Quyển 16 - Chương 13: bảy người
Hắc Sắc Hoả Chủng
08/04/2018
Thần cốc Tiểu Dạ Tử đi tới trước khách sạn Matsuda, nhìn 3 người trước mặt thần sắc khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy? Tư Mã
Thực đâu? Hắn ở nơi nào rồi?"
"Hắn không thấy nữa rồi." Bùi Thanh Y trầm mặt nói: "Ta nghĩ, hẳn là..."
"Rốt cục đã bắt đầu sao?" Thần cốc Tiểu Dạ Tử quyết định thật nhanh: "Trước rời khỏi đây, nhanh! Những thứ khác không cần nghĩ nhiều, hiện tại phải rời đi ngay!"
Sau đó 4 người vội vàng chạy đi. Dù sao cũng đã cho Matsuda Quân Tử chi phiếu một trăm vạn, có lẽ nàng cũng không tính toán với bọn hắn tiền thuê nhà nữa.
Xuyên qua mấy con đường, bốn người phát hiện, từng ngôi nhà đều không có đèn, trên đường không bóng người qua lại. Cái này càng làm cho không khí trở nên quỷ dị.
Bùi Thanh Y, Tùy Văn Nhã cùng Ngô Tuyên Lâm ba người đều là lần đầu chấp hành huyết tự, bình thường nghiên cứu nhiều huyết tự hơn nữa cũng chỉ là lý luận suông mà thôi. Hôm nay gặp phải huyết tự chỉ thị chính thức, nhất là hai người sau, bước chân đã có chút không vững.
Thần cốc Tiểu Dạ Tử thủy chung không nói 1 lời, trong đôi mắt không ngừng lóe lên tia sáng băng lãnh. Hai bàn tay không ngừng nắm lại, buông ra.
"Nghe ta nói..." Nàng cuối cùng mở miệng: "Ta hỏi Mộc Nội Theo Tử lấy được 1 tin tức. Chính là thời điểm nàng nhìn thấy Thần Nguyên Mỹ Thy, nàng ta mặc 1 bộ kimono trắng. Hơn nữa, trong 2 bản danh sách kia các ngươi có chú ý tới không? Hai mươi mốt người, 21 có thể chia hết cho 7, trong 21 người đó..."
Nói đến đây, đột nhiên nàng dừng bước.
Trong mắt Thần cốc Tiểu Dạ Tử xẹt qua một tia kinh ngạc, lập tức, nàng nhìn 3 người bên cạnh, có chút không tự chủ được nhích ra xa.
"Ta nhìn thấy hai bóng đen..." Nàng nhìn chằm chằm lên 3 người trước mặt: "Ta ở nhà Mộc Nội Theo Tử nhìn thấy hai cái bóng đen!"
"Ngươi nói gì? Bóng đen?" Bùi Thanh Y nghe xong, bàn tay không tự chủ được run rẩy nắm chặt góc áo. Nàng quay đầu nhìn 4 phía, chú ý động tĩnh chung quanh.
Cự ly của Thần cốc Tiểu Dạ Tử cách 3 người ngày càng xa, tay nàng nắm chặt bản danh sách, đồng thời, quan sát phản ứng của mỗi người.
Đúng lúc này, nàng chợt phát hiện, bất tri bất giác đã đến cửa thôn. Đằng sau, là nhà của Bình Điền lão nhân, mà cách đó không xa là chiếc xe thuê.
Thần cốc Tiểu Dạ Tử lập tức sải bước tiến về phía chiếc xe. Vừa đi còn không ngừng ngó lại nhìn 3 người phía sau! Bước chân, càng trở nên nhanh hơn!
Tới bên cạnh chiếc xe, nàng lập tức lấy chìa khóa ra muốn đút vào lỗ khóa, nhưng tay nàng run rẩy lợi hại làm chìa khóa rớt xuống đất! Nàng vội vàng cúi xuống nhặt lên, ai ngờ từ gầm xe thò ra 1 cánh tay hướng về phía chìa khóa chộp tới!
Thần cốc Tiểu Dạ Tử hít một hơi lạnh, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, nàng lấy chân đá chìa khóa ra nơi khác, cánh tay kia cũng rụt trở về! Nàng cúi đầu xuống xem xét, dưới gầm xe không có ai!
Lúc này Bùi Thanh Y cũng đã tới, nhìn thấy cánh tay thò ra dưới gầm xe sợ hãi che miệng lại, thiếu chút nữa kêu thành tiếng, mà sau lưng Tùy Văn Nhã cùng Ngô Tuyên Lâm lại không ngừng rú lên!
Thần cốc Tiểu Dạ Tử nhanh chóng đem cửa xe mở ra ngồi vào, đột nhiên nhìn thấy ở cửa thôn xuất hiện 1 nữ nhân mặc kimono trắng! Bởi vì khoảng cách quá xa không thấy rõ, nhưng nàng có thể lờ mờ nhìn ra trên vải áo kimono đó, loang lổ vệt máu!
"Lên xe!" Thần cốc Tiểu Dạ Tử hô to: "Nhanh lên xe!"
Bùi Thanh Y lập tức hiểu ý, mở cửa xe chui vào. Tùy Văn Nhã cùng Ngô Tuyên Lâm cũng lanh lẹ mở cửa xe vọt vào!
Cửa xe đóng lại, thần cốc Tiểu Dạ Tử lập tức phát động động cơ, đạp mạnh chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao vào rừng cây!
Nàng nhìn vào kính chiếu hậu, chỉ thấy nữ nhân mặc kimono trắng kia tốc độ cũng trở nên nhanh hơn, gắt gao đuổi theo phía sau xe!
"Sao... Làm sao bây giờ?" Ngô Tuyên Lâm sợ hãi mặt như màu đất, nhìn ra ngoài cửa sổ xem xét nữ nhân mặc kimono kia, vết máu trên người nàng ngày càng trở nên đỏ tươi.
Trong bóng tối, lại thêm khoảng cách xa cho nên không thấy rõ mặt. Nhưng tất cả mọi người đều hiểu, nàng hơn nửa là Hasegawa Hảo Mỹ hoặc là Thần Nguyên Mỹ Thy!
"Tăng tốc nhanh lên!" Tùy Văn Nhã tru lên giống như heo bị mổ: "Nhanh một chút, nhanh một chút đi!"
"Đã rất nhanh rồi!" Thần cốc Tiểu Dạ Tử nhìn nữ quỷ không ngừng đuổi theo trong gương chiếu hậu, nói: "Ngươi phải biết rằng, ở đây cây cối dày đặc như vậy, lỡ đâm vào 1 thân cây mà ngừng xe lại, chúng ta đều chết chắc!"
"Ah!" Bùi Thanh Y cũng hét to: "Ngươi... Các ngươi, các ngươi nhìn xem! Đằng sau nữ quỷ kia còn có 1 con quỷ nữa!"
"Cái gì?" Tùy Văn Nhã lập tức quay đầu xem xét, quả nhiên hắn cũng nhìn thấy có 1 người mặc áo đen đuổi theo sau lưng nữ quỷ kimono trắng, tốc độ người đó không thua gì nữ quỷ, chắc chắn cũng là quỷ!
Tuy rằng tốc độ xe không ngừng nâng lên nhưng khoảng cách với 2 con quỷ ngày càng kéo lại gần!
"Nghĩ, nghĩ biện pháp đi!" Tùy Văn Nhã trợn mắt nhìn 2 con quỷ đã đuổi tới còn cách hơn 10m nữa: "Sao, làm sao bây giờ? Càng ngày càng tiếp cận rồi!"
"Ta có thể làm gì chứ?" Thần cốc Tiểu Dạ Tử dùng thanh âm ngày càng lạnh trả lời: "Ta không phải vu nữ, cũng không phải pháp sư, chẳng lẽ muốn ta xuống đó vật lộn cùng 2 quỷ hồn sao?"
Cái này đương nhiên là không thể nào, nghĩ cũng biết. Nhưng quỷ hồn truy đuổi không chút nào chịu buông lỏng, cái này làm nhân tâm không ngừng trầm xuống, trầm xuống...
Chuyển qua1 gốc cây, chung quanh dần trở nên khoáng đạt, thần cốc Tiểu Dạ Tử lại đề thăng tốc độ. Còn Bùi Thanh Y không ngừng nhìn về sau, tùy thời báo cáo tình hình.
Mà cùng lúc đó, Thần Nguyên Nhã Thần cùng Thần Nguyên Tinh Mỹ cũng đang trong rừng tìm kiếm Tiểu Cung.
"Tiểu Cung—— "
"Tiểu Cung. Ngươi ở nơi nào?"
"Tiểu Cung. Mau ra đây a —— "
Nhã Thần kêu muốn rách cuống họng, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy tung tích của Tiểu Cung. Hắn nhìn muội muội cạnh sức cùng lực kiệt, đi qua khuyên nhủ: "Tinh Mỹ, ta nghĩ hôm nay có lẽ không tìm thấy hắn rồi. Muội về trong thôn trước đi, ta đi tìm hắn sẽ về sau."
"Cái này..." Tinh Mỹ rõ ràng có chút do dự: "Như vậy được không? Ca ca? Đã trễ như vậy, để ca lại 1 mình trong rừng sâu..."
"Cho dù muội ở lại đây cũng vô dụng. Ta sẽ gọi di động liên hệ với Ta Lang, sau đó 2 chúng ta sẽ tập trung đi tìm Tiểu Cung. Muội vẫn nên về trước đi."
"Vậy... Cẩn thận một chút ah, ca ca."
Tinh Mỹ dặn dò xong liền rời đi.
Đưa mắt nhìn Tinh Mỹ đi xa, trong lòng Nhã Thần lại quay cuồng một hồi. Nàng nói, Theo Tử nhìn thấy Mỹ Thy, đó là vong hồn Mỹ Thy, hay là cái gì đây?
Cũng vào lúc này, hắn phát hiện bản thân đã tới rất gần cầu treo bằng sắt.
"Mỹ Thy..." Nhã Thần thì thào tự nói, trí nhớ tươi đẹp lúc trước cùng Mỹ Thy hiện ra. Bốn năm nay hắn chưa từng mảy may quên đi.
Bỗng nhiên 1 bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai Nhã Thần!
Hắn kinh hãi lập tức quay đầu lại, thế nhưng, sau lưng không một bóng người!
"Đây là... Chuyện gì vậy?"
Cũng vào lúc đó, xe của thần cốc Tiểu Dạ Tử xe đã tiếp cận nơi này.
"Vẫn còn đuổi theo không bỏ..." Bùi Thanh Y thở mạnh: "Tuy tốc độ đã tăng tới cực hạn, thế nhưng khoảng cách vẫn đang không ngừng bị kéo gần hơn! Cái này chỉ sợ vẫn còn trong hạn chế của nhà trọ..."
"Ta biết rồi..." Thần cốc Tiểu Dạ Tử đánh thẳng lấy tay lái, bỗng nhiên, 1 gương mặt âm trầm áp ngay vào cửa kính chỗ nàng, làm nàng kinh hãi không tự chủ được tay lái, cả chiếc xe xoay tròn tại chỗ vài vòng!
Ngoài cửa sổ xe là 1 nam nhân diện mục thối rữa, quần áo trên người rách rưới, loang lổ vết máu! Không cần hỏi, tự nhiên cũng là một con quỷ!
"Ah!" Bùi Thanh Y hô lớn: "Hắn, hắn là..."
Thần cốc Tiểu Dạ Tử bật mạnh cửa xe ra, làm con quỷ kia bị hất bay nện xuống mặt đất, nàng nhanh chóng đóng cửa xe khóa lại!
Nàng vừa mới đạp chân ga đã nhìn thấy, trong rừng cây lại đi ra thêm vài Quỷ hồn nữa!
Từng người đều là máu tươi toàn thân, trên mặt hư thối đến cả giòi bọ cũng đang không ngừng lúc nhúc! Bọn nó nhanh chóng bổ nhào tới chiếc xe!
Cũng may không phải là vòng vây tuyệt đối, thần cốc Tiểu Dạ Tử đánh lái qua 1 hướng khác chạy đi!
"Không, sẽ không sai đâu..." Bùi Thanh Y thanh âm run rẩy: "Nam nhân vừa rồi kia, chính là... Giang Thần Chương! Một trong 21 người thần ẩn! Ta trong phòng đệ đệ hắn Giang Thần Chính nhìn thấy ảnh của hắn!"
Thời điểm điều tra những người thần ẩn, đã từng tới nhà đệ đệ của Giang Thần Chương. Bởi vì tướng mạo của Giang Thần Chương có chút suất khí, cho nên ấn tượng khá sâu.
"Là người bị thần ẩn?" Tùy Văn Nhã cũng sợ hãi: "Chẳng lẽ toàn bộ 21 con quỷ đều bổ ra? Lại thêm 7 con quỷ kia nữa, không phải là hai mươi tám con quỷ sao? Trời ạ, chúng ta còn có đường sống không?"
Thần cốc Tiểu Dạ Tử một bên điều khiển tay lái nói: "Không có nhiều tới 28 con đâu. Chỉ có... 7 người mà thôi. Không, cho tới bây giờ, cũng chỉ có bảy người."
"Lời này của ngươi có ý gì?" Ngô Tuyên Lâm nghe ra được chút mánh khóe: "Ngươi phát hiện ra cái gì sao? Thần Cốc tiểu thư? Sinh lộ?"
"Sinh lộ... còn thiếu một ít. Bất quá ta đại khái đã biết rõ chân tướng thần ẩn rồi. Nghe cho kỹ, tuyệt đối không nên để cho những con quỷ này tiếp xúc, không nên!"
"Ngươi phát hiện cái gì?" Tùy Văn Nhã truy vấn: "Đến cùng..."
"Lát nữa rồi nói sau!" Bùi Thanh Y ngăn cản hai người: "Trước hết để cho Thần Cốc tiểu thư chuyên tâm lái xe!"
Thần cốc Tiểu Dạ Tử lúc này chạy tới trước 1 mảnh đất trống, bỗng nhiên, nàng nhìn thấy Thần Nguyên Nhã Thần!
"Là hắn..." Nàng bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, lập tức quay kiếng xe xuống, nhô đầu ra hô to: "Thần Nguyên Nhã Thần! Nhanh lên xe! Nhanh một chút!"
"Ngươi... Ngươi phát điên rồi sao?" Bùi Thanh Y lập tức hô to: "Chúng ta sao có thể dừng lại? Những con quỷ kia còn đang truy ở phía sau kìa!"
"Hắn là trượng phu của Thần Nguyên Mỹ Thy! Có lẽ phát ra được tác dụng gì đó!"
Hiện tại khoảng cách tới những con quỷ kia đã kéo ra ngoài 20 m , nếu không phải thế, thần cốc Tiểu Dạ Tử tuyệt đối không làm như vậy.
20m, đáng giá đánh bạc!
Thần Nguyên Nhã Thần nghe thấy thanh âm này vốn đang sững sờ, lập tức nhìn thấy phía sau xe có mấy bóng người đang đuổi theo. Xe dừng lại trước mặt hắn, cửa xe mở ra, thần cốc Tiểu Dạ Tử nói: "Không muốn bị những người đằng sau giết chết thì lên xe!"
Thần Nguyên Nhã Thần vừa rồi bị bàn tay lạnh lẽo đập vào vai cũng có chút kinh hoảng, vì vậy lập tức lên xe, lách vào ngồi cùng Ngô Tuyên Lâm!"
Thời điểm định đóng cửa xe, có 1 bàn tay bỗng chặn lại!
Mà ngoài cửa sổ xe, Nhã Thần nhìn thấy, gương mặt của Thần Nguyên Mỹ Thy!
"Hắn không thấy nữa rồi." Bùi Thanh Y trầm mặt nói: "Ta nghĩ, hẳn là..."
"Rốt cục đã bắt đầu sao?" Thần cốc Tiểu Dạ Tử quyết định thật nhanh: "Trước rời khỏi đây, nhanh! Những thứ khác không cần nghĩ nhiều, hiện tại phải rời đi ngay!"
Sau đó 4 người vội vàng chạy đi. Dù sao cũng đã cho Matsuda Quân Tử chi phiếu một trăm vạn, có lẽ nàng cũng không tính toán với bọn hắn tiền thuê nhà nữa.
Xuyên qua mấy con đường, bốn người phát hiện, từng ngôi nhà đều không có đèn, trên đường không bóng người qua lại. Cái này càng làm cho không khí trở nên quỷ dị.
Bùi Thanh Y, Tùy Văn Nhã cùng Ngô Tuyên Lâm ba người đều là lần đầu chấp hành huyết tự, bình thường nghiên cứu nhiều huyết tự hơn nữa cũng chỉ là lý luận suông mà thôi. Hôm nay gặp phải huyết tự chỉ thị chính thức, nhất là hai người sau, bước chân đã có chút không vững.
Thần cốc Tiểu Dạ Tử thủy chung không nói 1 lời, trong đôi mắt không ngừng lóe lên tia sáng băng lãnh. Hai bàn tay không ngừng nắm lại, buông ra.
"Nghe ta nói..." Nàng cuối cùng mở miệng: "Ta hỏi Mộc Nội Theo Tử lấy được 1 tin tức. Chính là thời điểm nàng nhìn thấy Thần Nguyên Mỹ Thy, nàng ta mặc 1 bộ kimono trắng. Hơn nữa, trong 2 bản danh sách kia các ngươi có chú ý tới không? Hai mươi mốt người, 21 có thể chia hết cho 7, trong 21 người đó..."
Nói đến đây, đột nhiên nàng dừng bước.
Trong mắt Thần cốc Tiểu Dạ Tử xẹt qua một tia kinh ngạc, lập tức, nàng nhìn 3 người bên cạnh, có chút không tự chủ được nhích ra xa.
"Ta nhìn thấy hai bóng đen..." Nàng nhìn chằm chằm lên 3 người trước mặt: "Ta ở nhà Mộc Nội Theo Tử nhìn thấy hai cái bóng đen!"
"Ngươi nói gì? Bóng đen?" Bùi Thanh Y nghe xong, bàn tay không tự chủ được run rẩy nắm chặt góc áo. Nàng quay đầu nhìn 4 phía, chú ý động tĩnh chung quanh.
Cự ly của Thần cốc Tiểu Dạ Tử cách 3 người ngày càng xa, tay nàng nắm chặt bản danh sách, đồng thời, quan sát phản ứng của mỗi người.
Đúng lúc này, nàng chợt phát hiện, bất tri bất giác đã đến cửa thôn. Đằng sau, là nhà của Bình Điền lão nhân, mà cách đó không xa là chiếc xe thuê.
Thần cốc Tiểu Dạ Tử lập tức sải bước tiến về phía chiếc xe. Vừa đi còn không ngừng ngó lại nhìn 3 người phía sau! Bước chân, càng trở nên nhanh hơn!
Tới bên cạnh chiếc xe, nàng lập tức lấy chìa khóa ra muốn đút vào lỗ khóa, nhưng tay nàng run rẩy lợi hại làm chìa khóa rớt xuống đất! Nàng vội vàng cúi xuống nhặt lên, ai ngờ từ gầm xe thò ra 1 cánh tay hướng về phía chìa khóa chộp tới!
Thần cốc Tiểu Dạ Tử hít một hơi lạnh, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, nàng lấy chân đá chìa khóa ra nơi khác, cánh tay kia cũng rụt trở về! Nàng cúi đầu xuống xem xét, dưới gầm xe không có ai!
Lúc này Bùi Thanh Y cũng đã tới, nhìn thấy cánh tay thò ra dưới gầm xe sợ hãi che miệng lại, thiếu chút nữa kêu thành tiếng, mà sau lưng Tùy Văn Nhã cùng Ngô Tuyên Lâm lại không ngừng rú lên!
Thần cốc Tiểu Dạ Tử nhanh chóng đem cửa xe mở ra ngồi vào, đột nhiên nhìn thấy ở cửa thôn xuất hiện 1 nữ nhân mặc kimono trắng! Bởi vì khoảng cách quá xa không thấy rõ, nhưng nàng có thể lờ mờ nhìn ra trên vải áo kimono đó, loang lổ vệt máu!
"Lên xe!" Thần cốc Tiểu Dạ Tử hô to: "Nhanh lên xe!"
Bùi Thanh Y lập tức hiểu ý, mở cửa xe chui vào. Tùy Văn Nhã cùng Ngô Tuyên Lâm cũng lanh lẹ mở cửa xe vọt vào!
Cửa xe đóng lại, thần cốc Tiểu Dạ Tử lập tức phát động động cơ, đạp mạnh chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao vào rừng cây!
Nàng nhìn vào kính chiếu hậu, chỉ thấy nữ nhân mặc kimono trắng kia tốc độ cũng trở nên nhanh hơn, gắt gao đuổi theo phía sau xe!
"Sao... Làm sao bây giờ?" Ngô Tuyên Lâm sợ hãi mặt như màu đất, nhìn ra ngoài cửa sổ xem xét nữ nhân mặc kimono kia, vết máu trên người nàng ngày càng trở nên đỏ tươi.
Trong bóng tối, lại thêm khoảng cách xa cho nên không thấy rõ mặt. Nhưng tất cả mọi người đều hiểu, nàng hơn nửa là Hasegawa Hảo Mỹ hoặc là Thần Nguyên Mỹ Thy!
"Tăng tốc nhanh lên!" Tùy Văn Nhã tru lên giống như heo bị mổ: "Nhanh một chút, nhanh một chút đi!"
"Đã rất nhanh rồi!" Thần cốc Tiểu Dạ Tử nhìn nữ quỷ không ngừng đuổi theo trong gương chiếu hậu, nói: "Ngươi phải biết rằng, ở đây cây cối dày đặc như vậy, lỡ đâm vào 1 thân cây mà ngừng xe lại, chúng ta đều chết chắc!"
"Ah!" Bùi Thanh Y cũng hét to: "Ngươi... Các ngươi, các ngươi nhìn xem! Đằng sau nữ quỷ kia còn có 1 con quỷ nữa!"
"Cái gì?" Tùy Văn Nhã lập tức quay đầu xem xét, quả nhiên hắn cũng nhìn thấy có 1 người mặc áo đen đuổi theo sau lưng nữ quỷ kimono trắng, tốc độ người đó không thua gì nữ quỷ, chắc chắn cũng là quỷ!
Tuy rằng tốc độ xe không ngừng nâng lên nhưng khoảng cách với 2 con quỷ ngày càng kéo lại gần!
"Nghĩ, nghĩ biện pháp đi!" Tùy Văn Nhã trợn mắt nhìn 2 con quỷ đã đuổi tới còn cách hơn 10m nữa: "Sao, làm sao bây giờ? Càng ngày càng tiếp cận rồi!"
"Ta có thể làm gì chứ?" Thần cốc Tiểu Dạ Tử dùng thanh âm ngày càng lạnh trả lời: "Ta không phải vu nữ, cũng không phải pháp sư, chẳng lẽ muốn ta xuống đó vật lộn cùng 2 quỷ hồn sao?"
Cái này đương nhiên là không thể nào, nghĩ cũng biết. Nhưng quỷ hồn truy đuổi không chút nào chịu buông lỏng, cái này làm nhân tâm không ngừng trầm xuống, trầm xuống...
Chuyển qua1 gốc cây, chung quanh dần trở nên khoáng đạt, thần cốc Tiểu Dạ Tử lại đề thăng tốc độ. Còn Bùi Thanh Y không ngừng nhìn về sau, tùy thời báo cáo tình hình.
Mà cùng lúc đó, Thần Nguyên Nhã Thần cùng Thần Nguyên Tinh Mỹ cũng đang trong rừng tìm kiếm Tiểu Cung.
"Tiểu Cung—— "
"Tiểu Cung. Ngươi ở nơi nào?"
"Tiểu Cung. Mau ra đây a —— "
Nhã Thần kêu muốn rách cuống họng, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy tung tích của Tiểu Cung. Hắn nhìn muội muội cạnh sức cùng lực kiệt, đi qua khuyên nhủ: "Tinh Mỹ, ta nghĩ hôm nay có lẽ không tìm thấy hắn rồi. Muội về trong thôn trước đi, ta đi tìm hắn sẽ về sau."
"Cái này..." Tinh Mỹ rõ ràng có chút do dự: "Như vậy được không? Ca ca? Đã trễ như vậy, để ca lại 1 mình trong rừng sâu..."
"Cho dù muội ở lại đây cũng vô dụng. Ta sẽ gọi di động liên hệ với Ta Lang, sau đó 2 chúng ta sẽ tập trung đi tìm Tiểu Cung. Muội vẫn nên về trước đi."
"Vậy... Cẩn thận một chút ah, ca ca."
Tinh Mỹ dặn dò xong liền rời đi.
Đưa mắt nhìn Tinh Mỹ đi xa, trong lòng Nhã Thần lại quay cuồng một hồi. Nàng nói, Theo Tử nhìn thấy Mỹ Thy, đó là vong hồn Mỹ Thy, hay là cái gì đây?
Cũng vào lúc này, hắn phát hiện bản thân đã tới rất gần cầu treo bằng sắt.
"Mỹ Thy..." Nhã Thần thì thào tự nói, trí nhớ tươi đẹp lúc trước cùng Mỹ Thy hiện ra. Bốn năm nay hắn chưa từng mảy may quên đi.
Bỗng nhiên 1 bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai Nhã Thần!
Hắn kinh hãi lập tức quay đầu lại, thế nhưng, sau lưng không một bóng người!
"Đây là... Chuyện gì vậy?"
Cũng vào lúc đó, xe của thần cốc Tiểu Dạ Tử xe đã tiếp cận nơi này.
"Vẫn còn đuổi theo không bỏ..." Bùi Thanh Y thở mạnh: "Tuy tốc độ đã tăng tới cực hạn, thế nhưng khoảng cách vẫn đang không ngừng bị kéo gần hơn! Cái này chỉ sợ vẫn còn trong hạn chế của nhà trọ..."
"Ta biết rồi..." Thần cốc Tiểu Dạ Tử đánh thẳng lấy tay lái, bỗng nhiên, 1 gương mặt âm trầm áp ngay vào cửa kính chỗ nàng, làm nàng kinh hãi không tự chủ được tay lái, cả chiếc xe xoay tròn tại chỗ vài vòng!
Ngoài cửa sổ xe là 1 nam nhân diện mục thối rữa, quần áo trên người rách rưới, loang lổ vết máu! Không cần hỏi, tự nhiên cũng là một con quỷ!
"Ah!" Bùi Thanh Y hô lớn: "Hắn, hắn là..."
Thần cốc Tiểu Dạ Tử bật mạnh cửa xe ra, làm con quỷ kia bị hất bay nện xuống mặt đất, nàng nhanh chóng đóng cửa xe khóa lại!
Nàng vừa mới đạp chân ga đã nhìn thấy, trong rừng cây lại đi ra thêm vài Quỷ hồn nữa!
Từng người đều là máu tươi toàn thân, trên mặt hư thối đến cả giòi bọ cũng đang không ngừng lúc nhúc! Bọn nó nhanh chóng bổ nhào tới chiếc xe!
Cũng may không phải là vòng vây tuyệt đối, thần cốc Tiểu Dạ Tử đánh lái qua 1 hướng khác chạy đi!
"Không, sẽ không sai đâu..." Bùi Thanh Y thanh âm run rẩy: "Nam nhân vừa rồi kia, chính là... Giang Thần Chương! Một trong 21 người thần ẩn! Ta trong phòng đệ đệ hắn Giang Thần Chính nhìn thấy ảnh của hắn!"
Thời điểm điều tra những người thần ẩn, đã từng tới nhà đệ đệ của Giang Thần Chương. Bởi vì tướng mạo của Giang Thần Chương có chút suất khí, cho nên ấn tượng khá sâu.
"Là người bị thần ẩn?" Tùy Văn Nhã cũng sợ hãi: "Chẳng lẽ toàn bộ 21 con quỷ đều bổ ra? Lại thêm 7 con quỷ kia nữa, không phải là hai mươi tám con quỷ sao? Trời ạ, chúng ta còn có đường sống không?"
Thần cốc Tiểu Dạ Tử một bên điều khiển tay lái nói: "Không có nhiều tới 28 con đâu. Chỉ có... 7 người mà thôi. Không, cho tới bây giờ, cũng chỉ có bảy người."
"Lời này của ngươi có ý gì?" Ngô Tuyên Lâm nghe ra được chút mánh khóe: "Ngươi phát hiện ra cái gì sao? Thần Cốc tiểu thư? Sinh lộ?"
"Sinh lộ... còn thiếu một ít. Bất quá ta đại khái đã biết rõ chân tướng thần ẩn rồi. Nghe cho kỹ, tuyệt đối không nên để cho những con quỷ này tiếp xúc, không nên!"
"Ngươi phát hiện cái gì?" Tùy Văn Nhã truy vấn: "Đến cùng..."
"Lát nữa rồi nói sau!" Bùi Thanh Y ngăn cản hai người: "Trước hết để cho Thần Cốc tiểu thư chuyên tâm lái xe!"
Thần cốc Tiểu Dạ Tử lúc này chạy tới trước 1 mảnh đất trống, bỗng nhiên, nàng nhìn thấy Thần Nguyên Nhã Thần!
"Là hắn..." Nàng bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, lập tức quay kiếng xe xuống, nhô đầu ra hô to: "Thần Nguyên Nhã Thần! Nhanh lên xe! Nhanh một chút!"
"Ngươi... Ngươi phát điên rồi sao?" Bùi Thanh Y lập tức hô to: "Chúng ta sao có thể dừng lại? Những con quỷ kia còn đang truy ở phía sau kìa!"
"Hắn là trượng phu của Thần Nguyên Mỹ Thy! Có lẽ phát ra được tác dụng gì đó!"
Hiện tại khoảng cách tới những con quỷ kia đã kéo ra ngoài 20 m , nếu không phải thế, thần cốc Tiểu Dạ Tử tuyệt đối không làm như vậy.
20m, đáng giá đánh bạc!
Thần Nguyên Nhã Thần nghe thấy thanh âm này vốn đang sững sờ, lập tức nhìn thấy phía sau xe có mấy bóng người đang đuổi theo. Xe dừng lại trước mặt hắn, cửa xe mở ra, thần cốc Tiểu Dạ Tử nói: "Không muốn bị những người đằng sau giết chết thì lên xe!"
Thần Nguyên Nhã Thần vừa rồi bị bàn tay lạnh lẽo đập vào vai cũng có chút kinh hoảng, vì vậy lập tức lên xe, lách vào ngồi cùng Ngô Tuyên Lâm!"
Thời điểm định đóng cửa xe, có 1 bàn tay bỗng chặn lại!
Mà ngoài cửa sổ xe, Nhã Thần nhìn thấy, gương mặt của Thần Nguyên Mỹ Thy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.