Chương 72
Mộc Xích Tố
15/03/2024
Ảnh ngược bầu trời đầy sao ẩn hiện giữa mặt sông trong vắt, dây dưa lay động, như thể ánh sáng phát ra từ dưới đáy nước.
Trò chơi thần bí, phó bản đồng thoại, cảnh tượng trước mắt tựa như ảo mộng, Tra Tùng Phi cảm giác như mình đang nằm mơ.
Nhìn con sông trước mắt, cậu ôm đầu gối ngồi xuống, an tĩnh chờ Hứa Nhược Phàm và Doãn Oánh Oánh tắm rửa xong trở về.
Nhưng bỗng nhiên, cậu ngửi thấy mùi máu tươi truyền đến từ phía sông.
Con sông trong lành loang màu đỏ, Tra Tùng Phi cúi lại gần, phát hiện có cá chết ngửa bụng trôi đến.
Chỉ trong một giây, lòng sông mộng ảo đã bị cá chết thay thế, số lượng cá chết không ít, gần như che kín toàn bộ mặt sông, bốc mùi hôi tanh tưởi.
Sông này không thể tắm, mình phải tìm hai người về!
Nghĩ vậy, Tra Tùng Phi vừa tính chạy xuống hạ du, dư quang thoáng thấy mảng nước trở nên đỏ hơn.
Cậu ta dừng bước chân, nhìn hai thi thể trôi từ xa dạt vào bờ sông.
... Là Hứa Nhược Phàm và Doãn Oánh Oánh.
Nửa người trên bờ, phần chân còn ở dưới sông. Có cá chết nhào lên gặ.m cắn chân các cô, sau khi ăn thịt các cô, da thịt bong tróc của cá hồi lại, cá bắt đầu nhảy nhót tung tăng.
Hai con cá ăn thịt người hấp dẫn sự chú ý của các con cá khác, chúng nhanh chóng bu quanh xác. Chỉ trong vài giây phần chân hai cô treo toàn là cá, làm người nhìn không rét mà run.
Nôn khan một cái, Tra Tùng Phi khiếp sợ quay đầu, muốn gọi những người khác, lại phát hiện tất cả mọi người đều đã chết.
... Từng người nằm la liệt dưới mặt đất, trợn trừng chết không nhắm mắt.
Sao, sao lại thế này?
Làm sao để cứu mọi người?
Tra Tùng Phi vô lực ngồi bệt dưới đất, bỗng nghe được một thanh âm. "Có cảm thấy bản thân vô dụng không tiền đồ? Từ khi trò chơi bắt đầu đến bây giờ, cậu chơi Ma Sói toàn dựa vào đồng đội gánh, thăm dò phó bản cũng không ra sức mấy. Cậu xem, đêm đầu tiên bị sói cắn, phù thủy không muốn dùng bình thuốc cứu cậu kia kìa."
"Không sao, bọn họ chê cậu vô dụng. Ta không chê đâu. Ta thích người không có tiền đồ. Hãy trở thành "người canh gác" của ta, cậu sẽ cứu được bọn họ!"
"Có cảm thấy đồng đội đều ghét bỏ cậu? Lần này đến phiên cậu làm anh hùng, đến phiên cậu cứu bọn họ!"
"Từ nhỏ đến lớn, cậu học hành thành tích bình thường, diện mạo bình thường, tính cách bình thường. Có bao giờ cậu nghĩ mình chưa bao giờ được người khác nhớ kỹ? Thật ra cậu có rất nhiều lời muốn nói cùng mọi người. Thế mà chẳng biết vì cái gì, cuối cùng cậu vẫn nói không nên lời? Không sao, nói không nên lời, thì chúng ta dùng hành động thực tế chứng minh."
"Đến, đi đến trước mặt ta. Bọn họ không để cậu vào mắt. Ta biết. Trong khu rừng này, ta có thể thấy rõ nội tâm mỗi người. Ta nói cậu nghe này, cậu sở hữu một linh hồn thuần khiết nhất."
"Linh hồn thuần khiết sạch sẽ, ta thích nhất! Ha ha ha ha..."
"Nhớ năm đó, lúc ma hộp mở ra... Nhân loại trở nên hư hỏng. Mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều tham lam, ghen ghét. Trong lòng bọn họ tràn ngập suy nghĩ xấu xa khó có thể mở miệng. Nhưng chỉ có cậu là sạch sẽ."
"Cậu rất giống ta... Trước khi Zeus bỏ hết thảy tà ác vào cơ thể ta, ta cũng sạch sẽ như cậu. Đến đây, hãy trở thành người canh gác."
"Cam tâm tình nguyện hiến dâng bản thân, để đáp lại, ta sẽ giúp đồng đội của cậu qua màn."
"Hãy dùng hành động để biểu đạt, để tất cả mọi người nhớ kỹ cậu."
"Đứa trẻ ngoan, cậu sẽ không còn tồn tại, cậu sẽ là anh hùng."
Cùng với những lời này, Tra Tùng Phi bất tri bất giác băng qua rừng cây. Đến khi phản ứng lại, cậu đã tới Nhà Tâm Nguyện.
"Nói cho ta nghe, cậu nguyện ý không?"
Tra Tùng Phi mới vừa há mồm nói một chữ "Tôi" thì bị người bịt kín miệng từ sau lưng. "Đừng đáp ứng."
"Anh là..." Tra Tùng Phi quay đầu lại thấy anh, cả kinh nói, "Anh Đoạn? Em... không phải em thấy anh đã chết sao?"
"Em trúng kế nhà nhỏ. Cùng anh về trước đã. Về rồi nói tiếp." Đoạn Dịch nói xong, vẫn không quá yên tâm, xối hết chai nước khoáng lên đầu Tra Tùng Phi, rồi túm cậu ta đi hướng bờ sông.
Lúc này, tại bờ sông.
Hứa Nhược Phàm và Doãn Oánh Oánh hoảng sợ đánh thức mọi người, nói không thấy Tra Tùng Phi.
Ngay sau đó mọi người hốt hoảng phát hiện Đoạn Dịch cũng mất tích.
Minh Thiên lập tức mở ba lô ra xem, nói: "Tôi thiếu một đồng hồ chảy ngược thời gian. Đồ đạc của mọi người thì sao?"
Các người chơi nhanh chóng kiểm tra, Khang Hàm Âm nói: "Tôi cũng mất một cái."
"Có lẽ anh Tiểu Dịch đi tìm Tra Tùng Phi. Mọi người bình tĩnh. Để tôi đi xem..."
Minh Thiên xoay người chưa dứt lời, đã thấy Đoạn Dịch dắt Tra Tùng Phi trở lại.
Đến bên người Minh Thiên vỗ vai hắn, Đoạn Dịch tóm tắt ngắn gọn sự tình vừa xảy ra.
Tra Tùng Phi nghe anh giải thích xong, tựa hồ rất là mất mát, một lần nữa đi đến bờ sông không nói một lời.
Đoạn Dịch nghĩ nghĩ, đi tới chỗ cậu ta: "Em muốn hy sinh vì mọi người, bọn anh đều thấy. Bọn anh đều rất bội phục em. Đổi lại là bọn anh, chưa chắc bọn anh dám làm việc vĩ đại như vậy."
Tra Tùng Phi lắc đầu: "Đều do em. Thì ra... em nghĩ mình không đáng tồn tại, bản thân em cũng sai. Em không nên có suy nghĩ như vậy, bằng không đã không trúng kế. Em không chỉ vô dụng, còn lãng phí ba đồng hồ của mọi người. Em thực sự..."
Đoạn Dịch chớp mắt, muốn lựa lời an ủi, nhưng nhất thời không biết mở miệng thế nào.
Khang Hàm Âm lại đây. "Để tôi tâm sự với Trà Trà."
Đoạn Dịch nhớ cô từng học tâm lý, lập tức nhường vị trí, đổi thành cô ngồi bên Tra Tùng Phi.
Cơ mà Đoạn Dịch không đi quá xa. Anh muốn tham khảo lấy kinh nghiệm.
Đứa nhỏ Minh Thiên cũng có gánh nặng tâm lý.
Đoạn Dịch đang nghĩ cách giúp hắn cởi bỏ khúc mắc.
Anh nghe Khang Hàm Âm nói: "Vừa rồi nhà nhỏ đã nói gì với em, có thể thuật lại cho chị nghe được không?"
Tra Tùng Phi nói đại khái một lần, Khang Hàm Âm suy nghĩ trong chốc lát, mở miệng: "Toàn luận điệu vớ vẩn. Nó gài bẫy logic. Chẳng qua lúc ấy em bị kẹt bên trong, không phát giác ra thôi."
"Đầu tiên nó nói em "không tiền đồ", đánh thẳng vào nội tâm yếu ớt; sau đó nói đồng đội em không thích người không có tiền đồ, ngược lại nó thích người không có tiền đồ, để dao động ý chí và tạo đồng cảm với em; rồi cổ vũ em làm anh hùng, đánh vào nỗi đau của em, cũng là bước cuối để dụ em vào tròng."
"Để dụ em tự hy sinh, nó tiếp tục lừa dối. Nó bảo chỉ cần cậu hiến tế cho nó, sẽ đổi được cơ hội sống cho đồng đội, em sẽ trở thành anh hùng."
"Em cẩn thận ngẫm lại đi, nó thích "người không tiền đồ", nhưng nó lại muốn em trở thành anh hùng. Anh hùng sẽ không có tiền đồ à? Không phải hai vế này mâu thuẫn với nhau à?"
Nhìn về phía Tra Tùng Phi, Khang Hàm Âm tiếp tục nói: "Đôi khi con người sẽ bị biểu tượng mê hoặc, nhìn không thấu bản chất phía sau. Hình dáng Lư sơn không thấy thật, chỉ vì thân giữa núi non này*. Mỗi người đều có khuyết điểm. Chúng ta không phải người thiết kế trò chơi này, chúng ta sống đều mang trên mình điểm riêng đặc biệt, em dựa vào đâu mà đòi bản thân cũng giỏi chơi Ma Sói, giỏi thăm dò phó bản?"
"Số 7 Đoạn Dịch ở phó bản thứ nhất từng đề nghị, dù phe sói hay phe tốt, đều nên hợp tác với nhau để đi xa hơn. Càng ngày chị càng cảm thấy anh ấy nói đúng. Cho nên, có lẽ cậu không đủ thông minh, không hiểu kịch bản Ma Sói, cũng không biết thăm dò phó bản. Nhưng em có phẩm cách thiện lương. Em sẽ tin tưởng người khác, cũng đáng được tin tưởng. Biết đâu đến cuối cùng... Tính cách đặc biệt của em sẽ là mấu chốt để chúng ta vượt ải."
"Cho nên hãy tiếp tục đi cùng nhau, bọn chị không thể thiếu em. Em cực kỳ quan trọng. Em tuyệt đối không phải thứ không đáng tồn tại như nó nói. Bọn chị, mọi người đều để mắt đến em."
"Đừng quên, nếu hôm nay không phải em cứu chị, có khi chị đã chết dưới tay Tô Chương Nhạc."
"Nói chung, từ đầu tới đuôi đều là quỷ kế nhà nhỏ. Mấy lời đánh giá của nó, nửa chữ cũng không thể tin."
·
Trời dần sáng.
Ầm ĩ một hồi, Đoạn Dịch không ngủ được nữa, dứt khoát cùng Minh Thiên tản bộ dọc theo bờ sông.
Đoạn Dịch nhịn không được cảm khái: "Phó bản lần này, biểu hiện của mọi người làm tôi rất vui. Hy vọng mọi người sẽ luôn hòa thuận đồng hành. Chịu đựng hết hôm nay, sáng mai sẽ kết thúc."
"Vâng. Nhưng đừng quên cho người sói còn lại Bạch Lập Huy vào tù." Minh Thiên nói, "Chúng ta có thể thỏa thuận bồi thường đồng vàng cho anh ta. Để tránh việc ở một mình trong tù bị mê hoặc, trước khi qua màn thì phù thủy ném độc."
"Ý kiến hay." Đoạn Dịch duỗi lưng, bụng bỗng kêu rột rột.
Anh thấy hơi xấu hổ, mất tự nhiên nghiêng đầu.
Minh Thiên nhìn anh cười: "Anh đói bụng không? Em bắt cá cho anh ăn?"
Đoạn Dịch không hé răng, Minh Thiên nói: "Em học cách làm cá từ Ổ Quân Lan. Em cảm thấy em có thể."
Đoạn Dịch liếc hắn một cái, cũng cười: "Tính ra hồi cậu làm trợ lý chưa từng thấy cậu nấu đồ ăn hối lộ cấp trên."
"Lúc đấy em toàn nghĩ cách nâng cao kỹ thuật, đuổi theo bước chân anh. Không có thời gian học nấu ăn." Minh Thiên nghiêm túc trả lời, "Em có thể bắt đầu học từ bây giờ."
Nhìn vẻ mặt đứng đắn của Minh Thiên, Đoạn Dịch bật cười: "Tôi giỡn thôi, tưởng thật hả. Không được thì tôi tới nhà anh tôi cọ cơm. Anh rể tôi nấu ăn ngon lắm."
Minh Thiên sửng sốt một chút: "Anh rể?"
Đoạn Dịch gật đầu: "Ừ. Chả biết theo đuổi anh họ tôi kiểu gì. Có một lần ổng dõng dạc nói là anh tôi theo đuổi ổng. Tôi chả tin. Tôi không hiểu ảnh chắc, anh họ trước đây là thẳng nam thẳng tắp, là kiểu đàn ông siêu lạnh nhạt ấy."
"Cơ mà, tôi nghĩ tới nghĩ lui, ổng có tay nghề nấu ăn được phết. Nhưng đâu đến mức anh tôi vì ăn mấy miếng sườn liền thay đổi tính hướng và tính cách, chạy đi theo đuổi ổng?"
"Ồ..." Minh Thiên chìm vào suy tư.
Nhưng chưa kịp hỏi anh, Đoạn Dịch đã cởi áo nhảy xuống sông. "Nào, cùng bắt cá. Đói bụng quá!"
·
Sáng sớm ngày kế. Những người chơi may mắn còn sống đến bờ sông đen, gặp được người dẫn đường.
Người dẫn đường thấy mọi người còn sống, cao hứng vẫy tay với họ.
Đoạn Dịch nhân cơ hội tiến lên dò hỏi, biết được một giờ sau mọi người có thể lên thuyền. Thuyền sẽ đậu nửa giờ.
Vì thế cách thời gian lên thuyền còn 15 phút, số 9 là phù thủy ném độc Bạch Lập Huy.
Bạch Lập Huy vào tù, hệ thống tuyên bố phe người tốt chiến thắng.
Mười lăm phút sau, toàn bộ người chơi lên thuyền, mọi người nghe hệ thống thông báo.
"Số 1, 2, 7, 9, 12 năm người chơi chưa bị vào tù, tìm được bí mật nhà nhỏ, bảo vệ bản tâm, và thành công thông qua người dẫn đường lên thuyền rời đi."
"Lên thuyền kích hoạt điều kiện qua màn, mở khóa phó bản《 Nhà Tâm Nguyện 》, cửa phòng giam đã tự động mở, người chơi trong tù vui lòng tự kiếm đường rời đi. Một giờ sau sẽ có xe buýt đón mọi người đi khu nghỉ ngơi."
"Mở khóa phó bản độ khó cấp 6, nghĩa là người chơi có quyền được biết làm thế nào để thoát trò chơi, trở lại hiện thực."
"Hệ thống xin thông báo, những người chơi vượt ải phó bản cấp 6, các bạn có cơ hội được nhận danh hiệu "Nhà tiên tri được chọn": Người chơi rút được bài thân phận nhà tiên tri 7 lần mà không bị vào tù, giành thắng lợi cho phe tốt và qua màn phó bản, sẽ đạt được danh hiệu này."
"Trò chơi Vãng Sinh Môn là trò chơi chỉ dẫn mọi người từ cửa tử đến cửa sinh. Người chơi đạt được danh hiệu "Nhà tiên tri được chọn" có thể rời trò chơi, trở lại hiện thực; Tất nhiên, hệ thống cũng cho người chơi lựa chọn thứ hai: Người chơi tiếp tục trò chơi, tiến vào giai đoạn tiếp theo, có cơ hội nhận được bí mật chung cuộc của trò chơi."
*Bất thức Lư Sơn chân diện mục,
Chỉ duyên thân tại thử sơn trung.
Trò chơi thần bí, phó bản đồng thoại, cảnh tượng trước mắt tựa như ảo mộng, Tra Tùng Phi cảm giác như mình đang nằm mơ.
Nhìn con sông trước mắt, cậu ôm đầu gối ngồi xuống, an tĩnh chờ Hứa Nhược Phàm và Doãn Oánh Oánh tắm rửa xong trở về.
Nhưng bỗng nhiên, cậu ngửi thấy mùi máu tươi truyền đến từ phía sông.
Con sông trong lành loang màu đỏ, Tra Tùng Phi cúi lại gần, phát hiện có cá chết ngửa bụng trôi đến.
Chỉ trong một giây, lòng sông mộng ảo đã bị cá chết thay thế, số lượng cá chết không ít, gần như che kín toàn bộ mặt sông, bốc mùi hôi tanh tưởi.
Sông này không thể tắm, mình phải tìm hai người về!
Nghĩ vậy, Tra Tùng Phi vừa tính chạy xuống hạ du, dư quang thoáng thấy mảng nước trở nên đỏ hơn.
Cậu ta dừng bước chân, nhìn hai thi thể trôi từ xa dạt vào bờ sông.
... Là Hứa Nhược Phàm và Doãn Oánh Oánh.
Nửa người trên bờ, phần chân còn ở dưới sông. Có cá chết nhào lên gặ.m cắn chân các cô, sau khi ăn thịt các cô, da thịt bong tróc của cá hồi lại, cá bắt đầu nhảy nhót tung tăng.
Hai con cá ăn thịt người hấp dẫn sự chú ý của các con cá khác, chúng nhanh chóng bu quanh xác. Chỉ trong vài giây phần chân hai cô treo toàn là cá, làm người nhìn không rét mà run.
Nôn khan một cái, Tra Tùng Phi khiếp sợ quay đầu, muốn gọi những người khác, lại phát hiện tất cả mọi người đều đã chết.
... Từng người nằm la liệt dưới mặt đất, trợn trừng chết không nhắm mắt.
Sao, sao lại thế này?
Làm sao để cứu mọi người?
Tra Tùng Phi vô lực ngồi bệt dưới đất, bỗng nghe được một thanh âm. "Có cảm thấy bản thân vô dụng không tiền đồ? Từ khi trò chơi bắt đầu đến bây giờ, cậu chơi Ma Sói toàn dựa vào đồng đội gánh, thăm dò phó bản cũng không ra sức mấy. Cậu xem, đêm đầu tiên bị sói cắn, phù thủy không muốn dùng bình thuốc cứu cậu kia kìa."
"Không sao, bọn họ chê cậu vô dụng. Ta không chê đâu. Ta thích người không có tiền đồ. Hãy trở thành "người canh gác" của ta, cậu sẽ cứu được bọn họ!"
"Có cảm thấy đồng đội đều ghét bỏ cậu? Lần này đến phiên cậu làm anh hùng, đến phiên cậu cứu bọn họ!"
"Từ nhỏ đến lớn, cậu học hành thành tích bình thường, diện mạo bình thường, tính cách bình thường. Có bao giờ cậu nghĩ mình chưa bao giờ được người khác nhớ kỹ? Thật ra cậu có rất nhiều lời muốn nói cùng mọi người. Thế mà chẳng biết vì cái gì, cuối cùng cậu vẫn nói không nên lời? Không sao, nói không nên lời, thì chúng ta dùng hành động thực tế chứng minh."
"Đến, đi đến trước mặt ta. Bọn họ không để cậu vào mắt. Ta biết. Trong khu rừng này, ta có thể thấy rõ nội tâm mỗi người. Ta nói cậu nghe này, cậu sở hữu một linh hồn thuần khiết nhất."
"Linh hồn thuần khiết sạch sẽ, ta thích nhất! Ha ha ha ha..."
"Nhớ năm đó, lúc ma hộp mở ra... Nhân loại trở nên hư hỏng. Mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều tham lam, ghen ghét. Trong lòng bọn họ tràn ngập suy nghĩ xấu xa khó có thể mở miệng. Nhưng chỉ có cậu là sạch sẽ."
"Cậu rất giống ta... Trước khi Zeus bỏ hết thảy tà ác vào cơ thể ta, ta cũng sạch sẽ như cậu. Đến đây, hãy trở thành người canh gác."
"Cam tâm tình nguyện hiến dâng bản thân, để đáp lại, ta sẽ giúp đồng đội của cậu qua màn."
"Hãy dùng hành động để biểu đạt, để tất cả mọi người nhớ kỹ cậu."
"Đứa trẻ ngoan, cậu sẽ không còn tồn tại, cậu sẽ là anh hùng."
Cùng với những lời này, Tra Tùng Phi bất tri bất giác băng qua rừng cây. Đến khi phản ứng lại, cậu đã tới Nhà Tâm Nguyện.
"Nói cho ta nghe, cậu nguyện ý không?"
Tra Tùng Phi mới vừa há mồm nói một chữ "Tôi" thì bị người bịt kín miệng từ sau lưng. "Đừng đáp ứng."
"Anh là..." Tra Tùng Phi quay đầu lại thấy anh, cả kinh nói, "Anh Đoạn? Em... không phải em thấy anh đã chết sao?"
"Em trúng kế nhà nhỏ. Cùng anh về trước đã. Về rồi nói tiếp." Đoạn Dịch nói xong, vẫn không quá yên tâm, xối hết chai nước khoáng lên đầu Tra Tùng Phi, rồi túm cậu ta đi hướng bờ sông.
Lúc này, tại bờ sông.
Hứa Nhược Phàm và Doãn Oánh Oánh hoảng sợ đánh thức mọi người, nói không thấy Tra Tùng Phi.
Ngay sau đó mọi người hốt hoảng phát hiện Đoạn Dịch cũng mất tích.
Minh Thiên lập tức mở ba lô ra xem, nói: "Tôi thiếu một đồng hồ chảy ngược thời gian. Đồ đạc của mọi người thì sao?"
Các người chơi nhanh chóng kiểm tra, Khang Hàm Âm nói: "Tôi cũng mất một cái."
"Có lẽ anh Tiểu Dịch đi tìm Tra Tùng Phi. Mọi người bình tĩnh. Để tôi đi xem..."
Minh Thiên xoay người chưa dứt lời, đã thấy Đoạn Dịch dắt Tra Tùng Phi trở lại.
Đến bên người Minh Thiên vỗ vai hắn, Đoạn Dịch tóm tắt ngắn gọn sự tình vừa xảy ra.
Tra Tùng Phi nghe anh giải thích xong, tựa hồ rất là mất mát, một lần nữa đi đến bờ sông không nói một lời.
Đoạn Dịch nghĩ nghĩ, đi tới chỗ cậu ta: "Em muốn hy sinh vì mọi người, bọn anh đều thấy. Bọn anh đều rất bội phục em. Đổi lại là bọn anh, chưa chắc bọn anh dám làm việc vĩ đại như vậy."
Tra Tùng Phi lắc đầu: "Đều do em. Thì ra... em nghĩ mình không đáng tồn tại, bản thân em cũng sai. Em không nên có suy nghĩ như vậy, bằng không đã không trúng kế. Em không chỉ vô dụng, còn lãng phí ba đồng hồ của mọi người. Em thực sự..."
Đoạn Dịch chớp mắt, muốn lựa lời an ủi, nhưng nhất thời không biết mở miệng thế nào.
Khang Hàm Âm lại đây. "Để tôi tâm sự với Trà Trà."
Đoạn Dịch nhớ cô từng học tâm lý, lập tức nhường vị trí, đổi thành cô ngồi bên Tra Tùng Phi.
Cơ mà Đoạn Dịch không đi quá xa. Anh muốn tham khảo lấy kinh nghiệm.
Đứa nhỏ Minh Thiên cũng có gánh nặng tâm lý.
Đoạn Dịch đang nghĩ cách giúp hắn cởi bỏ khúc mắc.
Anh nghe Khang Hàm Âm nói: "Vừa rồi nhà nhỏ đã nói gì với em, có thể thuật lại cho chị nghe được không?"
Tra Tùng Phi nói đại khái một lần, Khang Hàm Âm suy nghĩ trong chốc lát, mở miệng: "Toàn luận điệu vớ vẩn. Nó gài bẫy logic. Chẳng qua lúc ấy em bị kẹt bên trong, không phát giác ra thôi."
"Đầu tiên nó nói em "không tiền đồ", đánh thẳng vào nội tâm yếu ớt; sau đó nói đồng đội em không thích người không có tiền đồ, ngược lại nó thích người không có tiền đồ, để dao động ý chí và tạo đồng cảm với em; rồi cổ vũ em làm anh hùng, đánh vào nỗi đau của em, cũng là bước cuối để dụ em vào tròng."
"Để dụ em tự hy sinh, nó tiếp tục lừa dối. Nó bảo chỉ cần cậu hiến tế cho nó, sẽ đổi được cơ hội sống cho đồng đội, em sẽ trở thành anh hùng."
"Em cẩn thận ngẫm lại đi, nó thích "người không tiền đồ", nhưng nó lại muốn em trở thành anh hùng. Anh hùng sẽ không có tiền đồ à? Không phải hai vế này mâu thuẫn với nhau à?"
Nhìn về phía Tra Tùng Phi, Khang Hàm Âm tiếp tục nói: "Đôi khi con người sẽ bị biểu tượng mê hoặc, nhìn không thấu bản chất phía sau. Hình dáng Lư sơn không thấy thật, chỉ vì thân giữa núi non này*. Mỗi người đều có khuyết điểm. Chúng ta không phải người thiết kế trò chơi này, chúng ta sống đều mang trên mình điểm riêng đặc biệt, em dựa vào đâu mà đòi bản thân cũng giỏi chơi Ma Sói, giỏi thăm dò phó bản?"
"Số 7 Đoạn Dịch ở phó bản thứ nhất từng đề nghị, dù phe sói hay phe tốt, đều nên hợp tác với nhau để đi xa hơn. Càng ngày chị càng cảm thấy anh ấy nói đúng. Cho nên, có lẽ cậu không đủ thông minh, không hiểu kịch bản Ma Sói, cũng không biết thăm dò phó bản. Nhưng em có phẩm cách thiện lương. Em sẽ tin tưởng người khác, cũng đáng được tin tưởng. Biết đâu đến cuối cùng... Tính cách đặc biệt của em sẽ là mấu chốt để chúng ta vượt ải."
"Cho nên hãy tiếp tục đi cùng nhau, bọn chị không thể thiếu em. Em cực kỳ quan trọng. Em tuyệt đối không phải thứ không đáng tồn tại như nó nói. Bọn chị, mọi người đều để mắt đến em."
"Đừng quên, nếu hôm nay không phải em cứu chị, có khi chị đã chết dưới tay Tô Chương Nhạc."
"Nói chung, từ đầu tới đuôi đều là quỷ kế nhà nhỏ. Mấy lời đánh giá của nó, nửa chữ cũng không thể tin."
·
Trời dần sáng.
Ầm ĩ một hồi, Đoạn Dịch không ngủ được nữa, dứt khoát cùng Minh Thiên tản bộ dọc theo bờ sông.
Đoạn Dịch nhịn không được cảm khái: "Phó bản lần này, biểu hiện của mọi người làm tôi rất vui. Hy vọng mọi người sẽ luôn hòa thuận đồng hành. Chịu đựng hết hôm nay, sáng mai sẽ kết thúc."
"Vâng. Nhưng đừng quên cho người sói còn lại Bạch Lập Huy vào tù." Minh Thiên nói, "Chúng ta có thể thỏa thuận bồi thường đồng vàng cho anh ta. Để tránh việc ở một mình trong tù bị mê hoặc, trước khi qua màn thì phù thủy ném độc."
"Ý kiến hay." Đoạn Dịch duỗi lưng, bụng bỗng kêu rột rột.
Anh thấy hơi xấu hổ, mất tự nhiên nghiêng đầu.
Minh Thiên nhìn anh cười: "Anh đói bụng không? Em bắt cá cho anh ăn?"
Đoạn Dịch không hé răng, Minh Thiên nói: "Em học cách làm cá từ Ổ Quân Lan. Em cảm thấy em có thể."
Đoạn Dịch liếc hắn một cái, cũng cười: "Tính ra hồi cậu làm trợ lý chưa từng thấy cậu nấu đồ ăn hối lộ cấp trên."
"Lúc đấy em toàn nghĩ cách nâng cao kỹ thuật, đuổi theo bước chân anh. Không có thời gian học nấu ăn." Minh Thiên nghiêm túc trả lời, "Em có thể bắt đầu học từ bây giờ."
Nhìn vẻ mặt đứng đắn của Minh Thiên, Đoạn Dịch bật cười: "Tôi giỡn thôi, tưởng thật hả. Không được thì tôi tới nhà anh tôi cọ cơm. Anh rể tôi nấu ăn ngon lắm."
Minh Thiên sửng sốt một chút: "Anh rể?"
Đoạn Dịch gật đầu: "Ừ. Chả biết theo đuổi anh họ tôi kiểu gì. Có một lần ổng dõng dạc nói là anh tôi theo đuổi ổng. Tôi chả tin. Tôi không hiểu ảnh chắc, anh họ trước đây là thẳng nam thẳng tắp, là kiểu đàn ông siêu lạnh nhạt ấy."
"Cơ mà, tôi nghĩ tới nghĩ lui, ổng có tay nghề nấu ăn được phết. Nhưng đâu đến mức anh tôi vì ăn mấy miếng sườn liền thay đổi tính hướng và tính cách, chạy đi theo đuổi ổng?"
"Ồ..." Minh Thiên chìm vào suy tư.
Nhưng chưa kịp hỏi anh, Đoạn Dịch đã cởi áo nhảy xuống sông. "Nào, cùng bắt cá. Đói bụng quá!"
·
Sáng sớm ngày kế. Những người chơi may mắn còn sống đến bờ sông đen, gặp được người dẫn đường.
Người dẫn đường thấy mọi người còn sống, cao hứng vẫy tay với họ.
Đoạn Dịch nhân cơ hội tiến lên dò hỏi, biết được một giờ sau mọi người có thể lên thuyền. Thuyền sẽ đậu nửa giờ.
Vì thế cách thời gian lên thuyền còn 15 phút, số 9 là phù thủy ném độc Bạch Lập Huy.
Bạch Lập Huy vào tù, hệ thống tuyên bố phe người tốt chiến thắng.
Mười lăm phút sau, toàn bộ người chơi lên thuyền, mọi người nghe hệ thống thông báo.
"Số 1, 2, 7, 9, 12 năm người chơi chưa bị vào tù, tìm được bí mật nhà nhỏ, bảo vệ bản tâm, và thành công thông qua người dẫn đường lên thuyền rời đi."
"Lên thuyền kích hoạt điều kiện qua màn, mở khóa phó bản《 Nhà Tâm Nguyện 》, cửa phòng giam đã tự động mở, người chơi trong tù vui lòng tự kiếm đường rời đi. Một giờ sau sẽ có xe buýt đón mọi người đi khu nghỉ ngơi."
"Mở khóa phó bản độ khó cấp 6, nghĩa là người chơi có quyền được biết làm thế nào để thoát trò chơi, trở lại hiện thực."
"Hệ thống xin thông báo, những người chơi vượt ải phó bản cấp 6, các bạn có cơ hội được nhận danh hiệu "Nhà tiên tri được chọn": Người chơi rút được bài thân phận nhà tiên tri 7 lần mà không bị vào tù, giành thắng lợi cho phe tốt và qua màn phó bản, sẽ đạt được danh hiệu này."
"Trò chơi Vãng Sinh Môn là trò chơi chỉ dẫn mọi người từ cửa tử đến cửa sinh. Người chơi đạt được danh hiệu "Nhà tiên tri được chọn" có thể rời trò chơi, trở lại hiện thực; Tất nhiên, hệ thống cũng cho người chơi lựa chọn thứ hai: Người chơi tiếp tục trò chơi, tiến vào giai đoạn tiếp theo, có cơ hội nhận được bí mật chung cuộc của trò chơi."
*Bất thức Lư Sơn chân diện mục,
Chỉ duyên thân tại thử sơn trung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.