Nhà Tôi Thông Cổ Đại! Kinh Doanh Xuyên Thời Không Siêu Kiếm Lời
Chương 9:
Gia Gia Nha
14/10/2024
Từ Tiểu Lai nhìn quanh một vòng, chắc chắn thêm lần nữa, "Đây chính là căn nhà mà ông nội mua."
Trình Lan Thanh suy nghĩ một lát rồi nói: "Con nói xem, chúng ta xuất hiện ở đây là vô tình hay đã có danh phận gì?"
Vấn đề này họ thật sự không biết.
Từ Tiểu Lai nói: "Con không có ký ức gì về nơi này."
Từ Xuyên: "Cha cũng không có."
Hai người cùng nhìn về phía Trình Lan Thanh.
Trình Lan Thanh liếc họ: "Hai người đều không có, sao mẹ lại có được?"
Vậy là ba người bọn họ chẳng khác nào người mù, chẳng biết gì cả.
Không biết thì đi tìm.
"Có khi trong căn nhà này có manh mối." Từ Xuyên thì thầm.
Trình Lan Thanh bất đắc dĩ: "Không cần hạ giọng. Vừa rồi chúng ta nói chuyện bình thường cũng không ai xuất hiện, căn nhà này có lẽ chỉ có ba người chúng ta. Nếu thật sự có ai khác, họ đã phát hiện ra từ lâu rồi, đâu phải chờ tới bây giờ?"
Từ Tiểu Lai cười lớn.
Từ Xuyên gãi đầu.
Khi họ đang định khám phá ngôi nhà, ngoài cổng bỗng vang lên một tiếng gọi lạ lẫm.
"Tiểu Lai, Tiểu Lai!"
Cả nhà ba người nhìn nhau, lập tức đứng hình.
Từ Tiểu Lai tròn mắt, không dám lên tiếng.
Nàng chỉ vào mình, dùng khẩu hình hỏi: Con à?
Cả nhà không ai dám động đậy.
Nhưng người ngoài cổng vẫn gọi, thậm chí còn bắt đầu gõ cửa.
Hiện tại họ không muốn bị chú ý, bởi cả ba đều không có ký ức gì.
"Ngoài kia gọi người, nếu trong nhà có ai thì chắc đã ra rồi, có lẽ người ta gọi Tiểu Lai ý là gọi con đấy." Trình Lan Thanh vừa nói vừa đẩy con gái.
Từ Tiểu Lai cũng nghĩ như vậy.
Nhưng tại sao chứ, tại sao chỉ gọi mình nàng mà không gọi cha mẹ?
Nàng vẫn còn là một đứa trẻ mà đã phải đối mặt với người cổ đại sao?
Từ Xuyên trực tiếp nắm lấy vai Từ Tiểu Lai, đẩy nàng tới cổng sân.
Con gái bây giờ nhẹ như một con gà con, quá gầy gò.
Từ Tiểu Lai quay đầu lườm cha một cái, nàng vẫn muốn chần chừ một chút.
Từ Xuyên ho khan hai tiếng.
"Mau lên đi." Trình Lan Thanh kéo Từ Xuyên đứng sau cánh cửa.
Từ Tiểu Lai: …
Hai người một người nhìn trời, một người nhìn đất, không ai nhìn nàng.
Lời của Lỗ Tấn nói không sai, con người sống là phải dựa vào chính mình, ngay cả cha mẹ cũng không đáng tin.
Từ Tiểu Lai bị đẩy lên sân khấu.
Nhưng khi đối mặt với vấn đề, nàng không hề sợ.
Cũng giống như khi nàng đi thi, những kỳ thi bình thường nàng chỉ đối phó, nhưng đến kỳ thi quan trọng thì nàng lại làm rất tốt, đúng là ngựa đen.
Từ Tiểu Lai tổng kết kinh nghiệm rằng, gặp chuyện thì không được sợ.
Vậy nên, lúc này, nàng vô thức thể hiện biểu cảm thích hợp nhất.
"Đến đây." Từ Tiểu Lai mở cửa.
Ngoài cửa là một cô gái cao tầm bằng nàng.
Trình Lan Thanh suy nghĩ một lát rồi nói: "Con nói xem, chúng ta xuất hiện ở đây là vô tình hay đã có danh phận gì?"
Vấn đề này họ thật sự không biết.
Từ Tiểu Lai nói: "Con không có ký ức gì về nơi này."
Từ Xuyên: "Cha cũng không có."
Hai người cùng nhìn về phía Trình Lan Thanh.
Trình Lan Thanh liếc họ: "Hai người đều không có, sao mẹ lại có được?"
Vậy là ba người bọn họ chẳng khác nào người mù, chẳng biết gì cả.
Không biết thì đi tìm.
"Có khi trong căn nhà này có manh mối." Từ Xuyên thì thầm.
Trình Lan Thanh bất đắc dĩ: "Không cần hạ giọng. Vừa rồi chúng ta nói chuyện bình thường cũng không ai xuất hiện, căn nhà này có lẽ chỉ có ba người chúng ta. Nếu thật sự có ai khác, họ đã phát hiện ra từ lâu rồi, đâu phải chờ tới bây giờ?"
Từ Tiểu Lai cười lớn.
Từ Xuyên gãi đầu.
Khi họ đang định khám phá ngôi nhà, ngoài cổng bỗng vang lên một tiếng gọi lạ lẫm.
"Tiểu Lai, Tiểu Lai!"
Cả nhà ba người nhìn nhau, lập tức đứng hình.
Từ Tiểu Lai tròn mắt, không dám lên tiếng.
Nàng chỉ vào mình, dùng khẩu hình hỏi: Con à?
Cả nhà không ai dám động đậy.
Nhưng người ngoài cổng vẫn gọi, thậm chí còn bắt đầu gõ cửa.
Hiện tại họ không muốn bị chú ý, bởi cả ba đều không có ký ức gì.
"Ngoài kia gọi người, nếu trong nhà có ai thì chắc đã ra rồi, có lẽ người ta gọi Tiểu Lai ý là gọi con đấy." Trình Lan Thanh vừa nói vừa đẩy con gái.
Từ Tiểu Lai cũng nghĩ như vậy.
Nhưng tại sao chứ, tại sao chỉ gọi mình nàng mà không gọi cha mẹ?
Nàng vẫn còn là một đứa trẻ mà đã phải đối mặt với người cổ đại sao?
Từ Xuyên trực tiếp nắm lấy vai Từ Tiểu Lai, đẩy nàng tới cổng sân.
Con gái bây giờ nhẹ như một con gà con, quá gầy gò.
Từ Tiểu Lai quay đầu lườm cha một cái, nàng vẫn muốn chần chừ một chút.
Từ Xuyên ho khan hai tiếng.
"Mau lên đi." Trình Lan Thanh kéo Từ Xuyên đứng sau cánh cửa.
Từ Tiểu Lai: …
Hai người một người nhìn trời, một người nhìn đất, không ai nhìn nàng.
Lời của Lỗ Tấn nói không sai, con người sống là phải dựa vào chính mình, ngay cả cha mẹ cũng không đáng tin.
Từ Tiểu Lai bị đẩy lên sân khấu.
Nhưng khi đối mặt với vấn đề, nàng không hề sợ.
Cũng giống như khi nàng đi thi, những kỳ thi bình thường nàng chỉ đối phó, nhưng đến kỳ thi quan trọng thì nàng lại làm rất tốt, đúng là ngựa đen.
Từ Tiểu Lai tổng kết kinh nghiệm rằng, gặp chuyện thì không được sợ.
Vậy nên, lúc này, nàng vô thức thể hiện biểu cảm thích hợp nhất.
"Đến đây." Từ Tiểu Lai mở cửa.
Ngoài cửa là một cô gái cao tầm bằng nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.