Quyển 28 - Chương 10: chúng ta nhìn thấy gì?
Hắc Sắc Hoả Chủng
16/06/2018
Tử đản chi quán lúc này được bao phủ bởi 1 loại áp lực khủng bố.
Nguyên một đám tượng sáp xuất hiện, tuyên cáo tử kỳ của hộ gia đình, không khí tức khắc trở nên 1 mảnh thảm đạm. Mà lúc này, Bạch Văn Khanh và Tôn Thanh Trúc hai người trong đầu đều dâng lên 1 ý niệm.
Giết chết đối phương có phải là biện pháp tốt?
Lúc này ba người đã phân tán ra, không ai nhìn thấy ai.
Lâm Hoán Chi đang trong 1 gian phòng trên lầu 2, hắn đem đồng hồ trên tay mình tháo xuống, sau đó mở cửa sổ, hung hăng ném ra thật xa!
Sau khi phát hiện tượng sáp, mỗi người đều nhận được tin nhắn hình, cũng chụp cả đồng hồ trên cánh tay tượng sáp, điều này không thể nào giả vờ. Lâm Hoán Chi tiếp tục, còn hung ác hơn, đem tay trái đặt lên mặt bàn, cầm dao hung hăng chém ra 1 miệng vết thương! Mà tượng sáp trong tin nhắn không hề có vết thương này đó.
Đã như vầy, một khi tới thời gian, thứ nhất trên người mình không có đồng hồ, thứ hai vết thương này không có khả năng khép lại trong 1 thời gian ngắn, có đủ song trọng bảo hiểm.
Nhưng hắn cảm thấy như vậy chưa đủ. Lâm Hoán tâm tư kín đáo, làm việc cẩn thận, tuyệt đối không lưu lại sơ hở. Cho nên, hắn có ý định đi gặp Lạc Chính Phong. Chỉ cần sớm đem nàng giết chết, như vậy hắn sẽ có thêm lượt bảo hiểm thứ 3.
Cho dù cái này không hẳn đã là sinh lộ, nhưng huyết tự chỉ thị cửu tử nhất sinh, dù chỉ mở thêm 1 thành sống sót, Lâm Hoán Chi tất yếu làm hết. Cái đó không quan hệ tới ngoan độc, thuần túy là tính cách của hắn, hắn làm việc truy cầu chính là hiệu suất, bản thân không thực sự là người hiếu sát như Chiến Thiên Lân.
Nói là làm, băng bó vết thương đơn giản, hắn cầm dao găm đi ra ngoài. Hắn cũng đồng thời đề phòng Bạch Văn Khanh, Tôn Thanh Trúc hai người. Ba người bọn hắn đều có lý do giết chết đối phương.
Mà ý định của Lâm Hoán Chi như thế, Tôn Thanh Trúc, Bạch Văn Khanh cũng giống vậy. Lạc Chính Phong thân là nữ tính, trong suy nghĩ của bọn hắn chính là quả hồng mềm.
Ác linh nhà kho uy hiếp, Ma Vương huyết tự khủng bố, hộ gia đình đã bị bức bách đến bước đường cùng, vì mưu sinh chuyện gì cũng có thể làm. Cuối cùng, hành vi tự giết lẫn nhau đã triệt để kéo màn. Đương nhiên, hành động giống như Lâm Hoán Chi cũng có người bắt chước, chỉ có điều, giết người so với phá hư tượng sáp làm bọn hắn an tâm hơn 1 chút. Chỉ cần vượt qua huyết tự này, huyết tự tiếp theo nếu có thể đạt được hạ lạc của mảnh vỡ cuối cùng liền có hy vọng rồi.
Hơn nữa, bọn hắn cũng biết, không giết đối phương, đối phương cũng sẽ giết chính mình. Cho nên không nói tới ai đúng ai sai. Đến nước này, chỉ có giết lẫn nhau mới có thể sống!
Châm chọc chính là, người duy nhất không cần cân nhắc điều này chính là Lạc Hi bên người Lạc Chính Phong. Hắn hiện tại lúc nào cũng đi trước Chính Phong, còn luôn miệng nói sẽ bảo vệ nàng. Mà điện thoại của Chính Phong đã bị hủy, nàng đành phải mượn điện thoại của Lạc Hi liên lạc với những người khác ( hộ gia đình xem hắn quá đáng thương nên mới hùn tiền mua cho hắn 1 chiếc điện thoại ), tin nhắn cũng là thu từ điện thoại này mà ra.
Nàng thực sự không dám đi xem tượng sáp của mình. Tin tức tốt duy nhất chính là nàng là người chết cuối cùng, nhưng nàng cũng đồng dạng ý thức được... điều này đối với nàng chưa hẳn có lợi!
Kate vì cái gì muốn giết chính mình? Cẩn thận suy nghĩ một phen liền có thể đưa ra kết luận. Nàng ta hiển nhiên cho rằng giết chết chính mình có thể gây ảnh hưởng lên thời gian tử vong của tượng sáp, lấy điều này làm điểm đột phá huyết tự.
Nói cách khác cũng chính là cải biến tương lai. Trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, thường xuyên bởi vì sự tồn tại của máy móc thời gian mà xuất hiện nghịch biến, như vậy, cải biến từ bây giờ có ảnh hưởng tới tương lai?
Đây là vấn đề trước mắt bọn hắn phải đối mặt.
Nghĩ thông suốt điểm này, Chính Phong cũng bắt đầu sinh ra cách nghĩ. Giết chết đối phương quả thật bản thân có thể sống sót sao?
Nàng tuy rằng thiện lương nhưng cũng không phải người cổ hủ cố chấp, nếu đối phương giống như Kate ôm ý định giết nàng, nàng cũng sẽ không thúc thủ chịu trói. Nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhân, thiên tính sức khỏe yếu hơn nam nhân, vả lại thời gian tiến vào nhà trọ cũng tương đối ngắn.
Đối với mấy hộ gia đình này thứ làm cho bọn hắn đồng dạng sợ hãi. Chính là gương mặt của tượng sáp và thi thể lúc chết, đều lộ ra vẻ sợ hãi tột độ, gương mặt vặn vẹo biến dạng, làn da nhăn nhó giống như vải cuộn lại 1 chỗ, hai mắt mở lớn tới mức khóe mắt muốn rách.
Hộ gia đình dù gì cũng đã trải qua nhiều huyết tự, là vật gì có thể đem bọn họ dù dọa tới trình độ như thế?
Đáng sợ nhất chính là tượng sáp của nàng, trình độ sợ hãi lại càng lớn hơn, gương mặt xinh đẹp vốn có hình trái xoan như bị kéo dài ra, miệng mở lớn, còn có thể mơ hồ nhìn thấy vết rạn. Nhưng nàng không thể đến hỏi bản thân trong tương lai đã gặp phải thứ gì?
Loại chuyện này, theo thời gian trôi qua, nhất định sẽ đến!
Chính Phong lúc này đi vài bước lại nhìn đồng hồ 1 lần. Bức tượng sáp kia chế tác quả thực giống tới cực điểm, coi như Chính Phong lúc trước nhìn thấy những tác phẩm của danh gia xa xa tuyệt đối không bằng! Trình độ thật tới mức làm người khác liếc nhìn, có thể từ trong biểu lộ cảm nhận được cảm giác sợ hãi mãnh liệt, thậm chí siêu việt hơn xa so với tử vong của bản thân!
Mà 9:30, chính mình đến tột cùng nhìn thấy cái gì, bị xé lồng ngực, nội tạng bị lấy đi mà chết?
Điểm này đối với Chính Phong mà nói, quả thực rất đáng sợ!
Nàng nhìn đồng hồ trên tay, tuy khoảng cách tới 9:30 vẫn còn nhiều nhưng nàng đã cảm thấy lạnh run, đi lại cũng khó khăn. Cuối cùng, phải để Lạc Hi đỡ lấy nàng.
"Không... Không... Không muốn, không muốn..."
Đến cùng nhìn thấy thứ gì? Là thứ gì đã tàn nhẫn đem mình giết chết như vậy? Làm mình sợ hãi tới như thế?
Vấn đề này trước đó đã giày vò Bạch Văn Khanh, Tôn Thanh Trúc cùng Lâm Hoán Chi ba người. Bọn hắn thân là những người nổi bật bên trong nhà trọ, lúc này ngoại trừ Lâm Hoán Chi coi như tỉnh táo, hai người khác đều đã rối loạn.
Tướng chết thê thảm của 2 người đó tuyệt không dưới Chính Phong, biểu lộ sợ hãi của gương mặt đã đủ làm bọn hắn sợ tới cực điểm. Ngẫm lại, ai mà nhìn thấy bản thân mình bởi vì quá sợ hãi mà gương mặt vặn vẹo tới nỗi khó nhận ra, tâm lý khủng bố đó so với nhìn thấy quỷ hồn còn đáng sợ hơn vô số lần.
Lâm Hoán Chi tuy rằng có tố chất tâm lý cao nhất, nhưng cũng vì vậy mà phải chịu áp lực lớn lao, rốt cục gia nhập vào đội quân giết chóc. Hiện tại, chỉ cần 2 hộ gia đình gặp nhau, nhất định sẽ liều chết sinh tử.
Mà bây giờ, người lo sợ nhất chính là Tôn Thanh Trúc sẽ chết vào lúc tám giờ 45’. Tố chất tâm lý của hắn không tỷ lệ thuận với sự thông minh, tình huống hiện tại, hắn chỉ đang suy nghĩ làm cách nào giết chết hộ gia đình khác. Mà trong những hộ gia đình còn lại, ngoại trừ tên ngốc tử Lạc Hi, chính là Lạc Chính Phong.
Bất quá, vừa suy nghĩ làm cách nào giết chết đối phương, Tôn Thanh Trúc cũng đang suy nghĩ, làm vậy còn chưa đủ. Hắn cho rằng, giết chết bất luận 1 hộ gia đình nào, sau đó phải phân thây họ ra. Như vậy mới đảm bảo cùng tử tướng của tượng sáp hoàn toàn bất đồng , mấy cái tượng sáp này tuy tử tướng đáng sợ, nhưng cái nào cũng đều toàn thây.
Bất quá, cân nhắc đến biểu lộ sợ hãi của tượng sáp làm Tôn Thanh Trúc an tâm rất nhiều. Bởi vì hộ gia đình coi như đối mặt với tử vong cũng không thể nào làm ra gương mặt vặn vẹo như vậy!
Mà lúc 8 giờ 30 phút có 2 hộ gia đình chạm mặt nhau. Chính là Tôn Thanh Trúc cùng Lâm Hoán Chi.
Trên hành lang vừa chạm mặt nhau, song phương ngay lập tức lao về phía đối phương, 1 câu nói nhảm cũng không có! Hai bên đều là người thông minh, tự nhiên hiểu đối phương có ý muốn đoạt tánh mạng mình, cho nên tuyệt đối không lãng phí thời gian lảm nhảm, vừa thấy mặt liền động thủ ngay lập tức.
Hiện tại người khẩn trương hơn là Tôn Thanh Trúc, qua mười lăm phút nữa hắn sẽ phải đối mặt với tử cục. Tượng sáp của hắn, từ trán trở lên là 1 mảnh thinh không, tựa như bị người khác dùng man lực cưỡng ép xé mất. Mặt hắn thì nhăn thành 1 đoàn, ngũ quan cơ hồ chen chúc cùng 1 chỗ, xoắn xít khó có thể nhận ra khoảng cách.
Mà mười lăm phút sau, hết thảy những điều đó sẽ biến thành sự thật! Tôn Thanh Trúc lúc này đã gần như nổi điên, vừa trông thấy Lâm Hoán Chi đã ôm ý nghĩ bất kể trả giá thế nào cũng phải giết chết hắn!
Đương nhiên, hắn và Lâm Hoán Chi đều là nam tính trưởng thành, thân cao cũng không sai biệt lắm, trong tay đều có dao găm, hơn nữa đều ôm tất sát chi tâm với đối phương. Có thể nói, cục diện giữa Tôn Thanh Trúc và Lâm Hoán Chi chính là không chết không ngớt!
Mấu chốt là, ai là kẻ còn sống!
Trong chớp mắt Tôn Thanh Trúc tới gần Lâm Hoán Chi, thân thể lập tức hơi cúi xuống, một đao thẳng về bụng hắn! Ý định đánh đòn phủ đầu, làm trọng thương Lâm Hoán Chi. Thời gian của hắn không còn nhiều như Lâm Hoán Chi, cho dù dùng tổn thương đổi tổn thương cũng phải chết giết Lâm Hoán Chi!
Nhưng thân thể Lâm Hoán Chi lập tức hướng về bên phải né tránh, tiếp theo tay trái duỗi ra, một phát bắt được tay phải cầm dao của Tôn Thanh Trúc. Ngay lúc hắn muốn phát động tấn công, Tôn Thanh Trúc đột nhiên cúi đầu xuống, hung hăng cắn 1 phát vào cánh tay Lâm Hoán Chi!
Tôn Thanh Trúc hoàn toàn liều mạng rồi! Một cắn này là muốn cắn đứt thịt!
Nhưng thủ đoạn của Lâm Hoán Chi cũng vô cùng tàn nhẫn, lúc Tôn Thanh Trúc há miệng cắn đồng thời dao của hắn cũng bức thẳng mà tới, một phát đâm vào lồng ngực Tôn Thanh Trúc!
Tôn Thanh Trúc tức khắc cảm giác đau đớn đánh úp lại, sau đó trên mặt hung hăng bị đánh 1 quyền! Một quyền này đấm trúng mắt phải hắn, không những làm hắn đau đớn mà còn chảy máu!
Lâm Hoán Chi hạ thủ không chút lưu tình, giơ dao lên lại hạ thẳng xuống! Một lần nữa đâm vào ngực Tôn Thanh Trúc, nhưng vì thân thể Tôn Thanh Trúc giãy rụa không ngừng nên không đâm trúng tim. Đang chuẩn bị rút đao ra thì hai tay Tôn Thanh Trúc hung hăng nắm chặt lấy cánh tay Lâm Hoán Chi, sau đó ngóc đầu lên muốn cắn vào cổ Lâm Hoán Chi!
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Bạch Văn Khanh đột nhiên xuất hiện sau lưng Tôn Thanh Trúc, một tay áp đảo Lâm Hoán Chi, hai tay gắt gao bóp cổ hắn!
Ba người, tức khắc lâm vào hỗn chiến!
Vì tranh thủ cho mình chút sinh cơ, tất cả hộ gia đình đã lâm vào trạng thái cực đoan điên cuồng!
Nguyên một đám tượng sáp xuất hiện, tuyên cáo tử kỳ của hộ gia đình, không khí tức khắc trở nên 1 mảnh thảm đạm. Mà lúc này, Bạch Văn Khanh và Tôn Thanh Trúc hai người trong đầu đều dâng lên 1 ý niệm.
Giết chết đối phương có phải là biện pháp tốt?
Lúc này ba người đã phân tán ra, không ai nhìn thấy ai.
Lâm Hoán Chi đang trong 1 gian phòng trên lầu 2, hắn đem đồng hồ trên tay mình tháo xuống, sau đó mở cửa sổ, hung hăng ném ra thật xa!
Sau khi phát hiện tượng sáp, mỗi người đều nhận được tin nhắn hình, cũng chụp cả đồng hồ trên cánh tay tượng sáp, điều này không thể nào giả vờ. Lâm Hoán Chi tiếp tục, còn hung ác hơn, đem tay trái đặt lên mặt bàn, cầm dao hung hăng chém ra 1 miệng vết thương! Mà tượng sáp trong tin nhắn không hề có vết thương này đó.
Đã như vầy, một khi tới thời gian, thứ nhất trên người mình không có đồng hồ, thứ hai vết thương này không có khả năng khép lại trong 1 thời gian ngắn, có đủ song trọng bảo hiểm.
Nhưng hắn cảm thấy như vậy chưa đủ. Lâm Hoán tâm tư kín đáo, làm việc cẩn thận, tuyệt đối không lưu lại sơ hở. Cho nên, hắn có ý định đi gặp Lạc Chính Phong. Chỉ cần sớm đem nàng giết chết, như vậy hắn sẽ có thêm lượt bảo hiểm thứ 3.
Cho dù cái này không hẳn đã là sinh lộ, nhưng huyết tự chỉ thị cửu tử nhất sinh, dù chỉ mở thêm 1 thành sống sót, Lâm Hoán Chi tất yếu làm hết. Cái đó không quan hệ tới ngoan độc, thuần túy là tính cách của hắn, hắn làm việc truy cầu chính là hiệu suất, bản thân không thực sự là người hiếu sát như Chiến Thiên Lân.
Nói là làm, băng bó vết thương đơn giản, hắn cầm dao găm đi ra ngoài. Hắn cũng đồng thời đề phòng Bạch Văn Khanh, Tôn Thanh Trúc hai người. Ba người bọn hắn đều có lý do giết chết đối phương.
Mà ý định của Lâm Hoán Chi như thế, Tôn Thanh Trúc, Bạch Văn Khanh cũng giống vậy. Lạc Chính Phong thân là nữ tính, trong suy nghĩ của bọn hắn chính là quả hồng mềm.
Ác linh nhà kho uy hiếp, Ma Vương huyết tự khủng bố, hộ gia đình đã bị bức bách đến bước đường cùng, vì mưu sinh chuyện gì cũng có thể làm. Cuối cùng, hành vi tự giết lẫn nhau đã triệt để kéo màn. Đương nhiên, hành động giống như Lâm Hoán Chi cũng có người bắt chước, chỉ có điều, giết người so với phá hư tượng sáp làm bọn hắn an tâm hơn 1 chút. Chỉ cần vượt qua huyết tự này, huyết tự tiếp theo nếu có thể đạt được hạ lạc của mảnh vỡ cuối cùng liền có hy vọng rồi.
Hơn nữa, bọn hắn cũng biết, không giết đối phương, đối phương cũng sẽ giết chính mình. Cho nên không nói tới ai đúng ai sai. Đến nước này, chỉ có giết lẫn nhau mới có thể sống!
Châm chọc chính là, người duy nhất không cần cân nhắc điều này chính là Lạc Hi bên người Lạc Chính Phong. Hắn hiện tại lúc nào cũng đi trước Chính Phong, còn luôn miệng nói sẽ bảo vệ nàng. Mà điện thoại của Chính Phong đã bị hủy, nàng đành phải mượn điện thoại của Lạc Hi liên lạc với những người khác ( hộ gia đình xem hắn quá đáng thương nên mới hùn tiền mua cho hắn 1 chiếc điện thoại ), tin nhắn cũng là thu từ điện thoại này mà ra.
Nàng thực sự không dám đi xem tượng sáp của mình. Tin tức tốt duy nhất chính là nàng là người chết cuối cùng, nhưng nàng cũng đồng dạng ý thức được... điều này đối với nàng chưa hẳn có lợi!
Kate vì cái gì muốn giết chính mình? Cẩn thận suy nghĩ một phen liền có thể đưa ra kết luận. Nàng ta hiển nhiên cho rằng giết chết chính mình có thể gây ảnh hưởng lên thời gian tử vong của tượng sáp, lấy điều này làm điểm đột phá huyết tự.
Nói cách khác cũng chính là cải biến tương lai. Trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, thường xuyên bởi vì sự tồn tại của máy móc thời gian mà xuất hiện nghịch biến, như vậy, cải biến từ bây giờ có ảnh hưởng tới tương lai?
Đây là vấn đề trước mắt bọn hắn phải đối mặt.
Nghĩ thông suốt điểm này, Chính Phong cũng bắt đầu sinh ra cách nghĩ. Giết chết đối phương quả thật bản thân có thể sống sót sao?
Nàng tuy rằng thiện lương nhưng cũng không phải người cổ hủ cố chấp, nếu đối phương giống như Kate ôm ý định giết nàng, nàng cũng sẽ không thúc thủ chịu trói. Nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhân, thiên tính sức khỏe yếu hơn nam nhân, vả lại thời gian tiến vào nhà trọ cũng tương đối ngắn.
Đối với mấy hộ gia đình này thứ làm cho bọn hắn đồng dạng sợ hãi. Chính là gương mặt của tượng sáp và thi thể lúc chết, đều lộ ra vẻ sợ hãi tột độ, gương mặt vặn vẹo biến dạng, làn da nhăn nhó giống như vải cuộn lại 1 chỗ, hai mắt mở lớn tới mức khóe mắt muốn rách.
Hộ gia đình dù gì cũng đã trải qua nhiều huyết tự, là vật gì có thể đem bọn họ dù dọa tới trình độ như thế?
Đáng sợ nhất chính là tượng sáp của nàng, trình độ sợ hãi lại càng lớn hơn, gương mặt xinh đẹp vốn có hình trái xoan như bị kéo dài ra, miệng mở lớn, còn có thể mơ hồ nhìn thấy vết rạn. Nhưng nàng không thể đến hỏi bản thân trong tương lai đã gặp phải thứ gì?
Loại chuyện này, theo thời gian trôi qua, nhất định sẽ đến!
Chính Phong lúc này đi vài bước lại nhìn đồng hồ 1 lần. Bức tượng sáp kia chế tác quả thực giống tới cực điểm, coi như Chính Phong lúc trước nhìn thấy những tác phẩm của danh gia xa xa tuyệt đối không bằng! Trình độ thật tới mức làm người khác liếc nhìn, có thể từ trong biểu lộ cảm nhận được cảm giác sợ hãi mãnh liệt, thậm chí siêu việt hơn xa so với tử vong của bản thân!
Mà 9:30, chính mình đến tột cùng nhìn thấy cái gì, bị xé lồng ngực, nội tạng bị lấy đi mà chết?
Điểm này đối với Chính Phong mà nói, quả thực rất đáng sợ!
Nàng nhìn đồng hồ trên tay, tuy khoảng cách tới 9:30 vẫn còn nhiều nhưng nàng đã cảm thấy lạnh run, đi lại cũng khó khăn. Cuối cùng, phải để Lạc Hi đỡ lấy nàng.
"Không... Không... Không muốn, không muốn..."
Đến cùng nhìn thấy thứ gì? Là thứ gì đã tàn nhẫn đem mình giết chết như vậy? Làm mình sợ hãi tới như thế?
Vấn đề này trước đó đã giày vò Bạch Văn Khanh, Tôn Thanh Trúc cùng Lâm Hoán Chi ba người. Bọn hắn thân là những người nổi bật bên trong nhà trọ, lúc này ngoại trừ Lâm Hoán Chi coi như tỉnh táo, hai người khác đều đã rối loạn.
Tướng chết thê thảm của 2 người đó tuyệt không dưới Chính Phong, biểu lộ sợ hãi của gương mặt đã đủ làm bọn hắn sợ tới cực điểm. Ngẫm lại, ai mà nhìn thấy bản thân mình bởi vì quá sợ hãi mà gương mặt vặn vẹo tới nỗi khó nhận ra, tâm lý khủng bố đó so với nhìn thấy quỷ hồn còn đáng sợ hơn vô số lần.
Lâm Hoán Chi tuy rằng có tố chất tâm lý cao nhất, nhưng cũng vì vậy mà phải chịu áp lực lớn lao, rốt cục gia nhập vào đội quân giết chóc. Hiện tại, chỉ cần 2 hộ gia đình gặp nhau, nhất định sẽ liều chết sinh tử.
Mà bây giờ, người lo sợ nhất chính là Tôn Thanh Trúc sẽ chết vào lúc tám giờ 45’. Tố chất tâm lý của hắn không tỷ lệ thuận với sự thông minh, tình huống hiện tại, hắn chỉ đang suy nghĩ làm cách nào giết chết hộ gia đình khác. Mà trong những hộ gia đình còn lại, ngoại trừ tên ngốc tử Lạc Hi, chính là Lạc Chính Phong.
Bất quá, vừa suy nghĩ làm cách nào giết chết đối phương, Tôn Thanh Trúc cũng đang suy nghĩ, làm vậy còn chưa đủ. Hắn cho rằng, giết chết bất luận 1 hộ gia đình nào, sau đó phải phân thây họ ra. Như vậy mới đảm bảo cùng tử tướng của tượng sáp hoàn toàn bất đồng , mấy cái tượng sáp này tuy tử tướng đáng sợ, nhưng cái nào cũng đều toàn thây.
Bất quá, cân nhắc đến biểu lộ sợ hãi của tượng sáp làm Tôn Thanh Trúc an tâm rất nhiều. Bởi vì hộ gia đình coi như đối mặt với tử vong cũng không thể nào làm ra gương mặt vặn vẹo như vậy!
Mà lúc 8 giờ 30 phút có 2 hộ gia đình chạm mặt nhau. Chính là Tôn Thanh Trúc cùng Lâm Hoán Chi.
Trên hành lang vừa chạm mặt nhau, song phương ngay lập tức lao về phía đối phương, 1 câu nói nhảm cũng không có! Hai bên đều là người thông minh, tự nhiên hiểu đối phương có ý muốn đoạt tánh mạng mình, cho nên tuyệt đối không lãng phí thời gian lảm nhảm, vừa thấy mặt liền động thủ ngay lập tức.
Hiện tại người khẩn trương hơn là Tôn Thanh Trúc, qua mười lăm phút nữa hắn sẽ phải đối mặt với tử cục. Tượng sáp của hắn, từ trán trở lên là 1 mảnh thinh không, tựa như bị người khác dùng man lực cưỡng ép xé mất. Mặt hắn thì nhăn thành 1 đoàn, ngũ quan cơ hồ chen chúc cùng 1 chỗ, xoắn xít khó có thể nhận ra khoảng cách.
Mà mười lăm phút sau, hết thảy những điều đó sẽ biến thành sự thật! Tôn Thanh Trúc lúc này đã gần như nổi điên, vừa trông thấy Lâm Hoán Chi đã ôm ý nghĩ bất kể trả giá thế nào cũng phải giết chết hắn!
Đương nhiên, hắn và Lâm Hoán Chi đều là nam tính trưởng thành, thân cao cũng không sai biệt lắm, trong tay đều có dao găm, hơn nữa đều ôm tất sát chi tâm với đối phương. Có thể nói, cục diện giữa Tôn Thanh Trúc và Lâm Hoán Chi chính là không chết không ngớt!
Mấu chốt là, ai là kẻ còn sống!
Trong chớp mắt Tôn Thanh Trúc tới gần Lâm Hoán Chi, thân thể lập tức hơi cúi xuống, một đao thẳng về bụng hắn! Ý định đánh đòn phủ đầu, làm trọng thương Lâm Hoán Chi. Thời gian của hắn không còn nhiều như Lâm Hoán Chi, cho dù dùng tổn thương đổi tổn thương cũng phải chết giết Lâm Hoán Chi!
Nhưng thân thể Lâm Hoán Chi lập tức hướng về bên phải né tránh, tiếp theo tay trái duỗi ra, một phát bắt được tay phải cầm dao của Tôn Thanh Trúc. Ngay lúc hắn muốn phát động tấn công, Tôn Thanh Trúc đột nhiên cúi đầu xuống, hung hăng cắn 1 phát vào cánh tay Lâm Hoán Chi!
Tôn Thanh Trúc hoàn toàn liều mạng rồi! Một cắn này là muốn cắn đứt thịt!
Nhưng thủ đoạn của Lâm Hoán Chi cũng vô cùng tàn nhẫn, lúc Tôn Thanh Trúc há miệng cắn đồng thời dao của hắn cũng bức thẳng mà tới, một phát đâm vào lồng ngực Tôn Thanh Trúc!
Tôn Thanh Trúc tức khắc cảm giác đau đớn đánh úp lại, sau đó trên mặt hung hăng bị đánh 1 quyền! Một quyền này đấm trúng mắt phải hắn, không những làm hắn đau đớn mà còn chảy máu!
Lâm Hoán Chi hạ thủ không chút lưu tình, giơ dao lên lại hạ thẳng xuống! Một lần nữa đâm vào ngực Tôn Thanh Trúc, nhưng vì thân thể Tôn Thanh Trúc giãy rụa không ngừng nên không đâm trúng tim. Đang chuẩn bị rút đao ra thì hai tay Tôn Thanh Trúc hung hăng nắm chặt lấy cánh tay Lâm Hoán Chi, sau đó ngóc đầu lên muốn cắn vào cổ Lâm Hoán Chi!
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Bạch Văn Khanh đột nhiên xuất hiện sau lưng Tôn Thanh Trúc, một tay áp đảo Lâm Hoán Chi, hai tay gắt gao bóp cổ hắn!
Ba người, tức khắc lâm vào hỗn chiến!
Vì tranh thủ cho mình chút sinh cơ, tất cả hộ gia đình đã lâm vào trạng thái cực đoan điên cuồng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.