Quyển 26 - Chương 15: Cái Chết Của Thần Cốc Tiểu Dạ Tử.
Hắc Sắc Hoả Chủng
16/06/2018
Công Tôn Diệm vung dây lưng ra nhưng lại mất chuẩn, nguyên nhân là do hắn không dám để thân thể hướng ra ngoài cửa lớn. Lại tiếp tục hất lên, dây lưng đã đụng trúng đèn lồng, nhưng chỉ chạm vào 1 bên.
Nói cho cùng, làm chuyện này căn bản cũng không phải dễ.
Ngọn lửa trên tay đã ngày càng lạnh, Công Tôn Diệm thỉnh thoảng quay đầu lại xem xét, sau lưng vẫn là 1 mảnh trống không. Tuyệt vọng đang yên lặng tới gần.
Cứ như vậy mà xong sao?
Cuộc đời mình cứ như vậy mà xong sao?
Công Tôn Diệm không cam lòng! Vô luận như thế nào hắn cũng không thể chấp nhận nhân sinh của mình đặt dấu chấm tại đây! Càng không thể tiếp nhận thời khắc tuyệt vọng tiến đến!
Hắn thủy chung hi vọng, rời khỏi nhà nhọ, được cùng người yêu bên nhau hạnh phúc, tiếp tục công việc kiểm sát trưởng, mở rộng chính nghĩa, vạch trần những hành vi tham nhũng!
Đây chính là tín ngưỡng cả đời hắn!
Nước mắt Công Tôn Diệm đã tuôn ra, hắn cầm chặt 1 đầu dây da, tung ra 1 lần nữa, thế nhưng không thể kéo đèn lồng kia vào! Thậm chí, có chút đẩy nó ngày 1 nhích ra hơn!
Lúc này, Công Tôn Diệm bỗng nhiên cảm giác được có một đôi bàn tay, từ phía sau tóm lấy cổ hắn, đem hắn kéo vào bên trong!
Nhưng cũng lúc này, bỗng nhiên 1 cái đèn lồng xuất hiện trước mặt Công Tôn Diệm! Hắn tức khắc cuồng hỉ, đem ngọn lửa thả vào trong đèn lồng!
Ngọn lửa cháy lên, bàn tay kia cũng buông lỏng ra.
Quay đầu lại nhìn, sau lưng vẫn không hề có người. Mà một bên Ngân Vũ cùng Lâm Thiện cũng đang trợn to hai mắt nhìn cách đó không xa, Tiểu Dạ Tử vẫn đang duy trì tư thế ném.
"Cuối cùng vượt qua rồi." Nàng thở hồng hộc: "Không thể ngồi thang máy thực phiền toái, uy, thất thần làm gì? Nghĩ biện pháp đem cây đèn bên ngoài lấy vào!"
Nguy cơ đáng sợ, cuối cùng cũng tạm thời thay đổi.
Nhưng đèn dẫn đường chỉ có thể thiêu đốt trong 5 phút đồng hồ. Sau 5 phút, hung cát vẫn như trước khó dò.
"Đây là lần thứ hai ngươi cứu ta, Thần Cốc tiểu thư." Nhìn ngọn đèn trong tay, Công Tôn Diệm sống sót sau tai nạn cảm khái nói: "Vô luận như thế nào cám ơn ngươi rồi. Ta Công Tôn Diệm luôn là người có ân tất báo... ... . . ."
"Không cần. nếu các ngươi chết đối với ta rất phiền toái, cho nên ta mới làm như vậy."
"Ngươi làm sao làm được?" Ngân Vũ lạnh lùng hỏi: "Ngươi làm như thế nào đến đem đèn dẫn đường mang vào cửa viện bảo tàng? Ngươi làm giao dịch với hộ gia đình nào đó trong nhà trọ sao? Có phải Ngân Dạ hay không?"
"Không có." Tiểu Dạ Tử lắc đầu nói: "Kha Ngân Dạ cho dù yêu ngươi, ta cũng không thể bảo chứng hắn tuyệt đối đến. Trên thế giới này, người yêu tính mệnh bản thân mình tuyệt đối nhiều hơn người sẽ hy sinh vì người khác. Cho nên ta chưa bao giờ tin tưởng người nào ngoại trừ bản thân. Về phần ta làm sao làm được, ngươi cứ tự đoán đi, dù sao ta cũng không nói."
Kế tiếp, dùng dây lưng cuối cùng cũng đem được đèn lồng vào trong, đèn dẫn đường này liền do Tiểu Dạ Tử cầm rồi, ngọn lửa của nàng cũng chưa có dùng.
Tiếp theo, Công Tôn Diệm cầm lấy đèn lồng, nói: "Kế tiếp, chạy tới tầng cao hơn! Nếu các ngươi sợ hãi thì đừng đi theo."
Công Tôn Diệm lựa chọn 1 cầu thang khác chạy tới. Mà lúc này, Ngân Vũ cùng Lâm Thiện đều đứng nguyên tại chỗ không di động.
"Ngươi kế tiếp định làm thế nào?" Ngân Vũ nhìn về phía Tiểu Dạ Tử hỏi: "Hôm nay quỷ hỏa còn có..."
"Ta muốn tới lầu 2 cầm lấy quỷ hỏa của Lạc Chính Thần." Tiểu Dạ Tử nói ra 1 câu kinh người: "Tuy nàng ta rất có thể đã chết, nhưng ngọn lửa hẳn vẫn còn lưu lại. Cho dù con quỷ vẫn còn ở đó nhưng trên tay ta có quỷ hỏa, có thể bảo vệ tánh mạng. Các ngươi có theo hay không thì tùy tiện. Bất quá, dưới tình huống không có đèn dẫn đường lẫn quỷ hỏa, tính mạng các ngươi khó đảm bảo."
Những lời này vừa ra, tương đương với không cho lựa chọn. Kết quả tự nhiên là Ngân Vũ cùng Lâm Thiện đều đi theo sau lưng Tiểu Dạ Tử.
"Bất quá ngươi có thể xác định Lạc Chính Thần chết ở sảnh nào sao?"
"Không biết. Nhưng đại khái có thể suy đoán, nàng không có đèn dẫn đường trong tay mà chỉ có quỷ hỏa nên chắc chắn phải chạy trốn. Ta đoán chừng nàng có lẽ vẫn chưa rời khỏi lầu 2."
"Vì sao lại xác định như vậy "
"Đầu tiên nàng khẳng định không có đến lầu một, nếu không các ngươi đã phát hiện ra. Mà nếu như chạy lên lầu, nàng biết rõ trên lầu 4 có 1 con quỷ chắc chắn sẽ không làm ra loại sự tình mạo hiểm này, nếu để 2 con quỷ gặp nhau, hết thảy đều kết thúc. Cho nên ta phán đoán nàng vẫn còn ở lầu hai, hoặc là đang ở cầu thang chính giữa tầng 2. Đương nhiên quỷ hỏa có thể đã bị quỷ lấy mất, bất quá cũng nên thử 1 lần, dù sao quỷ hỏa chỉ có 9 cái."
Không người nào dám đi thang máy, trong lồng giam di động đó chẳng khác nào khóa đường chạy trốn của mình. Mà bây giờ không ai biết nên làm thế nào mới tốt.
Còn lúc này, Tiểu Dạ Tử đã tới lầu hai.
Trên hành lang mờ mịt, Ngân Vũ cùng Lâm Thiện đều dán chặt lấy Tiểu Dạ Tử.
"Tiếp theo phải tiến vào sảnh triển lãm rồi." Tiểu Dạ Tử nói: "Sảnh triển lãm số 6 ở lầu 2 nơi quỷ thức tỉnh tương đối nguy hiểm, bởi vì rất có thể nó sẽ tùy thời trở về."
"Có thể tiến thêm 1 bước suy luận đối với góc chết tư duy này" Ngân Vũ lại nói: "Có thể hay không chính bởi như thế ngược lại sẽ an toàn?"
"Ta không đặt cược nếu xác suất thấp hơn dưới 5 phần." Tiểu Dạ Tử trong quá trình di chuyển vẫn quan sát xung quanh. "Công Tôn Diệm trước mắt chỉ sợ cũng rất nguy hiểm. Sau 5 phút đồng hồ nếu hắn thoát thân chậm, sẽ nối gót Phong Liệt Hải. Nói cho cùng chúng ta không biết quy luật quỷ giết người là gì, điều kiện gây ra tử lộ ra sao. Hay là tùy thời có cơ hội sẽ giết người?"
"Có lẽ quan hệ tới sử dụng đèn dẫn đường." Ngân Vũ nhìn về phía cái đèn lồng cũ nát, nói: "Không, có lẽ Lạc Chính Thần nàng... còn chưa có chết?"
"Ít nhất cùng Lạc Chính Thần thí nghiệm làm cho ta vững tin nhà trọ chính xác đã tiến hành 1 hạn chế nhất định. Hai con quỷ thức tỉnh cùng một thời gian, mà qua 1 thời gian nào đó sẽ có 1 thời gian ngắn đình chỉ hoạt động, hơn nữa là cả hai đều đồng bộ, nói cách khác, đoạn thời gian chúng ngưng hoạt động kia với chúng ta là cơ hội tốt nhất. Nói thực ra, ta đang suy nghĩ, phải chăng có một phương pháp nào đó vất vả 1 lần nhàn nhã suốt đời, để 2 con quỷ vĩnh viễn không thể gặp mặt hay không."
"Không" Ngân Vũ lắc đầu nói: "Cho dù 2 con quỷ không thể nào gặp mặt, nhưng chúng vẫn có thể giết người. Như vậy cũng không thể tính đã tìm ra sinh lộ của huyết tự."
Tới nước này, sinh lộ vẫn như trước như xem hoa trong sương mù, càng xem càng hoa mắt. Một bên Lâm Thiện vắt óc như thế nào cũng không thể nghĩ được phương pháp tốt hơn.
Lúc này, trước mắt xuất hiện cửa lớn sảnh triển lãm số 6. Cánh cửa kia đang mở ra, nhưng mà ở cách cửa không xa, một cái tủ kính bị đẩy ngã xuống cùng với tấm rèm rơi trên mặt đất.
"Lạc Chính Thần chết ở nơi này sao?" Ngân Vũ tiến lên bước vào trong cửa, Lâm Thiện cũng lập tức đuổi kịp. Mà Tiểu Dạ Tử vẫn đứng im 1 chỗ.
Nhưng ngay lúc đó, cánh cửa đột nhiên đóng lại!
Cùng đồng thời, tất cả cánh cửa xuất nhập trong sảnh triển lãm này đều sập lại.
Nơi đây không hề có cửa sổ!
Ngân Vũ cùng Lâm Thiện cứ như vậy bị nhốt bên trong sảnh triển lãm số 6! Mà trên tay hai người đều không có đèn dẫn đường!
Trong sảnh triển lãm 1 mảnh đen tối, một cổ không khí áp lực dần phủ xuống. Bởi vì không có cửa sổ, lại thêm tất cả các cánh cửa dẫn ra bên ngoài đều đóng lại, bóng tối bao phủ có muốn nhìn thấy vật gì cũng khó khăn. Lâm Thiện sợ tới mức toàn thân phát run. Không thèm để ý lòng tự trọng của nam nhân, núp sau lưng Ngân Vũ!
"Đừng hoảng hốt!" bộ dạng Ngân Vũ vẫn phi thường trấn định: "Đèn dẫn đường có tác dụng trong 30 mét, thần cốc Tiểu Dạ Tử, ngươi ở phía sau chứ? Ngươi lập tức thắp đèn dẫn đường lên! Như vậy là được rồi! Ta sẽ hỗ trợ tìm kiếm quỷ hỏa!" "Này uy!" Lâm Thiện lo lắng nói: "Ngươi nói quỷ hỏa?"
"Vừa rồi ta có nhìn thấy, nhưng hiện tại quá mức đen tối không thể xác định phương hướng, bắt quá có thể xác định... nó màu đen."
Ngọn lửa màu đen!
Ý nghĩa thế nào đây?
Quỷ hồn đang trong phạm vi 30 mét!
Mà khoảng cách từ cái tủ bị đổ kia tới chỗ Tiểu Dạ Tử có phải 30 mét hay không rất khó nói chính xác! Nhưng cho dù vượt ra khỏi 1 mét cũng đủ xong rồi.
Cửa lớn sảnh triển lãm viện bảo tàng quốc gia, quả nhiên không thể dùng lực khai mở, trừ phi để Thượng Quan Miên tới đánh!
"Hiện tại nhóm đèn dẫn đường lên đi." Ngân Vũ nói: "Có quỷ hỏa, ngươi dắt quỷ rời đi, ta sẽ lấy ngọn lửa còn lại! Quỷ muốn đi ra, nhất định phải mở cánh cửa này!"
Nhưng phía sau không hề có âm thanh đáp trả.
"Này, Tiểu Dạ Tử, thần cốc Tiểu Dạ Tử?"
Vẫn như trước không có ai trả lời.
"Không thể nào?" thân thể Ngân Vũ dán sát vào cửa lớn hô to: "Này, ngươi trả lời đi, Tiểu Dạ Tử!"
Lâm Thiện mặt sắc trắng bệch, ý thức được: "Bị, bị giết? Thần cốc nàng bị quỷ giết rồi sao?"
Tiểu Dạ Tử chết rồi. Vậy có nghĩa, đèn dẫn đường kia không thể trợ giúp bọn hắn! Bị nhốt trong sảnh triển lãm này coi như tiêu! Cho dù cầm được quỷ hỏa cũng không có đèn dẫn đường ah!
"Không có khả năng, không có khả năng đấy!" Ngân Vũ lập tức lấy điện thoại di động bấm số của Tiểu Dạ Tử.
Nhưng điện thoại không có người tiếp.
"Không, không muốn!" Lâm Thiện sợ tới mức nhảy dựng lên, sau đó căn cứ trí nhớ đối với sơ đồ, hướng về 1 cửa lớn khác trong sảnh triển lãm chạy đến! Giờ phút này hắn đã sợ tới hồn phi phách tán!
Thật không biết hành vi hiện tại của hắn không khác gì muốn chết.
Mà Công Tôn Diệm, đã chạy tới tầng cao nhất. Hắn lúc này đang đứng trong sảnh triển lãm bày văn vật Thanh triều, đứng trước 1 cây kỳ pháo nhìn ngọn lửa đang dần tắt lụi.
Mà làm hắn mừng rỡ chính là trong họng pháo thế mà có 1 ngọn lửa đang cháy!
Hắn lập tức vươn tay vào trong lấy quỷ hỏa ra!
Hiện tại, quỷ hỏa đã tìm được 8 cái, chỉ còn lại duy nhất một!
Công Tôn Diệm hướng về 1 cầu thang khác chạy tới, rốt cục ngọn lửa trong đèn dẫn đường đã thiêu đốt xong, hắn đem cánh cửa đóng sầm lại, dùng tốc độ nhanh nhất phi xuống lầu dưới! Đồng thời ở trong hành lang không ngừng quẹo trái quẹo phải. Ngọn lửa mới trên tay đã biến thành màu trắng.
Điều này làm hắn yên tâm không ít.
Nhưng tình huống hiện tại không thể khinh thường. Bất luận như thế nào, cũng phải chú ý cẩn thận!
Bỗng nhiên, điện thoại di động của hắn rung lên, người gọi điện là Ngân Vũ. Hắn lập tức chuyển cuộc gọi.
"Công Tôn Diệm! Ngươi ở nơi nào? Đã thoát được quỷ hồn chưa?"
"Ta vừa lấy được ngọn lửa mới, Kha tiểu thư, làm sao vậy?"
"Ngọn lửa mới sao, thật tốt quá, nhanh tới sảnh triển lãm số 6 lầu 2, thần cốc Tiểu Dạ Tử, nàng chết rồi!".
Nói cho cùng, làm chuyện này căn bản cũng không phải dễ.
Ngọn lửa trên tay đã ngày càng lạnh, Công Tôn Diệm thỉnh thoảng quay đầu lại xem xét, sau lưng vẫn là 1 mảnh trống không. Tuyệt vọng đang yên lặng tới gần.
Cứ như vậy mà xong sao?
Cuộc đời mình cứ như vậy mà xong sao?
Công Tôn Diệm không cam lòng! Vô luận như thế nào hắn cũng không thể chấp nhận nhân sinh của mình đặt dấu chấm tại đây! Càng không thể tiếp nhận thời khắc tuyệt vọng tiến đến!
Hắn thủy chung hi vọng, rời khỏi nhà nhọ, được cùng người yêu bên nhau hạnh phúc, tiếp tục công việc kiểm sát trưởng, mở rộng chính nghĩa, vạch trần những hành vi tham nhũng!
Đây chính là tín ngưỡng cả đời hắn!
Nước mắt Công Tôn Diệm đã tuôn ra, hắn cầm chặt 1 đầu dây da, tung ra 1 lần nữa, thế nhưng không thể kéo đèn lồng kia vào! Thậm chí, có chút đẩy nó ngày 1 nhích ra hơn!
Lúc này, Công Tôn Diệm bỗng nhiên cảm giác được có một đôi bàn tay, từ phía sau tóm lấy cổ hắn, đem hắn kéo vào bên trong!
Nhưng cũng lúc này, bỗng nhiên 1 cái đèn lồng xuất hiện trước mặt Công Tôn Diệm! Hắn tức khắc cuồng hỉ, đem ngọn lửa thả vào trong đèn lồng!
Ngọn lửa cháy lên, bàn tay kia cũng buông lỏng ra.
Quay đầu lại nhìn, sau lưng vẫn không hề có người. Mà một bên Ngân Vũ cùng Lâm Thiện cũng đang trợn to hai mắt nhìn cách đó không xa, Tiểu Dạ Tử vẫn đang duy trì tư thế ném.
"Cuối cùng vượt qua rồi." Nàng thở hồng hộc: "Không thể ngồi thang máy thực phiền toái, uy, thất thần làm gì? Nghĩ biện pháp đem cây đèn bên ngoài lấy vào!"
Nguy cơ đáng sợ, cuối cùng cũng tạm thời thay đổi.
Nhưng đèn dẫn đường chỉ có thể thiêu đốt trong 5 phút đồng hồ. Sau 5 phút, hung cát vẫn như trước khó dò.
"Đây là lần thứ hai ngươi cứu ta, Thần Cốc tiểu thư." Nhìn ngọn đèn trong tay, Công Tôn Diệm sống sót sau tai nạn cảm khái nói: "Vô luận như thế nào cám ơn ngươi rồi. Ta Công Tôn Diệm luôn là người có ân tất báo... ... . . ."
"Không cần. nếu các ngươi chết đối với ta rất phiền toái, cho nên ta mới làm như vậy."
"Ngươi làm sao làm được?" Ngân Vũ lạnh lùng hỏi: "Ngươi làm như thế nào đến đem đèn dẫn đường mang vào cửa viện bảo tàng? Ngươi làm giao dịch với hộ gia đình nào đó trong nhà trọ sao? Có phải Ngân Dạ hay không?"
"Không có." Tiểu Dạ Tử lắc đầu nói: "Kha Ngân Dạ cho dù yêu ngươi, ta cũng không thể bảo chứng hắn tuyệt đối đến. Trên thế giới này, người yêu tính mệnh bản thân mình tuyệt đối nhiều hơn người sẽ hy sinh vì người khác. Cho nên ta chưa bao giờ tin tưởng người nào ngoại trừ bản thân. Về phần ta làm sao làm được, ngươi cứ tự đoán đi, dù sao ta cũng không nói."
Kế tiếp, dùng dây lưng cuối cùng cũng đem được đèn lồng vào trong, đèn dẫn đường này liền do Tiểu Dạ Tử cầm rồi, ngọn lửa của nàng cũng chưa có dùng.
Tiếp theo, Công Tôn Diệm cầm lấy đèn lồng, nói: "Kế tiếp, chạy tới tầng cao hơn! Nếu các ngươi sợ hãi thì đừng đi theo."
Công Tôn Diệm lựa chọn 1 cầu thang khác chạy tới. Mà lúc này, Ngân Vũ cùng Lâm Thiện đều đứng nguyên tại chỗ không di động.
"Ngươi kế tiếp định làm thế nào?" Ngân Vũ nhìn về phía Tiểu Dạ Tử hỏi: "Hôm nay quỷ hỏa còn có..."
"Ta muốn tới lầu 2 cầm lấy quỷ hỏa của Lạc Chính Thần." Tiểu Dạ Tử nói ra 1 câu kinh người: "Tuy nàng ta rất có thể đã chết, nhưng ngọn lửa hẳn vẫn còn lưu lại. Cho dù con quỷ vẫn còn ở đó nhưng trên tay ta có quỷ hỏa, có thể bảo vệ tánh mạng. Các ngươi có theo hay không thì tùy tiện. Bất quá, dưới tình huống không có đèn dẫn đường lẫn quỷ hỏa, tính mạng các ngươi khó đảm bảo."
Những lời này vừa ra, tương đương với không cho lựa chọn. Kết quả tự nhiên là Ngân Vũ cùng Lâm Thiện đều đi theo sau lưng Tiểu Dạ Tử.
"Bất quá ngươi có thể xác định Lạc Chính Thần chết ở sảnh nào sao?"
"Không biết. Nhưng đại khái có thể suy đoán, nàng không có đèn dẫn đường trong tay mà chỉ có quỷ hỏa nên chắc chắn phải chạy trốn. Ta đoán chừng nàng có lẽ vẫn chưa rời khỏi lầu 2."
"Vì sao lại xác định như vậy "
"Đầu tiên nàng khẳng định không có đến lầu một, nếu không các ngươi đã phát hiện ra. Mà nếu như chạy lên lầu, nàng biết rõ trên lầu 4 có 1 con quỷ chắc chắn sẽ không làm ra loại sự tình mạo hiểm này, nếu để 2 con quỷ gặp nhau, hết thảy đều kết thúc. Cho nên ta phán đoán nàng vẫn còn ở lầu hai, hoặc là đang ở cầu thang chính giữa tầng 2. Đương nhiên quỷ hỏa có thể đã bị quỷ lấy mất, bất quá cũng nên thử 1 lần, dù sao quỷ hỏa chỉ có 9 cái."
Không người nào dám đi thang máy, trong lồng giam di động đó chẳng khác nào khóa đường chạy trốn của mình. Mà bây giờ không ai biết nên làm thế nào mới tốt.
Còn lúc này, Tiểu Dạ Tử đã tới lầu hai.
Trên hành lang mờ mịt, Ngân Vũ cùng Lâm Thiện đều dán chặt lấy Tiểu Dạ Tử.
"Tiếp theo phải tiến vào sảnh triển lãm rồi." Tiểu Dạ Tử nói: "Sảnh triển lãm số 6 ở lầu 2 nơi quỷ thức tỉnh tương đối nguy hiểm, bởi vì rất có thể nó sẽ tùy thời trở về."
"Có thể tiến thêm 1 bước suy luận đối với góc chết tư duy này" Ngân Vũ lại nói: "Có thể hay không chính bởi như thế ngược lại sẽ an toàn?"
"Ta không đặt cược nếu xác suất thấp hơn dưới 5 phần." Tiểu Dạ Tử trong quá trình di chuyển vẫn quan sát xung quanh. "Công Tôn Diệm trước mắt chỉ sợ cũng rất nguy hiểm. Sau 5 phút đồng hồ nếu hắn thoát thân chậm, sẽ nối gót Phong Liệt Hải. Nói cho cùng chúng ta không biết quy luật quỷ giết người là gì, điều kiện gây ra tử lộ ra sao. Hay là tùy thời có cơ hội sẽ giết người?"
"Có lẽ quan hệ tới sử dụng đèn dẫn đường." Ngân Vũ nhìn về phía cái đèn lồng cũ nát, nói: "Không, có lẽ Lạc Chính Thần nàng... còn chưa có chết?"
"Ít nhất cùng Lạc Chính Thần thí nghiệm làm cho ta vững tin nhà trọ chính xác đã tiến hành 1 hạn chế nhất định. Hai con quỷ thức tỉnh cùng một thời gian, mà qua 1 thời gian nào đó sẽ có 1 thời gian ngắn đình chỉ hoạt động, hơn nữa là cả hai đều đồng bộ, nói cách khác, đoạn thời gian chúng ngưng hoạt động kia với chúng ta là cơ hội tốt nhất. Nói thực ra, ta đang suy nghĩ, phải chăng có một phương pháp nào đó vất vả 1 lần nhàn nhã suốt đời, để 2 con quỷ vĩnh viễn không thể gặp mặt hay không."
"Không" Ngân Vũ lắc đầu nói: "Cho dù 2 con quỷ không thể nào gặp mặt, nhưng chúng vẫn có thể giết người. Như vậy cũng không thể tính đã tìm ra sinh lộ của huyết tự."
Tới nước này, sinh lộ vẫn như trước như xem hoa trong sương mù, càng xem càng hoa mắt. Một bên Lâm Thiện vắt óc như thế nào cũng không thể nghĩ được phương pháp tốt hơn.
Lúc này, trước mắt xuất hiện cửa lớn sảnh triển lãm số 6. Cánh cửa kia đang mở ra, nhưng mà ở cách cửa không xa, một cái tủ kính bị đẩy ngã xuống cùng với tấm rèm rơi trên mặt đất.
"Lạc Chính Thần chết ở nơi này sao?" Ngân Vũ tiến lên bước vào trong cửa, Lâm Thiện cũng lập tức đuổi kịp. Mà Tiểu Dạ Tử vẫn đứng im 1 chỗ.
Nhưng ngay lúc đó, cánh cửa đột nhiên đóng lại!
Cùng đồng thời, tất cả cánh cửa xuất nhập trong sảnh triển lãm này đều sập lại.
Nơi đây không hề có cửa sổ!
Ngân Vũ cùng Lâm Thiện cứ như vậy bị nhốt bên trong sảnh triển lãm số 6! Mà trên tay hai người đều không có đèn dẫn đường!
Trong sảnh triển lãm 1 mảnh đen tối, một cổ không khí áp lực dần phủ xuống. Bởi vì không có cửa sổ, lại thêm tất cả các cánh cửa dẫn ra bên ngoài đều đóng lại, bóng tối bao phủ có muốn nhìn thấy vật gì cũng khó khăn. Lâm Thiện sợ tới mức toàn thân phát run. Không thèm để ý lòng tự trọng của nam nhân, núp sau lưng Ngân Vũ!
"Đừng hoảng hốt!" bộ dạng Ngân Vũ vẫn phi thường trấn định: "Đèn dẫn đường có tác dụng trong 30 mét, thần cốc Tiểu Dạ Tử, ngươi ở phía sau chứ? Ngươi lập tức thắp đèn dẫn đường lên! Như vậy là được rồi! Ta sẽ hỗ trợ tìm kiếm quỷ hỏa!" "Này uy!" Lâm Thiện lo lắng nói: "Ngươi nói quỷ hỏa?"
"Vừa rồi ta có nhìn thấy, nhưng hiện tại quá mức đen tối không thể xác định phương hướng, bắt quá có thể xác định... nó màu đen."
Ngọn lửa màu đen!
Ý nghĩa thế nào đây?
Quỷ hồn đang trong phạm vi 30 mét!
Mà khoảng cách từ cái tủ bị đổ kia tới chỗ Tiểu Dạ Tử có phải 30 mét hay không rất khó nói chính xác! Nhưng cho dù vượt ra khỏi 1 mét cũng đủ xong rồi.
Cửa lớn sảnh triển lãm viện bảo tàng quốc gia, quả nhiên không thể dùng lực khai mở, trừ phi để Thượng Quan Miên tới đánh!
"Hiện tại nhóm đèn dẫn đường lên đi." Ngân Vũ nói: "Có quỷ hỏa, ngươi dắt quỷ rời đi, ta sẽ lấy ngọn lửa còn lại! Quỷ muốn đi ra, nhất định phải mở cánh cửa này!"
Nhưng phía sau không hề có âm thanh đáp trả.
"Này, Tiểu Dạ Tử, thần cốc Tiểu Dạ Tử?"
Vẫn như trước không có ai trả lời.
"Không thể nào?" thân thể Ngân Vũ dán sát vào cửa lớn hô to: "Này, ngươi trả lời đi, Tiểu Dạ Tử!"
Lâm Thiện mặt sắc trắng bệch, ý thức được: "Bị, bị giết? Thần cốc nàng bị quỷ giết rồi sao?"
Tiểu Dạ Tử chết rồi. Vậy có nghĩa, đèn dẫn đường kia không thể trợ giúp bọn hắn! Bị nhốt trong sảnh triển lãm này coi như tiêu! Cho dù cầm được quỷ hỏa cũng không có đèn dẫn đường ah!
"Không có khả năng, không có khả năng đấy!" Ngân Vũ lập tức lấy điện thoại di động bấm số của Tiểu Dạ Tử.
Nhưng điện thoại không có người tiếp.
"Không, không muốn!" Lâm Thiện sợ tới mức nhảy dựng lên, sau đó căn cứ trí nhớ đối với sơ đồ, hướng về 1 cửa lớn khác trong sảnh triển lãm chạy đến! Giờ phút này hắn đã sợ tới hồn phi phách tán!
Thật không biết hành vi hiện tại của hắn không khác gì muốn chết.
Mà Công Tôn Diệm, đã chạy tới tầng cao nhất. Hắn lúc này đang đứng trong sảnh triển lãm bày văn vật Thanh triều, đứng trước 1 cây kỳ pháo nhìn ngọn lửa đang dần tắt lụi.
Mà làm hắn mừng rỡ chính là trong họng pháo thế mà có 1 ngọn lửa đang cháy!
Hắn lập tức vươn tay vào trong lấy quỷ hỏa ra!
Hiện tại, quỷ hỏa đã tìm được 8 cái, chỉ còn lại duy nhất một!
Công Tôn Diệm hướng về 1 cầu thang khác chạy tới, rốt cục ngọn lửa trong đèn dẫn đường đã thiêu đốt xong, hắn đem cánh cửa đóng sầm lại, dùng tốc độ nhanh nhất phi xuống lầu dưới! Đồng thời ở trong hành lang không ngừng quẹo trái quẹo phải. Ngọn lửa mới trên tay đã biến thành màu trắng.
Điều này làm hắn yên tâm không ít.
Nhưng tình huống hiện tại không thể khinh thường. Bất luận như thế nào, cũng phải chú ý cẩn thận!
Bỗng nhiên, điện thoại di động của hắn rung lên, người gọi điện là Ngân Vũ. Hắn lập tức chuyển cuộc gọi.
"Công Tôn Diệm! Ngươi ở nơi nào? Đã thoát được quỷ hồn chưa?"
"Ta vừa lấy được ngọn lửa mới, Kha tiểu thư, làm sao vậy?"
"Ngọn lửa mới sao, thật tốt quá, nhanh tới sảnh triển lãm số 6 lầu 2, thần cốc Tiểu Dạ Tử, nàng chết rồi!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.