Chương 230: Cuối cùng cũng phát hiện
Giang sơn đa tiêu
22/02/2019
Hà Nhạc Nhạc quay đầu không nói gì, Nguyễn Lân mang mặt nạ silicon đứng
phía sau cô thỉnh thoảng đẩy nhẹ xích đu, làm cho cô một lần nữa bay
lên.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, trường sau khi tan học ồn ào náo nhiệt, học sinh sinh viên đi ngang qua xích đu liền chú ý đến hai người kia, thường nhìn nhiều hơn một chút, tuy rằng bầu không khí nhìn qua có chút kỳ quái, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng ── chắc chắn họ là một đôi.
Hoàng hôn mùa thu, ánh mặt trời tắt nắng rất nhanh, ánh nắng chiều rất đẹp lại vội vàng như đi ngang qua nhân gian.
“Được rồi.”
Nguyễn Lân nghe tiếng dừng tay lại.
Hà Nhạc Nhạc đứng lên lấy tai nghe xuống, di động đã hết pin từ lâu.
Xoay người chăm chú nhìn nam nhân cao lớn trước mắt, tình cảm trong đôi mắt như không thể thoát ra khỏi xiềng xích vô hình, trói lấy cô, làm cho cô không thể nhúc nhích, không thể mở miệng.
“đi ăn cơm sao?”
Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, chậm rãi đi về phía khu nhà nhỏ ba tầng xa xa. Nguyễn Lân yên lặng đi theo phía sau cô, đi đến dưới lầu, hắn chuyển mắt nhìn bảng hiệu của khu nhà ── trung tâm hoạt động của sinh viên.
Ở giữa là một câu lạc bộ đang trình diễn nhạc, phòng vũ đạo, phòng chụp ảnh… những gương mặt thanh xuân tươi tắn tinh thần phấn chấn, một đám ngôi sao trường học giàu có tự tin. Hà Nhạc Nhạc dẫn Nguyễn Lân đi từng tầng một, nhìn nhìn, cuối cùng đi lên sân thượng, nhìn xuống màn đêm qua ngọn đèn ở trường học.
“Nguyễn Lân, có thể nói cho em biết, anh rốt cuộc thích em ở điểm nào không?”
Nguyễn Lân đi theo phía sau cô, lấy tay khẽ vuốt mái tóc dài của cô, cuối cùng vẫn đưa tay đút vào túi quần của hắn.
“Em trai của anh cũng đã từng hỏi qua câu hỏi này.”
“... Vậy anh trả lời như thế nào?”
Nguyễn Lân lặng yên không nói.
“Thấy các cô gái dưới lầu không? So sánh với họ, em lại bình thường hơn rất ── ”
Nguyễn Lân chìa tay đặt lên môi cô, “Tất cả những gì của em, anh đều muốn. Vì sao lại là em, vì sao lại không buông tay được, vì sao lại không quên được, vì sao đau đớn muốn nổi điên vẫn muốn em, vì sao.... biết rõ sẽ chọc em tức giận không vui vẫn muốn xuất hiện trước mặt em.”
Hà Nhạc Nhạc nhẹ lui lại nửa bước, xoay mặt đi, Nguyễn Lân lại nắm lấy tay cô đặt lên ngực hắn.
“Bởi vì em không muốn, nhưng nó từ lâu đã là của em.”
Lòng bàn tay truyền tới tiếng tim đập có tiết tấu, qua lỗ tai là lời tuyên bố kiên định của hắn ── ông trời thật sự cho cô một trò đùa lớn.
Sau khi cô yên lặng chấp nhận vận mệnh làm đồ chơi ba tháng, khi cô đối với tình yêu, hôn nhân khôngôm hy vọng gì nữa, vài tên thiên tử con trời lại trước sau nói yêu cô, muốn cô.
Rút tay về, “Tùy anh.”
Bọn họ sớm muộn gì cũng hối hận.
“Đợi chút.” Thấy cô phải đi, Nguyễn Lân vội vàng bắt lấy cánh tay cô.
Hà Nhạc Nhạc đau đến mức hừ nhẹ một tiếng.
“Đây là chuyện gì vậy? Còn nữa, tay trái của em!” Vén tay áo của cô lên nhìn băng gạc trên cánh tay của cô, lông mày Nguyễn Lân nhăn lại một đống.
“không sao.”
“không sao? Em có biết khi em nói hai chữ này sẽ làm anh có ý nghĩ mỗi phút mỗi giây đều đem em trói lại hay không?”
Hà Nhạc Nhạc sửng sốt một chút, giơ hai cổ tay lên trước mặt hắn.
“Em muốn chọc anh tức chết đúng không?” Nguyễn Lân tức giận trừng mắt nhìn cô, nhưng vừa nhìn thấy biểu cảm vừa vô tội vừa bất đắc dĩ của cô, tức giận trong mắt liền biến mất trong chớp mắt, chỉ còn lại thương tiếc cùng yêu thương tràn đầy.
Nhìn đôi mắt của Nguyễn Lân, Hà Nhạc Nhạc than nhẹ trong lòng.
thật ra hắn… là người đơn giản. Thô bạo, mãnh liệt, bá đạo, bướng bỉnh, kiêu ngạo, tùy hứng, đơn thuần, trực tiếp... Nếu như không có ba tháng ở nhà trọ, cô sẽ yêu hắn sao?
Bàn tay ôm lấy cô, khẽ hôn lên môi cô, hôn xong chính hắn lại nở nụ cười trước, “Chưa bao giờ anh nghĩ tới sẽ ở bên ngoài trường quay làm chuyện giống vậy.”
Gương mặt xa lạ, nụ cười giống nhau, hình như bị nụ cười tươi tắn của hắn cuốn hút, cô cũng hơi hơi nhếch khóe miệng lên.
cô không biết. cô nên làm thế nào đây. cô có thể làm gì.
“Trong nhà có thuốc không? anh nhìn thử xem.”
“không cần, em đã thoa thuốc rồi.”
“Nhạc Nhạc ── ”
“Nguyễn Lân! Tay trái em bị thương là tự bản thân làm, vì Quý Tiết mà làm, vì cho hắn biết ép buộc của hắn đối với em so với bị thương càng làm em đau khổ hơn.” Hà Nhạc Nhạc dừng một chút, “anh muốn em cắt luôn tay bên kia sao?”
“... anh thà rằng em chặt đứt tay anh còn hơn.”
Hà Nhạc Nhạc nháy mắt mấy cái, ép nước mắt không biết vì sao lại dâng lên. “Em về đây, xin anh, không cần đi theo nữa.”
một mình trên đường đêm, thật dài thật dài, vì sao vẫn không nhìn thấy vị trí nhà đâu???
Cuối cùng đi đến dưới lầu, Hà Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, lầu 6 vẫn tối thui, Quý Tiết còn chưa trở về? Lẳng lặng lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa, chìa tay sờ lên chốt mở trên vách tường ──
Tay lạnh như băng!
Trong nháy mắt Hà Nhạc Nhạc liền ý thức được mình đụng phải thứ gì!
“Nguyễn Lân! Cứu ── a...” Miệng bị người khác thô bạo che lại, toàn bộ thân thể bị người phía sau ôm lấy.
“không muốn chết liền câm miệng lại!”
Trong lúc giãy dụa Hà Nhạc Nhạc gian nan lấy điện thoại di động ra sức ném về phía cửa sổ!
Binh! Choang! Tiếng vỡ thật lớn vang lên.
“Con mẹ nó! Đánh ngất nó đi!”
không! không cần! Nguyễn Lân! Nguyễn Lân... Quý Tiết... Mục Duy... Sửa...
Trước khi hôn mê, Hà Nhạc Nhạc đột nhiên phát hiện một việc ── cho tới nay, không phải cô từ chối bọn họ, mà chính là… cô sợ hãi bản thân sinh ra ỷ lại với bọn họ.
Nhưng chuyện cô sợ hãi nhất… hình như, đã xảy ra, rồi…
“Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc!”
Giọng của Nguyễn Lân?
“Nguyễn... Lân...”
“Là anh, đã không có việc gì, không sao rồi!”
“Nguyễn Lân...”
“anh ở đây, ở đây, không có việc gì, không sao, ngoan, đừng sợ.”
“Nguyễn Lân!” Nước mắt giàn giụa như mưa.
Thừa nhận đi, mày chính là một người nhát gan, mày vẫn trông ngóng có người bảo vệ có người để mày có thể yếu đuối ỷ lại!
Thời gian lẳng lặng trôi qua, trường sau khi tan học ồn ào náo nhiệt, học sinh sinh viên đi ngang qua xích đu liền chú ý đến hai người kia, thường nhìn nhiều hơn một chút, tuy rằng bầu không khí nhìn qua có chút kỳ quái, nhưng tất cả mọi người đều cho rằng ── chắc chắn họ là một đôi.
Hoàng hôn mùa thu, ánh mặt trời tắt nắng rất nhanh, ánh nắng chiều rất đẹp lại vội vàng như đi ngang qua nhân gian.
“Được rồi.”
Nguyễn Lân nghe tiếng dừng tay lại.
Hà Nhạc Nhạc đứng lên lấy tai nghe xuống, di động đã hết pin từ lâu.
Xoay người chăm chú nhìn nam nhân cao lớn trước mắt, tình cảm trong đôi mắt như không thể thoát ra khỏi xiềng xích vô hình, trói lấy cô, làm cho cô không thể nhúc nhích, không thể mở miệng.
“đi ăn cơm sao?”
Hà Nhạc Nhạc lắc đầu, chậm rãi đi về phía khu nhà nhỏ ba tầng xa xa. Nguyễn Lân yên lặng đi theo phía sau cô, đi đến dưới lầu, hắn chuyển mắt nhìn bảng hiệu của khu nhà ── trung tâm hoạt động của sinh viên.
Ở giữa là một câu lạc bộ đang trình diễn nhạc, phòng vũ đạo, phòng chụp ảnh… những gương mặt thanh xuân tươi tắn tinh thần phấn chấn, một đám ngôi sao trường học giàu có tự tin. Hà Nhạc Nhạc dẫn Nguyễn Lân đi từng tầng một, nhìn nhìn, cuối cùng đi lên sân thượng, nhìn xuống màn đêm qua ngọn đèn ở trường học.
“Nguyễn Lân, có thể nói cho em biết, anh rốt cuộc thích em ở điểm nào không?”
Nguyễn Lân đi theo phía sau cô, lấy tay khẽ vuốt mái tóc dài của cô, cuối cùng vẫn đưa tay đút vào túi quần của hắn.
“Em trai của anh cũng đã từng hỏi qua câu hỏi này.”
“... Vậy anh trả lời như thế nào?”
Nguyễn Lân lặng yên không nói.
“Thấy các cô gái dưới lầu không? So sánh với họ, em lại bình thường hơn rất ── ”
Nguyễn Lân chìa tay đặt lên môi cô, “Tất cả những gì của em, anh đều muốn. Vì sao lại là em, vì sao lại không buông tay được, vì sao lại không quên được, vì sao đau đớn muốn nổi điên vẫn muốn em, vì sao.... biết rõ sẽ chọc em tức giận không vui vẫn muốn xuất hiện trước mặt em.”
Hà Nhạc Nhạc nhẹ lui lại nửa bước, xoay mặt đi, Nguyễn Lân lại nắm lấy tay cô đặt lên ngực hắn.
“Bởi vì em không muốn, nhưng nó từ lâu đã là của em.”
Lòng bàn tay truyền tới tiếng tim đập có tiết tấu, qua lỗ tai là lời tuyên bố kiên định của hắn ── ông trời thật sự cho cô một trò đùa lớn.
Sau khi cô yên lặng chấp nhận vận mệnh làm đồ chơi ba tháng, khi cô đối với tình yêu, hôn nhân khôngôm hy vọng gì nữa, vài tên thiên tử con trời lại trước sau nói yêu cô, muốn cô.
Rút tay về, “Tùy anh.”
Bọn họ sớm muộn gì cũng hối hận.
“Đợi chút.” Thấy cô phải đi, Nguyễn Lân vội vàng bắt lấy cánh tay cô.
Hà Nhạc Nhạc đau đến mức hừ nhẹ một tiếng.
“Đây là chuyện gì vậy? Còn nữa, tay trái của em!” Vén tay áo của cô lên nhìn băng gạc trên cánh tay của cô, lông mày Nguyễn Lân nhăn lại một đống.
“không sao.”
“không sao? Em có biết khi em nói hai chữ này sẽ làm anh có ý nghĩ mỗi phút mỗi giây đều đem em trói lại hay không?”
Hà Nhạc Nhạc sửng sốt một chút, giơ hai cổ tay lên trước mặt hắn.
“Em muốn chọc anh tức chết đúng không?” Nguyễn Lân tức giận trừng mắt nhìn cô, nhưng vừa nhìn thấy biểu cảm vừa vô tội vừa bất đắc dĩ của cô, tức giận trong mắt liền biến mất trong chớp mắt, chỉ còn lại thương tiếc cùng yêu thương tràn đầy.
Nhìn đôi mắt của Nguyễn Lân, Hà Nhạc Nhạc than nhẹ trong lòng.
thật ra hắn… là người đơn giản. Thô bạo, mãnh liệt, bá đạo, bướng bỉnh, kiêu ngạo, tùy hứng, đơn thuần, trực tiếp... Nếu như không có ba tháng ở nhà trọ, cô sẽ yêu hắn sao?
Bàn tay ôm lấy cô, khẽ hôn lên môi cô, hôn xong chính hắn lại nở nụ cười trước, “Chưa bao giờ anh nghĩ tới sẽ ở bên ngoài trường quay làm chuyện giống vậy.”
Gương mặt xa lạ, nụ cười giống nhau, hình như bị nụ cười tươi tắn của hắn cuốn hút, cô cũng hơi hơi nhếch khóe miệng lên.
cô không biết. cô nên làm thế nào đây. cô có thể làm gì.
“Trong nhà có thuốc không? anh nhìn thử xem.”
“không cần, em đã thoa thuốc rồi.”
“Nhạc Nhạc ── ”
“Nguyễn Lân! Tay trái em bị thương là tự bản thân làm, vì Quý Tiết mà làm, vì cho hắn biết ép buộc của hắn đối với em so với bị thương càng làm em đau khổ hơn.” Hà Nhạc Nhạc dừng một chút, “anh muốn em cắt luôn tay bên kia sao?”
“... anh thà rằng em chặt đứt tay anh còn hơn.”
Hà Nhạc Nhạc nháy mắt mấy cái, ép nước mắt không biết vì sao lại dâng lên. “Em về đây, xin anh, không cần đi theo nữa.”
một mình trên đường đêm, thật dài thật dài, vì sao vẫn không nhìn thấy vị trí nhà đâu???
Cuối cùng đi đến dưới lầu, Hà Nhạc Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, lầu 6 vẫn tối thui, Quý Tiết còn chưa trở về? Lẳng lặng lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa, chìa tay sờ lên chốt mở trên vách tường ──
Tay lạnh như băng!
Trong nháy mắt Hà Nhạc Nhạc liền ý thức được mình đụng phải thứ gì!
“Nguyễn Lân! Cứu ── a...” Miệng bị người khác thô bạo che lại, toàn bộ thân thể bị người phía sau ôm lấy.
“không muốn chết liền câm miệng lại!”
Trong lúc giãy dụa Hà Nhạc Nhạc gian nan lấy điện thoại di động ra sức ném về phía cửa sổ!
Binh! Choang! Tiếng vỡ thật lớn vang lên.
“Con mẹ nó! Đánh ngất nó đi!”
không! không cần! Nguyễn Lân! Nguyễn Lân... Quý Tiết... Mục Duy... Sửa...
Trước khi hôn mê, Hà Nhạc Nhạc đột nhiên phát hiện một việc ── cho tới nay, không phải cô từ chối bọn họ, mà chính là… cô sợ hãi bản thân sinh ra ỷ lại với bọn họ.
Nhưng chuyện cô sợ hãi nhất… hình như, đã xảy ra, rồi…
“Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc!”
Giọng của Nguyễn Lân?
“Nguyễn... Lân...”
“Là anh, đã không có việc gì, không sao rồi!”
“Nguyễn Lân...”
“anh ở đây, ở đây, không có việc gì, không sao, ngoan, đừng sợ.”
“Nguyễn Lân!” Nước mắt giàn giụa như mưa.
Thừa nhận đi, mày chính là một người nhát gan, mày vẫn trông ngóng có người bảo vệ có người để mày có thể yếu đuối ỷ lại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.