Quyển 13 - Chương 26: bạo lộ
Hắc Sắc Hoả Chủng
16/03/2018
Dọc theo sông Uyển Thiên, sáu người chạy một đoạn đườngrất dài, mới dám dừng lại.
Sở dĩ chạy dọc theo sông, cũng là vì dễ dàng tiến tới cây cầu gỗ lân cận, từ đó đào dọc theo hai bên bờ để tìm kiếm mảnh vỡ khế ước. Dù sao, lưu vực sông Uyển Thiên không có nhiều nhánh sông.
Thần cốc Tiểu Dạ Tử không ngừng xem xét bờ sông bên kia và phía sau, mặc dù không thấy quỷ xuất hiện, nhưng không có nghĩa là không có quỷ. Huống chi, nếu như theo lời Tinh Thần, quỷ còn ẩn nấp dưới mặt đất.
Trong đêm đen u tĩnh trống rỗng, mỗi người đều cảm giác được hàn ý toàn thân bộc phát. Dù sao trong đó có tới bốn người đều là lần đầu chấp hành huyết tự chỉ thị, Tiêu Tuyết thậm chí sợ tới mức muốn khóc thét lên.
Nhưng trên thực tế người tối khẩn trương nhất, chính là Biện Tinh Thần. Lão phụ mặt đầy máu, mặc áo liệm, bây giờ có lẽ đã rất tiếp cận bọn hắn! Hắn cầu nguyện Thâm Vũ có thể mau chóng vẽ ra một bức họa mới!
"Kế tiếp chúng ta phải cẩn thận, " thần cốc Tiểu Dạ Tử nói: "Nhà trọ giống nhau chỉ khi cấp cho chúng ta nhắc nhở sinh lộ mới triển khai giết chóc, nói cách khác, có lẽ nhắc nhở sinh lộ đã được đưa ra. Chúng ta cẩn thận hồi tưởng lại một chút sự tình vừa rồi, có lẽ sẽ tìm ra manh mối về sinh lộ."
Tuy nói là nói như vậy, nhưng mọi người vắt óc như thế nào cũng không thể tìm ra được nhắc nhở sinh lộ. Hơn nữa, lần huyết tự chỉ thị này tổng cộng có hai ngày thời gian, mới vừa tiến vào khu rừng số 6 đã lọt phải vòng công kích thứ nhất?
"Có phải do chúng ta đã tiếp cận cây cầu hay không?" Hoàng Phủ Hác đưa ra cái tưởng tượng này: "Tỷ như, thời gian chúng ta tiếp cận cây cầu trải qua một khoảng thời gian nhất định, quỷ sẽ từ trong đất bùn vươn tay ra. Các ngươi cho rằng có khả năng này hay không?"
"Ân, có khả năng." Thần cốc Tiểu Dạ Tử cũng có chút đồng ý: "Có lẽ thời gian chúng ta đào quá dài có thể sẽ gây ra tử lộ."
Nghe đến đó, nội tâm tất cả mọi người đều run lên. Như vậy không phải đại biểu cho việc tới gần cầu gỗ đào mảnh vỡ chính là tự tìm đường chết?
"Nên liên lạc với Lý Ẩn Lầu trưởng một chút hay không?" Tiêu Tuyết bỗng nhiên nói: "Có lẽ Lầu trưởng có giải thích của hắn. Chúng ta..."
"Không, tạm thời còn chưa cần." Thần cốc Tiểu Dạ Tử lắc đầu: "Trước mắt manh mối còn chưa đủ, chúng ta không thể mọi chuyện đều ỷ lại Lý Ẩn Lầu trưởng."
Một trận gió từ trong rừng cây thổi tới, làm mọi người rùng mình một trận.
Không cần bất luận kẻ nào thúc giục, mọi người lại bắt đầu chạy. Đương nhiên cũng không quá mức vội vàng, dù sao tiết kiệm thể lực, đợi quỷ thật sự đi ra mới có thể dùng hết tốc lực.
Tinh thần đoán chừng đã chạy được một khoảng khá xa, tuy không biết lão phụ kia phí bao lâu thời gian để đuổi theo, hơn nữa lúc này huyết tự chỉ thị chỉ vừa mới bắt đầu, có thể sẽ không lập tức triển khai giết chóc, nhưng bản năng sợ hãi vẫn không ngừng thúc đẩy hắn tiến lên, thủy chung vẫn phải chú ý sau lưng.
Trong sáu người, thần cốc Tiểu Dạ Tử và Hoàng Phủ Hác đều như đang có điều suy nghĩ, Tinh thần thì chỉ chăm chú nhìn điện thoại chờ tin nhắn của Thâm Vũ, Thiện Vi và Tiêu Tuyết theo chân đại đội ngũ, Lương thiên diễn thì thỉnh thoảng vuốt chòm râu của mình.
Tất cả mọi người đều có tâm sự. Ngoại trừ nỗi sợ hãi bên ngoài, cũng có người đang suy nghĩ về một vấn đề khác.
Có phải có ai đó đã cầm được mảnh vỡ hay không?
Soát người là chuyện không thể nào phát sinh , bởi vì chuyện này đối với ai mà nói đều là bất lợi , huống chi đối phương cũng sẽ không ngoan ngoãn phối hợp. Trọng yếu hơn là quỷ hồn đang tiếp cận bọn hắn, bây giờ không phải lúc để nội chiến.
Đây cũng là nguyên nhân mà mọi người thầm đồng ý cho việc tư tàng mảnh vỡ.
Dọc theo sông Uyển thiên chạy tới một đoạn đường nữa, cũng không thấy quỷ xuất hiện, mọi người dần dần có chút trầm tĩnh lại. Mà Tinh Thần vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại. Hắn không biết Thâm Vũ phải chăng đang vẽ tranh? Vẽ xong rồi có khả năng gửi luôn qua không?
"Số lần ngươi nhìn điện thoại có phải quá nhiều rồi hay không hả?" Bỗng nhiên thần cốc Tiểu Dạ Tử tiến tới bên người Tinh Thần nói: "Nếu như nhìn thời gian mà nói..., đồng hồ trên tay ngươi là đủ rồi ah."
Tinh Thần lại càng hoảng sợ, hắn không chú ý có người tới bên cạnh mình lúc nào.
"Ân, ta có thói quen dùng di động nhìn thời gian..."
"Ngươi một phút đồng hồ bình quân xem qua điện thoại 3 lượt. Thật là kỳ quái ah, điều đó có tất yếu sao?"
Tinh thần nghe được câu nói này,cảm giác lạnh hết cả người, năng lực của nữ nhân này rõ ràng cũng thật đáng sợ ah? Nàng không đi chú ý quỷ, mà chú ý mình một phút coi điện thoại mấy lần!
"Biện tiên sinh." Nàng bỗng nhiên tiếp tục nói: "Trong số những người ở đây, ngươi là người chấp hành huyết tự nhiều nhất, đây là lần thứ 3 ngươi chấp hành huyết tự chỉ thị ah. Ngươi có kinh nghiệm gì không?"
Kinh nghiệm?
Đâu có thể nói là kinh nghiệm. Lần thứ nhất huyết tự, là vì A Tương cứu giúp nên hắn mới có thể sống sót, lần thứ hai huyết tự, là số hắn quá may mắn, ngã xuống đất còn có thể đụng trúng sinh lộ. Có thể nói, hắn sống được đến bây giờ, gọi là kỳ tích cũng không đủ.
Cũng chính vì vậy, hắn mới không tiếc hết thảy giết chết Mẫn để đổi lấy bức họa. Cái loại cảm giác khủng bố vĩnh viễn không chừng mực này, so với ác cảm của việc giết người mang lại, thì chuyện bàn tay hắn nhuốm máu cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa.
"Thần Cốc tiểu thư, ta cũng không có kinh nghiệm gì. Hai lần huyết tự trước, ta có thể sống sót..."
"Là vì may mắn sao?" Thần cốc Tiểu Dạ Tử quan sát ánh mắt của Tinh Thần, nàng thông qua nghe trộm đã biết rõ, Tinh thần có biết về sự tồn tại của bức họa biết trước.
Cùng với Lý Ẩn đồng dạng, nàng không hoàn toàn tin tưởng giải thích của Tinh thần. Nàng kỳ thật cho rằng, giữa Tinh Thần và Thâm Vũ còn tiếm thêm một bước nào đó.
Nhưng Lý Ẩn không tiến thêm một bước ép hỏi hắn. Chỉ sợ lý do là muốn thông qua huyết tự chỉ thị này, tiến hành thăm dò với Tinh Thần. Nếu như Tinh Thần có thể là người đầu tiên phát hiện ra sinh lộ mà sống sót, sự hiềm nghi lại càng lớn.
Thần cốc Tiểu Dạ Tử đối với việc hắn liên tục liếc nhìn điện thoại sinh ra hoài nghi. Vì cái gì hắn chăm chú nhìn điện thoại? là nhìn thời gian, hay là đang chờ tin nhắn?
Lúc này, ở phía trước xuất hiện một cây cầu gỗ.
Tất cả mọi người đứng lại, ngừng thở nhìn cầu gỗ trước mắt.
"Đào hay không đào? Thần Cốc tiểu thư?" Lương thiên diễn nhìn về phía thần cốc Tiểu Dạ Tử hỏi: "Nếu dựa theo suy luận của ngươi, chúng ta đây..." "Đào." Nàng không chút do dự nói: "Nhà trọ không có khả năng cấp ra kết quả hẳn phải chết, nói cách khác nhất định có phương pháp cầm được mảnh vỡ khế ước. Vẫn là như cũ, tiếp tục đào. Nếu như phát hiện không đúng, lập tức đào tẩu."
"Cái này không quá thỏa đáng, " Hoàng Phủ Hác lại không tán thành: "ý nghĩ của Thần Cốc tiểu thư tựa hồ không đúng. Chúng ta cũng không biết nhà trọ bố trí bẫy rập gì ở hai đầu cầu, cứ tiếp tục đào xới, hiển nhiên không sáng suốt. Ít nhất chúng ta cũng tra rõ ràng..."
"Đúng vậy a, ta cũng rất sợ, vạn nhất có một cánh tay duỗi ra..." Tiêu Tuyết sợ hãi rụt rè, đứng ở sau lưng Thiện Vi nói: "Nếu không, chúng ta trước đừng đào a..."
Đối với người lần đầu chấp hành huyết tự chỉ thị, cho dù không tận mắt nhìn thấy, chỉ là nghe kể lại cũng đã sợ tới mức hồn phi phách tán. Tiêu Tuyết thoạt nhìn lá gan nhỏ nhất, một con chuột chết đã sợ tới mức kêu to, chưa nói tới quỷ hồn.
Tinh Thần tự nhiên hi vọng tiếp tục đào , nhưng hắn cũng lo lắng lão phụ quỷ hồn ở đằng sau có đuổi theo hay không. Huống chi, con quỷ này có thể cảm nhận được vị trí hay là thuấn gian di động hay không, ai cũng không biết.
Mọi người cứng rắn đứng ở nơi này, nhưng nhất thời không biết nên làm gì.
Đào, hay là không đào?
"Như vậy đi." Thần cốc Tiểu Dạ Tử đưa ra một phương án: "Người nguyện ý đào thì ở lại, một khi xảy ra chuyện gì thì tự gánh chịu hậu quả. Người không muốn đào có thể đứng ở một bên, hoặc có thể rời khỏi. Như thế nào? Chọn cái nào? Phải biết rằng, cái này có liên quan tới đạo cụ có thể vượt qua ma vương cấp huyết tự chỉ thị, khế ước địa ngục."
Khế ước Địa ngục, ai lại không muốn? Hiện tại đã tuyên bố đến mảnh vỡ thứ tư rồi. Tương lai còn ba mảnh nữa, là có thể đi chấp hành Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị, vĩnh viễn rời xa khỏi nhà trọ!
Mọi người đối với chuyện phải vượt qua 10 lần huyết tự chỉ thị đều cảm thấy tuyệt vọng, tự nhiên sẽ xem mảnh vỡ địa ngục khế ước như trân bảo. Nếu như bị người khác cầm mất cũng cảm giác rất không cam lòng.
Tất cả mọi người bắt đầu do dự.
Lúc này người sốt ruột nhất chính là Tinh Thần, hắn không ngừng nhìn đằng sau. Quỷ lão phụ kia có phải đã tiếp cận rồi không?
Hắn hi vọng mau chóng rời khỏi, thế nhưng tất cả mọi người không đi hắn cũng không dám đi. Dù sao ở một mình trong khu rừng đáng sợ như vậy, nghĩ thôi cũng cảm giác tinh thần sụp đổ.
Mà Thâm Vũ cũng sắp vẽ xong bức họa thứ hai.
Nàng phát hiện, gần đây mấy bức họa biết trước được vẽ ra khá trễ, lần trước huyết tự đưa thư, nàng cũng là khá muộn với vẽ ra được bức họa biết trước.
Giống như trước đây nàng từng suy nghĩ , năng lực này tựa hồ càng giống với nguyền rủa hơn. Mà gần đây, dự cảm đối với huyết tự biến hóa, làm Thâm Vũ cảm giác rất bất an.
Nếu như đây là một cái nguyền rủa mà nói..., nó sẽ tạo thành tổn thương gì đối với mình? Cứ tiếp tục sử dụng nó, trong tương lai liệu có để lại di chứng gì hay không?
Nàng hy vọng có thể tiếp xúc cùng cô cô hiện còn giống trên thế gian này, sau đó nàng hy vọng có thể biết được, đến tột cùngnàng...
Tại sao có được loại năng lực này? Nàng và nhà trọ, rốt cục có quan hệ gì?
Nếu như nàng sinh ra cũng không phải không có chút ý nghĩa nào mà nói..., như vậy, nhất định có liên quan tới nhà trọ. Nàng hi vọng hiểu rõ những điều này, có lẽ như vậy mới có thể tìm được giá trị sinh tồn của mình.
Vô luận đó là cái gì...
Điện thoại của Tinh Thần chấn động rồi. Hắn lập tức đem tin nhắn mới mở ra!
Tin nhắn vẫn như cũ, là một bức tranh.
Vẫn là lão phụ mặc áo liệm, chỉ là, hai mắt lão phụ càng trở nên đáng sợ, hoàn toàn là một mảnh huyết hồng, hơn nữa hai tay duỗi về phía trước, tựa hồ như đang bắt lấy một cái gì đó!
Cái khí tức âm lãnh, tràn ngập oán độc, chỉ là một bức họa nhưng Tinh Thần vẫn cảm thấy được!
Mà lão phụ lúc này đang đứng trên một cây cầu gỗ! đằng sau cây cầu, có thể mơ hồ nhìn thấy những cái lỗ mà bọn hắn đào lên!
Con quỷ này hiện tại đang đứng trên cây cầu lúc trước!
Hắn vừa muốn tắt tin nhắn đi, bỗng nhiên tay của hắn bị gắt gao túm lấy. Cánh tay kia là của thần cốc Tiểu Dạ Tử.
"Thần..." Hắn còn không kịp nói chuyện, thần cốc Tiểu Dạ Tử đã thấy được cái tin nhắn kia.
Sau khi xem xong, nàng lập tức buông lỏng tay.
"Thần Cốc tiểu thư, ngươi làm cái gì vậy?" Hoàng Phủ Hác khó hiểu hỏi: "Vì cái gì lại bắt lấy tay hắn? Ngươi vừa rồi đang nhìn cái gì?"
"Không có gì." Thần cốc Tiểu Dạ Tử biểu lộ ra một bộ dáng giả bộ.
Nhưng Hoàng Phủ Hác là người khôn khéo bực nào, hắn cảm giác được đã xảy ra vấn đề. Hắn lập tức đi qua nói: "Cho ta xem một chút. Có phải các ngươi đag bí mật mưu đồ cái gì hay không?"
Tuy bây giờ cách cây cầu gỗ lúc trước một đoạn khoảng cách, nhưng Tinh Thần vẫn không dám buông lỏng. Quỷ lão phụ này có khả năng tùy thời sẽ đuổi theo!
Hắn căn bản không có thời gian dây dưa với Hoàng Phủ Hác, vừa định giải thích, đã nhìn thấy cánh tay Hoàng Phủ Hác hướng điện thoại chộp tới!
Tinh Thần vội vàng tránh thoát, hắn đâu thể để cho cái điện thoại cứu mạng này rớt vào tay kẻ khác!
Nhưng tốc độ của Hoàng Phủ Hác vượt qua tưởng tượng của Tinh Thần, hắn đem Tinh thần đẩy ngã xuống đất, chộp lấy điện thoại trên tay Tinh Thần!
"Đây là... tin nhắn hình? Đây là cái gì?"
Hoàng Phủ Hác cầm lấy điện thoại, hắn đã thấy được bức tranh kia! Mà mấy người khác cũng vây lại!
"Tấm hình này là cái gì? Cái này, không phải cây cầu chúng ta mới đi qua hay sao?"
"Không đúng, nhìn kỹ không phải ảnh chụp, là bức tranh..."
Lương thiên diễn và ba người nhìn kỹ tin nhắn, ánh mắt hồ nghi tập trung lên người Tinh Thần. Mà thần cốc Tiểu Dạ Tử cũng không nghĩ tới mọi người lại chú ý tới điều này.
"Giải thích một chút đi, Tinh thần." Hoàng Phủ Hác lạnh lùng nói: "Bức họa này là chuyện gì xảy ra?”
"Ta..." Tinh Thần nhất thời nghẹn lời, hắn không biết nên làm như thế nào mới tốt. bức họa đã bị người khác thấy được, kế tiếp nên tự bào chữa ra sao?
Chẳng lẽ đem giao dịch giữa mình và Thâm Vũ nói ra!
Nhưng hắn thật sự không có thời gian để tiếp tục dây dưa, con quỷ kia tùy thời sẽ chạy lại đây!
"Ta... bức tranh này..." Tinh thần ấp a ấp úng , không biết trả lời như thế nào. Chẳng lẽ nói bức tranh này là tự hắn nhàn rỗi vẽ ra? Lừa gạt tiểu hài tử ba tuổi sao.
"Bức tranh này rất giống thật, nhìn rất dọa người." Tiêu Tuyết nhìn kỹ tin nhắn nói: "Sao có thể vẽ được bức tranh sống động như thật vậy? Đúng là bất khả tư nghị a?"
"Tranh này có phải thật không vậy?" Lương thiên diễn đột nhiên hỏi: "Nội dung bức họa này là tràng cảnh chân thật phát sinh sao?"
Thần cốc Tiểu Dạ Tử nhìn mọi người đang vây quanh, con mắt chuyển động, đã có ý định. Nàng bỗng nhiên tung ra một cước, đá bay điện thoạitrên tayTiêu Tuyết! Sau đó, một tay nhấc Biện Tinh Thần, sau đó bật người túm lấy điện thoại, nói với Tinh Thần: "Chạy!"
Sau đó, thần cốc Tiểu Dạ Tử và Tinh Thần cùng một chỗ bỏ trốn vào rừng rậm!
Hoàng Phủ Hác lập tức hô to: "Truy! Nhất định phải đuổi theo hai người kia!"
Tinh Thần không thể không đi theo thần cốc Tiểu Dạ Tử, bởi vì điện thoại đang trên tay nàng!
"Ngươi..." Hắn vừa chạy vừa hỏi: "Ngươi đến cùng đang tính toán cái gì?"
"Đừng nhiều lời, chạy mau!"
Nàng gắt gao nắm chặt cái điện thoại trên tay, rất rõ ràng... Cái điện thoại này liên quan tới sinh tử của huyết tự chỉ thị lần này!
Sở dĩ chạy dọc theo sông, cũng là vì dễ dàng tiến tới cây cầu gỗ lân cận, từ đó đào dọc theo hai bên bờ để tìm kiếm mảnh vỡ khế ước. Dù sao, lưu vực sông Uyển Thiên không có nhiều nhánh sông.
Thần cốc Tiểu Dạ Tử không ngừng xem xét bờ sông bên kia và phía sau, mặc dù không thấy quỷ xuất hiện, nhưng không có nghĩa là không có quỷ. Huống chi, nếu như theo lời Tinh Thần, quỷ còn ẩn nấp dưới mặt đất.
Trong đêm đen u tĩnh trống rỗng, mỗi người đều cảm giác được hàn ý toàn thân bộc phát. Dù sao trong đó có tới bốn người đều là lần đầu chấp hành huyết tự chỉ thị, Tiêu Tuyết thậm chí sợ tới mức muốn khóc thét lên.
Nhưng trên thực tế người tối khẩn trương nhất, chính là Biện Tinh Thần. Lão phụ mặt đầy máu, mặc áo liệm, bây giờ có lẽ đã rất tiếp cận bọn hắn! Hắn cầu nguyện Thâm Vũ có thể mau chóng vẽ ra một bức họa mới!
"Kế tiếp chúng ta phải cẩn thận, " thần cốc Tiểu Dạ Tử nói: "Nhà trọ giống nhau chỉ khi cấp cho chúng ta nhắc nhở sinh lộ mới triển khai giết chóc, nói cách khác, có lẽ nhắc nhở sinh lộ đã được đưa ra. Chúng ta cẩn thận hồi tưởng lại một chút sự tình vừa rồi, có lẽ sẽ tìm ra manh mối về sinh lộ."
Tuy nói là nói như vậy, nhưng mọi người vắt óc như thế nào cũng không thể tìm ra được nhắc nhở sinh lộ. Hơn nữa, lần huyết tự chỉ thị này tổng cộng có hai ngày thời gian, mới vừa tiến vào khu rừng số 6 đã lọt phải vòng công kích thứ nhất?
"Có phải do chúng ta đã tiếp cận cây cầu hay không?" Hoàng Phủ Hác đưa ra cái tưởng tượng này: "Tỷ như, thời gian chúng ta tiếp cận cây cầu trải qua một khoảng thời gian nhất định, quỷ sẽ từ trong đất bùn vươn tay ra. Các ngươi cho rằng có khả năng này hay không?"
"Ân, có khả năng." Thần cốc Tiểu Dạ Tử cũng có chút đồng ý: "Có lẽ thời gian chúng ta đào quá dài có thể sẽ gây ra tử lộ."
Nghe đến đó, nội tâm tất cả mọi người đều run lên. Như vậy không phải đại biểu cho việc tới gần cầu gỗ đào mảnh vỡ chính là tự tìm đường chết?
"Nên liên lạc với Lý Ẩn Lầu trưởng một chút hay không?" Tiêu Tuyết bỗng nhiên nói: "Có lẽ Lầu trưởng có giải thích của hắn. Chúng ta..."
"Không, tạm thời còn chưa cần." Thần cốc Tiểu Dạ Tử lắc đầu: "Trước mắt manh mối còn chưa đủ, chúng ta không thể mọi chuyện đều ỷ lại Lý Ẩn Lầu trưởng."
Một trận gió từ trong rừng cây thổi tới, làm mọi người rùng mình một trận.
Không cần bất luận kẻ nào thúc giục, mọi người lại bắt đầu chạy. Đương nhiên cũng không quá mức vội vàng, dù sao tiết kiệm thể lực, đợi quỷ thật sự đi ra mới có thể dùng hết tốc lực.
Tinh thần đoán chừng đã chạy được một khoảng khá xa, tuy không biết lão phụ kia phí bao lâu thời gian để đuổi theo, hơn nữa lúc này huyết tự chỉ thị chỉ vừa mới bắt đầu, có thể sẽ không lập tức triển khai giết chóc, nhưng bản năng sợ hãi vẫn không ngừng thúc đẩy hắn tiến lên, thủy chung vẫn phải chú ý sau lưng.
Trong sáu người, thần cốc Tiểu Dạ Tử và Hoàng Phủ Hác đều như đang có điều suy nghĩ, Tinh thần thì chỉ chăm chú nhìn điện thoại chờ tin nhắn của Thâm Vũ, Thiện Vi và Tiêu Tuyết theo chân đại đội ngũ, Lương thiên diễn thì thỉnh thoảng vuốt chòm râu của mình.
Tất cả mọi người đều có tâm sự. Ngoại trừ nỗi sợ hãi bên ngoài, cũng có người đang suy nghĩ về một vấn đề khác.
Có phải có ai đó đã cầm được mảnh vỡ hay không?
Soát người là chuyện không thể nào phát sinh , bởi vì chuyện này đối với ai mà nói đều là bất lợi , huống chi đối phương cũng sẽ không ngoan ngoãn phối hợp. Trọng yếu hơn là quỷ hồn đang tiếp cận bọn hắn, bây giờ không phải lúc để nội chiến.
Đây cũng là nguyên nhân mà mọi người thầm đồng ý cho việc tư tàng mảnh vỡ.
Dọc theo sông Uyển thiên chạy tới một đoạn đường nữa, cũng không thấy quỷ xuất hiện, mọi người dần dần có chút trầm tĩnh lại. Mà Tinh Thần vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại. Hắn không biết Thâm Vũ phải chăng đang vẽ tranh? Vẽ xong rồi có khả năng gửi luôn qua không?
"Số lần ngươi nhìn điện thoại có phải quá nhiều rồi hay không hả?" Bỗng nhiên thần cốc Tiểu Dạ Tử tiến tới bên người Tinh Thần nói: "Nếu như nhìn thời gian mà nói..., đồng hồ trên tay ngươi là đủ rồi ah."
Tinh Thần lại càng hoảng sợ, hắn không chú ý có người tới bên cạnh mình lúc nào.
"Ân, ta có thói quen dùng di động nhìn thời gian..."
"Ngươi một phút đồng hồ bình quân xem qua điện thoại 3 lượt. Thật là kỳ quái ah, điều đó có tất yếu sao?"
Tinh thần nghe được câu nói này,cảm giác lạnh hết cả người, năng lực của nữ nhân này rõ ràng cũng thật đáng sợ ah? Nàng không đi chú ý quỷ, mà chú ý mình một phút coi điện thoại mấy lần!
"Biện tiên sinh." Nàng bỗng nhiên tiếp tục nói: "Trong số những người ở đây, ngươi là người chấp hành huyết tự nhiều nhất, đây là lần thứ 3 ngươi chấp hành huyết tự chỉ thị ah. Ngươi có kinh nghiệm gì không?"
Kinh nghiệm?
Đâu có thể nói là kinh nghiệm. Lần thứ nhất huyết tự, là vì A Tương cứu giúp nên hắn mới có thể sống sót, lần thứ hai huyết tự, là số hắn quá may mắn, ngã xuống đất còn có thể đụng trúng sinh lộ. Có thể nói, hắn sống được đến bây giờ, gọi là kỳ tích cũng không đủ.
Cũng chính vì vậy, hắn mới không tiếc hết thảy giết chết Mẫn để đổi lấy bức họa. Cái loại cảm giác khủng bố vĩnh viễn không chừng mực này, so với ác cảm của việc giết người mang lại, thì chuyện bàn tay hắn nhuốm máu cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa.
"Thần Cốc tiểu thư, ta cũng không có kinh nghiệm gì. Hai lần huyết tự trước, ta có thể sống sót..."
"Là vì may mắn sao?" Thần cốc Tiểu Dạ Tử quan sát ánh mắt của Tinh Thần, nàng thông qua nghe trộm đã biết rõ, Tinh thần có biết về sự tồn tại của bức họa biết trước.
Cùng với Lý Ẩn đồng dạng, nàng không hoàn toàn tin tưởng giải thích của Tinh thần. Nàng kỳ thật cho rằng, giữa Tinh Thần và Thâm Vũ còn tiếm thêm một bước nào đó.
Nhưng Lý Ẩn không tiến thêm một bước ép hỏi hắn. Chỉ sợ lý do là muốn thông qua huyết tự chỉ thị này, tiến hành thăm dò với Tinh Thần. Nếu như Tinh Thần có thể là người đầu tiên phát hiện ra sinh lộ mà sống sót, sự hiềm nghi lại càng lớn.
Thần cốc Tiểu Dạ Tử đối với việc hắn liên tục liếc nhìn điện thoại sinh ra hoài nghi. Vì cái gì hắn chăm chú nhìn điện thoại? là nhìn thời gian, hay là đang chờ tin nhắn?
Lúc này, ở phía trước xuất hiện một cây cầu gỗ.
Tất cả mọi người đứng lại, ngừng thở nhìn cầu gỗ trước mắt.
"Đào hay không đào? Thần Cốc tiểu thư?" Lương thiên diễn nhìn về phía thần cốc Tiểu Dạ Tử hỏi: "Nếu dựa theo suy luận của ngươi, chúng ta đây..." "Đào." Nàng không chút do dự nói: "Nhà trọ không có khả năng cấp ra kết quả hẳn phải chết, nói cách khác nhất định có phương pháp cầm được mảnh vỡ khế ước. Vẫn là như cũ, tiếp tục đào. Nếu như phát hiện không đúng, lập tức đào tẩu."
"Cái này không quá thỏa đáng, " Hoàng Phủ Hác lại không tán thành: "ý nghĩ của Thần Cốc tiểu thư tựa hồ không đúng. Chúng ta cũng không biết nhà trọ bố trí bẫy rập gì ở hai đầu cầu, cứ tiếp tục đào xới, hiển nhiên không sáng suốt. Ít nhất chúng ta cũng tra rõ ràng..."
"Đúng vậy a, ta cũng rất sợ, vạn nhất có một cánh tay duỗi ra..." Tiêu Tuyết sợ hãi rụt rè, đứng ở sau lưng Thiện Vi nói: "Nếu không, chúng ta trước đừng đào a..."
Đối với người lần đầu chấp hành huyết tự chỉ thị, cho dù không tận mắt nhìn thấy, chỉ là nghe kể lại cũng đã sợ tới mức hồn phi phách tán. Tiêu Tuyết thoạt nhìn lá gan nhỏ nhất, một con chuột chết đã sợ tới mức kêu to, chưa nói tới quỷ hồn.
Tinh Thần tự nhiên hi vọng tiếp tục đào , nhưng hắn cũng lo lắng lão phụ quỷ hồn ở đằng sau có đuổi theo hay không. Huống chi, con quỷ này có thể cảm nhận được vị trí hay là thuấn gian di động hay không, ai cũng không biết.
Mọi người cứng rắn đứng ở nơi này, nhưng nhất thời không biết nên làm gì.
Đào, hay là không đào?
"Như vậy đi." Thần cốc Tiểu Dạ Tử đưa ra một phương án: "Người nguyện ý đào thì ở lại, một khi xảy ra chuyện gì thì tự gánh chịu hậu quả. Người không muốn đào có thể đứng ở một bên, hoặc có thể rời khỏi. Như thế nào? Chọn cái nào? Phải biết rằng, cái này có liên quan tới đạo cụ có thể vượt qua ma vương cấp huyết tự chỉ thị, khế ước địa ngục."
Khế ước Địa ngục, ai lại không muốn? Hiện tại đã tuyên bố đến mảnh vỡ thứ tư rồi. Tương lai còn ba mảnh nữa, là có thể đi chấp hành Ma Vương cấp huyết tự chỉ thị, vĩnh viễn rời xa khỏi nhà trọ!
Mọi người đối với chuyện phải vượt qua 10 lần huyết tự chỉ thị đều cảm thấy tuyệt vọng, tự nhiên sẽ xem mảnh vỡ địa ngục khế ước như trân bảo. Nếu như bị người khác cầm mất cũng cảm giác rất không cam lòng.
Tất cả mọi người bắt đầu do dự.
Lúc này người sốt ruột nhất chính là Tinh Thần, hắn không ngừng nhìn đằng sau. Quỷ lão phụ kia có phải đã tiếp cận rồi không?
Hắn hi vọng mau chóng rời khỏi, thế nhưng tất cả mọi người không đi hắn cũng không dám đi. Dù sao ở một mình trong khu rừng đáng sợ như vậy, nghĩ thôi cũng cảm giác tinh thần sụp đổ.
Mà Thâm Vũ cũng sắp vẽ xong bức họa thứ hai.
Nàng phát hiện, gần đây mấy bức họa biết trước được vẽ ra khá trễ, lần trước huyết tự đưa thư, nàng cũng là khá muộn với vẽ ra được bức họa biết trước.
Giống như trước đây nàng từng suy nghĩ , năng lực này tựa hồ càng giống với nguyền rủa hơn. Mà gần đây, dự cảm đối với huyết tự biến hóa, làm Thâm Vũ cảm giác rất bất an.
Nếu như đây là một cái nguyền rủa mà nói..., nó sẽ tạo thành tổn thương gì đối với mình? Cứ tiếp tục sử dụng nó, trong tương lai liệu có để lại di chứng gì hay không?
Nàng hy vọng có thể tiếp xúc cùng cô cô hiện còn giống trên thế gian này, sau đó nàng hy vọng có thể biết được, đến tột cùngnàng...
Tại sao có được loại năng lực này? Nàng và nhà trọ, rốt cục có quan hệ gì?
Nếu như nàng sinh ra cũng không phải không có chút ý nghĩa nào mà nói..., như vậy, nhất định có liên quan tới nhà trọ. Nàng hi vọng hiểu rõ những điều này, có lẽ như vậy mới có thể tìm được giá trị sinh tồn của mình.
Vô luận đó là cái gì...
Điện thoại của Tinh Thần chấn động rồi. Hắn lập tức đem tin nhắn mới mở ra!
Tin nhắn vẫn như cũ, là một bức tranh.
Vẫn là lão phụ mặc áo liệm, chỉ là, hai mắt lão phụ càng trở nên đáng sợ, hoàn toàn là một mảnh huyết hồng, hơn nữa hai tay duỗi về phía trước, tựa hồ như đang bắt lấy một cái gì đó!
Cái khí tức âm lãnh, tràn ngập oán độc, chỉ là một bức họa nhưng Tinh Thần vẫn cảm thấy được!
Mà lão phụ lúc này đang đứng trên một cây cầu gỗ! đằng sau cây cầu, có thể mơ hồ nhìn thấy những cái lỗ mà bọn hắn đào lên!
Con quỷ này hiện tại đang đứng trên cây cầu lúc trước!
Hắn vừa muốn tắt tin nhắn đi, bỗng nhiên tay của hắn bị gắt gao túm lấy. Cánh tay kia là của thần cốc Tiểu Dạ Tử.
"Thần..." Hắn còn không kịp nói chuyện, thần cốc Tiểu Dạ Tử đã thấy được cái tin nhắn kia.
Sau khi xem xong, nàng lập tức buông lỏng tay.
"Thần Cốc tiểu thư, ngươi làm cái gì vậy?" Hoàng Phủ Hác khó hiểu hỏi: "Vì cái gì lại bắt lấy tay hắn? Ngươi vừa rồi đang nhìn cái gì?"
"Không có gì." Thần cốc Tiểu Dạ Tử biểu lộ ra một bộ dáng giả bộ.
Nhưng Hoàng Phủ Hác là người khôn khéo bực nào, hắn cảm giác được đã xảy ra vấn đề. Hắn lập tức đi qua nói: "Cho ta xem một chút. Có phải các ngươi đag bí mật mưu đồ cái gì hay không?"
Tuy bây giờ cách cây cầu gỗ lúc trước một đoạn khoảng cách, nhưng Tinh Thần vẫn không dám buông lỏng. Quỷ lão phụ này có khả năng tùy thời sẽ đuổi theo!
Hắn căn bản không có thời gian dây dưa với Hoàng Phủ Hác, vừa định giải thích, đã nhìn thấy cánh tay Hoàng Phủ Hác hướng điện thoại chộp tới!
Tinh Thần vội vàng tránh thoát, hắn đâu thể để cho cái điện thoại cứu mạng này rớt vào tay kẻ khác!
Nhưng tốc độ của Hoàng Phủ Hác vượt qua tưởng tượng của Tinh Thần, hắn đem Tinh thần đẩy ngã xuống đất, chộp lấy điện thoại trên tay Tinh Thần!
"Đây là... tin nhắn hình? Đây là cái gì?"
Hoàng Phủ Hác cầm lấy điện thoại, hắn đã thấy được bức tranh kia! Mà mấy người khác cũng vây lại!
"Tấm hình này là cái gì? Cái này, không phải cây cầu chúng ta mới đi qua hay sao?"
"Không đúng, nhìn kỹ không phải ảnh chụp, là bức tranh..."
Lương thiên diễn và ba người nhìn kỹ tin nhắn, ánh mắt hồ nghi tập trung lên người Tinh Thần. Mà thần cốc Tiểu Dạ Tử cũng không nghĩ tới mọi người lại chú ý tới điều này.
"Giải thích một chút đi, Tinh thần." Hoàng Phủ Hác lạnh lùng nói: "Bức họa này là chuyện gì xảy ra?”
"Ta..." Tinh Thần nhất thời nghẹn lời, hắn không biết nên làm như thế nào mới tốt. bức họa đã bị người khác thấy được, kế tiếp nên tự bào chữa ra sao?
Chẳng lẽ đem giao dịch giữa mình và Thâm Vũ nói ra!
Nhưng hắn thật sự không có thời gian để tiếp tục dây dưa, con quỷ kia tùy thời sẽ chạy lại đây!
"Ta... bức tranh này..." Tinh thần ấp a ấp úng , không biết trả lời như thế nào. Chẳng lẽ nói bức tranh này là tự hắn nhàn rỗi vẽ ra? Lừa gạt tiểu hài tử ba tuổi sao.
"Bức tranh này rất giống thật, nhìn rất dọa người." Tiêu Tuyết nhìn kỹ tin nhắn nói: "Sao có thể vẽ được bức tranh sống động như thật vậy? Đúng là bất khả tư nghị a?"
"Tranh này có phải thật không vậy?" Lương thiên diễn đột nhiên hỏi: "Nội dung bức họa này là tràng cảnh chân thật phát sinh sao?"
Thần cốc Tiểu Dạ Tử nhìn mọi người đang vây quanh, con mắt chuyển động, đã có ý định. Nàng bỗng nhiên tung ra một cước, đá bay điện thoạitrên tayTiêu Tuyết! Sau đó, một tay nhấc Biện Tinh Thần, sau đó bật người túm lấy điện thoại, nói với Tinh Thần: "Chạy!"
Sau đó, thần cốc Tiểu Dạ Tử và Tinh Thần cùng một chỗ bỏ trốn vào rừng rậm!
Hoàng Phủ Hác lập tức hô to: "Truy! Nhất định phải đuổi theo hai người kia!"
Tinh Thần không thể không đi theo thần cốc Tiểu Dạ Tử, bởi vì điện thoại đang trên tay nàng!
"Ngươi..." Hắn vừa chạy vừa hỏi: "Ngươi đến cùng đang tính toán cái gì?"
"Đừng nhiều lời, chạy mau!"
Nàng gắt gao nắm chặt cái điện thoại trên tay, rất rõ ràng... Cái điện thoại này liên quan tới sinh tử của huyết tự chỉ thị lần này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.