Chương 177
Mộc Xích Tố
15/03/2024
Thông báo kết thúc, thùng xe số 2 chìm vào yên tĩnh.
Minh Thiên là người đánh vỡ sự im lặng
Hắn sờ túi trong tay, nhìn về phía Đoạn Dịch nói: "Thiết bị bên trong không rung, không có nhắc nhở sử dụng kỹ năng cứu người. Phù thủy trong nằm trong số mười người chúng ta, là một trong hai người họ."
Nói xong với Đoạn Dịch, Minh Thiên nhìn về phía Hứa Nhược Phàm và Bạch Lập Huy.
Viền cằm căng cứng, đôi mắt lạnh lùng, không chút che giấu sát ý.
Hai người nhìn thẳng chạm mắt hắn, không dám nhìn lâu, lập tức dời ánh mắt.
Hứa Nhược Phàm nắm chặt hai mặt, banh mặt, không nói lời nào.
Bạch Lập Huy thở dài một hơi thật mạnh.
Đoạn Dịch vứt ánh mắt sắc bén về phía hai người, tức đến bật cười. "Hai người chơi cùng phe có ý nghĩa gì không? Hai người một sói một phù thủy, hai người định thắng như thế nào? Định diễn trò ai hy sinh vì ai à?"
Lúc này Doãn Oánh Oánh mở miệng.
Cô bé nói: "Em biết mục đích bọn họ làm như vậy, sợ em nói nhiều gây bất lợi với bọn họ ấy mà. Ở phó bản trước bọn họ đã làm gì với đồng đội, em nhìn thấy hết. Cũng đúng... Thời gian ở ngoài tù chỉ có 10 phút, em không kịp kể lại rõ ràng."
Hứa Nhược Phàm bỗng đứng dậy, nhìn về phía Doãn Oánh Oánh: "Những chuyện khác chị không muốn cãi cọ. Nhưng Oánh Oánh, chị vẫn luôn bảo vệ em. Ở hai phó bản gần nhất, chị vẫn luôn tìm cách đền bù cho em. Nhưng em phản ứng thế nào? Phản ứng của em làm chị cảm thấy, em sẽ không tin tưởng chị. Bởi vì sau phó bản《 mê cung 》, dù chị có làm gì, em đều không chịu coi chị là bạn, em..."
"Dừng, đừng nói nữa." Doãn Oánh Oánh cau mày nhìn về phía Hứa Nhược Phàm, "Chị toàn lấy cớ biện hộ cho bản thân. Thay vì nói 《 mê cung 》ép chị đưa ra lựa chọn bất đắc dĩ, không chuẩn bị tốt... phải nói là, chính phó bản nguy hiểm đó đã cưỡng ép xé mở tướng mạo sẵn có của chị. Chị là loại người như vậy. Bây giờ chị càng lúc càng gần bản ngã của chị."
"Hồi mới quen biết chị, chị là người tốt bụng, nhiệt tình, thông thuộc quy tắc Ma Sói, dạy tôi rất nhiều. Nhưng sau《 mê cung 》, tôi không quen chị."
"Nếu không phải Minh Thiên tái thiết lập thời gian, tôi đã chết ở《 mê cung 》rồi... Tôi có khúc mắc với chị là chuyện bình thường. Nhưng điều này không có nghĩa là tôi sẽ hại chị. Nhưng bản thân chị không hề nghĩ như vậy."
"Chị luôn suy nghĩ theo hướng tệ nhất. Chị cho rằng sau《 mê cung 》, tôi chắc chắn trở mặt thành thù với chị, cho nên thái độ của chị về sau không "đền bù" như lời chị vừa nói. Tương phản, chị không chân thành một chút nào, mỗi một câu nói đều thử tôi, nghi ngờ tôi. Chị đi cùng tôi thăm dò phó bản, không phải thật lòng muốn chiếu cố tôi, mà ngược lại muốn đề phòng tôi, sợ tôi ghi thù vụ《 mê cung 》muốn trả thù chị."
Cười khổ, Doãn Oánh Oánh lại nói: "Thật ra... vụ《 mê cung 》, tôi không trách chị. Chị có từng nghĩ..."
Nhìn về phía Hứa Nhược Phàm, Doãn Oánh Oánh hỏi: "Thật ra khi tôi chết, chị chưa phản bội mọi người. Tôi là người đầu tiên bị cắn, mất liên lạc với mọi người, một mình thăm dò mê cung, vào nhầm bẫy rập, chết vào ngày đầu tiên. Lúc đấy chị là quỷ tượng thạnh, ẩn nấp tới cuối mọi người mới phát hiện chị ruồng bỏ mọi người."
"Vậy nên, dù sau này biết được sự thật, tôi sẽ để ý đến lựa chọn của chị, thêm chút phòng bị đối với chị. Nhưng tôi sẽ không trách chị, cũng không bởi vậy mà hận chị, muốn hãm hại chị. Vì tôi đã trải qua phó bản đó, tôi biết chị sợ hãi biết bao nhiêu, sau khi đưa ra lựa chọn có bao nhiêu bất đắc dĩ. Nhưng sau đó thì sao?"
Nói đến đây, Doãn Oánh Oánh thở dài một hơi. "Nếu chị xin lỗi tôi, xin lỗi anh Đoạn, xin lỗi mọi người, tất cả mở lòng nói rõ ràng mọi chuyện, tôi nghĩ chúng tôi sẽ không làm khó chị."
"Nhưng chị không. Từ đó về sau, chị đi lên con đường không thể quay đầu. Là chị đẩy tôi ra, chứ không phải tôi chủ động rời xa chị."
"Có một câu nói rất đúng, suy bụng ta ra bụng người. Bản thân chị xấu xa, chị nghĩ người khác cũng xấu xa giống mình. Tôi cực kỳ tiếc, tôi đã từng xem chị là đồng đội, bạn bè, người chị đáng dựa vào nhất. Nhưng hiện tại chỉ có thể đứng ở mặt đối lập. Việc này không liên quan đến lựa chọn của chị ở《 mê cung 》, chỉ liên quan đến những gì về sau chị làm."
Thời điểm Doãn Oánh Oánh nói lời này, mặt Hứa Nhược Phàm lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng hoàn toàn không chỗ dung thân, quay mặt hạ tầm mắt.
Lẳng lặng liếc chị ta, Doãn Oánh Oánh nói: "Nể mặt khi mới vào trò chơi, chị đã từng thật lòng giúp tôi. Tôi để lại cho chị chút thể diện, hai phó bản trước chị đã làm gì, tôi không nói. Chẳng qua..."
Nhìn về phía Đoạn Dịch, cô bé bổ sung: "Phải quăng chị ta và Bạch Lập Huy vào tù."
Doãn Oánh Oánh nói xong, đi thẳng vào tù, không thèm liếc Hứa Nhược Phàm một cái.
Thuở ban đầu hai người gặp nhau, cảnh tượng hai người che chởcho nhau vẫn còn rõ trước mắt. Thế mà hôm nay cảnh còn người mất, tình huống dữ dội châm chọc. Hai người kia phản bội, khác nào hình ảnh thu nhỏ mối quan hệ của cặp đôi hoặc bạn bè thân thiết đâu?
Nhìn theo bóng dáng Doãn Oánh Oánh, Minh Thiên giơ tay vòng qua cổ Đoạn Dịch, nói bên tai anh: "Hứa Nhược Phàm và Bạch Lập Huy có một phù thủy, hơn phân nửa sẽ ném độc một người; nếu người còn lại là sói, vậy thì còn dễ; nếu là sói mỹ nhân, khi chúng ta ném anh ta vào tù sẽ kéo theo một người."
Đoạn Dịch nhíu mày, vừa đi tới chỗ phát ra âm thánh "tít tít", vừa nói: "Bên bọn họ chỉ có một sói. Nếu là sói mỹ nhân, không thể tự cắn, khi vào tù còn kéo thêm một người, đúng là phiền phức; nhưng nếu là sói bình thường, chúng ta sử dụng thiết bị, bảo Người sói còn lại cắn anh ta rồi tính tiếp."
"Thật ra không cần phức tạp như vậy." Minh Thiên hơi nhướng đuôi lông mày, ánh mắt nhìn Hứa-Bạch không có nửa độ ấm, "Dù sao em cũng là npc, không bị hạn chế. Hai người này còn dám dùng thiết bị làm cái gì, em giết luôn."
"Tiểu Thiên..."
Đoạn Dịch còn chưa dứt lời, trong hư không bỗng vang lên một âm thanh, là âm thanh vật nhọn phá không truyền đến. Đoạn Dịch lập tức nghiêng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, liền thấy một thanh trường kiếm như tuyết sáng, lấy tốc độ chớp nhoáng bay về phía góc thùng xe... Xuyên qua khe hở giữa Hứa Nhược Phàm và Bạch Lập Huy, cắm thẳng vào vách thùng xe.
Hai người Hứa-Bạch không kịp phản ứng, giờ phút này sợ hãi đến mức run người.
Một giây sau, chuôi kiếm bị người thu về.
Người tới có mái tóc dài, mặc trường bào, hành tung quỷ mị mơ hồ, không biết xuất hiện từ đâu ra. Hành vi cử lộ ra khí chất lành lạnh, như là Bạch Vô Thường địa ngục tới lấy mạng.
Người này là Minh Nguyệt.
"Em trai, em về bên kia giúp trước anh. Bạch Phượng sắp tới, giúp anh chiêu đãi nhé." Minh nguyệt nói lời này, liếc nhìn Đoạn Dịch một cái, rồi không chút để ý mà nhìn về phía hai người Hứa-Bạch, mỉm cười, "Nếu em muốn giết hai người kia, để anh giúp em."
Hứa Nhược Phàm run run mở miệng: "Anh, anh, anh, là ai... Sao anh có thể... Không phù hợp quy tắc... Chúng tôi không vi phạm quy tắc..."
Minh Nguyệt chớp mắt cười nhìn cô, nói ra lời đáng sợ nhất có thể trở thành bóng đè cả đời cô ta: "Nhưng tôi là người thiết lập quy tắc trò chơi."
Hứa Nhược Phàm trắng mặt: "Anh..."
Minh Nguyệt lại không nhiều lời vô nghĩa với cô ta.
Nhìn hướng Đoạn Dịch, hắn ta nói: "Được rồi, giải quyết phó bản 3-2 đi. Sau khi giải quyết xong, mọi người có thể qua màn."
Minh Thiên là người đánh vỡ sự im lặng
Hắn sờ túi trong tay, nhìn về phía Đoạn Dịch nói: "Thiết bị bên trong không rung, không có nhắc nhở sử dụng kỹ năng cứu người. Phù thủy trong nằm trong số mười người chúng ta, là một trong hai người họ."
Nói xong với Đoạn Dịch, Minh Thiên nhìn về phía Hứa Nhược Phàm và Bạch Lập Huy.
Viền cằm căng cứng, đôi mắt lạnh lùng, không chút che giấu sát ý.
Hai người nhìn thẳng chạm mắt hắn, không dám nhìn lâu, lập tức dời ánh mắt.
Hứa Nhược Phàm nắm chặt hai mặt, banh mặt, không nói lời nào.
Bạch Lập Huy thở dài một hơi thật mạnh.
Đoạn Dịch vứt ánh mắt sắc bén về phía hai người, tức đến bật cười. "Hai người chơi cùng phe có ý nghĩa gì không? Hai người một sói một phù thủy, hai người định thắng như thế nào? Định diễn trò ai hy sinh vì ai à?"
Lúc này Doãn Oánh Oánh mở miệng.
Cô bé nói: "Em biết mục đích bọn họ làm như vậy, sợ em nói nhiều gây bất lợi với bọn họ ấy mà. Ở phó bản trước bọn họ đã làm gì với đồng đội, em nhìn thấy hết. Cũng đúng... Thời gian ở ngoài tù chỉ có 10 phút, em không kịp kể lại rõ ràng."
Hứa Nhược Phàm bỗng đứng dậy, nhìn về phía Doãn Oánh Oánh: "Những chuyện khác chị không muốn cãi cọ. Nhưng Oánh Oánh, chị vẫn luôn bảo vệ em. Ở hai phó bản gần nhất, chị vẫn luôn tìm cách đền bù cho em. Nhưng em phản ứng thế nào? Phản ứng của em làm chị cảm thấy, em sẽ không tin tưởng chị. Bởi vì sau phó bản《 mê cung 》, dù chị có làm gì, em đều không chịu coi chị là bạn, em..."
"Dừng, đừng nói nữa." Doãn Oánh Oánh cau mày nhìn về phía Hứa Nhược Phàm, "Chị toàn lấy cớ biện hộ cho bản thân. Thay vì nói 《 mê cung 》ép chị đưa ra lựa chọn bất đắc dĩ, không chuẩn bị tốt... phải nói là, chính phó bản nguy hiểm đó đã cưỡng ép xé mở tướng mạo sẵn có của chị. Chị là loại người như vậy. Bây giờ chị càng lúc càng gần bản ngã của chị."
"Hồi mới quen biết chị, chị là người tốt bụng, nhiệt tình, thông thuộc quy tắc Ma Sói, dạy tôi rất nhiều. Nhưng sau《 mê cung 》, tôi không quen chị."
"Nếu không phải Minh Thiên tái thiết lập thời gian, tôi đã chết ở《 mê cung 》rồi... Tôi có khúc mắc với chị là chuyện bình thường. Nhưng điều này không có nghĩa là tôi sẽ hại chị. Nhưng bản thân chị không hề nghĩ như vậy."
"Chị luôn suy nghĩ theo hướng tệ nhất. Chị cho rằng sau《 mê cung 》, tôi chắc chắn trở mặt thành thù với chị, cho nên thái độ của chị về sau không "đền bù" như lời chị vừa nói. Tương phản, chị không chân thành một chút nào, mỗi một câu nói đều thử tôi, nghi ngờ tôi. Chị đi cùng tôi thăm dò phó bản, không phải thật lòng muốn chiếu cố tôi, mà ngược lại muốn đề phòng tôi, sợ tôi ghi thù vụ《 mê cung 》muốn trả thù chị."
Cười khổ, Doãn Oánh Oánh lại nói: "Thật ra... vụ《 mê cung 》, tôi không trách chị. Chị có từng nghĩ..."
Nhìn về phía Hứa Nhược Phàm, Doãn Oánh Oánh hỏi: "Thật ra khi tôi chết, chị chưa phản bội mọi người. Tôi là người đầu tiên bị cắn, mất liên lạc với mọi người, một mình thăm dò mê cung, vào nhầm bẫy rập, chết vào ngày đầu tiên. Lúc đấy chị là quỷ tượng thạnh, ẩn nấp tới cuối mọi người mới phát hiện chị ruồng bỏ mọi người."
"Vậy nên, dù sau này biết được sự thật, tôi sẽ để ý đến lựa chọn của chị, thêm chút phòng bị đối với chị. Nhưng tôi sẽ không trách chị, cũng không bởi vậy mà hận chị, muốn hãm hại chị. Vì tôi đã trải qua phó bản đó, tôi biết chị sợ hãi biết bao nhiêu, sau khi đưa ra lựa chọn có bao nhiêu bất đắc dĩ. Nhưng sau đó thì sao?"
Nói đến đây, Doãn Oánh Oánh thở dài một hơi. "Nếu chị xin lỗi tôi, xin lỗi anh Đoạn, xin lỗi mọi người, tất cả mở lòng nói rõ ràng mọi chuyện, tôi nghĩ chúng tôi sẽ không làm khó chị."
"Nhưng chị không. Từ đó về sau, chị đi lên con đường không thể quay đầu. Là chị đẩy tôi ra, chứ không phải tôi chủ động rời xa chị."
"Có một câu nói rất đúng, suy bụng ta ra bụng người. Bản thân chị xấu xa, chị nghĩ người khác cũng xấu xa giống mình. Tôi cực kỳ tiếc, tôi đã từng xem chị là đồng đội, bạn bè, người chị đáng dựa vào nhất. Nhưng hiện tại chỉ có thể đứng ở mặt đối lập. Việc này không liên quan đến lựa chọn của chị ở《 mê cung 》, chỉ liên quan đến những gì về sau chị làm."
Thời điểm Doãn Oánh Oánh nói lời này, mặt Hứa Nhược Phàm lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng hoàn toàn không chỗ dung thân, quay mặt hạ tầm mắt.
Lẳng lặng liếc chị ta, Doãn Oánh Oánh nói: "Nể mặt khi mới vào trò chơi, chị đã từng thật lòng giúp tôi. Tôi để lại cho chị chút thể diện, hai phó bản trước chị đã làm gì, tôi không nói. Chẳng qua..."
Nhìn về phía Đoạn Dịch, cô bé bổ sung: "Phải quăng chị ta và Bạch Lập Huy vào tù."
Doãn Oánh Oánh nói xong, đi thẳng vào tù, không thèm liếc Hứa Nhược Phàm một cái.
Thuở ban đầu hai người gặp nhau, cảnh tượng hai người che chởcho nhau vẫn còn rõ trước mắt. Thế mà hôm nay cảnh còn người mất, tình huống dữ dội châm chọc. Hai người kia phản bội, khác nào hình ảnh thu nhỏ mối quan hệ của cặp đôi hoặc bạn bè thân thiết đâu?
Nhìn theo bóng dáng Doãn Oánh Oánh, Minh Thiên giơ tay vòng qua cổ Đoạn Dịch, nói bên tai anh: "Hứa Nhược Phàm và Bạch Lập Huy có một phù thủy, hơn phân nửa sẽ ném độc một người; nếu người còn lại là sói, vậy thì còn dễ; nếu là sói mỹ nhân, khi chúng ta ném anh ta vào tù sẽ kéo theo một người."
Đoạn Dịch nhíu mày, vừa đi tới chỗ phát ra âm thánh "tít tít", vừa nói: "Bên bọn họ chỉ có một sói. Nếu là sói mỹ nhân, không thể tự cắn, khi vào tù còn kéo thêm một người, đúng là phiền phức; nhưng nếu là sói bình thường, chúng ta sử dụng thiết bị, bảo Người sói còn lại cắn anh ta rồi tính tiếp."
"Thật ra không cần phức tạp như vậy." Minh Thiên hơi nhướng đuôi lông mày, ánh mắt nhìn Hứa-Bạch không có nửa độ ấm, "Dù sao em cũng là npc, không bị hạn chế. Hai người này còn dám dùng thiết bị làm cái gì, em giết luôn."
"Tiểu Thiên..."
Đoạn Dịch còn chưa dứt lời, trong hư không bỗng vang lên một âm thanh, là âm thanh vật nhọn phá không truyền đến. Đoạn Dịch lập tức nghiêng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, liền thấy một thanh trường kiếm như tuyết sáng, lấy tốc độ chớp nhoáng bay về phía góc thùng xe... Xuyên qua khe hở giữa Hứa Nhược Phàm và Bạch Lập Huy, cắm thẳng vào vách thùng xe.
Hai người Hứa-Bạch không kịp phản ứng, giờ phút này sợ hãi đến mức run người.
Một giây sau, chuôi kiếm bị người thu về.
Người tới có mái tóc dài, mặc trường bào, hành tung quỷ mị mơ hồ, không biết xuất hiện từ đâu ra. Hành vi cử lộ ra khí chất lành lạnh, như là Bạch Vô Thường địa ngục tới lấy mạng.
Người này là Minh Nguyệt.
"Em trai, em về bên kia giúp trước anh. Bạch Phượng sắp tới, giúp anh chiêu đãi nhé." Minh nguyệt nói lời này, liếc nhìn Đoạn Dịch một cái, rồi không chút để ý mà nhìn về phía hai người Hứa-Bạch, mỉm cười, "Nếu em muốn giết hai người kia, để anh giúp em."
Hứa Nhược Phàm run run mở miệng: "Anh, anh, anh, là ai... Sao anh có thể... Không phù hợp quy tắc... Chúng tôi không vi phạm quy tắc..."
Minh Nguyệt chớp mắt cười nhìn cô, nói ra lời đáng sợ nhất có thể trở thành bóng đè cả đời cô ta: "Nhưng tôi là người thiết lập quy tắc trò chơi."
Hứa Nhược Phàm trắng mặt: "Anh..."
Minh Nguyệt lại không nhiều lời vô nghĩa với cô ta.
Nhìn hướng Đoạn Dịch, hắn ta nói: "Được rồi, giải quyết phó bản 3-2 đi. Sau khi giải quyết xong, mọi người có thể qua màn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.