Chương 97
Mộc Xích Tố
15/03/2024
Đoạn Dịch tay phải cầm thiết bị, tay trái nâng lên, ngón cái và ngón trỏ nhéo sống mũi.
Anh nghe Minh Thiên nói: "Xem ra chúng ta chỉ gặp NPC bất đồng, còn bản chất mê cung là giống nhau. Hôm nay em cũng phát hiện góc vuông. Em nghĩ rằng nó ám chỉ hình lập phương. Hình cầu cũng là một khả năng, sẽ phức tạp hơn rất nhiều. Nhưng từ các vị trí cắt đứt mà anh đánh dấu, mê cung là hình lập phương thì chính xác hơn. Suy ra vị trí các NPC bên ngoài, chính là mỗi mặt cạnh bên của hình lập phương."
"Em tán thành cái nhìn của anh. Nếu chúng ta không thể ảnh hưởng hành vi NPC để thay đổi hướng đi cốt truyện, chúng ta có thể dựa vào việc vặn vẹo không gian và trục thời gian, thay đổi hoàn toàn thế giới bọn họ."
"Thời gian vượt ải tính từ buổi tối 8 giờ đến 9 giờ 10 giờ. Trước tiên chúng ta nghĩ biện pháp cụ thể, rồi tranh thủ trong khoảng thời gian này thay đổi lối đi mê cung."
Những điều Minh Thiên nói, cũng là suy nghĩ trong lòng Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch đoán, bên hắn cũng tra xét được thông tin không sai biệt lắm. Chẳng qua vừa đến 8 giờ tối, hai người phân công nhau hành động, một người thăm dò mê cung, một người vào kênh công cộng tham dự thảo luận.
Chẳng qua sự tình vượt quá dự kiến của hai người.
Đoạn Dịch không lập tức đáp lại, Minh Thiên nhận ra cái gì, lại nói: "Chúng ta có thể ra ngoài. Anh đừng lo."
"Ừ. Tôi biết. Tôi sẽ lập tức thăm dò cụ thể. Cốt truyện mê cung đã khôi phục, hiện đã có thể kích hoạt. Xem xong các đoạn cốt truyện ẩn, hẳn là sẽ nghĩ ra biện pháp." Đoạn Dịch cố gắng khiến giọng điệu mình nhẹ nhàng hơn, "Để tôi nói cái nhìn của mình, "nhà tiên tri được chọn" nghe xem đúng hay không nhé."
"Ở《 Du Viên Kinh Mộng 》,《 chơi trốn tìm 》, hoặc《 Jack Đồ Tể 》, nếu người tốt không qua ải, hơn phân nửa sẽ bị nhốt trong tù, từng người một bị Chu Chấn An bóp chết, bị Mạt Lị chém chết, bị Nicole bám vào người bà chủ khách sạn bắn chết. Nhưng chỉ cần người chơi tìm được cách qua ải trước khi điều đó xảy ra, người tốt vẫn còn cơ hội sống sót rời đi."
"Huống chi phó bản lần này rất đặc biệt. "Vào tù" đồng nghĩa bị tước quyền liên lạc. Người tốt không thắng, cùng lắm là bị nhốt trong mê cung, đến nay tôi chưa gặp NPC nào vọt vào mê cung chém tôi. Hiện tại cũng mới qua ba ngày. Chỉ cần hệ thống cho chúng ta sống đến 9 giờ 10 giờ đêm mai, chúng ta vẫn còn cơ hội ra ngoài."
Tai nghe truyền đến ý cười nhàn nhạt của Minh Thiên. Hắn nói: "Vâng, anh Tiểu Dịch nói đúng. Hôm nay chúng ta thức xuyên đêm, thêm buổi ban ngày, hẳn là không thành vấn đề."
"Đúng vậy." Đoạn Dịch cười cười, "Với lại, còn chưa tới 10 giờ. Tiệc... chưa tàn, mọi việc cũng chưa trần ai lạc định. Người tốt chưa chắc sẽ thua."
Thời gian trôi đến 9 giờ 45 phút. Còn mười lăm phút.
Minh Thiên không tiếp lời Đoạn Dịch, tạm thời giữ im lặng.
Kỳ thật bọn họ đều biết, hai người kia khả năng cao đã xảy ra chuyện.
Hôm nay là ngày thứ ba, ba sói đã bị loại, quỷ tượng thạch nhận kỹ năng cắn người.
Nếu quỷ tượng thạch cắn người, Minh Thiên sẽ biết, hơn nữa nhất định sẽ dùng thuốc giải cứu người. Bởi vì hắn cần bảo vệ dân, cũng muốn nghe nhà tiên tri đã soi ai. Số 1 và số 11, vô luận ai bị cắn, Minh Thiên đều sẽ cứu.
Nhưng hắn không nhận được bất kỳ thông báo nào, số 9 quỷ tượng thạch muốn thắng, không thể không cắn người. Số 9 dùng kỹ năng giam cầm người chơi, hệ thống lại không phát thông báo, chỉ có thể vì cô đã cắn người chết.
... Số 9 chọn cắn ai đó, nhưng người đó đã chết, cho nên hệ thống không thông báo ai vào tù.
Bây giờ có thể khẳng định rằng, Ổ Quân Lan và Tra Tùng Phi, một người đã chết, người còn lại tỷ lệ sống sót không lớn.
Nhưng Minh Thiên không đề cập. Ngón tay hắn kéo gần tai nghe, nói với Đoạn Dịch: "Vâng, em chờ cùng anh. Anh muốn chờ ở chỗ này, hay là... vào kênh công cộng?"
Đối với vấn đề này, Đoạn Dịch im lặng một lát.
Minh Thiên phản ứng lại, hỏi: "Về Hứa Nhược Phàm và Bạch Lập Huy..."
"Thật ra lựa chọn ban đầu của Bành Trình, cũng giống hai người bọn họ." Đoạn Dịch thở nhẹ một hơi, nói tiếp, "Trò chơi này dồn ép con người ta đến cực đoan. Liên quan chuyện sống chết, bọn họ không có gì đáng trách. Bọn họ chỉ muốn sống mà thôi. Mà bản thân muốn sống... Đâu có gì sai? Chỉ là tôi..."
Chỉ là mình đã làm rất nhiều chuyện vì mọi người, vậy mà cuối cùng vẫn không được mọi người tin tưởng hoàn toàn. Tâm tình Đoạn Dịch không thể nói là không mất mát.
Cười khổ một tiếng, thanh âm anh khôi phục bình thường, thậm chí mang theo vài phần phóng khoáng và khí phách: "Không sao. Bọn họ không cho tôi dẫn dắt bọn họ thắng, là tổn thất của bọn họ. Bọn họ không đáng ảnh hưởng đến tâm tình tôi. Nói trở về, Tiểu Thiên..."
Minh Thiên lập tức đáp: "Dạ?"
"Cũng không có gì." Đoạn Dịch cười cười, cảm khái, "Lúc này cậu vẫn đứng phía bên tôi, cảm ơn."
"Anh Tiểu Dịch, em vượt qua vô số phó bản, gặp qua vô số người, chỉ riêng anh là người duy nhất giữ vững bản tâm. Vậy nên em sẽ luôn đứng bên anh. Kể cả như thế nào..." Minh Thiên tạm dừng một chút, trầm giọng nói, "Anh sẽ tiếp tục đi, cho đến khi rời khỏi nơi này. Anh sẽ trở về cuộc sống bình thường."
Thời gian đến 9 giờ 50 phút.
Đoạn Dịch và Minh Thiên trở lại kênh công cộng.
Đoạn Dịch mở miệng, đầu tiên hỏi Ổ Quân Lan và Tra Tùng Phi có trở lại không.
Nhưng trước sau không người đáp lại.
Thời khắc 10 giờ chung quy vẫn tới.
Ổ Quân Lan và Tra Tùng Phi không có mặt, số 6 Cao Vận không biết đi đâu, kênh công cộng trừ Đoạn Dịch và Minh Thiên, chỉ có Hứa Nhược Phàm và Bạch Lập Huy.
Kênh một lần nữa im phăng phắc, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nức nở, là Hứa Nhược Phàm không kìm nổi mà khóc.
Đúng 10 giờ. Hệ thống phát thông báo.
"Xin mời người chơi số 7 vào tù. Bạn có 10 phút nói lời cuối."
Cuối cùng Đoạn Dịch vẫn chọn mở miệng, thanh âm hơi khàn khàn, kể một lượt những manh mối mình phát hiện được, rồi nói: "Vốn đang có đầy đủ thời gian thăm dò và khai quật các đoạn cốt truyện. Tìm được bước ngoặc mấu chốt, sắp xếp lại mê cung, chúng ta liền qua ải. Chỉ là hiện tại... Không biết người tốt có thể chờ đến 8 giờ đêm mai, để di chuyển mê cung hay không. Chúc may mắn đi. Tranh thủ thời gian "di ngôn", tôi đã tận tình tận nghĩa, không nợ nần ai. Về sau có lẽ sẽ không gặp lại. Tạm biệt."
Phát biểu "Di ngôn" xong, Đoạn Dịch rời kênh công cộng.
10 giờ 10 phút, icon tai nghe trên màn hình thiết bị biến mất, không thể sử dụng nữa. Nghĩa là anh đã mất khả năng liên lạc cùng những người chơi khác.
Cùng lúc này, anh nghe được thông báo từ tai nghe. "Tất cả dân thường vào tù, hệ thống tuyên bố ván chơi người sói kết thúc, người sói giành chiến thắng. 12 người chơi đều là "người lạc đường", nhưng mê cung chỉ cho người sói phương hướng rời khỏi đây, cảm ơn người sói đã giúp nó đấu với phe người tốt."
"Phe người sói tổng cộng có 4 người chơi, còn sống 2 người. Số 5 và số 9 là hai người chơi còn sống, vui lòng làm theo hướng dẫn trên thiết bị để rời khỏi mê cung. Một giờ sau sẽ có xe buýt tới đón mọi người."
"Phe người tốt gồm người chơi số 2, số 7, và số 11 còn sống. Chúc các bạn may mắn."
Thông báo kết thúc, Đoạn Dịch không nghe thấy gì nữa. Tai nghe trở thành vật trang trí.
Nhưng rất mau, màn hình thiết bị của anh nhảy ra một icon cái tai.
Click mở cái tai này, Đoạn Dịch lập tức nghe thấy giọng Minh Thiên.
Tâm tình Đoạn Dịch thật sự không dậy nổi, nhưng anh không muốn tăng thêm gánh nặng tâm lý cho cả hai, bèn miễn cưỡng cười, hỏi: "Cậu đấy hả?"
Minh Thiên gật đầu, hỏi: "Dạ. Anh nghe rõ không?"
"Ừ, rất rõ." Đoạn Dịch nói.
"Vậy là tốt rồi." Minh Thiên nói, "Anh Tiểu Dịch, đừng lo lắng. Thông thường, giống như các phó bản trước, chúng ta chỉ còn một tiếng vượt ải. Bởi vì một tiếng sau xe buýt sẽ đi mất, dù chúng ta rời mê cung cũng không có tác dụng gì. Ở trong mê cung tốt xấu có nước có đồ ăn, sau khi rời khỏi đây ngược lại cái gì cũng không có. Nhưng em có..."
Đoạn Dịch hỏi hắn: "Đừng nói cậu có thể gọi xe buýt nhá?"
Minh Thiên gật đầu: "Không thể gọi xe buýt, nhưng trong túi em có xe máy mini. Cho nên anh đừng lo. Hiện tại chúng ta tranh thủ thời gian thăm dò, sau khi rời khỏi mê cung, em có thể nghĩ cách mang anh về khu nghỉ ngơi."
"Quay lại vấn đề hiện tại. Sau khi vào ảo cảnh, công cụ trò chuyện sợ là không dùng được, còn lại chúng ta duy trì liên lạc bình thường. Khuyết điểm duy nhất là anh không thể chủ động liên lạc với em. Nhưng đừng lo, một khi em ra ngoài cốt truyện, em lập tức gọi cho anh."
"Được." Đoạn Dịch đi hướng phòng tắm. "Giờ tôi đi tắm một cái, ăn gì đó, nghỉ ngơi nửa giờ, rồi tiếp tục chạy cốt truyện. Cậu cũng nghỉ ngơi một lát đi. Bảo tồn thể lực mới dễ làm việc."
Tạm đặt thiết bị trên mặt đất, Đoạn Dịch vào phòng tắm tắm rửa, tiện thể sửa sang lại dòng suy nghĩ.
Thời điểm trò chuyện cùng Minh Thiên, anh tận lực nhịn xuống.
Nhưng lúc này một mình đứng dưới vòi sen, áp lực đè nặng trồi lên ồ ạt, làm anh có chút khống chế không được.
Ra ngoài phòng tắm vòi sen, hốc mắt Đoạn Dịch hơi phiếm đỏ.
Anh không vội nhặt thiết bị lên trò chuyện cùng Minh Thiên, mà ngồi bệt tại chỗ, không thể kìm được mà rút một điếu thuốc.
Ngọn lửa bùng cháy, thời điểm châm điếu thuốc, Đoạn Dịch xuyên qua nó, nhìn về phía bầu trời đêm đen nhánh.
Anh bỗng nhớ tới trước khi phó bản cũ kết thúc, mọi người tụ tập ở bờ sông nhỏ.
Khi đó ngọn lửa nơi xa rừng cây mới vừa tắt, lửa trại bờ sông được thắp sáng.
Ánh sao phô bày trên không trung, ảnh ngược dưới đáy nước lóe sáng màu bạc, như là ngân hà chảy tới nhân gian.
Đoạn Dịch bị Minh Thiên ôm ngồi bên bờ sông, bên tai anh là tạp âm Bạch Lập Huy rửa chén, trộn lẫn tiếng bốn cô gái cười đùa ríu rít ngây thơ. Tra Tùng Phi cùng các cô chơi trò thật hay thách, há miệng muốn nói, rồi lại ngượng ngùng, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng. Bành Trình đảm nhiệm vai trò tấu hài, vừa kêu "em gái xinh đẹp" vừa thò một chân xuống sông...
Lúc ấy mọi người một đường giúp đỡ, phối hợp ăn ý, nguyện ý cống hiến cho nhau, mọi thứ đều hoàn mỹ.
Vậy mà chỉ qua mấy ngày, đa số đã chết trong mê cung. Người còn sống thì đường ai nấy đi, chung quy đường ai nấy đi.
Bóng đêm nặng nề này, giống như bầu trời sau khi ngân hà rơi xuống. Giữa người với người, tụ rồi tan đều có thời hạn.
Chỉ là người chết đã đi xa, người còn sống vẫn phải tiếp tục tiến tới.
Đoạn Dịch thề, anh nhất định phải đi đến cuối.
Anh từng bị phản bội, cũng từng được tín nhiệm tuyệt đối.
Đồng đội tin tưởng anh, đều là người có giao tình thân quen.
Anh đạp lên thi hài và máu tươi đi về phía trước, lưng cõng theo ước nguyện mà bọn họ chưa đạt thành.
Anh sẽ sống sót, sẽ đi đến tận cùng.
Anh sẽ không rời đi, sẽ tìm kiếm bí mật trò chơi, tìm được quy tắc trói buộc hết thảy.
Trò chơi mới chính là lao tù thực sự, nó tra tấn tâm trí con người đến thay hình đổi dạng.
Đoạn Dịch thề, anh phải báo thù vì người đã mất, phải tháo gỡ gông xiềng hệ thống trói trên người, anh còn phải vì Minh Thiên báo thù. Hắn đã bị trò chơi này tra tấn quá nhiều.
Hút hết điếu thuốc, Đoạn Dịch lưu loát đứng dậy đi về phía trước.
Vứt bỏ suy nghĩ tiêu cực và nản lòng, anh nhanh chóng nhặt thiết bị lên, ngữ khí cứng cỏi: "Tiểu Thiên, tôi chuẩn bị xong rồi. Chúng ta bắt đầu nghĩ cách qua màn."
Anh nghe Minh Thiên nói: "Xem ra chúng ta chỉ gặp NPC bất đồng, còn bản chất mê cung là giống nhau. Hôm nay em cũng phát hiện góc vuông. Em nghĩ rằng nó ám chỉ hình lập phương. Hình cầu cũng là một khả năng, sẽ phức tạp hơn rất nhiều. Nhưng từ các vị trí cắt đứt mà anh đánh dấu, mê cung là hình lập phương thì chính xác hơn. Suy ra vị trí các NPC bên ngoài, chính là mỗi mặt cạnh bên của hình lập phương."
"Em tán thành cái nhìn của anh. Nếu chúng ta không thể ảnh hưởng hành vi NPC để thay đổi hướng đi cốt truyện, chúng ta có thể dựa vào việc vặn vẹo không gian và trục thời gian, thay đổi hoàn toàn thế giới bọn họ."
"Thời gian vượt ải tính từ buổi tối 8 giờ đến 9 giờ 10 giờ. Trước tiên chúng ta nghĩ biện pháp cụ thể, rồi tranh thủ trong khoảng thời gian này thay đổi lối đi mê cung."
Những điều Minh Thiên nói, cũng là suy nghĩ trong lòng Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch đoán, bên hắn cũng tra xét được thông tin không sai biệt lắm. Chẳng qua vừa đến 8 giờ tối, hai người phân công nhau hành động, một người thăm dò mê cung, một người vào kênh công cộng tham dự thảo luận.
Chẳng qua sự tình vượt quá dự kiến của hai người.
Đoạn Dịch không lập tức đáp lại, Minh Thiên nhận ra cái gì, lại nói: "Chúng ta có thể ra ngoài. Anh đừng lo."
"Ừ. Tôi biết. Tôi sẽ lập tức thăm dò cụ thể. Cốt truyện mê cung đã khôi phục, hiện đã có thể kích hoạt. Xem xong các đoạn cốt truyện ẩn, hẳn là sẽ nghĩ ra biện pháp." Đoạn Dịch cố gắng khiến giọng điệu mình nhẹ nhàng hơn, "Để tôi nói cái nhìn của mình, "nhà tiên tri được chọn" nghe xem đúng hay không nhé."
"Ở《 Du Viên Kinh Mộng 》,《 chơi trốn tìm 》, hoặc《 Jack Đồ Tể 》, nếu người tốt không qua ải, hơn phân nửa sẽ bị nhốt trong tù, từng người một bị Chu Chấn An bóp chết, bị Mạt Lị chém chết, bị Nicole bám vào người bà chủ khách sạn bắn chết. Nhưng chỉ cần người chơi tìm được cách qua ải trước khi điều đó xảy ra, người tốt vẫn còn cơ hội sống sót rời đi."
"Huống chi phó bản lần này rất đặc biệt. "Vào tù" đồng nghĩa bị tước quyền liên lạc. Người tốt không thắng, cùng lắm là bị nhốt trong mê cung, đến nay tôi chưa gặp NPC nào vọt vào mê cung chém tôi. Hiện tại cũng mới qua ba ngày. Chỉ cần hệ thống cho chúng ta sống đến 9 giờ 10 giờ đêm mai, chúng ta vẫn còn cơ hội ra ngoài."
Tai nghe truyền đến ý cười nhàn nhạt của Minh Thiên. Hắn nói: "Vâng, anh Tiểu Dịch nói đúng. Hôm nay chúng ta thức xuyên đêm, thêm buổi ban ngày, hẳn là không thành vấn đề."
"Đúng vậy." Đoạn Dịch cười cười, "Với lại, còn chưa tới 10 giờ. Tiệc... chưa tàn, mọi việc cũng chưa trần ai lạc định. Người tốt chưa chắc sẽ thua."
Thời gian trôi đến 9 giờ 45 phút. Còn mười lăm phút.
Minh Thiên không tiếp lời Đoạn Dịch, tạm thời giữ im lặng.
Kỳ thật bọn họ đều biết, hai người kia khả năng cao đã xảy ra chuyện.
Hôm nay là ngày thứ ba, ba sói đã bị loại, quỷ tượng thạch nhận kỹ năng cắn người.
Nếu quỷ tượng thạch cắn người, Minh Thiên sẽ biết, hơn nữa nhất định sẽ dùng thuốc giải cứu người. Bởi vì hắn cần bảo vệ dân, cũng muốn nghe nhà tiên tri đã soi ai. Số 1 và số 11, vô luận ai bị cắn, Minh Thiên đều sẽ cứu.
Nhưng hắn không nhận được bất kỳ thông báo nào, số 9 quỷ tượng thạch muốn thắng, không thể không cắn người. Số 9 dùng kỹ năng giam cầm người chơi, hệ thống lại không phát thông báo, chỉ có thể vì cô đã cắn người chết.
... Số 9 chọn cắn ai đó, nhưng người đó đã chết, cho nên hệ thống không thông báo ai vào tù.
Bây giờ có thể khẳng định rằng, Ổ Quân Lan và Tra Tùng Phi, một người đã chết, người còn lại tỷ lệ sống sót không lớn.
Nhưng Minh Thiên không đề cập. Ngón tay hắn kéo gần tai nghe, nói với Đoạn Dịch: "Vâng, em chờ cùng anh. Anh muốn chờ ở chỗ này, hay là... vào kênh công cộng?"
Đối với vấn đề này, Đoạn Dịch im lặng một lát.
Minh Thiên phản ứng lại, hỏi: "Về Hứa Nhược Phàm và Bạch Lập Huy..."
"Thật ra lựa chọn ban đầu của Bành Trình, cũng giống hai người bọn họ." Đoạn Dịch thở nhẹ một hơi, nói tiếp, "Trò chơi này dồn ép con người ta đến cực đoan. Liên quan chuyện sống chết, bọn họ không có gì đáng trách. Bọn họ chỉ muốn sống mà thôi. Mà bản thân muốn sống... Đâu có gì sai? Chỉ là tôi..."
Chỉ là mình đã làm rất nhiều chuyện vì mọi người, vậy mà cuối cùng vẫn không được mọi người tin tưởng hoàn toàn. Tâm tình Đoạn Dịch không thể nói là không mất mát.
Cười khổ một tiếng, thanh âm anh khôi phục bình thường, thậm chí mang theo vài phần phóng khoáng và khí phách: "Không sao. Bọn họ không cho tôi dẫn dắt bọn họ thắng, là tổn thất của bọn họ. Bọn họ không đáng ảnh hưởng đến tâm tình tôi. Nói trở về, Tiểu Thiên..."
Minh Thiên lập tức đáp: "Dạ?"
"Cũng không có gì." Đoạn Dịch cười cười, cảm khái, "Lúc này cậu vẫn đứng phía bên tôi, cảm ơn."
"Anh Tiểu Dịch, em vượt qua vô số phó bản, gặp qua vô số người, chỉ riêng anh là người duy nhất giữ vững bản tâm. Vậy nên em sẽ luôn đứng bên anh. Kể cả như thế nào..." Minh Thiên tạm dừng một chút, trầm giọng nói, "Anh sẽ tiếp tục đi, cho đến khi rời khỏi nơi này. Anh sẽ trở về cuộc sống bình thường."
Thời gian đến 9 giờ 50 phút.
Đoạn Dịch và Minh Thiên trở lại kênh công cộng.
Đoạn Dịch mở miệng, đầu tiên hỏi Ổ Quân Lan và Tra Tùng Phi có trở lại không.
Nhưng trước sau không người đáp lại.
Thời khắc 10 giờ chung quy vẫn tới.
Ổ Quân Lan và Tra Tùng Phi không có mặt, số 6 Cao Vận không biết đi đâu, kênh công cộng trừ Đoạn Dịch và Minh Thiên, chỉ có Hứa Nhược Phàm và Bạch Lập Huy.
Kênh một lần nữa im phăng phắc, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nức nở, là Hứa Nhược Phàm không kìm nổi mà khóc.
Đúng 10 giờ. Hệ thống phát thông báo.
"Xin mời người chơi số 7 vào tù. Bạn có 10 phút nói lời cuối."
Cuối cùng Đoạn Dịch vẫn chọn mở miệng, thanh âm hơi khàn khàn, kể một lượt những manh mối mình phát hiện được, rồi nói: "Vốn đang có đầy đủ thời gian thăm dò và khai quật các đoạn cốt truyện. Tìm được bước ngoặc mấu chốt, sắp xếp lại mê cung, chúng ta liền qua ải. Chỉ là hiện tại... Không biết người tốt có thể chờ đến 8 giờ đêm mai, để di chuyển mê cung hay không. Chúc may mắn đi. Tranh thủ thời gian "di ngôn", tôi đã tận tình tận nghĩa, không nợ nần ai. Về sau có lẽ sẽ không gặp lại. Tạm biệt."
Phát biểu "Di ngôn" xong, Đoạn Dịch rời kênh công cộng.
10 giờ 10 phút, icon tai nghe trên màn hình thiết bị biến mất, không thể sử dụng nữa. Nghĩa là anh đã mất khả năng liên lạc cùng những người chơi khác.
Cùng lúc này, anh nghe được thông báo từ tai nghe. "Tất cả dân thường vào tù, hệ thống tuyên bố ván chơi người sói kết thúc, người sói giành chiến thắng. 12 người chơi đều là "người lạc đường", nhưng mê cung chỉ cho người sói phương hướng rời khỏi đây, cảm ơn người sói đã giúp nó đấu với phe người tốt."
"Phe người sói tổng cộng có 4 người chơi, còn sống 2 người. Số 5 và số 9 là hai người chơi còn sống, vui lòng làm theo hướng dẫn trên thiết bị để rời khỏi mê cung. Một giờ sau sẽ có xe buýt tới đón mọi người."
"Phe người tốt gồm người chơi số 2, số 7, và số 11 còn sống. Chúc các bạn may mắn."
Thông báo kết thúc, Đoạn Dịch không nghe thấy gì nữa. Tai nghe trở thành vật trang trí.
Nhưng rất mau, màn hình thiết bị của anh nhảy ra một icon cái tai.
Click mở cái tai này, Đoạn Dịch lập tức nghe thấy giọng Minh Thiên.
Tâm tình Đoạn Dịch thật sự không dậy nổi, nhưng anh không muốn tăng thêm gánh nặng tâm lý cho cả hai, bèn miễn cưỡng cười, hỏi: "Cậu đấy hả?"
Minh Thiên gật đầu, hỏi: "Dạ. Anh nghe rõ không?"
"Ừ, rất rõ." Đoạn Dịch nói.
"Vậy là tốt rồi." Minh Thiên nói, "Anh Tiểu Dịch, đừng lo lắng. Thông thường, giống như các phó bản trước, chúng ta chỉ còn một tiếng vượt ải. Bởi vì một tiếng sau xe buýt sẽ đi mất, dù chúng ta rời mê cung cũng không có tác dụng gì. Ở trong mê cung tốt xấu có nước có đồ ăn, sau khi rời khỏi đây ngược lại cái gì cũng không có. Nhưng em có..."
Đoạn Dịch hỏi hắn: "Đừng nói cậu có thể gọi xe buýt nhá?"
Minh Thiên gật đầu: "Không thể gọi xe buýt, nhưng trong túi em có xe máy mini. Cho nên anh đừng lo. Hiện tại chúng ta tranh thủ thời gian thăm dò, sau khi rời khỏi mê cung, em có thể nghĩ cách mang anh về khu nghỉ ngơi."
"Quay lại vấn đề hiện tại. Sau khi vào ảo cảnh, công cụ trò chuyện sợ là không dùng được, còn lại chúng ta duy trì liên lạc bình thường. Khuyết điểm duy nhất là anh không thể chủ động liên lạc với em. Nhưng đừng lo, một khi em ra ngoài cốt truyện, em lập tức gọi cho anh."
"Được." Đoạn Dịch đi hướng phòng tắm. "Giờ tôi đi tắm một cái, ăn gì đó, nghỉ ngơi nửa giờ, rồi tiếp tục chạy cốt truyện. Cậu cũng nghỉ ngơi một lát đi. Bảo tồn thể lực mới dễ làm việc."
Tạm đặt thiết bị trên mặt đất, Đoạn Dịch vào phòng tắm tắm rửa, tiện thể sửa sang lại dòng suy nghĩ.
Thời điểm trò chuyện cùng Minh Thiên, anh tận lực nhịn xuống.
Nhưng lúc này một mình đứng dưới vòi sen, áp lực đè nặng trồi lên ồ ạt, làm anh có chút khống chế không được.
Ra ngoài phòng tắm vòi sen, hốc mắt Đoạn Dịch hơi phiếm đỏ.
Anh không vội nhặt thiết bị lên trò chuyện cùng Minh Thiên, mà ngồi bệt tại chỗ, không thể kìm được mà rút một điếu thuốc.
Ngọn lửa bùng cháy, thời điểm châm điếu thuốc, Đoạn Dịch xuyên qua nó, nhìn về phía bầu trời đêm đen nhánh.
Anh bỗng nhớ tới trước khi phó bản cũ kết thúc, mọi người tụ tập ở bờ sông nhỏ.
Khi đó ngọn lửa nơi xa rừng cây mới vừa tắt, lửa trại bờ sông được thắp sáng.
Ánh sao phô bày trên không trung, ảnh ngược dưới đáy nước lóe sáng màu bạc, như là ngân hà chảy tới nhân gian.
Đoạn Dịch bị Minh Thiên ôm ngồi bên bờ sông, bên tai anh là tạp âm Bạch Lập Huy rửa chén, trộn lẫn tiếng bốn cô gái cười đùa ríu rít ngây thơ. Tra Tùng Phi cùng các cô chơi trò thật hay thách, há miệng muốn nói, rồi lại ngượng ngùng, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng. Bành Trình đảm nhiệm vai trò tấu hài, vừa kêu "em gái xinh đẹp" vừa thò một chân xuống sông...
Lúc ấy mọi người một đường giúp đỡ, phối hợp ăn ý, nguyện ý cống hiến cho nhau, mọi thứ đều hoàn mỹ.
Vậy mà chỉ qua mấy ngày, đa số đã chết trong mê cung. Người còn sống thì đường ai nấy đi, chung quy đường ai nấy đi.
Bóng đêm nặng nề này, giống như bầu trời sau khi ngân hà rơi xuống. Giữa người với người, tụ rồi tan đều có thời hạn.
Chỉ là người chết đã đi xa, người còn sống vẫn phải tiếp tục tiến tới.
Đoạn Dịch thề, anh nhất định phải đi đến cuối.
Anh từng bị phản bội, cũng từng được tín nhiệm tuyệt đối.
Đồng đội tin tưởng anh, đều là người có giao tình thân quen.
Anh đạp lên thi hài và máu tươi đi về phía trước, lưng cõng theo ước nguyện mà bọn họ chưa đạt thành.
Anh sẽ sống sót, sẽ đi đến tận cùng.
Anh sẽ không rời đi, sẽ tìm kiếm bí mật trò chơi, tìm được quy tắc trói buộc hết thảy.
Trò chơi mới chính là lao tù thực sự, nó tra tấn tâm trí con người đến thay hình đổi dạng.
Đoạn Dịch thề, anh phải báo thù vì người đã mất, phải tháo gỡ gông xiềng hệ thống trói trên người, anh còn phải vì Minh Thiên báo thù. Hắn đã bị trò chơi này tra tấn quá nhiều.
Hút hết điếu thuốc, Đoạn Dịch lưu loát đứng dậy đi về phía trước.
Vứt bỏ suy nghĩ tiêu cực và nản lòng, anh nhanh chóng nhặt thiết bị lên, ngữ khí cứng cỏi: "Tiểu Thiên, tôi chuẩn bị xong rồi. Chúng ta bắt đầu nghĩ cách qua màn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.