Chương 305: Dục vọng tham lam vô sỉ
Giang sơn đa tiêu
08/08/2020
Kinh hãi co rúm thân thể lại, Hà Nhạc Nhạc nhìn Nguyễn Lân đang cắn chặt hàm răng, nhìn lại chén đĩa bể nát khắp nơi trên đất, trong lòng mệt mỏi vô cùng.
‘Nhạc Nhạc.... Em coi chính mình là cái gì? Lại coi chúng tôi, là cái gì?’ Ánh mắt Quý Tiết vốn dĩ nhìn về phía Nguyễn Lân chậm rãi chuyển hướng về phía Hà Nhạc Nhạc.
‘Em…’
‘Tìm một chỗ hẻo lánh để ở? Muốn gặp em thì đến? không muốn gặp cũng sẽ không cản trở ánh mắt của bọn anh? Em tự coi mình là một sủng vật có cũng được mà không có cũng không sao hả? Hay là coi bọn anh là một đám khách làng chơi không thể gặp người khác?!!!!’
‘Quý Tiết!’ Mục Duy quát chói tai.
Hà Nhạc Nhạc khiếp sợ nhìn Quý Tiết, câu chất vấn của hắn như kiếm như đao, lần lượt chém vào lòng cô, ‘Em…’
‘Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? A… Đúng vậy, sao tôi có thể quên, Mục Duy, cậu không giống vậy, cậu làm cho cô ấy chấp nhận ai, cô ấy đều chấp nhận, như vậy sao cậu có thể giống chúng tôi chứ! A…’ Hai khuỷu tay chống lên mặt bàn, Quý Tiết bi ai cười khổ đem khuôn mặt giấu vào hai tay.
‘Quý Tiết, em…’ Nhìn mọi người xung quanh, lộ ra gương mặt làm cho người ta mê muội, một đám nam nhân làm cho người ta vừa yêu lại vừa hận, Hà Nhạc Nhạc khẽ cắn môi, chậm rãi mở miệng, ‘Thực sự em hy vọng các anh chính là một đám khách làng chơi.’
‘Nếu như các anh đều là khách làng chơi, em sẽ không vì sự tồn tại của các anh mà vui vẻ, mà trở nên tham lam hơn! sẽ không đến nổi, mỗi ngày trước khi ngủ phải ép bức bản thân nhớ rõ khuôn mặt của các anh, em sợ một ngày nào đó người trước mắt sẽ biến mất! Mỗi ngày, đều phải sống thật cẩn thận trong giấc mộng lúc nào cũng có khả năng sụp đổ, không ngừng cảnh cáo bản thân không được chìm đắm, lại trơ mắt nhìn bản thân càng lún càng sâu mỗi ngày!’
‘… Biết rõ bản thân hèn mọn như thế nào, bình thường như thế nào, lại không thể khống chế được lòng tham của bản thân, cho dù biết rõ dục vọng tham lam như vậy, vô sỉ hạ lưu ti bỉ như thế nào, vẫn không thể khống chế được!’
‘Em muốn… muốn cái tên tính tình thối tha, nhưng sẽ không ngụy trang trước mặt em, luôn cố chấp bảo vệ em; muốn cái tên coi em như người thân, đơn giản làm trái tim em đau đớn nhưng lại muốn bảo vệ hắn; muốn… cái người đàn ông làm người ta nhìn không thấu đoán không ra lại giống như thần để cho em dựa vào.’
Nguyễn Lân, Tần Chi Tu, Mục Duy, ba người liên tiếp vì lời nói của Hà Nhạc Nhạc mà rung động, trên mặt Nguyễn Lân còn hơi hiện lên biểu cảm hối hận.
Lê Dĩ Quyền hạ tầm mắt nhìn chén đũa tinh xảo, khuôn mặt anh tuấn dáng người nhìn qua im lặng như ngọc.
Quý Tiết chậm rãi để hai tay xuống, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào môi cô, giống như muốn dùng ánh mắt mà không phải lỗ tai đi nghe những lời nói kế tiếp của cô.
Nhìn lại ánh mắt của hắn, Hà Nhạc Nhạc chua sót cong cong khóe miệng, ‘Muốn cái tên, miệng vô sỉ làm cho em muốn đá hắn đi, đá xong, hắn vẫn sẽ ôm em.’
một hồi lâu, Quý Tiết mới ‘Đọc ra’ ngôn ngữ từ đôi môi cô, nhắm hai mắt lại, đôi tay run rẩy.
‘Vậy hắn thì sao?’ Mục Duy dương dương cằm về phía Lê Dĩ Quyền, ‘Đối với em mà nói, thực sự khác nhau, là hắn đúng không?’
Nghe vậy, Hà Nhạc Nhạc chuyển ánh mắt nhìn về phía Lê Dĩ Quyền, Lê Dĩ Quyền hơi hơi nâng mắt, lại kinh ngạc nhìn thấy sự ái mộ quyến luyến không chút che giấu lần đầu tiên trong đôi mắt cô.
‘L, anh nói rất đúng, em thích anh, thích tất cả ở anh. Đối với anh đã… không có cái gì có thể cho anh…’ Hà Nhạc Nhạc chỉ vào ngực, ‘... Nơi này, chỉ có một trái tim tham lam vô sỉ ── em chính là một… cô gái vô sỉ làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết. không hơn.’
Dáng vẻ vừa nhu nhược vừa kiên cường dẻo dai, điều mình chán ghét lại tươi cười thản nhiên đối mặt, cô gái trước mặt, rõ ràng trong suốt nhất trong những cô gái bọn họ từng gặp, lại làm cho bọn họ vừa nhìn vào đã… Bị lạc.
Nhìn thấy cô chống hai tay trên bàn đứng lên, đám đàn ông đều kinh hoảng đứng lên, đồng loạt giống như là cấp trên mở hội nghị phong hào cho tướng lĩnh.
Hà Nhạc Nhạc giật mình, ‘Có cái gì muốn nói, cơm nước xong rồi nói sau, nếu không ăn sẽ nguội mất.’ Quay qua Nguyễn Lân, ‘Tự mình đập thì lát nữa tự mình thu dọn.’
nói xong, Hà Nhạc Nhạc liền đi vào phòng bếp, một lần nữa lấy một cái chén cho Nguyễn Lân.
Ăn xong cơm chiều, đều tự thu dọn.
‘Trở về đi, sau này… Đừng đến đây nữa.’ Ngửa đầu lưu luyến nhìn Lê Dĩ Quyền, Hà Nhạc Nhạc thấp giọng nói.
‘nói thật tình đi.’
‘…’ Hà Nhạc Nhạc do dự một lát, nhưng vẫn lắc đầu.
Lê Dĩ Quyền than nhẹ một tiếng. cô gái này… thiếu dạy dỗ mà. Mê muội đi theo sau cô chỉ sợ kiếp sau cũng không chiếm được cô.
Cố chấp ôm thắt lưng Hà Nhạc Nhạc để cô ngồi xuống sô pha trong phòng khách, Lê Dĩ Quyền nhìn mấy người đàn ông đứng im trong phòng, chỉ chốc lát sau, bốn nam nhân lần lượt ngồi xuống.
‘Nhà trọ này, có để ý đến việc thêm một người không?’
‘Nhạc Nhạc.... Em coi chính mình là cái gì? Lại coi chúng tôi, là cái gì?’ Ánh mắt Quý Tiết vốn dĩ nhìn về phía Nguyễn Lân chậm rãi chuyển hướng về phía Hà Nhạc Nhạc.
‘Em…’
‘Tìm một chỗ hẻo lánh để ở? Muốn gặp em thì đến? không muốn gặp cũng sẽ không cản trở ánh mắt của bọn anh? Em tự coi mình là một sủng vật có cũng được mà không có cũng không sao hả? Hay là coi bọn anh là một đám khách làng chơi không thể gặp người khác?!!!!’
‘Quý Tiết!’ Mục Duy quát chói tai.
Hà Nhạc Nhạc khiếp sợ nhìn Quý Tiết, câu chất vấn của hắn như kiếm như đao, lần lượt chém vào lòng cô, ‘Em…’
‘Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? A… Đúng vậy, sao tôi có thể quên, Mục Duy, cậu không giống vậy, cậu làm cho cô ấy chấp nhận ai, cô ấy đều chấp nhận, như vậy sao cậu có thể giống chúng tôi chứ! A…’ Hai khuỷu tay chống lên mặt bàn, Quý Tiết bi ai cười khổ đem khuôn mặt giấu vào hai tay.
‘Quý Tiết, em…’ Nhìn mọi người xung quanh, lộ ra gương mặt làm cho người ta mê muội, một đám nam nhân làm cho người ta vừa yêu lại vừa hận, Hà Nhạc Nhạc khẽ cắn môi, chậm rãi mở miệng, ‘Thực sự em hy vọng các anh chính là một đám khách làng chơi.’
‘Nếu như các anh đều là khách làng chơi, em sẽ không vì sự tồn tại của các anh mà vui vẻ, mà trở nên tham lam hơn! sẽ không đến nổi, mỗi ngày trước khi ngủ phải ép bức bản thân nhớ rõ khuôn mặt của các anh, em sợ một ngày nào đó người trước mắt sẽ biến mất! Mỗi ngày, đều phải sống thật cẩn thận trong giấc mộng lúc nào cũng có khả năng sụp đổ, không ngừng cảnh cáo bản thân không được chìm đắm, lại trơ mắt nhìn bản thân càng lún càng sâu mỗi ngày!’
‘… Biết rõ bản thân hèn mọn như thế nào, bình thường như thế nào, lại không thể khống chế được lòng tham của bản thân, cho dù biết rõ dục vọng tham lam như vậy, vô sỉ hạ lưu ti bỉ như thế nào, vẫn không thể khống chế được!’
‘Em muốn… muốn cái tên tính tình thối tha, nhưng sẽ không ngụy trang trước mặt em, luôn cố chấp bảo vệ em; muốn cái tên coi em như người thân, đơn giản làm trái tim em đau đớn nhưng lại muốn bảo vệ hắn; muốn… cái người đàn ông làm người ta nhìn không thấu đoán không ra lại giống như thần để cho em dựa vào.’
Nguyễn Lân, Tần Chi Tu, Mục Duy, ba người liên tiếp vì lời nói của Hà Nhạc Nhạc mà rung động, trên mặt Nguyễn Lân còn hơi hiện lên biểu cảm hối hận.
Lê Dĩ Quyền hạ tầm mắt nhìn chén đũa tinh xảo, khuôn mặt anh tuấn dáng người nhìn qua im lặng như ngọc.
Quý Tiết chậm rãi để hai tay xuống, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào môi cô, giống như muốn dùng ánh mắt mà không phải lỗ tai đi nghe những lời nói kế tiếp của cô.
Nhìn lại ánh mắt của hắn, Hà Nhạc Nhạc chua sót cong cong khóe miệng, ‘Muốn cái tên, miệng vô sỉ làm cho em muốn đá hắn đi, đá xong, hắn vẫn sẽ ôm em.’
một hồi lâu, Quý Tiết mới ‘Đọc ra’ ngôn ngữ từ đôi môi cô, nhắm hai mắt lại, đôi tay run rẩy.
‘Vậy hắn thì sao?’ Mục Duy dương dương cằm về phía Lê Dĩ Quyền, ‘Đối với em mà nói, thực sự khác nhau, là hắn đúng không?’
Nghe vậy, Hà Nhạc Nhạc chuyển ánh mắt nhìn về phía Lê Dĩ Quyền, Lê Dĩ Quyền hơi hơi nâng mắt, lại kinh ngạc nhìn thấy sự ái mộ quyến luyến không chút che giấu lần đầu tiên trong đôi mắt cô.
‘L, anh nói rất đúng, em thích anh, thích tất cả ở anh. Đối với anh đã… không có cái gì có thể cho anh…’ Hà Nhạc Nhạc chỉ vào ngực, ‘... Nơi này, chỉ có một trái tim tham lam vô sỉ ── em chính là một… cô gái vô sỉ làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết. không hơn.’
Dáng vẻ vừa nhu nhược vừa kiên cường dẻo dai, điều mình chán ghét lại tươi cười thản nhiên đối mặt, cô gái trước mặt, rõ ràng trong suốt nhất trong những cô gái bọn họ từng gặp, lại làm cho bọn họ vừa nhìn vào đã… Bị lạc.
Nhìn thấy cô chống hai tay trên bàn đứng lên, đám đàn ông đều kinh hoảng đứng lên, đồng loạt giống như là cấp trên mở hội nghị phong hào cho tướng lĩnh.
Hà Nhạc Nhạc giật mình, ‘Có cái gì muốn nói, cơm nước xong rồi nói sau, nếu không ăn sẽ nguội mất.’ Quay qua Nguyễn Lân, ‘Tự mình đập thì lát nữa tự mình thu dọn.’
nói xong, Hà Nhạc Nhạc liền đi vào phòng bếp, một lần nữa lấy một cái chén cho Nguyễn Lân.
Ăn xong cơm chiều, đều tự thu dọn.
‘Trở về đi, sau này… Đừng đến đây nữa.’ Ngửa đầu lưu luyến nhìn Lê Dĩ Quyền, Hà Nhạc Nhạc thấp giọng nói.
‘nói thật tình đi.’
‘…’ Hà Nhạc Nhạc do dự một lát, nhưng vẫn lắc đầu.
Lê Dĩ Quyền than nhẹ một tiếng. cô gái này… thiếu dạy dỗ mà. Mê muội đi theo sau cô chỉ sợ kiếp sau cũng không chiếm được cô.
Cố chấp ôm thắt lưng Hà Nhạc Nhạc để cô ngồi xuống sô pha trong phòng khách, Lê Dĩ Quyền nhìn mấy người đàn ông đứng im trong phòng, chỉ chốc lát sau, bốn nam nhân lần lượt ngồi xuống.
‘Nhà trọ này, có để ý đến việc thêm một người không?’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.