Chương 179
Mộc Xích Tố
15/03/2024
Để kích phát tinh thần lực các người chơi ở mức độ cao nhất, độ khó trò chơi sẽ càng lúc càng lớn, đồng thời số người chết sẽ tăng lên, dẫn tới việc số người chơi sẽ càng ngày càng ít.
Tổng hợp kết quả, hệ thống sẽ thu hoạch được lượng lớn tinh thần lực trong khoảng thời gian nhất định, nhưng khi đạt đỉnh giá trị sẽ có xu thế bão hòa, cuối cùng không thể không trượt xuống.
Hướng đi sự tình Thái Sơn Phủ Quân đã biết từ sớm, Bạch Phượng cũng biết.
Chẳng qua gần đây Bạch Phượng phát hiện xu hướng tinh thần lực bất ổn. Thủ hạ của hắn ta tính toán dự đoán, tinh thần lực hệ thống thu về sắp giảm mạnh, thế nên hắn ta nghi ngờ Minh Nguyệt có dị tâm.
Hiện tại Minh Thiên nói, đây là vì một người tên Đoạn Dịch, trong trò chơi chém giết tàn khốc, thế mà thành công thuyết phục mọi người ngừng đấu đá nội bộ, hợp tác cùng thắng.
Sắp đến thời kỳ mấu chốt của Thái Sơn Phủ Quân, nếu hệ thống giảm mạnh cung cấp tinh thần lực trên diện rộng, tình huống sẽ cực kỳ bất lợi.
Hoạ vô đơn chí là, tam điện Tống đế vương Dư Khâm lợi dụng lỗ hổng hệ thống, đã trà trộn vào hệ thống.
Một khi hắn ta phát hiện việc Thái Sơn Phủ Quân đang làm, tâm huyết của Thái Sơn Phủ Quân chẳng khác nào nước chảy về biển đông.
Minh Thiên nói với Bạch Phượng, hắn và Minh Nguyệt lên kế hoạch tương kế tựu kế.
Dư Khâm muốn xâm nhập hệ thống điều tra, vậy cứ để hắn ta điều tra. Bọn họ sẽ cầm chân Dư Khâm, bảo đảm chờ đến khi hắn ta tra được chân tướng, Thái Sơn Phủ Quân đã hấp thu đủ tinh thần lực, đạt được mục đích.
Việc cản trở Dư Khâm, kéo dài thời gian điều tra, đích thân Minh Nguyệt sẽ hoàn thành.
Cho nên Minh Nguyệt cũng vào hệ thống.
Sau khi vào hệ thống, Minh Nguyệt không chỉ cầm chân Dư Khâm, trì hoãn thời gian điều tra, còn có thể thông qua việc đối đầu với Dư Khâm, kích phát tinh thần lực ở mức cao nhất.
Hai người đấu nhau còn có thể thúc đẩy nhóm người chơi đang hợp tác bị chia rẽ, đối đầu lẫn nhau. Một hòn đá trúng mấy con chim.
Sách lược tương kế tựu kế có thể khiến các người chơi cao cấp, thậm chí là Minh Nguyệt và Tống đế vương bị cuốn vào tranh đấu, đến lúc đó hệ thống sẽ hấp thu được tinh thần lực cao gấp mấy lần.
Nghe hiểu lời Minh Thiên, Bạch Phượng không thể không thừa nhận, chiêu này thật sự quá đẹp.
Nguyện vọng của Thái Sơn Phủ Quân sắp hoàn thành, bước cuối cùng yêu cầu rất nhiều tinh thần lực, mà thời gian để Dư Khâm tra ra chân tướng không nhiều.
Bởi vậy, chỉ cần Minh Nguyệt tạm giữ chân Dư Khâm một chút, dưới tình huống tinh thần lực sung túc, Thái Sơn Phủ Quân hoàn toàn có thể thực hiện mục tiêu cuối cùng.
Vô luận từ góc độ nào, Bạch Phượng đều không còn nghi vấn gì.
Nhưng bản năng cứ cảm thấy không yên tâm.
Ngước mắt liếc nét mặt Bạch Phượng, Minh Thiên hãy còn cầm thiết bị, "Kế hoạch đã có hiệu lực. Ngài xem."
Bạch Phượng nhận thiết bị, hình ảnh đập vào mắt là Minh Nguyệt và Dư Khâm ở trong thùng xe đánh nhau.
Dư Khâm sử dụng Diêm Vương tiên, Minh Nguyệt sử dụng Diêm Vương bội kiếm do Thái Sơn Phủ Quân ban cho.
Hai binh khí đều mang sức mạnh Diêm Vương, lực phá hoại thật sự không nhỏ.
Hai người đều bị thương không nhẹ, tất cả đồ vật trong phòng chia năm xẻ bảy sau vài giây.
Hình ảnh dừng lại, màn hình xuất hiện số liệu tinh thần lực được đổi mới, kèm bảng dự đoán tinh thần lực tương lai thu hoạch được.
Cẩn thận đọc các con số phân tích, biểu đồ đường cong thể hiện trực quan hơn: Số liệu đang trượt xuống bỗng từ từ tăng lên.
"Lượng tinh thần lực hệ thống có thể thu hoạch được và biểu đồ dự đoán mười ngày sau, đều ở đây. Nếu ngài cho rằng mô hình dự đoán của tôi không đúng, có thể tìm thủ hạ tính toán lại. Dù sao Thái Sơn Phủ Quân cho ngài quyền hạn, ngài có thể xem tất cả số liệu."
Minh Thiên giơ tay "Mời", sau đó rời phòng khách, đi đến trung tâm hệ thống.
"Tôi còn phải theo dõi tình huống trong trò chơi, không thể chiêu đãi ngài. Tuy tôi và Minh Nguyệt lên kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ, nhưng đối phương dù sao cũng là Tống đế vương rất khó đối phó. Chúng ta không thể không cẩn thận."
·
Bên kia. Đoàn tàu đường dài, phòng số 3-2.
Đoạn Dịch, Bạch Tư Niên và Ổ Quân Lan đi vào, gặp được Tiểu Đoản đang nôn nóng chờ đợi bọn họ.
Thấy bọn họ vào, Tiểu Đoản cười tươi, vỗ tay hoan hô. "Mọi người tới rồi! Chúng ta cùng chơi trò chơi đi!"
Đoạn Dịch nhìn quanh phòng. Hai học sinh Tiểu Song, Tiểu Bình – một nữ một nam đã biến mất, chỉ còn Tiểu Đoản.
Trên bốn giường bên trái vẫn có bốn bóng người đang ngủ. Cơ thể bọn họ phập phồng, tầm suất hô hấp đều đều như máy móc, vì bọn họ không thật sự tồn tại, chỉ là tưởng tượng của chủ không gian ý thức.
Trung tâm phòng vẫn là giấy cứng dựng thành khu vực chơi.
Ba mặt tường, một mặt là cửa giấy, cấu thành không gian chơi trò chơi bốn góc.
Ở thế giới hiện thực, trò chơi vốn là lều trại có bốn miếng vải vây quanh, đổi thành không gian ý thức, bốn miếng vải là bốn tấm giấy cứng.
Ngoài ra, ở thế giới hiện thực, thời điểm chơi trò chơi, nhóm học sinh dịch hành lý và túi ngủ ra ngoài. Tại không gian ý thức, sô pha bàn trà bị chồng chất trong góc, bốn giường đệm và bốn vali bị đặt phía bên phải phòng.
Ý thức không gian không hoàn toàn giống hiện thực, nhưng giữa chúng có quan hệ tương ứng.
Không gian ý thức này được tạo thành trên cơ sở ký ức chủ giấc mơ, là sản vật do chủ giấc mơ suy đoán và tưởng tượng ra.
Đây là suy luận của nhóm Đoạn Dịch.
Hiện tại, lều trại ở thế giới thật bị tưởng tượng thành giấy cứng trong không gian ý thức, vậy dây điện dẫn từ ngoài lều vào sẽ bị tưởng tượng thành cái gì?
Nhìn chung quanh một lượt, Đoạn Dịch nói với Tiểu Đoản: "Từ từ, tôi cảm giác độ sáng đèn không thoải mái. Đoàn tàu chúng tôi luôn đảm bảo phục vụ khách hàng chu đáo nhất. Để tránh ánh đèn làm tổn thương mắt khách hàng, để tôi điều chỉnh đèn lại đã."
Nghe vậy, Tiểu Đoản hơi sốt ruột, cô nhóc vội vã lôi kéo bọn họ chơi trò chơi.
Ổ Quân Lan vội vàng giữ chặt cô nhóc, kéo cô nhóc qua một bên, không ngừng tìm đề tài câu giờ.
Thấy Ổ Quân Lan nhận nhiệm vụ câu giờ, Bạch Tư Niên nhìn trái nhìn phải, kéo bàn trà lại đây, để tiện Đoạn Dịch đạp lên bàn chạm vào đèn điện trên trần nhà.
Là nhân viên phục vụ đoàn tàu, Đoạn Dịch vốn đeo bao tay màu trắng, giờ phút này sử dụng nó như bao tay cách điện.
Một lát sau, mang bao tay, dẫm lên bàn trà, Đoạn Dịch quan sát đèn trần và trần nhà chung quanh.
Phòng này ở trên xe lửa, tất nhiên không làm mạch điện âm tường.
Trên trần nhà có lắp thanh nẹp, thanh nẹp có màu giống tường, dây điện được luồn bên trong thanh nẹp. Lấy công cụ thử cạy ra, Đoạn Dịch dễ dàng mở được thanh nẹp, tiện thể bày ra cho mọi người xem dây điện nối đèn điện.
Kéo cọng dây điện, Đoạn Dịch nhìn về phía Tiểu Đoản: "Tôi phát hiện dây điện không đủ an toàn, quá dễ lộ, rất nguy hiểm. Khả năng cao sẽ gây nguy hiểm."
"Gây... Gây nguy hiểm..." Bị Ổ Quân Lan nắm tay, trên mặt Tiểu Đoản lướt qua chút ngơ ngác.
"Đúng vậy." Đoạn Dịch nói, "Em xem, lát nữa chúng ta chơi trò chơi sẽ tắt đèn. Lỡ có ăn trộm cắt dây điện, nhân cơ hội trộm đồ thì làm sao bây giờ? Phiền lắm."
"Tắt đèn... Cắt dây điện." Vô thức lặp lại hai từ này, Tiểu Đoản bỗng nhiên hiểu được gì đó.
Cô nhóc hiểu, tương đương với chủ không gian ý thức cũng hiểu.
"Em biết rồi, phòng ngừa có người cắt dây điện!" Tiểu Đoản bật cười.
Cô nhóc đi tới chỗ hành lý.
Lục lọi hành lý một hồi, cô nhóc tìm được một lục lạc.
Cô nhóc đi tới, cột lục lạc vào dây điện.
Lắc lắc lục lạc, tiếng vang "Đinh linh linh", cô nhóc vỗ tay cười nói: "Em biết rồi! Như vậy sẽ không ảnh hưởng! Một khi có người chạm vào dây điện, lục lạc sẽ kêu! Sau đó chúng ta có thể lập tức bắt kẻ đó!"
Nghe vậy, Đoạn Dịch, Ổ Quân Lan, Bạch Tư Niên đều âm thầm thở ra một hơi.
Thành công rồi.
Đây là không gian ý thức, mọi thứ phát sinh bên trong đương nhiên có thể thay đổi bằng ý thức.
Bọn họ dẫn dắt Tiểu Đoản, gián tiếp dẫn dắt ý thức chủ không gian Tiểu Hoa, làm cô bé ý thức được, bi kịch các học sinh bị giết có thể ngăn chặn bằng cách ngăn hung thủ cắt dây điện.
Rất có thể Tiểu Hoa ở hiện thực đã ý thức được điều này.
Chẳng qua tử vong đến quá nhanh, không gian này vô thức hình thành từ vướn bận không bỏ xuống được trước khi cô bé chết, nên không thể phục hồi toàn vẹn tình huống đêm đó.
Không gian ý thức hình thành bởi phản ứng não bộ, không phải bản thân Tiểu Hoa cẩn thận thiết kế xây dựng. Nhưng may mắn sự thật sớm đã tồn tại trong tiềm thức Tiểu Hoa.
... Tiểu Hoa ý thức được tầm quan trọng của dây điện đối với án giết người, cho nên không gian gắn dây điện lộ ngoài tường, và tìm hung thủ thông qua dây điện.
Thanh nẹp che khuất dây điện có thể bị phá, lục lạc trong hành lý có thể báo động trước, chính là chi tiết cô bé tưởng tượng ra.
Không cần quan tâm cách này có thể thực hiện ở hiện thực hay không, bởi vì hung thủ cũng có thể là kẻ cực kỳ ác độc. Có lẽ khi không thể cắt dây điện, kẻ đó sẽ phát rồ giết người.
Nhưng tại không gian ý thức, chỉ cần dẫn dắt bản ngã ý thức Tiểu Hoa, làm cô bé cho rằng làm vậy hữu dụng, là nhóm Đoạn Dịch qua màn.
Dù sao thì nhân loại thường hay tưởng tượng để chữa lành vết rách trong lòng.
Cột xong lục lạc, trò chơi bốn góc lần thứ ba bắt đầu.
Lúc này Đoạn Dịch đứng sau Tiểu Đoản.
Một khoảng thời gian sau, tiếng ho biến mất. Đoạn Dịch vốn nên đi đến góc trống không, lại chạm vào Tiểu Đoản.
Anh hiểu ngay. Là Tiểu Đoản tiếp nhận ý thức Tiểu Hoa: Có người gian lận trò chơi này.
Chẳng qua lần này người gian lận đổi thành Tiểu Đoản.
Vì thế một lát sau, kinh hoảng thét chói tai, giả bộ bị quỷ dọa khóc cũng là Tiểu Đoản.
Tiểu Đoản bị dọa khóc, Đoạn Dịch trấn an vài câu, trò chơi tiếp tục.
Chơi thêm vài vòng, bốn người trong trò chơi đều sửng sốt.
Có tiếng lục lạc vang lên!
"Á! Ăn trộm! Bắt lấy nó!" Tiểu Đoản hét to.
Cô nhóc hét lên, trong bống tối bỗng vang tiếng bước chân hốt hoảng, dường như ăn trộm thấy mình bị phát hiện, vì thế từ bỏ kế hoạch, hấp tấp đào tẩu.
Đoạn Dịch lấy đèn pin của mình ra, vốn định lấy thân phận người ngoài đứng xem cốt truyện, xem thử nội dung tưởng tượng trong tối của Tiểu Hoa là gì.
Nhưng tự dưng toàn bộ đèn trong phòng sáng lên.
Tất cả đồ vật bắt đầu xoay tròn, cho đến khi trở nên trong suốt.
Đoàn tàu phát thông báo: "Đã đến trạm số 20170307-103109. Mời hành khách phòng số 3-2 xuống tàu. Thời gian đoàn tàu dừng tại trạm rất ngắn, nhân viên trên tàu cùng các hành khách khác vui lòng không xuống xe."
Trong phòng 3-2, Tiểu Đoản biến mất, tất cả đồ đạc cũng biến mất.
Một người phụ nữ trung niên xuất hiện từ hư không.
Bà đi tới cửa, mở cửa phòng, bước một chân ra bên ngoài, lại quay đầu lại, hoài niệm nhìn về phía nhóm Đoạn Dịch. "Khi tôi nằm trên giường bệnh sắp chết vẫn luôn nghĩ... Ít nhất khi tôi chết sẽ được chiếu cố thỏa đáng. Nhưng bạn ấy chết trên núi lạnh lẽo, đáng thương bao nhiêu... Năm đó là chúng tôi gây sự làm sai, quấy rầy đến người khác... Nhưng cái sai đâu đến nỗi phải chết. Cảm ơn mọi người giúp tôi yên giấc, cuối cùng tôi cũng có thể bảo vệ bạn ấy trong giấc mơ. Cảm ơn mọi người, hẹn gặp lại!"
Nói xong, bà rời đi không quay đầu lại.
Đoàn tàu dừng lại, nhóm Đoạn Dịch đi theo bà ra khỏi phòng, thấy bà đi xuống trạm.
Trước khi cửa tàu khép lại, Đoạn Dịch nhìn bảng trạm dừng.
Ngoại trừ một chuỗi con số, trên bảng còn có một ký hiệu chỉ hướng đông và bắc.
Trạm được cấu thành bởi tọa độ chủ không gian ý thức 3-2 qua đời.
·
Bên kia.
Trong phòng tù nữ.
Phương Đông Vũ lấy một cây kem từ tủ lạnh.
Vừa ăn, cô vừa nhìn Doãn Oánh Oánh ngồi trên giường. "Điều kiện nhà tù lần này tốt đó chứ."
Doãn Oánh Oánh không tiếp lời, chỉ im lặng ngồi, dùng ánh mắt hơi phòng bị liếc Phương Đông Vũ một cái.
Phương Đông Vũ cười cười, ngồi đối diện cô bé. "Là Bạch Lập Huy kéo chị vào tù. Lúc kéo chị vào tù có nói nguyên nhân. Anh ta nói từng gặp một đồng đội, người đó nói chị rất ác độc gì đó. Em và Bạch Lập Huy vào cùng hai phó bản trước, cho nên mấy lời đồn đãi vớ vẩn em cũng nghe được?"
Doãn Oánh Oánh vẫn không nói chuyện, nhưng biểu cảm hiển nhiên là cam chịu lời Phương Đông Vũ.
Phương Đông Vũ liền nói: "Chị sẽ không chủ động hại người. Đều là cách chị đối phó với nguy hiểm thôi. Có người muốn giết chị, chị mới ra tay. Chị chỉ muốn sống sót. Chị không cảm thấy mình làm sai."
"Đương nhiên, em có thể không tin chị. Chỉ là chị cảm thấy, hai ta ở cùng một phòng, ở chung mà khó khăn quá cũng không tốt. Chị nói nhiều như vậy vì chị nhìn người rất chuẩn. Em là một nữ sinh cấp ba đơn thuần, nên chị mới giải thích nhiều vài câu. Em yên tâm, chị sẽ không coi em là kẻ địch đâu."
Doãn Oánh Oánh vẫn không nói lời nào, Phương Đông Vũ gặm một miếng kem, lại nói: "Vừa rồi ở bên ngoài, chị gặp người thiết kế trò chơi. Anh ta nói, mọi người có thể qua màn. Nhưng mà..."
"Nếu anh ta nói thật, việc qua màn sẽ chỉ áp dụng cho người chơi ở bên ngoài. Chúng ta ở trong tù sợ là không có cách nào qua màn."
"Qua màn?" Bởi vì quá mức kinh ngạc, Doãn Oánh Oánh mở miệng, "Tôi cảm thấy sự tình không dễ dàng như vậy."
Phương Đông Vũ nhún vai. "Chị cũng thấy vậy. Cơ mà... Tóm lại em không cần lo lắng."
Doãn Oánh Oánh thành thật lắc đầu. "Tôi không hiểu ý chị."
Hỏi xong, cô bé thấy Phương Đông Vũ lấy từ ba lô một vật màu vàng lấp lánh, là một chiếc chìa khóa.
"Đây là cái gì?" Doãn Oánh Oánh hỏi.
Dưới ánh đèn, đôi mắt đen của Phương Đông Vũ phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.
Nhìn Doãn Oánh Oánh, cô nói: "Đây là chìa khóa có thể giúp chúng ta ra khỏi nhà tù."
"Sao có thể có vật này?" Doãn Oánh Oánh không tin, dùng sức lắc đầu, "Đại ca Minh Thiên vượt nhiều phó bản nhất, hơn nữa còn đi tới cuối cùng. Anh ấy có vô số đạo cụ, nhưng trước nay tôi chưa từng nghe anh ấy nói trò chơi có chìa khóa mở cửa nhà tù."
Doãn Oánh Oánh có biết đại khái trước khi thời gian tái thiết lập, Đoạn Dịch đã gặp những chuyện gì.
Vì thế cô bé bổ sung: "Nếu có đạo cụ như vậy, Minh Thiên sẽ không đến nỗi nhìn anh Đoạn bị..."
Phương Đông Vũ không nhìn Doãn Oánh Oánh, chỉ nghiêm túc chuyên chú nhìn chằm chằm chìa khóa. "Nhưng chị tin nó có thật. Chị không lấy được nó từ trong phó bản. Có một người đưa cho chị."
"Ai cho chị?" Doãn Oánh Oánh nhíu mày hỏi.
Phương Đông Vũ nói: "Người đó nói... mình tên Thi Hồ."
Tổng hợp kết quả, hệ thống sẽ thu hoạch được lượng lớn tinh thần lực trong khoảng thời gian nhất định, nhưng khi đạt đỉnh giá trị sẽ có xu thế bão hòa, cuối cùng không thể không trượt xuống.
Hướng đi sự tình Thái Sơn Phủ Quân đã biết từ sớm, Bạch Phượng cũng biết.
Chẳng qua gần đây Bạch Phượng phát hiện xu hướng tinh thần lực bất ổn. Thủ hạ của hắn ta tính toán dự đoán, tinh thần lực hệ thống thu về sắp giảm mạnh, thế nên hắn ta nghi ngờ Minh Nguyệt có dị tâm.
Hiện tại Minh Thiên nói, đây là vì một người tên Đoạn Dịch, trong trò chơi chém giết tàn khốc, thế mà thành công thuyết phục mọi người ngừng đấu đá nội bộ, hợp tác cùng thắng.
Sắp đến thời kỳ mấu chốt của Thái Sơn Phủ Quân, nếu hệ thống giảm mạnh cung cấp tinh thần lực trên diện rộng, tình huống sẽ cực kỳ bất lợi.
Hoạ vô đơn chí là, tam điện Tống đế vương Dư Khâm lợi dụng lỗ hổng hệ thống, đã trà trộn vào hệ thống.
Một khi hắn ta phát hiện việc Thái Sơn Phủ Quân đang làm, tâm huyết của Thái Sơn Phủ Quân chẳng khác nào nước chảy về biển đông.
Minh Thiên nói với Bạch Phượng, hắn và Minh Nguyệt lên kế hoạch tương kế tựu kế.
Dư Khâm muốn xâm nhập hệ thống điều tra, vậy cứ để hắn ta điều tra. Bọn họ sẽ cầm chân Dư Khâm, bảo đảm chờ đến khi hắn ta tra được chân tướng, Thái Sơn Phủ Quân đã hấp thu đủ tinh thần lực, đạt được mục đích.
Việc cản trở Dư Khâm, kéo dài thời gian điều tra, đích thân Minh Nguyệt sẽ hoàn thành.
Cho nên Minh Nguyệt cũng vào hệ thống.
Sau khi vào hệ thống, Minh Nguyệt không chỉ cầm chân Dư Khâm, trì hoãn thời gian điều tra, còn có thể thông qua việc đối đầu với Dư Khâm, kích phát tinh thần lực ở mức cao nhất.
Hai người đấu nhau còn có thể thúc đẩy nhóm người chơi đang hợp tác bị chia rẽ, đối đầu lẫn nhau. Một hòn đá trúng mấy con chim.
Sách lược tương kế tựu kế có thể khiến các người chơi cao cấp, thậm chí là Minh Nguyệt và Tống đế vương bị cuốn vào tranh đấu, đến lúc đó hệ thống sẽ hấp thu được tinh thần lực cao gấp mấy lần.
Nghe hiểu lời Minh Thiên, Bạch Phượng không thể không thừa nhận, chiêu này thật sự quá đẹp.
Nguyện vọng của Thái Sơn Phủ Quân sắp hoàn thành, bước cuối cùng yêu cầu rất nhiều tinh thần lực, mà thời gian để Dư Khâm tra ra chân tướng không nhiều.
Bởi vậy, chỉ cần Minh Nguyệt tạm giữ chân Dư Khâm một chút, dưới tình huống tinh thần lực sung túc, Thái Sơn Phủ Quân hoàn toàn có thể thực hiện mục tiêu cuối cùng.
Vô luận từ góc độ nào, Bạch Phượng đều không còn nghi vấn gì.
Nhưng bản năng cứ cảm thấy không yên tâm.
Ngước mắt liếc nét mặt Bạch Phượng, Minh Thiên hãy còn cầm thiết bị, "Kế hoạch đã có hiệu lực. Ngài xem."
Bạch Phượng nhận thiết bị, hình ảnh đập vào mắt là Minh Nguyệt và Dư Khâm ở trong thùng xe đánh nhau.
Dư Khâm sử dụng Diêm Vương tiên, Minh Nguyệt sử dụng Diêm Vương bội kiếm do Thái Sơn Phủ Quân ban cho.
Hai binh khí đều mang sức mạnh Diêm Vương, lực phá hoại thật sự không nhỏ.
Hai người đều bị thương không nhẹ, tất cả đồ vật trong phòng chia năm xẻ bảy sau vài giây.
Hình ảnh dừng lại, màn hình xuất hiện số liệu tinh thần lực được đổi mới, kèm bảng dự đoán tinh thần lực tương lai thu hoạch được.
Cẩn thận đọc các con số phân tích, biểu đồ đường cong thể hiện trực quan hơn: Số liệu đang trượt xuống bỗng từ từ tăng lên.
"Lượng tinh thần lực hệ thống có thể thu hoạch được và biểu đồ dự đoán mười ngày sau, đều ở đây. Nếu ngài cho rằng mô hình dự đoán của tôi không đúng, có thể tìm thủ hạ tính toán lại. Dù sao Thái Sơn Phủ Quân cho ngài quyền hạn, ngài có thể xem tất cả số liệu."
Minh Thiên giơ tay "Mời", sau đó rời phòng khách, đi đến trung tâm hệ thống.
"Tôi còn phải theo dõi tình huống trong trò chơi, không thể chiêu đãi ngài. Tuy tôi và Minh Nguyệt lên kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ, nhưng đối phương dù sao cũng là Tống đế vương rất khó đối phó. Chúng ta không thể không cẩn thận."
·
Bên kia. Đoàn tàu đường dài, phòng số 3-2.
Đoạn Dịch, Bạch Tư Niên và Ổ Quân Lan đi vào, gặp được Tiểu Đoản đang nôn nóng chờ đợi bọn họ.
Thấy bọn họ vào, Tiểu Đoản cười tươi, vỗ tay hoan hô. "Mọi người tới rồi! Chúng ta cùng chơi trò chơi đi!"
Đoạn Dịch nhìn quanh phòng. Hai học sinh Tiểu Song, Tiểu Bình – một nữ một nam đã biến mất, chỉ còn Tiểu Đoản.
Trên bốn giường bên trái vẫn có bốn bóng người đang ngủ. Cơ thể bọn họ phập phồng, tầm suất hô hấp đều đều như máy móc, vì bọn họ không thật sự tồn tại, chỉ là tưởng tượng của chủ không gian ý thức.
Trung tâm phòng vẫn là giấy cứng dựng thành khu vực chơi.
Ba mặt tường, một mặt là cửa giấy, cấu thành không gian chơi trò chơi bốn góc.
Ở thế giới hiện thực, trò chơi vốn là lều trại có bốn miếng vải vây quanh, đổi thành không gian ý thức, bốn miếng vải là bốn tấm giấy cứng.
Ngoài ra, ở thế giới hiện thực, thời điểm chơi trò chơi, nhóm học sinh dịch hành lý và túi ngủ ra ngoài. Tại không gian ý thức, sô pha bàn trà bị chồng chất trong góc, bốn giường đệm và bốn vali bị đặt phía bên phải phòng.
Ý thức không gian không hoàn toàn giống hiện thực, nhưng giữa chúng có quan hệ tương ứng.
Không gian ý thức này được tạo thành trên cơ sở ký ức chủ giấc mơ, là sản vật do chủ giấc mơ suy đoán và tưởng tượng ra.
Đây là suy luận của nhóm Đoạn Dịch.
Hiện tại, lều trại ở thế giới thật bị tưởng tượng thành giấy cứng trong không gian ý thức, vậy dây điện dẫn từ ngoài lều vào sẽ bị tưởng tượng thành cái gì?
Nhìn chung quanh một lượt, Đoạn Dịch nói với Tiểu Đoản: "Từ từ, tôi cảm giác độ sáng đèn không thoải mái. Đoàn tàu chúng tôi luôn đảm bảo phục vụ khách hàng chu đáo nhất. Để tránh ánh đèn làm tổn thương mắt khách hàng, để tôi điều chỉnh đèn lại đã."
Nghe vậy, Tiểu Đoản hơi sốt ruột, cô nhóc vội vã lôi kéo bọn họ chơi trò chơi.
Ổ Quân Lan vội vàng giữ chặt cô nhóc, kéo cô nhóc qua một bên, không ngừng tìm đề tài câu giờ.
Thấy Ổ Quân Lan nhận nhiệm vụ câu giờ, Bạch Tư Niên nhìn trái nhìn phải, kéo bàn trà lại đây, để tiện Đoạn Dịch đạp lên bàn chạm vào đèn điện trên trần nhà.
Là nhân viên phục vụ đoàn tàu, Đoạn Dịch vốn đeo bao tay màu trắng, giờ phút này sử dụng nó như bao tay cách điện.
Một lát sau, mang bao tay, dẫm lên bàn trà, Đoạn Dịch quan sát đèn trần và trần nhà chung quanh.
Phòng này ở trên xe lửa, tất nhiên không làm mạch điện âm tường.
Trên trần nhà có lắp thanh nẹp, thanh nẹp có màu giống tường, dây điện được luồn bên trong thanh nẹp. Lấy công cụ thử cạy ra, Đoạn Dịch dễ dàng mở được thanh nẹp, tiện thể bày ra cho mọi người xem dây điện nối đèn điện.
Kéo cọng dây điện, Đoạn Dịch nhìn về phía Tiểu Đoản: "Tôi phát hiện dây điện không đủ an toàn, quá dễ lộ, rất nguy hiểm. Khả năng cao sẽ gây nguy hiểm."
"Gây... Gây nguy hiểm..." Bị Ổ Quân Lan nắm tay, trên mặt Tiểu Đoản lướt qua chút ngơ ngác.
"Đúng vậy." Đoạn Dịch nói, "Em xem, lát nữa chúng ta chơi trò chơi sẽ tắt đèn. Lỡ có ăn trộm cắt dây điện, nhân cơ hội trộm đồ thì làm sao bây giờ? Phiền lắm."
"Tắt đèn... Cắt dây điện." Vô thức lặp lại hai từ này, Tiểu Đoản bỗng nhiên hiểu được gì đó.
Cô nhóc hiểu, tương đương với chủ không gian ý thức cũng hiểu.
"Em biết rồi, phòng ngừa có người cắt dây điện!" Tiểu Đoản bật cười.
Cô nhóc đi tới chỗ hành lý.
Lục lọi hành lý một hồi, cô nhóc tìm được một lục lạc.
Cô nhóc đi tới, cột lục lạc vào dây điện.
Lắc lắc lục lạc, tiếng vang "Đinh linh linh", cô nhóc vỗ tay cười nói: "Em biết rồi! Như vậy sẽ không ảnh hưởng! Một khi có người chạm vào dây điện, lục lạc sẽ kêu! Sau đó chúng ta có thể lập tức bắt kẻ đó!"
Nghe vậy, Đoạn Dịch, Ổ Quân Lan, Bạch Tư Niên đều âm thầm thở ra một hơi.
Thành công rồi.
Đây là không gian ý thức, mọi thứ phát sinh bên trong đương nhiên có thể thay đổi bằng ý thức.
Bọn họ dẫn dắt Tiểu Đoản, gián tiếp dẫn dắt ý thức chủ không gian Tiểu Hoa, làm cô bé ý thức được, bi kịch các học sinh bị giết có thể ngăn chặn bằng cách ngăn hung thủ cắt dây điện.
Rất có thể Tiểu Hoa ở hiện thực đã ý thức được điều này.
Chẳng qua tử vong đến quá nhanh, không gian này vô thức hình thành từ vướn bận không bỏ xuống được trước khi cô bé chết, nên không thể phục hồi toàn vẹn tình huống đêm đó.
Không gian ý thức hình thành bởi phản ứng não bộ, không phải bản thân Tiểu Hoa cẩn thận thiết kế xây dựng. Nhưng may mắn sự thật sớm đã tồn tại trong tiềm thức Tiểu Hoa.
... Tiểu Hoa ý thức được tầm quan trọng của dây điện đối với án giết người, cho nên không gian gắn dây điện lộ ngoài tường, và tìm hung thủ thông qua dây điện.
Thanh nẹp che khuất dây điện có thể bị phá, lục lạc trong hành lý có thể báo động trước, chính là chi tiết cô bé tưởng tượng ra.
Không cần quan tâm cách này có thể thực hiện ở hiện thực hay không, bởi vì hung thủ cũng có thể là kẻ cực kỳ ác độc. Có lẽ khi không thể cắt dây điện, kẻ đó sẽ phát rồ giết người.
Nhưng tại không gian ý thức, chỉ cần dẫn dắt bản ngã ý thức Tiểu Hoa, làm cô bé cho rằng làm vậy hữu dụng, là nhóm Đoạn Dịch qua màn.
Dù sao thì nhân loại thường hay tưởng tượng để chữa lành vết rách trong lòng.
Cột xong lục lạc, trò chơi bốn góc lần thứ ba bắt đầu.
Lúc này Đoạn Dịch đứng sau Tiểu Đoản.
Một khoảng thời gian sau, tiếng ho biến mất. Đoạn Dịch vốn nên đi đến góc trống không, lại chạm vào Tiểu Đoản.
Anh hiểu ngay. Là Tiểu Đoản tiếp nhận ý thức Tiểu Hoa: Có người gian lận trò chơi này.
Chẳng qua lần này người gian lận đổi thành Tiểu Đoản.
Vì thế một lát sau, kinh hoảng thét chói tai, giả bộ bị quỷ dọa khóc cũng là Tiểu Đoản.
Tiểu Đoản bị dọa khóc, Đoạn Dịch trấn an vài câu, trò chơi tiếp tục.
Chơi thêm vài vòng, bốn người trong trò chơi đều sửng sốt.
Có tiếng lục lạc vang lên!
"Á! Ăn trộm! Bắt lấy nó!" Tiểu Đoản hét to.
Cô nhóc hét lên, trong bống tối bỗng vang tiếng bước chân hốt hoảng, dường như ăn trộm thấy mình bị phát hiện, vì thế từ bỏ kế hoạch, hấp tấp đào tẩu.
Đoạn Dịch lấy đèn pin của mình ra, vốn định lấy thân phận người ngoài đứng xem cốt truyện, xem thử nội dung tưởng tượng trong tối của Tiểu Hoa là gì.
Nhưng tự dưng toàn bộ đèn trong phòng sáng lên.
Tất cả đồ vật bắt đầu xoay tròn, cho đến khi trở nên trong suốt.
Đoàn tàu phát thông báo: "Đã đến trạm số 20170307-103109. Mời hành khách phòng số 3-2 xuống tàu. Thời gian đoàn tàu dừng tại trạm rất ngắn, nhân viên trên tàu cùng các hành khách khác vui lòng không xuống xe."
Trong phòng 3-2, Tiểu Đoản biến mất, tất cả đồ đạc cũng biến mất.
Một người phụ nữ trung niên xuất hiện từ hư không.
Bà đi tới cửa, mở cửa phòng, bước một chân ra bên ngoài, lại quay đầu lại, hoài niệm nhìn về phía nhóm Đoạn Dịch. "Khi tôi nằm trên giường bệnh sắp chết vẫn luôn nghĩ... Ít nhất khi tôi chết sẽ được chiếu cố thỏa đáng. Nhưng bạn ấy chết trên núi lạnh lẽo, đáng thương bao nhiêu... Năm đó là chúng tôi gây sự làm sai, quấy rầy đến người khác... Nhưng cái sai đâu đến nỗi phải chết. Cảm ơn mọi người giúp tôi yên giấc, cuối cùng tôi cũng có thể bảo vệ bạn ấy trong giấc mơ. Cảm ơn mọi người, hẹn gặp lại!"
Nói xong, bà rời đi không quay đầu lại.
Đoàn tàu dừng lại, nhóm Đoạn Dịch đi theo bà ra khỏi phòng, thấy bà đi xuống trạm.
Trước khi cửa tàu khép lại, Đoạn Dịch nhìn bảng trạm dừng.
Ngoại trừ một chuỗi con số, trên bảng còn có một ký hiệu chỉ hướng đông và bắc.
Trạm được cấu thành bởi tọa độ chủ không gian ý thức 3-2 qua đời.
·
Bên kia.
Trong phòng tù nữ.
Phương Đông Vũ lấy một cây kem từ tủ lạnh.
Vừa ăn, cô vừa nhìn Doãn Oánh Oánh ngồi trên giường. "Điều kiện nhà tù lần này tốt đó chứ."
Doãn Oánh Oánh không tiếp lời, chỉ im lặng ngồi, dùng ánh mắt hơi phòng bị liếc Phương Đông Vũ một cái.
Phương Đông Vũ cười cười, ngồi đối diện cô bé. "Là Bạch Lập Huy kéo chị vào tù. Lúc kéo chị vào tù có nói nguyên nhân. Anh ta nói từng gặp một đồng đội, người đó nói chị rất ác độc gì đó. Em và Bạch Lập Huy vào cùng hai phó bản trước, cho nên mấy lời đồn đãi vớ vẩn em cũng nghe được?"
Doãn Oánh Oánh vẫn không nói chuyện, nhưng biểu cảm hiển nhiên là cam chịu lời Phương Đông Vũ.
Phương Đông Vũ liền nói: "Chị sẽ không chủ động hại người. Đều là cách chị đối phó với nguy hiểm thôi. Có người muốn giết chị, chị mới ra tay. Chị chỉ muốn sống sót. Chị không cảm thấy mình làm sai."
"Đương nhiên, em có thể không tin chị. Chỉ là chị cảm thấy, hai ta ở cùng một phòng, ở chung mà khó khăn quá cũng không tốt. Chị nói nhiều như vậy vì chị nhìn người rất chuẩn. Em là một nữ sinh cấp ba đơn thuần, nên chị mới giải thích nhiều vài câu. Em yên tâm, chị sẽ không coi em là kẻ địch đâu."
Doãn Oánh Oánh vẫn không nói lời nào, Phương Đông Vũ gặm một miếng kem, lại nói: "Vừa rồi ở bên ngoài, chị gặp người thiết kế trò chơi. Anh ta nói, mọi người có thể qua màn. Nhưng mà..."
"Nếu anh ta nói thật, việc qua màn sẽ chỉ áp dụng cho người chơi ở bên ngoài. Chúng ta ở trong tù sợ là không có cách nào qua màn."
"Qua màn?" Bởi vì quá mức kinh ngạc, Doãn Oánh Oánh mở miệng, "Tôi cảm thấy sự tình không dễ dàng như vậy."
Phương Đông Vũ nhún vai. "Chị cũng thấy vậy. Cơ mà... Tóm lại em không cần lo lắng."
Doãn Oánh Oánh thành thật lắc đầu. "Tôi không hiểu ý chị."
Hỏi xong, cô bé thấy Phương Đông Vũ lấy từ ba lô một vật màu vàng lấp lánh, là một chiếc chìa khóa.
"Đây là cái gì?" Doãn Oánh Oánh hỏi.
Dưới ánh đèn, đôi mắt đen của Phương Đông Vũ phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.
Nhìn Doãn Oánh Oánh, cô nói: "Đây là chìa khóa có thể giúp chúng ta ra khỏi nhà tù."
"Sao có thể có vật này?" Doãn Oánh Oánh không tin, dùng sức lắc đầu, "Đại ca Minh Thiên vượt nhiều phó bản nhất, hơn nữa còn đi tới cuối cùng. Anh ấy có vô số đạo cụ, nhưng trước nay tôi chưa từng nghe anh ấy nói trò chơi có chìa khóa mở cửa nhà tù."
Doãn Oánh Oánh có biết đại khái trước khi thời gian tái thiết lập, Đoạn Dịch đã gặp những chuyện gì.
Vì thế cô bé bổ sung: "Nếu có đạo cụ như vậy, Minh Thiên sẽ không đến nỗi nhìn anh Đoạn bị..."
Phương Đông Vũ không nhìn Doãn Oánh Oánh, chỉ nghiêm túc chuyên chú nhìn chằm chằm chìa khóa. "Nhưng chị tin nó có thật. Chị không lấy được nó từ trong phó bản. Có một người đưa cho chị."
"Ai cho chị?" Doãn Oánh Oánh nhíu mày hỏi.
Phương Đông Vũ nói: "Người đó nói... mình tên Thi Hồ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.