung thể lực, không nhiều lời một câu.
Trong lúc đó không ít người đến kính rượu một người.
Đoạn Dịch liếc mắt, thấy người này đầu tới đuôi đều mang kính râm, nuôi râu quai nón dày rậm, nói chung là nhìn không rõ mặt. Cơ mà người này rất lợi hại, lúc nguy cấp cứu không ít người, nên mọi người ồn ào kính rượu biểu đạt lòng cảm ơn.
Chỉ là người này chưa nói tên, lúc này không tránh được bị mọi người hỏi thăm.
"Anh họ gì?"
"Kẻ hèn họ Cố."
Cố?
Đoạn Dịch buông đũa, nhíu mày nhìn người này, liền nghe thấy người này đáp: "Tên một chữ cái màu trắng."
Đoạn Dịch mở miệng nói câu đầu tiên trên bàn cơm.
Hướng qua người này, anh thử hỏi: "Không phải anh tên Cố Bàng Thủy hả?"
Người này cười cười, cách kính râm nhìn phía Đoạn Dịch, cất cao giọng nói: "Họ Cố tên Bạch, tự Bàng Thủy."
Đoạn Dịch: "..."
Bên cạnh có người hỏi: "Ồ, thời đại bây giờ vẫn còn người dùng tên "tự"?"
Người nọ dõng dạc: "Ông cụ trong nhà khoái làm màu, thích chơi trò này, chê cười rồi."
Đoạn Dịch: "............"
Đoạn Dịch tạm thời không nói thêm, nhặt đôi đũa ăn hai miếng cơm.
Người tên Cố Bạch hình như nhìn ra cái gì, xuyên qua kính râm nhìn anh vài lần, nhưng tạm thời chưa nói gì.
Lúc Đoạn Dịch cơm nước xong chuẩn bị về phòng, anh ta xách mấy chai bia lại đây. "Uống chút chứ?"
Do dự một chút, Đoạn Dịch hướng anh ta gật đầu, dẫn anh ta về phòng khách sạn.
Tên thật người này đương nhiên không phải Cố Bạch, cũng không phải cái gì Cố Bàng Thủy.
Anh ta chính là "anh rể" tự xưng, Dương Dạ.
Đi vào phòng Đoạn Dịch, Dương Dạ buông lốc bia, gỡ râu giả và kính râm, trực tiếp dùng răng hàm cắn khui nắp chai bia, uống một ngụm, cầm một chai khác ném cho Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch nhận chai bia, cũng há miệng khui nắp chai, ngửa đầu uống nửa chai bia.
Dương Dạ đánh giá trên dưới vài lần, hỏi: "Bị sao vậy? Trạng thái của cậu không ổn nha. Lúc ở trong phó bản cậu đâu có như này."
Đoạn Dịch liếc anh ta một cái, giải thích đại khái những chuyện đã xảy ra.
Cuối cùng anh hỏi: "Anh hiểu không?"
Dương Dạ gật đầu: "Không có gì khó hiểu. Nói chung là giống hiệu ứng bươm bướm. Cậu ta xuyên về quá khứ thay đổi lịch sử, sau đó trở lại hiện tại. Bởi vì thay đổi lịch sử, quá khứ bị viết lại, dẫn tới cậu ta hiện tại hoàn toàn thay đổi."
"Ừ. Đại loại là như vậy." Đoạn Dịch uống một ngụm bia rồi nhìn về phía anh ta, "Sao anh lại tới đây?"
"Đương nhiên là phụng chỉ anh trai cậu đưa cậu trở về. Tìm nhân viên chuyên nghiệp đo lường tính toán, tôi bị đưa đến khoảng thời gian kiến nghị. Tính toán chuẩn phết, vừa khéo đến đúng lúc cậu nhận được "Nhà tiên tri được chọn". Nhưng nhìn cái mặt này của cậu..." Dương Dạ nhướng mày, "Xem ra cậu không muốn trở về."
Đoạn Dịch chỉ là hỏi hắn: "Anh và anh tôi rốt cuộc có thân phận gì?"
Dương Dạ nói: "Cũng không có gì cần giấu. Chúng tôi đều là nhân viên chính phủ chỗ Dư Khâm – tam điện Tống Đế Vương dưới địa ngục. Cậu bị giam bên thất điện Thái Sơn Phủ Quân, không thuộc bên chúng tôi quản hạt. Cho nên chúng tôi không thể xông vào, phải lén lút lẻn vô. Mặt khác, cơ thể cậu ở thế giới hiện thực có chút vấn đề, chuyện này liên lụy rất rộng, Tống đế vương đang giao thiệp..."
Đoạn Dịch: "Tôi chết ở hiện thực? Linh hồn bị Thái Sơn Phủ Quân cầm tù? Cái gọi là "Nhà tiên tri được chọn", khả năng cao chỉ là mánh lới âm mưu. Dù tôi có lấy được danh hiệu, đồng ý "về nhà", chưa chắc sẽ được về hiện thực?"
Dương Dạ: "Theo góc độ nào đó, có thể lý giải như vậy. Nhưng mọi thứ đều là tạm thời."
"Chỉ cần cậu đồng ý rời trò chơi này, linh hồn cậu sẽ tạm thời thoát khỏi trạng thái bị khóa. Tôi có thể nhân cơ hội mang cậu về chỗ Tống Đế Vương. Hiểu ý tôi không? Linh hồn cậu bị cầm tù, tôi và anh cậu không thể cướp cậu từ chỗ Thái Sơn Phủ Quân. Nhưng cậu kết thúc trò chơi, giải trừ trạng thái cầm tù, tôi liền mang cậu đi..."
Đoạn Dịch ngắt lời: "Dù như thế nào, tôi đều không thể quay về hiện thực, đúng không? Dù tôi có đồng ý rời đi, cũng chỉ là đưa tôi từ địa ngục này sang địa ngục khác mà thôi."
Dương Dạ buông chai bia, khoanh tay hỏi anh: "Nhưng tam điện Tống đế vương là địa bàn chúng tôi quản hạt. Cậu sẽ không bị nguy hiểm, không cần tiếp tục chơi trò chơi này. Thằng nhóc cậu... Cậu hỏi vậy là có ý gì?"
Đoạn Dịch uống thêm một ngụm bia, nói: "Trước tiên tôi cần làm rõ hàm nghĩa "trở về" mà anh nói, miễn cho anh lấy ba mẹ ra dọa tôi. Tốt lắm, kể cả tôi có đồng ý với hệ thống "về nhà", kỳ thật tôi cũng tạm thời không được về thế giới hiện thực. Cho nên, khỏi cần lấy lý do bọn họ khuyên tôi trở về. Dù sao tôi cũng không thể "sống lại" ở thế giới hiện thực, không về nhà được."
Tính tình Đoạn Dịch hổ báo lại thẳng tuột, ghét nhất là ngấm ngầm giở trò, khinh thường kẻ không nói tiếng người.
Khi nói chuyện anh cũng chưa bao giờ tính kế ai, từ trước đến nay luôn thẳng thắn, có gì nói đó.
Cho nên Dương Dạ không ngờ anh lại phòng bị mình.
Ma Sói đúng là chuyên gia cải tạo con người, thế mà Dương Dạ nhìn ra chút phong phạm của Cố Lương từ cách anh nói chuyện: Bắt bẻ lời mình nói, còn chặn họng luôn mấy lời khuyên mình đang tính nói.
Gõ gõ bàn, Dương Dạ bày tư thế trưởng bối. "Tôi hứa với anh cậu rồi, lần này tới để đưa cậu đi. Cậu có biết lần trước em ấy đến đây một chuyến, lúc trở lại hiện thực thiếu chút nữa đã chết? Tôi vất vả lắm mới khuyên em ấy cho tôi đi thay. Nếu tôi không đưa cậu về, anh trai cậu..."
Đoạn Dịch chỉ nói: "Bên anh họ tôi sẽ giải thích, chuyện này không liên quan đến anh. Tự tôi sẽ nói rõ ràng với anh họ."
"Tiểu Dịch, tôi phải nói cho cậu biết, trò chơi gắn liền với tinh thần lực linh hồn các cậu, gắn bó tương tồn. Một khi các cậu ở trong trò chơi bị thương nặng, tử vong, tinh thần lực bị hao tổn, linh hồn sẽ bị hao tổn theo, thậm chí hôi phi yên diệt."
Dương Dạ đứng dậy, biểu tình trở nên nghiêm túc. "Đây không phải chuyện đùa. Cậu phải theo tôi về. Tại sao không chịu theo tôi? Không cam lòng, cảm thấy bị trò chơi đùa bỡn? Muốn đi đến cuối gặp người thiết kế trò chơi, rồi đánh nhau một trận? Bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính!"
"Tôi không hành động theo cảm tính." Đoạn Dịch cũng đứng lên, cằm căng chặt, biểu tình lạnh lùng đối diện Dương Dạ. "Trên người tôi đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi tôi đã nói cho anh biết đại khái. Tôi muốn cứu Minh Thiên trở về."
"Minh Thiên?" Dương Dạ nhíu mày, suy nghĩ một lượt rồi chần chờ hỏi, "Cậu nói là, người giúp cậu hồi sinh là Minh Thiên?"
"Đúng vậy." Đoạn Dịch đáp.
Dương Dạ càng thêm nghiêm túc: "Cậu làm như vậy là vô nghĩa. Cái này không giống phó bản Jack đồ tể cậu và anh cậu từng vượt qua, thời gian sẽ không tái thiết lập nhiều lần."
"Minh Thiên dùng đồng hồ cát tái thiết lập thời gian, cũng đã biến mất, bị lịch sử vùi lấp. Đạo cụ đồng hồ cát giống cậu ta, sau khi vỡ thì biến mất, không thể hồi phục. Tuyến thời gian hiện tại đã được đổi mới hoàn toàn, lịch sử không có đồng hồ cát, không có Minh Thiên, chỉ có cậu tồn tại."
"Cho nên Tiểu Dịch, cậu theo tôi trở về, trước tiên tôi mang cậu qua chỗ Tống đế vương quay vòng một khoảng thời gian. Chờ đến khi tất cả kết thúc, chúng ta đều có thể trở lại hiện thực, đến lúc đó..."
Thanh âm Đoạn Dịch chìm xuống, tiếp lời Dương Dạ: "Nếu tôi làm theo lời anh nói, đến lúc đó... Cậu ấy mới thật sự biến mất."
Thở dài một hơi, ngước mắt nhìn về phía Dương Dạ, Đoạn Dịch lại nói: "Tôi chỉ hỏi một câu. Nếu người biến mất khỏi dòng thời gian là anh trai tôi, anh tính thế nào?"
"Anh cậu? So sánh kiểu gì vậy? Tôi và anh cậu là quan hệ gì hả? Cậu và Minh Thiên không phải..."
Nói đến đây, Dương Dạ mới nhận ra sai sai cái gì, câm miệng.
Mãi lúc lâu sau, Dương Dạ ngồi xuống ghế.
Hai tay đan vào nhau chống lên bàn, anh ta lườm Đoạn Dịch một cái. "Con đường cậu ta từng đi, chẳng lẽ cậu tính đi lại?"
"Không, tôi không đi con đường giống cậu ấy." Đoạn Dịch quyết đoán đáp.
Dương Dạ hỏi: "Không giống chỗ nào?"
Im lặng một lát, Đoạn Dịch nói: "So với cậu ấy, tôi tốt hơn nhiều. Tôi biết trong lòng cậu ấy có tôi. Cho nên khi tôi tiếp tục tiến lên phía trước, tôi sẽ không cô độc giống cậu ấy. Tôi muốn tìm cậu ấy, đồng hành cùng cậu ấy."
Thanh âm Đoạn Dịch trở nên nhẹ vô cùng. Ngữ khí có chút trầm, nhưng vô thức để lộ sự mềm mại mà chính anh không biết. "Con đường mà cậu ấy đi cô độc lắm. Cậu ấy là một chiến binh đơn độc, được ăn cả ngã về không, lựa chọn con đường tệ nhất vì cậu ấy không biết... Không biết lòng tôi có cậu ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.