Nhà Tôi Thông Cổ Đại! Kinh Doanh Xuyên Thời Không Siêu Kiếm Lời
Chương 31:
Gia Gia Nha
14/10/2024
Mậu ca nhi hoàn hồn, do dự mấy giây, rồi nói: "A tỷ, nhà mình... sau này không phải uống gió Tây Bắc chứ?"
Cậu còn quay sang nhìn Trình Lan Thanh và Từ Xuyên để xác nhận.
Từ Tiểu Lai dở khóc dở cười.
Trình Lan Thanh và Từ Xuyên bàn bạc một hồi, thấy rằng Mậu ca nhi quả thực đã lớn, ở thời cổ đại, vài năm nữa cậu đã có thể lấy vợ rồi.
Vì vậy, bây giờ nên cho đứa trẻ biết một chút về những thay đổi, nếu không sau này khi gia đình có thay đổi lớn hơn sẽ khó giải thích hơn.
"Mậu ca nhi, cha nương có thể nói với con rằng, nhà mình đủ khả năng sống cuộc sống như thế này."
Mậu ca nhi vẫn còn mơ màng.
"Đi thôi, đến tửu lâu rồi chúng ta sẽ nói kỹ hơn." Trình Lan Thanh ôm lấy đôi vai gầy của đứa nhỏ.
Mậu ca nhi muốn nói gì đó nhưng rồi lại gật đầu, theo sau họ.
Tuân ca nhi thì không có nhiều suy nghĩ như vậy, vì cậu còn nhỏ, nghe nói có thể đến tửu lâu lớn ăn cơm thì mừng rỡ đến muốn bay lên trời, nhảy nhót tung tăng suốt quãng đường, chú ý hết mọi thứ trên con phố nhộn nhịp.
Ngay cả khi Từ Tiểu Lai và Từ Xuyên nói chuyện, cậu cũng không nghe thấy.
"Cha, cha với mẹ định nói gì thế?" Nàng muốn biết để còn nắm bắt mức độ mà phụ giúp.
Từ Xuyên đáp: "Tiết lộ chút cho chúng biết nhà mình có chút tiền, sau này định làm ít việc buôn bán nhỏ để khích lệ nó học hành chăm chỉ hơn."
Từ Tiểu Lai ra dấu tay "OK", "Hiểu rồi."
Tửu lâu lớn nhất ở Thịnh Kinh được gọi là Vọng Viễn Lâu, hỏi thăm một chút ai cũng biết.
Từ Tiểu Lai từ xa đã thấy tòa tửu lâu rộng lớn bằng cả mấy cửa hàng người khác cộng lại, không khỏi cảm thán: "Danh bất hư truyền."
Họ bước vào, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, tiểu nhị rất niềm nở: "Các vị ngồi đại sảnh hay là phòng riêng?"
Từ Tiểu Lai đáp: "Phòng riêng."
Tiểu nhị ngạc nhiên nhìn họ một cái.
Một là, không ngờ gia đình này trông không có vẻ giàu có lại chọn phòng riêng.
Thứ hai, người lên tiếng đầu tiên lại không phải là đàn ông trong nhà mà là một tiểu cô nương.
Tiểu nhị liếc nhìn về phía Từ Xuyên để xin ý kiến.
Từ Xuyên đành lên tiếng: "Nghe theo tiểu cô nương nhà ta."
Cổ nhân thật là, nữ nhân làm chủ thì đã sao chứ?
Nhưng, tiểu nhị nhanh chóng phản ứng lại, lập tức học được bài.
Lúc chọn món, hắn hỏi Từ Tiểu Lai.
"Tiểu cô nương, muốn ăn món gì? Vọng Viễn Lâu của chúng ta là tửu lâu lớn nhất Thịnh Kinh, nhiều món ngon lắm!"
Từ Tiểu Lai lần này hài lòng, ánh mắt hiện lên vẻ "tiểu tử này còn dạy được."
Nhà họ mỗi khi ra ngoài ăn, mọi việc đều do nàng lo liệu, cha mẹ chỉ việc ăn là đủ.
Cậu còn quay sang nhìn Trình Lan Thanh và Từ Xuyên để xác nhận.
Từ Tiểu Lai dở khóc dở cười.
Trình Lan Thanh và Từ Xuyên bàn bạc một hồi, thấy rằng Mậu ca nhi quả thực đã lớn, ở thời cổ đại, vài năm nữa cậu đã có thể lấy vợ rồi.
Vì vậy, bây giờ nên cho đứa trẻ biết một chút về những thay đổi, nếu không sau này khi gia đình có thay đổi lớn hơn sẽ khó giải thích hơn.
"Mậu ca nhi, cha nương có thể nói với con rằng, nhà mình đủ khả năng sống cuộc sống như thế này."
Mậu ca nhi vẫn còn mơ màng.
"Đi thôi, đến tửu lâu rồi chúng ta sẽ nói kỹ hơn." Trình Lan Thanh ôm lấy đôi vai gầy của đứa nhỏ.
Mậu ca nhi muốn nói gì đó nhưng rồi lại gật đầu, theo sau họ.
Tuân ca nhi thì không có nhiều suy nghĩ như vậy, vì cậu còn nhỏ, nghe nói có thể đến tửu lâu lớn ăn cơm thì mừng rỡ đến muốn bay lên trời, nhảy nhót tung tăng suốt quãng đường, chú ý hết mọi thứ trên con phố nhộn nhịp.
Ngay cả khi Từ Tiểu Lai và Từ Xuyên nói chuyện, cậu cũng không nghe thấy.
"Cha, cha với mẹ định nói gì thế?" Nàng muốn biết để còn nắm bắt mức độ mà phụ giúp.
Từ Xuyên đáp: "Tiết lộ chút cho chúng biết nhà mình có chút tiền, sau này định làm ít việc buôn bán nhỏ để khích lệ nó học hành chăm chỉ hơn."
Từ Tiểu Lai ra dấu tay "OK", "Hiểu rồi."
Tửu lâu lớn nhất ở Thịnh Kinh được gọi là Vọng Viễn Lâu, hỏi thăm một chút ai cũng biết.
Từ Tiểu Lai từ xa đã thấy tòa tửu lâu rộng lớn bằng cả mấy cửa hàng người khác cộng lại, không khỏi cảm thán: "Danh bất hư truyền."
Họ bước vào, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, tiểu nhị rất niềm nở: "Các vị ngồi đại sảnh hay là phòng riêng?"
Từ Tiểu Lai đáp: "Phòng riêng."
Tiểu nhị ngạc nhiên nhìn họ một cái.
Một là, không ngờ gia đình này trông không có vẻ giàu có lại chọn phòng riêng.
Thứ hai, người lên tiếng đầu tiên lại không phải là đàn ông trong nhà mà là một tiểu cô nương.
Tiểu nhị liếc nhìn về phía Từ Xuyên để xin ý kiến.
Từ Xuyên đành lên tiếng: "Nghe theo tiểu cô nương nhà ta."
Cổ nhân thật là, nữ nhân làm chủ thì đã sao chứ?
Nhưng, tiểu nhị nhanh chóng phản ứng lại, lập tức học được bài.
Lúc chọn món, hắn hỏi Từ Tiểu Lai.
"Tiểu cô nương, muốn ăn món gì? Vọng Viễn Lâu của chúng ta là tửu lâu lớn nhất Thịnh Kinh, nhiều món ngon lắm!"
Từ Tiểu Lai lần này hài lòng, ánh mắt hiện lên vẻ "tiểu tử này còn dạy được."
Nhà họ mỗi khi ra ngoài ăn, mọi việc đều do nàng lo liệu, cha mẹ chỉ việc ăn là đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.