Chương 6: Ngày thứ sáu ở trường mẫu giáo
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
14/02/2022
ứ sáu ở trường mẫu giáo.
Tác giả: Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục.
Edit: wingwy.
Beta: Ngọc.
============
Mua bánh bao nhân trứng sữa?
Muốn mua bánh bao nhân trứng sữa của cậu á?
Bánh bao trứng sữa của cậu cũng có thể bán lấy tiền hả?
Đầu tiên cậu cảm thấy đây là một chuyện tốt, sau đó nghĩ ngay đến thân phận của mình, cậu không phải người ngoài, là hiệu trưởng trường mẫu giáo Hồng Tinh, mấy đứa nhỏ ăn nhiều thêm hai cái bánh bao sữa vàng đã thu tiền... thế này hình như không tốt cho lắm.
Vì vậy cậu nghĩ gì nói nấy: "Này, không cần trả tiền đây, buổi trưa em làm nhiều thêm cái cái cho O'Neill ăn là được."
Lâm Lâm nói: "Không phải cho O'Neill ăn."
Hứa Ý kinh ngạc hỏi: "Vậy thì cho ai?"
Lâm Lâm đáp: "Em trai của O'Neill, Nemo."
Nemo?
Hứa Ý nhớ tới trong tài liệu có nói O'Neill có đứa em trai hai tuổi.
Cậu hỏi: "Nemo cũng thích ăn bánh bao nhân trứng sữa?"
"Đúng vậy."
"Nhưng bé nó ăn được bánh bao nhân trứng sữa ở đâu?" Hứa Ý đâu có quen Nemo nhở.
Lâm Lâm nói: "O'Neill cho, ngày hôm qua O'Neill ăn được một miếng bánh bao trứng sữa thì bọc về nhà, bẹp bẹp mang đến trước mặt Nemo khoe khoang, keo kiệt bủn xỉn mà cho Nemo nếm thử một miếng, Nemo thì ăn một miếng đã nghiện, chị không thể làm gì khác hơn là qua đây mua."
O'Neill thế mà lại giấu một miếng bánh bao trứng sữa bọc về nhà, không nhìn ra O'Neill là một bé boy tâm cơ đấy, HỨa Ý cười nói: "Vậy cũng không cần mua đâu, em làm nhiều thêm hai cái cho mọi người là được."
Lâm Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Hay là làm năm đi!"
"Năm?" Phí tổn cho năm cái có hơi nhiều.
Lâm Lâm ngượng ngùng nói: "Chị và ông xã cũng muốn nếm thử bánh bao nhân trứng sữa."
Hứa Ý có hơi kinh ngạc mà nhìn Lâm Lâm, bánh bao nhân trứng sữa của cậu ăn ngon thế à?
Mấy bé tinh tế thích ăn.
Người lớn tinh tế cũng thích ăn luôn?
Lâm Lâm cười gượng nói: "Hiệu trưởng Hứa Ý, cậu giúp chị làm năm cái nha!"
Hứa Ý chần chừ một chút.
Lâm Lâm nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Chị trả tiền cho cậu."
"Không cần trả tiền đâu, làm nhiều hơn năm cái cũng không có vấn đề gì."
"Nhất định phải trả tiền." Lâm Lâm kiên quyết nói.
Hứa Ý ngượng ngùng nói: "Không cần, năm cái thôi mà, cũng không nhiều."
"Năm cũng phải trả tiền, cậu yên tâm, chị đi hỏi giá thị trường một chút, chứng ta nhất định phải công bằng công chính mà giao dịch, quyết định vậy ha, ai da, chị đến giờ làm việc rồi, không nói chuyện với cậu nữa, đừng quên làm cho chị năm cái bánh bao nhân trứng sữa nha, làm phiền rồi." Lâm Lâm nói xong, đã vội vã đi theo những phụ huynh khác ra khỏi trường mẫu giáo Hồng Tinh.
Hứa Ý đứng tại chỗ bất đắc dĩ cười, nhìn cổng trường tự động đóng lại, cậu không xoắn xoắn xuýt chuyện bánh bao trứng sữa nữa, trái lại nhìn về phái mấy bé con.
Trải qua một ngày ở chung, mấy né nhỏ đã quen thuộc với Hứa Ý rồi.
Hứa Ý cũng bắt đầu lên lớp, cậu từ trong các bản giáo án trong quang não hiểu được, lớp mầm trường mẫu giáo Hồng Tinh có các loại chương trình học như kiểm tra buổi sáng, thể dục buổi sáng, hát nhạc thiếu nhi, đếm số kể chuyện cổ tích.
Lúc đầu rất nhiều chương trình học đều do người máy giúp đỡ hoàn thành, các giáo viên nhà trẻ tinh tế đều rất thoải mái, nhưng mà bây giờ trường mẫu giáo Hồng Tinh không có gì cả, hiệu trưởng cậu đây chỉ có thể tự lực cánh sinh rồi.
Từng phần kiểm tra vẻ mặt, nhiệt độ cơ thể, cổ họng cùng các bộ vị cơ thể, xác định mấy đứa nhỏ không có chuyện gì, kế tiếp vô cùng vụng về mang mấy bé nhảy thể dục buổi sáng.
Chuyện duy nhất cậu có thể làm thành thạo là kể chuyện cổ tích, mấy bé cũng không soi mói điểm xấu của cậu, cả buổi sáng đều chơi rất vui vẻ.
Gần tới buổi trưa cậu lại tự mình làm cơm cho mấy bé, không có ai giúp cậu trông mấy đứa nhỏ, cậu mang mấy bé tới phòng ăn, một bên có thể năng cao kiến thức của mấy abnj nhỏ, một bên cũng có thể làm xong thức ăn ngon, vì vậy cậu hỏi: "Mấy bạn nhỏ ơi, các con còn muốn ăn bánh bao thơm thơm không?"
Mấy bé cùng kêu lên, nói: "Muốn!"
Hứa Ý cười nói: "Vậy giờ hiệu trưởng làm cho các con, có được không?"
Mấy bé con cùng nhau gật đầu: "Được."
"Vậy các con có muốn xem hiệu trưởng làm bánh bao thơm thơm bằng cách nào không?"
"Muốn!"
"Hiệu trưởng làm cho các con xem, có được không?"
"Được!"
Hứa Ý trực tiếp để các loại nguyên liệu bột mì, sữa bột, bơ, cream sữa lên bàn ăn trẻ con, một bên làm bánh bao nhân trứng sữa, vừa giới thiệu cách làm cho mấy bé.
Cậu cố ý dùng động tác khoa trương cũng giọng nói trầm bổng hấp dẫn các bé, từ bánh bao nhân trứng sữa kẻ thành một câu chuyện cổ dễ thương quanh co, mấy bé đều nghe tới mê li.
Cứ như vậy Hứa Ý thuận lợi làm xong bánh bao nhân trứng sữa, đồng thời cũng chăm sóc tốt mấy bé con, nói tiếp: "Bỏ vào lồng hấp rồi hấp chừng mười lăm phút, chúng ta có thể ăn rồi."
Mấy bé con hoan hô mà học theo Hứa Ý: "Có thể ăn ròi!"
Sau mười lăm phút, một lồng bánh bao nhân trứng sữa trăng trắng mầm mập đã hoàn thành, có các loại hình dạng động vật như chim cánh cụt, thỏ nhỏ, trâu nhỏ, heo nhỏ, Hứa Ý cho mỗi bé một con.
Mấy bạn nhỏ mỹ mãn ăn hết.
Hứa Ý hỏi: "Ăn no chưa?"
Mấy bé đồng thanh đáp: "Ăn no."
Hứa Ý ấm giọng hỏi: "Vậy chúng ta tản bộ một chút rồi đi ngủ một giấc có được không?"
Mấy bé con hết sức ngoan mà đồng ý: "Được."
Hứa Ý mang mấy bé đi dạo trong bãi tập tiêu cơm một chút.
Ngày hôm nay cậu không có chuyện gấp hay quan trọng gì, nghỉ ngơi ngủ một giấc giống như mấy đứa nhỏ, sau khi tỉnh lại rót nước cắt trái cây cho mấy bé, tự mình chơi cầu trượt cùng mấy bé một hồi, đã đến giờ tan học.
Các phụ huynh lục tục đến đón mấy bạn nhỏ.
Cậu tiện thể đưa cho Lâm Lâm một cái cà mèn.
Lâm Lâm mở ra xem, bên trong nằm năm con heo nhỏ hoạt hình trăng trắng mầm mập, có mũi có mắt, y như thật vậy, dáng vẻ ngây ngô muốn vẹo một cái, chị không khỏi mỉm cười, nói: "Hiệu trưởng Hứa Ý, cậu làm tốt ghê."
Hứa Ý cười nói: "Chỉ là lừa mấy bé chơi đùa thôi."
Lâm Lâm nói: "Cậu quá khiêm tốn rồi, thực sự làm rất tốt."
Hứa Ý nhàn nhạt cười.
Lâm Lâm hài lòng đậy lại cà mèn, điều khiển quang não một cái.
Hứa Ý nghe thấy quang não trên cổ tay phát ra âm thanh thông báo tiếng tiền xu động vào nhau "leng keng".
Mười đồng tiền vào tài khoản.
Cậu nhìn về phía Lâm Lâm.
Lâm Lâm nói: "Chị hỏi giá thị trường một chút rồi, bánh bao nhân ngọt đều là hai tinh tệ một cái, bánh bao nhân trứng sữa này của chúng ta cũng hai tinh tệ một cái, có được không?"
Quá có thể chứ!
Hứa Ý nói: "Chị Lâm, chị thực sự quá khách sáo rồi."
"Buôn bán công bằng mà, được rồi, hiệu trưởng Hứa Ý,làm phiền em rồi, bọn chị đi đây."
"Hẹn gặp lại."
"Hiệu trưởng, mai gặp lại nha." O'Neill phất tay với Hứa Ý.
Nhìn bọn họ đi ra cồng trường, Hứa Ý chọt nhớ tới cái gì, nhanh chóng nhắc nhở một câu: "À chị Lâm, bánh bao trứng sữa lạnh rồi, hâm lại một chút ăn ngon hơn."
"Được, cảm ơn hiệu trưởng." Giọng của chị Lâm từ trong thấp thoáng cây xanh truyền tới.
Hứa Ý đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Lâm Lâm cùng O'Neill nữa.
Cậu cúi đầu nhìn về quang não.
Màn hình hiện lên: Nhận được 10 tinh tệ.
Mười tinh tệ!
Cậu thế mà lại nhận được 10 tinh tệ!
Là phần thu nhập đầu tiên cậu kiến được, từ khi cậu xuyên đến nơi này.
Làm người ta kích động lẫn cảm động!
Khoảng cách với nhà tù tai ương của tinh tế lại xa thêm mười đồng tiền, nhịn không được lý tưởng hóa mà tưởng tượng, nếu có hai mươi người mua bánh bao nhân trứng sữa của cậu.
Không phải.
Chỉ cần 16.5 người mua bánh bao trứng sữa của cậu, chỉ cần 16.5 người mua, cậu có thể miễn đi tù ngục tai ương rồi.
Nhưng mà, toàn bộ nhà trẻ Hồng Tinh chỉ có chín bé, hơn nữa cả nhà Lâm Lâm chỉ là nếm thử một chút mà thôi, cho nên. khỏi nằm mơ đi.
Cậu trong chớp mắt thanh tỉnh lại, vẫn là đàng hoàng chăm sóc mấy bé thôi, cậu lại đi vào phòng bếp một lần nữa, muốn làm chút gì đó.
Trong phòng bếp rỗng tuếch.
Xem ra cần phải đi mua sắm một ít, nếu không...mấy bé nhỏ cũng không được ăn.
Cậu lại liếc mắt nhìn số dư trong quang não, cắn răng, coi như ở tương lai nhà tù tai ương của tinh tế đang chờ đợi cậu, cũng phải bụng no rượu say, nếu không thì thiệt thòi lắm.
Vì thế cậu sửa sang sơ qua rồi đi ra khỏi trường mẫu giáo Hồng Tinh.
Đây là lần đầu tiên cậu đi ra bên ngoài trường mẫu giáo Hồng Tinh kể từ khi cậu xuyên việt tới, sau cỡ hai ba phút đi bộ đã thấy vài tòa kiến trức nhà cửa.
Những kiến trúc phòng ốc này không khác với trên địa cầu lắm.
Trên đường còn có xe tinh tế công cộng cùng xe tinh tế tư gia lui tới, có điều những phương tiện giao thông này chẳng liên quan tới một đứa nghèo khó như cậu.
Cậu dựa vào hai cái chân dài bước về phía trước, vừa đi vừa quan sát cảnh tượng khắp nơi, đi hơn mười phút, thấy được một khu nhà trẻ, nhà trẻ này từ cổng trường, sân, rồi đến kiến trúc phòng học, khắp chốn đều là xa hoa không gì sánh được, nếu so sánh, nhà trẻ Hồng Tinh của cậu vừa xập xệ vừa hoang phế lại thảm thương.
Quan trọng nhất là trong nhà trẻ này có rất nhiều bạn học.
Nhất định kiếm rất nhiều tiền!
Nếu cậu kế thừa được một khu nhà trẻ như vậy, nửa phút đã trả hết nợ, cũng không cần mỗi ngày lo lắng điều kiện trong nhà tù tai ương quá kém như hiện tại.
Ai!
Không nên nghĩ nữa!
Không có cái số kia đâu!
Cậu dời tầm mắt khỏi nhà trẻ, tiếp tục đi tới phía trước, đi thêm hơn mười phút, dường như đi vào một khu vực phồn hoa.
Lầu cao chót vót, đoàn người di chuyển, tinh hạm cùng phi thuyền bay trên bầu trời càng nối liền không dứt, các loại quảng cáo tiết kiệm tài nguyên xoay tít trước mắt.
Cậu lúc này mới có một loại cảm giác ở thời đại tinh tế.
Cậu đứng tại chỗ quan sát một lúc lâu, rất nhiều thứ cậu đều không hiểu, lúc đầu cậu cũng không có nhận thức gì đối với khoa học kỹ thuật, sau khi mù quáng mà bùi ngùi một chốc, cất bước đi vào một khu thương mại.
Lượng người trong khu thương mại ở mức thường.
Trên đường cậu mò đường mà đi, đi tới siêu thị sinh hoạt, đập vào mắt cậu là từng hàng dịch dinh dưỡng, vị gốc, vị hoa quả, vị thịt bò các loại đều có.
Có rất nhiều khách hàng đang chọn dịch dinh dưỡng, xem bộ rất được chào đón.
Nhưng cậu thực sự không có hứng thú gì đối với thứ đồ dịch dinh dưỡng này, cậu tiếp tục đi tới phía trước, xuyên qua từng gia hàng lòe loẹt, cuối cùng cũng đi tới khu rau củ, hoa quả cùng hải sản. . truyện kiếm hiệp hay
Hoa quả tươi sinh ra ở nơi này không khác lắm với trên Trái Đất, bọn họ dựa theo khác biệt về chất lượng, ngay ngắn mà trưng bày ở gian hàng có trí năng điều hòa nhiệt độ chờ người mua.
Có điều thật sự có ít người chọn mua.
Khách hàng hình như thích thức ăn trên kệ thành phẩm bên cạnh gian hàng này hơn, tỷ như vịt nướng, như gà chiên giòn, như hamburger, khoai tây chiên các loại, người hơi có chút tiền mua về hâm một chút là có thể ăn, đơn giản mau lẹ.
Cậu cũng muốn mua loại thức ăn nhanh này, nhưng cậu quá nghèo, trong tay chỉ hơn hai ngàn tinh tệ, ngay cả tiền để mua bánh mì trẻ em cũng sữa tươi trẻ em cũng không đủ, vẫn là thành thật mua nguyên liệu nấu ăn, tốn chút thời giờ làm cho mấy bé con ăn, đang nghĩ như vậy, quang não của cậu vang lên.
Là tin nhắn Lâm Lâm gửi tới.
Lâm Lâm: "Hiệu trưởng Hứa Ý, ngày mai làm thêm có tụi chị mười cái bánh bao nhân trứng sữa, được không?"
Làm thêm mười cái?
Sao lại làm mười cái?
Không đợi Hứa Ý trả lời lại, quang não "tít tít tít" vang lên không ngừng, cậu bình tĩnh nhìn lại, là phụ huynh của mấy đứa nhỏ khác đều ở đây nhắn tin riêng với cậu.
"Hiệu trưởng Hứa Ý, tôi muốn hai mươi bánh bao nhân trứng sữa."
"Tiểu Hứa ơi, nghe nói cậu còn bán bánh bao nhân trứng sữa phải không?"
"Hiệu trưởng Hứa Ý! Bánh bao nhân trứng sữa cậu làm ngon quá!"
"Hiệu trưởng Tiểu Hứa, mười cái bánh bao trứng sữa nha, tôi chuyển cậu hai mươi tinh tệ!"
"Hiệu trưởng Hứa Ý, làm cho nhà tôi mười cái bánh bao nhân trứng sữa nghen!"
"..."
Chín phụ huynh đồng loạt muốn bánh bao nhân trứng sữa!
Đây là tình huống gì thế?
==========
Tác giả có lời tâm sự:
Có bé dễ thương nói, hiệu trưởng Tiểu Hứa có thể mở livestream nấu ăn kiếm tiền gì đó, hiệu trưởng Tiểu Hứa không phải con trai Vân, kỹ năng nấu ăn của con trai Vân là level max, có thể treo người ta lên đánh đồng thời đối phó với tình huống các món ngon, điểm kỹ năng của hiệu trưởng Tiểu Hứa không phải ở nấu ăn, cậu ấy nhiều lắm chỉ có thể coi như cái nghề phụ kiếm chút tiền lẻ thôi, muốn kiếm nhiều tiền còn phải dựa vào nhà trẻ.
(*Con trai Vân trong lời tác giả nói là Vân Thanh, nhân vật chính trong bộ "Toàn vũ trụ đều là fans của tôi".)
Tác giả: Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục.
Edit: wingwy.
Beta: Ngọc.
============
Mua bánh bao nhân trứng sữa?
Muốn mua bánh bao nhân trứng sữa của cậu á?
Bánh bao trứng sữa của cậu cũng có thể bán lấy tiền hả?
Đầu tiên cậu cảm thấy đây là một chuyện tốt, sau đó nghĩ ngay đến thân phận của mình, cậu không phải người ngoài, là hiệu trưởng trường mẫu giáo Hồng Tinh, mấy đứa nhỏ ăn nhiều thêm hai cái bánh bao sữa vàng đã thu tiền... thế này hình như không tốt cho lắm.
Vì vậy cậu nghĩ gì nói nấy: "Này, không cần trả tiền đây, buổi trưa em làm nhiều thêm cái cái cho O'Neill ăn là được."
Lâm Lâm nói: "Không phải cho O'Neill ăn."
Hứa Ý kinh ngạc hỏi: "Vậy thì cho ai?"
Lâm Lâm đáp: "Em trai của O'Neill, Nemo."
Nemo?
Hứa Ý nhớ tới trong tài liệu có nói O'Neill có đứa em trai hai tuổi.
Cậu hỏi: "Nemo cũng thích ăn bánh bao nhân trứng sữa?"
"Đúng vậy."
"Nhưng bé nó ăn được bánh bao nhân trứng sữa ở đâu?" Hứa Ý đâu có quen Nemo nhở.
Lâm Lâm nói: "O'Neill cho, ngày hôm qua O'Neill ăn được một miếng bánh bao trứng sữa thì bọc về nhà, bẹp bẹp mang đến trước mặt Nemo khoe khoang, keo kiệt bủn xỉn mà cho Nemo nếm thử một miếng, Nemo thì ăn một miếng đã nghiện, chị không thể làm gì khác hơn là qua đây mua."
O'Neill thế mà lại giấu một miếng bánh bao trứng sữa bọc về nhà, không nhìn ra O'Neill là một bé boy tâm cơ đấy, HỨa Ý cười nói: "Vậy cũng không cần mua đâu, em làm nhiều thêm hai cái cho mọi người là được."
Lâm Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Hay là làm năm đi!"
"Năm?" Phí tổn cho năm cái có hơi nhiều.
Lâm Lâm ngượng ngùng nói: "Chị và ông xã cũng muốn nếm thử bánh bao nhân trứng sữa."
Hứa Ý có hơi kinh ngạc mà nhìn Lâm Lâm, bánh bao nhân trứng sữa của cậu ăn ngon thế à?
Mấy bé tinh tế thích ăn.
Người lớn tinh tế cũng thích ăn luôn?
Lâm Lâm cười gượng nói: "Hiệu trưởng Hứa Ý, cậu giúp chị làm năm cái nha!"
Hứa Ý chần chừ một chút.
Lâm Lâm nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Chị trả tiền cho cậu."
"Không cần trả tiền đâu, làm nhiều hơn năm cái cũng không có vấn đề gì."
"Nhất định phải trả tiền." Lâm Lâm kiên quyết nói.
Hứa Ý ngượng ngùng nói: "Không cần, năm cái thôi mà, cũng không nhiều."
"Năm cũng phải trả tiền, cậu yên tâm, chị đi hỏi giá thị trường một chút, chứng ta nhất định phải công bằng công chính mà giao dịch, quyết định vậy ha, ai da, chị đến giờ làm việc rồi, không nói chuyện với cậu nữa, đừng quên làm cho chị năm cái bánh bao nhân trứng sữa nha, làm phiền rồi." Lâm Lâm nói xong, đã vội vã đi theo những phụ huynh khác ra khỏi trường mẫu giáo Hồng Tinh.
Hứa Ý đứng tại chỗ bất đắc dĩ cười, nhìn cổng trường tự động đóng lại, cậu không xoắn xoắn xuýt chuyện bánh bao trứng sữa nữa, trái lại nhìn về phái mấy bé con.
Trải qua một ngày ở chung, mấy né nhỏ đã quen thuộc với Hứa Ý rồi.
Hứa Ý cũng bắt đầu lên lớp, cậu từ trong các bản giáo án trong quang não hiểu được, lớp mầm trường mẫu giáo Hồng Tinh có các loại chương trình học như kiểm tra buổi sáng, thể dục buổi sáng, hát nhạc thiếu nhi, đếm số kể chuyện cổ tích.
Lúc đầu rất nhiều chương trình học đều do người máy giúp đỡ hoàn thành, các giáo viên nhà trẻ tinh tế đều rất thoải mái, nhưng mà bây giờ trường mẫu giáo Hồng Tinh không có gì cả, hiệu trưởng cậu đây chỉ có thể tự lực cánh sinh rồi.
Từng phần kiểm tra vẻ mặt, nhiệt độ cơ thể, cổ họng cùng các bộ vị cơ thể, xác định mấy đứa nhỏ không có chuyện gì, kế tiếp vô cùng vụng về mang mấy bé nhảy thể dục buổi sáng.
Chuyện duy nhất cậu có thể làm thành thạo là kể chuyện cổ tích, mấy bé cũng không soi mói điểm xấu của cậu, cả buổi sáng đều chơi rất vui vẻ.
Gần tới buổi trưa cậu lại tự mình làm cơm cho mấy bé, không có ai giúp cậu trông mấy đứa nhỏ, cậu mang mấy bé tới phòng ăn, một bên có thể năng cao kiến thức của mấy abnj nhỏ, một bên cũng có thể làm xong thức ăn ngon, vì vậy cậu hỏi: "Mấy bạn nhỏ ơi, các con còn muốn ăn bánh bao thơm thơm không?"
Mấy bé cùng kêu lên, nói: "Muốn!"
Hứa Ý cười nói: "Vậy giờ hiệu trưởng làm cho các con, có được không?"
Mấy bé con cùng nhau gật đầu: "Được."
"Vậy các con có muốn xem hiệu trưởng làm bánh bao thơm thơm bằng cách nào không?"
"Muốn!"
"Hiệu trưởng làm cho các con xem, có được không?"
"Được!"
Hứa Ý trực tiếp để các loại nguyên liệu bột mì, sữa bột, bơ, cream sữa lên bàn ăn trẻ con, một bên làm bánh bao nhân trứng sữa, vừa giới thiệu cách làm cho mấy bé.
Cậu cố ý dùng động tác khoa trương cũng giọng nói trầm bổng hấp dẫn các bé, từ bánh bao nhân trứng sữa kẻ thành một câu chuyện cổ dễ thương quanh co, mấy bé đều nghe tới mê li.
Cứ như vậy Hứa Ý thuận lợi làm xong bánh bao nhân trứng sữa, đồng thời cũng chăm sóc tốt mấy bé con, nói tiếp: "Bỏ vào lồng hấp rồi hấp chừng mười lăm phút, chúng ta có thể ăn rồi."
Mấy bé con hoan hô mà học theo Hứa Ý: "Có thể ăn ròi!"
Sau mười lăm phút, một lồng bánh bao nhân trứng sữa trăng trắng mầm mập đã hoàn thành, có các loại hình dạng động vật như chim cánh cụt, thỏ nhỏ, trâu nhỏ, heo nhỏ, Hứa Ý cho mỗi bé một con.
Mấy bạn nhỏ mỹ mãn ăn hết.
Hứa Ý hỏi: "Ăn no chưa?"
Mấy bé đồng thanh đáp: "Ăn no."
Hứa Ý ấm giọng hỏi: "Vậy chúng ta tản bộ một chút rồi đi ngủ một giấc có được không?"
Mấy bé con hết sức ngoan mà đồng ý: "Được."
Hứa Ý mang mấy bé đi dạo trong bãi tập tiêu cơm một chút.
Ngày hôm nay cậu không có chuyện gấp hay quan trọng gì, nghỉ ngơi ngủ một giấc giống như mấy đứa nhỏ, sau khi tỉnh lại rót nước cắt trái cây cho mấy bé, tự mình chơi cầu trượt cùng mấy bé một hồi, đã đến giờ tan học.
Các phụ huynh lục tục đến đón mấy bạn nhỏ.
Cậu tiện thể đưa cho Lâm Lâm một cái cà mèn.
Lâm Lâm mở ra xem, bên trong nằm năm con heo nhỏ hoạt hình trăng trắng mầm mập, có mũi có mắt, y như thật vậy, dáng vẻ ngây ngô muốn vẹo một cái, chị không khỏi mỉm cười, nói: "Hiệu trưởng Hứa Ý, cậu làm tốt ghê."
Hứa Ý cười nói: "Chỉ là lừa mấy bé chơi đùa thôi."
Lâm Lâm nói: "Cậu quá khiêm tốn rồi, thực sự làm rất tốt."
Hứa Ý nhàn nhạt cười.
Lâm Lâm hài lòng đậy lại cà mèn, điều khiển quang não một cái.
Hứa Ý nghe thấy quang não trên cổ tay phát ra âm thanh thông báo tiếng tiền xu động vào nhau "leng keng".
Mười đồng tiền vào tài khoản.
Cậu nhìn về phía Lâm Lâm.
Lâm Lâm nói: "Chị hỏi giá thị trường một chút rồi, bánh bao nhân ngọt đều là hai tinh tệ một cái, bánh bao nhân trứng sữa này của chúng ta cũng hai tinh tệ một cái, có được không?"
Quá có thể chứ!
Hứa Ý nói: "Chị Lâm, chị thực sự quá khách sáo rồi."
"Buôn bán công bằng mà, được rồi, hiệu trưởng Hứa Ý,làm phiền em rồi, bọn chị đi đây."
"Hẹn gặp lại."
"Hiệu trưởng, mai gặp lại nha." O'Neill phất tay với Hứa Ý.
Nhìn bọn họ đi ra cồng trường, Hứa Ý chọt nhớ tới cái gì, nhanh chóng nhắc nhở một câu: "À chị Lâm, bánh bao trứng sữa lạnh rồi, hâm lại một chút ăn ngon hơn."
"Được, cảm ơn hiệu trưởng." Giọng của chị Lâm từ trong thấp thoáng cây xanh truyền tới.
Hứa Ý đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Lâm Lâm cùng O'Neill nữa.
Cậu cúi đầu nhìn về quang não.
Màn hình hiện lên: Nhận được 10 tinh tệ.
Mười tinh tệ!
Cậu thế mà lại nhận được 10 tinh tệ!
Là phần thu nhập đầu tiên cậu kiến được, từ khi cậu xuyên đến nơi này.
Làm người ta kích động lẫn cảm động!
Khoảng cách với nhà tù tai ương của tinh tế lại xa thêm mười đồng tiền, nhịn không được lý tưởng hóa mà tưởng tượng, nếu có hai mươi người mua bánh bao nhân trứng sữa của cậu.
Không phải.
Chỉ cần 16.5 người mua bánh bao trứng sữa của cậu, chỉ cần 16.5 người mua, cậu có thể miễn đi tù ngục tai ương rồi.
Nhưng mà, toàn bộ nhà trẻ Hồng Tinh chỉ có chín bé, hơn nữa cả nhà Lâm Lâm chỉ là nếm thử một chút mà thôi, cho nên. khỏi nằm mơ đi.
Cậu trong chớp mắt thanh tỉnh lại, vẫn là đàng hoàng chăm sóc mấy bé thôi, cậu lại đi vào phòng bếp một lần nữa, muốn làm chút gì đó.
Trong phòng bếp rỗng tuếch.
Xem ra cần phải đi mua sắm một ít, nếu không...mấy bé nhỏ cũng không được ăn.
Cậu lại liếc mắt nhìn số dư trong quang não, cắn răng, coi như ở tương lai nhà tù tai ương của tinh tế đang chờ đợi cậu, cũng phải bụng no rượu say, nếu không thì thiệt thòi lắm.
Vì thế cậu sửa sang sơ qua rồi đi ra khỏi trường mẫu giáo Hồng Tinh.
Đây là lần đầu tiên cậu đi ra bên ngoài trường mẫu giáo Hồng Tinh kể từ khi cậu xuyên việt tới, sau cỡ hai ba phút đi bộ đã thấy vài tòa kiến trức nhà cửa.
Những kiến trúc phòng ốc này không khác với trên địa cầu lắm.
Trên đường còn có xe tinh tế công cộng cùng xe tinh tế tư gia lui tới, có điều những phương tiện giao thông này chẳng liên quan tới một đứa nghèo khó như cậu.
Cậu dựa vào hai cái chân dài bước về phía trước, vừa đi vừa quan sát cảnh tượng khắp nơi, đi hơn mười phút, thấy được một khu nhà trẻ, nhà trẻ này từ cổng trường, sân, rồi đến kiến trúc phòng học, khắp chốn đều là xa hoa không gì sánh được, nếu so sánh, nhà trẻ Hồng Tinh của cậu vừa xập xệ vừa hoang phế lại thảm thương.
Quan trọng nhất là trong nhà trẻ này có rất nhiều bạn học.
Nhất định kiếm rất nhiều tiền!
Nếu cậu kế thừa được một khu nhà trẻ như vậy, nửa phút đã trả hết nợ, cũng không cần mỗi ngày lo lắng điều kiện trong nhà tù tai ương quá kém như hiện tại.
Ai!
Không nên nghĩ nữa!
Không có cái số kia đâu!
Cậu dời tầm mắt khỏi nhà trẻ, tiếp tục đi tới phía trước, đi thêm hơn mười phút, dường như đi vào một khu vực phồn hoa.
Lầu cao chót vót, đoàn người di chuyển, tinh hạm cùng phi thuyền bay trên bầu trời càng nối liền không dứt, các loại quảng cáo tiết kiệm tài nguyên xoay tít trước mắt.
Cậu lúc này mới có một loại cảm giác ở thời đại tinh tế.
Cậu đứng tại chỗ quan sát một lúc lâu, rất nhiều thứ cậu đều không hiểu, lúc đầu cậu cũng không có nhận thức gì đối với khoa học kỹ thuật, sau khi mù quáng mà bùi ngùi một chốc, cất bước đi vào một khu thương mại.
Lượng người trong khu thương mại ở mức thường.
Trên đường cậu mò đường mà đi, đi tới siêu thị sinh hoạt, đập vào mắt cậu là từng hàng dịch dinh dưỡng, vị gốc, vị hoa quả, vị thịt bò các loại đều có.
Có rất nhiều khách hàng đang chọn dịch dinh dưỡng, xem bộ rất được chào đón.
Nhưng cậu thực sự không có hứng thú gì đối với thứ đồ dịch dinh dưỡng này, cậu tiếp tục đi tới phía trước, xuyên qua từng gia hàng lòe loẹt, cuối cùng cũng đi tới khu rau củ, hoa quả cùng hải sản. . truyện kiếm hiệp hay
Hoa quả tươi sinh ra ở nơi này không khác lắm với trên Trái Đất, bọn họ dựa theo khác biệt về chất lượng, ngay ngắn mà trưng bày ở gian hàng có trí năng điều hòa nhiệt độ chờ người mua.
Có điều thật sự có ít người chọn mua.
Khách hàng hình như thích thức ăn trên kệ thành phẩm bên cạnh gian hàng này hơn, tỷ như vịt nướng, như gà chiên giòn, như hamburger, khoai tây chiên các loại, người hơi có chút tiền mua về hâm một chút là có thể ăn, đơn giản mau lẹ.
Cậu cũng muốn mua loại thức ăn nhanh này, nhưng cậu quá nghèo, trong tay chỉ hơn hai ngàn tinh tệ, ngay cả tiền để mua bánh mì trẻ em cũng sữa tươi trẻ em cũng không đủ, vẫn là thành thật mua nguyên liệu nấu ăn, tốn chút thời giờ làm cho mấy bé con ăn, đang nghĩ như vậy, quang não của cậu vang lên.
Là tin nhắn Lâm Lâm gửi tới.
Lâm Lâm: "Hiệu trưởng Hứa Ý, ngày mai làm thêm có tụi chị mười cái bánh bao nhân trứng sữa, được không?"
Làm thêm mười cái?
Sao lại làm mười cái?
Không đợi Hứa Ý trả lời lại, quang não "tít tít tít" vang lên không ngừng, cậu bình tĩnh nhìn lại, là phụ huynh của mấy đứa nhỏ khác đều ở đây nhắn tin riêng với cậu.
"Hiệu trưởng Hứa Ý, tôi muốn hai mươi bánh bao nhân trứng sữa."
"Tiểu Hứa ơi, nghe nói cậu còn bán bánh bao nhân trứng sữa phải không?"
"Hiệu trưởng Hứa Ý! Bánh bao nhân trứng sữa cậu làm ngon quá!"
"Hiệu trưởng Tiểu Hứa, mười cái bánh bao trứng sữa nha, tôi chuyển cậu hai mươi tinh tệ!"
"Hiệu trưởng Hứa Ý, làm cho nhà tôi mười cái bánh bao nhân trứng sữa nghen!"
"..."
Chín phụ huynh đồng loạt muốn bánh bao nhân trứng sữa!
Đây là tình huống gì thế?
==========
Tác giả có lời tâm sự:
Có bé dễ thương nói, hiệu trưởng Tiểu Hứa có thể mở livestream nấu ăn kiếm tiền gì đó, hiệu trưởng Tiểu Hứa không phải con trai Vân, kỹ năng nấu ăn của con trai Vân là level max, có thể treo người ta lên đánh đồng thời đối phó với tình huống các món ngon, điểm kỹ năng của hiệu trưởng Tiểu Hứa không phải ở nấu ăn, cậu ấy nhiều lắm chỉ có thể coi như cái nghề phụ kiếm chút tiền lẻ thôi, muốn kiếm nhiều tiền còn phải dựa vào nhà trẻ.
(*Con trai Vân trong lời tác giả nói là Vân Thanh, nhân vật chính trong bộ "Toàn vũ trụ đều là fans của tôi".)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.