Chương 79
Mộc Xích Tố
15/03/2024
Phía sau là hẻm nhỏ dân quốc ầm ĩ, trước mặt là Như Mộng Viên, cùng cô bé năng động Tiểu Ngũ.
Đoạn Dịch biết mình đã kích hoạt cốt truyện, tiến vào bối cảnh tương ứng, hơn nữa trong lúc này không thể liên lạc với bên ngoài.
Tình cảnh nguy hiểm hay không không biết, nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con, Đoạn Dịch chỉ đành ôm ý nghĩ như vậy đi vào.
Cầm vé xem diễn đi vào Như Mộng Viên, Đoạn Dịch phát hiện quang cảnh nơi đây cực kỳ khác lần trước.
Vẫn là con đường lát đá quen thuộc, nhưng hàng cây hai bên không còn cao chót vót. Dưới tàng cây không có cỏ dại và cây bụi mọc lộn xộn, bùn đất mềm xốp được san phẳng, hiển nhiên từng được người xử lý qua.
Tiếp tục đi phía trước, đến cầu đá và hồ nhỏ, mặt hồ trôi lơ lửng mấy bông hoa súng, bên bờ trồng đan xen các khóm hoa hồng. Đoạn Dịch quan sát kỹ, trong đám thực vật dưới cầu không có loại cây độc tuyết sơn kia.
Đi qua cầu đá, là đến tòa nhà lầu nhỏ.
Ngoài tòa lầu vẫn treo những chiếc đèn lồng đỏ vui tươi.
Lần đầu tiên anh tới nơi này, sắc trời đã lặn, hơn nữa khuôn viên mang áp lực nặng nề, những lồng đèn đỏ quỷ mị trôi nổi giữa bóng đêm. Nhưng lần này khác hẳn, ánh mặt trời xán lạn, chung quanh đông người qua lại không ngừng truyền đến âm thanh náo nhiệt, đèn lồng màu đỏ cũng mang chút không khí vui mừng.
Loáng thoáng nghe thấy sân khấu kịch bên kia có tiếng khua chiêng gõ trống ồn ào, đánh giá một lượt tòa nhà lầu, Đoạn Dịch nghe thấy Tiểu Ngũ thúc giục. "Sư phụ sắp lên đài, chúng ta mau qua đó đi!"
Nghe vậy, Đoạn Dịch nâng bước về phía trước, nào biết mới vừa đi ngang qua đèn lồng màu đỏ, cảnh tượng trước mắt bắt đầu vặn vẹo.
Trời đất quay cuồng, thế giới quanh Đoạn Dịch như hóa thành bức tranh nhòe màu, các sắc khối vốn chia ranh giới rõ ràng, nay như bị người ta dùng bút quệt qua vẽ bậy lung tung.
Vì thế màu trời xanh lồng đèn đỏ quyện vào nhau, hồ nước trong vắt đan chéo với hoa súng...
Cảnh quan xoay tròn càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nhiều màu sắc trộn vào nhau, cuối cùng như ba màu cơ bản hợp nhất, tất cả biến thành màu sắc thuần trắng.
Hơi hoảng thần, Đoạn Dịch phát hiện mình đã quay về mê cung.
Nơi anh đứng không có ai, nhưng phía trước anh có một cô gái đang đứng... vẫn là Tiểu Ngũ.
Cô vẫn cột tóc bánh quai chèo, ăn mặc áo váy, tư thế đứng thẳng như một con rối, cũng như một người mẫu.
Đoạn Dịch nhíu mày hồi lâu, tạm thời xoay người, trở về ô trước đó.
Ô trái 2 vẫn là ô trống, bước thêm một ô, trở về ô trái 1, anh nhìn hai chữ "tiếp tế" nằm dưới đất.
Lướt qua ô trái 1, anh tiếp tục đi, thấy ký hiệu dưới sàn ô vuông... là dấu hiệu anh tự khắc để biết【 khởi điểm 】.
Đoạn Dịch có thể xác nhận cơ bản, sau khi anh ra vào ảo cảnh cốt truyện, không có bị truyền tống đến vị trí khác trong mê cung.
Vừa rồi anh đi đến ô【 trái 3 】, gặp Tiểu Ngũ, kích hoạt cốt truyện cô mời mình đi Như Mộng Viên xem diễn.
Cốt truyện rất đơn giản kết thúc rất nhanh. Sau khi trở về, anh đi đến ô【 trái 3 】, chẳng qua Tiểu Ngũ đã biến mất.
Cùng lúc đó, phía trước【 trái 3 】, ô【 trái 4 】xuất hiện một Tiểu Ngũ.
Đoạn Dịch tự hỏi trong chốc lát, đi vào ô【 trái 4 】, thử bắt chuyện với Tiểu Ngũ này.
Tiểu Ngũ này nhớ Đoạn Dịch: "Ủa? Vừa rồi mang anh vào vườn, bỗng nhiên anh biến mất. Mở màn diễn một lúc rồi! Chạy nhanh theo tôi! Không là anh bỏ lỡ phân đoạn xuất sắc nhất đấy!"
Thời gian và không gian vặn vẹo lần thứ hai ập đến.
Sau chút hoảng hốt, Đoạn Dịch phát hiện mình đã tới trước sân khấu kịch màu đỏ máu.
Bất đồng với cảnh tượng tiêu điều lần trước, hiện giờ vở diễn đã bắt đầu, nơi sân khấu kịch náo nhiệt cực kỳ.
Dưới sân khấu kịch ngồi đầy người, trước mặt bọn họ đặt bàn vuông, trên bàn bày trái cây, điểm tâm và nước trà. Nhưng mọi người không rảnh cắn hạt dưa, mà an tĩnh xem diễn. Nhìn ra được, bọn họ thật sự thích xem hai người hát tuồng trên sân khấu kịch.
Người hát tuồng trên sân khấu đúng là Chu Chấn An và Sở Thanh.
Lúc này Chu Chấn An phong hoa chính mậu, mặt mày quan ngọc, cười đến xuân phong, quả là một người đàn ông kiệt xuất.
Sở Thanh bên cạnh cũng không phải là xác thối Đoạn Dịch từng gặp. Mi tựa núi xa, mắt như hàm yên, từng cái liếc mắt mỉm cười đều mang theo hơi nước mảnh đất Giang Nam, mỹ miều như tiên trên trời.
Nghe thanh âm xướng kịch quen thuộc lại xa lạ của người nam, hoàn toàn khác với Chu Chấn An《 Du Viên Kinh Mộng 》, Đoạn Dịch nhất thời không khỏi sinh ra cảm giác như đã trôi qua mấy đời.
Sau vài phút thất thần, Đoạn Dịch phục hồi tinh thần.
Anh không thấy Tiểu Ngũ, không xem diễn nữa, mà lẫn trong đám người tìm kiếm bóng dáng Tiểu Ngũ.
Một lát sau Đoạn Dịch tìm được cô.
Cô bưng ấm trà rót nước cho hai vị khách, sau đó chạy chậm trở về tòa lầu.
Đoạn Dịch không chút do dự, trực tiếp đuổi theo.
Vào trong tòa nhà, Đoạn Dịch thấy Tiểu Ngũ buông ấm trà, chạy đến bên cửa sổ sát đất.
Cô đang xem sư phụ hát tuồng.
Cửa sổ sát đất nhiều người ở gần. Qua một hồi lâu, hình như mới nhận thấy vấn đề này, không dám trắng trợn táo bạo xem nữa, Tiểu Ngũ trốn sau bức màn, chỉ lộ ra một đôi mắt nai con.
Trốn xa xa nhìn phía sân khấu kịch, ánh mắt cô có chút si ngốc, trong mắt tràn ngập khát khao thiếu nữ.
Đoạn Dịch không thấy cảnh tượng kết thúc, bèn đến bên người cô hỏi: "Cô thích xem diễn?"
"Ừm... Tôi cảm thấy sư phụ và sư nương xướng diễn thật tốt." Tiểu Ngũ nháy mắt cũng không nháy, nhìn chăm chú sân khấu kịch, "Tốt đến mức tôi cảm thấy... Nếu người đứng trên sân khấu kịch là tôi, tôi có thể phối hợp diễn cùng sư phụ tốt đến thế không."
Đoạn Dịch nhíu mày hỏi: "Vì sao cô phải trốn xem?"
Tiểu Ngũ chớp hai mắt. "Đúng vậy... Vì sao tôi phải trốn? Kỳ thật đấy... ừm... vì sao trốn nhỉ? Tôi... tôi sợ người biết tâm sự của mình? Nhưng vì sao tôi lại sợ người biết?"
Đôi mắt Tiểu Ngũ bỗng ươn ướt. "Mọi người nói có tật giật mình. Hiện tại xem như tôi đã hiểu. Anh quả nhiên là người có duyên với tôi, đánh thức tôi..."
Ảo cảnh Như Mộng Viên kết thúc.
Đoạn Dịch quay về ô【 trái 4 】trong mê cung.
Khác với lúc chơi trò chơi nhìn chằm chằm giao diện máy tính thay đổi, cảm giác cơ thể trực tiếp xuyên qua đánh mạnh vào thị giác, làm lưng Đoạn Dịch chảy một lớp mồ hôi mỏng.
Hít thở vài hơi, anh chợt nhớ một chuyện, cầm thiết bị lập tức gọi cho Minh Thiên.
Minh Thiên bên kia bắt máy rất nhanh. Đoạn Dịch nghe thấy tiếng hắn thở hổn hển hai lần, xem ra bên hắn cũng không nhẹ nhàng gì.
"Anh Tiểu Dịch, không có việc gì chứ? Nửa giờ sau hẹn vào kênh công cộng, không thấy anh xuất hiện."
Đoạn Dịch nhìn thời gian, thế mà đã qua hai giờ.
Kinh ngạc cực kỳ, Đoạn Dịch nhanh chóng tóm lược tình huống. "Bên cậu thế nào?"
"Em còn ổn, tình huống bên em không sai biệt với anh. Nhưng em chỉ xem một đoạn cốt truyện. Vào kênh công cộng, em không nghe được tiếng người chơi khác, em chỉ gặp người mới số 5 Bạch Tư Niên."
"Bạch Tư Niên?" Đoạn Dịch ngẫm nghĩ, hỏi, "Trước cậu nói còn thiếu một. Không phải là hắn chứ?"
Đầu kia tai nghe kia im lặng một lát, Đoạn Dịch nghe thấy Minh Thiên nói: "Em không chắc. Những kẻ trước em giải quyết em đều xác định bọn họ đã hoặc sẽ hại người khác, tận mắt em thấy thật. Nhưng người này vì em thay đổi lịch sử nên sẽ là uy hiếp tiềm tàng trong tương lai. Qua tính toán em biết hắn sẽ xuất hiện, nhưng em không biết là ai."
Đoạn Dịch nghe đến đó, theo bản năng nhíu mày. Minh Thiên lại nói: "Tình huống lần này đặc biệt. Chúng ta nhảy thẳng lên phó bản cấp 9, không phải do mình em ảnh hưởng. Cho nên em nghĩ, ba người mới từng vượt qua nhiều phó bản cấp cao. Vừa rồi trên kênh công cộng, Bạch Tư Niên bảo hắn gặp NPC giống em, đều là quái may vá."
"Hắn đọc ID cho em, vừa rồi em đã liên hệ riêng trao đổi, xác nhận đúng là hắn từng vượt qua phó bản giống em. Không quá khác thông tin của em, em chưa rõ lắm, chờ..."
Nghe Minh Thiên bên kia tạm dừng, Đoạn Dịch hỏi hắn: "Làm sao vậy?"
Minh Thiên nói: "Không có gì. Bạch Tư Niên bên kia lại gọi cho em, em tạm thời ngắt. Chắc là hắn xem xong đoạn cốt truyện thứ hai muốn bàn bạc với em. Cốt truyện thứ hai em chưa kịp xem, em đang đợi tin tức bên anh."
Đoạn Dịch hỏi: "Hai ngươi có đoạn cốt truyện thứ nhất giống nhau à?"
Minh Thiên gật đầu: "Vâng, giống nhau."
Đoạn Dịch nghĩ nói: "Nếu các cậu có cốt truyện thứ hai giống nhau, cơ bản có thể khẳng định, mê cung các cậu gặp giống nhau như đúc. Vậy cậu mau thẩm tra đối chiếu với hắn đi, hai cậu có thể thương lượng cách vượt ải, so với một người thăm dò sẽ dễ hơn."
Giọng Minh Thiên lại có chút do dự, không yên tâm Đoạn Dịch. "Anh Tiểu Dịch..."
"Tôi lên kênh công cộng xem tình huống những người khác. Mặt khác, tôi tạm thời không đi kích hoạt cốt truyện mới. Tôi chờ bên cậu kết thúc. Lát liên lạc lại nhé." Đoạn Dịch nói xong, chủ động ngắt trò chuyện riêng.
Đoạn Dịch bấm ngắt cuộc gọi Minh Thiên, đoán hiện tại hắn đang trao đổi với số 5.
Theo bản năng nhéo giữa mày, Đoạn Dịch mới phát hiện mình nhăn mặt nãy giờ.
Thật ra anh có thể ý thức được tâm tình lúc này của mình có chút vi diệu.
Cảm giác vi diệu này không xa lạ gì... Trong phó bản Đồ tể, Minh Thiên và Ôn Như Ngọc "Tổ đội", hắn chỉ nói thân phận nhà tiên tri với Ôn Như Ngọc, mà không phải mình. Lúc biết được chuyện này, Đoạn Dịch cũng có tâm lý vi diệu y chang.
Mình làm sao vậy? Có phải tại thói quen thường tổ đội với hắn, biết hắn cùng người khác tổ đội, thế nên không vui?
Xỉ vả bản thân ấu trĩ, Đoạn Dịch hít một hơi, tiếp tục thăm dò mê cung.
Vừa rồi ở【 trái 3 】【 trái 4 】anh đều gặp Tiểu Ngũ, mỗi ô kích hoạt một đoạn cốt truyện, nhưng nội dung hai đoạn cốt truyện đều không lẫn vào nhau hoặc bị tua, mà nối liền trước sau.
Hiện tại hai Tiểu Ngũ tạm thời đều biến mất, Đoạn Dịch tiếp tục đi phía trước.【trái 5】là WC,【 trái 6 】là phòng tắm,【 trái 7 】có một chiếc giường.
Cảm thán hệ thống thật là tri kỷ, Đoạn Dịch phát hiện tại【 trái 7 】xuất hiện biến hóa.
Ở【 khởi điểm 】anh thấy hai con đường ngược hướng nhau, anh chia hai con đường thành Trái và Phải, rồi đi thẳng một đường đến ô trái 7.
Sáu ô đã đi qua không có lối rẽ, nhưng từ【 trái 7 】có thêm hai lối rẽ hai bên.
Đoạn Dịch đi tiếp phía trước,【 trái 8 】không có lối rẽ hai bên.
Tự hỏi trong chốc lát, Đoạn Dịch ngồi xổm xuống đánh dấu, chia hướng hai bên【 trái 7 】thành【 trên 】và【 dưới 】. Anh tạm thời không đi nữa, ngồi xuống uống nước ăn bánh, bổ sung năng lượng.
Sau nửa giờ nghỉ ngơi, thử liên hệ lần một với Minh Thiên.
Không thể liên hệ, anh đợi thêm nửa giờ.
Vẫn không liên hệ được, anh chỉnh tai nghe vào kênh công cộng. Lần này gặp được Doãn Oánh Oánh và Hứa Nhược Phàm, biết Doãn Oánh Oánh cũng gặp NPC Tiểu Ngũ.
Nhưng sau khi trao đổi, Đoạn Dịch nhận ra cô không gặp Tiểu Ngũ cùng tuổi với bên mình.
Theo như lời Doãn Oánh Oánh, cô gặp được Tiểu Ngũ 17 tuổi.
Tạm thời không kịp suy nghĩ nhiều, mắt thấy thời gian lại qua nửa giờ, Đoạn Dịch rời kênh công cộng, lần thứ ba thử liên hệ Minh Thiên.
Mà cũng chính lúc này, thiết bị rung lên, nhắc nhở đã đến giờ rút thân phận.
Đoạn Dịch cau mày, nhanh chóng rút thẻ thân phận.
Một lát sau, anh nhìn màn hình thiết bị hiện dòng chữ: "Người chơi số 7, thân phận của bạn là【 Dân thường 】."
Khó nhịn châm một điếu thuốc, Đoạn Dịch vừa rít một hơi vừa nghĩ... Hay, lần này chơi Ma Sói anh chẳng có tí thông tin nào, là một người chơi nhắm mắt.
Đoạn Dịch biết mình đã kích hoạt cốt truyện, tiến vào bối cảnh tương ứng, hơn nữa trong lúc này không thể liên lạc với bên ngoài.
Tình cảnh nguy hiểm hay không không biết, nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con, Đoạn Dịch chỉ đành ôm ý nghĩ như vậy đi vào.
Cầm vé xem diễn đi vào Như Mộng Viên, Đoạn Dịch phát hiện quang cảnh nơi đây cực kỳ khác lần trước.
Vẫn là con đường lát đá quen thuộc, nhưng hàng cây hai bên không còn cao chót vót. Dưới tàng cây không có cỏ dại và cây bụi mọc lộn xộn, bùn đất mềm xốp được san phẳng, hiển nhiên từng được người xử lý qua.
Tiếp tục đi phía trước, đến cầu đá và hồ nhỏ, mặt hồ trôi lơ lửng mấy bông hoa súng, bên bờ trồng đan xen các khóm hoa hồng. Đoạn Dịch quan sát kỹ, trong đám thực vật dưới cầu không có loại cây độc tuyết sơn kia.
Đi qua cầu đá, là đến tòa nhà lầu nhỏ.
Ngoài tòa lầu vẫn treo những chiếc đèn lồng đỏ vui tươi.
Lần đầu tiên anh tới nơi này, sắc trời đã lặn, hơn nữa khuôn viên mang áp lực nặng nề, những lồng đèn đỏ quỷ mị trôi nổi giữa bóng đêm. Nhưng lần này khác hẳn, ánh mặt trời xán lạn, chung quanh đông người qua lại không ngừng truyền đến âm thanh náo nhiệt, đèn lồng màu đỏ cũng mang chút không khí vui mừng.
Loáng thoáng nghe thấy sân khấu kịch bên kia có tiếng khua chiêng gõ trống ồn ào, đánh giá một lượt tòa nhà lầu, Đoạn Dịch nghe thấy Tiểu Ngũ thúc giục. "Sư phụ sắp lên đài, chúng ta mau qua đó đi!"
Nghe vậy, Đoạn Dịch nâng bước về phía trước, nào biết mới vừa đi ngang qua đèn lồng màu đỏ, cảnh tượng trước mắt bắt đầu vặn vẹo.
Trời đất quay cuồng, thế giới quanh Đoạn Dịch như hóa thành bức tranh nhòe màu, các sắc khối vốn chia ranh giới rõ ràng, nay như bị người ta dùng bút quệt qua vẽ bậy lung tung.
Vì thế màu trời xanh lồng đèn đỏ quyện vào nhau, hồ nước trong vắt đan chéo với hoa súng...
Cảnh quan xoay tròn càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nhiều màu sắc trộn vào nhau, cuối cùng như ba màu cơ bản hợp nhất, tất cả biến thành màu sắc thuần trắng.
Hơi hoảng thần, Đoạn Dịch phát hiện mình đã quay về mê cung.
Nơi anh đứng không có ai, nhưng phía trước anh có một cô gái đang đứng... vẫn là Tiểu Ngũ.
Cô vẫn cột tóc bánh quai chèo, ăn mặc áo váy, tư thế đứng thẳng như một con rối, cũng như một người mẫu.
Đoạn Dịch nhíu mày hồi lâu, tạm thời xoay người, trở về ô trước đó.
Ô trái 2 vẫn là ô trống, bước thêm một ô, trở về ô trái 1, anh nhìn hai chữ "tiếp tế" nằm dưới đất.
Lướt qua ô trái 1, anh tiếp tục đi, thấy ký hiệu dưới sàn ô vuông... là dấu hiệu anh tự khắc để biết【 khởi điểm 】.
Đoạn Dịch có thể xác nhận cơ bản, sau khi anh ra vào ảo cảnh cốt truyện, không có bị truyền tống đến vị trí khác trong mê cung.
Vừa rồi anh đi đến ô【 trái 3 】, gặp Tiểu Ngũ, kích hoạt cốt truyện cô mời mình đi Như Mộng Viên xem diễn.
Cốt truyện rất đơn giản kết thúc rất nhanh. Sau khi trở về, anh đi đến ô【 trái 3 】, chẳng qua Tiểu Ngũ đã biến mất.
Cùng lúc đó, phía trước【 trái 3 】, ô【 trái 4 】xuất hiện một Tiểu Ngũ.
Đoạn Dịch tự hỏi trong chốc lát, đi vào ô【 trái 4 】, thử bắt chuyện với Tiểu Ngũ này.
Tiểu Ngũ này nhớ Đoạn Dịch: "Ủa? Vừa rồi mang anh vào vườn, bỗng nhiên anh biến mất. Mở màn diễn một lúc rồi! Chạy nhanh theo tôi! Không là anh bỏ lỡ phân đoạn xuất sắc nhất đấy!"
Thời gian và không gian vặn vẹo lần thứ hai ập đến.
Sau chút hoảng hốt, Đoạn Dịch phát hiện mình đã tới trước sân khấu kịch màu đỏ máu.
Bất đồng với cảnh tượng tiêu điều lần trước, hiện giờ vở diễn đã bắt đầu, nơi sân khấu kịch náo nhiệt cực kỳ.
Dưới sân khấu kịch ngồi đầy người, trước mặt bọn họ đặt bàn vuông, trên bàn bày trái cây, điểm tâm và nước trà. Nhưng mọi người không rảnh cắn hạt dưa, mà an tĩnh xem diễn. Nhìn ra được, bọn họ thật sự thích xem hai người hát tuồng trên sân khấu kịch.
Người hát tuồng trên sân khấu đúng là Chu Chấn An và Sở Thanh.
Lúc này Chu Chấn An phong hoa chính mậu, mặt mày quan ngọc, cười đến xuân phong, quả là một người đàn ông kiệt xuất.
Sở Thanh bên cạnh cũng không phải là xác thối Đoạn Dịch từng gặp. Mi tựa núi xa, mắt như hàm yên, từng cái liếc mắt mỉm cười đều mang theo hơi nước mảnh đất Giang Nam, mỹ miều như tiên trên trời.
Nghe thanh âm xướng kịch quen thuộc lại xa lạ của người nam, hoàn toàn khác với Chu Chấn An《 Du Viên Kinh Mộng 》, Đoạn Dịch nhất thời không khỏi sinh ra cảm giác như đã trôi qua mấy đời.
Sau vài phút thất thần, Đoạn Dịch phục hồi tinh thần.
Anh không thấy Tiểu Ngũ, không xem diễn nữa, mà lẫn trong đám người tìm kiếm bóng dáng Tiểu Ngũ.
Một lát sau Đoạn Dịch tìm được cô.
Cô bưng ấm trà rót nước cho hai vị khách, sau đó chạy chậm trở về tòa lầu.
Đoạn Dịch không chút do dự, trực tiếp đuổi theo.
Vào trong tòa nhà, Đoạn Dịch thấy Tiểu Ngũ buông ấm trà, chạy đến bên cửa sổ sát đất.
Cô đang xem sư phụ hát tuồng.
Cửa sổ sát đất nhiều người ở gần. Qua một hồi lâu, hình như mới nhận thấy vấn đề này, không dám trắng trợn táo bạo xem nữa, Tiểu Ngũ trốn sau bức màn, chỉ lộ ra một đôi mắt nai con.
Trốn xa xa nhìn phía sân khấu kịch, ánh mắt cô có chút si ngốc, trong mắt tràn ngập khát khao thiếu nữ.
Đoạn Dịch không thấy cảnh tượng kết thúc, bèn đến bên người cô hỏi: "Cô thích xem diễn?"
"Ừm... Tôi cảm thấy sư phụ và sư nương xướng diễn thật tốt." Tiểu Ngũ nháy mắt cũng không nháy, nhìn chăm chú sân khấu kịch, "Tốt đến mức tôi cảm thấy... Nếu người đứng trên sân khấu kịch là tôi, tôi có thể phối hợp diễn cùng sư phụ tốt đến thế không."
Đoạn Dịch nhíu mày hỏi: "Vì sao cô phải trốn xem?"
Tiểu Ngũ chớp hai mắt. "Đúng vậy... Vì sao tôi phải trốn? Kỳ thật đấy... ừm... vì sao trốn nhỉ? Tôi... tôi sợ người biết tâm sự của mình? Nhưng vì sao tôi lại sợ người biết?"
Đôi mắt Tiểu Ngũ bỗng ươn ướt. "Mọi người nói có tật giật mình. Hiện tại xem như tôi đã hiểu. Anh quả nhiên là người có duyên với tôi, đánh thức tôi..."
Ảo cảnh Như Mộng Viên kết thúc.
Đoạn Dịch quay về ô【 trái 4 】trong mê cung.
Khác với lúc chơi trò chơi nhìn chằm chằm giao diện máy tính thay đổi, cảm giác cơ thể trực tiếp xuyên qua đánh mạnh vào thị giác, làm lưng Đoạn Dịch chảy một lớp mồ hôi mỏng.
Hít thở vài hơi, anh chợt nhớ một chuyện, cầm thiết bị lập tức gọi cho Minh Thiên.
Minh Thiên bên kia bắt máy rất nhanh. Đoạn Dịch nghe thấy tiếng hắn thở hổn hển hai lần, xem ra bên hắn cũng không nhẹ nhàng gì.
"Anh Tiểu Dịch, không có việc gì chứ? Nửa giờ sau hẹn vào kênh công cộng, không thấy anh xuất hiện."
Đoạn Dịch nhìn thời gian, thế mà đã qua hai giờ.
Kinh ngạc cực kỳ, Đoạn Dịch nhanh chóng tóm lược tình huống. "Bên cậu thế nào?"
"Em còn ổn, tình huống bên em không sai biệt với anh. Nhưng em chỉ xem một đoạn cốt truyện. Vào kênh công cộng, em không nghe được tiếng người chơi khác, em chỉ gặp người mới số 5 Bạch Tư Niên."
"Bạch Tư Niên?" Đoạn Dịch ngẫm nghĩ, hỏi, "Trước cậu nói còn thiếu một. Không phải là hắn chứ?"
Đầu kia tai nghe kia im lặng một lát, Đoạn Dịch nghe thấy Minh Thiên nói: "Em không chắc. Những kẻ trước em giải quyết em đều xác định bọn họ đã hoặc sẽ hại người khác, tận mắt em thấy thật. Nhưng người này vì em thay đổi lịch sử nên sẽ là uy hiếp tiềm tàng trong tương lai. Qua tính toán em biết hắn sẽ xuất hiện, nhưng em không biết là ai."
Đoạn Dịch nghe đến đó, theo bản năng nhíu mày. Minh Thiên lại nói: "Tình huống lần này đặc biệt. Chúng ta nhảy thẳng lên phó bản cấp 9, không phải do mình em ảnh hưởng. Cho nên em nghĩ, ba người mới từng vượt qua nhiều phó bản cấp cao. Vừa rồi trên kênh công cộng, Bạch Tư Niên bảo hắn gặp NPC giống em, đều là quái may vá."
"Hắn đọc ID cho em, vừa rồi em đã liên hệ riêng trao đổi, xác nhận đúng là hắn từng vượt qua phó bản giống em. Không quá khác thông tin của em, em chưa rõ lắm, chờ..."
Nghe Minh Thiên bên kia tạm dừng, Đoạn Dịch hỏi hắn: "Làm sao vậy?"
Minh Thiên nói: "Không có gì. Bạch Tư Niên bên kia lại gọi cho em, em tạm thời ngắt. Chắc là hắn xem xong đoạn cốt truyện thứ hai muốn bàn bạc với em. Cốt truyện thứ hai em chưa kịp xem, em đang đợi tin tức bên anh."
Đoạn Dịch hỏi: "Hai ngươi có đoạn cốt truyện thứ nhất giống nhau à?"
Minh Thiên gật đầu: "Vâng, giống nhau."
Đoạn Dịch nghĩ nói: "Nếu các cậu có cốt truyện thứ hai giống nhau, cơ bản có thể khẳng định, mê cung các cậu gặp giống nhau như đúc. Vậy cậu mau thẩm tra đối chiếu với hắn đi, hai cậu có thể thương lượng cách vượt ải, so với một người thăm dò sẽ dễ hơn."
Giọng Minh Thiên lại có chút do dự, không yên tâm Đoạn Dịch. "Anh Tiểu Dịch..."
"Tôi lên kênh công cộng xem tình huống những người khác. Mặt khác, tôi tạm thời không đi kích hoạt cốt truyện mới. Tôi chờ bên cậu kết thúc. Lát liên lạc lại nhé." Đoạn Dịch nói xong, chủ động ngắt trò chuyện riêng.
Đoạn Dịch bấm ngắt cuộc gọi Minh Thiên, đoán hiện tại hắn đang trao đổi với số 5.
Theo bản năng nhéo giữa mày, Đoạn Dịch mới phát hiện mình nhăn mặt nãy giờ.
Thật ra anh có thể ý thức được tâm tình lúc này của mình có chút vi diệu.
Cảm giác vi diệu này không xa lạ gì... Trong phó bản Đồ tể, Minh Thiên và Ôn Như Ngọc "Tổ đội", hắn chỉ nói thân phận nhà tiên tri với Ôn Như Ngọc, mà không phải mình. Lúc biết được chuyện này, Đoạn Dịch cũng có tâm lý vi diệu y chang.
Mình làm sao vậy? Có phải tại thói quen thường tổ đội với hắn, biết hắn cùng người khác tổ đội, thế nên không vui?
Xỉ vả bản thân ấu trĩ, Đoạn Dịch hít một hơi, tiếp tục thăm dò mê cung.
Vừa rồi ở【 trái 3 】【 trái 4 】anh đều gặp Tiểu Ngũ, mỗi ô kích hoạt một đoạn cốt truyện, nhưng nội dung hai đoạn cốt truyện đều không lẫn vào nhau hoặc bị tua, mà nối liền trước sau.
Hiện tại hai Tiểu Ngũ tạm thời đều biến mất, Đoạn Dịch tiếp tục đi phía trước.【trái 5】là WC,【 trái 6 】là phòng tắm,【 trái 7 】có một chiếc giường.
Cảm thán hệ thống thật là tri kỷ, Đoạn Dịch phát hiện tại【 trái 7 】xuất hiện biến hóa.
Ở【 khởi điểm 】anh thấy hai con đường ngược hướng nhau, anh chia hai con đường thành Trái và Phải, rồi đi thẳng một đường đến ô trái 7.
Sáu ô đã đi qua không có lối rẽ, nhưng từ【 trái 7 】có thêm hai lối rẽ hai bên.
Đoạn Dịch đi tiếp phía trước,【 trái 8 】không có lối rẽ hai bên.
Tự hỏi trong chốc lát, Đoạn Dịch ngồi xổm xuống đánh dấu, chia hướng hai bên【 trái 7 】thành【 trên 】và【 dưới 】. Anh tạm thời không đi nữa, ngồi xuống uống nước ăn bánh, bổ sung năng lượng.
Sau nửa giờ nghỉ ngơi, thử liên hệ lần một với Minh Thiên.
Không thể liên hệ, anh đợi thêm nửa giờ.
Vẫn không liên hệ được, anh chỉnh tai nghe vào kênh công cộng. Lần này gặp được Doãn Oánh Oánh và Hứa Nhược Phàm, biết Doãn Oánh Oánh cũng gặp NPC Tiểu Ngũ.
Nhưng sau khi trao đổi, Đoạn Dịch nhận ra cô không gặp Tiểu Ngũ cùng tuổi với bên mình.
Theo như lời Doãn Oánh Oánh, cô gặp được Tiểu Ngũ 17 tuổi.
Tạm thời không kịp suy nghĩ nhiều, mắt thấy thời gian lại qua nửa giờ, Đoạn Dịch rời kênh công cộng, lần thứ ba thử liên hệ Minh Thiên.
Mà cũng chính lúc này, thiết bị rung lên, nhắc nhở đã đến giờ rút thân phận.
Đoạn Dịch cau mày, nhanh chóng rút thẻ thân phận.
Một lát sau, anh nhìn màn hình thiết bị hiện dòng chữ: "Người chơi số 7, thân phận của bạn là【 Dân thường 】."
Khó nhịn châm một điếu thuốc, Đoạn Dịch vừa rít một hơi vừa nghĩ... Hay, lần này chơi Ma Sói anh chẳng có tí thông tin nào, là một người chơi nhắm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.