Nhà Tôi Thông Cổ Đại! Kinh Doanh Xuyên Thời Không Siêu Kiếm Lời
Chương 23:
Gia Gia Nha
14/10/2024
Từ Tiểu Lai và Từ Xuyên cảm thấy thật ngại.
"Tô bà bà, dùng đồ của bà, thật không tiện."
"Chuyện nhỏ thôi, bà con xa không bằng láng giềng gần, có gì to tát đâu."
Từ Tiểu Lai cảm thấy khu dân cư cũ này thật giàu tình cảm.
Từ Xuyên cầm điện thoại lên, cùng Từ Tiểu Lai bàn bạc: "Vậy cha gọi lão Dư tối nay tới đây? Làm sớm cho xong..."
Từ Tiểu Lai gật đầu: "Được, hẹn ông ấy tới xem trước."
Từ Xuyên gọi điện thoại.
Vừa hay, họ cũng có thời gian đi ăn mì.
Lý tẩu quả nhiên nhanh nhẹn. Đúng lúc lão Dư tới thì bà ấy cũng vừa mới từ trong nhà bước ra.
Từ Tiểu Lai rất vui vẻ trả tiền công, sau đó cùng cha đi vào trong nhà.
"Sao mà nhỏ thế?" Lão Dư cầm đèn pin soi khắp nơi, "Vậy chắc làm nhanh thôi, chỉ cần cải tạo lại, lắp đặt hệ thống nước và điện, không khó."
Từ Xuyên nói: "Vậy ngày mai các ông cứ bắt đầu luôn, chúng tôi không cần phải tới."
Theo kế hoạch đã bàn bạc với vợ và con gái, ông dặn dò: "Mỗi tối sáu giờ tan ca đúng giờ, không cần làm thêm giờ."
"Ba người nhà chúng tôi có việc, mấy ngày này có thể không nhận được điện thoại, nếu có chuyện gì thì nhắn tin cho tôi, sau sáu giờ tối tôi sẽ giải quyết."
Lão Dư gật đầu đồng ý: "Mấy việc nhỏ tôi tự xử lý nhé?"
Từ Xuyên: "Được."
Trong lúc nói chuyện, họ tiến vào bếp.
Từ Tiểu Lai luôn chăm chú quan sát lão Dư.
Khi lão Dư đưa tay lau bụi trên bếp, nàng không biết cha mẹ có cảm giác gì, nhưng lòng nàng thót lên.
Nhìn thấy lão Dư vẫn đứng vững trước mặt, cho đến khi tay ông ấy rời khỏi bếp, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhìn sang cha mẹ, hai người cũng có vẻ mặt giống hệt nàng.
Ừ, yên tâm rồi, mọi người đều như nhau.
Từ Xuyên khẽ ho một tiếng, "Lão Dư, bếp không cần sửa đâu."
Lão Dư ngạc nhiên: "Sao vậy? Bếp này trông cũng cũ kỹ lắm rồi."
Từ Xuyên: "Giữ lại một chút dáng vẻ xưa cũ, có phong vị riêng."
Thật ra, lý do chính là sợ phá hỏng phong thủy của căn bếp xuyên không.
Chuyện này quả thật rất huyền diệu.
Lão Dư làm nghề sửa nhà bao nhiêu năm, cũng gặp đủ loại chủ nhà kỳ lạ, yêu cầu của Từ Xuyên đối với ông ấy chỉ là chuyện nhỏ.
"Được, các vị thích là được."
Lão Dư đi quanh tường một vòng, cuối cùng dừng lại trước một chỗ được che bằng hai tấm bao đựng phân đạm.
Ông ấy vén lên: "Ồ, ở đây có cái cửa này."
Cả nhà họ Từ thật sự không ngờ rằng ở đó lại có một cái cửa, chủ yếu là họ không nghĩ sẽ có thêm một lối ra.
Từ Tiểu Lai tiến lên, cái cửa này khá nhỏ, cao chỉ khoảng 1 mét rưỡi, rộng chừng 80 phân.
Nàng nhớ lại lúc ở cổ đại, chỗ này toàn là củi chất đống, quả thật không phát hiện ra có lối đi bí mật này.
"Tô bà bà, dùng đồ của bà, thật không tiện."
"Chuyện nhỏ thôi, bà con xa không bằng láng giềng gần, có gì to tát đâu."
Từ Tiểu Lai cảm thấy khu dân cư cũ này thật giàu tình cảm.
Từ Xuyên cầm điện thoại lên, cùng Từ Tiểu Lai bàn bạc: "Vậy cha gọi lão Dư tối nay tới đây? Làm sớm cho xong..."
Từ Tiểu Lai gật đầu: "Được, hẹn ông ấy tới xem trước."
Từ Xuyên gọi điện thoại.
Vừa hay, họ cũng có thời gian đi ăn mì.
Lý tẩu quả nhiên nhanh nhẹn. Đúng lúc lão Dư tới thì bà ấy cũng vừa mới từ trong nhà bước ra.
Từ Tiểu Lai rất vui vẻ trả tiền công, sau đó cùng cha đi vào trong nhà.
"Sao mà nhỏ thế?" Lão Dư cầm đèn pin soi khắp nơi, "Vậy chắc làm nhanh thôi, chỉ cần cải tạo lại, lắp đặt hệ thống nước và điện, không khó."
Từ Xuyên nói: "Vậy ngày mai các ông cứ bắt đầu luôn, chúng tôi không cần phải tới."
Theo kế hoạch đã bàn bạc với vợ và con gái, ông dặn dò: "Mỗi tối sáu giờ tan ca đúng giờ, không cần làm thêm giờ."
"Ba người nhà chúng tôi có việc, mấy ngày này có thể không nhận được điện thoại, nếu có chuyện gì thì nhắn tin cho tôi, sau sáu giờ tối tôi sẽ giải quyết."
Lão Dư gật đầu đồng ý: "Mấy việc nhỏ tôi tự xử lý nhé?"
Từ Xuyên: "Được."
Trong lúc nói chuyện, họ tiến vào bếp.
Từ Tiểu Lai luôn chăm chú quan sát lão Dư.
Khi lão Dư đưa tay lau bụi trên bếp, nàng không biết cha mẹ có cảm giác gì, nhưng lòng nàng thót lên.
Nhìn thấy lão Dư vẫn đứng vững trước mặt, cho đến khi tay ông ấy rời khỏi bếp, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhìn sang cha mẹ, hai người cũng có vẻ mặt giống hệt nàng.
Ừ, yên tâm rồi, mọi người đều như nhau.
Từ Xuyên khẽ ho một tiếng, "Lão Dư, bếp không cần sửa đâu."
Lão Dư ngạc nhiên: "Sao vậy? Bếp này trông cũng cũ kỹ lắm rồi."
Từ Xuyên: "Giữ lại một chút dáng vẻ xưa cũ, có phong vị riêng."
Thật ra, lý do chính là sợ phá hỏng phong thủy của căn bếp xuyên không.
Chuyện này quả thật rất huyền diệu.
Lão Dư làm nghề sửa nhà bao nhiêu năm, cũng gặp đủ loại chủ nhà kỳ lạ, yêu cầu của Từ Xuyên đối với ông ấy chỉ là chuyện nhỏ.
"Được, các vị thích là được."
Lão Dư đi quanh tường một vòng, cuối cùng dừng lại trước một chỗ được che bằng hai tấm bao đựng phân đạm.
Ông ấy vén lên: "Ồ, ở đây có cái cửa này."
Cả nhà họ Từ thật sự không ngờ rằng ở đó lại có một cái cửa, chủ yếu là họ không nghĩ sẽ có thêm một lối ra.
Từ Tiểu Lai tiến lên, cái cửa này khá nhỏ, cao chỉ khoảng 1 mét rưỡi, rộng chừng 80 phân.
Nàng nhớ lại lúc ở cổ đại, chỗ này toàn là củi chất đống, quả thật không phát hiện ra có lối đi bí mật này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.