Chương 157
Mộc Xích Tố
15/03/2024
Vương phi đã chết, phái Đao Lạc tới truyền đạt di ngôn.
Biết chuyện này từ miệng Ổ Quân Lan, Đoạn Dịch và Minh Thiên lập tức theo cô đi gặp Đao Lạc chỗ lều tạm nghỉ.
Trong cốt truyện, Đao Lạc cũng là một nhân vật rất quan trọng. Cô đi theo Vương phi từ Tượng Hùng quốc tới đây, tuyệt đối trung thành. Nghe nói cô có võ nghệ kinh người, rất có bản lĩnh.
Đêm Tiểu Ca đại hôn, Đao Lạc đã canh giữ ngoài phòng, và là người đầu tiên phát hiện công chúa chết.
8 giờ 10 phút, các người chơi tập hợp trong lều Đao Lạc.
Đoạn Dịch chú ý Đao Lạc mặc đồ trắng, tóc cài một bông hoa trắng.
Khuôn mặt cô mảnh khảnh, nhìn qua khá tiều tụy, nhưng ánh mắt lộ ra chút lạnh lẽo không giận tự uy.
Nhìn về phía mọi người, Đao Lạc nói: "Ta tới tuyên bố một việc. Vương phi tuy đã qua đời, nhưng tâm nguyện của ngài còn chưa hoàn thành. Hy vọng mọi người đừng chậm trễ, tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ cho ngài. Nếu không, không ai được phép rời khỏi Lâu Lan."
Đoạn Dịch thầm nói, hoá ra Đao Lạc tới cảnh cáo mọi người, mau giúp Vương phi tìm chứng cứ tướng quân phạm tội, vạch trần trước công lý.
Nếu không dù Vương phi đã chết, rất có thể trong tay Đao Lạc vẫn còn thế lực đủ để đối phó người chơi.
Nhưng cô ta còn thế lực nào nữa?
Lâu Lan Vương không tin cô, thế nên cô chỉ có thể ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa, ký thác hy vọng trên người thương nhân Hoa Quốc.
Bởi vậy, Đoạn Dịch đoán Vương phi chỉ có một người để dựa vào... Người Tượng Hùng quốc cùng cô tới đây.
Chỉ có thể là Đạt Quang.
Có phải Đạt Quang đã hứa hẹn với Vương phi điều gì, khiến bà cho rằng Đạt Quang sẽ giúp bà trừng trị người chơi?
Tướng quân và Vương phi từng bị Đoạn Dịch ngộ nhận là đại diện phe Người sói, kết quả đều bị Đạt Quang lừa.
Hiện tại tất cả đều giúp Đạt Quang làm việc, tình cảnh của người chơi chỉ sợ đã nguy hiểm càng thêm nguy nan.
Nghĩ đến đây, Đoạn Dịch gọi Đao Lạc lại: "Tại sao chúng tôi không được rời đi? Có phải Đạt Quang từng nói gì cùng Vương phi? Ông ta thờ Phật mà có thể giết người?"
Đoạn Dịch dứt lời, ánh mắt Đao Lạc xuất hiện chút mê mang, sắc mặt thoắt tái.
Nhìn biểu cảm Đao Lạc, Đoạn Dịch cảm thấy mình đoán không sai. Đao Lạc từ lời anh nói sinh ra nghi hoặc, không hiểu ý của Vương phi.
Nhưng rốt cuộc Đao Lạc chỉ là một cỗ mấy rập khuôn nghe lệnh hành sự, sau chút do dự ngắn ngủi, cô khôi phục biểu cảm như thường.
"Tóm lại các ngươi tận lực nghe theo chỉ thị Vương phi. Sự thành, các ngươi sẽ được trọng thưởng. Sự bại, các ngươi đừng hòng sống tiếp."
Ném lại lời tàn nhẫn, Đao Lạc nhanh chóng bỏ đi.
Lúc này thời gian là 8 giờ 20 phút.
Các người chơi chạm mặt trao đổi một số thông tin tra xét được liền giải tán, hẹn nhau buổi tối 9 giờ sẽ tập hợp tại lều thảo luận.
Đoạn Dịch hỏi thăm vài tiểu binh, đang cân nhắc có nên kéo Minh Thiên đi xem chỗ tướng quân tính chôn cất Tiểu Ca hay không, thông báo hệ thống ngoài ý muốn vang lên.
"Xin mời người chơi số 4 vào tù."
"Phương Đông Vũ vào tù?" Đoạn Dịch kinh ngạc, nghỉ chân nói với Minh Thiên, "Cho nên... Không ai vào tù, không phải vì tối qua người nhiếp mộng bảo vệ đúng người, mà là người sói chưa cắn. Trò xiếc này..."
Nhìn về phía Minh Thiên, Đoạn Dịch nói: "Em từng chơi."
Minh Thiên tiến lên nắm tay anh. "Anh Tiểu Dịch, lúc ấy... Ừm, bàn chuyện trước đã. Anh nghĩ đây là bút tích của ai?"
"Bạch Tư Niên, chỉ có thể là cậu ta." Đoạn Dịch nói, "Còn người nhiếp mộng, tôi nghi là Thư Dung Dung. Ban đầu tôi cho rằng cô ta là thợ săn. Rút được bài thợ săn, cô ta không sợ bị vote, cho nên khi bị số 10 Đường Hiểu kích bác, cô ta dám cãi lại, còn dám ép vote. Dù sao cô ta cũng có nhiều cơ hội biện hộ, nếu cuối cùng mọi người tính vote cô ta, cô ta có thể nhận chức năng, còn có thể kéo Đường Hiểu vào tù. Nhưng về sau..."
"Về sau tôi phát hiện Thư Dung Dung so với tôi đoán thông minh hơn rất nhiều. Cô ta cãi lộn với Đường Hiểu, ngu ngốc như bị máu nóng xộc lên óc mất khôn, nhưng rất có thể là nước cờ hiểm."
Minh Thiên nghĩ nói: "Vâng. Có khả năng. Nhìn như bị Đường Hiểu chọc tức, hai bên ghét nhau sẵn, mục đích chính lại là lừa Bóng ma ác mộng. Tỷ lệ đêm đầu tiên Bóng ma ác mộng chọn thợ săn không cao. Dưới tình huống cho rằng Thư Dung Dung là thợ săn, sẽ không chọn dọa sợ cô ta."
"Đúng. Cô ta chỉ cần quậy một lần, sau đó biện hộ đàng hoàng, xác suất bị lật xe không lớn. Huống chi cô ta quá hiểu nhược điểm của Đường Hiểu, biết người bị vote nhất định là Đường Hiểu, chứ không phải mình. Dù cô ta tính toán sai, chơi lỗi, cũng sẽ không vào tù."
Đoạn Dịch vuốt đầu tóc lộn xộn, nói tiếp: "Tôi nghĩ phải tìm Bạch Tư Niên tâm sự thêm. Tuy rằng nhìn qua là Phương Đông Vũ nhận phù thủy, cậu ta mới cắn Phương Đông Vũ, cậu ta kéo dài thời gian cắn, chơi theo phe sói. Nhưng cậu ta không lập tức cắn sau khi Phương Đông Vũ nhận phù thủy, ngược lại kéo dài tới giờ mới hạ thủ..."
"Chỉ có một nguyên nhân, cậu ta muốn Phương Đông Vũ đi thăm dò. Thêm một người chơi thăm dò, tìm được manh mối mấu chốt, xác suất vượt ải sẽ lớn hơn một chút. Tôi cảm thấy cậu ta đang suy xét cho người tốt."
Hiện giờ trong bốn chức năng, phù thủy và tiên tri đã vào tù.
Ngoài tù còn hai sói, hai chức năng.
Lát nữa nếu vote Bóng ma ác bộng, sẽ chỉ còn một sói.
Mặc dù không còn bình độc phù thủy, đêm nay sói có thể cắn người, nhưng người nhiếp mộng có ảnh hưởng rất lớn.
Ví dụ như, nếu tối qua Thư Dung Dung chọn nhiếp mộng số 6, hôm nay tiếp tục nhiếp mộng số 6, là có thể đẩy hắn ta vào tù.
Rất có thể đêm nay chuyện này sẽ phát sinh.
Trong mắt Thư Dung Dung, hôm qua số 6 có 50% là phù thủy. Nhiếp mộng hắn ta là một hành động có thể tiến có thể lùi. Nếu hắn ta là phù thủy thật, Thư Dung Dung bảo vệ hắn ta một đêm, miễn cho hắn ta bị cắn; nếu sau một ngày suy đoán hắn ta là sói, Thư Dung Dung sẽ tiếp tục nhiếp mộng. Liên tục hai ngày bị nhiếp mộng sẽ phải vào tù.
Như vậy xem ra, người tốt vẫn có tỷ lệ thắng cao hơn.
Với điều kiện chơi thuần Ma Sói.
Trong phó bản này, Đoạn Dịch thấy tương lai Thư Dung Dung sẽ chết, vậy nên kết quả ván game này là một dấu chấm hỏi.
Qua khoảng mười phút, Đoạn Dịch tìm được Bạch Tư Niên.
Anh mới vừa thử vài câu, thì nghe thấy giọng Vân Hạo từ nơi xa xa truyền đến.
"Mọi người lại đây, xảy ra chuyện rồi!"
Nghe vậy, Đoạn Dịch theo bản năng nhìn về phía Minh Thiên, hai người chạm mắt nhau, song song chạy đến chỗ phát ra giọng Vân Hạo. Bạch Tư Niên nhíu chặt mày, đuổi theo.
·
Chạy tầm một phút, Đoạn Dịch và Minh Thiên tới chỗ Vân Hạo.
Trước mắt Đoạn Dịch xuất hiện một cảnh vô cùng quen thuộc.
Đó là cảnh tượng anh từng thấy ở hải thị thận lâu:
Thư Dung Dung và Hồng Hiền nằm giữa vũng máu.
Chẳng qua thời gian xảy ra sớm hơn một chút.
Trong hải thị thận lâu, thời điểm Đoạn Dịch nhìn thấy Thư Dung Dung và Hồng Hiền, bọn họ đã tắt thở.
Còn lần này, Hồng Hiền đã tắt thở, Thư Dung Dung che vết thương trên ngực, cơ thể run rẩy trong vũng máu. Cô ta th,ở dốc, đồng tử trong hốc mắt phóng đại, hiển nhiên không kiên trì được lâu, nhưng vẫn còn sống.
Ổ Quân Lan từ một hướng khác chạy tới.
Cô tiến lên quan sát tình trạng Thư Dung Dung, sau đó nhìn về phía người chơi khác lắc đầu, ý là không cứu được.
Đoạn Dịch nhíu mày nhìn lại Dung Dung đẫm máu, phát hiện ánh mắt cô ta dõi về phía anh.
Ngoài dự kiến Đoạn Dịch, ánh mắt cô ta không có nhiều sự sợ hãi tuyệt vọng, trừ đau đớn si,nh lý khiến gương mặt run rẩy, ánh mắt cô ta có thể gọi là bình tĩnh.
Cô ta dùng hơi thở mong manh nói: "Tôi biết, lúc trước tôi không dùng đồng hồ quay ngược thời gian giúp mấy người, mấy người cũng không muốn dùng nó cứu tôi?"
Đứng bên cạnh, Vân Hạo nói: "Đoạn Dịch không còn đạo cụ. Riêng tôi, đúng là tôi không muốn. Nếu trước đây cô chịu dùng một cái đồng hồ thử cứu Đồng Niệm, lúc này đương nhiên tôi sẽ cứu cô."
Người chơi khác lục tục đến đông đủ. Bọn họ không nói gì, cũng không ai lấy đồng hồ ra, hiển nhiên ý kiến mọi người đều giống Vân Hạo.
Dường như Thư Dung Dung muốn nói gì đó, nhưng há mồm liền phun máu, cả người run bần bật.
Thấy thế, Đoạn Dịch nhíu mày: "Trên người cô có đồng hồ? Có lẽ cô có thể kịp cứu bản thân."
Thư Dung Dung cười khổ: "Sao anh biết tôi dùng hay chưa?"
Chẳng lẽ cô ta đã dùng đồng hồ quay ngược thời gian?
Rốt cuộc cô ta và Hồng Hiền chết như thế nào?
Vừa rồi Đạt Quang đã đến đây?
Một cái chớp mắt, trong đầu Đoạn Dịch lướt qua rất nhiều suy đoán. Ngay sau đó anh nghe Thư Dung Dung nói: "Mấy người không cứu tôi, lại tới xem tôi, chẳng phải mấy người cũng ích kỷ từ xương giống tôi à. Mấy người tới, tranh thủ lúc tôi chưa tắt thở, nói cho mấy người biết tôi chết như thế nào, để mấy người tránh né nguy hiểm, đúng không? Nhưng nếu tôi không muốn nói?"
Nói đến đây, Thư Dung Dung như đoán trước được phản ứng các người chơi, cười to vài tiếng.
Vài tiếng cười hao hết tinh khí còn sót lại. Cười xong, cô ta nghiêng đầu không nhúc nhích, mãi một lúc lâu sau, cô tay động đậy ngón tay, lông mi chớp chớp, người khác mới biết cô ta còn sống.
Nhìn cô ta như vậy, các người chơi còn lại khó tránh khỏi khó chịu, định dứt khoát rời nơi này.
Bọn họ vốn không muốn hao phí đạo cụ cứu cô ta, vừa rồi nghe cô ta mở miệng nói thẳng, càng không muốn dùng.
Ngay lúc mọi người cho rằng Thư Dung Dung sẽ nằm trên mặt đất chờ chết, cô ta bỗng thấp giọng mở miệng: "Có nói mấy câu, tôi muốn nói với Đoạn Dịch. Những người khác đi đi."
Đoạn Dịch không cho rằng Thư Dung Dung còn có thể nhấc lên sóng gió, bèn ngồi xổm xuống nhìn cô ta: "Cô muốn nói với tôi cái gì?"
Chung quanh anh, từng người chơi tản ra.
Người cuối cùng ở lại là npc Minh Thiên, không phải người chơi.
Đoạn Dịch quay đầu lại, hướng Minh Thiên lắc đầu.
Nhíu mày nhìn Đoạn Dịch, bỏ lại một câu "Vậy anh cẩn thận", Minh Thiên cũng tạm thời rời đi.
Bốn phía khôi phục yên tĩnh.
Thư Dung Dung hít mấy hơi, nói với Đoạn Dịch: "Tôi là người nhiếp mộng, tối hôm qua chọn số 6. Nếu cậu ta là phù thủy, người sói rất có thể sẽ dọa sợ và cắn cậu ta. Nhưng nếu cậu ta là sói, đêm nay tôi tiếp tục nhiếp mộng, cậu ta sẽ vào tù. Chỉ tiếc hiện tại tôi sắp chết, tôi không có cơ hội làm vậy. Phương Đông Vũ phù thủy thật đã vào tù, tình thế người tốt rất nguy hiểm. Mặt khác..."
Thở dài, Thư Dung Dung nói: "Tôi đã dùng đồng hồ quay ngược thời gian, nhưng không thể thay đổi điều gì."
Đoạn Dịch hỏi: "Rốt cuộc cô và Hồng Hiền đã xảy ra chuyện gì? Tôi và tiểu binh tên Minh Thiên kia đúng là đã lấy được mấy cục đã vẽ hoa ở chỗ Đạt Quang. Nhưng chúng tôi đã tráo đá. Tôi chỉ muốn thử có người chơi nào muốn hại đồng đội thôi. Thứ cô và Hồng Hiền lấy đi là đá giả, dù hai người không cẩn thận đụng trúng, cũng không nên bị gì mới đúng."
Thư Dung Dung nói: "Tôi sai rồi. Tôi tự cho là mình thông minh, thông qua Đồng Niệm dẫm đá thử ra nguy hiểm tử vong ở phó bản này. Tôi tưởng không đụng vào đá là an toàn. Nhưng thật ra... chạm trực tiếp vào đá vẽ hoa, không phải điều kiện kích hoạt bẫy tử vong."
Đoạn Dịch cẩn thận tự hỏi một lần, nghiêm túc hỏi: "Chẳng lẽ mấu chốt là dấu hiệu? Hoa là một loại ký hiệu, bất luận thật hay giả, nó đều có thể hại người? Chỉ cần là loại hoa này đều được?"
"Có lẽ, tôi không biết." Thư Dung Dung nói, "Tóm lại... Hơn mười phút trước, nghe Phương Đông Vũ sẽ vào tù, tôi tính tranh thủ thời gian động thủ. Thời gian không còn kịp, cho nên tôi và Hồng Hiền chọn biện pháp đơn giản nhanh gọn nhất... Trên đường Phương Đông Vũ bị tiểu binh áp giải vào tù, chúng tôi ném đá vào người Phương Đông Vũ. Như vậy có thể tính là trực tiếp tiếp xúc với đá."
"Tôi và Hồng Hiền đều có bao tay đặc thù mang theo từ phó bản cũ. Bao tay có thể ngăn cách ảnh hưởng của các đạo cụ khác. Tóm lại, chúng tôi tuyệt đối không đụng vào cục đá và trúng chiêu. Nhưng lúc bám theo Phương Đông Vũ..."
Một hơi nói quá nói nhiều, Thư Dung Dung lại khụ ra mấy ngụm máu.
Sau đó cô ta cười tự giễu: "Anh đừng lo, tôi nói xong hết mới tắt thở. Nếu không thì, anh có thể tìm bọn họ mượn đồng hồ quay ngược thời gian, quay ngược mười phút, nghe tôi nói nốt."
Tự giễu xong, ánh mắt cô ta từ mặt Đoạn Dịch dời đi, nhìn về phía không trung.
Bầu trời Tây Vực sẩm tối, giờ phút này hoàng hôn chưa hoàn toàn biến mất, trời cao dần dần chuyển đen, chỉ còn một chút tàn đỏ.
Nhưng vì hốc mắt Thư Dung Dung dính máu, thế nên trong mắt cô ta, khắp trời toàn là màu đỏ.
Đoạn Dịch thấy trong mắt cô ta chảy ra chất lỏng. Chất lỏng màu đỏ tươi, không biết là máu, hay là nước mắt lẫn máu.
Thư Dung Dung nói: "Bám theo Phương Đông Vũ, tôi và Hồng Hiền rời quân doanh, đi ra ngoài sa mạc. Nửa đường, tôi cầm cục đá, đang muốn ném về phía Phương Đông Vũ, bỗng nhiên phía trước xuất hiện... Tôi không biết có tương tự hải thị thận lâu hay không, tôi nhìn thấy Hồng Hiền bỗng nhiên xoay người, rút dao giết tôi. Vì thế tôi lấy huyết lục lạc ra."
"Huyết lục lạc là đạo cụ tôi dùng mạng đổi được từ một phó bản, của Boss nữ quỷ váy đỏ. Dùng đạo cụ này giết người, sẽ không tính là vi phạm quy định. Nó là đạo cụ trân quý, không đến thời khắc mấu chốt, tôi không nỡ dùng."
"Sau đó... Tôi gọi Hồng Hiền, lấy lục lạc ra. Nào biết anh ấy vừa thấy động tác của tôi, lập tức rút dao đâm tôi."
"Bị đâm, tôi nhân lúc mình chưa tắt thở, dùng đồng hồ chảy ngược thời gian. Cơ mà..."
Hai mắt không ngừng chảy nước mắt, Thư Dung Dung nói: "Nhưng cho dù quay ngược thời gian bao nhiêu lần, kết quả đều giống nhau. Tôi thấy anh ấy muốn giết tôi, cho nên tôi phải tiên hạ thủ vi cường. Nhưng có làm thế nào, tôi đều sẽ bị anh ấy đâm."
Nghe đến đó, Đoạn Dịch đã hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Bẫy tử vong mà Thư Dung Dung và Hồng Hiền gặp, thật ra buổi chiều anh và Minh Thiên cũng đã trải qua.
Đoạn Dịch mở miệng: "Đây là trò lừa của Đạt Quang. Ông ta cho cô xem tương lai bị cắt nối biên tập. Cô chỉ nhìn thấy tương lai Hồng Hiền giết mình, không thấy cô dùng huyết lục lạc giết Hồng Hiền trước, khiến cậu ta không thể không dùng dao đối phó với cô."
"Tôi nghĩ Hồng Hiền cũng giống cô. Cậu ta nhìn thấy tương lai cô dùng huyết lục lạc giết cậu ta, nên mới thủ sẵn dao. Mà động tác cô lấy lục lạc ra, trùng khớp với tương lai cậu ta nhìn thấy được. Có lẽ trước đó cậu ta không tin ảo ảnh nhìn thấy là thật. Nhưng cô lấy lục lạc ra, khiến cậu ta không thể không tin. Cho nên, trong mắt cậu ta, cậu ta cũng cần xuống tay trước."
"Tôi thiếu chút nữa đã trúng kế, giết Minh Thiên. Nhưng chúng tôi lựa chọn tin tưởng nhau."
"Thì ra là thế... Tin tưởng lẫn nhau... Ha... Tin tưởng..." máu trong miệng Thư Dung Dung không ngừng chảy ra, làm lời nói trở nên mơ hồ, Đoạn Dịch lắng nghe cẩn thận mới có thể nghe được.
"Thì ra nguyên nhân ở chỗ chúng tôi không tin tưởng nhau sao..." Thư Dung Dung lần nữa cười khổ, "Nói thật tôi không hiểu nhân quả chuyện này, nhưng anh nói đúng, vì chúng tôi không tin tưởng lẫn nhau. Tôi không tin Hồng Hiền, cũng không dám tin bất kỳ kẻ nào. Cho nên khi thấy ảo giác, dù đã quay ngược thời gian nhiều lần, tôi vẫn phải chết. Bởi vì vô luận quay ngược bao nhiêu lần, tôi đều sẽ không tin Hồng Hiền. Nếu..."
Thư Dung Dung để lại cho Đoạn Dịch câu cuối cùng: "Nếu có kiếp sau, tôi hy vọng được gặp một người bạn như anh. Anh là người... cho tôi chút niềm tin, vào nhân tính con người."
"Hẹn gặp lại, Đoạn Dịch."
Thái dương chìm xuống đường chân trời. Hoàng hôn biến mất.
Ánh sáng lóe lên, Minh Thiên giơ đuốc đi tới, giúp Đoạn Dịch chiếu sáng một tấc vuông quanh anh.
Thư Dung Dung tắt thở, chết vì mất máu quá nhiều.
Bên cạnh cách đó không xa, Hồng Hiền nằm trong vũng máu.
Toàn thân Hồng Hiền ngâm trong máu loãng, mái tóc luôn được vuốt gọn gàng bị máu dính nhớp làm rối bù.
Đoạn Dịch lật thi thể hắn ta, thấy nguyên nhân hắn ta chết. Toàn bộ phần gáy bị vật nặng va đập sụp xuống, óc màu trắng cùng máu đỏ sậm trộn lẫn vào nhau, trào ra khỏi lỗ gáy bị sụp, cực kỳ kiếp người.
Có vẻ đạo cụ tên huyết lục lạc có thể từ nhỏ biến to, sau đó đập mạnh vào đầu người.
Đây là loại đạo cụ gây sát thương lớn, sử dụng một lần liền biến mất. Đoạn Dịch không nhìn thấy nó.
Không biết có phải do ảo giác hay không, hình như anh nghe trong gió truyền đến tiếng lục lạc mơ hồ.
"Anh Tiểu Dịch, có một chuyện em phải nhắc nhở anh." Minh Thiên mở miệng nói.
Hắn lo cho Đoạn Dịch, vừa rồi không đi xa, nên nghe được hết lời Thư Dung Dung.
Không cần Minh Thiên nhắc nhở, Đoạn Dịch hồi tưởng lời Thư Dung Dung, cũng nghĩ đến.
Thư Dung Dung nói mình sắp chết, không thể dùng kỹ năng kéo số 6 vào tù, tình thế người tốt gặp nguy hiểm.
Vậy số 6 Hồ Tấn đang ở đâu?
Ảnh ảo hai thi thể khác chợt hiện lên trong đầu ở Đoạn Dịch.
Dưới ánh lửa, sắc mặt Đoạn Dịch hơi tái.
"Hồ Tấn và Đậu Sương, vẫn chưa xuất hiện?"
Biết chuyện này từ miệng Ổ Quân Lan, Đoạn Dịch và Minh Thiên lập tức theo cô đi gặp Đao Lạc chỗ lều tạm nghỉ.
Trong cốt truyện, Đao Lạc cũng là một nhân vật rất quan trọng. Cô đi theo Vương phi từ Tượng Hùng quốc tới đây, tuyệt đối trung thành. Nghe nói cô có võ nghệ kinh người, rất có bản lĩnh.
Đêm Tiểu Ca đại hôn, Đao Lạc đã canh giữ ngoài phòng, và là người đầu tiên phát hiện công chúa chết.
8 giờ 10 phút, các người chơi tập hợp trong lều Đao Lạc.
Đoạn Dịch chú ý Đao Lạc mặc đồ trắng, tóc cài một bông hoa trắng.
Khuôn mặt cô mảnh khảnh, nhìn qua khá tiều tụy, nhưng ánh mắt lộ ra chút lạnh lẽo không giận tự uy.
Nhìn về phía mọi người, Đao Lạc nói: "Ta tới tuyên bố một việc. Vương phi tuy đã qua đời, nhưng tâm nguyện của ngài còn chưa hoàn thành. Hy vọng mọi người đừng chậm trễ, tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ cho ngài. Nếu không, không ai được phép rời khỏi Lâu Lan."
Đoạn Dịch thầm nói, hoá ra Đao Lạc tới cảnh cáo mọi người, mau giúp Vương phi tìm chứng cứ tướng quân phạm tội, vạch trần trước công lý.
Nếu không dù Vương phi đã chết, rất có thể trong tay Đao Lạc vẫn còn thế lực đủ để đối phó người chơi.
Nhưng cô ta còn thế lực nào nữa?
Lâu Lan Vương không tin cô, thế nên cô chỉ có thể ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa, ký thác hy vọng trên người thương nhân Hoa Quốc.
Bởi vậy, Đoạn Dịch đoán Vương phi chỉ có một người để dựa vào... Người Tượng Hùng quốc cùng cô tới đây.
Chỉ có thể là Đạt Quang.
Có phải Đạt Quang đã hứa hẹn với Vương phi điều gì, khiến bà cho rằng Đạt Quang sẽ giúp bà trừng trị người chơi?
Tướng quân và Vương phi từng bị Đoạn Dịch ngộ nhận là đại diện phe Người sói, kết quả đều bị Đạt Quang lừa.
Hiện tại tất cả đều giúp Đạt Quang làm việc, tình cảnh của người chơi chỉ sợ đã nguy hiểm càng thêm nguy nan.
Nghĩ đến đây, Đoạn Dịch gọi Đao Lạc lại: "Tại sao chúng tôi không được rời đi? Có phải Đạt Quang từng nói gì cùng Vương phi? Ông ta thờ Phật mà có thể giết người?"
Đoạn Dịch dứt lời, ánh mắt Đao Lạc xuất hiện chút mê mang, sắc mặt thoắt tái.
Nhìn biểu cảm Đao Lạc, Đoạn Dịch cảm thấy mình đoán không sai. Đao Lạc từ lời anh nói sinh ra nghi hoặc, không hiểu ý của Vương phi.
Nhưng rốt cuộc Đao Lạc chỉ là một cỗ mấy rập khuôn nghe lệnh hành sự, sau chút do dự ngắn ngủi, cô khôi phục biểu cảm như thường.
"Tóm lại các ngươi tận lực nghe theo chỉ thị Vương phi. Sự thành, các ngươi sẽ được trọng thưởng. Sự bại, các ngươi đừng hòng sống tiếp."
Ném lại lời tàn nhẫn, Đao Lạc nhanh chóng bỏ đi.
Lúc này thời gian là 8 giờ 20 phút.
Các người chơi chạm mặt trao đổi một số thông tin tra xét được liền giải tán, hẹn nhau buổi tối 9 giờ sẽ tập hợp tại lều thảo luận.
Đoạn Dịch hỏi thăm vài tiểu binh, đang cân nhắc có nên kéo Minh Thiên đi xem chỗ tướng quân tính chôn cất Tiểu Ca hay không, thông báo hệ thống ngoài ý muốn vang lên.
"Xin mời người chơi số 4 vào tù."
"Phương Đông Vũ vào tù?" Đoạn Dịch kinh ngạc, nghỉ chân nói với Minh Thiên, "Cho nên... Không ai vào tù, không phải vì tối qua người nhiếp mộng bảo vệ đúng người, mà là người sói chưa cắn. Trò xiếc này..."
Nhìn về phía Minh Thiên, Đoạn Dịch nói: "Em từng chơi."
Minh Thiên tiến lên nắm tay anh. "Anh Tiểu Dịch, lúc ấy... Ừm, bàn chuyện trước đã. Anh nghĩ đây là bút tích của ai?"
"Bạch Tư Niên, chỉ có thể là cậu ta." Đoạn Dịch nói, "Còn người nhiếp mộng, tôi nghi là Thư Dung Dung. Ban đầu tôi cho rằng cô ta là thợ săn. Rút được bài thợ săn, cô ta không sợ bị vote, cho nên khi bị số 10 Đường Hiểu kích bác, cô ta dám cãi lại, còn dám ép vote. Dù sao cô ta cũng có nhiều cơ hội biện hộ, nếu cuối cùng mọi người tính vote cô ta, cô ta có thể nhận chức năng, còn có thể kéo Đường Hiểu vào tù. Nhưng về sau..."
"Về sau tôi phát hiện Thư Dung Dung so với tôi đoán thông minh hơn rất nhiều. Cô ta cãi lộn với Đường Hiểu, ngu ngốc như bị máu nóng xộc lên óc mất khôn, nhưng rất có thể là nước cờ hiểm."
Minh Thiên nghĩ nói: "Vâng. Có khả năng. Nhìn như bị Đường Hiểu chọc tức, hai bên ghét nhau sẵn, mục đích chính lại là lừa Bóng ma ác mộng. Tỷ lệ đêm đầu tiên Bóng ma ác mộng chọn thợ săn không cao. Dưới tình huống cho rằng Thư Dung Dung là thợ săn, sẽ không chọn dọa sợ cô ta."
"Đúng. Cô ta chỉ cần quậy một lần, sau đó biện hộ đàng hoàng, xác suất bị lật xe không lớn. Huống chi cô ta quá hiểu nhược điểm của Đường Hiểu, biết người bị vote nhất định là Đường Hiểu, chứ không phải mình. Dù cô ta tính toán sai, chơi lỗi, cũng sẽ không vào tù."
Đoạn Dịch vuốt đầu tóc lộn xộn, nói tiếp: "Tôi nghĩ phải tìm Bạch Tư Niên tâm sự thêm. Tuy rằng nhìn qua là Phương Đông Vũ nhận phù thủy, cậu ta mới cắn Phương Đông Vũ, cậu ta kéo dài thời gian cắn, chơi theo phe sói. Nhưng cậu ta không lập tức cắn sau khi Phương Đông Vũ nhận phù thủy, ngược lại kéo dài tới giờ mới hạ thủ..."
"Chỉ có một nguyên nhân, cậu ta muốn Phương Đông Vũ đi thăm dò. Thêm một người chơi thăm dò, tìm được manh mối mấu chốt, xác suất vượt ải sẽ lớn hơn một chút. Tôi cảm thấy cậu ta đang suy xét cho người tốt."
Hiện giờ trong bốn chức năng, phù thủy và tiên tri đã vào tù.
Ngoài tù còn hai sói, hai chức năng.
Lát nữa nếu vote Bóng ma ác bộng, sẽ chỉ còn một sói.
Mặc dù không còn bình độc phù thủy, đêm nay sói có thể cắn người, nhưng người nhiếp mộng có ảnh hưởng rất lớn.
Ví dụ như, nếu tối qua Thư Dung Dung chọn nhiếp mộng số 6, hôm nay tiếp tục nhiếp mộng số 6, là có thể đẩy hắn ta vào tù.
Rất có thể đêm nay chuyện này sẽ phát sinh.
Trong mắt Thư Dung Dung, hôm qua số 6 có 50% là phù thủy. Nhiếp mộng hắn ta là một hành động có thể tiến có thể lùi. Nếu hắn ta là phù thủy thật, Thư Dung Dung bảo vệ hắn ta một đêm, miễn cho hắn ta bị cắn; nếu sau một ngày suy đoán hắn ta là sói, Thư Dung Dung sẽ tiếp tục nhiếp mộng. Liên tục hai ngày bị nhiếp mộng sẽ phải vào tù.
Như vậy xem ra, người tốt vẫn có tỷ lệ thắng cao hơn.
Với điều kiện chơi thuần Ma Sói.
Trong phó bản này, Đoạn Dịch thấy tương lai Thư Dung Dung sẽ chết, vậy nên kết quả ván game này là một dấu chấm hỏi.
Qua khoảng mười phút, Đoạn Dịch tìm được Bạch Tư Niên.
Anh mới vừa thử vài câu, thì nghe thấy giọng Vân Hạo từ nơi xa xa truyền đến.
"Mọi người lại đây, xảy ra chuyện rồi!"
Nghe vậy, Đoạn Dịch theo bản năng nhìn về phía Minh Thiên, hai người chạm mắt nhau, song song chạy đến chỗ phát ra giọng Vân Hạo. Bạch Tư Niên nhíu chặt mày, đuổi theo.
·
Chạy tầm một phút, Đoạn Dịch và Minh Thiên tới chỗ Vân Hạo.
Trước mắt Đoạn Dịch xuất hiện một cảnh vô cùng quen thuộc.
Đó là cảnh tượng anh từng thấy ở hải thị thận lâu:
Thư Dung Dung và Hồng Hiền nằm giữa vũng máu.
Chẳng qua thời gian xảy ra sớm hơn một chút.
Trong hải thị thận lâu, thời điểm Đoạn Dịch nhìn thấy Thư Dung Dung và Hồng Hiền, bọn họ đã tắt thở.
Còn lần này, Hồng Hiền đã tắt thở, Thư Dung Dung che vết thương trên ngực, cơ thể run rẩy trong vũng máu. Cô ta th,ở dốc, đồng tử trong hốc mắt phóng đại, hiển nhiên không kiên trì được lâu, nhưng vẫn còn sống.
Ổ Quân Lan từ một hướng khác chạy tới.
Cô tiến lên quan sát tình trạng Thư Dung Dung, sau đó nhìn về phía người chơi khác lắc đầu, ý là không cứu được.
Đoạn Dịch nhíu mày nhìn lại Dung Dung đẫm máu, phát hiện ánh mắt cô ta dõi về phía anh.
Ngoài dự kiến Đoạn Dịch, ánh mắt cô ta không có nhiều sự sợ hãi tuyệt vọng, trừ đau đớn si,nh lý khiến gương mặt run rẩy, ánh mắt cô ta có thể gọi là bình tĩnh.
Cô ta dùng hơi thở mong manh nói: "Tôi biết, lúc trước tôi không dùng đồng hồ quay ngược thời gian giúp mấy người, mấy người cũng không muốn dùng nó cứu tôi?"
Đứng bên cạnh, Vân Hạo nói: "Đoạn Dịch không còn đạo cụ. Riêng tôi, đúng là tôi không muốn. Nếu trước đây cô chịu dùng một cái đồng hồ thử cứu Đồng Niệm, lúc này đương nhiên tôi sẽ cứu cô."
Người chơi khác lục tục đến đông đủ. Bọn họ không nói gì, cũng không ai lấy đồng hồ ra, hiển nhiên ý kiến mọi người đều giống Vân Hạo.
Dường như Thư Dung Dung muốn nói gì đó, nhưng há mồm liền phun máu, cả người run bần bật.
Thấy thế, Đoạn Dịch nhíu mày: "Trên người cô có đồng hồ? Có lẽ cô có thể kịp cứu bản thân."
Thư Dung Dung cười khổ: "Sao anh biết tôi dùng hay chưa?"
Chẳng lẽ cô ta đã dùng đồng hồ quay ngược thời gian?
Rốt cuộc cô ta và Hồng Hiền chết như thế nào?
Vừa rồi Đạt Quang đã đến đây?
Một cái chớp mắt, trong đầu Đoạn Dịch lướt qua rất nhiều suy đoán. Ngay sau đó anh nghe Thư Dung Dung nói: "Mấy người không cứu tôi, lại tới xem tôi, chẳng phải mấy người cũng ích kỷ từ xương giống tôi à. Mấy người tới, tranh thủ lúc tôi chưa tắt thở, nói cho mấy người biết tôi chết như thế nào, để mấy người tránh né nguy hiểm, đúng không? Nhưng nếu tôi không muốn nói?"
Nói đến đây, Thư Dung Dung như đoán trước được phản ứng các người chơi, cười to vài tiếng.
Vài tiếng cười hao hết tinh khí còn sót lại. Cười xong, cô ta nghiêng đầu không nhúc nhích, mãi một lúc lâu sau, cô tay động đậy ngón tay, lông mi chớp chớp, người khác mới biết cô ta còn sống.
Nhìn cô ta như vậy, các người chơi còn lại khó tránh khỏi khó chịu, định dứt khoát rời nơi này.
Bọn họ vốn không muốn hao phí đạo cụ cứu cô ta, vừa rồi nghe cô ta mở miệng nói thẳng, càng không muốn dùng.
Ngay lúc mọi người cho rằng Thư Dung Dung sẽ nằm trên mặt đất chờ chết, cô ta bỗng thấp giọng mở miệng: "Có nói mấy câu, tôi muốn nói với Đoạn Dịch. Những người khác đi đi."
Đoạn Dịch không cho rằng Thư Dung Dung còn có thể nhấc lên sóng gió, bèn ngồi xổm xuống nhìn cô ta: "Cô muốn nói với tôi cái gì?"
Chung quanh anh, từng người chơi tản ra.
Người cuối cùng ở lại là npc Minh Thiên, không phải người chơi.
Đoạn Dịch quay đầu lại, hướng Minh Thiên lắc đầu.
Nhíu mày nhìn Đoạn Dịch, bỏ lại một câu "Vậy anh cẩn thận", Minh Thiên cũng tạm thời rời đi.
Bốn phía khôi phục yên tĩnh.
Thư Dung Dung hít mấy hơi, nói với Đoạn Dịch: "Tôi là người nhiếp mộng, tối hôm qua chọn số 6. Nếu cậu ta là phù thủy, người sói rất có thể sẽ dọa sợ và cắn cậu ta. Nhưng nếu cậu ta là sói, đêm nay tôi tiếp tục nhiếp mộng, cậu ta sẽ vào tù. Chỉ tiếc hiện tại tôi sắp chết, tôi không có cơ hội làm vậy. Phương Đông Vũ phù thủy thật đã vào tù, tình thế người tốt rất nguy hiểm. Mặt khác..."
Thở dài, Thư Dung Dung nói: "Tôi đã dùng đồng hồ quay ngược thời gian, nhưng không thể thay đổi điều gì."
Đoạn Dịch hỏi: "Rốt cuộc cô và Hồng Hiền đã xảy ra chuyện gì? Tôi và tiểu binh tên Minh Thiên kia đúng là đã lấy được mấy cục đã vẽ hoa ở chỗ Đạt Quang. Nhưng chúng tôi đã tráo đá. Tôi chỉ muốn thử có người chơi nào muốn hại đồng đội thôi. Thứ cô và Hồng Hiền lấy đi là đá giả, dù hai người không cẩn thận đụng trúng, cũng không nên bị gì mới đúng."
Thư Dung Dung nói: "Tôi sai rồi. Tôi tự cho là mình thông minh, thông qua Đồng Niệm dẫm đá thử ra nguy hiểm tử vong ở phó bản này. Tôi tưởng không đụng vào đá là an toàn. Nhưng thật ra... chạm trực tiếp vào đá vẽ hoa, không phải điều kiện kích hoạt bẫy tử vong."
Đoạn Dịch cẩn thận tự hỏi một lần, nghiêm túc hỏi: "Chẳng lẽ mấu chốt là dấu hiệu? Hoa là một loại ký hiệu, bất luận thật hay giả, nó đều có thể hại người? Chỉ cần là loại hoa này đều được?"
"Có lẽ, tôi không biết." Thư Dung Dung nói, "Tóm lại... Hơn mười phút trước, nghe Phương Đông Vũ sẽ vào tù, tôi tính tranh thủ thời gian động thủ. Thời gian không còn kịp, cho nên tôi và Hồng Hiền chọn biện pháp đơn giản nhanh gọn nhất... Trên đường Phương Đông Vũ bị tiểu binh áp giải vào tù, chúng tôi ném đá vào người Phương Đông Vũ. Như vậy có thể tính là trực tiếp tiếp xúc với đá."
"Tôi và Hồng Hiền đều có bao tay đặc thù mang theo từ phó bản cũ. Bao tay có thể ngăn cách ảnh hưởng của các đạo cụ khác. Tóm lại, chúng tôi tuyệt đối không đụng vào cục đá và trúng chiêu. Nhưng lúc bám theo Phương Đông Vũ..."
Một hơi nói quá nói nhiều, Thư Dung Dung lại khụ ra mấy ngụm máu.
Sau đó cô ta cười tự giễu: "Anh đừng lo, tôi nói xong hết mới tắt thở. Nếu không thì, anh có thể tìm bọn họ mượn đồng hồ quay ngược thời gian, quay ngược mười phút, nghe tôi nói nốt."
Tự giễu xong, ánh mắt cô ta từ mặt Đoạn Dịch dời đi, nhìn về phía không trung.
Bầu trời Tây Vực sẩm tối, giờ phút này hoàng hôn chưa hoàn toàn biến mất, trời cao dần dần chuyển đen, chỉ còn một chút tàn đỏ.
Nhưng vì hốc mắt Thư Dung Dung dính máu, thế nên trong mắt cô ta, khắp trời toàn là màu đỏ.
Đoạn Dịch thấy trong mắt cô ta chảy ra chất lỏng. Chất lỏng màu đỏ tươi, không biết là máu, hay là nước mắt lẫn máu.
Thư Dung Dung nói: "Bám theo Phương Đông Vũ, tôi và Hồng Hiền rời quân doanh, đi ra ngoài sa mạc. Nửa đường, tôi cầm cục đá, đang muốn ném về phía Phương Đông Vũ, bỗng nhiên phía trước xuất hiện... Tôi không biết có tương tự hải thị thận lâu hay không, tôi nhìn thấy Hồng Hiền bỗng nhiên xoay người, rút dao giết tôi. Vì thế tôi lấy huyết lục lạc ra."
"Huyết lục lạc là đạo cụ tôi dùng mạng đổi được từ một phó bản, của Boss nữ quỷ váy đỏ. Dùng đạo cụ này giết người, sẽ không tính là vi phạm quy định. Nó là đạo cụ trân quý, không đến thời khắc mấu chốt, tôi không nỡ dùng."
"Sau đó... Tôi gọi Hồng Hiền, lấy lục lạc ra. Nào biết anh ấy vừa thấy động tác của tôi, lập tức rút dao đâm tôi."
"Bị đâm, tôi nhân lúc mình chưa tắt thở, dùng đồng hồ chảy ngược thời gian. Cơ mà..."
Hai mắt không ngừng chảy nước mắt, Thư Dung Dung nói: "Nhưng cho dù quay ngược thời gian bao nhiêu lần, kết quả đều giống nhau. Tôi thấy anh ấy muốn giết tôi, cho nên tôi phải tiên hạ thủ vi cường. Nhưng có làm thế nào, tôi đều sẽ bị anh ấy đâm."
Nghe đến đó, Đoạn Dịch đã hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Bẫy tử vong mà Thư Dung Dung và Hồng Hiền gặp, thật ra buổi chiều anh và Minh Thiên cũng đã trải qua.
Đoạn Dịch mở miệng: "Đây là trò lừa của Đạt Quang. Ông ta cho cô xem tương lai bị cắt nối biên tập. Cô chỉ nhìn thấy tương lai Hồng Hiền giết mình, không thấy cô dùng huyết lục lạc giết Hồng Hiền trước, khiến cậu ta không thể không dùng dao đối phó với cô."
"Tôi nghĩ Hồng Hiền cũng giống cô. Cậu ta nhìn thấy tương lai cô dùng huyết lục lạc giết cậu ta, nên mới thủ sẵn dao. Mà động tác cô lấy lục lạc ra, trùng khớp với tương lai cậu ta nhìn thấy được. Có lẽ trước đó cậu ta không tin ảo ảnh nhìn thấy là thật. Nhưng cô lấy lục lạc ra, khiến cậu ta không thể không tin. Cho nên, trong mắt cậu ta, cậu ta cũng cần xuống tay trước."
"Tôi thiếu chút nữa đã trúng kế, giết Minh Thiên. Nhưng chúng tôi lựa chọn tin tưởng nhau."
"Thì ra là thế... Tin tưởng lẫn nhau... Ha... Tin tưởng..." máu trong miệng Thư Dung Dung không ngừng chảy ra, làm lời nói trở nên mơ hồ, Đoạn Dịch lắng nghe cẩn thận mới có thể nghe được.
"Thì ra nguyên nhân ở chỗ chúng tôi không tin tưởng nhau sao..." Thư Dung Dung lần nữa cười khổ, "Nói thật tôi không hiểu nhân quả chuyện này, nhưng anh nói đúng, vì chúng tôi không tin tưởng lẫn nhau. Tôi không tin Hồng Hiền, cũng không dám tin bất kỳ kẻ nào. Cho nên khi thấy ảo giác, dù đã quay ngược thời gian nhiều lần, tôi vẫn phải chết. Bởi vì vô luận quay ngược bao nhiêu lần, tôi đều sẽ không tin Hồng Hiền. Nếu..."
Thư Dung Dung để lại cho Đoạn Dịch câu cuối cùng: "Nếu có kiếp sau, tôi hy vọng được gặp một người bạn như anh. Anh là người... cho tôi chút niềm tin, vào nhân tính con người."
"Hẹn gặp lại, Đoạn Dịch."
Thái dương chìm xuống đường chân trời. Hoàng hôn biến mất.
Ánh sáng lóe lên, Minh Thiên giơ đuốc đi tới, giúp Đoạn Dịch chiếu sáng một tấc vuông quanh anh.
Thư Dung Dung tắt thở, chết vì mất máu quá nhiều.
Bên cạnh cách đó không xa, Hồng Hiền nằm trong vũng máu.
Toàn thân Hồng Hiền ngâm trong máu loãng, mái tóc luôn được vuốt gọn gàng bị máu dính nhớp làm rối bù.
Đoạn Dịch lật thi thể hắn ta, thấy nguyên nhân hắn ta chết. Toàn bộ phần gáy bị vật nặng va đập sụp xuống, óc màu trắng cùng máu đỏ sậm trộn lẫn vào nhau, trào ra khỏi lỗ gáy bị sụp, cực kỳ kiếp người.
Có vẻ đạo cụ tên huyết lục lạc có thể từ nhỏ biến to, sau đó đập mạnh vào đầu người.
Đây là loại đạo cụ gây sát thương lớn, sử dụng một lần liền biến mất. Đoạn Dịch không nhìn thấy nó.
Không biết có phải do ảo giác hay không, hình như anh nghe trong gió truyền đến tiếng lục lạc mơ hồ.
"Anh Tiểu Dịch, có một chuyện em phải nhắc nhở anh." Minh Thiên mở miệng nói.
Hắn lo cho Đoạn Dịch, vừa rồi không đi xa, nên nghe được hết lời Thư Dung Dung.
Không cần Minh Thiên nhắc nhở, Đoạn Dịch hồi tưởng lời Thư Dung Dung, cũng nghĩ đến.
Thư Dung Dung nói mình sắp chết, không thể dùng kỹ năng kéo số 6 vào tù, tình thế người tốt gặp nguy hiểm.
Vậy số 6 Hồ Tấn đang ở đâu?
Ảnh ảo hai thi thể khác chợt hiện lên trong đầu ở Đoạn Dịch.
Dưới ánh lửa, sắc mặt Đoạn Dịch hơi tái.
"Hồ Tấn và Đậu Sương, vẫn chưa xuất hiện?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.