Quyển 17 - Chương 6: bức vẽ biến hóa
Hắc Sắc Hoả Chủng
08/04/2018
Trên đường cái, vô số xe cảnh sát bị cuốn vào biển lửa, cảnh sát cũng tử thương vô số.
Trong chiến tràng, chỉ còn lại Minh Vương cùng Thượng Quan Miên!
"Lộ Phose " Thượng Quan Miên tay trái cầm bức tranh thủy mặc, giọng điệu lạnh lẽo nói: "Ngươi tốt nhất không nên ép ta."
Minh Vương giận dữ: "Ah? Bức ngươi? Ngươi cho mình là ai? Đừng nói là ngươi, coi như là 'Địa ngục Vương' năm đó Âu Pháp Lý Á và 'Tu La' Lôi Kiệt Đặc, còn không phải đều chết dưới tay ta? Ngươi cho rằng giết được 1 'Tử Thần' Kim Dieskau liền có thể đắc ý tới như vậy?"
Tay nắm chặt bức tranh thủy mặc, Thượng Quan Miên đang đứng bỗng nhiên 1 viên đạn đột ngột bắn qua!
Đó là một cảnh sát may mắn còn sống sót, thân thể bị ép ở dưới xe cảnh sát đang giơ tay bắn vào Thượng Quan Miên. Kế tiếp, 1 độc châm đâm vào trán làm hắn chết ngay tức khắc!
"'Địa ngục Vương' chết trên tay ngươi sao?" Thượng Quan Miên bỗng nói: " Sát thủ số 1 xưa kia, là sư phụ của 'Kim nhãn ác ma'?"
"Không sai! Thế nào, ngươi hiểu chưa? Ngươi giết chết 'Kim nhãn ác ma " căn bản không đáng để kiêu ngạo! Hơn nữa, lúc trước ngươi không phải ngay cả tiếp cận tới cạnh gia chủ Eli Khắc Sâm gia tộc cũng không được sao? Ta muốn giết ngươi, căn bản chẳng có độ khó!"
"Vậy ngươi thử xem xem."
Thượng Quan Miên nói xong câu đó, thân thể liền hướng về 1 nơi khác chạy trốn! Minh Vương cười lạnh một tiếng: "Ngươi trốn không thoát đâu. Con mồi ta đã chọn, không 1 ai có thể thoát! Thời gian đến, ta tự nhiên sẽ đưa ngươi xuống Địa ngục!"
Sau đó, hắn tung cước bộ, đuổi theo Thượng Quan Miên!
Lúc này, phương hướng của Thượng Quan Miên lại chạy thẳng về phía Di Chân cùng Lâm Tâm Hồ! Tốc độ của nàng cực nhanh, tức khắc đã tới trước mặt Di Chân, câu thứ nhất nàng nói là: " Đi theo ta!"
"Dám đưa lưng về phía ta, 'Thụy mỹ nhân " ngươi đang muốn chết hay sao?"
Thân thể Minh Vương tới gần sau lưng Thượng Quan Miên liền giơ cao trường đao hung hăng bổ xuống!
Thượng Quan Miên bắt lấy tay Di Chân, sau đó đạp chân 1 cái, né tránh thế công của trường đao, tiếp tục nhanh chóng chạy ra xa!
Di Chân lúc này nhìn chăm chú Thượng Quan Miên, nói: "Ngươi biết Bồ Mỹ Linh? Vậy ngươi cũng biết Di Thiên đang ở nơi đó sao?"
Thượng Quan Miên hoàn toàn không trả lời, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Minh Vương đang dần tiếp cận phía sau, sau đó nhanh chóng chạy vào 1 con ngõ nhỏ! Nhưng hiện tại trên người nàng đang có thương tích, lại còn mang theo Di Chân, tốc độ tự nhiên không bằng Minh Vương!
"Rõ ràng lại tiến vào ngõ nhỏ này, 'Thụy mỹ nhân ", đầu óc ngươi hư mất rồi sao?"
Ai mà biết lúc này, Thượng Quan Miên lại dừng lại, quay mặt đối đầu với Minh Vương!
"Ngươi dường như quên mất 1 chuyện?" Thượng Quan Miên đem bức họa nhét vào trong cổ áo, sau đó ra súng ngắn, nhắm ngay Minh Vương nói: " Ở 1 nơi hẹp hòi, không chỉ ta mà ngươi cũng bị hạn chế! 'Minh Vương' am hiểu cận chiến, dùng song đao làm vũ khí, chuyện này mọi sát thủ tại Châu Âu đều biết."
"Ngươi muốn nói gì?"
"Ta và ngươi đồng dạng, đều am hiểu cận chiến. Đã như vầy, ở 1 nơi hẹp hòi quyết 1 trận thắng bại mới là nơi lấy mạng ngươi tốt nhất!"
Minh Vương ngược lại giận quá hóa cười, nói: "Ha ha, không hổ là 'Thụy mỹ nhân " dám nói chuyện với ta như vậy cũng chỉ có 1 mình ngươi thôi! Nhưng, ngươi vẫn phải chết trên tay ta!"
Bên trong con ngõ nhỏ im lặng, không khí áp súc ngưng tụ.
Sau đó, Minh Vương hét lớn một tiếng vọt lên. Giờ phút này hắn hiểu rõ, sử dụng song đao trong không gian như thế này quá mức hạn chế. Mà Thượng Quan Miên quen sử dụng súng ngắn hạn chế lại nhỏ hơn, hơn nữa vai hắn bị trúng đạn sẽ ảnh hướng tới tốc độ xuất đao và độ chính xác!
Nhưng hắn sao có thể lui bước? Dù sao hắn cũng là "Minh Vương", đệ nhất sát thủ tối cường tại thế giới ngầm Châu Âu! Lúc trước, "Địa ngục Vương" và "Tu La" đều chết dưới song đao của hắn, hôm nay đồng dạng cũng có thể giết chết "Thụy mỹ nhân", thành danh còn muộn hơn 2 người kia !
Thượng Quan Miên nói với Di Chân sau lưng: " Nếu như ngươi dám bỏ trốn, ta sẽ lập tức chặt đứt 2 chân người. Ngươi có tin hay không cho dù ngươi có chạy ra xa ta vẫn có thể làm được?"
"Ta sẽ không trốn đâu." Di Chân trả lời: "Ngươi yên tâm đi."
Thượng Quan Miên đem mũi súng nhắm vào Minh Vương, nói: "Như vậy, đi chết đi! 'Minh Vương' Lộ Phose!"
Viên đạn bắn ra, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có vài phương vị có thể né tránh, muốn tránh khỏi viên đạn tự nhiên độ khó càng tăng thêm. Thế nhưng Minh Vương vẫn có thể tránh thoát được 3 viên đạn, hai chân đạp mạnh vọt lên không trung, rõ ràng muốn mượn lực đề thăng tốc độ, chém tổn thương tay trái của Thượng Quan Miên!
Thượng Quan Miên lập tức giơ tay trái lên muốn bóp cò, đột nhiên thân thể nàng run rẩy, lảo đạo khuỵu xuống đụng vào 1 vách tường: " Tác dụng phụ của cấm dược..."
Vừa dứt lời, trường đao đã xẹt qua cánh tay trái của nàng, ở nơi gần các đốt ngón tay xuất hiện 1 vết thương , Minh Vương đoạt lấy cây súng trong tay nàng, dí vào trán Thượng Quan Miên!
"Ngươi thua, 'Thụy mỹ nhân' ..."
Giờ khắc này, đại cục đã định!
"Đúng rồi, bức họa này quan trọng như vậy sao?... để ta xem"
Tay Minh Vương rút bức họa, nhanh chóng mở ra.
"Này, vẽ cái gì đây?"
Trong bức tranh nữ tử mặc cung trang đang múa, trên mặt tràn đầy máu tươi, hai mắt biến thành 1 mảnh trắng dã, vô số máu tươi làm gương mặt nữ tử trở nên hung ác dị thường...
"Tranh này kỳ quái, ngươi mang theo hắn nó có gì đặc biệt?" Minh Vương dùng súng chỉa vào đỉnh đầu Thượng Quan Miên, hỏi: "Trả lời ta, bức tranh này có ý gì?"
Thượng Quan Miên không mất thời gian suy nghĩ mà lập tức trả lời: "Đây là vật ta lấy được trên tay Edward."
Thủ lĩnh Đọa thiên sứ Edward là 1 nhân vật âm hiểm xảo trá, hắn tự nhiên sẽ không có việc gì mà lại cầm 1 bức tranh thủy mặc. Trong nội tâm Minh Vương dần sinh ra 1 ý nghĩ, làm Thượng Quan Miên tận lực bảo vệ như thế, chẳng lẽ là chí bảo?
"Nói. Thứ này đến tột cùng đại biểu cho cái gì?"
"Ta nói, ngươi sẽ không giết ta sao?"
"Ngươi không có thời gian có kè mặc cả với ta!"
Ánh mắt Thượng Quan Miên thủy chung vẫn tập chung lên bức tranh thủy mặc, giờ phút này, chỉ cần bức tranh kia rời khỏi người nàng 1 m, hết thảy đều kết thúc.
"Ngươi đừng cho rằng ta..."
Đột nhiên, Minh Vương phát hiện, cái đầu của nữ tử trong bức tranh thủy mặc đột ngột xoay lại, một đôi con ngươi trắng dã giống như đang theo dõi hắn! Một chớp mắt hắn có cảm giác như cả linh hồn cũng bị nhìn thấu...
Tuy chỉ rất ngắn, nhưng cây súng trong tay hắn run rẩy trong nháy mắt! Thượng Quan Miên lập tức bắt lấy mũi súng, đem mũi súng chĩa lên trên, lập tức tung ra 1 cước đá vào đũng quần Minh Vương! Mà Minh Vương đang bị nữ tử trong tranh hù dọa, chỉ cảm thấy đột nhiên hạ thể truyền tới 1 cơn đau nhức kịch liệt!
Thượng Quan Miên giật lại bức tranh thủy mặc, sau đó thu lại cây súng nhắm ngay về phía Minh Vương mà bóp cò!
Minh Vương cũng lập tức né tránh, nhưng bên má bị viên đạn xẹt qua, vẩy ra máu tươi! Thượng Quan Miên nắm lấy tay Di Chân bỏ chạy! Rẽ ngoặt bảy tám con đường tắt mới né tránh được truy tung!
Minh Vương lúc này còn té trên mặt đất, gương mặt đau đớn tức giận, nói: "Không, không có khả năng... Như thế nào lại lật thuyền?"
Giờ phút này, bọn người An Tuyết Lệ đã trốn về tới trước cửa lớn nhà trọ.
Kinh nghiệm 1 màn vừa rồi, nghĩ tới nghĩ lui, an toàn nhất vẫn là cửa ra vào nhà trọ! Dù sao, Minh Vương kia có lợi hại, không được chọn làm hộ gia đình cũng không thể vào đây!
Bốn người An Tuyết Lệ chạy tới trước cửa nhà trọ liền dừng lại, thở hổn hển: "Dọa chết ta... Không phải chết trong tay quỷ hồn ngược lại chết trong tay người tên 'Minh Vương' mà nói... quá oan uổng rồi..."
"Còn không phải sao..." Khâu Phi Phàm dứt khoát nằm luôn trên mặt đất: "Còn có, bức tranh thủy mặc biến hóa nói lên điều gì? Chúng ta bây giờ nên làm gì đây?"
"Ai biết được... Được rồi, vẫn là nên nghiên cứu ở trước cửa nhà trọ đi."
Trọng Khắc Ngôn đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Thượng Quan Miên nàng ta không có việc gì chứ?"
"Khó nói. Bất quá nàng ta cũng quá ác độc, giết nhiều người như thế mà con mắt không nháy 1 cái, rốt cuộc nàng ta là người phương nào?"
"Nếu như lần huyết tự này có thể sống sót, sau này trở về nhà trọ, nhìn thấy nàng ta nhất định phải đi đường vòng, nói giỡn, ở cùng 1 chỗ với nàng ta, có mấy cái mạng cũng không đủ!"
"Lúc trước Doanh Tử Dạ nói nàng ta lợi hại như thế nào ta còn tưởng nàng nói khoa trương, hiện tại xem ra, còn khủng khiếp hơn ah."
"Không nói cái này nữa, mau nhìn bức tranh thủy mặc đi!"
Mở bức tranh trong tay ra, An Tuyết Lệ phát hiện bức tranh lại có biến hóa! Gương mặt nữ tử trong tranh đầy những vết rạn nứt, lúc này nhìn vào, trông như 1 con búp bê bị hỏng.
Bộ phận bị nát ra làm cho ngũ quan không ngừng vặn vẹo, làn da vốn trắng nõn cũng trở nên xám đen. Mà nhất là đôi mắt nữ tử trong tranh, giống như là đang nhìn nàng vậy!
"Cứ tiếp tục như thế này..., không hiểu sẽ biến thành bộ dáng gì nữa đây?"
Biến hóa cứ tiếp tục không ngừng mà nói..., hậu quả có bao nhiêu đáng sợ? Không có ai biết.
"Gọi, gọi Lý Ẩn đi!" An Tuyết Lệ vội vàng nói: " Hỏi Lý Ẩn, hắn có thể có biện pháp gì đó, mau chóng điện thoại gọi đi!"
Từng hộ gia đình, ai nấy cũng đều có số điện thoại của Lý Ẩn. Lý Ẩn được mọi người tôn sùng như là 1 "Thần", cũng là hy vọng duy nhất của hộ gia đình ở 1 nơi tuyệt vọng như thế này.
Lúc này, Lý Ẩn đang ở trong nhà, mở máy tính lên.
"Quả nhiên cất bên trong file văn kiện. Ân, dựa theo lời Di Chân, copy cho nàng 1 bản."
Cắm usb vào, thời điểm Lý Ẩn chuẩn bị copy file thì điện thoại trong túi áo vang lên.
"Là bọn người Thượng Quan Miên gọi tới sao?"
Lấy điện thoại di động ra, lại là số của An Tuyết Lệ. Hắn nhận nghe điện thoại, lập tức tiếng kêu to của An Tuyết Lệ truyền tới: "Lý, Lý Lầu trưởng, ngươi mau xuống đây, chúng tôi hiện đang ở cửa ra vào nhà trọ! Bức tranh này đang không ngừng biến hóa!"
"Ngươi muốn nói... bức vẽ đã biến đổi?"
Trong chiến tràng, chỉ còn lại Minh Vương cùng Thượng Quan Miên!
"Lộ Phose " Thượng Quan Miên tay trái cầm bức tranh thủy mặc, giọng điệu lạnh lẽo nói: "Ngươi tốt nhất không nên ép ta."
Minh Vương giận dữ: "Ah? Bức ngươi? Ngươi cho mình là ai? Đừng nói là ngươi, coi như là 'Địa ngục Vương' năm đó Âu Pháp Lý Á và 'Tu La' Lôi Kiệt Đặc, còn không phải đều chết dưới tay ta? Ngươi cho rằng giết được 1 'Tử Thần' Kim Dieskau liền có thể đắc ý tới như vậy?"
Tay nắm chặt bức tranh thủy mặc, Thượng Quan Miên đang đứng bỗng nhiên 1 viên đạn đột ngột bắn qua!
Đó là một cảnh sát may mắn còn sống sót, thân thể bị ép ở dưới xe cảnh sát đang giơ tay bắn vào Thượng Quan Miên. Kế tiếp, 1 độc châm đâm vào trán làm hắn chết ngay tức khắc!
"'Địa ngục Vương' chết trên tay ngươi sao?" Thượng Quan Miên bỗng nói: " Sát thủ số 1 xưa kia, là sư phụ của 'Kim nhãn ác ma'?"
"Không sai! Thế nào, ngươi hiểu chưa? Ngươi giết chết 'Kim nhãn ác ma " căn bản không đáng để kiêu ngạo! Hơn nữa, lúc trước ngươi không phải ngay cả tiếp cận tới cạnh gia chủ Eli Khắc Sâm gia tộc cũng không được sao? Ta muốn giết ngươi, căn bản chẳng có độ khó!"
"Vậy ngươi thử xem xem."
Thượng Quan Miên nói xong câu đó, thân thể liền hướng về 1 nơi khác chạy trốn! Minh Vương cười lạnh một tiếng: "Ngươi trốn không thoát đâu. Con mồi ta đã chọn, không 1 ai có thể thoát! Thời gian đến, ta tự nhiên sẽ đưa ngươi xuống Địa ngục!"
Sau đó, hắn tung cước bộ, đuổi theo Thượng Quan Miên!
Lúc này, phương hướng của Thượng Quan Miên lại chạy thẳng về phía Di Chân cùng Lâm Tâm Hồ! Tốc độ của nàng cực nhanh, tức khắc đã tới trước mặt Di Chân, câu thứ nhất nàng nói là: " Đi theo ta!"
"Dám đưa lưng về phía ta, 'Thụy mỹ nhân " ngươi đang muốn chết hay sao?"
Thân thể Minh Vương tới gần sau lưng Thượng Quan Miên liền giơ cao trường đao hung hăng bổ xuống!
Thượng Quan Miên bắt lấy tay Di Chân, sau đó đạp chân 1 cái, né tránh thế công của trường đao, tiếp tục nhanh chóng chạy ra xa!
Di Chân lúc này nhìn chăm chú Thượng Quan Miên, nói: "Ngươi biết Bồ Mỹ Linh? Vậy ngươi cũng biết Di Thiên đang ở nơi đó sao?"
Thượng Quan Miên hoàn toàn không trả lời, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Minh Vương đang dần tiếp cận phía sau, sau đó nhanh chóng chạy vào 1 con ngõ nhỏ! Nhưng hiện tại trên người nàng đang có thương tích, lại còn mang theo Di Chân, tốc độ tự nhiên không bằng Minh Vương!
"Rõ ràng lại tiến vào ngõ nhỏ này, 'Thụy mỹ nhân ", đầu óc ngươi hư mất rồi sao?"
Ai mà biết lúc này, Thượng Quan Miên lại dừng lại, quay mặt đối đầu với Minh Vương!
"Ngươi dường như quên mất 1 chuyện?" Thượng Quan Miên đem bức họa nhét vào trong cổ áo, sau đó ra súng ngắn, nhắm ngay Minh Vương nói: " Ở 1 nơi hẹp hòi, không chỉ ta mà ngươi cũng bị hạn chế! 'Minh Vương' am hiểu cận chiến, dùng song đao làm vũ khí, chuyện này mọi sát thủ tại Châu Âu đều biết."
"Ngươi muốn nói gì?"
"Ta và ngươi đồng dạng, đều am hiểu cận chiến. Đã như vầy, ở 1 nơi hẹp hòi quyết 1 trận thắng bại mới là nơi lấy mạng ngươi tốt nhất!"
Minh Vương ngược lại giận quá hóa cười, nói: "Ha ha, không hổ là 'Thụy mỹ nhân " dám nói chuyện với ta như vậy cũng chỉ có 1 mình ngươi thôi! Nhưng, ngươi vẫn phải chết trên tay ta!"
Bên trong con ngõ nhỏ im lặng, không khí áp súc ngưng tụ.
Sau đó, Minh Vương hét lớn một tiếng vọt lên. Giờ phút này hắn hiểu rõ, sử dụng song đao trong không gian như thế này quá mức hạn chế. Mà Thượng Quan Miên quen sử dụng súng ngắn hạn chế lại nhỏ hơn, hơn nữa vai hắn bị trúng đạn sẽ ảnh hướng tới tốc độ xuất đao và độ chính xác!
Nhưng hắn sao có thể lui bước? Dù sao hắn cũng là "Minh Vương", đệ nhất sát thủ tối cường tại thế giới ngầm Châu Âu! Lúc trước, "Địa ngục Vương" và "Tu La" đều chết dưới song đao của hắn, hôm nay đồng dạng cũng có thể giết chết "Thụy mỹ nhân", thành danh còn muộn hơn 2 người kia !
Thượng Quan Miên nói với Di Chân sau lưng: " Nếu như ngươi dám bỏ trốn, ta sẽ lập tức chặt đứt 2 chân người. Ngươi có tin hay không cho dù ngươi có chạy ra xa ta vẫn có thể làm được?"
"Ta sẽ không trốn đâu." Di Chân trả lời: "Ngươi yên tâm đi."
Thượng Quan Miên đem mũi súng nhắm vào Minh Vương, nói: "Như vậy, đi chết đi! 'Minh Vương' Lộ Phose!"
Viên đạn bắn ra, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có vài phương vị có thể né tránh, muốn tránh khỏi viên đạn tự nhiên độ khó càng tăng thêm. Thế nhưng Minh Vương vẫn có thể tránh thoát được 3 viên đạn, hai chân đạp mạnh vọt lên không trung, rõ ràng muốn mượn lực đề thăng tốc độ, chém tổn thương tay trái của Thượng Quan Miên!
Thượng Quan Miên lập tức giơ tay trái lên muốn bóp cò, đột nhiên thân thể nàng run rẩy, lảo đạo khuỵu xuống đụng vào 1 vách tường: " Tác dụng phụ của cấm dược..."
Vừa dứt lời, trường đao đã xẹt qua cánh tay trái của nàng, ở nơi gần các đốt ngón tay xuất hiện 1 vết thương , Minh Vương đoạt lấy cây súng trong tay nàng, dí vào trán Thượng Quan Miên!
"Ngươi thua, 'Thụy mỹ nhân' ..."
Giờ khắc này, đại cục đã định!
"Đúng rồi, bức họa này quan trọng như vậy sao?... để ta xem"
Tay Minh Vương rút bức họa, nhanh chóng mở ra.
"Này, vẽ cái gì đây?"
Trong bức tranh nữ tử mặc cung trang đang múa, trên mặt tràn đầy máu tươi, hai mắt biến thành 1 mảnh trắng dã, vô số máu tươi làm gương mặt nữ tử trở nên hung ác dị thường...
"Tranh này kỳ quái, ngươi mang theo hắn nó có gì đặc biệt?" Minh Vương dùng súng chỉa vào đỉnh đầu Thượng Quan Miên, hỏi: "Trả lời ta, bức tranh này có ý gì?"
Thượng Quan Miên không mất thời gian suy nghĩ mà lập tức trả lời: "Đây là vật ta lấy được trên tay Edward."
Thủ lĩnh Đọa thiên sứ Edward là 1 nhân vật âm hiểm xảo trá, hắn tự nhiên sẽ không có việc gì mà lại cầm 1 bức tranh thủy mặc. Trong nội tâm Minh Vương dần sinh ra 1 ý nghĩ, làm Thượng Quan Miên tận lực bảo vệ như thế, chẳng lẽ là chí bảo?
"Nói. Thứ này đến tột cùng đại biểu cho cái gì?"
"Ta nói, ngươi sẽ không giết ta sao?"
"Ngươi không có thời gian có kè mặc cả với ta!"
Ánh mắt Thượng Quan Miên thủy chung vẫn tập chung lên bức tranh thủy mặc, giờ phút này, chỉ cần bức tranh kia rời khỏi người nàng 1 m, hết thảy đều kết thúc.
"Ngươi đừng cho rằng ta..."
Đột nhiên, Minh Vương phát hiện, cái đầu của nữ tử trong bức tranh thủy mặc đột ngột xoay lại, một đôi con ngươi trắng dã giống như đang theo dõi hắn! Một chớp mắt hắn có cảm giác như cả linh hồn cũng bị nhìn thấu...
Tuy chỉ rất ngắn, nhưng cây súng trong tay hắn run rẩy trong nháy mắt! Thượng Quan Miên lập tức bắt lấy mũi súng, đem mũi súng chĩa lên trên, lập tức tung ra 1 cước đá vào đũng quần Minh Vương! Mà Minh Vương đang bị nữ tử trong tranh hù dọa, chỉ cảm thấy đột nhiên hạ thể truyền tới 1 cơn đau nhức kịch liệt!
Thượng Quan Miên giật lại bức tranh thủy mặc, sau đó thu lại cây súng nhắm ngay về phía Minh Vương mà bóp cò!
Minh Vương cũng lập tức né tránh, nhưng bên má bị viên đạn xẹt qua, vẩy ra máu tươi! Thượng Quan Miên nắm lấy tay Di Chân bỏ chạy! Rẽ ngoặt bảy tám con đường tắt mới né tránh được truy tung!
Minh Vương lúc này còn té trên mặt đất, gương mặt đau đớn tức giận, nói: "Không, không có khả năng... Như thế nào lại lật thuyền?"
Giờ phút này, bọn người An Tuyết Lệ đã trốn về tới trước cửa lớn nhà trọ.
Kinh nghiệm 1 màn vừa rồi, nghĩ tới nghĩ lui, an toàn nhất vẫn là cửa ra vào nhà trọ! Dù sao, Minh Vương kia có lợi hại, không được chọn làm hộ gia đình cũng không thể vào đây!
Bốn người An Tuyết Lệ chạy tới trước cửa nhà trọ liền dừng lại, thở hổn hển: "Dọa chết ta... Không phải chết trong tay quỷ hồn ngược lại chết trong tay người tên 'Minh Vương' mà nói... quá oan uổng rồi..."
"Còn không phải sao..." Khâu Phi Phàm dứt khoát nằm luôn trên mặt đất: "Còn có, bức tranh thủy mặc biến hóa nói lên điều gì? Chúng ta bây giờ nên làm gì đây?"
"Ai biết được... Được rồi, vẫn là nên nghiên cứu ở trước cửa nhà trọ đi."
Trọng Khắc Ngôn đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, Thượng Quan Miên nàng ta không có việc gì chứ?"
"Khó nói. Bất quá nàng ta cũng quá ác độc, giết nhiều người như thế mà con mắt không nháy 1 cái, rốt cuộc nàng ta là người phương nào?"
"Nếu như lần huyết tự này có thể sống sót, sau này trở về nhà trọ, nhìn thấy nàng ta nhất định phải đi đường vòng, nói giỡn, ở cùng 1 chỗ với nàng ta, có mấy cái mạng cũng không đủ!"
"Lúc trước Doanh Tử Dạ nói nàng ta lợi hại như thế nào ta còn tưởng nàng nói khoa trương, hiện tại xem ra, còn khủng khiếp hơn ah."
"Không nói cái này nữa, mau nhìn bức tranh thủy mặc đi!"
Mở bức tranh trong tay ra, An Tuyết Lệ phát hiện bức tranh lại có biến hóa! Gương mặt nữ tử trong tranh đầy những vết rạn nứt, lúc này nhìn vào, trông như 1 con búp bê bị hỏng.
Bộ phận bị nát ra làm cho ngũ quan không ngừng vặn vẹo, làn da vốn trắng nõn cũng trở nên xám đen. Mà nhất là đôi mắt nữ tử trong tranh, giống như là đang nhìn nàng vậy!
"Cứ tiếp tục như thế này..., không hiểu sẽ biến thành bộ dáng gì nữa đây?"
Biến hóa cứ tiếp tục không ngừng mà nói..., hậu quả có bao nhiêu đáng sợ? Không có ai biết.
"Gọi, gọi Lý Ẩn đi!" An Tuyết Lệ vội vàng nói: " Hỏi Lý Ẩn, hắn có thể có biện pháp gì đó, mau chóng điện thoại gọi đi!"
Từng hộ gia đình, ai nấy cũng đều có số điện thoại của Lý Ẩn. Lý Ẩn được mọi người tôn sùng như là 1 "Thần", cũng là hy vọng duy nhất của hộ gia đình ở 1 nơi tuyệt vọng như thế này.
Lúc này, Lý Ẩn đang ở trong nhà, mở máy tính lên.
"Quả nhiên cất bên trong file văn kiện. Ân, dựa theo lời Di Chân, copy cho nàng 1 bản."
Cắm usb vào, thời điểm Lý Ẩn chuẩn bị copy file thì điện thoại trong túi áo vang lên.
"Là bọn người Thượng Quan Miên gọi tới sao?"
Lấy điện thoại di động ra, lại là số của An Tuyết Lệ. Hắn nhận nghe điện thoại, lập tức tiếng kêu to của An Tuyết Lệ truyền tới: "Lý, Lý Lầu trưởng, ngươi mau xuống đây, chúng tôi hiện đang ở cửa ra vào nhà trọ! Bức tranh này đang không ngừng biến hóa!"
"Ngươi muốn nói... bức vẽ đã biến đổi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.