Chương 116
Mộc Xích Tố
15/03/2024
Sau khi nói một lượt phỏng đoán, Đoạn Dịch chú ý tới một số chi tiết bất hợp lý. "Không, không hẳn. Chúng ta không thấy bộ xương nào ở hai mộ thất bên ngoài, càng không thấy bút vẽ. Lối đi xương cốt rơi một cây bút vẽ, số bút còn lại nằm ở hỉ đường. Nếu bên ngoài không có bút vẽ, thế người thứ 12 vẽ then cài hoặc chặn lối ra kiểu gì? Còn nữa, nơi này không có thi thể người thứ 12, hắn đi đâu rồi?"
"Khả năng thứ nhất, người đó cầm bút vẽ rời khỏi huyệt mộ. Khả năng thứ hai... người đó ở lại huyệt mộ. Nhưng không có bút, hắn dùng gì để vẽ? Nếu hắn đã chết, xương của hắn ở đâu?"
Nhìn về phía Dương Dạ, Đoạn Dịch nói, "Trên tấm ảnh anh tìm được, có một người tên Tiểu Họa đúng không? Hắn là họa sĩ vẽ tranh chuyên nghiệp? Trong nhật ký của người tên lão Bạch viết như thế nào?"
Dương Dạ nghe vậy, lấy sổ tay vừa rồi tìm được trong ba lô đưa cho Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch nhận nhật ký xem, mày nhăn níu lại.
Lúc đi vào huyệt mộ, thứ đầu tiên họ tìm được là sổ tay của Tiểu Quân.
Sổ tay kể rằng đội khảo cổ đến quần thể cổ mộ mặt trời, có đến mấy chục huyệt mộ. Bọn họ chọn một huyệt mộ đi vào, gặp Tân Nương Lâu Lan ngàn năm vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu. Lão Lý ăn trộm thi thể nàng, mang lên mặt đất, thi thể lập tức hóa thây khô, ngay sau đó, huyệt mộ bị bão cát vùi lấp.
Sau đấy, nhóm Đoạn Dịch tìm được ảnh chụp đội khảo cổ ở lối đi xương cốt, có đội trưởng Vương, lão Lý, lão Bạch, Tiểu Họa, và một hòa thượng cầm tràng hạt.
Mà hiện tại Đoạn Dịch đọc nhật ký lão Bạch, phát hiện nội dung giống y đúc nhật ký của Tiểu Quân.
Sổ nhật ký này cũng viết đến đoạn huyệt mộ bị bão cát vùi lấp thì hết. Rốt cuộc tứ đại kim cương có liên quan gì với huyệt mộ, nhật ký của lão Bạch không giải thích.
Đọc tiếp là chuyển sang đoạn ông ta hạ thuốc đồng nghiệp và bố trí hỉ đường.
"Bọn họ đều thích Tân Nương Lâu Lan... Bọn họ muốn cướp cô ấy! Tôi cưới cô ấy trước không phải là được à? Chờ đến khi tôi cưới cô ấy rồi, bọn họ muốn cướp cũng không cướp được!"
"Sau khi khảo sát sơ bộ, ở đây có một lối đi bị che lấp, đầu bên kia chắc là một mộ thất khác. Tôi sẽ đào một đường hầm ở lối đi bị che lấp này, mang cô ấy qua bên kia... Đến lúc đó không ai có thể tìm được chúng tôi!"
......
"Tôi mang cô ấy vào được rồi, chúng ta sắp cưới rồi... Cô ấy là của tôi!"
"Thanh âm gì vậy? Bọn họ phát hiện?! Bọn họ đang chạy tới?!
"Bọn họ nói phải cạnh tranh công bằng? Ha ha... Buồn cười!
"Tôi muốn giết bọn họ! Giết toàn bộ!"
"Mẹ nó, thế mà có hai thằng sắp vào tới... Tao giết hai thằng này trước!"
Nhật ký đến đây là kết thúc. Phỏng chừng là bởi lão Bạch ngừng viết để giết hai người bò ra từ lối đi hẹp.
Sau một lúc lâu, Dương Dạ nói: "Chúng ta đoán sai rồi. Chúng ta ở hỉ đường thấy ba bộ xương, phản ứng đầu tiên là cho rằng ba người chính là lão Bạch và hai người dẫn đầu, số còn lại đều chết trong lối đi hẹp."
"Nhưng kỳ thật không hợp lý. Thứ nhất, cho dù có người ở lại mộ thất này, vẽ tranh lấp kín lối chui vào đường đi hẹp. Thế tại sao những người còn lại không vào hỉ đường, mà ở lại trong lối đi chờ chết? Thứ hai, chính là vấn đề cậu vừa nhắc đến, bên ngoài không có bút vẽ, không có thi thể, người thứ 12 đã đi đâu mất?"
"Nếu tất cả mọi người đều yêu Tân Nương Lâu Lan, việc người thứ 12 ở lại mặc kệ tân nương lấp kín cửa ra là không hợp lý, chúng ta có thể loại trừ khả năng này. Suy ra..."
Dương Dạ đẩy mắt kính, tiếp tục nói, "Suy ra, 12 người đều chui vào lối đi hẹp."
"Đúng, tôi cũng nghĩ như anh." Đồng tử Đoạn Dịch nhịn không được co rụt một chút.
Tiếp tục suy đoán chi tiết theo hướng này, sự thật khiến người ta càng nghĩ càng thấy ớn.
Sự tình hẳn là đã diễn ra như này: Trước hết lão Bạch mang tân nương tới hỉ đường, 11 đồng nghiệp phát hiện, tất cả đều chui qua lối đi hẹp.
Lão Bạch đang viết những chuyện đã trải qua vào sổ tay thì thấy có hai người từ lối đi hẹp vào hỉ đường, ông ta bèn ngừng viết, quyết định giết bọn họ.
Chuyện xảy ra sau đó không được ghi chép lại, nhưng logic phù hợp nhất là, 11 người đều vào hỉ đường, tranh đoạt tân nương. Một cuộc hỗn chiến đã xảy ra tại hỉ đường.
Trong lúc này, có người cầm bút vẽ và thuốc màu bò vào lối đi hẹp, vẽ tranh bịt kín lỗ chui vào, nhốt bản thân, tân nương, và 11 người ở nơi này.
Vẽ xong, người này trở lại hỉ đường.
Người duy nhất có dụng cụ vẽ tranh là Tiểu Họa, rất có thể Tiểu Họa chính là đã làm tất cả những việc này.
Sau đó không biết qua bao lâu, 9 người nhận thấy có điều không ổn, hoặc do bọn họ đói khát, muốn bò ngược về theo lối đi hẹp, nhưng chui vào rồi bọn họ mới biết không trở về được. Không chỉ không thể về mộ thất cũ, khi bọn họ vòng về hỉ đường, phát hiện cửa vào hỉ đường cũng bị bịt kín.
Hai đầu lối đi bị bịt kín, nhốt chết 9 cá nhân trong hầm chui chật hẹp, chỉ còn 3 người ở hỉ đường.
Chỉ có như vậy giải thích được, vì sao có 9 người chết đói trong lối đi đầy xương, chứ không chết ở hỉ đường giống ba bộ xương.
Đoạn Dịch vừa nói vừa tái hiện lại loạt chi tiết đáng sợ ấy trong đầu.
Dương Dạ cơ bản nhất trí cùng anh. "Không tồi, đây là suy đoán hợp lý nhất."
Đoạn Dịch vẫn cau chặt mày: "Nhưng nếu thật sự là như vậy... Tân nương biến mất như thế nào?"
Dương Dạ ngẫm nghĩ, nói: "Pháp bảo của tứ đại kim cương có thể di chuyển trên tường. Chắc là tân nương có thể cũng có thể di chuyển? Cô ta biến mất khỏi thế giới 3D, tồn tại dạng mặt phẳng 2D... Nên không bị ảnh hưởng bởi hạn chế ở thế giới 3D, mem theo mặt tường chạy ra bên ngoài, cuối cùng..."
Nhìn phía mặt tường bị vẽ một bức tường, Dương Dạ nói, "Cuối cùng quay về bức tranh. Mà hiện tại, chúng ta dùng một bức tường để chặn cô ta."
"Lời anh nói cũng là một khả năng. Nhưng ngoại trừ tân nương vô cớ biến mất khỏi hỉ đường, còn một điểm đáng ngờ nữa." Đoạn Dịch vừa nói vừa dẫm lên cát vàng, đi tới lỗ chui vào lối đi đầy xương cốt.
Ngồi xổm xuống, đôi tay đào mớ cát vàng che lỗ chui. Đoạn Dịch nhìn vào bên trong, "Nếu suy đoán của chúng ta là thật, lối chui vào này, và cả lối vào hỉ đường, hai đầu chui phải bị chặn lại. Thế... Cửa chặn đâu?"
·
Cắt ngang cuộc thảo luận của Đoạn Dịch và Dương Dạ là một tiếng thét chói tai.
Hai người lập tức quay đầu lại, nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta cực kỳ bất ngờ.
Có hai bàn tay từ trong bức tranh vươn ra, bóp cổ cô gái số 3. Số 3 cố sức đẩy đôi tay này ra để chạy trốn, nào biết người trong tranh chui ra, từ bức tranh theo cô tới huyệt mộ.
Đó là bức tranh vẽ cảnh hỏi cưới.
Chàng trai mang lễ vật đến hỏi cưới Tân Nương Lâu Lan chưa xuất giá.
Tân Nương Lâu Lan vẫn như cũ đội khăn che mặt cùng ba thị nữ đứng trong góc đại đường, bên cạnh là cha mẹ nàng và đứng phía trước là vị hôn phu đang hỏi cưới.
Người từ trong tranh chui ra bóp cổ số 3, chính là một trong các thị nữ của tân nương.
Gần như tại một phần nghìn giây, sau khi nhìn thấy tình huống ngoài ý muốn, Đoạn Dịch vô thức liếc Tân Nương Lâu Lan một cái.
Nhìn chằm chằm khăn che mặt vài giây, Đoạn Dịch đột nhiên nghĩ tới một vấn đề mấu chốt, xoay đầu nhìn bức tranh bên cạnh.
Bốn bức tranh kể về đoạn chuyện xưa: Chàng trai nhìn thấy Tân Nương Lâu Lan, nhất kiến chung tình, nên hỏi cưới nàng.
Hiện tại Đoạn Dịch đang nhìn bức tranh tả cuộc gặp gỡ giữa Tân Nương Lâu Lan và phu quân.
Bức tranh này vẽ rõ từng chi tiết nhỏ. Đoạn Dịch phát hiện một chi tiết trước đó bị anh xem nhẹ... Trên bức tranh gặp gỡ, tân nương ngồi trên chiếc xe gỗ do một ông già đẩy đi giữa phố xá sầm uất. Khăn lụa che khuất dung nhan nàng, cách lụa mỏng, nàng cùng chàng trai bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt chàng trai nhìn về phía nàng quấn quýt si mê, như thể một cái liếc nhìn say đắm vạn năm.
Giờ Đoạn Dịch mới thấy chỗ vô lý... Nàng đeo khăn che mặt thì chàng trai nhất kiến chung tình kiểu gì?
Dựa vào kỹ năng não bổ cũng được?
Sau giây lát ngắn ngủi phát hiện ra chi tiết bất thường, khóe mắt Đoạn Dịch vụt lóe tia sáng. Anh giương mắt nhìn lên, thấy thị nữ kia vừa vào mộ thất liền rút một con dao găm đâm về phía số 3.
Số 2 đứng bên cạnh lập tức căng dù đen, chặn một nhát dao.
Thị nữ sửng sốt một chút, tạm thời không hành động. Thừa dịp này, 2 vội vàng kéo số 3 lui về phía sau.
Hai người còn chưa chạy được vài bước, thị nữ mở to mắt, một lần nữa nắm chặt dao trong tay, muốn xông lên.
Nhưng trước đó, thị nữ nhìn một lượt những người khác trong mộ thất, trán đổ mồ hôi, hình như hơi do dự.
Tranh thủ lúc thị nữ đang hoảng thần, Đoạn Dịch nhảy vụt đến trước mặt thị nữ. Bên cạnh thị nữ vừa khéo có một quan tài trống, một tay Đoạn Dịch bám vào mép quan tài, mượn lực quét chân, hung hăng đá trúng tay thị nữ, "keng" một tiếng, dao găm trong tay thị nữ lập tức rơi xuống đất.
Thị nữ trợn mắt nhìn Đoạn Dịch, lấy tốc độ cực nhanh đấm về phía Đoạn Dịch.
Nhưng Đoạn Dịch so với thị nữ còn nhanh hơn. Anh mau lẹ nghiêng người làm thị nữ đánh hụt, tay vẫn chống mép quan tài, mượn lực bật người lên không trung xoay nửa hình tròn, cả người thuận thế vòng ra phía sau thị nữ.
Thị nữ chưa kịp quay đầu đã bị Đoạn Dịch giơ hai tay, một tay khóa cổ thị nữ, một tay giữ chặt phần eo bụng.
Dùng tư thế này hoàn toàn khống chế thị nữ, Đoạn Dịch nhấc thị nữ lên, đẩy mạnh thị nữ vào trong quan tài.
Không đợi anh làm động tác tiếp theo, một nắp quan tài được đẩy tới trước mặt anh.
... Là Dương Dạ. Anh ta nhìn ra Đoạn Dịch muốn làm gì, mau lẹ phối hợp cùng anh.
Vuốt qua loa cái trán mướt mồ hôi, Đoạn Dịch vừa đỡ lấy một đầu nắp quan tài từ tay Dương Dạ, vừa hướng anh ta gật đầu.
Sau đó anh dùng sức đẩy nắp quan tài, nhốt thị nữ trong quan tài.
Hai tay Đoạn Dịch chống nắp quan tài nhảy lên, đè phía trên nắp quan tài. Gập một chân, khuỷu tay gác trên đùi, bày tư thế thoải mái nhẹ nhàng, Đoạn Dịch ngồi trên quan tài, chặn thị nữ bên trong.
Trong quan tài vang lên tiếng thét chói tai cực kỳ sợ hãi, cùng tiếng động thị nữ đập mạnh vào nắp quan tài.
"Á á... Á á á!"
Giọng thị nữ tràn ngập hoảng sợ. Ngoài tiếng thét chói tai, thị nữ còn rít vào một đống ngôn ngữ đám Đoạn Dịch nghe không hiểu.
Đoạn Dịch đoán thị nữ đang nói mấy câu đại loại "Cầu xin mọi người thả tôi ra".
Không biết qua bao lâu, tiếng thét chói tai bỗng ngừng lại, thị nữ niệm một đoạn dài cổ quái.
Thanh âm xuyên thấu quan tài dày nghe nặng nề khàn khàn, càng khiến âm điệu thêm cổ quái.
Sự tình quái đản xảy ra... Có một bức tranh chui ra ngoài quan tài.
Trên tranh vẽ thị nữ bị nhốt. Thị nữ hình 2D trườn qua khe hở quan tài, nhanh chóng lẻn xuống mặt đất.
Dừng trên mặt đất một lát, thị nữ trừng mắt nhìn Đoạn Dịch, ánh mắt có chút khiêu khích.
Cuối cùng thị nữ nhanh chóng bò lên bức tranh, về bên người Tân Nương Lâu Lan.
Trên bức tranh hỏi cưới, thị nữ đứng bên cạnh tân nương nhìn chàng trai hỏi cưới, như thể chưa từng có chuyện gì phát sinh.
"Khả năng thứ nhất, người đó cầm bút vẽ rời khỏi huyệt mộ. Khả năng thứ hai... người đó ở lại huyệt mộ. Nhưng không có bút, hắn dùng gì để vẽ? Nếu hắn đã chết, xương của hắn ở đâu?"
Nhìn về phía Dương Dạ, Đoạn Dịch nói, "Trên tấm ảnh anh tìm được, có một người tên Tiểu Họa đúng không? Hắn là họa sĩ vẽ tranh chuyên nghiệp? Trong nhật ký của người tên lão Bạch viết như thế nào?"
Dương Dạ nghe vậy, lấy sổ tay vừa rồi tìm được trong ba lô đưa cho Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch nhận nhật ký xem, mày nhăn níu lại.
Lúc đi vào huyệt mộ, thứ đầu tiên họ tìm được là sổ tay của Tiểu Quân.
Sổ tay kể rằng đội khảo cổ đến quần thể cổ mộ mặt trời, có đến mấy chục huyệt mộ. Bọn họ chọn một huyệt mộ đi vào, gặp Tân Nương Lâu Lan ngàn năm vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu. Lão Lý ăn trộm thi thể nàng, mang lên mặt đất, thi thể lập tức hóa thây khô, ngay sau đó, huyệt mộ bị bão cát vùi lấp.
Sau đấy, nhóm Đoạn Dịch tìm được ảnh chụp đội khảo cổ ở lối đi xương cốt, có đội trưởng Vương, lão Lý, lão Bạch, Tiểu Họa, và một hòa thượng cầm tràng hạt.
Mà hiện tại Đoạn Dịch đọc nhật ký lão Bạch, phát hiện nội dung giống y đúc nhật ký của Tiểu Quân.
Sổ nhật ký này cũng viết đến đoạn huyệt mộ bị bão cát vùi lấp thì hết. Rốt cuộc tứ đại kim cương có liên quan gì với huyệt mộ, nhật ký của lão Bạch không giải thích.
Đọc tiếp là chuyển sang đoạn ông ta hạ thuốc đồng nghiệp và bố trí hỉ đường.
"Bọn họ đều thích Tân Nương Lâu Lan... Bọn họ muốn cướp cô ấy! Tôi cưới cô ấy trước không phải là được à? Chờ đến khi tôi cưới cô ấy rồi, bọn họ muốn cướp cũng không cướp được!"
"Sau khi khảo sát sơ bộ, ở đây có một lối đi bị che lấp, đầu bên kia chắc là một mộ thất khác. Tôi sẽ đào một đường hầm ở lối đi bị che lấp này, mang cô ấy qua bên kia... Đến lúc đó không ai có thể tìm được chúng tôi!"
......
"Tôi mang cô ấy vào được rồi, chúng ta sắp cưới rồi... Cô ấy là của tôi!"
"Thanh âm gì vậy? Bọn họ phát hiện?! Bọn họ đang chạy tới?!
"Bọn họ nói phải cạnh tranh công bằng? Ha ha... Buồn cười!
"Tôi muốn giết bọn họ! Giết toàn bộ!"
"Mẹ nó, thế mà có hai thằng sắp vào tới... Tao giết hai thằng này trước!"
Nhật ký đến đây là kết thúc. Phỏng chừng là bởi lão Bạch ngừng viết để giết hai người bò ra từ lối đi hẹp.
Sau một lúc lâu, Dương Dạ nói: "Chúng ta đoán sai rồi. Chúng ta ở hỉ đường thấy ba bộ xương, phản ứng đầu tiên là cho rằng ba người chính là lão Bạch và hai người dẫn đầu, số còn lại đều chết trong lối đi hẹp."
"Nhưng kỳ thật không hợp lý. Thứ nhất, cho dù có người ở lại mộ thất này, vẽ tranh lấp kín lối chui vào đường đi hẹp. Thế tại sao những người còn lại không vào hỉ đường, mà ở lại trong lối đi chờ chết? Thứ hai, chính là vấn đề cậu vừa nhắc đến, bên ngoài không có bút vẽ, không có thi thể, người thứ 12 đã đi đâu mất?"
"Nếu tất cả mọi người đều yêu Tân Nương Lâu Lan, việc người thứ 12 ở lại mặc kệ tân nương lấp kín cửa ra là không hợp lý, chúng ta có thể loại trừ khả năng này. Suy ra..."
Dương Dạ đẩy mắt kính, tiếp tục nói, "Suy ra, 12 người đều chui vào lối đi hẹp."
"Đúng, tôi cũng nghĩ như anh." Đồng tử Đoạn Dịch nhịn không được co rụt một chút.
Tiếp tục suy đoán chi tiết theo hướng này, sự thật khiến người ta càng nghĩ càng thấy ớn.
Sự tình hẳn là đã diễn ra như này: Trước hết lão Bạch mang tân nương tới hỉ đường, 11 đồng nghiệp phát hiện, tất cả đều chui qua lối đi hẹp.
Lão Bạch đang viết những chuyện đã trải qua vào sổ tay thì thấy có hai người từ lối đi hẹp vào hỉ đường, ông ta bèn ngừng viết, quyết định giết bọn họ.
Chuyện xảy ra sau đó không được ghi chép lại, nhưng logic phù hợp nhất là, 11 người đều vào hỉ đường, tranh đoạt tân nương. Một cuộc hỗn chiến đã xảy ra tại hỉ đường.
Trong lúc này, có người cầm bút vẽ và thuốc màu bò vào lối đi hẹp, vẽ tranh bịt kín lỗ chui vào, nhốt bản thân, tân nương, và 11 người ở nơi này.
Vẽ xong, người này trở lại hỉ đường.
Người duy nhất có dụng cụ vẽ tranh là Tiểu Họa, rất có thể Tiểu Họa chính là đã làm tất cả những việc này.
Sau đó không biết qua bao lâu, 9 người nhận thấy có điều không ổn, hoặc do bọn họ đói khát, muốn bò ngược về theo lối đi hẹp, nhưng chui vào rồi bọn họ mới biết không trở về được. Không chỉ không thể về mộ thất cũ, khi bọn họ vòng về hỉ đường, phát hiện cửa vào hỉ đường cũng bị bịt kín.
Hai đầu lối đi bị bịt kín, nhốt chết 9 cá nhân trong hầm chui chật hẹp, chỉ còn 3 người ở hỉ đường.
Chỉ có như vậy giải thích được, vì sao có 9 người chết đói trong lối đi đầy xương, chứ không chết ở hỉ đường giống ba bộ xương.
Đoạn Dịch vừa nói vừa tái hiện lại loạt chi tiết đáng sợ ấy trong đầu.
Dương Dạ cơ bản nhất trí cùng anh. "Không tồi, đây là suy đoán hợp lý nhất."
Đoạn Dịch vẫn cau chặt mày: "Nhưng nếu thật sự là như vậy... Tân nương biến mất như thế nào?"
Dương Dạ ngẫm nghĩ, nói: "Pháp bảo của tứ đại kim cương có thể di chuyển trên tường. Chắc là tân nương có thể cũng có thể di chuyển? Cô ta biến mất khỏi thế giới 3D, tồn tại dạng mặt phẳng 2D... Nên không bị ảnh hưởng bởi hạn chế ở thế giới 3D, mem theo mặt tường chạy ra bên ngoài, cuối cùng..."
Nhìn phía mặt tường bị vẽ một bức tường, Dương Dạ nói, "Cuối cùng quay về bức tranh. Mà hiện tại, chúng ta dùng một bức tường để chặn cô ta."
"Lời anh nói cũng là một khả năng. Nhưng ngoại trừ tân nương vô cớ biến mất khỏi hỉ đường, còn một điểm đáng ngờ nữa." Đoạn Dịch vừa nói vừa dẫm lên cát vàng, đi tới lỗ chui vào lối đi đầy xương cốt.
Ngồi xổm xuống, đôi tay đào mớ cát vàng che lỗ chui. Đoạn Dịch nhìn vào bên trong, "Nếu suy đoán của chúng ta là thật, lối chui vào này, và cả lối vào hỉ đường, hai đầu chui phải bị chặn lại. Thế... Cửa chặn đâu?"
·
Cắt ngang cuộc thảo luận của Đoạn Dịch và Dương Dạ là một tiếng thét chói tai.
Hai người lập tức quay đầu lại, nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta cực kỳ bất ngờ.
Có hai bàn tay từ trong bức tranh vươn ra, bóp cổ cô gái số 3. Số 3 cố sức đẩy đôi tay này ra để chạy trốn, nào biết người trong tranh chui ra, từ bức tranh theo cô tới huyệt mộ.
Đó là bức tranh vẽ cảnh hỏi cưới.
Chàng trai mang lễ vật đến hỏi cưới Tân Nương Lâu Lan chưa xuất giá.
Tân Nương Lâu Lan vẫn như cũ đội khăn che mặt cùng ba thị nữ đứng trong góc đại đường, bên cạnh là cha mẹ nàng và đứng phía trước là vị hôn phu đang hỏi cưới.
Người từ trong tranh chui ra bóp cổ số 3, chính là một trong các thị nữ của tân nương.
Gần như tại một phần nghìn giây, sau khi nhìn thấy tình huống ngoài ý muốn, Đoạn Dịch vô thức liếc Tân Nương Lâu Lan một cái.
Nhìn chằm chằm khăn che mặt vài giây, Đoạn Dịch đột nhiên nghĩ tới một vấn đề mấu chốt, xoay đầu nhìn bức tranh bên cạnh.
Bốn bức tranh kể về đoạn chuyện xưa: Chàng trai nhìn thấy Tân Nương Lâu Lan, nhất kiến chung tình, nên hỏi cưới nàng.
Hiện tại Đoạn Dịch đang nhìn bức tranh tả cuộc gặp gỡ giữa Tân Nương Lâu Lan và phu quân.
Bức tranh này vẽ rõ từng chi tiết nhỏ. Đoạn Dịch phát hiện một chi tiết trước đó bị anh xem nhẹ... Trên bức tranh gặp gỡ, tân nương ngồi trên chiếc xe gỗ do một ông già đẩy đi giữa phố xá sầm uất. Khăn lụa che khuất dung nhan nàng, cách lụa mỏng, nàng cùng chàng trai bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt chàng trai nhìn về phía nàng quấn quýt si mê, như thể một cái liếc nhìn say đắm vạn năm.
Giờ Đoạn Dịch mới thấy chỗ vô lý... Nàng đeo khăn che mặt thì chàng trai nhất kiến chung tình kiểu gì?
Dựa vào kỹ năng não bổ cũng được?
Sau giây lát ngắn ngủi phát hiện ra chi tiết bất thường, khóe mắt Đoạn Dịch vụt lóe tia sáng. Anh giương mắt nhìn lên, thấy thị nữ kia vừa vào mộ thất liền rút một con dao găm đâm về phía số 3.
Số 2 đứng bên cạnh lập tức căng dù đen, chặn một nhát dao.
Thị nữ sửng sốt một chút, tạm thời không hành động. Thừa dịp này, 2 vội vàng kéo số 3 lui về phía sau.
Hai người còn chưa chạy được vài bước, thị nữ mở to mắt, một lần nữa nắm chặt dao trong tay, muốn xông lên.
Nhưng trước đó, thị nữ nhìn một lượt những người khác trong mộ thất, trán đổ mồ hôi, hình như hơi do dự.
Tranh thủ lúc thị nữ đang hoảng thần, Đoạn Dịch nhảy vụt đến trước mặt thị nữ. Bên cạnh thị nữ vừa khéo có một quan tài trống, một tay Đoạn Dịch bám vào mép quan tài, mượn lực quét chân, hung hăng đá trúng tay thị nữ, "keng" một tiếng, dao găm trong tay thị nữ lập tức rơi xuống đất.
Thị nữ trợn mắt nhìn Đoạn Dịch, lấy tốc độ cực nhanh đấm về phía Đoạn Dịch.
Nhưng Đoạn Dịch so với thị nữ còn nhanh hơn. Anh mau lẹ nghiêng người làm thị nữ đánh hụt, tay vẫn chống mép quan tài, mượn lực bật người lên không trung xoay nửa hình tròn, cả người thuận thế vòng ra phía sau thị nữ.
Thị nữ chưa kịp quay đầu đã bị Đoạn Dịch giơ hai tay, một tay khóa cổ thị nữ, một tay giữ chặt phần eo bụng.
Dùng tư thế này hoàn toàn khống chế thị nữ, Đoạn Dịch nhấc thị nữ lên, đẩy mạnh thị nữ vào trong quan tài.
Không đợi anh làm động tác tiếp theo, một nắp quan tài được đẩy tới trước mặt anh.
... Là Dương Dạ. Anh ta nhìn ra Đoạn Dịch muốn làm gì, mau lẹ phối hợp cùng anh.
Vuốt qua loa cái trán mướt mồ hôi, Đoạn Dịch vừa đỡ lấy một đầu nắp quan tài từ tay Dương Dạ, vừa hướng anh ta gật đầu.
Sau đó anh dùng sức đẩy nắp quan tài, nhốt thị nữ trong quan tài.
Hai tay Đoạn Dịch chống nắp quan tài nhảy lên, đè phía trên nắp quan tài. Gập một chân, khuỷu tay gác trên đùi, bày tư thế thoải mái nhẹ nhàng, Đoạn Dịch ngồi trên quan tài, chặn thị nữ bên trong.
Trong quan tài vang lên tiếng thét chói tai cực kỳ sợ hãi, cùng tiếng động thị nữ đập mạnh vào nắp quan tài.
"Á á... Á á á!"
Giọng thị nữ tràn ngập hoảng sợ. Ngoài tiếng thét chói tai, thị nữ còn rít vào một đống ngôn ngữ đám Đoạn Dịch nghe không hiểu.
Đoạn Dịch đoán thị nữ đang nói mấy câu đại loại "Cầu xin mọi người thả tôi ra".
Không biết qua bao lâu, tiếng thét chói tai bỗng ngừng lại, thị nữ niệm một đoạn dài cổ quái.
Thanh âm xuyên thấu quan tài dày nghe nặng nề khàn khàn, càng khiến âm điệu thêm cổ quái.
Sự tình quái đản xảy ra... Có một bức tranh chui ra ngoài quan tài.
Trên tranh vẽ thị nữ bị nhốt. Thị nữ hình 2D trườn qua khe hở quan tài, nhanh chóng lẻn xuống mặt đất.
Dừng trên mặt đất một lát, thị nữ trừng mắt nhìn Đoạn Dịch, ánh mắt có chút khiêu khích.
Cuối cùng thị nữ nhanh chóng bò lên bức tranh, về bên người Tân Nương Lâu Lan.
Trên bức tranh hỏi cưới, thị nữ đứng bên cạnh tân nương nhìn chàng trai hỏi cưới, như thể chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.